ZingTruyen.Com

(LĂNG VIỆT) BẮT NẠT

Chương 3

Junjunzi

Vương Việt ôm hộp cơm đứng trong phòng làm việc của Lăng Duệ chờ hắn, từ lần khám bệnh kia bị Lăng Duệ cưỡng ép gọi đến bệnh viện chụp X-quang, Lăng Duệ liền sắp xếp cứ cách một ngày cậu lại phải đến chỗ hắn kiểm tra lại một lần, nói là kiểm tra lại kỳ thật mỗi lần cậu đến đều được Lăng Duệ giúp đỡ bôi thuốc và xoa bóp chân, cậu đi kiểm tra thì nhận được kết quả là không có bị gãy xương, chỉ là bị vật nặng đè nên phù nề, lúc đầu Vương Việt vô cùng ngượng ngùng, người ta không thu tiền thì thôi, còn đặc biệt bảo Vương Việt đi qua vào giờ nghỉ trưa của hắn, nói là sẽ không bị bệnh nhân khác ảnh hưởng, điều này chẳng khác gì đang chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của Lăng Duệ. Vương Việt rất băn khoăn, nhưng thái độ của Lăng Duệ cường ngạnh, hắn nói chân được xoa bóp nhiều sẽ nhanh khỏi hơn, Vương Việt nghĩ nếu có thể sớm trở lại làm việc kiếm tiền cũng tốt nên không từ chối nữa.

Vương Việt một thân nghèo rớt mồng tơi, việc duy nhất có thể báo đáp bác sĩ Lăng cũng chỉ là buổi trưa giúp hắn mang chút đồ ăn, Vương Việt chưa từng được ăn thứ gì ngon, thế nhưng đồ ăn mang cho Lăng Duệ luôn có cơm và thịt nướng, hay gà rán các loại đồ ăn nhanh. Đây là trước kia cậu ở trên công trường nhìn thấy cháu trai của quản đốc gọi đến, cháu trai của quản đốc là sinh viên đại học, có văn hóa, tùy tiện vẽ vài bản vẽ một năm cũng có thể kiếm được mấy chục vạn, Vương Việt nghĩ đây đại khái là thứ người đàng hoàng như bọn họ thích ăn, tuy rằng một phần cơm thịt nướng tốn những 25 tệ, nhưng Vương Việt không thể để cho bác sĩ Lăng lo lắng, cho nên mỗi ngày đều mang theo để biểu hiện tâm ý.

Lăng Duệ vừa họp xong trở lại văn phòng thì thấy Vương Việt đã đến, người kia ngoan ngoãn ôm một hộp cơm, câu nệ đứng trước phòng làm việc của hắn. Lăng Duệ từng nói với cậu rằng nếu mình không có ở đây thì cứ tìm chỗ ngồi chờ trước, nhưng Vương Việt không chịu, Lăng Duệ biết cậu sợ quần áo của mình không sạch sẽ, làm bẩn văn phòng hắn nên cũng không cưỡng ép nữa.

Hôm nay Vương Việt vẫn mặc cái quần thể thao rách kia, áo khoác rộng thùng thình che mông lại, xem ra có thể là đồ của anh trai cậu, trong lòng Lăng Duệ sinh ra một chút khó chịu, nhưng không có biểu hiện trên mặt, hắn vẫn tươi cười chào hỏi Vương Việt bảo cậu đi lên giường bệnh bên trong ngồi xuống.

Mỗi lần Vương Việt đến tái khám đều chà xát chân rất sạch sẽ. Lăng Duệ nhìn ra được, mu bàn chân trắng nõn đều bị cậu chà xát đến đỏ bừng, hắn xách cái chân bị thương của Vương Việt đặt lên đùi mình, mắt cá chân sưng lên lúc trước đã xẹp đi không ít, chỉ là bề ngoài vẫn còn chút dấu vết xanh tím, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn gần như trong suốt, Lăng Duệ vẫn như thường lệ đổ rượu thuốc lên tay, hai bàn tay to che lên vết thương kia nhẹ nhàng ấn xoa.

Mỗi lần xoa bóp Vương Việt sẽ đặc biệt thẹn thùng. Hai tay cậu chống lên giường, ngực ưỡn cao, khuôn mặt đỏ bừng, tầm mắt lơ lửng không dám nhìn bàn tay Lăng Duệ đang giúp mình xoa bóp. Theo như bình thường, Lăng Duệ sẽ vừa ấn vừa nói chuyện phiếm với cậu, dặn dò một số chỗ cần lưu ý khi dưỡng thương, nhưng hôm nay lại không như thế, Vương Việt cảm thấy hôm nay bác sĩ Lăng đặc biệt trầm mặc, còn nhìn chằm chằm quần áo của cậu, chẳng lẽ quần áo của  cậu bị bẩn rồi sao? Không, quần áo này mới mua cho anh trai vào mấy ngày trước, mới mặc lần đầu làm sao bẩn nhanh thế được?

Vương Việt cúi đầu định kiểm tra quần áo của mình, động tác này càng làm cho ngực của cậu ưỡn cao lợi hại. Ngay cả cậu cũng không chú ý tới, dấu vết của hai núm vú đã lộ rõ qua lớp vải dệt, động tác trên tay Lăng Duệ đột nhiên dùng sức, đau đớn khiến cậu hơi rụt người lại một chút, vừa nhìn mới phát hiện tầm mắt nóng rực của Lăng Duệ đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, Vương Việt nghĩ thầm hỏng rồi, không phải bị bác sĩ Lăng nhìn ra đấy chứ?

Da mặt Vương Việt mỏng, hiện tại đã đỏ bừng lan đến tận cổ, cậu có hơi xấu hổ muốn dời trọng điểm, nói với Lăng Duệ rằng cậu mua cơm thịt nướng cho hắn để cảm ơn, chỉ một câu ngắn mà lắp bắp mãi không xong, rõ ràng chính là bộ dạng chột dạ.

Lăng Duệ không trả lời cậu, lần này giảm nhẹ sức lực trên tay ấn xuống vòng quanh vết thương, làn da nơi mắt cá chân đã bị hắn chà xát đến nóng lên, hắn lại men theo cẳng chân chậm rãi chà xát lên trên, ống quần bị xốc lên ngày càng cao, lộ ra cái bọng chân trắng trắng hồng hồng, Vương Việt cảm thấy sờ chỗ này không đúng lắm, lại cảm thấy tâm trạng của bác sĩ Lăng hôm nay hình như đặc biệt kém, chỉ dám nhẹ giọng nói cho hắn biết bọng chân mình không đau. ( Tiểu Việt của tôi cute ngây thơ vải xoài😢😢😢)

Trong giọng nói kia không hiểu sao vừa có chút khiếp sợ lại vừa giống như làm nũng, ánh mắt Lăng Duệ đột nhiên lộ ra chút hung ác, mạnh mẽ nắm lấy cổ chân Vương Việt đem chân cậu ấn lên đũng quần mình, lòng bàn chân Vương Việt mẫn cảm, chỉ cảm thấy lòng bàn chân đụng phải một cục gì đó cứng rắn, cậu cũng là đàn ông nên liền biết được đây là phản ứng gì, lập tức cả người đều choáng váng.

Lăng Duệ đứng lên, tay vẫn nắm lấy chân cậu, từ trên cao phủ lấy Vương Việt, khoảng cách giữa hai người chỉ cách một cái chóp mũi, Vương Việt nhìn chằm chằm khuôn mặt Lăng Duệ đang không ngừng phóng đại, nghe hắn nói: "Tiểu Việt, tôi không muốn ăn cơm thịt nướng, em có biết tôi muốn ăn gì không? "

Vương Việt bị doạ cho ngây người, mở to hai mắt nhìn hắn lắc đầu, Lăng Duệ đem miệng kề sát hơn, giọng nói nhẹ như gió thoảng nói với cậu: "Tôi muốn ăn miệng Tiểu Việt." Nói xong không đợi Vương Việt đồng ý, lập tức hôn lên.

Vương Việt cảm giác bản thân mình căn bản không có chống cự, cả người cứng ngắc, môi bác sĩ Lăng rất nóng rất dày, còn mang theo một ít mùi hương dễ ngửi trên người hắn, cậu chưa từng hôn môi với người khác, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Lăng Duệ lướt dọc theo bắp chân lộ ra bên ngoài của cậu, một tay luồn vào trong ống quần tiếp tục sờ lên trên, tay kia ôm eo Vương Việt kéo cậu về phía mình, nghiêng đầu dùng đầu lưỡi cạy miệng cậu ra.

Vương Việt bị người ta ngậm đầu lưỡi liếm mới phản ứng lại, muốn bắt lấy áo blouse trắng của bác sĩ Lăng để đẩy  ra, thế nhưng lại sợ làm nhăn quần áo của hắn, vì thế cậu chỉ dám giãy dụa với biên độ nhỏ, Lăng Duệ tạm thời buông Vương Việt ra, nhìn cậu há cái miệng nhỏ đỏ bừng thở dốc, lại tiếp tục mê hoặc nói: "Không phải Tiểu Việt nói muốn cảm ơn tôi sao? Đổi ý nhanh như vậy?" Vương Việt bị người ta bắt được nhược điểm, nghĩ như thế nào cũng là Lăng Duệ chiếm lý, nhất thời bối rối do dự không biết nên nói cái gì, Lăng Duệ cũng không ép buộc nữa, tiếp tục liếm mút môi cậu, cả người khảm vào giữa hai chân Vương Việt, bàn tay lần mò trong ống quần xoa mông cậu, chỗ đó cảm giác sướng đến mức Lăng Duệ vừa sờ lên liền suýt chút nữa không khống chế được lực đạo bóp nắn, mông thịt vừa mềm mại vừa đàn hồi, hại dương vật của hắn cứng đến phát đau, nhưng vẫn phải thu hồi sức lực chờ Vương Việt tự mình cắn câu.

Vương Việt bị người kia bao vào trong ngực, eo và mông của cậu đều bị bác sĩ Lăng ôm lấy, khuôn mặt hoàn mỹ hiển hiện ngay trước mắt, nụ hôn trên môi khiến thân thể cậu nhũn ra đồng thời còn mang theo một cỗ khô nóng mà cậu chưa từng trải qua. Bác sĩ Lăng càng chạm vào cậu, cậu lại càng thấy nóng hơn, khe hở nhỏ không ai biết cũng có cảm giác hơi sưng to lên, thậm chí hy vọng Lăng Duệ có thể chạm vào mình nhiều hơn. Bác sĩ Lăng đối với cậu thật tốt, lại vẫn ôn nhu như vậy, hắn muốn hôn mình thì mình liền hôn hắn đi, Vương Việt hạ quyết tâm, nhắm mắt hôn đáp trả.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com