ZingTruyen.Asia

Lan Lang Vuong Phi Ky Truyen

Từ sau khi biểu diễn ở chợ để kiếm tiền, cuộc sống của Nhậm Phong lên như diều gặp gió, ngày nào cũng kiếm được một mớ tiền, đồ ăn hằng ngày cũng phong phú hơn. Hơn nữa, bọn Cẩu Đầu kể từ lúc bị hắn đánh đến nay đã gần một tháng rồi không thấy mặt nữa... chắc không phải sợ quá dọn đi rồi đi?

Nhậm Phong gom mấy xâu tiền bỏ vào túi rồi huýt sao gom đồ chuẩn bị về. Chỉ là... đang đi thì bị bốn người hắn nghĩ đã bỏ đi chạy ra chặn đường, kéo hắn vào ngõ vắng.

Nhậm Phong ôm tiền trước ngực chớp chớp mắt, "Ai nha, muốn đánh ta nữa hả? Đừng nha!"

Bốn tên kia nuốt nước bọt cái ực, Cẩu Đầu trừng mắt nhìn ba tên huynh đệ của mình. Ngay tức thì, 'Bụp... Bụp... Bụp... Bụp' một cái bốn tên quỳ xuống trước mặt hắn.

"Đại ca, làm lão đại của bọn ta đi!"

"Nha..." Nhậm Phong giật mình lùi ra phía sau, "Ngươi chẳng phải là lão đại sao? Ta đây không muốn giành với ngươi đâu a!"

"Ngươi làm lão đại của bọn ta đi mà!" Cẩu Đầu van nài, "Ngươi lợi hại như vậy, làm lão đại của bọn ta đi!"

Nhậm Phong híp mắt suy nghĩ... Mới đến đây có một thời gian ngắn mà được làm lão đại nhanh vậy sao? Hm... có chút thành tựu rồi... tương lai kiếm tiền mở nhà hàng cơm Tây của hắn càng ngày càng gần nha!... Bất quá lời thốt ra tới miệng liền trở thành...

"Ai nha, ta không dám đâu! Ta là người nơi khác tới..."

"Không... không, bọn ta tự nguyện theo ngươi lão đại a!" Cẩu Đầu như sợ Nhậm Phong không đồng ý, liền nói tiếp, "Ba tên này là thuộc hạ của ta, bọn chúng đều nghe ta, nhận ngươi làm lão đại a! Còn nữa, sau này tiền bọn ta kiếm được sẽ giao cho ngươi, ngươi sai bọn ta đi đông... bọn ta sẽ không dám đi tây. Bọn ta... bọn ta tuyệt đối trung thành, tuyệt đối trung thành!"

"Nha... có thật không?" Nhậm Phong nhướng mày hỏi lại.

Cả bốn tên thành thành thật thật gật đầu, "Thật... thật!"

Nhậm Phong đảo mắt một cái, giả vờ khó xử, "Haizz... thấy các ngươi thành khẩn như vậy ta thật khó xử a... Haizz... Đứng lên đi, ta làm lão đại của bọn ngươi là được rồi chứ gì!"

Bọn Cẩu Đầu nghe xong ngoác miệng cười khả ố từ dưới đất đứng lên.

"Được rồi, nào, nói ta nghe tên các ngươi."

Cựu lão đại Cẩu Đầu vừa chỉ mặt từng tên vừa nói, "Ta gọi Cẩu Đầu, tên ma đói này là A Xú, tên heo mập này là Hổ Tử, tên kia là Tang Tam."

Nhậm Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Ta gọi Nhậm Phong. Là lão đại của các ngươi."

"Nhậm lão đại!"

Cẩu Đầu không còn làm lão đại, bọn A Xú, Hổ Tử, Tang Tam cũng không còn sợ gã nữa. Hổ Tử bước đến gần Nhậm Phong cười lấy lòng:

"Đại ca, ngươi có gì muốn sai bảo bọn ta không a?"

"Sai bảo?" Nhậm Phong nhìn Hổ Tử, đảo mắt một vòng, hắng giọng, "Có a. Nói một lần, các ngươi phải nhớ cho rõ. Ok?"

"Hả?"

"À, ý ta là... ta nói một lần, các ngươi phải ghi nhớ cho kỹ. Tuyệt đối không được làm sai. Có biết không?" Hắn được tôn làm lão đại vui quá mà quên mất mình đang ở thời cổ đại a~

Bốn tên gật đầu, nghe Nhậm lão đại huyên thuyên một tràng dài như điếu văn. Nghe xong, cả bọn lại oanh liệt ngất xỉu, Nhậm lão đại ung dung ôm đồ nghề đi về. Còn không quên mua thức ăn cùng kẹo ngọt về cho tiểu Mễ...

Người dân buôn bán trong chợ ở thành Tấn Dương không biết bọn Cẩu Đầu có bị đá tảng đập vào đầu không mà bỗng nhiên thay đổi tính tình đột xuất. Sáng sớm đi tới từng sạp hàng giúp người ta bày bán, gặp ăn xin thì cho vài đồng, gặp trẻ nhỏ thì mua cho chúng vài xâu hồ lô, tan chợ thì xách chổi đi quét sạch đường đi. Chẳng khác nào đi làm công ích.

. . .

Hiện tại hắn đang ngồi trong ngôi miếu hoang ngoại thành, Cẩu Đầu nói đây là sào huyệt của bọn họ... bất quá, sào huyệt này có hơi điêu tàn a. Nhậm Phong ngồi trên ghế cao, vai tức thì được A Xú nịnh bợ xoa bóp, dưới chân cũng được Tang Tam xoa bóp, Hổ Tử hai tay dâng cho thức ăn, Cẩu Đầu cầm quạt phe phẩy, cười lấy lòng:

"Lão đại, lão đại a... Này... chúng ta đều làm theo những gì ngươi nói rồi... ngươi có hài lòng không a?"

"Ừm..." Nhậm Phong cầm lấy trái lê cắn một cái... ngon, chút nữa lấy vài trái đem về ăn mới được.

"Kia... lão đại..."

A Xú còn chưa nói xong thì Nhậm Phong đã nhíu nhíu mày bảo gã tiếp tục xoa bóp. A Xú không dám ngưng, tiếp tục công việc của mình, Nhậm Phong thỏa mãn dựa lưng ra ghế phong thái như bậc đế vương, lười nhác nói:

"Các ngươi không muốn nghe lời ta nữa sao?"

Bọn họ vừa nghe liền hoảng sợ lắc đầu:

"A... Không có, không có!"

Tên này nhìn tên kia, ánh mắt có phần do dự. Nhậm Phong nhướng mắt nhìn bọn họ rồi nhàn nhạt lên tiếng, "Có chuyện gì giấu giếm ta à? Cẩu Đầu, ngươi đại diện nói ta nghe coi."

"Này... này..." Cẩu Đầu có hơi chột dạ liếc nhìn hắn rồi mới nhỏ giọng nói, "Lão... lão đại, thật... thật ra bọn ta vốn không phải kẻ nắm quyền ở nơi đây, bọn... bọn ta chỉ là mấy tên côn đồ nhỏ nhoi ở đây thôi. Ở Tấn Dương này Hùng Bá mới... mới là..."

Đáng tiếc, còn chưa nói xong thì bị ánh mắt Nhậm Phong lia qua... nhất thời nuốt nuốt nước bọt, im lặng.

"Mấy... mấy ngày trước bọn ta bị đám người của Hùng Bá chặn đường đánh..." Tang Tam xoa bóp chân cho hắn, ủy khuất nói, "Lão đại à, ngươi phải làm chủ cho bọn ta!"

Nha, Tang Tam không nói hắn quả thật không để ý đến... Trên mặt tên nào tên nấy cũng có một vết bầm hơi mờ mờ, phỏng chừng trong người chỗ nào cũng bị thương... Nhậm Phong híp mắt.

"A, ngứa da rồi. Người của Nhậm Phong ta mà cũng đánh..." Hắn liếc mắt nhìn bốn người một lượt, hừ một cái, "Các ngươi tìm bọn chúng, bảo bọn chúng ngày mai lăn đến đây xin lỗi gia. Nếu không gia lột da bọn chúng."

"Lão đại~"

Bốn miệng một lời đồng thanh, nhìn hắn bằng ánh mắt giống như nhìn tiên phật làm hắn phát run, phất phất tay:

"Lăn đi đi, ta đi về nhà!"

Nhậm Phong ngồi trong phòng huýt sáo, mặt tươi như hoa nở đếm tiền... Số tiền này đưa cho Lý tẩu một nửa, còn một nửa để dành lại cho bản thân. Sau này hắn có rời khỏi đây, có số tiền này Lý tẩu cùng tiểu Mễ có thể có cuộc sống đỡ cực hơn. Hắn chung quy cũng không thể ở đây mãi, trước sau gì cũng phải rời khỏi đây, tìm cho mình một nơi ở tốt, một thế lực mạnh, một gia tài kếch xù, cùng một gia đình... Ôi, cuộc sống còn gì hạnh phúc hơn ~

.

Sáng sớm Nhậm Phong đã rời khỏi nhà, hôm nay hắn không ra chợ biểu diễn tạp kỹ mà đi đánh nhau. Hôm qua hắn có bảo bọn Cẩu Đầu hẹn chúng ra... là phía nam ngoại thành thì phải.

Nhậm Phong đứng tựa vào gốc cây to ở đó, nhíu nhíu mày... Có phải bọn chúng sợ hắn nên không tới không? Đã hai canh giờ rồi mà không có con ma nào lếch xác tới?!

Mà ở một nơi khác...

"Này Cẩu Đầu, lão đại của ngươi đâu? Có phải sợ bọn ta quá nên không dám ra không?" Hùng Bá mập mạp hừ một cái, không kiên nhẫn nói, "Bảo bọn ta ra đây rồi không dám ra. Đồ hèn."

Bốn tên nghe nói run lên, một nửa là sợ hãi một nửa là tức giận... Dám nói xấu lão đại của bọn họ, thật to gan. Cơ mà, lão đại bọn họ sao giờ còn chưa tới? Hôm qua chẳng phải đã nói ở thành nam sao? Không lẽ hắn quên? Hay thực sự như lời Hùng Bá nói, là sợ quá không đến?

Không biết bên kia đợi mình mòn mỏi, Nhậm Phong ở bên đây hậm hực hừ lạnh... Đồ con rùa, đồ hèn, dám cho hắn leo cây... Bất quá, đang định về thì phía xa hướng này bốn năm người đang đi đến, có thể là ở xa quá nên Nhậm Phong không rõ mặt mũi. Hắn ngồi lại đợi một lúc, rốt cuộc cũng thấy rõ, không nói một lời, vẻ mặt lưu manh bước đến cản đường.

"Ta tưởng các ngươi không dám đến... Dám để ta đợi cả buổi sáng."

Mà mấy người kia nghe vậy, sắc mặt lạnh xuống, liếc mắt nhìn Nhậm Phong. Kẻ đi đầu lên tiếng, chất giọng lạnh băng:

"Là hắn sai ngươi chặn bọn ta?"

"Ai? Là lão gia ta đây chướng mắt bọn ngươi nên mới hẹn ra đây đánh bọn ngươi." Nhậm Phong xắn tay áo, "Dám đánh thuộc hạ của ta, bọn ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi."

Kẻ kia nghe vậy, tức thời sắc mặt trầm xuống, không nói một lời, cùng bốn tên phía sau lưng đồng loạt rút kiếm.

Mà Nhậm Phong thấy vậy, nhất thời cảm thấy không ổn... Chẳng phải chỉ là bọn côn đồ bình thường thôi sao? Chẳng phải chỉ đánh nhau một trận giành địa bàn thôi sao? Sao... sao lại mang cả vũ khí sát thương theo vậy? Không phải là muốn giết hắn luôn chứ?

"Ê... Này... chỉ... chỉ đánh nhau một trận... có... có cần phải lấy vũ khí ra không?" Nhậm Phong nuốt nuốt nước bọt chỉ chỉ thanh kiếm cong hình trăng khuyết sắc lạnh trên tay bọn chúng.

"Hừ. Nhiều lời."

Kẻ kia hừ lạnh một cái, phóng tới. Nhậm Phong khó khăn tránh mũi kiếm... Một tên không nói, này... bốn năm tên... còn không chạy, hắn chắc chắn sẽ biến thành miếng giẻ rách a!

Tay chân hoạt động nhanh bằng suy nghĩ, hắn gian nan tránh né một hồi cắm đầu chạy mà không biết mình chạy đi đâu, cũng không biết ở thành nam bọn Cẩu Đầu vừa bị đánh một trận. Hùng Bá phủi mông cùng thuộc hạ đi về, "Lão đại... hừ, chẳng qua là một tên nhãi nhép có miệng không có gan."

Bọn Cẩu Đầu ở đây khóc không ra nước mắt... Lão đại a~ ngươi rốt cuộc là ở phương trời nào rồi???

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia