ZingTruyen.Com

Lang Viet Thien Su

Lời này làm cho Lăng Duệ mất đi thần trí, bản thân là một bác sĩ phụ khoa sản, vậy mà hắn lại hoàn toàn không để ý đến người dưới thân còn mang thai đứa nhỏ, cứ như vậy mạnh mẽ chọc vào rút ra. Tiểu huyệt của thiếu niên chặt chẽ muốn chết, nó giống như một cái bao thịt nhỏ siết chặt Lăng Duệ, khiến cho hắn cắm vào khó khăn, rút ra cũng không dễ dàng.

Lăng Duệ đè bả vai mỏng manh của thiếu niên, hai thân thể đụng vào nhau phát ra tiếng "bạch bạch", thiếu niên giống như không chịu nổi hắn làm kịch liệt, liên tục co rút run rẩy, hai mắt đẫm lệ mông lung, trên mặt lại lộ ra biểu tình thỏa mãn.

"Bảo bảo, chặt như vậy, vẫn là xử nữ sao? Tìm chú khai bao cho cháu có phải không?"

Tiểu Việt lắc đầu, phát ra tiếng nức nở như mèo con, "Không phải... Bác sĩ Lăng, chú......chú có thể phá bỏ đứa bé này không? Tiểu Việt muốn mang thai con của chú......"

Lăng Duệ nâng thiếu niên đặt lên vai, lại tiến lại gần hôn cậu. Miệng nhóc con cực kỳ mềm, thân thể cũng bị làm đến choáng váng, đến khi môi bị ngậm mới biết hắn đang muốn hôn môi, vì thế liền vụng về đáp lại, thế nhưng ngay cả đầu lưỡi cũng không biết duỗi ra.

"Bé ngốc, lần đầu tiên hôn môi với người khác sao?"

Tiểu Việt gật đầu, nước mắt trên lông mi rơi xuống môi Lăng Duệ.

Hắn không ngờ đây lại là nụ hôn đầu tiên của thiếu niên.

Một người ngay cả con cũng có trong bụng rồi, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị hôn, Lăng Duệ vừa kinh ngạc vừa đau lòng.

Hắn còn đang sững sờ, miệng lại bị Vương Việt ngậm lại, đứa nhỏ kia không có kỹ xảo gì liếm liếm giống như lấy lòng.

Đầu lưỡi cạy mở hàm răng thiếu niên, đầu lưỡi Lăng Duệ trượt vào kéo Tiểu Việt quấn lấy nhau. Đứa nhỏ này thật sự cực kỳ đáng yêu, mới hôn hai ba cái đã bị Lăng Duệ làm cho bủn rủn eo, cậu mơ mơ màng màng thở hổn hển vài tiếng, ngay cả nước miếng cũng không biết hút vào.

Ông chú này cố tình muốn chơi xấu, vừa giữ cằm Tiểu Việt, trao đổi với cậu một nụ hôn ướt sũng, vừa mãnh liệt đỉnh eo, làm đến mức âm hộ như biến thành túi nước, nước dâm nơi giao hợp đã sớm làm ướt lông đen đậm của Lăng Duệ, mà phần lớn còn lại giống như nước tiểu bị rò rỉ nhỏ xuống giường.

"Tiểu Việt, chú rất muốn em, rốt cuộc em cũng tới......"

Tiểu Việt bị chơi đến ngây người, ai ai kêu lên, ngay cả thở dốc cũng mang theo nức nở, đành phải "Chú, anh ơi, chồng, ba" kêu loạn không ngừng. Lăng Duệ bị cậu gọi đến mềm lòng, muốn yêu cậu, thương cậu, ôm hôn cậu dỗ dành cậu, thế nhưng lại bị gọi đến đại phát thú tính, muốn tát cậu, thô lỗ xâm phạm cậu, cưỡi cậu giống như cưỡi ngựa.

Đứa nhỏ vừa rơi nước mắt, vừa nói" Tiểu Việt thích được ba chơi... Muốn mang thai con của ba...". Nghe xong, Lăng Duệ cũng không biết phải làm sao mới tốt. Vì thế, hắn hôn đi nước mắt của cậu, trao cho cậu một nụ hôn dịu dàng, bàn tay lại —— rơi vào cái mông thịt mum múp của thiếu niên, mắng cậu là dâm phụ trời sinh.

Cậu bé lại dõng dạc nói: "Sau này chỉ làm dâm phụ của một mình chú."

Lăng Duệ đè cậu dưới thân điên cuồng hôn cậu, đỉnh cậu. Giống như nguyện vọng nhiều năm qua rốt cuộc cũng được thực hiện vào ngày hôm nay, sự chiếm hữu của Lăng Duệ với Tiểu Việt gần như tham lam, hắn căm hận sinh mệnh nhỏ trong tử cung Tiểu Việt, không biết tên đàn ông nào để lại, loại con hoang dơ bẩn. Hắn hy vọng Tiểu Việt có thể ở bên cạnh hắn mãi mãi, không phải bệnh nhân kỳ quái của hắn, mà là người yêu bị hắn giấu giếm trong nhà.

"Tiểu Việt...Tiểu Việt...Chú yêu em..."

Thiếu niên si ngốc đáp lại hắn: "Chú ơi, ba...con cũng yêu ba..."

Quần áo của cậu bị cuốn lên, Lăng Duệ dứt khoát đẩy áo thun lên ngực đứa nhỏ, cặp vú liền lộ ra không sót một chút nào. Hai núm vú còn trướng lớn hơn so với lúc trước, giống như một quả cherry chín rục. Lăng Duệ không hề do dự liền ngậm một bên vào trong miệng, dùng đầu lưỡi gảy vài cái, sau đó liền giống như trẻ con bú sữa mút vào.

"Chú! Đừng chơi vú!..........." Tiểu Việt cao giọng hét lên, giống như không sợ bác sĩ và mợ ở bên ngoài nghe thấy —— nhưng vẫn không kịp.

Vài giọt sữa ấm áp chảy ra từ lỗ sữa đều rơi vào trong miệng Lăng Duệ. Hắn kinh ngạc nhìn thiếu niên, thiếu niên đã xấu hổ quay đầu đi, hai má bị sợi tóc che dấu đỏ như đóa sơn trà, ngay cả chóp tai cũng đỏ bừng.

Lúc này Lăng Duệ mới chú ý tới, vạt áo của thiếu niên đã ướt một khoảng nhỏ, ngửi một chút còn toả ra mùi sữa, đại khái là vừa rồi đã bị chơi ra sữa.

Đứa nhỏ chậm chạp quay đầu, ánh mắt xấu hổ lại tủi thân nhìn Lăng Duệ. Bộ dạng mềm mại đáng thương của cậu khiến Lăng Duệ không nhịn được nổi lên ý đồ xấu, hắn vừa vươn một tay bao trùm túi sữa nhỏ rồi nắm lấy, vừa từng chút từng chút đụng vào cửa cung mềm mại, đè ép khiến hai chân thiếu niên không khống chế được mà đạp loạn.

"Thì ra là một bé bò sữa... Sữa chảy khắp nơi, đồng phục cũng bị ướt... Tiểu Việt cứ mặc đồng phục ướt đi học là để cho mọi người ngửi thấy mùi sữa trên người cháu sao?"

Tiểu Việt nâng hai cái túi sữa nhỏ lên, ở giữa ép một cái khe rãnh, giống như hiến dâng lễ vật cho Lăng Duệ, nói: "Chỉ cho chú ngửi... Cho chú bú..."

Thiếu niên có lúc ngượng ngùng lại sắc dục, có khi đơn thuần lại phóng đãng, ý đồ xấu xa của Lăng Duệ bị cậu dễ dàng hóa giải, giống như là khắc tinh định mệnh của Lăng Duệ.

Lăng Duệ cầm hai cái túi sữa nhỏ xoa tới xoa lui, dần dần có hạt sữa màu trắng chảy xuôi ra bốn phía. Nhóc con sướng không nói nên lời, nhưng vẫn còn làm khẩu hình "Cháu yêu chú", chỗ bao bọc Lăng Duệ co rút càng lúc càng nhanh, ái dịch lại càng chảy nhiều.

Đứa nhỏ đột nhiên ôm cổ Lăng Duệ lớn mật hôn lên, cậu học được duỗi đầu lưỡi lẻn vào khoang miệng Lăng Duệ, nhưng vẫn không hề có quy luật trêu chọc, giống như một đứa nhóc hư càn quấy. Cậu và Lăng Duệ gấp gáp dán chặt vào nhau, giống như chỉ cần ôm như vậy là có thể vĩnh viễn không chia lìa.

Lăng Duệ hô hấp dồn dập nặng nề, hắn biết mình sắp lên đỉnh, đành phải cố gắng khống chế muốn bùng nổ vào giờ khắc này. Lăng Duệ dùng một tay ấn đầu Tiểu Việt điên cuồng hôn môi, tay kia cầm dương vật thiếu niên có kỹ xảo trêu chọc. Tiểu Việt căn bản chịu không nổi kích thích kép như vậy, hơn nữa cảm giác hít thở không thông phóng đại khoái cảm, cậu giống như một con cá mắc cạn liều mạng vặn eo đạp chân, lại bị Lăng Duệ gắt gao giam cầm dưới thân không thể động đậy.

Người đàn ông hung hăng đâm về phía cửa cung, một luồng tinh dịch lớn hướng về phía tử cung đang thai nghén sinh mệnh phát động tấn công, tựa như đang tuyên thệ chủ quyền của mình đối với nơi này.

Đứa nhỏ dưới thân ngừng giãy dụa, ánh mắt mê ly nhìn Lăng Duệ. Trong phòng phát ra tiếng nước tí tách vang vọng hơn bất kỳ tiếng nước nào trước đây. Lăng Duệ từ trên người thiếu niên lui ra, nhìn thấy hai chân đứa nhỏ uốn cong mở rộng, dương vật cùng âm hộ không đồng loạt phun ra nước, khe thịt tiếp nhận dương vật to lớn của hắn còn chưa kịp khôi phục, mị thịt bên trong huyệt nhảy lên, tinh dịch màu trắng chậm rãi bị đẩy trượt về phía hậu huyệt.

Hạ thể Tiểu Việt có đủ loại chất lỏng trộn lẫn với nhau, ngực cũng dính một mảng lớn vết sữa, trên bụng dính tinh dịch không biết bắn ra từ lúc nào. Mà Lăng Duệ ngay cả áo blouse trắng cũng không cởi, lau sạch dương vật, thay một chiếc quần khác, ai có thể biết được hắn vừa mới trải qua một trận tình ái kịch liệt với bệnh nhân của mình, còn kịch liệt đến mức khiến cho bệnh nhân mất khống chế chứ?

Lăng Duệ vươn ngón trỏ tay phải ra quệt lấy tinh dịch ở mông Tiểu Việt, sau đó đưa về trong âm hộ còn đang run rẩy, lại khiến cho đứa nhỏ cao trào thêm một đợt, nước tiểu chảy ra đầy tay Lăng Duệ.

"Không phải muốn mang thai con của chú sao? Ngậm lấy, đừng lãng phí."

Khuôn mặt của đứa nhỏ đỏ bừng, nước mắt còn đang chảy nhưng vẫn cười nói: "Cảm ơn chú đã cho cháu tinh dịch."

Lăng Duệ nhắm mắt lại, bám vào cậu hôn lên.

Nhưng không có gì cả.

Tiểu Việt biến mất, không cánh mà bay giống như cặp xách của cậu, quần  biến mất, ngay sau đó, phòng khám cũng trở nên mơ hồ.

Đột nhiên Lăng Duệ kinh hãi, hắn ý thức được mình đã trở lại ngày đầu tiên gặp Vương Việt. Hắn là một bác sĩ, mà Vương Việt lại là một bệnh nhân kỳ lạ.

Lăng Duệ mở choàng mắt ngồi dậy.

Trước mắt không có giường khám bệnh, đồng hồ cũng không dừng lại ở 5 giờ 10 phút chiều —— nơi này là nhà của Lăng Duệ, phòng ngủ của hắn, ánh trăng ngoài cửa sổ mông lung, mọi âm thanh khác đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng ve sầu kêu.

Bộ đồ ngủ mới thay bị mồ hôi dính ướt, Lăng Duệ túm lấy vạt áo quạt gió qua lại.

Hắn biết mình đã có một giấc mơ. Các chi tiết trong giấc mơ dần dần rõ ràng tràn vào tâm trí, một giấc mơ tuyệt vời nhưng cũng vô cùng khủng khiếp.

Phải, may mắn chỉ là một giấc mơ... Trong mơ hắn và Vương Việt... Tiểu Việt!

Lăng Duệ quay đầu lại, thấy Vương Việt vẫn nằm thẳng ngủ yên, trái tim đang treo cao mới mạnh mẽ rơi xuống đất, hắn thở phào nhẹ nhõm như sống sót sau kiếp nạn.

May mắn, thật may mắn. Lăng Duệ chính là đồ cầm thú, giấc mộng này ngay cả một chút ngụy trang đạo đức cũng không có, đem ý muốn sâu trong nội tâm Lăng Duệ triển lộ một cách chân thật nhất, dục vọng nguyên thủy nhất bị lộ ra không sót chút nào. Tuy Lăng Duệ cũng khó có thể tin được, nhưng quả thật ngay lần đầu tiên nhìn thấy Vương Việt, hắn đã bị cậu hấp dẫn, tiếp đó sinh ra dục vọng. Nhưng may mắn chỉ là một giấc mơ, hắn không ở ngoài đời thực làm ra chuyện đáng sợ như vậy với Vương Việt 16 tuổi.

Hình ảnh trong mơ chiếm cứ đại não của Lăng Duệ. Trong đầu hắn đều là đủ loại dáng vẻ của Tiểu Việt, dáng vẻ khi bị hắn tiến vào, dáng vẻ bị chơi khóc, dáng vẻ hôn môi với hắn, dáng vẻ thẹn thùng, dáng vẻ lớn mật, dáng vẻ khi nói "Chú, cháu yêu chú".

"Tiểu Việt, chú cũng yêu em..." Lăng Duệ yêu thương vuốt ve gương mặt Vương Việt, hắn nghĩ, vẻ mặt của Tiểu Việt khi làm những chuyện đó sẽ giống như trong giấc mơ của hắn sao?

Nếu thật sự hôn môi cùng Tiểu Việt, cậu cũng sẽ ướt đẫm hai mắt, không biết phải làm như thế nào sao?

Cứ nghĩ như vậy, Lăng Duệ liền không nhịn được cúi người xuống.

Đôi môi của đứa nhỏ có màu hồng, thoạt nhìn trơn bóng bóng lại mềm mại giống như thạch dâu tây.

Chỉ chạm vào một chút, chạm vào một chút.

Khi chóp mũi dán lên mũi đứa nhỏ, Lăng Duệ tạm dừng lại ba giây. Đôi môi của người yêu chỉ cách hắn vài cm, nhưng hắn lại xoay chuyển hôn lên trán.

"Tiểu Việt, ngủ ngon. Chú yêu cháu."

********

🌷Phần này tác giả giải thích cho giấc mộng của Lăng Duệ.

Rất nhiều chi tiết trong giấc mơ của Lăng Duệ đều là ảo tưởng hoặc phán đoán của chính hắn, cho nên tuyến thời gian cũng sẽ rối loạn.

Lần đầu tiên Lăng Duệ gặp Tiểu Việt, bụng cậu không có phồng lên, núm vú cũng không to như vậy, càng không thể tiết sữa. Lúc Tiểu Việt cho Lăng Duệ xem hạ thể, bề ngoài không giống như trong mộng —— đây là những ảo tưởng hạ lưu của Lăng Duệ đối với Tiểu Việt.

Cho dù mang thai Tiểu Việt cũng không hôn môi với những người đàn ông khác. Nụ hôn đầu tiên là cùng với Lăng Duệ —— đây là sự chờ mong sâu thẳm trong nội tâm của Lăng Duệ. Bởi vì hắn rất hy vọng mình có thể biết Tiểu Việt sớm hơn, hy vọng mình là người yêu đầu tiên của Tiểu Việt (nhưng sự khởi đầu của giấc mơ này và thực tế là như nhau. )

Bởi vì là Tiểu Việt trong mộng cũng không phải là người thật, cho nên dù phải tiếp nhận khẩu giao kịch liệt cũng sẽ không khó chịu.

Mùi hoa thơm ngát trên tóc Tiểu Việt thật ra là mùi dầu gội đầu nhà Lăng Duệ, mợ sẽ không mua dầu gội tốt như vậy. So với Tiểu Việt trước kia, Lăng Duệ càng quen thuộc với Tiểu Việt sống với mình, cho nên Tiểu Việt trong mộng thật ra được lấy từ Tiểu Việt do Lăng Duệ nuôi làm nguyên mẫu.

Tiểu Việt nói với hắn "Cháu yêu chú" - Đây là kỳ vọng sau này của Lăng Duệ thông qua xem video giám sát xác nhận tâm ý của Tiểu Việt đối với mình, hắn khát vọng Tiểu Việt sớm tuyên bố tình yêu ra bên ngoài.

Đây là một giấc mơ hầu như không hề ngụy trang đạo đức... Lăng Duệ dưới mặt nạ thân sĩ kỳ thật thật sự rất biến thái... Hắn đau lòng Tiểu Việt, tôn trọng yêu thương Tiểu Việt là thật, trong tiềm thức coi Tiểu Việt là dâm phụ dâm loạn hạ lưu cũng là thật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com