ZingTruyen.Com

LÀM SAO ĐỂ NHỐT ẢNH HẬU Ở NHÀ - [LICHAENG]

Phiên ngoại 2

Gudisgud

Thái Anh vừa bước vào nhà đã có người chạy tới ôm nàng. Nàng thấy vậy cũng bế Cẩm Chính lên người, không ngừng âu yếm, vuốt ve. Nàng cười nói "Mới về sao?"

   "Dạ, con nhớ dì lắm." Cẩm Chính gật đầu, dụi vào lòng nàng.

   "Dì cũng nhớ con." Nói xong nàng hôn lên đầu Cẩm Chính. Lisa đứng một bên ngơ ngác nhìn tình cảm dì cháu hạnh phúc với nhau, cô giống như kẻ thứ ba phá đi hai dì cháu vậy.

Chưa bao giờ cô được Thái Anh nâng niu càng đừng nói tới hôn. Cầm tay của nàng thôi là quá lắm rồi, bởi mấy cái đứa con nít này toàn số hưởng. Chẳng buồn cho cô, bị vợ mình cho ra rìa suốt mấy năm.

Không ngờ có ngày cô lại ganh tị với một đứa con nít. Lisa khẽ mở miệng nói "Em tiếp tục nói chuyện đi. Tôi vào trong." Cô đem những thứ hai người mua để lên mặt mình cho Thái Anh biết cô sẽ vô đâu.

Trong lời nói bình thường đó của Lisa, Thái Anh phần nào nhận ra cô không được vui vì bị nàng đem ra làm không khí. Thái Anh nhẹ nhàng đặt Cẩm Chính lên ghế, lấy bịch kẹo trong túi ra đưa vào tay Cẩm Chính.

Nữ hài vì nhận được kẹo mà vui sướng. Nhưng nữ hài cũng buồn vì mình chưa thể lớn, không thể mở được gói kẹo, chỉ có thể theo thói quen xưa giờ mà cắn vào một góc kẹo. Nhưng vẫn không thể mở được, Cẩm Chính liền chuyển sang buồn bã, đầu cúi xuống đưa kẹo trước mặt Thái Anh. Nữ hài sợ Thái Anh sẽ chê cười vì không biết làm nên mới cúi đầu như thế.

Thái Anh là một người dì yêu thương cháu mình, nàng có thể trên truyền hình, trên sâu khấu toát lên những ánh hào quang khác nhau. Nhưng khi ở nhà nàng cũng chỉ là một người con gái biết vui, biết buồn và cũng có những cảm xúc của riêng nàng. Cẩm Chính rất đỗi dễ thương, một cô bé mà nàng yêu thích nhất trong các dàn cháu. Nàng thích bởi vì nụ cười của Cẩm Chính không dính bụi trần nào, con bé có thể đem những cảm xúc của mình giấu đi.

Như lúc đưa gói kẹo này cho nàng, Cẩm Chính cũng chỉ buồn rồi đưa tới, con bé sợ nàng chê cười nên mới ra vẻ cúi đầu. Đương nhiên nàng sẽ mở dùm cho Cẩm Chính.

   Đang lúc nàng lấy gói kẹo lại bị bàn tay khác nhanh hơn cướp lấy, nàng nhìn lên thấy Lisa đã mở ra rồi đưa xuống cho Cẩm Chính.

"Bữa sau, ngươi nên tự mở." Lisa ung dung ngồi xuống rót cho mình chén trà, sau đó nhìn Cẩm Chính.

Nữ hài vì lời nói của Lisa mà không kiềm được nước mắt. Thái Anh quay sang đánh vào đùi Lisa, nàng trừng mắt ra hiệu nếu Lisa làm con bé khóc thì nàng sẽ đuổi cô đi.

Đôi mắt Lisa đầy sự bất lực, cô không nghe lời Thái Anh mà nhích lại gần Cẩm Chính. Nữ hài vì nhận ra người mới vừa chê bai mình mà rùng người xuống. Cẩm chính quay lên nhìn vào Thái Anh như muốn kêu nàng cứu.

"Ngươi nhìn lên tay dì ngươi đi." Cẩm Chính một đường nghe theo, nữ hài nhìn ngón tay Thái Anh bị băng cá nhân dán lại mới nhận thức được dì của mình bị chảy máu. Cẩm Chính hoang mang, nước mắt không ngừng rơi xuống. Nếu hồi nãy lời nói của Lisa làm Cẩm Chính dừng lại ở mức xém khóc thì bây giờ là tuôn trào. Nữ hài ôm Thái Anh.

   "Dì không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Vết ngoài da như này dì có thể lo được nên con đừng nghe lời người kế bên mà khóc." Thái Anh vỗ lưng Cẩm Chính, khuyên ngăn không cho nữ hài rơi nước mắt.

   "Nhưng con lại không quan tâm tới dì, hồi nãy con còn nhảy lên ôm dì. Chắc dì đau lắm."

  "Dì không sao, nếu dì đau thì dì sẽ thả con ra." Thái Anh lau nước mắt, nàng kéo Cẩm Chính ra, sau đó đứng dậy nhéo cái tay Lisa một cái.

  "Tôi làm gì em?" Lisa kinh ngạc, cô ra vẻ không biết gì nhìn Thái Anh, một tay kéo nàng xuống người mình. Ngay thẳng hỏi "Em đánh tôi cho đã xong bây giờ lại nhéo vào tay tôi?"

  "Chị làm con bé khóc cho đã xong bảo không có gì? Chị là đang chọc tức tôi đó sao?" Thái Anh vùng vẫy thoát khỏi bàn tay trên eo mình.

Lisa ngó ra Cẩm Chính đang ngơ ngác nhìn cô và Thái Anh. Đương nhiên cái này là mục đích khi cô bước ra đây rồi. Thấy nữ hài này cứ ngồi vui vẻ với vợ của mình, làm sao cô hài lòng được. Nói trắng ra, tính chiếm hữu của cô rất cao nên Thái Anh chỉ có thể cười với một mình cô thôi.

Với lại cô không muốn làm Cẩm Chính khóc, không nghĩ giọng nói của mình có tính sát thương cao với một đứa con nít như vậy, cô đặt Thái Anh sang bên chân mình, hai tay đan vào eo nàng, cô nói "Ngươi không cần phải khóc, ta không cố ý. Ta chỉ muốn ngươi nhìn vào những thứ xung quanh của mình. Ngươi phải học cách như vậy thì Thái Anh mới về nhà với ngươi nhiều." Lisa ngưng lại nhìn về phía Thái Anh, nàng liền lườm cô, Lisa cười "Còn nếu ta làm ngươi không vui thì coi như ta xin lỗi ngươi."

  Nàng lại nhéo Lisa, cô giận dỗi kêu lên "Bộ em nhéo tôi như vậy rất vui sao?"

   Thái Anh gật đầu, nàng tiếp tục làm thêm một cái, Lisa cứ la lên và lặp lại liên tục như vậy nhiều lần. Cẩm Chính ngồi nhìn cũng đỏ mặt, dù là đứa bé 7 tuổi nhưng vẫn có thể hiểu sơ về khái niệm yêu nhau nha. Đặc biệt là hai người phụ nữ nữa thì càng làm cho Cẩm Chính tò mò.

   Nữ hài từ từ tiến lại vì do hồi nãy Lisa tới gần mình nên Cẩm Chính mới chạy sang chỗ khác ngồi. Giờ thì cảm thấy người kế bên dì của mình không đến nỗi nào. Có hơi ghê sợ nhưng vẫn tạm chấp nhận, Cẩm Chính chỉ chỉ tay vào Thái Anh. Nàng ngưng nhéo Lisa nhìn lại Cẩm Chính.

   Cẩm Chính ngây thơ hỏi "Dì với cái người lớn tuổi này là người yêu ạ?"

   Nàng ậm ừ "Dì..." Vẻ mặt vô tội của cô bé khiến Thái Anh cũng không biết nên trả lời sao. Nàng nhẹ bỏ tay Lisa rời người mình, Lisa liền cau mày. Nàng mới nhỏ giọng nói "Con bé đang nhìn kìa. Chị mau thả ra đi không thì."

"Không thì sao? Tôi với em rõ ràng là người yêu mà." Lisa một bộ chính chắn hỏi ngược lại nàng.

"Chị thả ra." Thái Anh dịu dàng hỏi cô. Lisa càng lấn tới hơn, cô đưa mặt mình gần nàng. Môi mỏng khẽ mở "Vậy thì em hôn tôi là được."

"Không được! Có con nít ở đây, tôi sẽ không làm điều đó." Nàng biết con người Lisa một khi đã nói ra điều lệ gì thì sẽ bắt ép con người ta làm tới cùng. Nếu nàng không phải là người đặc biệt của Lisa thì nàng đã bị khí chất thanh lãnh này làm cho tức chết rồi.

"Em cứ ngồi ở tư thế này rồi nói chuyện với con bé là được. Tôi không ngại." Lisa thư thái ngồi chờ nàng đáp.

"Nhưng tôi ngại." Thái Anh thở dài van xin Lisa cho nàng nói chuyện với Cẩm Chính, nhưng con người cô cứ lấn chiếm cả mọi thứ. Làm nàng thật sự rất mệt.

Thấy Lisa vẫn không có động thái gì, nàng biết mình đã thua rồi, nàng nghĩ đại cái cách dụ ngọt Lisa. Nghĩ là làm, hai tay nàng đặt lên vai Lisa, người kia liền nhận ra động tác của nàng. Thái Anh hài lòng, vì ngồi trên đùi Lisa nên những động tác nàng làm sẽ rất ái muội. Để con nít thấy thì càng không nên lắm.

Lời nói đầy dụ dỗ "La tổng, em biết chị không phải là người so đo với tiểu nhân mà đúng không. Chị vì em mà thả ra đi, em hứa sẽ tận tình giúp đỡ chị mà." Âm cuối được kéo dài ra, từng lời nói rước vào tai mình, Lisa không khỏi thích thú. Sự khiêu gợi suốt 5 năm của nàng giờ lại phải phô diễn trước Lisa. Coi như cả thế giới ngoài kia không biết được Phác Thái Anh nàng còn có mặt này đi. Nếu biết nàng nói như vậy chắc họ móc tai ra cũng không muốn nghe.

   "Tôi quả thật không so đo với em, nhưng em đã đưa ra điều kiện như vậy thì tôi tận tình đáp lại. Nhưng em biết đó, tôi cảm nhận em vẫn không hài lòng lắm. Giống như gượng ép vậy." Cô thở dài nhìn về phía nàng.

Nói như vậy mà Lisa vẫn không hề hứng gì, nàng càng hết cách nên phải làm theo lời nói trước của người này. Ngực nàng không may đụng vào đối phương, trong lòng luôn tâm niệm rằng "Cẩm Chính a, lỗi này không phải của dì, là tên này muốn dì hôn."

   Nàng vụng về choàng hai tay qua sau đầu Lisa, nhắm đôi mắt mình, nàng tìm lấy đôi môi của đối phương rồi hôn vào. Một nụ hôn đầy nhẹ nhàng, không gợn sóng cũng không gì. Có thể nói đây là sự tự nguyện của Thái Anh nên càng làm cho Lisa xao động bên trong lòng. Thứ cô mong chờ nhất chính là một Phác Thái Anh ngây ngô lớp 11.

  Lần hôn này giống như trở về nơi hai người học cấp 3, lúc đấy Thái Anh cũng vụng về như vậy nhưng bây giờ có vẻ trưởng thành hơn một chút. Biết cô sẽ tìm bên trong môi nàng nên mới nắm chặt. Lisa ngẩng đầu đáp lại cái hôn. Cô cố gắng cậy mở hàm răng nàng ra nhưng đều vô vọng. Cô nhanh trí luồng tay còn lại vào trong áo thun. Thái Anh rùng mình mà mở ra, cô vừa mới tiến vào liền bị Thái Anh cắn vào một bên môi.

   Tay Lisa vừa nhả ra, nàng liền đứng lên. Thái Anh không bận tâm Lisa dính một xíu máu mà quay lại nhìn Cẩm Chính. Thấy nữ hài hai tay che trên mặt nhưng vẫn để hở vài ngón tay. Nàng không khỏi buồn cười, khó có thể tin con nít bây giờ lại ranh ma đến thế.

  Nàng mở hai tay Cẩm Chính, khuôn mặt cô bé giờ rất hồng, vì còn bé nên da mặt làm sao dày như Lisa được. Cảm xúc như nào thì hiện lên mặt như thế đó. Thái Anh hì hì cười "Con không thấy gì đúng không?"

   "Con không thấy gì hết trơn ạ." Làm sao Cẩm Chính có thể nói người lớn tuổi hơn dì mới vừa đen mặt với mình đâu.

   Thái Anh: "Thật ra dì với Lisa chỉ là..."

   "Là người yêu ạ." Cẩm Chính tranh dành nói trước, nữ hài nghe mẹ nói rằng khi hai người lớn hôn nhau thì chính là người yêu rồi. Đằng này dì của mình lại có vẻ yếu thế hơn so với người lớn tuổi kia.

   "Dì...dì tiếp tục đi nha, con muốn đi chơi với Hank." Cẩm Chính một mạch chạy lên phòng nàng tìm Hank. Khi đi ngang qua Lisa, Cẩm Chính đứng lại nhìn cô. Nữ hài khẽ hỏi "Dì là người yêu của dì Thái Anh nên con sẽ gọi dì giống như dì Thái Anh ạ." Cẩm Chính sợ mình như vậy có hơi bồng bột nên cũng thẹn thùng khép nép đứng.

Lisa đứng lên xoa đầu nữ hài, cô mỉm cười bảo "Ngươi thích gọi gì cũng được, ta không bận tâm."

"Như vậy đồng ý nha." Cẩm Chính như thông thường khi được nói đồng ý liền sẽ không quản nhiều mà nhào lên ôm người khác. Nhưng nữ hài quên mất Lisa lại rất hung dữ.

Lisa thấy cô bé ủ rũ bước lên cầu thang, mới khẽ gọi lại "Cẩm Chính." Cô kêu tên cô bé rồi quắc quắc cái tay.

"Sao vậy ạ." Cẩm Chính khó hiểu ngó nghiêng hỏi. Lisa thấy vậy mới cúi xuống bồng cô bé lên. "Vừa ý con chưa?"

Cẩm Chính hạnh phúc hôn lên má cô, Lisa bất ngờ không hết, cô ngại ngại cười. Bị cưỡng hôn như vậy không quen lắm. Lisa thả cô bé ra. Cẩm Chính háo hức vừa chạy vừa kêu tên Hank.

Một bên Thái Anh nhìn toàn cảnh này không ngừng tràn ra sự hạnh phúc. Nàng đã tưng ảo tưởng rằng Lisa sẽ đứng bên đây, cùng với nàng chơi với mấy đứa cháu. Cùng với nàng đón cái giao thừa và cùng nhau sinh một đứa con. Không phải nàng không nhận biết được tình yêu đồng giới thì làm sao có con. Nhưng thế giới càng phát triển thì công nghệ tiên tiến cũng sẽ nhiều. Nàng có tìm hiểu sơ về công nghệ IVF thấy đây là một ý tưởng không tồi. Thái Anh ngắm nhìn Lisa, cái quan trọng Lisa có muốn cùng với nàng hay không.

  (IVF): Đây là phương pháp sử dụng thuốc sinh sản để nhân giống sự phát triển của trứng trong buồng trứng của một người. Tại thời điểm chính xác, trứng được chiết xuất ra. Sau đó, được xử lý trong phòng thí nghiệm và những quả trứng được coi là trưởng thành được thụ tinh trong đĩa petri (đĩa bằng thủy tinh hoặc chất dẻo dạng hình trụ có nắp đậy mà các nhà khoa học sử dụng để nuôi cấy tế bào) bằng cách thêm tinh trùng. Phôi sau đó được tiêm vào tử cung mà không gây đau đớn.

   Lisa đi về phía nàng, nắm chặt tay nàng rồi nói "Đi phụ mẹ em nấu cơm rồi chúng ta còn có nhiều thứ đêm nay phải làm nữa."

   "Có đau không." Thái Anh xờ lên môi Lisa, bị nàng cắn chắc không sao đâu.

   "Sau này còn nhiều thứ đau lắm." Lisa kéo nàng về phía phòng bếp.

Thấy Kỷ Giai Nghiên đứng cười tủm tỉm nhìn mình, nàng khẳng định từ nãy giờ hai người làm cái gì chắc bị thấy hết rồi. Thái Anh đi tới chỗ bà "Đôi khi nhìn trộm quá cũng không nên nha mẹ với lại nồi hầm thịt cúng ông bà cũng khét rồi đó."

Kỷ Giai Nghiên ngửi ngửi thì thấy mùi hương khét thật, bà mau chạy nhanh vào bỏ mặc lời nói của Thái Anh.

"Em với mẹ thương nhau nhỉ." Hồi nãy nghe hai người tâm tình trên phòng với bây giờ thì biết yêu nhau tới cỡ nào rồi.

"Bộ chị không muốn ở lại hả?"

"Em có đuổi chị cũng không được. Chị bây giờ có mẹ em, ba em và cả cháu em. Chưa kể hàng xóm xung quanh rất thích chị." Lisa hất mặt ra cửa kính cho Thái Anh nhìn.

"Họ nhìn em chứ không phải chị." Thái Anh đi tới kéo cái rèm lại. Nhiều người chăm chú nhìn Lisa như này thì nàng bị mất người yêu thôi, sớm hay muộn không để Lisa rời đi chắc cả cái khu này đem La tổng cao cao tại thượng của nàng ra làm hình mẫu cho họ về con dâu.

"Em cũng biết yêu thương chị?"

"Tại sao không?" Thái Anh không nói thêm gì mà đi nhanh vào bếp phụ Kỷ Giai Nghiên.

Em là chấp nhận chị sao? Lisa định đi theo sau nàng liền bị Phác Giang Minh giữ lại. Cô nhíu mày hỏi "Bác có việc gì?"

"Bác muốn nhờ con ra giúp bác kèo này, ở ngoài kia con lão Bằng đánh cờ ghê quá, bác thua mất 3 ván rồi." Phác Giang Minh không ngờ có ngày nhờ vả Lisa giúp mình, dù có phải mất mặt với Lisa thì ông càng không muốn mình thua lão Bằng.

Đúng lúc Thái Anh bước ra, nàng thấy Lisa với ba mình nói cái gì đó. Thái Anh không nhanh không chậm hỏi "Sao vậy ba."

Phác Giang Minh: "Con tới đúng lúc, ba là muốn nhờ Lisa đánh cờ giúp ba. Con biết không hôm nay ta đánh cờ với lão Bằng, hắn thua ba xong đem con rể mình ra đánh."

Thái Anh: "Vậy là ba muốn đem Lisa ra thay cho ba."

Phác Giang Minh: "Đúng rồi, ba thấy Lisa chơi rất lợi hại. Kỳ này ba phải cho lão Bằng biết đừng đem con rể ra khoe, dù gì ba cũng có con dâu tài cán."

Thái Anh nhìn qua Lisa, thấy Lisa gật đầu nàng liền không nói nhiều mà để Phác Giang Minh dẫn Lisa đi. Nàng dặn dò vài câu rồi mới để cô rời đi "Ngoài kia bảo chị là gì của em thì cứ nói như lúc chị nói chuyện với cô bán gà là được. Em không ngại bị lên hot search."

Hai người liền bị tách ra, một người vào phụ Kỷ Giai Nghiên nấu cơm, trưng trái cây. Người còn lại đem ra so tài với con hàng xóm. Cứ thế 30 tết của gia đình Phác gia tất bật cho năm mới.

Gần tới tối Lisa vẫn không thể thoát khỏi, hết người này tới người kia cố gắng chơi với cô nhưng đều bị cô một tay đem rớt hết. Lisa khi không có Thái Anh bên cạnh liền toát lên khí chất lạnh như cũ. Làm người đối diện muốn thắng cũng khó.

Đến ván cuối cùng, Lisa mới được thoát ra, cô nhớ Thái Anh đến phát điên rồi, nếu không mau về thì cô sẽ không thể ăn cơm ngon được. Vừa đi tới đầu hẻm, cô nhận ra người đứng ở đó. Dáng thân cao gầy, mặt một chiếc áo thun, đầu được búi lên để lộ cái cổ trắng. Đi đôi dép lào quen thuộc. Tâm tình phấn khởi, cô từ từ đi về hướng của Thái Anh thì nàng đã chạy lại tới đây rồi.

Nàng nhào tới ôm Lisa, nàng rất nhớ, nhớ rất nhiều. Kể từ lúc nàng hôn Lisa, nàng đã quên thế nào là sự phòng thủ rồi. Nàng mặc kệ ngày mai Lisa có biến mất hay không. Nàng chỉ muốn được Lisa nâng niu.

"Sao vậy?" Lisa dùng giọng mềm nhất có thể nói với Thái Anh, cô vuốt tóc nàng rồi hôn vào.

"Ưm không có gì." Nàng dụi vào trong lồng ngực Lisa rồi im lặng.

Ai cũng nhớ lẫn nhau nhưng đều không nói ra, cứ như vậy ôm ấp lẫn nhau. Lisa là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng này. Cô đói bụng là thật, đánh cờ với mấy người ngoài kia khiến cô mệt muốn rả người. Giờ mà không được cho ăn nữa thì thôi vậy. Nơi này thuộc về địa bàn của Thái Anh nào dám hó hé gì "Thái Anh, chị đói bụng."

Nàng đẩy Lisa ra, nhìn xuống vòng eo đó. Sau đó theo vô thức mà chọt vào, nói nhỏ "Ăn nhiều mập lắm."

"Chị chưa bỏ gì vào bụng, 6 giờ sáng chị đã có mặt ở nhà em. Rồi đợi em tới 11 giờ, đi chợ với em và về nhà là 13 giờ. Nói chuyện với Cẩm Chính, tính luôn hôn em là 15 giờ. Sau đó là bị ba em lôi kéo đánh cờ tới bây giờ." Lisa vô tội kể lể.

"Thế thì càng không cho chị ăn." Thái Anh lấy tay Lisa đặt vào lòng bàn tay mình. Nàng nắm lại. "Em không muốn chị ăn ở nhà em."

"Vì sao?"

"Em muốn chính mình nấu cơm cho chị."

"Bây giờ có thể mà?"

"Mẹ đã nấu rồi." Hai người lặng lẽ sóng sánh bước về nhà Thái Anh.

Lisa: "Qua tết em nấu cho chị là được."

Nàng nhìn Lisa, đúng rồi nếu chị không biến mất như lần đó thì có lẽ chúng ta đã không chia cắt lâu như vậy. Thái Anh mỉm cười, nàng nhón chân lên hôn vào má Lisa.

Lisa bất ngờ vì cái hôn không báo trước này, ngay khi nàng chuẩn bị rời đi, Lisa giữ tay nàng lại và hôn vào đôi môi ấy.

"Cảm ơn em vì đã cho chị biết cảm giác của mùa xuân."


[END]

————
Gud: đừng hỏi vì sao tên lạ lẫm vì tất cả là do tác giả tự đặt. Cho nên là hãy ủng hộ mình dài dài 🥰 happy mùng bour.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com