ZingTruyen.Com

Lang Viet Thien Su

Vương Việt dậy sớm hơn lúc trước, bởi vì hôm nay cậu muốn cùng Lăng Duệ ra ngoài, sau đó đi chợ mua chút nguyên liệu tươi ngon nấu cơm trưa.

Hai người một lớn một nhỏ đồng loạt chen vào phòng tắm, nói Vương Việt là một đứa trẻ, nhưng thật ra thân thể cậu đã dần dần rút đi sự non nớt của thiếu niên, phát triển theo hướng thể trạng của người trưởng thành. Mặc dù cậu vẫn nhỏ hơn Lăng Duệ một vòng, nhưng hai người cùng đứng trước bồn rửa tay vẫn có chút chật chội.

Hai ngày trước Lăng Duệ mua hai cái bàn chải điện, màu đen là hắn dùng, màu trắng cho Vương Việt. Trước đây đứa nhỏ chưa bao giờ thấy thứ kỳ lạ này, không biết đụng phải ở đâu, toàn bộ tay cầm rung lên doạ cậu sợ hãi suýt chút nữa ném đi. Lăng Duệ bị bộ dáng trợn tròn mắt của cậu làm đáng yêu, lúc dạy cậu thao tác liền nhịn không được bật cười. Hắn nói với cậu, đánh bằng bàn chải điện sẽ sạch sẽ hơn so với đánh bằng tay, răng của Tiểu Việt đẹp như vậy, nhất định phải chăm sóc thật tốt.

Đứa nhỏ cầm bàn chải điện nhét vào miệng, nhìn qua gương thấy miệng Lăng Duệ cũng đầy bọt giống mình, cậu lại không khỏi nhớ đến giấc mộng hoang đường cùng với nụ hôn chân thật kia.

Nếu như cảnh hư ảo trong mơ có thể coi là ảo tưởng không thực tế của Vương Việt, vậy thì biết rõ mộng cảnh đã tiêu tán, biết rõ trước mắt là Lăng Duệ chân thật còn kiên trì hôn xuống, phải giải thích như thế nào đây?

Vương Việt phun ra một ngụm bọt. Vòi nước bị Lăng Duệ mở ra, bọt kem đánh răng xuôi dòng chảy xuống, rồi bị cuốn vào lỗ thoát nước, Vương Việt lại có chút thoải mái.

Còn muốn giải thích gì nữa? Ngay cả chuyện ôm đồ ngủ của Lăng Duệ thủ dâm cũng làm rồi, vụng trộm hôn một cái thì tính là gì?

Cậu thích Lăng Duệ, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã sinh ra khát vọng. Cậu hiểu rõ trái tim của mình.

Sau đó thì sao?...... Vương Việt vừa lau mặt vừa nghĩ. Sau đó...đoạn tình cảm này, cuối cùng sẽ tiếp đón kết cục gì đây?

Cậu còn có thể ở bên cạnh Lăng Duệ bao lâu? Vương Việt rất nhanh sẽ 18 tuổi, đợi đến tuổi có thể độc lập, Lăng Duệ còn quan tâm đến cậu sao? Có lẽ trước khi Vương Việt trưởng thành, Lăng Duệ đã làm quen bạn gái mới, với điều kiện này dù muốn tái hôn cũng quá dễ dàng.

Đến lúc đó Vương Việt phải làm sao?

Cậu còn có thể ở lại trong nhà này, đứng bên cạnh Lăng Duệ sao?............... Lăng Duệ dịu dàng lương thiện như vậy, cho dù có gia đình mới, hẳn là cũng sẽ không đoạn tuyệt qua lại với cậu...Đến lúc đó, đến lúc đó...

Phần tình yêu này cuối cùng cũng không thể nói ra miệng, nhất định không thể nhìn thấy ánh sáng.

"Tiểu Việt, nghĩ gì vậy? Không phải đã nói đi ra ngoài ăn sáng sao, sao cháu còn chưa thay quần áo?"

Vương Việt như người vừa mới tỉnh mộng, lúc này mới phát hiện Lăng Duệ đã thay xong quần áo, hắn đang ở huyền quan đi giày. Thiếu niên lập tức mặc áo thun và quần short, giống như một con quay chạy đến cửa.

"Đi mua đồ ăn đừng quên lấy túi."

"À à à à! Suýt chút nữa quên mất." Vương Việt cầm túi vải lớn bên cạnh tủ giày đeo lên vai.

"Đứa nhỏ này... Có phải là chưa tỉnh ngủ không..." Vương  Việt đã cao hơn không ít, muốn sờ đầu cậu đã không còn thuận tay như trước, Lăng Duệ vỗ vỗ lưng Vương Việt, bàn tay to đặt lên xương bướm tinh xảo của đứa nhỏ, chạm vào da thịt rất mỏng sau lưng cậu.

Vương Việt ngẩng đầu nhìn sườn mặt Lăng Duệ, mặt trời hơn bảy giờ đã vô cùng chói mắt, cậu đứng ngược sáng, khuôn mặt Lăng Duệ bị chiếu đến trắng bệch, còn chưa có chân thật như trong mộng.

Cậu biết tâm tư nhỏ bé của mình còn chưa lên đài đã sớm bị tuyên án tử hình. Lăng Duệ tốt như vậy, giống hệt như một thiên sứ, nhưng thiên sứ là nhân từ, là bác ái, là không thể bị tín đồ chiếm đoạt làm của riêng. Thiên sứ là tự do, hắn yêu tất cả mọi người một cách bình đẳng, cũng có thể lựa chọn mình sẽ yêu ai. Vương Việt biết, mình được thiên sứ lựa chọn đã là may mắn lớn lao, không có Lăng Duệ, có lẽ bây giờ cậu đã sống trong địa ngục.

Như hiện giờ đã rất tốt rồi, Vương Việt an ủi chính mình, vụng trộm thích hắn, len lén nhớ hắn, trộm vấy bẩn hắn, như vậy đã là cực hạn, không thể biểu lộ những tâm tư này ra ngoài.

Bác sĩ Lăng yêu ai cũng được, yêu vợ cũ của anh, yêu người mới, đều được —— cũng quá tự mình đa tình, nào đến lượt Vương Việt nói có được hay không? Cậu rõ ràng chỉ là một con cún đi lạc mà Lăng Duệ đại phát từ bi nhặt về.

"Tiểu Việt, cháu sao vậy, sao mắt...? Sao lại khóc?"

Không biết từ lúc nào Lăng Duệ lại tiến sát như vậy, Vương Việt vốn đang cúi đầu ăn cơm, nghe thấy giọng nói của Lăng Duệ liền lập tức ngẩng đầu, suýt chút nữa đụng phải mũi Lăng Duệ.

"A?...Chú..."

Lăng Duệ rút khăn giấy lau nước mắt cho Vương Việt, "Tiểu Việt sao vậy? Là gió bên ngoài thổi cay mắt? Hay là..."

Hắn cảm thấy động tác lau nước mắt của mình đã rất nhẹ nhàng, nhưng nước mắt của đứa nhỏ lại càng chảy càng nhiều. Cậu cũng không hề chớp mắt, chỉ trông mong nhìn Lăng Duệ như vậy, đôi mắt là một hồ nước u tối.

Đứa trẻ ở bàn bên cạnh đột nhiên hét lên: "Chị khóc kìa! Khóc nhè, xấu hổ!"

Lăng Duệ nhìn qua, chỉ thấy là một nhà bốn người, cha mẹ dẫn theo hai đứa con trai, đứa nhỏ còn đang nói "Khóc nhè xấu hổ", người anh lập tức che miệng em trai, nói: "Đó là anh trai!"

Lăng Duệ bừng tỉnh.

"Tiểu Việt, có phải nhớ cháu nhớ anh trai không? Đúng là đã lâu chúng ta chưa đến viện điều dưỡng, chủ nhật này chúng ta qua thăm Vương Siêu, được không?"

Vương Việt biết rõ mình cũng không phải rơi lệ vì nhớ người nhà, nhưng lời nói tri kỷ của Lăng Duệ làm lòng cậu chua xót, cậu cũng nhìn về phía gia đình bốn người ấm áp kia, im lặng vài giây liền cười gật gật đầu với Lăng Duệ.

"Được."

Tâm tư trẻ con dễ lung lay, tình cảm đến nhanh đi cũng nhanh, được Lăng Duệ vỗ lưng dỗ dành, nước mắt liền dừng lại. Chờ sau khi Lăng Duệ lái xe đi làm, Vương Việt liền vui vẻ đi chợ chọn đồ ăn.

Vương Việt cũng không phải là người dễ dàng dao động tình cảm, thế nhưng lại lo được lo mất. Lúc không gặp được Lăng Duệ, có thể bởi vì điều kiện sống quá kém, bên cạnh không có mấy người tốt, vì bảo vệ mình, cậu đành phải phong bế trái tim lại, rất nhanh đã trở nên tê dại.

Nhưng sau khi gặp được Lăng Duệ, lớp vỏ bao bọc trái tim cậu dần dần buông lỏng, thần kinh mẫn cảm phong phú của thiếu niên tuổi dậy thì rốt cuộc bắt đầu hoạt động, cậu bắt đầu suy nghĩ nhiều vì Lăng Duệ, bắt đầu cảm xúc hóa vì Lăng Duệ.

Vương Việt không thích mình như vậy, cảm thấy rất xa lạ. Nhưng bởi vì là Lăng Duệ, cậu căn bản không có lựa chọn lảng tránh hay cự tuyệt.

Khi cậu xách theo hai túi cơm hộp phình phình xuống xe, Lăng Duệ đã ở đó chờ từ lâu.

Lăng Duệ tự nhiên nhận lấy hai cái túi, sau đó dẫn Vương Việt xuyên qua ánh mắt kinh ngạc của một bác sĩ và y tá khác đi về phía khoa của mình.

Trong văn phòng không có ai, Lăng Duệ đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ, tiếp đó mang cái ghế bên cạnh tới. Bàn của hắn không lớn, vị trí có thể thả chân phía dưới lại càng chật chội, ban đầu không cảm thấy không gian nhỏ, hiện giờ Vương Việt bỏ chân vào, hai người dán rất chặt, bốn chân quấn lấy nhau như bện dây thừng.

"Để xem hôm nay Tiểu Việt làm món gì..." Lăng Duệ mở nắp hộp cơm, mùi trứng xào ớt xông vào mũi.

"Tiểu Việt thật tốt." Ngày hôm qua hắn chỉ thuận miệng nói, không ngờ Vương Việt lại làm món ăn này đưa tới, còn làm cả cà tím kho tàu, củ sen chiên giòn. Vừa mở nắp ra, mùi thơm thoáng chốc lan ra khiến hắn choáng váng, loại cảm giác hạnh phúc này thật sự không phải chỉ gọi một phần đồ ăn nhanh là có thể thỏa mãn.

Hai người vốn đã kề sát nhau, Lăng Duệ vừa vui vẻ liền quên mất chừng mực, theo bản năng dán về phía Vương Việt. Nhóc con đại khái là bị dọa sợ, trái tim nhỏ bé đập thình thịch vội tránh sang bên cạnh, trên eo lại không dùng sức, cả người bất ngờ không kịp đề phòng nghiêng xuống. May mà Lăng Duệ tay dài, đưa tay ra liền kéo Vương Việt vào trong ngực mình.

"Lão Lăng, cậu có ở đây không, chuyện chủ nhiệm Dương nói lần trước đó, cậu đoán xem..." Vừa đẩy, Bành Bác liền trông thấy Lăng Duệ ngồi trước bàn làm việc, trong ngực còn ôm một người tóc dài, người kia mặc áo thun rộng thùng thình, nhìn không rõ thân hình, nhưng từ vải dệt trên vai mà xem, lưng rất mỏng, đại khái là một người đẹp có dáng người uyển chuyển mềm mại.

Trong phòng có mùi thơm của đồ ăn, Bành Bác còn chưa kịp nhận ra hôm nay lão Lăng ăn cái gì, đã bị Lăng Duệ ném cho một ánh mắt trầm thấp. Lăng Duệ không phải là người khó ở, nhưng ý tứ mà Bành Bác giải thích được đại khái là, "Mau cút."

"Chúc Lão Lăng ngon miệng."

Chờ tiếng đóng cửa vang lên, Vương Việt mới kinh hồn chưa định đứng dậy, cậu cũng không biết mình trốn cái gì, nếu không phải chú kéo cậu một cái, chắc chắn cả người cả ngựa đều ngã xuống.

"Xin lỗi cháu, Tiểu Việt." Lăng Duệ mở miệng xin lỗi trước: "Vừa rồi có phải chú làm cháu sợ không? Chú..."

Lăng Duệ cũng không biết mình bị làm sao. Bình thường hắn rất có chừng mực, nhưng tại sao Tiểu Việt vừa đến đơn vị của hắn, hắn lại như uống phải rượu giả mà nổi lên hưng phấn.

Giống như động vật giống đực giao phối thành công...khoe khoang phối ngẫu của mình, lãnh địa của mình, địa vị của bản thân cao hơn các đồng loại khác trong tộc.

Hoặc là bởi vì giấc mộng dâm loạn kia, đúng vậy, gần như chính là cảnh tượng này, hắn cùng Tiểu Việt......

"Không sao đâu, chú...Cháu không sao...cho chú đũa này." Vương Việt đưa đũa tới, Lăng Duệ nhận lấy, vừa ăn cơm vừa cảnh cáo mình phải nhịn xuống, tuyệt đối không thể làm nô lệ cho dục vọng.

Hai người cứ vai dựa vào vai như vậy, chân quấn lấy chân, chen chúc ở bàn làm việc nhỏ ăn cơm trưa. Bên cạnh có vài vị trí trống không người, nhưng cũng chẳng có ai mở miệng nói mình sẽ dọn qua ăn.

Vương Việt ăn cơm xong liền cảm thấy mệt mỏi, dọn dẹp qua loa hộp cơm xong, mắt cũng sắp không mở ra được. Lăng Duệ nhìn thời gian, cách giờ làm buổi chiều còn hơn hai mươi phút, hắn liền để cho đứa nhỏ mơ mơ màng màng dựa vào bả vai mình nghỉ ngơi một chút.

Đồng nghiệp lục tục trở về, trông thấy hai người này lại đầy bụng nghi ngờ. Đứa nhỏ này là con nhà họ hàng mà Lăng Duệ nhận nuôi, nhưng thoạt nhìn...quan hệ chú cháu có phải hơi quá tốt không?

Lúc Vương Việt tỉnh ngủ, Lăng Duệ đã đến phòng khám. Cậu nằm trên chiếc ghế sô pha nhỏ duy nhất trong văn phòng, trên người có một tờ giấy của Lăng Duệ:

"Tiểu Việt, chú đi làm đây, trước khi về nhà nhớ gửi tin nhắn cho chú, hộp cơm để tối chú mang về nhà cho."

Nhóc con ngủ đến đau đầu, vốn muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng nghĩ đến còn chưa học thuộc bài cũ, lại lập tức đứng lên rời đi.

Cho đến khi đã lên xe buýt, đầu óc cậu vẫn còn choáng váng.

Sao cậu có thể ăn uống xong liền ngủ thiếp đi giống như một con heo nhỏ, hình như lúc đầu còn dựa vào chú ngủ...

Chú...Vương Việt không nhịn được nhớ lại hương vị trên người Lăng Duệ, không thể nói là có bao nhiêu ngửi, nhưng nó lại khiến cậu mê muội. Trong mấy giây bị Lăng Duệ kéo vào trong ngực, cậu không biết đã vụng trộm ngửi bao nhiêu lần, mùi hương giống hệt với bộ đồ ngủ màu xám nhạt, nhưng còn có hương hoa oải hương của nước giặt trong nhà, cảm giác rất an tâm...

Vừa về đến nhà, Vương Việt lập tức đi vào phòng mình, mở sách tiếng Anh ra học thuộc từ mới. Nhưng tiếng Anh vốn không thể làm cho cậu đạt được vui sướng, hơn nữa bản thân vẫn còn nhức đầu chóng mặt, chưa học được mấy từ cậu liền nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com