ZingTruyen.One

(LĂNG VIỆT) BẮT NẠT

Chương 7

Junjunzi

🆘🆘🆘 QUÊN MẤT KHÔNG CẢNH BÁO, VƯƠNG VIỆT CÓ KINH NGUYỆT, AI DỊ ỨNG VUI LÒNG CLICK BACK NHÉ!!!!!!!!!! 🔞🔞🔞


Điện thoại còn đang không ngừng rung lên, Vương Việt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn tinh xảo kia, trong đầu thoáng qua một phỏng đoán khó có thể tin được, cậu mang theo mục đích muốn xác nhận ấn nút nhận cuộc gọi màu xanh lá, giọng nữ dễ nghe từ phía đối diện truyền đến: "Chồng à, anh có thể nhanh chóng trở về một chuyến không? " Vương Việt nghe được xưng hô này liền sững sờ tại chỗ, cuộc sống của cậu chưa từng xuất hiện cục diện phức tạp như vậy, cảm xúc vừa mới hạ xuống đột ngột biến thành một cỗ áp lực nặng nề chặn kín cổ họng, phía đối diện không thấy ai trả lời lại sốt ruột hỏi, Vương Việt khàn giọng đáp: "Thật ngại quá...Tôi là bệnh nhân của bác sĩ Lăng, anh ấy đi kiểm tra phòng bệnh rồi, không có ở trong văn phòng, lát nữa...anh ấy sẽ quay lại ngay." Cô gái tên "Phương Ninh" cũng rất tốt, sau khi cảm ơn xong liền cúp điện thoại.

Vương Việt đặt di động trở lại vị trí ban đầu, hốc mắt dần dần nóng lên, cậu cầm lấy chiếc nhẫn kia cẩn thận quan sát, phía trên có dấu vết mài mòn rõ ràng, vừa nhìn đã biết là được đeo thường xuyên, giữa chiếc nhẫn khảm một viên kim cương nhỏ sáng bóng lấp lánh, tầm mắt Vương Việt dần dần mơ hồ dưới ánh sáng xinh đẹp của kim cương, mông và eo cậu vẫn còn đau nhức, động tác ngồi xổm xuống cũng làm ảnh hưởng đến hoa huyệt vừa mới bị khai phá, những ấn ký mà Lăng Duệ lưu lại trên người cậu còn rõ ràng như vậy. Vương Việt không hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cậu giơ tay áo lên lau nước mắt, nhẹ nhàng ngửi chiếc nhẫn kia, giống như muốn hít lấy hơi thở nhàn nhạt của Lăng Duệ, sau đó liền đem nhẫn đặt về chỗ cũ, đóng ngăn kéo lại đứng lên. Vương Việt không phải là người thích gây phiền phức, nói cho cùng cũng chỉ là dùng thân thể hồi báo bác sĩ Lăng đã tận tình chăm sóc cho mình thôi, như vậy cũng không sao, sau này vẫn là không nên đến quấy rầy hắn nữa. Vương Việt nghĩ như vậy, mím môi nhịn xuống cảm giác muốn khóc yên lặng ra khỏi văn phòng

Hôm nay bác sĩ Lăng có chút khác thường, đồng nghiệp đi chung với hắn đều phát hiện hắn lơ đễnh, ngoài ra còn thường xuyên liếc nhìn đồng hồ trên tay như thể đang sốt ruột vội đi làm chuyện gì đó. Thật ra chỉ có Lăng Duệ là rõ ràng, tuy bên ngoài còn ra vẻ đạo mạo, trên người mặc blouse trắng trông rất nghiêm túc, nhưng thật ra toàn thân hắn vẫn còn bị bao bọc trong nước suối nóng ẩm, đầu ngón tay lưu lại xúc cảm mềm mại từ bờ mông đầy đặn của Vương Việt. Hắn lần lượt đọc từng cuốn hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, tốc độ chậm chạp hơn nhiều so với bình thường, bởi suy nghĩ của hắn vẫn luôn bay về văn phòng, bay đến vết đỏ trên cằm người kia, đến hai núm vú bị hắn cắn sưng to lên, còn có hoa huyệt hồng nhạt, may mà tình huống của bệnh nhân đều tương đối ổn định, thuận tiện cho hắn có thể ở dưới bộ mặt chính khí lẫm liệt dư sức suy nghĩ đến một chút chuyện xấu xa.

Hắn rất tự tin khẳng định Vương Việt còn đang ở văn phòng chờ hắn về. Lúc trước khi hắn rời đi, Vương Việt vẫn còn dùng ánh mắt ngập nước nhìn hắn, bộ dạng hoàn toàn cam chịu sự ức hiếp của hắn, tất cả khiến chút dục vọng khống chế trong người Lăng Duệ được thỏa mãn. Hắn thoải mái trở về phòng làm việc, vừa đi vừa nghĩ xem một chút nữa phải làm sao liếm tỉnh Vương Việt còn đang ngủ say, nhìn xem vẻ mặt vừa sợ hãi vừa xấu hổ của cậu. Vừa rồi dùng tư thế chính diện thao nên còn chưa kịp đùa bỡn cái mông to của cậu, lần này hắn nhất định phải vào từ phía sau, ấn mặt cậu vào trong ga trải giường, ép cậu nhẫn nhục chỉ có thể nâng mông chịu thao.

Thân thể Lăng Duệ bắt đầu hưng phấn, hắn bước nhanh vào văn phòng, nhưng đẩy cửa ra mới phát hiện người đã đi rồi, loại cảm giác hy vọng lại bị sụp đổ này khiến hắn nổi giận. Lăng Duệ với lấy điện thoại trong ngăn kéo định gọi cho Vương Việt, lại thấy trên màn hình xuất hiện liên tiếp các cuộc gọi nhỡ của Lộc Phương Ninh. Lăng Duệ cũng ngây ngẩn cả người, nhất là khi click mở nhật ký cuộc gọi, phát hiện cuộc gọi cuối cùng đã được kết nối, không cần nghĩ cũng biết là ai nhận. Hắn ném điện thoại đi, trong lòng càng nổi lửa, bí mật của hắn đã bị Vương Việt biết được, chỉ có thể thầm mắng mình quá không cẩn thận. Lăng Duệ nhặt chiếc nhẫn trong ngăn kéo lên đeo vào ngón áp út của mình, làn da nơi đó thật ra đã bị chiếc nhẫn che khuất tạo thành một vòng trắng rõ ràng hơn những nơi khác, chỉ là không nhìn kỹ thì khó phát hiện, đầu óc Lăng Duệ rối như tơ vò, hắn đè nén cảm xúc bực bội gọi lại cho Lộc Phương Ninh, nghe được bên kia căn bản cũng không có việc gì gấp gáp, huyết áp hắn liền tăng cao, thì ra Lộc Phương Ninh gọi đến đây chỉ vì chuyện đêm nay phải đi gặp ba mẹ Lộc, cô vội vàng muốn hắn về nhà thử quần áo mới mua, nói là không thể làm mất mặt cô. Trên trán Lăng Duệ nổi gân xanh, hắn trầm mặc nghe lời giải thích của cô không nói gì, Lộc Phương Ninh ngược lại rất thức thời, "xấu xa đê tiện" hỏi hắn: "Bạn nhỏ vừa nghe điện thoại kia là ai, tình huống gì đây? Đột nhiên cậu ấy thay cậu trả lời điện thoại làm tôi giật mình luôn đó. "

Lăng Duệ và Lộc Phương Ninh xem như quen biết từ nhỏ, Tiểu Lộc luôn là hình tượng nữ cường nhân sự nghiệp kiểu mẫu, công ty của gia tộc bị cô chơi cho xoay chuyển hô mưa gọi gió, thu nhập hàng năm liên tiếp tăng cao, nhưng người ba ngốc nghếch của cô lại không chịu chia cổ phần cho cô, ông nói một mình con gái quản lý một công ty lớn như vậy thì cả đời không thể gả ra ngoài? Lộc Phương Ninh cũng không phải loại thỏ trắng, trên có chính sách dưới có đối sách, cô lập tức liền đánh chủ ý lên người bạn thân từ thuở nhỏ Lăng Duệ, hai người ký hợp đồng hôn nhân kéo dài một năm, ở trước mặt bạn bè và trưởng bối diễn qua diễn lại vài vở kịch, chờ cô lấy được cổ phần liền li hôn đường ai nấy đi. Lăng Duệ còn được chia một khoản tiền lớn, song phương đều không tính là thiệt thòi. Tuy rằng từ nhỏ đến lớn, Lăng Duệ đều không có cách nào hiểu nổi cái người được việc thì ít hỏng việc thì nhiều này, nhưng nghĩ đến một năm sau mình cũng phải sang Đức du học, số tiền lấy được từ hợp đồng hôn nhân chắc chắn có trợ giúp rất lớn đối với việc sinh hoạt của mình, vì thế hắn liền đồng ý.

Lộc Phương Ninh còn rất hào phóng, chỉ cần không làm bại lộ chuyện hôn nhân giả ra bên ngoài, còn lại Lăng Duệ muốn chơi thế nào cũng được, khuynh hướng tình dục nam nữ đều ăn của Lăng Duệ bản thân cô cũng biết rõ, chỉ là trong vấn đề tình yêu, Lăng Duệ luôn giấu rất kín kẽ, rất khó có thể phát hiện. Tuy nhiên Lộc Phương Ninh mới mò ra được chút manh mối, dạo gần gần đây Lăng Duệ không còn trả lời tin nhắn của cô nữa, vì thế cô liền phát hiện ra điểm đáng ngờ, hôm nay cố ý "đánh bạo gọi cho Lăng Duệ" để thăm dò tin tức. Trong lúc chờ Lăng Duệ trở về, tưởng tượng ra vẻ mặt nhăn nhó của hắn, Lộc Phương Ninh liền vui vẻ đến nở hoa.

Lăng Duệ đè nén lửa giận chất vấn: "Cậu đã nói gì với em ấy?" Tiểu Lộc không nhịn được cười to, vừa cười vừa nói: "Tôi có gọi một tiếng chồng thôi, sao vậy? Cậu không phải chồng tôi sao?"  Nói xong cười càng lớn, loa ngoài cũng không cần mở, nếu cửa văn phòng mở ra đoán chừng cả hành lang đều có thể nghe được tiếng cười hùng hổ của Lộc Phương Ninh. Lăng Duệ hoàn toàn không biết nói gì, không định nổi giận với cô, cúp điện thoại đấm mạnh vào bàn làm việc, mẹ kiếp, vịt vào đến miệng còn để chạy mất, hắn lo lắng đi qua đi lại tìm biện pháp giải quyết, chỉ chốc lát sau liền lấy điện thoại ra gọi cho Vương Việt.

Lúc Lăng Duệ gọi tới Vương Việt đang bận nấu cơm cho anh trai, toàn thân cậu hoảng hốt, trên mặt không có biểu tình gì, giống như một người máy cắt rau rót nước, lúc chuông điện thoại vang lên cậu bị doạ giật nảy mình. Chiếc di động cũ nát phát ra âm thanh rung trời chuyển đất, cậu run rẩy làm nửa bình nước sôi tưới hết lên mu bàn tay, cũng may là né kịp thời nên chỉ bị dội một khoảng nhỏ, tuy vậy vẫn đau đớn đến rơi lệ. Vừa nhìn thấy là Lăng Duệ gọi tới, Vương Việt liền trực tiếp nhấn nút tắt, sau đó Lăng Duệ vẫn gọi đến mấy lần, cậu vừa ngâm tay trong nước lạnh vừa nhìn điện thoại ngẩn người, cuối cùng thật sự là bị tiếng chuông ầm ĩ làm mệt mỏi, trực tiếp nhấn tắt máy. Cậu không ngốc nên cũng tự hiểu được, trước kia cậu cũng từng nghe loại chuyện làm tiểu tam này, những người đó đều chết không được tử tế, hơn nữa bác sĩ Lăng và cậu cũng không thể có kết quả gì, hắn là một người đàng hoàng, thành công như vậy, làm sao có thể nghiêm túc với loại người như mình? Nhưng nghĩ tới đây, trong lòng Vương Việt lại bắt đầu chua xót, nước mắt nóng bỏng từng giọt rơi vào chậu nước lạnh ngắt.

Sáng sớm hôm sau Vương Việt lại đến công trường báo cáo, tuy rằng chân cậu còn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng cũng không có gì đáng ngại, cậu định nhờ quản đốc xem có thể sắp xếp giúp một vài công việc không cần phải hoạt động chân hay không.

Cậu thay quần áo công nhân màu lam xong, lại che mình kín mít, vẻ mặt hoà hoãn đi đến phòng nghỉ của quản đốc. Chính cậu cũng không biết, vết đỏ trên cằm do Lăng Duệ mút thành căn bản không tiêu tan, trải qua một đêm trái lại càng rõ ràng hơn, tơ máu tím sậm, rất khó không làm người khác liên tưởng. Vương Việt vừa đi vào, quản đốc mập liền nhìn thấy một vết tím lớn trên mặt cậu, ánh mắt hèn mọn bất giác lại nhìn vào ngực cậu xem có còn có dấu vết gì khác hay không.

Mấy lời của Vương Việt đối với hắn mà nói vào tai trái ra tai phải, ngoài miệng vẫn liên tục trả lời được được được. Đột nhiên ngón tay thô thiển ngắn tí của quản đốc kéo lấy cổ áo Vương Việt, Vương Việt cả kinh, nghĩ đến dấu vết đầy trên người mình liền theo bản năng muốn trốn, tuy nhiên lại bị thân hình mập mạp của quản đốc đè lên mặt đất, cái miệng to hôi thối ngút trời hướng về phía cổ cậu muốn hôn, quản đốc mập hỏi cậu dấu vết trên cằm là cái gì, có phải bị đàn ông thao không, hắn còn mắng cậu là đồ tao hóa chuyên đi câu dẫn người khác. Vương Việt nhắm mắt né tránh hắn, cả người vừa sợ hãi vừa kinh hoảng điên cuồng giãy dụa, cổ áo của cậu bị xé mở hơn phân nửa, dấu vết nông sâu ở cổ và ngực bại lộ ra ngoài. Vừa trông thấy hình ảnh này, hai mắt nhỏ như hạt đậu xanh trên mặt quản đốc liền phát sáng như đèn pha, Vương Việt gấp đến độ khóc lớn, cũng may bình thường làm việc cũng rèn luyện ra được chút sức lực, cậu lên gối đạp một cái vào hạ bộ của quản đốc, trong nháy mắt tên mập chết tiệt này liền ôm lấy phía dưới lăn lộn tại chỗ, miệng há to liên tục gào rú, nhìn qua chẳng khác gì một cục thịt mỡ bị chiên trong chảo dầu, Vương Việt run rẩy đứng lên, túm lấy cổ áo bị xé rách, cảm giác ghê tởm không chịu nổi, trong đầu còn không kịp suy nghĩ, nước mắt đã rơi thẳng xuống, không dám quay đầu lại chạy ra khỏi công trường

Cậu hoảng loạn lao về nhà, về đến nhà đóng cửa lại vẫn không có cách nào trấn định, thấy em trai quỳ gối ở cửa che mặt khóc, anh trai vội vàng ngồi xổm xuống nhìn cậu, miệng khẩn trương a a kêu định gỡ tay cậu ra. Vương Việt không muốn làm anh trai sốt ruột, đành phải dùng sức ổn định cảm xúc, qua loa lau mặt, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nói với anh trai mình không sao.

Cậu đi vào nhà vệ sinh cởi bộ đồng phục công nhân ra, lại nhìn kỹ thân thể mình trong gương, vết tím đỏ trên cằm đặc biệt rõ ràng. Khi cởi nốt áo ba lỗ bên trong, cậu ngay lập tức trông thấy cả người mình đều là dấu vết Lăng Duệ lưu lại ngày hôm qua, trên eo còn có hai vết bàn tay bị nắn ra khi động tình, dấu vết này ở trên làn da trắng nõn lại càng có vẻ kiều diễm. Nước mắt không nhịn được rơi xuống, trong lòng rất muốn đi tìm bác sĩ Lăng, thật muốn ôm hắn hôn hắn một cái, nhưng cậu không làm được, quá nhiều cảm xúc đan xen trong lòng nhưng Vương Việt lại không dám khóc thành tiếng, cậu sợ bị anh trai nghe được nên chỉ có thể nhẫn nhịn rơi nước mắt.

Lúc này Vương Việt mới từ từ bình ổn lại, hơi thở còn có chút dồn dập, cảm giác thân thể dần dần trở về vị trí, vết thương ở chân lại mơ hồ đau đớn, phỏng chừng là vừa rồi vội vàng chạy trốn nên bị trật khớp, thế nhưng không chỉ có mắt cá chân có cảm giác đau đớn, bụng cậu cũng đang hơi co rút, phía dưới dường như có chất lỏng gì đó chảy ra, Vương Việt cảm thấy kỳ lạ, hít hít mũi cởi quần ra nhìn, bên trong đùi cậu có hai vết máu nhàn nhạt, khởi nguồn chính là từ hoa huyệt ẩn sâu trong thân thể. Vương Việt hoàn toàn ngây dại, bộ phận sinh dục nữ này của cậu tuy rằng bề ngoài đã phát triển hoàn toàn, nhưng cũng chưa từng có kinh nguyệt như phụ nữ bình thường, cậu thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bản thân cậu đã hơn hai mươi, cũng qua tuổi phát dục từ lâu, sao đột nhiên lại chảy máu vào lúc này?






















Mấy cái cô này tồy thật ấy, suốt ngày đi giục tôi ra chương vậy mà lúc ra xong thì ko ai thèm đọc, ko ai thèm cmt 🤧🤧🤧 Rất sồu luôn nhớ ( ꈨຶ ˙̫̮ ꈨຶ ) Chếck tâm!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.One