ZingTruyen.Com

Lang Viet Thien Su

Chúc mọi người trung thu vui vẻ (◍•ᴗ•◍)❤

******

Cho đến khi hình ảnh trong màn hình điện thoại biến thành phòng khách trống rỗng, tai nghe cũng đã sớm không còn rên rỉ động tình, Lăng Duệ mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Hắn lắc đầu, hoàn toàn không thể tin được những gì vừa nhìn thấy và nghe thấy.

Vương Việt ở nhà ngoan ngoãn gọi hắn là "chú", vậy mà lại...?

Lăng Duệ không dám tin.

Hắn rút tai nghe ra, bàn tay nắm chặt điện thoại đến đau đớn, hiện tại buông điện thoại xuống tay nên có chút tê dại. Màn hình di động hiển thị phòng khách trống rỗng, Vương Việt không có ở đây, Lăng Duệ bối rối ấn nút quay lại, một khung nhắc nhở hiện lên: "Có lưu video này không?"

Lăng Duệ vội vàng ấn vào một lựa chọn, sau đó đứng dậy đi rót một cốc nước để bình tĩnh lại.

Hắn lảo đảo chống hai tay lên mặt bàn. Lúc này, hắn mới phát hiện mình  đã nổi lên phản ứng từ lúc nào, vừa mới gấp gáp đứng dậy làm sườn eo đụng vào bàn, đau quá.

Tiếng "Ba" quanh quẩn trong đầu, giống như chú ngữ có thể khống chế thần trí con người, làm cho Lăng Duệ có chút hoảng hốt. Bác sĩ lấy lại bình tĩnh bước nhanh về phía máy lọc nước, rót đầy một cốc nước đá lớn uống một hơi cạn sạch.

"Mình không nhìn thấy, cũng không nghe thấy cái gì hết."

Khi Lăng Duệ trở về nhà, mọi thứ trong nhà vẫn như bình thường. Vương Việt như thường lệ học thuộc bài, nấu xong bữa cơm tối. Trên ban công phơi một hàng quần áo, Lăng Duệ phát hiện bộ đồ ngủ màu xám nhạt của mình cũng nằm trong đó.

Hắn lại lần nữa nhớ tới đoạn video khiêu dâm lúc chiều kia, thiếu niên xinh đẹp thân thể mảnh khảnh dùng bộ đồ ngủ này thủ dâm, còn phóng đãng kêu dâm trêu người.

"Ba"...

"Chú ơi, trưa mai ăn gì? Trong nhà không còn gì ăn, sáng mai cháu sẽ đi mua." Tiếng nói của Vương Việt kéo Lăng Duệ trở về hiện thực, hắn thấy đứa bé trước mặt này nhấp môi, ánh mắt ngập nước nhìn hắn, lại thẹn thùng chờ hắn trả lời.

Lăng Duệ rất khó để liên hệ Vương Việt với nhân vật chính trong phim khiêu dâm phóng đãng kia. Tất cả chuyện buổi chiều tựa như một giấc mơ giữa ban ngày của Lăng Duệ.

"À à, chú muốn ăn trứng xào ớt, và ăn thịt kho cà tím."

Vương Việt nhoẻn cười, gật gật đầu, "Được, sáng mai cháu đi mua."

"Đứa bé ngốc, cũng phải làm cho mình vài món muốn ăn chứ."

Vương Việt nuốt một miếng cơm, hai mắt chớp chớp nhìn Lăng Duệ, giọng nói lại rất nhỏ, "Cháu muốn ăn trứng xào cà chua...Và...ngày mai cháu muốn ăn trưa với chú."

Lăng Duệ gắp một miếng trứng lớn bỏ vào bát cơm mèo con của Vương Việt, "Nói rồi đó, không được quên mang theo."

Nhóc con rất ngượng ngùng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên làm nũng, "Ai da...chú..."

"Chú ở cửa đón cháu."

Hai người lại cùng giường chung gối, hàng xóm trên lầu nói còn khoảng một tuần nữa sẽ trở về.

Lăng Duệ không nói cho Vương Việt biết, sợ nhóc con không cần suy nghĩ mà cười rộ lên, nói "Tốt quá, còn một tuần nữa cháu sẽ được về phòng ngủ".

Thành thật mà nói, những đêm ngủ chung giường với Vương Việt, Lăng Duệ ngủ không ngon lắm. Không nói đến chuyện sau khi ngủ Vương Việt liền không ngoan, cậu luôn coi hắn là thú bông để ôm, cũng không nói đến Vương Việt đang ở tuổi tinh lực tràn đầy, cứ ôm hắn cọ lung tung, chuẩn xác là bởi Lăng Duệ có tâm tư xấu xa với Vương Việt, hắn vô cùng khát vọng Vương Việt, nhưng "đạo đức" lại như một thanh lợi kiếm vĩnh viễn treo trên đỉnh đầu hắn - Lăng Duệ chịu không nổi.

Vương Việt ngủ rất nhanh, hiện tại đang nằm nghiêng đối mặt với Lăng Duệ. Bây giờ trông giống như một thiên thần đang ngủ, nhưng ai biết được khi nào nhóc con này bắt đầu không yên ổn? Lăn qua lăn lại trên giường, bày ra tư thế kì quái, hoàn toàn không quan tâm đến hắn đang ở bên.

Lăng Duệ nhắm mắt lại.

Đồng hồ dừng lại lúc 5 giờ 10 phút chiều, còn 35 phút nữa bệnh viện số 3 của thành phố sẽ bắt đầu nghỉ giải lao.

Không có bác sĩ nào mong đợi bệnh nhân đến vào lúc này, tất cả mọi người đều hy vọng ba mươi lăm phút trôi qua suôn sẻ, đừng xen vào thời gian ăn tối.

Lăng Duệ lại là ngoại lệ. Vô duyên vô cớ, trong đáy lòng của bác sĩ nam duy nhất trong khoa phụ sản lại dâng lên một cỗ chút mong, chờ mong một bệnh nhân nào đó đến thăm.

Một người phụ nữ trung niên môi rất đỏ xô đẩy mắng chửi một nam sinh trung học đeo cặp sách cũ nát đi về phía Lăng Duệ. Nam bác sĩ rất tự nhiên dẫn thiếu niên kia vào phòng khám, nữ bác sĩ xung quanh cũng không có bất kỳ dị nghị nào —— thật kì lạ, làm gì có người đàn ông nào đến khoa phụ sản để khám bệnh? Nhưng Lăng Duệ lại vui vẻ tiếp nhận, người hắn chờ chính là người này.

Phòng khám không tính là lớn, bên trong bày một cái giường sạch sẽ, Lăng Duệ thản nhiên ngồi lên, bệnh nhân lại vẫn đứng.

Cặp sách của thiếu niên đã không thấy đâu nữa, cậu kéo khóa áo đồng phục rộng thùng thình như cái bao, vén áo thun bị giặt đến nhão lên cao, giọng nói trong trẻo lại mang theo vài phần mềm mại: "Bác sĩ Lăng, bụng cháu bị người ta làm lớn, mợ dẫn cháu đến phẫu thuật, nhưng cháu không có tiền, phải làm sao đây."

Lăng Duệ nhìn thiếu niên trước mắt, da thịt trên người cậu nhẵn nhụi trắng trẻo, bụng hơi phồng lên một độ cong biểu hiện cho thân phận người mẹ. Hai miếng thịt mềm trước ngực lớn hơn nam giới bình thường rất nhiều, quầng vú có màu nâu nhạt thoạt nhìn rất sạch sẽ, đầu vú đứng thẳng tắp như hạt đậu phộng, núm vú thành thục như vậy chỉ có thể nhìn thấy trên thân thể người mẹ đã cho con bú —— may mà đồng phục của cậu đủ rộng mới che được thân thể quái dị này.

Lăng Duệ ngửa ra sau híp mắt nói: "Chú bác sĩ có thể giúp cháu trả tiền, nhưng mà...chú cũng không thể chịu thiệt được?"

Thiếu niên thức thời quỳ gối dưới thân Lăng Duệ, vén vạt áo blouse trắng của bác sĩ lên, móc dương vật đã sớm cứng rắn ra ngoài.

"Chú, dương vật của chú lớn quá...Tiểu Việt rất thích..." Tay thiếu niên rất nhỏ, cũng không có bao nhiêu thịt, làn da cũng trắng như thân thể cậu, đầu ngón tay lộ ra màu hồng nhàn nhạt. Bị đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp đỡ dương vật tím đỏ bạo gân xanh của mình, cậu còn chưa nhúc nhích, Lăng Duệ đã vì thị giác trùng kích mãnh liệt này mà khát nước không chịu nổi.

Hai bàn tay mềm mại đơn giản vuốt vài cái, thiếu niên liền vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm từ dưới lên trên vài lần. Tuổi của cậu không lớn lắm, nhưng có thể nhìn ra được rất có kinh nghiệm hầu hạ người khác, đầu lưỡi nhỏ cực kỳ mềm mại, nơi bị liếm qua đều tê dại giống như bị điện giật. Đứa bé này thật sự là yêu tinh trời sinh, vừa dùng đầu lưỡi câu lấy dương vật đàn ông, vừa nghiêng đầu ngẩng khuôn mặt tinh xảo lên, đôi mắt hạnh ngập nước tựa như một thiên sứ thuần khiết, bên trong lại quyến rũ khiêu gợi giống như một mị ma.

Đầu lưỡi Tiểu Việt đánh vòng trên quy đầu, đảo qua mã mắt liếm đi dịch tuyến tiền liệt, "Dương vật của chú ăn rất ngon."

"Thích ăn không?" Tay Lăng Duệ cắm tay vào mái tóc hơi dài của thiếu niên, lúc rút ra lại mang theo một hương hoa mê hoặc.

"Thích, thích nhất." Ánh mắt Tiểu Việt trong suốt nhìn thấy đáy, bên trong không hề có một chút tạp chất, chúng có một loại ma lực khiến người ta tin tưởng không nghi ngờ. Cậu nói rất chân thành, sau đó lại mở cái miệng nhỏ ngậm quy đầu cực lớn vào, bộ dạng này quả thật giống như một công cụ tiết dục độc quyền dành riêng cho Lăng Duệ.

"Tiểu Việt, bảo bảo..." Lăng Duệ thở ra một hơi. Hắn không biết vì sao mình lại thỏa mãn như vậy, hắn không phải xử nam chưa từng được người hầu hạ, thế nhưng tiếp xúc thân mật với Tiểu Việt như giấc mộng đẹp hắn nhớ thương ngày đêm dường như đã trở thành sự thật, hắn vui sướng vô cùng.

"Bảo bảo, thích ăn thì ăn nhiều một chút..."

Tiểu Việt ngoan ngoãn một cách kỳ cục, mắt hạnh rưng rưng đối diện với Lăng Duệ, cậu cố gắng mở to miệng ngậm dương vật to bằng cánh tay trẻ con vào trong.

Hắn thấy dục vọng xấu xí dữ tợn của mình giống như một cái que lửa nghiền ép đôi môi mềm nhũn như thạch của thiếu niên, hai má vốn hơi gầy lõm xuống, vành mắt đỏ lên, nước mắt treo lơ lửng trên mi mắt, Tiểu Việt vừa đáng thương vừa đẹp đến kinh tâm động phách. Lúc này Lăng Duệ mới hiểu được, thật ra hắn không phải là một người đàn ông ôn tồn lễ độ như vậy, dục vọng gần như biến thái bạo ngược sâu trong nội tâm dâng lên cuồn cuộn, hắn bắt đầu bị dục vọng chi phối, theo bản năng giữ chặt gáy thiếu niên tiếp tục xâm nhập vào.

Khoang miệng Tiểu Việt ướt át nóng rực, cậu chắc đang rất vui vẻ, hưởng thụ, bởi vì dù Lăng Duệ ra vào đao to búa lớn như thế nào, thiếu niên cũng không có bất kỳ phản kháng nào thậm chí là nôn khan.

Lăng Duệ càng tiến càng sâu, lại càng cảm thấy thiếu niên này chính là búp bê tình dục được sinh ra vì hắn. Đáy mắt thiếu niên dần dần lộ ra thần sắc mê say, rõ ràng người đàn ông này đã đâm vào rất sâu, cậu lại vẫn ra vẻ mời gọi hắn chiếm hữu càng nhiều, chẳng lẽ cậu sinh ra để chờ đợi Lăng Duệ làm sao?

Lăng Duệ rút ra dương vật cứng rắn ra, quy đầu cùng đầu lưỡi thiếu niên kéo ra sợi chỉ bạc, trong nháy mắt sợi chỉ đứt gãy, Lăng Duệ cũng nghe được trong đầu mình có âm thanh đứt gãy gì đó.

Ánh mắt thiếu niên mê ly, đầu lưỡi liếm một vòng quanh môi, sau khi thưởng thức một lát liền để lộ vẻ mặt thỏa mãn với Lăng Duệ, "Chú rất ngon." Đáy mắt Lăng Duệ bốc cháy, cự thú còn dính nước trơn trượt giữa háng nhảy lên, tất cả đều bị Tiểu Việt thu hết vào tầm mắt.

Không cần Lăng Duệ chỉ thị, cậu đã chủ động cởi quần đồng phục, ngay cả quần lót cũng biến mất khỏi phòng khám. Tiểu Việt chủ động bò trên giường bệnh, cái mông nhiều thịt nhất toàn thân nâng cao về phía Lăng Duệ, thiếu niên lắc lắc vài cái, thấy Lăng Duệ không có phản ứng gì, lại vươn tay phải chủ động mở hai cánh đang khép chặt, dâm đãng phô bày phong cảnh bên trong ra.

Âm hộ của thiếu niên song tính này vừa phì vừa trướng, bên trên hiện ra màu đỏ thẫm giống như dâu tây cắt theo chiều dọc. Khi cậu lắc lắc mông, hai cánh thịt mềm mập mạp này cũng cùng nhau run rẩy, Lăng Duệ vừa muốn sờ một cái, ai ngờ bé dâm đãng này lại tự tách khe âm hộ ra, thật sự dâm không chịu nổi.

Lăng Duệ tát một cái, bàn tay liền ướt hơn phân nửa, một ít nước dâm văng ra chạy xuống giường bệnh. "Mẹ kiếp, sao lại ướt thế này?" Hắn cũng không còn cách nào để bảo trì hình tượng bác sĩ nghiêm túc nữa, xúc cảm ở âm phụ thiếu niên cực tốt, quyến rũ hắn liên tục vỗ lên, mỗi lần vỗ đều kéo theo càng nhiều nước dâm, cuối cùng theo khe thịt chảy xuôi nhỏ xuống giường bệnh.

Âm hộ Tiểu Việt vốn đã hồng nhuận bị tát càng thêm sưng đỏ, cậu xoay mông duỗi chân nhưng không trốn, không chỉ không trốn, mà còn đưa âm hộ vào lòng bàn tay Lăng Duệ, giống như chờ mong hắn tiếp tục xuống tay.

"Vừa rồi mới ăn dương vật của chú, phía dưới liền không nhịn được chảy nước..."

Vẻ mặt của thiếu niên rất ngượng ngùng, lời nói lại vô cùng thẳng thắn, Lăng Duệ cũng không khách khí với cậu, biến thái hỏi: "Tiểu Việt là con điếm trời sinh thích ăn dương vật đúng không?"

Tiểu Việt quay đầu lại nhìn Lăng Duệ, giọng nói mềm nhũn lại run rẩy, "Chỉ thích ăn dương vật của chú."

Mặc dù miệng huyệt của nhóc con này thoạt nhìn vừa chặt vừa nhỏ, nhưng ái dịch cuồn cuộn không ngừng chảy ra, âm đế xuyên qua lớp da dựng thẳng lên, tất cả đều cho thấy thiếu niên lúc này có bao nhiêu khát vọng muốn được Lăng Duệ xâm phạm.

Rốt cuộc Lăng Duệ cũng không thể chịu đựng được nữa. Hắn còn không kịp cởi áo blouse màu trắng ra, hơi cởi một chút quần liền gấp gáp đâm thẳng vào nữ huyệt dị dạng của thiếu niên.

Huyệt thịt vừa ướt vừa mềm như bơ tan chảy dẫn đường cho hắn tiếp tục đi sâu. Thiếu niên bên dưới run rẩy toàn thân, cậu cắn môi, dùng bộ dạng như sắp khóc quay đầu nhìn về phía Lăng Duệ.

"Chú ơi......"

Lăng Duệ nâng cằm thiếu niên lên, nước mắt trên mặt cậu vừa lúc rơi xuống. "Sao thế, bảo bảo, chú vừa mới vào đã khóc? Yếu ớt như vậy, lát nữa phải làm sao?"

Tiểu Việt hít hít mũi, "Chú, cháu rất muốn chú. Rốt cuộc cháu cũng có được chú...."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com