ZingTruyen.Info

(LĂNG VIỆT) BẮT NẠT

Chương 9

Junjunzi

Vương Việt khom lưng kéo mông mình ra, ngón tay gầy yếu mang theo run rẩy, ở nơi Lăng Duệ không nhìn thấy lặng lẽ rơi nước mắt. Cậu chưa bao giờ làm ra hành động xấu hổ như vậy, cũng chưa bao giờ vứt bỏ hoàn toàn lòng tự trọng như bây giờ. Từ nhỏ nhà đã nghèo, không được đọc sách hay học hành, nhưng khi mẹ còn sống đã dạy hai anh em cậu, dù nghèo đói cũng phải có chí khí, cậu đều nghiêm túc nhớ kỹ, vất vả chăm sóc anh trai suốt bao năm nay, cuộc sống cũng coi như yên ổn, thế nhưng vừa đụng phải Lăng Duệ, lòng tự trọng và điểm giới hạn hình như không quan trọng nữa. Lúc ở quầy lễ tân nghe được cuộc đối thoại giữa bác sĩ Lăng và Lộc tiểu thư, Vương Việt ngoại trừ khổ sở đau lòng còn vô thức sinh ra một loại ghen tị khiến mình cảm thấy xấu hổ, hiện tại cậu đã có kinh nguyệt, cậu cũng có thể mang thai sinh con giống như một người phụ nữ. Vương Việt không biết xấu hổ đắm chìm trong nụ hôn động tình của bác sĩ Lăng, nụ hôn rơi trên da thịt khiến toàn thân cậu run rẩy. Cậu nhìn khuôn mặt anh tuấn lập thể của Lăng Duệ, nhìn vào nhu tình trong mắt hắn, động tác xoay người cởi quần giống như đang tự dùng một nhát dao mổ ra thân thể mình, mổ ra tử cung chảy máu đầm đìa cho Lăng Duệ xem. Vương Việt cảm thấy mình điên rồi, không hiểu sao bản thân lại cho rằng tất cả những chuyện này là chuyện đương nhiên, cậu nghĩ thầm: Quản đốc nói không sai, mình chính là một tao hóa thích đi câu dẫn người khác.

Lăng Duệ không ngờ được mình sẽ trông thấy một cảnh tượng như vậy, chỉ cảm thấy mấy ngày nay vất vả lắm mới đụng được Vương Việt, nhất thời xúc động lên não, quên mất giải thích liền muốn sáp lại thân mật một phen, thế nhưng cũng vì như vậy khiến người ta hiểu lầm đến mức này. Nhất thời ruột gan Lăng Duệ nóng như lửa đốt, cơn tự trách cũng đột ngột bùng phát, trong lòng mắng to mình ngu xuẩn làm hỏng chuyện. Hắn vội vàng kéo người lại mặt đối mặt, Vương Việt nghẹn ngào khóc, cúi đầu không dám nhìn hắn, thân thể đáng thương phát run, hai đùi còn trần trụi, Lăng Duệ nhất thời đau lòng đỏ hốc mắt: "Tiểu Việt Tiểu Việt, là anh không tốt, anh là đồ khốn, khiến em hiểu lầm." nói xong liền ngồi xổm xuống giúp Vương Việt kéo quần lên mặc lại, hai cánh tay  vờn quanh người Vương Việt không nỡ rời xa. Vương Việt nâng hai mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, Lăng Duệ ôm người lên trên đùi mình bảo cậu ngồi xuống, giống như ôm trẻ con để Vương Việt dựa vào trên người, Tiểu Việt của hắn rất vất vả, người không khoẻ còn phải đi giao hàng cả buổi sáng, hiện tại lại bị mình bắt nạt mất hết sạch tôn nghiêm, khóc cũng không dám khóc lớn tiếng, vì vậy trong lòng hắn thấy vô cùng áy náy, một tay quấn lấy mười ngón tay Vương Việt đan vào nhau. Lăng Duệ vừa nhẹ nhàng hôn nước mắt của cậu, vừa đem chuyện mình cùng Lộc Phương Ninh kết hôn giả nói rõ ràng cho cậu biết

Giọng nói của Lăng Duệ cực kì trầm thấp, hắn kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối xong liền cúi đầu cẩn thận quan sát biểu tình của Vương Việt, người trong ngực vẫn như khúc gỗ ngây ngốc nhìn hắn, hình như còn chưa tiêu hóa xong lời hắn nói. Lăng Duệ tự biết mình phạm phải sai lầm lớn, hận không thể bảo Vương Việt tát cho mình hai cái thật mạnh, lại mắng hắn một trận, dù sao càng kịch liệt càng tốt, hắn nhìn không nổi bộ dạng tủi thân thuận theo như hiện tại của Vương Việt, trong lòng đau đến không chịu nổi, hắn tiến lại gần hôn miệng Vương Việt, nhìn chằm chằm vào mắt đôi mắt đỏ lên của người ta, hai tay ôm người chặt thêm một chút. Lăng Duệ muốn Vương Việt đối diện với hắn, âm thanh của hắn trầm thấp khàn khàn, vừa mở miệng lại mang theo chút nức nở hỏi Vương Việt: "Bảo bối, anh sai rồi, thấy em khóc làm anh cũng muốn khóc theo, em có thể tha thứ cho anh không?"

Vương Việt nghe hắn nói xong câu này mới có phản ứng, đưa hai tay nâng mặt Lăng Duệ lên, trông thấy hai mắt mắt hắn ngấn lệ, đôi mày nhíu lại đầy hối hận thương tiếc, ánh mắt nhìn cậu nồng đậm chân thành, hình như là tình yêu, khuôn mặt đờ đẫn của Vương Việt biến thành khiếp sợ khó có thể tin được, hai mắt không ngừng đánh giá trên mặt Lăng Duệ, Lăng Duệ  để mặc cậu nhìn như vậy, cảm nhận được người trong ngực run rẩy liền nhẹ nhàng vuốt lưng cậu trấn an. Muốn nhìn bao lâu cũng được, Lăng Duệ nghĩ thầm, bảo bảo muốn nhìn bao lâu đều được, Lăng Duệ cực kỳ kiên nhẫn, tầm mắt của hắn bắt đầu rơi xuống đôi môi xinh đẹp của Vương Việt, lại chuyển đến đôi mắt đang rơi lệ, chóp mũi mỏng manh vì khóc lóc mà đỏ ửng nhìn qua chẳng khác gì những nụ hôn do hắn in lên

Hai người cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, không ai nói với ai câu gì, cuối cùng Vương Việt giống như tìm được đáp án xác định trong mắt Lăng Duệ, cậu nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt nóng hổi trượt qua hai má, tựa đầu vào bả vai Lăng Duệ khóc lớn, lúc này đã không còn áp lực gì nữa, Vương Việt vùi mặt vào cổ Lăng Duệ khóc đến tê tâm liệt phế, giống như muốn phát tiết hết thảy ấm ức mấy năm nay ra ngoài. Vương Việt nghẹn ngào thở hổn hển, Lăng Duệ ôm người trong lòng, xoa lưng giúp cậu thuận khí, bên tai vang lên tiếng khóc lóc của cậu. Lăng Duệ vừa đau lòng vừa vui vẻ, bảo bảo của hắn thật đúng là quá khổ, may mắn ông trời vẫn ưu ái cho hắn, để cho hắn có cơ hội gặp được Vương Việt.

Đến khi Vương Việt khóc xong đã qua giờ nghỉ trưa từ lâu, Lăng Duệ ôm người không chịu buông, liên hệ với đồng nghiệp nhờ người ta tạm thời hỗ trợ, một bàn tay vẫn xoa xoa bụng Vương Việt, nơi đó bị hắn bao phủ rất ấm áp, làn da cùng lòng bàn tay ma sát đến nóng lên. Tâm trạng của Vương Việt dần dần ổn định, sau khi tỉnh táo lại chỉ cảm thấy sức lực trong cơ thể đều bị rút đi, cậu ngồi ở trong ngực Lăng Duệ cảm thụ nhiệt độ truyền đến từ bụng dưới, trên mặt đỏ bừng hồi tưởng lại hành vi vừa rồi mình không biết xấu hổ kéo mông ra, lại càng thẹn thùng muốn tìm một khe hở chui vào. Lăng Duệ biết cậu đang suy nghĩ gì, trong lòng rất thích thú, cố ý muốn trêu chọc cậu, sói đuôi to làm bộ tủi thân, vô cùng đáng thương hỏi Vương Việt có muốn sinh bảo bảo cho hắn nữa không. Vương Việt quá dễ lừa gạt, một lòng nhào vào người bác sĩ Lăng, cũng không còn thẹn thùng nữa mà sốt ruột ôm Lăng Duệ nói mình nguyện ý, lại sợ Lăng Duệ không tin, mang theo chút ngượng ngùng hôn lên miệng hắn, ngay lập tức liền bị người kia đè chặt nói không nên lời.

Sau khi tan ca Lăng Duệ muốn theo Vương Việt về nhà, Vương Việt sợ trong nhà quá rách nát, ngượng ngùng từ chối không cho Lăng Duệ tới, sợ hắn phải chịu khổ, nhưng mà trứng không chọi nổi đá, Lăng Duệ trói người lên xe, quen thuộc lái xe đến cửa nhà Vương Việt, ngay cả động tác gõ cửa cũng liền mạch, không cần nhìn cũng đoán được bác sĩ Lăng chính trực nhã nhặn đã không ít lần làm ra chuyện đến cửa bắt người, anh trai Vương Việt nhìn thấy em trai vui vẻ dẫn theo bạn mới trở về, nhỏ giọng kêu lên, Vương Việt sợ gây thêm phiền phức cho Lăng Duệ, vội vàng dỗ anh trai vào phòng ngồi, nói chút nữa sẽ lại vào chơi cùng anh.

Lăng Duệ nhìn quanh bốn phía, nhà Vương Việt tuy rằng hơi cũ nát nhưng quét dọn rất sạch sẽ, trên kệ còn bày một ít đồ chơi nhỏ, trên tay nắm cửa buộc một quả bóng bay cừu vui vẻ, vừa nhìn đã biết là đồ cậu mua cho anh trai chơi, trong không gian nhỏ chật hẹp này hiện ra một tia ấm áp của gia đình, Lăng Duệ đau lòng Vương Việt phải chịu khổ, nhưng đồng thời lại rất thích sự dẻo dai này của cậu, hắn âm thầm cảm tạ ông trời đã để cho hắn nhặt được một bảo bối như vậy.

Chờ Vương Việt dỗ anh trai về phòng xem phim hoạt hình đi ra, Lăng Duệ đã nấu xong ba bát mì trứng cà chua, trong tủ lạnh không còn nguyên liệu nấu ăn, lần này hắn lại tới gấp nên chưa kịp mua, vì thế đành phải làm món đơn giản nhất để giải quyết bữa ăn này. Vương Việt không ngờ Lăng Duệ lại xuống bếp, cảm thấy kinh ngạc lại tò mò, cậu đi đến bên cạnh nhìn hắn rắc hành hoa, Lăng Duệ quay đầu lại trông thấy ánh mắt sáng ngời của Vương Việt liền không nhịn được, trong tay bưng hai bát mì tiến lên hôn cậu, ba tiếng "chụt" liên tiếp vang lên, Vương Việt da mặt mỏng, tuy nhiên đối diện với bộ dạng này của Lăng Duệ lại rất động tâm, thừa dịp Lăng Duệ không chú ý cũng sáp lại gần hôn hắn ba cái, giơ tay nhận lấy bát liền chạy ra ngoài, để lại bác sĩ Lăng một mình ở trong phòng bếp vui vẻ cười ngây ngô.

Bữa cơm này là bữa ăn đặc biệt nhất trong đời Vương Việt, ba mẹ mất sớm, cậu đã không nhớ rõ cảnh một nhà bốn người ngồi vây quanh ăn cơm là như thế nào, về sau cũng chỉ có cậu và anh trai ăn chung, tuy rằng anh trai cũng sẽ ngây ngô nói đôi lời, nhưng thật ra vẫn có vẻ quạnh quẽ, không giống như hôm nay, Lăng Duệ ngồi bên cạnh cậu, không biết vì sao còn muốn cậu đặt chân lên đùi hắn, Vương Việt nghe lời giơ một chân lên làm theo, bởi vậy thoạt nhìn bác sĩ Lăng hình như lại càng vui vẻ hơn. Căn phòng nho nhỏ bị ba người chen chúc đầy ắp, trong lòng cậu cũng có chút vui vẻ, đại khái là bởi vì bác sĩ Lăng làm mì quá ngon.

Chương sau là xong chính truyện rồi 🤣🤣🤣🤣 còn lại một phiên ngoại nữa là kết thúc bộ này đấy, mọi người vui khôm 🤭🤭🤭

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info