ZingTruyen.Info

LÀM SAO ĐỂ NHỐT ẢNH HẬU Ở NHÀ - [LICHAENG]

Chương 57

Gudisgud

Thời điểm trở về nội thành vừa vặn sắc trời ngả màu, dịu nhẹ, ánh nắng không một tiếng động hắt lên nửa khuôn mặt yêu kiều của nàng, từng đường nét trên gương mặt như hoà với ánh nắng, đôi lúc nét mặt âm tàn cũng sẽ vì bức tranh hữu tình này mà mềm lòng.

   Góc nghiêng của nàng vốn sinh ra đã đẹp nay lại được ánh nắng chiếu rọi càng khiến Lisa muốn toàn tâm toàn ý lái xe cũng khó. Đầu óc bấy giờ nghĩ cũng chỉ toàn là hình bóng nàng.

Đôi mắt nén không được nhiều lần chú ý đến nàng, giống như chờ đợi một điều gì đó trong lòng tỉnh dậy.

Thành phố vào giờ này ngoại trừ người trở về thì không còn gì chen lấn dòng đường của nhau. Chiếc xe hoà theo nhịp đập trong lòng, chạy không quá nhanh cũng không quá chậm, có thể nói một đường trở về biệt thự Manoban chiếc xe hoàn toàn ổn định, bởi vì người trong lòng chưa ý định sẽ tỉnh lại, cô sợ mình sẽ phá giấc ngủ đẹp của nàng nên vì vậy mà chiếc xe mới trở về biệt thự chậm trễ.

Vừa lăn bánh tới cổng chính, bảo vệ đã quá quen thuộc với màu sắc, dáng xe nên không cần dò hỏi là ai đi đến địa phận Manoban, ngay lập tức khi ánh mắt ngưng đọng nhìn Lisa liền cho cửa mở ra. Sau đó theo lễ độ hướng cô gật đầu.

Ngay từ khi xuất phát là con của gia tộc quyền lực, Lisa biết bản thân mình sẽ không thoát được lễ phép thường tình, mặc dù điểm xuất phát giữa cô và hắn là một tầng lớp khác nhau nhưng không vì vậy cô tỏ ra mình kiêu căng thay vào đó là ánh mắt ngấm ngầm hiểu rằng hắn đang muốn thể hiện gì.

Bất quá ai ai cũng biết cô tính tình cực băng lãnh, nhìn người cũng là dùng hàn khí để nhìn, hiếm lắm sẽ thấy được cô thể hiện tình cảm với ai. Bây giờ nhìn thấy Lisa đột nhiên gật đầu, hắn làm sao có thể ngờ ngợ được cô sẽ đáp lại. Đến khi bản thân hắn trở về với hiện thực chiếc xe không một động tác thừa rời đi trong làn gió mất tiêu rồi.

Nhưng điều làm hắn còn kinh động hơn nữa là vô tình nhìn thấy bên cạnh cô xuất hiện một người.

Mà người này chỉ vô tình thôi đã khiến hắn nghĩ nhiều, nhan sắc của nàng không phải dạng vừa, dạng tầm trung như bao cô gái khác hắn đã gặp, người đó có thể nói mỹ đến từng góc cạnh.

Lisa sau khi dừng xe tại một góc nhỏ trong sân nhà, liền nhẹ nhàng tắt máy xe, sau lại một bộ dáng lười biếng nghiêng đầu về bên kia. Đáy mắt không gợn sóng, dường như dưới đáy cốc mắt chẳng ai biết cô đang nghĩ ngợi gì. Cảm giác một cổ tử khí ấm áp cứ thế tràn ngập trong cổ họng, yết hầu đôi khi khẽ đọng muốn nhắc nhở một tí liệu người bên cạnh có nguyện ý tỉnh không nhưng lại nghĩ tới nàng mấy hôm nay chuyên tâm cho vai diễn, đáy lòng lại đau âm ỉ. Liền không muốn phá giấc ngủ.

Thế giới lúc này có bao nhiêu khắc nghiệt với Lisa cũng vì nàng mà biến mất.

Sự lười biếng một lần nữa bị phá vỡ khi mà ánh mắt lơ đãng nhìn sang chỗ khác. Không tin sẽ có một ngày cùng nắm chặt tay nàng đặt chân bước vào trong cửa nhà, cũng không ngờ tới là dưới danh nghĩa vợ-vợ để gặp mặt các trưởng bối.

Nghĩ đến đó Lisa liền nổi lên cảm giác run người không tên, cô sợ trưởng bối sẽ làm nàng không thích nghi kịp nhưng dù sao thì bây giờ nàng trên danh nghĩa đã là người của cô, chuyện này sớm muộn cũng xảy ra, chi bằng để nàng tập dần để sau này không bị bỡ ngỡ.

Trong xe nhiệt độ luôn là ổn định, vì vậy một giấc ngủ của nàng thẳng đến hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn mất tăm mất tích nàng mới cực lực lờ mờ đôi mắt xinh đẹp của mình thanh tỉnh. Khi nàng chuẩn bị tỉnh mơ hồ Lisa có thể nghe thấy thanh âm nhỏ "ưm~" của nàng phát ra, nhẹ nhàng mà lại không kém phần hấp dẫn dục vọng người khác.

  Trên gương mặt xinh đẹp ấy lại đột nhiên xuất hiện nét chau mày vô nghĩa, không biết là đã làm cái giấc mộng kinh hoàng gì rồi nên mới thoát ẩn thoát hiện vẻ chau mày.

  Bên tai nàng thoang thoảng truyền đến thanh âm dễ nghe, "Thái Anh, lại tỉnh thôi." như mật ngọt rưới vào tai khiến nàng chẳng buồn nhắm mắt nữa, liền muốn thanh tỉnh đầu óc nhìn xem rốt cuộc có phải nghe nhầm không, có phải người đó chỉ thoáng trong giấc mơ rồi tan biến không.

   Quả nhiên ánh mắt đầu tiên sau cơn ngủ so với mấy hôm trước có điểm khác biệt, lúc trước nàng sẽ tỉnh dậy với những khoảng trống không còn bây giờ khi tỉnh, nàng lại được dịp nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của chị ấy. Thứ âm thanh đặc biệt ấy, duy nhất một người mà thôi.

   Nàng vừa dụi đôi mắt mình vừa hỏi Lisa, "Tới rồi a?"

   Lisa gật đầu đáp: "Ừm là vừa tới."

   Thái Anh sau khi nghe xong hoàn toàn thanh tỉnh đầu óc, nàng chớp chớp mắt mình nhìn Lisa. Cô cười cười hiểu nàng hiện tại luống cuống là vì điều gì, "Chỉ là cách đây hai phút, không quá trễ giờ, đừng lo."

  Dáng vẻ nàng bây giờ làm sao La tổng dám nói sự thật là cô đã ngắm nàng ngủ suốt 30 phút?

  Thái Anh trong veo đôi mắt hướng nàng nhíu mày, nhỏ giọng nói "Vậy chị đợi tôi năm phút."

  "Ừm, không vội." Lisa nói xong lại nhìn nàng sửa soạn, từ trang phục nàng chọn hôm nay đến kiểu trang điểm, chỗ nào cũng tôn lên được sắc đẹp kiêu sa của nàng.

Lisa từ đầu đến cuối đều không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào cho đến khi vô tình vài cọng tóc con không yên phận rũ xuống gương mặt nàng, khiến cô trong vô thức đưa tay mình vén những cọng tóc ấy bỏ đằng sau tai. Thái Anh vì động tác của Lisa làm cho cứng người, nàng hô hấp bắt đầu biến hoá. Vẻ mặt cưng chiều sủng nịch, ánh mắt thì thâm tình lưu luyến.

Những cọng tóc hư đốn kia đột nhiên bị Lisa làm cho biến mất, cô mỉm cười hài lòng.

Thái Anh từ đầu đến cuối đều chỉ biết lăn ra ngốc, nàng lúc sau mới từ trong miệng thốt ra được một tiếng "Cảm ơn."

Lisa dịu dàng gật đầu, sau lại trở về chỗ ngồi không nói thêm một lời nào cũng không làm ra cái động tác gì bất ngờ nữa.

Thái Anh ngược lại nàng vẫn chưa biết là bản thân bị dáng vẻ ôn nhu vừa rồi làm cho tim đập mạnh, mặt ửng đỏ tai có chút nóng nóng.

Hết thẩy đều xong xuôi, Thái Anh thượng tầm mắt mình nhìn trong gương, ngũ quan xinh đẹp, đôi môi đỏ nhuận cùng với đó là ánh mắt sắc sảo. Cảm thấy tổng thể không đến nỗi nào, nàng đóng gương lại và nói cho người bên cạnh, "Lisa, tôi xong rồi."

Lisa mềm mại đáp, "Được vậy chúng ta đi."

Rời khỏi xe, Lisa nắm chặt tay nàng, Thái Anh không nghĩ sẽ rút ra bởi vì hiện tại nàng là đang đi gặp người nhà Lisa, nên theo lẽ thường tình thì nàng sẽ phải phối hợp lại.

Thái Anh chấp nhận cùng Lisa mười ngón đan vào nhau, một hình ảnh hết sức mỹ lệ, hết sức nhẹ nhàng.

Đột nhiên Lisa quay sang nàng, cùng nàng nói chuyện, cô nói: "Chúng ta cần thay đổi cách xưng hô, nếu em cứ nói "tôi" khi nói chuyện thì họ sẽ rất nhanh phát giác ra được vấn đề của chúng ta, vì vậy em có thể thay đổi nó được không?"

Thái Anh sững sờ người, tưởng sẽ là việc gì trọng đại khiến lão cán bộ phải nghiêm túc, ai ngờ là chuyện xưng hô. Cái này đối với nàng không có việc gì to tát nên có thể giúp được.

Nàng khẽ hờ hững cánh môi mình, "Được a."

Hai người bước vào nhà thời điểm, bên trong đột nhiên truyền đến tai hai người vài ba thanh âm to lớn khác nhau, duy nhất thanh âm cuối cùng lại thanh âm dễ nghe nhất, người ấy có chất giọng cực kỳ thu hút người khác, một khi đã nghe liền không muốn dừng.

   Nữ nhân lãnh diễm cùng với đôi dép bông của mình đạp lên nền đất bước ra. Thân hình ngoài 50 dường như không là gì cả khi mà hằng ngày người phụ nữ này đều bảo dưỡng da mặt nên nhìn cỡ nào cũng không nghĩ là ngoài 50.

  Cố Dĩnh An thành thục mà lại trưởng thành, một nét đẹp phi tuổi tác, bà nhẹ nhàng câu khoé môi mỉm cười khi thấy hai người, bà dịu dàng nói: "Con về rồi à."

  Dù chỉ là một lời nói bình thường như bao người mẹ khác thôi nhưng so ra khi đặt lên người nói là Cố Dĩnh An thì hoàn toàn bất đồng.

   "Dạ, vừa tới."

   Lisa sắc mặt như cũ không thay đổi, chỉ có một chút là ngữ khí đỡ lạnh lẽo, cô cầm chặt tay nàng, hành động vừa rồi chính là muốn biểu thị cho bà thấy, đương nhiên là người mẹ, bà chắc chắn đã nhìn thấy chỉ là bà cảm thấy đứa con gái của bà xét trên phương diện này mãnh liệt hơn chồng bà.

   Suy cho cùng tính mãnh liệt của hai người đều bắt nguồn từ nhau ra thôi. Nụ cười trên môi của bà hình như càng lúc càng sâu, Thái Anh nhìn đến trong lòng tràn lên nỗi run rẩy khó nói. Nàng đây là lần thứ hai gặp lại Cố Dĩnh An, không biết bà chắc có còn nhớ không nữa.

  Thái Anh nhẹ nhàng thở một khí hơi ấm, nàng hướng bà gật đầu chào hỏi. Cố Dĩnh An xưa nay chưa từng làm khó ai, tính tình bà ôn hoà nhã nhặn, lại ít khi nói nên ai cũng cho là bà thực sự rất cẩn trọng trong việc chọn con dâu, nhưng nhìn xem bây giờ đi. Bà tự động bước đến gần hai người.

   Nàng dao động ánh mắt ngưng đọng, hồi hộp lo lắng, nàng run rẩy đến trong lòng bàn tay tự tuôn ra mồ hôi. Chính lúc này Lisa đã tiếp thêm phần sức mạnh cho nàng, cô càng siết thêm ngón tay mình chặt với ca các ngón tay của nàng. Lòng bàn tay vốn xưa nay chỉ quen mỗi mình nàng nên khi tiếp xúc, có thể dễ dàng cảm nhận nàng đang hồi hộp lo âu.

  "Em còn có tôi." Lisa thấp giọng nói nhỏ.

  Phút trước lo âu đã bị lời nói quen thuộc của Lisa làm nàng được tiếp thêm sức mạnh, củng cố bản thân không nên quá phấn khích.

   Cố Dĩnh An từ đầu đến cuối đều nhìn thấy hai người cho đối phương lẫn nhau một nguồn sức mạnh. Bà càng nhận định đứa con gái của bà hoàn toàn bị nữ nhân kế bên thao túng thể xác lẫn tâm hồn.

   Bà là người ái cười, không thể không nói nàng chính là người từ lâu bà nhìn trúng nên lần này tương phùng bà lại càng muốn nắm lấy bằng được cơ hội quý giá để khiến nàng trở thành con dâu của bà.

   Cố Dĩnh An mềm mại cất tiếng: "Đã lâu không gặp, Thái Anh."

   Nàng rất nhanh điều chỉnh lại được cảm xúc bản thân, nàng đồng tử giãn ra, ý cười đáp: "Dạ, con cũng đã lâu không gặp bác."

   Cố Dĩnh An thực thích cách nàng lễ phép, gọi bà một tiếng bác nhưng bác không thì cảm thấy không đúng lắm, mà thôi nếu con bé đã gọi vậy sau này lại từ từ sửa đổi sau.

  "Ây da, con bé này mới đó 7 năm không gặp, đều xinh đẹp đến vậy rồi. Chả trách Lisa nhà bác lại tương tư con lâu đến vậy." Lời nói thì nồng nặc mùi ghen tị, gương mặt thì biểu thị buồn bã giận hờn nhìn Lisa.

   Lisa tỏ vẻ như không quan tâm tới dáng vẻ hiện tại của mẹ mình, cô ho khan vài tiếng, lạnh nhạt đáp, "Mẹ có phải chúng ta nên vào trong nói chuyện."

  Cố Dĩnh An nhíu mày, giả ngơ hỏi, "Nơi nào mẹ muốn nói chuyện với con vậy? Mau đi chỗ khác a, mẹ muốn nhìn xem Thái Anh 7 năm qua như nào rồi." Bà vừa nói vừa xua đuổi cánh tay hai người ra.

   Thế là bây giờ chỗ đứng hai nay trở thành ba, Cố Dĩnh An chen ở giữa, thúc giục Thái Anh cùng với bà đi đến sô pha trước mặt ngồi. Để lại bóng dáng âm tàn khí lạnh mặt than Lalisa.

  Một bên là mẹ mình, một bên là vợ mình, người nào cũng là cô trân trọng, bây giờ hiệp lực để cô một mình đứng đây, khẳng định về sau chỉ Cố Dĩnh An chỉ cần lời nàng nói không cần lời cô.

  Nàng nhịn không được thấp giọng cười, Lisa nhíu chặt mày lại, nhìn đến nàng. Quả nhiên là bị hai người làm tức giận.

  Lisa đau đầu đứng không bao lâu liền muốn tới chỗ nàng ngồi. Mông chưa kịp xuống đã bị Cố Dĩnh An kiếm cớ đuổi đi.

   "A đúng rồi, Lisa này mẹ hình như quên mất ba con đang đợi con ở thư phòng."

   Lisa gật đầu, "dạ." xem như mình thực sự không thể đến gần bé con rồi. Đành khắc chế bản thân nghe theo lời bà đi lên lầu. Trước khi đi cô không quên căn dặn nàng, "Đợi một chút, tôi sẽ lại xuống với em."

   Thái Anh câu khoé môi, dịu dàng đáp, "Được ạ, chị đi cẩn thận."

   Lisa ánh mắt thất vọng không thôi, thở dài rời khỏi phòng khách. Nàng có thấy cũng không làm được gì, bây giờ hiện tại chỉ có thể từ xa truyền tính hiệu tới chị ấy.

   Sau khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt hai người, Cố Dĩnh An lúc này tràn đầy hài lòng. Tách được hai đứa nhỏ ra đã là một cái gì khó khăn với bà rồi.

  Hồi trước Lisa mặt lạnh không muốn đi, nếu không phải Thái Anh nói thì thực sự sẽ không rời đi nửa bước, bây giờ cũng vậy, dường như trong tiềm thức của hai đứa nhỏ này đã in hẳn từng biểu cảm, cử chỉ, lời nói của nhau nên mới có thể bày ra trước mặt bà tín hiệu làm người kia vui lên.

   Thái Anh ngồi thẳng lưng không dám nhúc nhích, những lần trước khi gặp bà sẽ có Lisa kế bên hỗ trợ. Hiện tại một thân một mình nói chuyện với mẹ chị ấy, nàng man mác nỗi hoang mang.

   Bà nhẹ nhàng giải toả nỗi lòng mình mấy năm nay cho nàng nghe, thở dài còn có cả cất chứa bao nhiêu tâm tình, "Thái Anh mấy năm qua nhìn con trên ti vi khác hẳn với ngoài đời rất nhiều. Trong tiềm thức của bác, con xưa nay đều ngoan ngoãn, bây giờ gặp lại con vẫn như vậy, chỉ có điều là phát sinh một vài vấn đề."

   Nghe bà bộc bạch nỗi lòng, nàng không khỏi kinh ngạc, nàng nhanh chóng thu liễm tâm suy nghĩ nhiều của mình. Nhẹ giọng trả lời: "Con thật lòng xin lỗi, xin lỗi vì bản thân con luôn sợ hãi, không đủ bản lĩnh để đi gặp bác, bởi vì con nghĩ kết thúc hết tất cả rồi....khả năng để gặp lại là không thể nào." Âm cuối không may bị nàng kéo ra, nỗi tiếc nuối dài đằng đẵng đó khiến người như Cố Dĩnh An muốn trách nàng cũng không được, bà chỉ tiếc thương cho số phận đẹp mà lại bị chia cắt thôi.

  Cố Dĩnh An đánh nhẹ vào vai nàng, trìu mến nói: "Con ngốc sao, nơi này từ lâu đã là nhà của con, con muốn trở về lúc nào chẳng được."

   Thái Anh hốc mắt vì bà mà đỏ hoe, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt bà.

Nàng cúi đầu mình, thủ thỉ nói: "Dạ...."

Cố Dĩnh An ung dung xoa đầu nàng, dùng chất giọng mềm mại của mình để xoa dịu tâm hồn trong quá khứ mà nàng đã trải qua.

"Thái Anh, con hiện tại không giống như lần đó bác gặp con. Bất luận lần nào cũng thế, bác có thể khẳng định với con một điều rằng con chính là nhà bác mong muốn làm con dâu nhất."

"Lisa không phải là người làm đau con, vì vậy con hãy tin tưởng Lisa, chờ đợi một ngày Lisa nguyện ý kể hết mọi chuyện cho con nghe."

Lời nói Cố Dĩnh An như là một liều thuốc chữa lành vết thương nàng, nàng ngây ngốc nhìn bà, sau chịu không được nữa ôm bà vào lòng.

Ngực cảm nhận hơi ấm từ nàng, Cố Dĩnh An một bên xoa đầu nàng, một bên thầm cảm thán thần phật trên trời đã cho tâm nguyện cả đời bà được thực hiện.
........

   Hành lang dài kết hợp với những bức tranh cổ kính không khác gì một nơi nguy ngoa tráng lệ của giới hoàng tộc. Gia đình Lisa từ lâu đời đã cắt đứt quan hệ với hoàng tộc nên không còn ai trong lòng họ yêu thích loại hoàng gia này nhưng vì để nhớ gia tộc lớn mạnh mang tên Manoban và không để biến mất những gì tổ tiên gầy dựng. Toà biệt thự được xây dựng lên từ đó theo phong cách bên ngoài hiện đại bên trong vẫn tồn tại một số kiến trúc cổ điển.

    Bóng lưng nữ nhân cao ráo thân gầy, nặng trĩu từng bước chân đi đến nơi cuối cùng của hành lang. Biểu hiện gương mặt Lisa không có điểm gì khác biệt, như cũ lạnh mặt nhìn người. Lần trở về này có thể nói là rất khác với cô, nếu như lúc trước bước chân đến hành lang là những bước chập chững, những bước còn nghĩ ngợi của thanh xuân tuổi trẻ thì hiện tại bước đi của cô chính là cả tuổi đời còn lại, sự mài dũa từ bao năm qua khiến Lisa càng thêm thu mình hơn, và vì vậy mà trở nên vô cảm với thế giới xung quanh.

   Nhưng không có cổ robot điện tử nào lại không có tình cảm, trí thức và lí trí đều nói cho chúng biết, vậy nên Lisa không hẳn vô cảm hoàn toàn vẫn có thứ khiến Lisa dựa dẫm vào, lúc yếu mềm sẽ lại muốn người đó.

   Bước chân cuối cùng cũng thả chậm lại, đứng trước thư phòng, Lisa khẽ hít một hơi thật sâu, tay đặt lên vặn cửa.

   Cánh cửa vừa mở ra, bên trong đã chờ sẵn cô. Anas Manoban, chủ tử của LC.

   Ông không kinh ngạc khi thấy Lisa bước vào, giống như đây là sự thân thuộc của hai người họ. Khi nào bước vào thư phòng cũng vì một người, lần trước cũng là vì người đó lần này cũng như vậy.

   Anas hiện tại sắc mặt hiền lành không nói, độ điển trai của ông theo năm tháng vẫn còn đó, vẫn khiến bao người thao thức vì ông nhưng trái tim ông chỉ chứa mỗi người phụ nữ hoà nhã ấy.

    Cố Dĩnh An từng nói tính cách ông lạnh lùng, chiếm hữu nên mới hi sinh cả cuộc đời để lấy bà, giờ nghĩ đi nghĩ lại thì vợ ông nói không sai tí nào, ông thực sự dành cả cuộc đời để theo đuổi Cố Dĩnh An.

   "Lisa, khi đó ta còn trẻ, ta cảm thấy thế giới ta vô vị không thôi, ta gần như sinh ra là để hiến thân cho công việc, ta nghĩ về già cũng là như vậy nhưng ta đâu biết được thế giới vô vị của ta đột nhiên có thêm một tầng màu sắc, khung cảnh yên bình khác.

   Ta gặp mẹ con khi ta đang yếu lòng nhất, khi đó ta thực sự nghĩ ta nên chết đi. Chính bà ấy lại dùng ánh mắt bao dung che chở cho ta, khiến ta càng muốn chinh phục người con gái này. Và sau bao năm theo đuổi ta cuối cùng cũng biết được thế giới đầy đủ sắc màu là gì.

   Kể cho con không có nghĩa là ta đang khoe mẻ thành tích gì đâu, chỉ là ta muốn con biết Phác Thái Anh lẫn Phác gia. Gia tộc ta nợ bọn họ, nợ rất nhiều thứ và cả nhiều đời cũng trả không được."

   Anas hai tay để sau lưng, chậm rãi nhìn Lisa. Hàn khí ông không khác gì Lisa, mạnh mẽ dữ tợn. Khi hai âm khí lạnh lẽo đứng gần nhau, cái lạnh được tăng lên, bầu không khí như rời vào hầm băng. Hai cổ máy của gia tộc nhiều lần trầm mặt rồi nhưng so với lần này thì có vẻ mạnh hơn.

   Lisa trầm mặt không lên tiếng, ông lại nghiêm túc chỉnh đốn cô, "Con biết ý ta mà đúng không? Con bảo vệ được không, ngay cả bản thân lúc con bé nhập viện, suy yếu nhất con mới trở về để chăm sóc. Vậy con nghĩ con đủ tư cách à?"

    Khoé môi Lisa giật giật, cô nghiêm nghị hỏi: "Con đủ tư cách để sánh bước cùng em ấy, nếu không phải là con thì ai xứng đáng với em ấy đây ba!"

   Anas nhún vai, gương mặt phút chốc biến sắc, ông nói: "Con cho là mình xứng đáng vậy chứng minh ta xem đi, Lalisa Manoban." Giọng nói ba phần khiêu khích bảy phần thích thú châm ngòi đốt lửa giận trong Lisa.

   Nhưng kết quả thì lại trái ngược, dường như Lisa không hề nóng giận.

   Lisa cười như không cười, thanh âm thực bình tĩnh đáp, "Con không cần chứng minh, vì con không giống bà tổ sẽ làm hại tổn thương người mình yêu. Người con gái con yêu con chắc chắn sẽ dùng cả sinh mệnh để bảo vệ.

   Bảy năm trước con để vụt mất tay em ấy không đồng nghĩa sau này sẽ lại vụt mất.

    Em ấy cũng không phải là nhiều kiếp của bà ấy mà phải cảm thấy có lỗi để rồi chuộc lỗi, không cần điều đó đâu ba à.

Hiện tại em ấy là của con. Bất luận kẻ nào tổn thương em ấy đều xứng đáng nhận kết cục tệ. Dù cho nhẹ hay nặng."

  Anas âm thầm lặng lẽ quan sát Lisa, từng lời nói của cô đều là lần đầu tiên ông nghe được từ chính miệng cô, Lisa dường như bình thản trước mọi thứ, kể cả bây giờ đối diện với ông cũng không thay đổi.

Vẻ mặt Anas lập tức trở nên nhu hoà, ông thở dài lên tiếng: "Gia tộc ta từ lâu đã có hiệp ước người kế vị tiếp theo sẽ phải toàn tâm toàn ý bảo vệ Phác gia bình yên, nhiều năm như vậy đều không có việc gì. Ta nghĩ mình cũng sẽ cố gắng giống như đời trước bảo vệ đời tiếp theo của Phác gia nhưng ta suy tính cỡ nào cũng quên mất đứa con của ta động tâm với người trong Phác gia."

Điều đó không sai trái gì, chỉ là khi hai đứa sinh ra quỹ đạo đã bị lệch. Người trong dòng tộc nghe ngóng được việc sinh sai quỹ đạo, liền nổi lên lòng tham, tranh chấp muốn quyền lực, muốn tất cả.

   Trớ trêu thay ngày Lisa thực sự chào đời cùng một năm sau đó là khi đứa con của Phác gia ra đời. Một lần nữa lại trùng hợp và điều đáng sợ ở đây chính là gương mặt của cả hai chính là từ nhiều kiếp trước tạo thành

  Lúc nhìn thấy Lisa, ông mới tin được câu nói "duyên tiền kiếp" là có thật.

  Chuyện tình giữa bà tổ và cô gái của bà ấy là một trong những câu chuyện không người nào trong gia tộc dám nhắc đến. Đó được xem là điều cấm kỵ.

   Sau khi hai người đến với thế giới này, ông cũng dự liệu được chuyện trong tương lai khả năng sẽ có tình cảnh này, vì vậy mà ông đã kiếm cách không để Lisa gặp cô bé ấy. Ông không mong lịch sử lặp lại và khiến đứa con của Phác gia chịu cảnh đấy.

   Cuối cùng Anas tính cả đời người, con ông thực sự gặp Phác Thái Anh, hai người họ trải qua một đoạn vườn trường mặn nồng và rồi chia tay, lí do là gì thì không cần nói ông cũng biết.

   Cứ ngỡ là sẽ chấm dứt nhưng đâu nghĩ tới con lại giống cha, mãnh liệt đem người ta cột chặt lại bên mình đâu. Lisa trở về và nói với ông hai người kết hôn.

   Xem ra không thể mãnh liệt chấm dứt mối quan hệ, vậy thì đành bước tiếp thay đổi mọi thứ. Không để lịch sử lặp lại.

   Anas sau một hồi quá khứ hồi tưởng, ông chỉ biết chấp nhận đắng cay nuốt ngược trở lại, tình yêu tuổi trẻ không thể ngăn cách được, làm vây thì sao ra dáng trưởng bối gia tộc đây.

   Ánh mắt ông sắc lạnh, kiên định nhìn Lisa, cao giọng nói: "Được rồi, ta biết tính cách con sẽ không như bà tổ. Ta tin con có thể làm con bé hạnh phúc và nếu như con bé nói mình bị tổn thương, ta sẽ khiến con hối hận."

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi chuyện dần sáng tỏ rồi, đọc tới đây mọi người cũng mường tượng ra được cốt truyện tiếp theo, tình cảm xoay quanh họ bây giờ mới bắt đầu thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info