ZingTruyen.Info

LÀM SAO ĐỂ NHỐT ẢNH HẬU Ở NHÀ - [LICHAENG]

Chương 67

Gudisgud

  Một ngày trước khi lịch hẹn đi chơi của cả hai, Thái Anh đã diễn gần hết phân cảnh của mình trong một hôm. Theo dự tính của đạo diễn Lưu có thể qua tết bộ phim sẽ bắt đầu công chiếu trên các nền tảng của thành phố, vậy nên nàng muốn hoàn thành nó trước khi nghỉ tết để có nhiều thời giờ cho người thân của mình hơn.

  Chẳng hạn như hiện tại làm việc năng suất để nghe được lời mời đi chơi của Lisa.

Cả đêm Thái Anh ngủ không được, rúc vào lồng ngực đối phương, ngửi mùi hương mà chỉ riêng Lisa sở hữu nàng cũng không tài nào nhắm mắt.

Từ lúc phát hiện lão cán bộ nhà nàng thích lẻn vào phòng mình ban đêm, nàng mới nhận ra được Lisa còn rất nhiều mặt dễ thương mà nàng chưa có cơ hội chứng kiến. Bây giờ biết rồi thì chỉ cảm thấy Lisa quá đỗi đáng yêu.

Lão bà không an phận ngủ mà lại ngọ nguậy trong ngực mình, Lisa nhăn mặt, mớ ngủ nói: "Thái Anh, đừng cựa quậy nữa, chị buồn ngủ." Nàng nghe giọng nũng nịu của cô lập tức ngẩng đầu, câu môi cười mỉm.

  Nàng đang chờ mong Lisa tới hống mình đi ngủ.

Thấy nàng không phản ứng gì, Lisa như cũ nhắm chặt hai mắt mình, tuy nhiên đầu lại hơi cúi xuống, nhẹ ôm chặt thân thể nàng sau đó đặt nụ hôn lên trán nàng, thấp giọng trầm ấm của mình nói, "Chị yêu em!"

   Hai mắt mở không nỗi nữa nên chỉ biết nói yêu em để khiến em yên lòng chìm vào giấc ngủ.

  Lisa thực sự rất mệt, thời gian nghỉ ngơi vốn luôn hạn hẹp, đêm tới mới có thể thư giãn. Muốn ôm nàng ngủ, nàng liền không toại nguyện cho cô.

  Cách tốt nhất khiến đối phương tin tưởng bạn nhất chính là bạn hãy tạo cho họ một cảm giác an toàn, một cảm giác mà họ có thể buông thả bản thân, giao hết sự tin tưởng cho bạn.

   Một câu nói vốn dĩ sát thương không cao, khi hai người yêu nhau đều sẽ bộc bạch thổ lộ tình cảm với người mình yêu như vậy. Hai tiếng "chị yêu em" đối với các cặp đôi là chuyện thường tình nhưng đến bên môi Lisa thì nó không được tính là chuyện thường tình. Phải biết rằng chị ấy cổ kính như nào, lúc trước ít khi nào mà Lisa mở miệng nói yêu nàng, dùng hành động để vỗ về nàng nhiều hơn là nói. Bởi nàng biết chị ấy không đơn thuần mạnh mẽ trước lưới tình nên đa số mỗi cuộc hẹn hò của cả hai Lisa đều sẽ im lặng là chính, có nói thì cũng kiệm lời vài ba câu. Còn mọi thứ đều xuất phát từ nàng. Nghĩa là nàng nói, Lisa nghe.

  Nếu trên thế giới này có cuộc bình chọn "ngại nói ra tình cảm với người mình yêu và kiệm lời nhất hành tinh." nàng chắc chắn không nhiều lời mà đổ dồn tâm tư bình chọn cho lão cán bộ.

  Nàng trở nên vui sướng, thôi cựa quậy trong lòng Lisa nghe theo lời cô yên tâm tiến vào giấc ngủ. Hương thơm dịu nhẹ phảng phất cánh mũi nàng, một cổ cảm giác ấm áp không tên cứ thế làm lòng nàng bị chao đảo, xao xuyến và có cả niềm tin tưởng tuyệt đối vào đối phương.

  Phác Thái Anh mềm lòng thật, cách để nhận biết hãy để nàng ấy ở gần Lisa. Chỉ có ở gần Lisa, mọi người mới có thể chiêm ngưỡng vẻ bẽn lẽn, thẹn thùng ấy. Gần như là phô diễn tất cả mọi thứ về mình mà không ngần ngại hay giấu giếm.

  Cả đêm ôm nhau ngủ như vậy mà buổi sáng tới đã không muốn buông tay nhau rồi.

  Lisa thức giấc nhìn thấy trên người mình bị một bàn tay nào đó giữ rất chặt, cô cúi đầu thì thấy nàng che mặt vào trong ngực mình. Nhanh chóng thay đổi tư thế để có thể dễ dàng ngắm nàng hơn, một tay cô chống tay lên gối, tay còn lại như cũ ôm nàng.

  Không biết nàng làm cái mộng gì mà lại cười mỉm trong lúc ngủ. Vô thức Lisa đưa tay vuốt lên chóp mũi nàng, Thái Anh mơ màng cảm nhận được nên tỏ ra không vui.

  Lúc này Lisa đã chịu không nỗi dáng vẻ đáng yêu của nàng, cúi người hôn lên môi nàng sau đó ôn nhu gọi nàng, "Thái Anh, dậy thôi."

  Nàng nào muốn dậy, hai mí mắt nặng nề chẳng buồn mà mở thì làm sao dậy đây, chưa kể đêm qua hằn học cả đêm.

  Lisa thấy vậy lẳng lặng chờ nàng, lại kiên nhẫn không lên tiếng. Có điều hơi buồn cười khi nhớ đêm qua người nào đó ngọ nguậy không chịu đi ngủ, giờ thì không chịu dậy.

  "Ưm" Nghe âm thanh phát ra, Lisa khẽ nhìn nàng, bé con bị cô làm cho mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa không rên giọng không vui. Lisa vuốt lưng nàng, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy? Không muốn tỉnh?"

   Thái Anh gật đầu, giọng nũng nịu nói: "Lisa, chị không nên phá giấc ngủ của em~"

  Ánh mắt Lisa trở nên nhu hoà, cánh tay vô lực mềm mại dán lên lưng nàng, mặc dù là ngoài lớp áo nhưng nàng có thể cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo ấy còn là sự chiều chuộng đặc biệt.

Bên tai cảm nhận hơi thở trầm ổn của Lisa, cô nhẫn nại đồng ý.

   "Được."

   Bất giác Thái Anh nhớ tới hôm nay ngày cực kỳ quan trọng. Nếu giờ không dậy có phải Lisa sẽ lại như trước, bỏ đi không?

  Nàng mở hai mắt, ngước nhìn Lisa, cô cũng tận tình nhìn nàng. Đôi mắt mang ý tứ hỏi han của Lisa lọt vào mắt nàng, Thái Anh vừa dụi mắt vừa hỏi: "Lisa, mấy giờ rồi?"

  Khoé môi Lisa chợt cong lên, nói "Bảy giờ ba mươi phút."

   Nhận thấy thời gian còn rất sớm, nàng mở tròn hai mắt kinh ngạc nhìn cô, khó tin được mà hỏi "Chị nhầm không đấy? Chưa tới 8 giờ đã gọi em."

Nàng hậm hực nằm xuống lại, giận dỗi quay mặt sang chỗ khác không thèm rúc vào người Lisa ngủ như ban đầu.

Lisa không đáp lại, cô giống như là chọc tức nàng. Làm nàng khó chịu. Nghĩ tới giờ này Lisa đã phải nhích lại người nàng, hống ngọt nàng kia chứ vậy mà nhìn đi. Hiện tại không đến cũng không nói.

Chưa quá một phút Phác ảnh hậu nhận thua.

Thái Anh lòng buồn bực ngoảnh mặt, buộc chính mình phải chất vấn Lisa, đối thượng với tầm mắt băng lãnh mang ý cười của chị ấy, nàng không nhiều lời, nhõng nhẽo nói: "Lisa, chị...chị không tới dỗ em."

Nàng vừa sinh khí vừa đáng thương trưng cầu nhìn Lisa, mong muốn trong lòng lúc này của nàng chính là Lisa hãy tới hống nàng, dỗ ngọt nàng, đừng bày gương mặt lãnh đạm của mình nữa.

Lập tức Lisa thể hiện mặt bất lực, cô kéo nàng lại gần mình, vỗ vỗ, dỗ dỗ, "Chị xin lỗi, lần sau chị sẽ gọi em lúc 8 giờ được chứ?"

Nàng vui sướng nhưng ngoài mặt lại biểu thị không đồng ý, giả vờ lắc đầu, nghiêm nghị chỉnh đốn cô: "Không được, lỡ hôm đó em đi diễn sớm thì sao, nếu chị gọi em trễ mọi người sẽ khiển trách em."

Cô nghiêng đầu, nói "Vậy tối hôm đó hãy nói trước với chị một tiếng."

Lần này thì Phác ảnh hậu không còn gì để chỉnh đốn cô, nàng gật gù đồng ý. Lisa miệng treo ý cười.

  Cả hai cùng trao cho đối phương những nhu tình khó bỏ.

Một lúc sau, bên tai truyền đến thanh âm nhè nhẹ như mặt hồ: "Chúng ta dậy được chưa?" Lisa chậm rãi hỏi nàng.

Thái Anh nũng nịu rên: "Được a~"

Cô nhanh chóng thả tay ra, mặc dù có một tí gì đó lưu luyến khi buông tay khỏi người nàng. Nhưng không thể chiều hư nàng rồi nằm mãi ở giường được.

Tuy nàng đã rời khỏi vòng tay ấm áp, không còn cảm nhận cánh tay lành lạnh của cô vuốt ve lưng nữa nhưng nàng vẫn chưa muốn rời giường một cách bình thường như vậy được.

Hiếm khi nàng đòi hỏi ai nhưng Lisa thì nàng buộc phải đòi hỏi rồi. Cặp mắt anh đào trong trẻo dưới đôi môi cười mỉm. Lisa dường như cảm nhận được luồng khí không mấy tốt đẹp từ nàng dành cho cô.

Với năng lực câu hồn đoạt phách của mình, thoáng chốc Thái Anh đã câu được tâm hồn của Lisa.

Nàng quỳ trên giường, hai tay đưa ra phía trước, ánh mắt toả ra sự yêu cầu mong muốn được người kia đáp lại. Nhanh chóng lão cán bộ giả đứng đắn hiểu được ý tứ của nàng.

  Thấy nàng dính người như vậy, Lisa sao có thể dễ dàng đồng ý yêu cầu đó. Cô khoanh hai tay nghiêm nghị nhìn nàng, giả vờ hỏi: "Làm sao?"

Thái Anh có điểm rụt rè, tuy là nàng muốn đó nhưng nàng cũng sợ Lisa sẽ nghĩ nàng là đứa bé không lớn. Nàng không muốn như vậy.

   Nhưng biết sao giờ phóng lao thì phải theo lao, dẫu kết quả có xấu thì cũng mình nàng chịu.

   Nàng ngượng ngùng, đỏ mặt nói: "Ôm em."

   Sau đó không dám nhìn nữa, nàng rụt cổ muốn thối lui.

   Nghe xong Lisa chỉ biết chấp nhận lời thỉnh cầu của nàng, cô bất lực buông cánh tay đi tới giữa giường, nơi bé con đang quẫn bách không biết phải làm sao.

  Thoáng chốc khí tức người đó phảng phất xung quanh cánh mũi nàng, Lisa không nói mà vươn tay ôm nàng, giữ chặt eo nàng. Thái Anh đương nhiên liền ngẩng đầu đón nhận Lisa tới, ít ai biết được vừa rồi khoảnh khắc nàng có chút run sợ vì thực sự nàng chưa nghĩ tới việc nếu Lisa không làm thì nàng nên phản ứng như nào. Nhưng cuối cùng thì đâu lại vào đó, nàng đã thành công mời gọi Lisa tới ôm nàng đi rửa mặt.

Đó chẳng phải là ân sủng mà tạo hoá ban cho nàng sao. Cho nàng một tấm phu nhân xinh đẹp, giỏi giang, lãnh đạm, thờ ơ với người khác nhưng lại cực kỳ ghen tuông với những người cố ý lãng vãng trước mắt nàng. Bên cạnh đó còn hay ôn nhu chăm sóc nàng từng li từng tí, sống với Lisa nàng đúng thật vô ưu vô lo.

  Vẻ mặt Lisa lập tức trở nên nhu hoà, nhìn nàng cười mỉm, cô thở hắt một hơi, ánh mắt trìu mến nhìn nàng, ôn nhu cất tiếng: "Em nghĩ gì mà cười tít cả mắt vậy?"

Nàng câu cổ Lisa, mị hoặc nói vào tai đối phương, "Bí mật!"

   Lisa thâm tình trao cho nàng ánh mắt sâu lắng, không cần biết nàng làm ra bộ dáng thần bí gì chỉ cần là nàng thì Lisa vẫn như cũ yêu chiều nàng hết mực.

   Nói rồi Lisa ôm nàng cùng vào nhà vệ sinh. Cả hai ở trong đó làm những việc buổi sáng nên làm chứ ở trong đấy không có gì để phải suy ngẫm nhiều.

Hai người rời nhà cũng là lúc 9 giờ. Lisa lái xe đưa nàng trở về trung tâm thành phố.

Trên đường đi cả hai đôi lúc sẽ nhìn nhau, chỉ có họ mới biết bây giờ cảm giác như nào.

  Bảy năm trước chính Lisa là người mở miệng mời nàng đi chơi, bảy năm sau vẫn là chị ấy. Lần trước đau khổ như nào, nàng còn nhớ rất rõ. Nhớ đến từng chi tiết sâu nhất mà hôm đó mang lại. Một nỗi thống khổ dằn vặt một tình yêu.

   Thoáng chốc nàng cảm nhận nơi đầu quả tim đang nhói lên.

   Nàng rất sợ, sợ bảy năm trước sẽ lặp lại. Vì vậy mà nàng đã rất hồi hộp cho cuộc hẹn này của cả hai.

   Lisa dường như phát giác được nàng không tốt, cô khẽ nâng tầm mắt lên phía trước, dịu dàng cất thanh âm mềm mại của mình: "Đừng nghĩ nhiều."

  Nàng khựng người, ngoảnh mặt nhìn Lisa. Cô nghiêng đầu, ánh mắt thâm tình đáp: "Chị sẽ không rời đi đâu hết."

   Nói xong chiếc Porsche dừng ở bãi đậu xe. Lisa tắt máy, tay đặt lên mu bàn tay của nàng.

Cảm nhận từng cử chỉ nhỏ của người kia, Thái Anh bất giác yên lòng.

   Một lời nói, một ánh mắt, một hành động, đó là những gì Lisa có thể trấn an nàng. Liều thuốc tinh thần tốt nhất mà cả hai dành cho nhau. Nếu liều thuốc bẻ đôi sẽ không thể nào hàn lại được nhưng đã là một liều thuốc nguyên vẹn thì mọi thứ đều sẽ được bắt đầu lại.

  Bởi lẽ cả hai đã sẵn sàng cho việc chinh phục trái tim đối phương lại một lần nữa.

  Lisa xuống xe, đi từ đằng sau để mở cửa giúp nàng. Thái Anh vừa bước xuống liền phải đeo khẩu trang và mũ. Là người nổi tiếng ra đường lúc nào cũng phải chỉnh chu, nếu sơ xuất lập tức lên trang đầu của thành phố. Nếu khi trước không trở thành diễn viên nàng có thể tự dung tự tại đi ra đường với người mình yêu mà không cần để ý ánh mắt dòm ngó của mọi người.

Nhưng tiếc là nàng đã chọn trở thành người nổi tiếng, chấp nhận điều lệ bắt buộc của ngành giải trí.

Hôm nay bầu trời quang đãng, khung cảnh lung linh như vậy mà lại ở nhà thì thật mất mát.

Lisa nắm tay nàng, mười ngón đan vào nhau, không ai nói với nhau câu nào, lẫn nhau hiểu ý tứ đối phương cần gì.

Do là cuối tuần nên công viên giải trí người ra người vô không ngớt nên cả hai cảm thấy an tâm hơn, việc đi đi lại lại tự do tránh người nhìn thấy cũng sẽ an toàn. Nhưng khẩu trang thì vẫn phải mang tránh trường hợp bất trắc xảy ra liên luỵ nàng lẫn Lisa.

Mặc dù nói là đông người sẽ không ai để ý tới nhưng ngặt nghèo nỗi khí chất của hai người lại lấn át tất cả những gì hai người cho rằng. Vì đi chơi với nàng nên Lisa không cho vệ sĩ đi theo, nếu có thể mang đến sự tự nhiên nhất cho nàng khi đi với cô thì việc không có vệ sĩ sẽ giúp ích cho cả hai được tự nhiên hơn.

Nàng cao hứng nói nhỏ vào tai Lisa: "Em muốn đi thuỷ cung trước."

Ngay lập tức Lisa gật gù đồng ý, cô cùng nàng hướng tới quầy bán vé thuỷ cung.

Lisa đeo kính râm, tay giữ chặt mỹ nhân cùng lui về phía sau, lãnh đạm hỏi nhân viên bán vé nhưng có lẽ là giờ cao điểm nên không thể đáp ứng nhanh cho hai người.

    Cảnh tượng nhân viên tay liên tục cho ra hơn chục chiếc vé trong một lần, vừa bán xong vé này liền tiếp nhận vé khác, khách ra vô thuỷ cung rất đông không thể nào bán kịp được, cả hai hiểu cho công việc của họ, không làm khó.

Hơn năm phút sau khách giảm bớt, người bán liền ngẩng đầu chào hỏi Lisa, cô gương mặt như cũ không biến sắc nhìn họ.

Rất nhanh người bán đã cúi đầu xin lỗi: "Thật ngại quá, là do chúng tôi để hai vị chờ đợi. Bây giờ có thể mua được rồi."

Hai cái mỹ nhân tướng mạo khác một trời một vực. Một cái lãnh diễm cao quý, một cái hồ ly câu người. Cả hai khác biệt nhưng đứng gần nhau thì như là sự bù trừ của nhau, vì vậy mà người bán không thể không hững một nhịp khi thấy hai người trước mặt mình.

Nhanh chóng đưa hai vé cho hai người rồi nói: "Hoan nghênh đến thuỷ cung."

Thái Anh sau lớp khẩu trang miệng khẽ cười, gật đầu như thể cảm ơn vì đã chào mừng họ.

Ngay khi hai người đi, nhân viên trưng bộ mặt thất thần vì hai cái mỹ nhân quá xuất chúng mà càng tương tư càng nghĩ tới thì càng đau đầu thêm.

   Cuối cùng nhân viên thở dài tiếc nuối, thoáng buồn buồn nhìn hai thân ảnh ngày một lúc xa hơn trong tầm mắt mình, không khỏi ánh lên sự hụt hẫng vì mãi không nhớ ra được hai người là ai.

Nàng bên này vừa đi vừa cười, Lisa nghe được nhẹ giọng hỏi nàng: "Mặt chị dính gì à?"

"Không có." Nàng càng lúc càng không kiềm được sự vui sướng trong lòng, muốn lan toả một ít với Lisa, "Chị không thấy những lúc trước chúng ta đi tới đâu liền trở thành tâm điểm tới đó sao.

   Hiện tại thì mọi người vẫn nhìn chúng ta với cặp mắt tò mò thế nhưng em lại cảm thấy họ nhìn chúng ta không phải vì chúng ta là La tổng hay Phác ảnh hậu mà họ đơn thuần nhìn em với chị như là một cặp đôi đang trong thời kỳ mặn nồng của tình yêu."

Ánh mắt Lisa thoáng chốc trở nên nhu tình, bàn tay cô không ngừng xoa nắn lòng bàn tay mượt mà của nàng. Đem sự tin tưởng tuyệt đối truyền vào nơi giao thoa của cả hai.

   Giữa cô và nàng không có sự lựa chọn, trở thành tâm điểm chú ý lúc nào cũng đứng trên đầu mũi nhọn, người người hăm he giật lấy, dè bĩu.

  Nàng thả chậm bước chân, cơ hồ đang chờ đợi hồi âm từ Lisa.

   "Sau này chúng ta nên làm những điều chúng ta thích, đi những nơi mà em muốn, dẫn em đi ăn những món em muốn như vậy sẽ để lại nhiều dấu ấn đặc biệt trong lòng em." Ngữ khí vạn phần dịu dàng truyền đến thính giác nàng, hơi thở đối phương mang đến một cảm giác yên bình, tuỳ ý để nàng hưởng thụ nhưng dù nói như thế nào thì loại yên bình này mấy năm nay chưa từng có.

Lisa đưa nàng đến thuỷ cung, nhân viên nhìn thấy hai người ra hiệu cần soát vé sau rồi để hai người tiến vào thuỷ cung.

   Bên trong lồng thuỷ cung, ở trên đầu hai người được bao phủ bởi mật nước cùng các loại hình thù dưới biển khác nhau. Có cả những loài sinh vật biển nàng còn chưa từng nhìn thấy nay được diện kiến qua, không thể không nói thuỷ cung ở công viên giải trí này rất được ưa chuộng.

  Lần trước nàng bước vào thì cũng không nhiều sinh vật biển cũng không tân trang đẹp như bây giờ nhưng lần này đến cùng Lisa, công viên hoàn toàn lột xác, ánh mắt nàng mê mẩn nhìn những sinh vật trước mắt mình.

  Đang đắm chìm trong thế giới màu xanh dương của nước, những đàn cá bơi lội tung tăng thích ý. Cảm giác lòng bình yên hẳn, thế giới lúc này chỉ còn giữa nàng và cô. Trân trọng những giây phút này làm Thái Anh muốn nắm chặt tay đối phương hơn, bất chợt lòng bàn tay trống không.

   Nàng hốt hoảng nhìn xuống bàn tay trống không, một suy nghĩ loé lên trong nàng. Hạnh phúc đâu, bình yên mà nàng muốn chia sẻ đâu...

   Ở một bên Lisa đã từ lâu không còn đứng gần nàng, nhẹ nhàng thoát lui về phía sau, để nàng hưởng thụ không gian của riêng nàng. Lúc này Lisa cầm máy ảnh lên chụp lấy khoảnh khắc giữa cá và nàng. Nhìn thấy vẻ mặt thất lạc của nàng, cầm lòng không được phì cười. Thật đáng yêu!

  Nghe thấy điệu cười quen thuộc, Thái Anh quay người theo hướng mà âm thanh phát ra.

  Nàng cong môi cười, hạnh phúc của nàng đây rồi, "cả thế giới" thầm lặng lui về phía sau chỉ để chụp ảnh cho nàng.

   Thái Anh không biết dáng vẻ hiện tại của mình đã khiến Lisa chìm đắm như thế nào. Cá ở trong lồng kính kia cũng không bằng nàng. Hiện tại đồng tử Lisa chỉ còn là nàng, người con gái yêu kiều, dịu dàng cướp lấy hồn phách cô mà không cần làm một cái gì hết.

  Cô nghe nàng gọi tên mình "Lisa." Giây phút ấy Lisa như bị thế lực nào đó giữ chặt chân mình lại, không cho cô tiến gần nàng. Vẻ mặt thất thần, nàng đi tới Lisa, thấp giọng thúc giục cô mau lên: "Chị ngây người làm gì a, nhanh lên."

  Dường như Lisa mê nàng mất rồi, kiếp này có thể khẳng định không ai khiến Lisa ngây người như Thái Anh đã làm.

  Thuỷ cung rộng lớn ra sao Lisa ngược lại chấp niệm lớn đưa nàng khám phá hết tất cả mặt đẹp nhất, không nơi nào ở thuỷ cung mà Lisa không dẫn nàng đến, mà mỗi lần như vậy thì nàng lại toàn tâm toàn ý buông lỏng bản thân, mặc kệ nhiều người để ý.

  Đi hết thuỷ cung, địa phương tiếp theo cả hai tới là nhà ma, nghe đồn nhà ma ở công viên giải trí này khá thú vị, nếu không đi thì tiếc quá!! Thế là Thái Anh hồ ly tinh câu được Lisa đi cùng mình.

  Vừa bước vào khung cảnh rùng rợn không thôi, âm thanh ma mị liên tục truyền đến thính giác, theo vô thức nàng có điểm sợ sệt rúc vào người Lisa.

  Đôi mắt chuyên chú nhìn xuống cánh tay mình đang bị ai đấy giữ chặt, Lisa bán tính bán nghi hỏi: "Thế ai là người mới vừa nói với chị là không sợ đây? Hửm?"

  Nàng ngước nhìn Lisa, thẹn thùng đến nỗi thanh âm nói cực kỳ nhỏ: "Em không có sợ."

  "Có chắc là không sợ chứ? Chị cảm nhận em càng lúc càng khép nép vào người chị a~"

  Nàng hừ lạnh nhéo eo Lisa, cô đau đớn nhưng bên khoé môi thì vẫn chưa có dấu hiệu ngừng cười, ngừng khiêu khích nàng.

  "Chị nhận định thôi." Dứt lời cánh tay vô lực mất cảm giác được nàng giữ chặt. Chưa quá hai giây liền bị giữ lại.

  Âm thanh la hét từ bên trong không ngừng vọng ra nơi hai người đang chuẩn bị tiến vào.

  Thoáng thoáng nghe được giọng hét quen thuộc, cùng nàng đưa mắt hướng về phía bóng tối bao trùm nơi mà mọi người ở bên trong hưởng thụ cảm xúc bị người khác trêu đùa con tim, lượn lên lượn xuống như tàu lượn siêu tốc không dừng.

   "Jisoo, Jisoo, hic chị đừng đi nhanh, khoan đã Jisoo hic chỗ kia...chỗ kia kìa, con ma...con ma tới kìa, hic tránh ra đi huhu."

  Tiếng hô hét chói tai liên tục gọi người đó, Thái Anh nhíu mí mắt, cảm giác mình thực sự nhận ra được tiếng hét đó là của ai.

  Jennie ôm chặt cánh tay Jisoo không rời, giống như cộng rơm níu giữ cô bước ra khỏi nơi đây vậy. Đôi mắt rươm rướm như muốn khóc, cuộc đời Jennie sợ nhất chính là bước vào nhà ma mà Jisoo thì lại bản lĩnh hơn nên chỉ biết ở bên để Jennie giữ tay còn bản thân thì cười ra nước mắt.

  Gần bước ra được bên ngoài cửa chỉnh, ánh sáng len lỏi vào tầm mắt mình, Jisoo thấy hai thân ảnh quen thuộc đứng đó nhìn mình không khỏi thốt lên hai chữ bất ngờ.

   Jennie nhắm nghiền hai mắt nên không biết mình đã ra khỏi nhà ma, ngược lại rúc vào người Jennie sợ không thôi. Đến giờ vẫn chưa hoàn hồn được.

   Jisoo vỗ vỗ tay Jennie, trấn an nói: "Jennie, ra tới bên ngoài rồi, có thể mở mắt."

   Đập vào mắt cô chính là Thái Anh và tên đáng ghét Lisa, Jennie ngẩn người, cô đột nhiên nhớ gì đó liền hất cánh tay Jisoo sang một bên.

  "Sao cậu tới đây?" Jennie miệng hỏi nàng, ánh mắt lo lắng nhìn cánh tay Jisoo sợ bản thân làm đau Jisoo.

Nàng phát giác mối quan hệ của hai người này có điểm mờ ám, không giống như lúc trước gặp nhau liền chửi nhau.

"Lisa, chị ấy rủ mình đi chơi, còn cậu?" Thái Anh nhướn mày hỏi nàng mà đôi mắt thì dán lên người Jisoo.

Jennie ngập ngừng, ấp úng nói "Ừm mình...mình nợ chị ấy bữa cơm nên phải đền bù."

Cảm giác hai người càng lúc càng ái muội nên nói đền bù bữa cơm thì không thể đi?

Nàng định tra hỏi thì Lisa lại khước lời nàng, cô nói: "Thái Anh, chúng ta không nên làm khó họ."

Thái Anh ngoan ngoãn nghe Lisa, nàng chạy lại Jennie, thì thầm vào tai đối phương: "Cậu với Jisoo rất hợp đôi, có thể xem xét lại chị ấy đi, ngoại hình, tính cách, học thức đều rất giỏi."

Jennie đỏ mặt, thấp giọng trả lời sự tò mò của nàng: "Cậu đừng nghĩ nhiều được chứ, mình nợ chị ấy bữa cơm thật mà."

Nàng không làm khó Jennie, hai người nói vài câu với nhau. Bên này hai cái lãnh đạm đột nhiên đưa mắt nhìn nhau, sau đó không bật ra câu nào cùng hướng về mỹ nhân lòng họ.

Jisoo khoanh hai tay trước ngực, tầm mắt phóng lên người Jennie. Hồi trước đấu khẩu với Jennie nhiều nên không nhận ra lão bà bà hay mồm miệng đanh đá với cô lại có mị lực đến vậy, càng nhìn càng thấy người này bên ngoài nguỵ tạo vỏ bọc chứ bên trong thì yếu đuối, dễ khóc, dễ mềm lòng.

"Ngươi động tâm?" Lisa nhàn nhạt cất thanh âm lành lạnh hỏi Jisoo.

Cô nhìn sang nàng, không trốn tránh cũng không thừa nhận, "Ta không biết, chắc có lẽ là ta muốn bảo vệ em ấy."

Trải qua nhiều khung bậc cảm xúc với nhau, càng lúc càng nhận ra bản thân dụng ý với đối phương nhưng vẫn chưa dám đối mặt, nói ra tâm tư. Sợ rằng đối phương như cũ nghĩ cô cố ý muốn khiêu khích rồi ngại tiếp xúc.

Sở dĩ cơ hội không nhiều nên mỗi lần có dịp gặp mặt, cô liền tìm mọi cách khiến cho Jennie chửi.

Nét mặt Jisoo trở nên ưu phiền, Lisa khẽ thở dài an ủi: "Ngươi nguyện ý để tâm tới Jennie, chẳng lẽ em ấy lại không cảm nhận được. Nhìn đi, em ấy có để ý tới ngươi. Chỉ là hai người các ngươi trốn tránh lẫn nhau chưa dám đối mặt với hiện thực rằng các người có tình cảm đặc biệt. Ta khuyên ngươi lúc này nên nắm bắt cơ hội, chóp lấy Jennie về bên mình cho cả hai gia đình ta được êm đềm. Nếu ngươi không nhanh tay e rằng...đối phương thật lòng sẽ là của người khác. Ngươi nguyện ý sao?"

Mà lúc này Thái Anh đã nói đến đâu, nàng không hề biết được rằng sau lưng mình, lão cán bộ vẫn đang dán mắt lên người nàng. Cuối cùng nàng kết thúc bằng cách nói với Jennie rằng, "Trên thế giới này làm gì sản sinh ra được một Kim Jisoo thứ hai cho cậu, nhanh nhanh hốt lão bản mình về đi."

Thái Anh cười khúc khích, có thể đem lão bản đi bán cho bạn thân liền thu được một bộn thời gian nghỉ ngơi.

Nói không nhiều lắm, cơ hồ từ buổi trưa trưa liền đã 2 giờ chiều, nàng thúc giục Lisa nhanh nhanh cùng mình đi vào nhà ma.

Cô nghiêng đầu, đạo mạo điềm tĩnh hỏi: "Em nói gì với Jennie khiến em ấy nhiều lo lắng vậy?"

Nàng rúc vào người Lisa, hít ngửi mùi hương mà mình yêu thích, chậm rãi đáp: "Em nói Jennie nếu có dụng ý với Jisoo liền tiến tới."

Cô dịu dàng nâng đỡ người nàng, vươn các khớp ngón tay nắm chặt tay nàng, Thái Anh bỗng cảm nhận luồng khí người kia đang trầm lặng, nàng ngờ nghệch hỏi: "Chị không thích em làm như vậy?."

Lisa mỉm cười lắc đầu, ôn hoà nói: "Không có, phu nhân làm rất đúng ý của chị."

Nàng ôn tồn "ừm" một tiếng, được Lisa khen nên nàng có điểm đỏ mặt.

Đến giờ nàng vẫn chưa thể ngờ mối quan hệ của hai người họ tiến triển nhanh như vậy. Mới hôm nào còn hay oán trách lẫn nhau, chê bai đối phương không có ai yêu. Còn nghe đâu Jennie nói có chết cũng không yêu hạng người như Jisoo mà bây giờ thì bị vả mặt ngay.

Oan gia thì ngõ hẹp, thù oán kiểu gì rồi cũng đột nhiên yêu thích đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info