ZingTruyen.Info

(LĂNG VIỆT) BẮT NẠT

Chương 6

Junjunzi

Vương Việt bị khoái cảm làm cho choáng váng đầu óc chậm chạp thức tỉnh, hơi thở vẫn còn hỗn loạn, cậu vừa nghiêng đầu liền bắt gặp khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Lăng Duệ không nhúc nhích nhìn chằm chằm mình, ý thức mơ hồ lúc này mới hoàn toàn trở về vị trí, nghĩ đến vừa rồi hai người vừa làm cái gì, Vương Việt chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, che mặt mình không dám động đậy

Cậu nghe được tiếng cười khẽ dễ nghe của Lăng Duệ, sau đó cảm giác có một đôi môi ấm áp dán lên ngón tay mình hôn hôn, môi lưỡi lưu luyến ở đầu ngón tay khiến cậu không khống chế được đi theo phần nóng ẩm này đụng vào miệng Lăng Duệ, tay vừa động đã bị Lăng Duệ bắt lấy, bàn tay thon dài hữu lực kia nắm cậu rất chặt, Vương Việt còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác trên trán mình lại bị ấn thêm một nụ hôn

Trái tim Vương Việt đập càng lúc càng nhanh, cậu chưa từng có loại cảm giác này, lồng ngực giống như bị thứ gì đó căng chặt rất trướng, cảm giác còn sắp tràn ra ngoài. Cậu thấy cả người bay bổng, nơi bị Lăng Duệ hôn qua hình như đều mang theo chút ngứa ngáy, cậu vẫn không dám nói chuyện, cũng không dám đối diện với Lăng Duệ, cứ như vậy rũ mắt xuống tùy ý để mặc Lăng Duệ nhìn chằm chằm mình.

Sau đó Lăng Duệ ôm cậu lên, Vương Việt giống như một đứa trẻ ngồi trên đùi Lăng Duệ để hắn lau rửa, khăn ướt lướt qua hoa huyệt vừa mới bị thao mở khiến cậu hơi co rúm lại, Lăng Duệ liền không ngừng hôn lên gáy cậu, nói với cậu lần đầu tiên sẽ có chút xuất huyết cùng sưng đỏ, bảo cậu không cần sợ, sau đó sẽ tốt thôi, Vương Việt ngây ngốc để hắn đùa nghịch, nghe xong những lời này lỗ tai liền đỏ lên, khẽ ừm một tiếng.

Mặc quần áo xong, Vương Việt thử đứng lên, nhưng chân vừa chạm đất liền mềm nhũn, hơn nữa hai chân dùng sức sẽ khiến cái miệng nhỏ bên dưới mơ hồ đau lên, Lăng Duệ ôm eo cậu để cậu dựa vào người mình. Lúc hai người đứng lên, Lăng Duệ cao hơn cậu nửa cái đầu, dáng người cũng lớn hơn cậu một vòng, trên quần áo đều là mùi thơm dễ chịu, Vương Việt vẫn ngốc ngốc, theo bản năng vùi mặt vào ngực Lăng Duệ hấp thu hương vị của hắn.

Ý cười của Lăng Duệ theo lồng ngực chấn động truyền tới tai cậu, hắn nói: "Bảo bối, em dính lấy anh như vậy, anh làm sao đổi ga trải giường cho em nằm?" Vương Việt vừa nghe liền mạnh mẽ ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ thấu muốn buông hắn ra, nhưng eo vẫn còn trong tay Lăng Duệ, bị hắn nửa ôm nửa bế dịch đến trên ghế ngồi xuống

Buổi chiều Lăng Duệ phải đi kiểm tra phòng bệnh, hắn để Vương Việt nằm trên giường bệnh ngủ một giấc, trước khi đi còn đút cho Vương Việt một ly nước ấm, một nửa dùng ly đút, một nửa dùng miệng đút, người hắn cũng đã ăn được, cũng đánh không ít dấu lên thân thể người ta, hơn nữa vết cắn trên cái cằm kia rất dễ thấy, tất cả đều khiến cho hắn cực kì hài lòng.

Vương Việt thật sự bị bắt nạt rất thảm, Lăng Duệ vừa đi không lâu liền ngủ say, có thể là bởi trên người dính hơi thở quá nồng đậm của Lăng Duệ, cậu cứ vậy chìm trong hương vị đó an tâm ngủ đến chiều. Lúc tỉnh lại cảm giác đau nhức trên thân thể càng thêm rõ ràng, nhưng cảm giác trướng trướng trong lòng Vương Việt vẫn không tiêu tan, cậu cẩn thận đứng lên đi hai bước, tuy rằng vẫn hơi không được tự nhiên nhưng sức lực cũng đã khôi phục được một chút, bác sĩ Lăng đối xử với cậu thật sự rất ôn nhu, tuy rằng lúc thao rất hung dữ nhưng vẫn chăm sóc cậu rất tốt. Cậu vừa cẩn thận thu dọn giường bệnh, vừa mang theo chút ngượng ngùng nhớ lại trận tình sự vừa rồi, bác sĩ Lăng còn nói sau đó sẽ tốt, ý là còn có lần sau sao? Cậu bị ý nghĩ này của mình làm hoảng sợ, cảm thấy mình đúng là không biết xấu hổ, nhưng nội tâm lại không thể khống chế chờ mong.

Cậu đi ra khỏi gian phòng, Lăng Duệ còn chưa trở về, phòng làm việc được dọn dẹp rất sạch sẽ. Vương Việt tò mò nhìn những quyển sách trên giá mà ngay cả tên sách cậu cũng không đọc được, có chút câu nệ sờ soạng trong khung ảnh có hình chụp chung của Lăng Duệ và đồng nghiệp, trên bàn làm việc còn bày cơm thịt nướng cậu ôm tới, nhất thời nội tâm oán giận chính mình ngay cả cơm cũng không cho Lăng Duệ ăn, lại hồi tưởng lại nguyên nhân không ăn cơm, tự mình làm mình đỏ mặt, lúc cậu do dự không biết có nên chờ Lăng Duệ trở về chào hỏi rồi đi hay không, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông vang lên từ ngăn kéo và tiếng rung của điện thoại, cậu đoán có lẽ Lăng Duệ quên mang theo, vốn cũng không muốn quan tâm, nhưng tiếng chuông kia vẫn cứ không ngừng vang lên, cậu nghĩ mình cũng nên nói với người kia một tiếng rằng bác sĩ Lăng không ở đây, vì thế liền vội vàng kéo ngăn kéo ra.

Điện thoại di động của Lăng Duệ là điện thoại thông minh thời thượng mà cậu từng trông thấy người khác dùng, toàn bộ đều là màn hình, một nút bấm cũng không có, không giống như điện thoại di động second-hand của cậu. Vương Việt biết cái này gọi là màn hình cảm ứng, đặc biệt đắt tiền, màn hình lớn kia theo tiếng chuông gọi sáng lên, Vương Việt cầm lấy nhìn thấy trên màn hình viết hai chữ "Phương Ninh", cậu đang suy tư xem hai nút một hồng một xanh phía dưới nên nhấn cái nào, bỗng nhiên điện thoại liền im ắng, màn hình không tối đi mà vẫn sáng như trước, Vương Việt mở to hai mắt, hình nền điện thoại di động của Lăng Duệ là ảnh chụp chung của hắn với một cô gái xinh đẹp. Bọn họ mặc áo khoác cùng màu ôm nhau, hai người đều cười rất vui vẻ, Vương Việt ngẩn người, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, cậu liếc mắt nhìn, chỉ thấy trong ngăn kéo bị kéo mở có một chiếc nhẫn bị người ta tháo xuống lẳng lặng nằm ở đó. 😐

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info