ZingTruyen.Com

LÀM SAO ĐỂ NHỐT ẢNH HẬU Ở NHÀ - [LICHAENG]

Chương 56

Gudisgud

Cúp máy sau, gương mặt Vân Linh tràn đầy hoài nghi nhìn nàng. Lần đầu tiên cô thấy được một Phác ảnh hậu hoàn toàn khác. Sự bẻn lẻn đó lại được xen lẫn với vẻ thẹn thùng của thiếu nữ mới yêu, khiến tổng thể gương mặt nàng trông dịu dàng và đáng yêu làm sao.

Chỉ có thể khẳng định một điều là con người ta khi có tình yêu vô thay đổi hẳn, đối với cô bây giờ chỉ tràn dài một tiếng thở hạnh phúc. Vì nàng không còn là nữ thần trong lòng cô nữa rồi mà thay vào đó là lão bà vạn người mê, độc tôn một mình La tổng sở hữu, không ai dám chiếm tới làm của riêng nữa.

Vân Linh với đôi mắt ưu sầu nhìn nàng. Mày liễu làm hành động chau mày, thấp giọng hỏi: "Chị gọi cũng đã gọi rồi, làm gì mà phải cười đến mang tai chứ."

Nói xong còn không quên hừ nhẹ, muốn trách người nhưng trách không được, câu từ cứ chuẩn bị tuôn ra là tuôn ngược lại trong miệng, chẳng hiểu sao gần kề môi mà nửa chữ cũng bật không được. Chắc chăn là có ẩn tình ở đây nên mới làm cô bị như vậy.

Khoé môi nàng càng cười đậm hơn, trông không khác gì người bệnh hoạn vui vẻ.

Thái Anh tủm tỉm, ý cười chẳng thuyên giảm, nàng hỏi: "Chị có a?"

   Được một lúc sau khi Vân Linh hoàn toàn ghét bỏ nàng, nàng mới thôi chính mình không tâm loạn ý nhịp, vui vẻ vì Lisa nữa. Nàng thu liễm tâm tình mình, một bộ chững chạc, nghiêm chỉnh đợi người.

    Vân Linh khẽ chậc vài tiếng, làm hành động dường như chán ghét nàng, Thái Anh thấy vậy lại càng không trách, nàng biết Vân Linh là đang buồn bã vì em ấy không được đi chung mua sắm với nàng nữa nên mới hành động vậy.

   Nàng ho khan, nhẹ giọng nói: "Em với A Đình trở về công ty thì gọi chị báo một tiếng, chị sẽ nhờ người chuyển vài món ăn tới hai đứa."

    Nghe tới đồ ăn có ai trong lòng lại giận dỗi vu vơ nữa, cô đương ánh mắt nhìn nàng, chu môi hỏi: "Chị gửi đồ ăn hả? Thật không?"

   Nàng "ừm." Vân Linh cong cong khoé môi mình, cô cưỡng không được sự hoan hỉ với ẩm thực, mỹ vị của đồ ăn nên dù cho cô có trăm kiểu giận dỗi, ghét người. Chị ấy trước sau như một, dùng thức ăn để làm cô nguôi giận.

Quả thật tiểu trợ lý đối với nàng quá là dễ để tìm ra phương pháp hống người, chỉ mới nhắc thức ăn đã thay đổi sắc thái, cười thiện chí với nàng.

Vân Linh hất mặt, giật giật khoé môi, lắc đầu giả vờ không thích ăn, "Mà thôi, thức ăn với em không còn điểm thích thú nữa."

Nàng "Ồ!" Sau lại như con hồ ly, giảo hoạt hỏi, "Vậy thêm một ly trà sữa Gongcha, size lớn chắc sẽ không đến nỗi tệ đâu nhỉ?"

Ánh mắt bất chợt sáng lên, Vân Linh ngượng ngùng trả lời, "Là vì chị nói chị đãi em nên em mới tha thứ đó nha, chứ không dễ gì tha người trọng sắc khinh trợ lý như chị đâu!" Cũng không phải vì được tặng thêm ly trà sữa mà muốn...muốn...thử.

Thái Anh bị trách mắng đủ điều vẫn không một lời kêu cáo, có lẽ chính nàng hiểu được Vân Linh, chính nàng cũng cảm nhận mình thực sự yêu thích sắc đẹp nữ nhân nên mới chọn cách gọi thử, chờ đợi Lisa đồng ý đi chung không.

Một hồi lâu sau, âm thanh được phát ra, nàng đáp: "Chị đã đặt trước rồi, chắc sẽ giao nhanh thôi."

   Cô đương ánh mắt nhìn nàng, gật đầu đồng ý: "Dạ, em sẽ ăn ở LC."

    Cánh môi chợt bị cứng đờ, nàng chau mày nhìn cô, Vân Linh lúc này mới nhớ ra cô chưa nói chuyện dời chỗ làm cho nàng nghe.

    Vân Linh chậm rãi giải thích, "Lão bản nói là chúng ta từ nay về sau sẽ không còn đi làm ở TAL nữa mà chuyển toàn bộ nhân viên qua LC. Lão bản cũng trở thành phó tổng của LC rồi, chị ấy hằng ngày phải thức khuya để phụ giúp La tổng, mọi người thì mỗi ngày đều cố gắng chuẩn bị lễ chào đón chị tới ngôi nhà mới, em nghe thoáng còn mở cả họp báo nói về vấn đề chị trở thành nghệ sĩ LC nữa."

  Nàng nhấp cánh môi lặp lại từ "họp báo."

  Thông thường Lisa sẽ không mở họp báo về vấn đề này, ngay cả khi công việc chính của chị ấy là chuyên ngành chính trị, thuộc phạm trù riêng thì chị ấy cũng không mở họp báo, nàng chắc nịch như thế là vì mấy năm nay khi chị ấy trở thành hội đồng quản trị, chủ tịch LC thì LC chưa từng mở cuộc họp nào, trừ lần duy nhất, là lúc chị ấy trở thành La tổng. Họp báo lần đó cũng là lần đầu tiên chị ấy xuất hiện trước công chúng, cũng là lần duy nhất nàng nhìn thấy chị ấy sau khi hai người chia tay.

   Khoảnh khắc ấy không chỉ có một mình Lisa tiếp quản LC mà đó cũng là khoảnh khắc đầu tiên nàng nhận được trong sự nghiệp diễn xuất của mình-nữ diễn viên mới xuất sắc nhất năm. Thật trùng hợp làm sao, ngày trọng đại trong đời chị lại là ngày quan trọng trong cuộc đời em. Không thể không nói duyên phận hai người quá đỗi tương thích nên mới có được sự trùng hợp đó nhưng sau cùng sự nghiệp vẫn chiến thắng tất cả, hai người hoàn toàn không còn liên hệ nào với nhau nữa. Mỗi người mỗi ngã riêng, mỗi người mỗi cuộc sống...Và hiện tại trước mắt nàng là thứ mông lung, nàng không chắc chắn về một điều gì khi mà chị ấy lại xuất hiện một lần nữa trong cuộc đời nàng. Liệu rằng còn kết quả nào xứng đáng cho mối quan hệ không tên này.

   Thái Anh lặng lẽ rẻ mắt sang một hướng khác, môi mỏng khẽ nói: "Ừm, chị biết rồi. Cảm ơn em."

    Vân Linh dường như cảm nhận được tia ý khó nói của nàng. cô muốn hỏi nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào khi mà chị ấy cần sự yên tĩnh lúc này, cô sẽ phá vỡ nó chứ. Nếu làm vậy thì bao năm qua đi với chị ấy đều trở nên vô nghĩa. 

  Chiếc xe đậu dưới tầng hầm, không gian gần như là mảnh tĩnh mịch không người. Ánh sáng duy nhất còn sót lại lúc này có lẽ là hình ảnh nàng ngồi chờ đợi một người. Khi bầu trời tối mờ thứ còn sót lại chính là thứ đẹp đẽ nhất, bởi vì mảnh tàn đôi khi là mảnh đẹp trong lòng người, có lúc chính chúng ta cũng sẽ ngây ngô dại khờ vẽ nên sự đẹp đẽ cuối cùng của quá khứ đau thương.

  Nếu đã là quá khứ hãy khiến nó đúng nghĩa với từ gọi 'quá khứ.' Đừng một lần nữa chìm vào bóng tối ngục tù đầy vết chai sạn, nó sẽ không làm nàng tốt hơn mà chỉ làm nàng càng trở nên nặng nề, thay vì đó nàng muốn một lần nữa trong sinh mạng mình chào đón phiên bản của riêng nàng. Một người đứng trên nhiều người, tỏa sáng theo cách riêng, cách của Phác Thái Anh này.

  Phút trước ánh sáng còn chen chút sự tối tăm thì lúc này đã không còn nữa. Ba người ngưng đọng nhìn theo chiếc xe hằng ngày trị giá vài trục triệu đô của người được mệnh danh là kẻ tàn bạo nhất thành phố, khét tiếng là cao lãnh, Lalisa.

  Ngay giây phút Lisa cởi bỏ dây đai xe, thân hình mảnh khảnh lạnh lẽo đó cùng với cặp mắt tam bạch của mình xuất hiện. Nàng như vỡ tung mọi cảm xúc, một chút nhớ thương cùng một chút hận người nhìn Lisa. Trùng hợp đôi mắt ấy cũng đang hướng về nàng, Thái Anh ngẩn người, mãi lúc sau người ta mới thấy được nàng cong khóe môi cười. Thời khắc đó cũng chỉ có nàng mới biết mình cười vì điều gì, hạnh phúc vì ai.

   Tầng hầm vốn không có ai lại càng không có camera nếu có thì cũng đã bị sự thông minh của Lisa che khuất. Động tác khoanh tay, dựa người vào xe đã khiến người như Vân Linh tan chảy. Làm sao lại có người sinh ra hoàn hảo đến vậy kia chứ, thần thái của ngài ấy ăn đứt cả một khối nam nhân thành phố.

  Sự mê muội không lối thoát chợt hiện tia bất mãn, Vân Linh quay người thúc giục chị mình đừng ngây ngốc ở đó làm gì nữa, "Chị a, nhanh lên!"

  Nàng cũng như Vân Linh bị hình ảnh trước mặt làm cho thần hồn điên đảo, nàng ho khan vài tiếng, sau đó lúng túng đỏ mặt gục đầu soạn đồ, tránh tầm mắt dịu dàng của Lisa.

  Thái Anh không biết dáng vẻ bây giờ của mình có bao nhiêu khả ái, có bao nhiêu hấp dẫn người. Lisa nghĩ vậy liền chợt khó chịu, mày liễu nhăn nhó thể hiện sự bực tức trong lòng.

  Rất nhiều người có phải đều nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng đỏ mặt này của nàng, càng suy nghĩ càng cảm thấy không thể chấp nhận được, từ khi nào sự ham muốn giữ người làm của riêng trong cô lại trở nên mãnh liệt, khó kiểm soát như lúc này.

  Lisa chau mày, hàn khí trong người cứ thể phảng ra bên ngoài, dù là đang ngồi trong xe Vân Linh cũng có thể cảm nhận được khí lạnh, cô không khỏi run lên. Hai tay xoa hai bên vai, miệng liên tục nói: "A Đình, anh giảm máy lạnh xuống đi a, lạnh chết em rồi."

   A Đình cũng đồng tình với cô, tự dưng nhiệt độ trong xe vừa mới ấm áp, đột nhiên không biết không rằng lại lạnh lẽo đến vậy.

   Thái Anh thì ngược lại, nàng hoàn toàn chẳng biết bản thân mình vừa gây nên tội gì, vẫn vô tư soạn đồ. Xong xuôi nàng ngẩng đầu lên, trước mắt mình là hai cái tiểu dọa người, nàng ngẩn người, lấy làm lạ hỏi, "Làm sao rồi?"

    Vân Linh nhanh chóng trả lời: "Chị còn hỏi em hả, em không biết chị tự đi hỏi La tổng đi."

   Thái Anh đến giờ cũng không biết mình đã làm gì bị đuổi nữa, mà thôi hai đứa này lúc nào không như vậy, có bao giờ yên ổn đâu.

    Nhìn thấy nàng rời khỏi xe công ty, từng chút đi đến mình, trong lòng chợt mềm nhũn. Vừa mới gặp, nàng đã đương ánh mắt hiếu kì, hỏi cô "Chị nãy giờ có làm gì không vậy?"

    Cô chỉ tay vào người mình, "Tôi?"

  Nàng gật đầu, lúc này bị nàng nhắc Lisa có điểm không hiểu nhướn đầu về phía trước, nhìn hai người trong xe. Sau lại hướng nàng lắc đầu"Không có."

  Vừa rồi bị La tổng nhìn thấu, hai người đều sợ chết khiếp, không ai thở nổi. Huhu La tổng đáng sợ quá, trừ chị ấy ra thì không ai có thể chịu được sức ép bức người của La tổng đâu. Cô lắc lắc cánh tay A Đình, liên tục nói: "Anh, chúng ta đi thôi, kẻo nguội hết đồ ăn của em." Thật ra là cô không muốn tiếp tục ở đây nên mới biện minh sớm trở về ăn còn nguyên nhân sâu xa thì đó là việc đối diện trước ánh mắt giết người của La tổng.

   Âm thanh động cơ vang từ sau lưng, nàng nhìn theo hướng xe rời đi, giọng nàng lúc này có chút thay đổi, nàng lại hỏi: "Chị chắc là mình không làm gì chứ?"

   Cánh tay lạ đột ngột giữ chặt tay nàng, kéo về phía mình, sau di chuyển từ vị trí nắm tay dán lên phần eo nàng, hành động không nói trước khiến nàng mất đà ngả vào lòng Lisa, cô tìm đến tai nàng, rũ mị trả lời, "Tôi tâm tư ở đâu làm hại trợ lý em đây Thái Anh." Rồi đưa môi cắn nhẹ vành tai nàng, bất mãn nói: "Em tin tưởng tôi không được sao?"

   Đối thượng với tầm mắt nhiễm tình đó nàng chẳng biết là bản thân cư nhiên yêu thích loại người sơ hở một chút là đụng chạm người, không đụng thì cũng tự ý hôn người này, nàng hừ lạnh nói "Chị nghiêm túc được không." Mặc dù là trách người nhưng nàng cũng không thể nói dối bản thân rằng nàng có điểm thích thú khi chị ấy cắn tai nàng. Hồi đó chị ấy tôn nghiêm còn chẳng tìm ra được mặt này, cũng ít cắn tai nàng mà nếu cắn thì sẽ biết nàng mẫn cảm nhất là ở tai, dễ hắt xì nên ít khi nào cắn, lâu lâu nổi tính trêu nàng thì cắn mà khi đó chị ấy khiến nàng yêu thích, giờ thì gặp đâu cắn đó, gặp đâu là hôn đó. Không biết là thành phố P xinh đẹp còn dưỡng ra một người khác, làm nàng ghét không thôi.

   Lisa rầu rĩ đáp: "Không được, cứ gần em là tôi lại không thể kiềm chế mình được. Làm sao giờ, nếu tôi nói mình nghiện em thì em có tin không?" Cô gục xuống vai nàng, tham lam hít lấy mùi hương trên người nàng.

  Thái Anh im lặng không lên tiếng, Lisa cũng không mong nàng sẽ trả lời, cô lại nói, "Không sao, hiện tại bây giờ để em tin tôi cũng khó." Trong quá khứ khiến nàng tổn thương như vậy, làm sao nói tin là tin được, tổn thương trong lòng nàng còn đang ẩn ở đó. Muốn nàng lần nữa chấp nhận thì cô phải cố gắng.

   "Lisa" Nàng thấp giọng gọi tên cô.

   Đối phương vẫn một động tác gục đầu, "Hửm."

   "Hồi nãy chị đang họp sao?" Từ lúc chị ấy bắt máy, nàng đã cảm nhận bầu không khí nặng nề từ xung quanh, ngay cả khi chị ấy cất tiếng nàng liền khẳng định là chị ấy đang họp nhưng sợ là mình suy nghĩ lung tung nên mới hỏi.

   Cô ngây người, không ngờ bị nàng nhìn ra được. Lisa chỉ đáp lại nàng bằng cái giọng bình thản "ừm" nhưng cô lại không biết chính sự đơn giản này đã làm bé con phải run tấm lưng, nhịp đập có chút biến hóa. Bởi vì nàng thực sự không mong mình là người gây ra sự trì hoãn cho bọn họ.

  Ngữ khí nhỏ nhẹ, Thái Anh nghiêng đầu buồn bã nói, "Vì tôi nên chị trì hoãn, thực xin lỗi...."

  LIsa khựng người rồi nhanh chóng ổn định tinh thần, chậm rãi kéo khoảng cách hai người, đôi mắt dán lên nàng, bé con lại nghĩ bản thân mình là người làm sai nên mới xin lỗi nhưng điều đó không phải là do bé con.

  Thoáng chốc trên trán nàng cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi người kia chạm nhẹ lên, Thái Anh như cũ không dám nhìn thẳng vào mắt Lisa. Giọng nói ôn nhu như nước của người kia khẽ nói: "Lỗi không phải là do em, là tôi phải cảm ơn em vì đã giúp tôi thoát khỏi sự tức giận đối với bọn họ, là em cứu rỗi tinh thần tôi!"

   Nhờ vậy mà nàng không còn tự trách bản thân, Thái Anh ngoan ngoãn gật đầu liền bị lực tác động túm gọn lên xe. Nàng đỏ bừng hai mắt vì vừa rồi mới trải qua loại cảm giác ăn đường nên nàng trong người kiềm không được tràn ra ý cười.

   Nữ nhân băng lãnh kia vừa vặn bắt gặp bộ dáng của nàng, cũng tương tự mà sinh ra loại chột dạ. Lisa ngồi vào trong xe, điều đầu tiên làm chính là chỉnh nhiệt độ trong xe giúp nàng thoải mái nhất, sau đó lại nhìn đến nàng, lúc này chẳng để ý gì trên người, chỉ đợi Lisa tự tới thắt dây an toàn giúp nàng mà điều này nàng không phải là cố ý mà là tâm tư nãy giờ bị đứng. Vậy nên cô mới giúp nàng.

  Thoang thoảng mùi hương vani phảng phất quanh cánh mũi nàng, dậy lên độ cấm dục của nàng đối với chị ấy. Ngay khi Lisa tự chủ động thắt dây, nàng hoàn toàn bất động mặc cho Lisa đang giúp.

  Đối phương lại không yên phận, vừa mới thắt dây xong liền ngẩng đầu nhìn nàng. Hai tầm mắt cứ thế dán chặt vào nhau. Thái Anh lần đầu tiên nín thở lại trong hoàn cảnh trêu người như vậy, nàng căng cứng toàn thân, đối phương nhịn không được phụt cười trước dáng vẻ hiện tại của nàng. Chẳng hiểu vì sao hôm nay cảm giác nàng dễ thương như vậy.

  Thái Anh rũ mí mắt xuống, thấy được đôi môi căng mọng của Lisa. Giờ khắc này ngoài niệm câu a di đà phật thì nàng thật không nghĩ ngợi ra điều gì tốt đẹp.

   Con thần khấn người hãy làm cho chị ấy yên vị trở về chỗ ngồi đi ạ, con sợ là mình sẽ nổi lòng tham với chị ấy mất.

   Nội tâm nàng đấu tranh kịch liệt, liên tục cầu khấn phật thì nhận lại là đối phương cứng đầu không chịu đi.

   Nàng hít một hơi thật sâu, mặc cho Lisa cười, nàng vẫn một lòng phải nói ra, "Lisa."

   Cô nhướn mày đáp, "Sao vậy"

    Thái Anh: "Chị xong chưa?"

    Lisa cười gian xảo, nhích người lên phía trên, gần ngay môi nàng rồi dừng lại. Sau đó chậm rãi nói "Chưa."

   Nàng ứa nước mắt cũng không làm được gì, vì nàng thân yếu gầy gò, đối phương cư nhiên từ nhỏ đã mang trong mình sát khí chèn ép người, nàng căn bản địch không lại.

  Giữa lúc tức giận muốn khóc, nàng cư nhiên nghe được chuyện điên khùng hơn nữa.

   "Thái Anh, không phải em nên thưởng cho tôi sao?"

  Nếu đã không có cách đuổi chị ấy thì chỉ còn lại là chấp nhận nó. Thái Anh cúi đầu, nàng nhìn tên vô lại liêm sỉ thường ngày giả cấm dục nhưng thực chất đợi nàng sơ hở liền muốn đè nàng ra hôn. Không nói nhiều lời nàng tự giác hôn vào cánh môi đợi chờ. Sở dĩ nàng tự chủ động là vì chị ấy, nàng quá mức hiểu rõ, nếu không làm chị ấy thỏa mãn mơ hồ nàng sẽ là người chịu thiệt.

  Hôn không nhiều vừa đủ cho tên đầu xỏ thỏa mãn, Lisa dùng đầu lưỡi liếm nhẹ nhàng xung quanh môi nàng, sau lại không muốn tí nữa gặp phụ huynh mà cả hai bị họ phát hiện nên chỉ có thể dừng lại tới đó.

   Thái Anh với gương mặt nhiễm đỏ, nàng nhìn chằm chằm vào Lisa, như muốn xé nát cô ra vậy. Lisa nuốt nước bọt, giả vờ ho khan rồi quay trở về chỗ ngồi.

    Nàng thấy Lisa giả vờ, tâm tình liền tức không chịu được. Lúc nào cũng bị dụ, cũng bị chị ấy gài bẫy hết. Thái Anh nghiêng đầu, dựa vào cửa xe, trầm mặt nói, "Mẹ chị, bà ấy thích gì?"

  Tự dưng nhắc tới việc bà ấy thích gì, cô cũng phải mất một khoảng không gian để hồi tưởng. Sự thật từ đó đến giờ rất ít nghe bà ấy nói thích cái gì, bởi vì trong nhà tình yêu của ông đã dành hết tất cả cho bà.

  Một hồi suy nghĩ cuối cùng Lisa nhớ ra được một thứ mà bà yêu thích. Cô quay mặt về nàng, không nhanh không chậm đáp: "Bà ấy thích nhất chính là sưu tầm đồ cổ."

Thái Anh nhận được câu trả lời, liền không rảnh rỗi truy tìm trên mạng những tiệm đồ cổ nổi tiếng gần nơi đây nhất.

Cô phối hợp theo nàng, ngồi chỉnh tề như chưa có chuyện gì xảy ra. Mắt hờ hững nhìn phía trước, cảnh tượng vừa rồi từng hồi một làm cô nhớ tới. Lisa cho là mình đủ mạnh mẽ để đối mặt với gương mặt yêu nghiệt của nàng nhưng việc vừa rồi cô mới biết mình căn bản vô pháp chống cự trước nàng, chỉ cần mọi hành động nàng làm đều thu vào đáy mắt, giống như chính cô đang khắc ghi từng hành động liên quan tới nàng.

Dáng vẻ nghiêm túc của em ấy khi tìm tòi một điều gì đó có lẽ là hình ảnh đẹp nhất trong mắt cô.

Thái Anh vừa hay tìm được một tiệm đồ cổ lâu năm, nàng hứng khởi quay sang nói với Lisa.

"Lisa, gần đây có một tiệm đồ cổ, chúng ta tới đó đi." Nàng nâng ánh mắt mong chờ nhìn cô.

Lisa gật gù, nhẹ nhàng "Ừm" sau đó lại nói "Gửi địa chỉ tiệm đấy cho tôi."

Nàng nghe theo Lisa, rất nhanh địa chỉ đã được định trên máy. Nương theo địa chỉ vừa gửi, nàng tổng cảm thấy tiệm đồ cổ này khá quen thuộc nhưng lại không nhớ ra mình đã từng đi tới.

Ánh nắng nhẹ nhàng vệt theo tầng mây lơ lửng trên bầu trời trong xanh, không thể không nói hôm nay thời tiết quả thật rất đẹp, rất thích hợp để đi dạo cùng người mình thương. Nàng từ lúc lên ngồi đến giờ vẫn chưa mở miệng nói chuyện với Lisa một câu nào. Bởi vì cả hai thực sự không kiếm ra được một đề tài để nói, cứ như vậy mà trong xe yên tĩnh đến độ một tiếng động bên ngoài cũng có thể nghe rõ.

Tiếng thở dài của nàng đã đá động đến vị trí người lái xe, Lisa vừa vặn quay đầu liền thấy hình ảnh nàng tựa đầu bên cửa. Tia nắng hắt lên một nửa gương mặt xinh đẹp động lòng người, Lisa dương môi cười cười muốn hỏi nàng vì sao lại khiến cô mê như vậy rồi lại muốn hỏi nàng, bản thân còn được nàng tha thứ không...

Lisa nhìn nàng rồi lại tràn đến một tiếng thở dài, chính mình quay đầu tiếp tục chuyên tâm lái xe. Nếu cứ nhìn đến nàng, sợ rằng lời chưa kịp xuất khẩu đến bên môi đã phải ngưng.

Quãng đường nói xa thì cũng không tính là xa, chỉ là có chút hơi bất ngờ vì nằm ở bên ngoài ngoại ô, lại ít người. So với bên trong thành phố sầm uất thì nơi đây có vẻ tách biệt. Chiếc xe hạng sang chuyên dành riêng phục vụ cho nhu cầu sinh hoạt của Lisa hôm nay lại được trình làng với cả thế giới.

Thái Anh vừa đặt chân ra bên ngoài đã đón một cơn gió thanh mát, dịu nhẹ. Nàng giấu không được kinh ngạc, một chút yêu thích với vị trí của tiệm đồ cổ này. Nằm sâu heo hút ít người lui tới lại có người chịu mở tiệm để bán, chẳng phải là vì người mở có niềm yêu thích với sự yên tĩnh tránh xa thế giới ồn ào nên mới chọn rời bỏ.

Tay Lisa chạm đến tay nàng, sau đó mười ngón đan vào nhau. Nàng giật mình hoảng hốt nói: "Chị không thể báo trước với tôi một tiếng?"

Nghe ra thì nàng đang trách đó nhưng sao lọt vào tai Lisa thì nó lại chuyển theo một hướng khác vậy.

Lisa ôn tồn nói: "Mỗi ngày đều tập thì sẽ quen dừng thôi." Sau đó cô cười rộ lên.

Thái Anh lắc đầu, chán chường cảnh bị chị ấy mở miệng châm chọc nàng lắm rồi, ý tứ không có điểm nào là muốn mỗi ngày cả, làm ơn La tổng chỉ số cao ngất ngưỡng có thể nghĩ kĩ trước khi trả lời lại với nàng được không hả?

Nàng bỏ lại một câu 'Ấu trĩ' rồi không nói năng thêm một câu gì. Cứ thế không vừa lòng đi vào trong một mình.

Cánh cửa chậm rãi mở ra, âm thanh 'leng keng.' được phát ra ngay trên đầu hai người, Thái Anh ngẩng đầu nhìn nhìn sau lại đi vào trong. Nàng buông lỏng cánh tay đan nắm chặt với Lisa. Chậm rãi cất bước đi nhìn đồ vật xung quanh, nàng chớp chớp mắt lướt một vòng quang cảnh trong tiệm, ngoài sự cũ kĩ thì không còn thứ gì.

Rất nhiều đồ cổ đều được bày biện ở đây nhưng lại không nhìn thấy có người ra bán, chẳng lẽ tiệm bị bỏ hoang nhưng nếu bỏ hoang thì sẽ không gọn gàng và sạch sẽ đến vậy, nàng chạm đến đâu cũng sạch tới đó, ngay cả giây tơ mạng nhện cũng không có. Vậy thì tiệm này hoạt động theo cách nào.

Lisa mỉm cười, đương ánh mắt theo dõi bóng lưng nàng. Lúc này trong tiệm mới phát ra một âm thanh khác mà người nói lại có tông giọng hoàn toàn khác lạ với Lisa, người này có tông giọng già dặn hơn.

"Thái Anh."

Ấn đường nàng mơ hồ nhăn lại, nàng không dám chắc mình nhớ rõ giọng nói này, giống như nàng đã từng đến đây, từng xuất hiện ở đây và càng đặc biệt là nàng có mối liên quan tới tiệm đồ cổ này mà điều đó nàng lại không nhận ra nhưng với Lisa thì cô lại không một gợn sóng nào khi người nọ cất tiếng, bình thản, khoanh hai tay trước ngực nhìn cảnh hội ngộ sau bảy năm của họ.

Đối phương tiếp tục nói sau khi nhìn thấy nàng quay lại, "Không lẽ lớn tuổi đến vậy rồi sao?"

Người vừa nói châm biếm giễu cợt chính mình cư nhiên là một người bà bà lớn tuổi. Nàng thế mà vẫn chưa nhận ra bà ấy là ai, cứ ngỡ nàng sẽ tự nhớ ra nhưng không nàng lại đưa ánh mắt cầu cứu đến Lisa.

Tự dưng quay qua đưa ánh mắt đó, Lisa làm sao cưỡng lại được nàng, cô thở dài tiến đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói: "Khi em cùng tôi chạy khỏi cơn mưa ấy, còn nhớ ai đã cho chúng ta ở tạm không?"

Nhắc đến chuyện cũ, nàng bắt đầu nhớ lại chuyện hôm đó. Đó là vào lúc nàng và chị ấy tan học, chính xác là ngày thứ bảy vì khoảng thời gian đấy rất ít học sinh. Trong trường chỉ còn lại hai người, nàng cũng nhớ lúc đó tay trong tay với Lisa, cùng nhau sóng sánh trở về nhà thì không may trời đột ngột đổ cơn mưa, không một ai lường trước được sẽ có mưa nên không ai chuẩn bị sẵn một cây dù nào.

Ngay khi trời bắt đầu ríu rít bài giọt mưa xuống đầu nàng, Lisa đã nhanh tay lẹ mắt bắt kịp thời cơ, nắm chặt tay nàng không buông, thúc ép nàng cùng chị ấy chạy về phía trước. Ngặt nỗi hôm ấy có chạy tới cỡ nào cũng không tìm thấy một chỗ trú mưa. Tình cờ điều kì diệu đã xảy ra, giúp hai người tránh được cơn mưa tầm tã là khi đó nhìn thấy được tiệm đồ cổ.

Quang cảnh lúc đó cũng giống như bây giờ, một cổ hoài niệm khó nói khi mà bảy năm sau nàng gặp lại được bà bà.

Thái Anh cố dồn cảm xúc, đi tới trước mặt bà, nàng hít hơi dài sau đó mỉm cười như ánh dương năm đó, xinh đẹp rạng ngời nói, "Con xin lỗi vì đã không nhận ra, chỉ là con không nghĩ tới ở tại nơi đây gặp được bà."

Bà cười cười, "Ta không giận gì con. Con không nhớ cũng phải thôi, là ta chuyển lên đây sống."

Những kỉ niệm cứ ngỡ sẽ mãi mãi quên lại có một ngày nhớ tới, Thái Anh cùng bà bà nói chuyện không biết bao nhiêu lâu, hai người hoài niệm kể không hết câu chuyện. Cho đến khi bà bà nhìn đến Lisa, bà có chút thắc mắc hỏi nàng, "Con với Lisa hai đứa sao rồi?"

Nàng nâng tầm mắt tìm đến vị trí người kia đang đứng, bất tri bất giác khóe môi cong lên, nàng dịu dàng đáp, "Dạ chúng con đã kết hôn rồi chỉ có điều là..."

"Điều gì làm con bận tâm?" Bà như biết được nỗi niềm cất chứa sâu trong lòng nàng, một thứ gì đó đang ngăn cách hai người.

Thái Anh mềm mại không tên, lắc đầu trả lời, "Con với chị ấy vẫn chưa minh bạch rõ ràng một vài chuyện."

Nghe vậy, bà cũng không hỏi han thêm, bởi vì chuyện tình cảm của hai người nên để hai người giải quyết. Bà chỉ mừng khi biết hai người đã kết hôn, bản thân cứ lo sợ cả hai sẽ không đi cùng với nhau trên chặng đường chông gai tiếp theo nhưng thật may chuyện đó đã không xảy ra, hai người đã kết hôn, chứng tỏ tình yêu đã chiến thắng áp đảo gia thế, quyền lực của cả hai.

"Nhưng con không muốn mất chị ấy." Nàng lại nói, có điều giọng nói bây giờ thể hiện sự run rẩy, giống như thực sự sẽ có một ngày mất Lisa.

Cánh tay bà nhẹ vỗ lên bàn tay run rẩy rồi trấn an nàng: "Sẽ không, ta tin Lisa sẽ không một lần nữa dại khờ đánh mất con, ta thấy con bé yêu con rất sâu đậm và ta cảm nhận nếu không phải là con thì cả đời này không ai có thể bước vào cuộc đời Lisa, cũng không ai được như con làm Lisa thể hiện một mặt khác riêng biệt."

Sự thông minh, tinh tế mà cả hai dành cho nhau, họ đã là một cặp bài trùng không thể tách rời.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com