ZingTruyen.Com

LÀM SAO ĐỂ NHỐT ẢNH HẬU Ở NHÀ - [LICHAENG]

Chương 53

Gudisgud

  Đêm thanh vắng vệt theo từng tiếng động to nhỏ không ổn định, lúc nghe được lúc lại không. Đôi chân dài miên man của nữ nhân nhẹ dẫm lên nền đất. Chậm rãi đi đến căn nhà chứa bao nhiêu kỉ niệm đáng nhớ. Có lẽ sau một ngày vất vả, con người ta mới có cơ hội thoát vai, trở về với chính mình. Trở về với cái sự cô đơn, lẻ bóng suốt nhiều năm.

Thái Anh tạm biệt Vân Linh xong, nàng một mạch trở về phòng mình với ý nghĩ nhanh chóng tắm rửa, dùng dòng nước tinh khiết, ấm áp gột rửa những vết dơ bẩn trên người. Thế nhưng càng mong muốn bao nhiêu, nàng lại chùn bước bấy nhiêu.

Dáng người đơn độc cùng với mái tóc bạch kim xoã ngang vai. Ngũ quan nữ nhân thực ưu tú, xét góc cạnh nào cũng toả ra một ánh hào quang, khí chất của một ảnh hậu.

    Sự xinh đẹp ấy đáng ra phải có được cho riêng mình những thứ mình muốn...vậy mà thứ nàng mong mỏi nhất bây giờ lại không thể chạm tới, không thể với lấy.

   Nàng không thể hiểu vì sao bản thân lại chần chờ không đi vào. Trong khi đó, ở phía trong nhà điều tuyệt vời nhỏ bé, dễ thương ấy lại đang chờ đợi nàng trở về để chơi cùng.

Thái Anh hít thở thật sâu, bàn tay chừng mực chạm nhẹ lên nắm tay cửa. Chậm rãi phá tan sự tĩnh mịch ở phía trong. Hình ảnh đứa con mình nuôi cuộn tròn nằm trước cửa nhà.

   Thấy hình ảnh này, đột nhiên nàng không giữ được cảm xúc. Dường như sự mệt mỏi, lo toan suy nghĩ vừa rồi chưa từng xuất hiện trong nàng, chưa từng khiến nàng bộn bề. Thái Anh nhu hoà ánh mắt ngồi xổm xuống, trên khoé môi ý cười trêu đùa Hank lại nổi lên. Nàng lấy ngón tay chọc chọc vào lông bé rồi lại chọc đến tai. Hank chẳng những không tức giận mà còn ra sức nằm im để nàng chọc.

Hank như nhận ra nàng về nên bé không mở mắt nhìn người, có lẽ từ lúc nàng đứng đó mười mấy phút, Hank đã cảm nhận mẹ mình có nỗi lòng khó nói. Vì vậy từ trên ghế chạy đến đây rồi giả vờ là ngủ. Dù chỉ là động vật vô hiểu biết con người nói gì, Hank vẫn thể hiện được bản tính am hiểu mẹ nó. Người đã chăm sóc từ lúc Hank còn bệnh tật, lông xơ xác, xém chút nữa là đã chết lạnh ở ngoài rồi.

Nhờ Lisa và nàng tình cờ đi ngang qua nơi Hank bị bỏ rơi, gặp được Hank trong một cái hộp nhỏ. Lúc đó mặt mày bé không được như bây giờ, nhìn ra kiểu nào đều thấy chẳng vừa ý, chưa kể lại còn ốm yếu. Thế mà nàng lại nhận thằng bé về nuôi....cũng không phải nhận, mà là nàng thương đôi mắt long lanh sáng ướt ấy. Lisa nói rằng nàng hãy nuôi Hank đi, vì Hank chính là thay chị ấy chăm sóc nàng, có Hank nàng sẽ thấy được gương mặt chị ấy và cũng vì đây là chú cún cả hai tìm thấy được. Xem như là "đứa con" chung.

   Từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã hơn năm năm nhận nuôi Hank. Đứa con chung của cả hai cũng bị đưa vào quên lãng bởi vì chỉ còn một mình nàng nuôi Hank.

Được dịp Hank nằm ngoan ngoãn, cố tình làm chú chó lạnh lùng để nàng chọc. Thái Anh càng thêm thích thú, ra sức chọc phá giấc ngủ đứa con mình yêu thương. Hết chỗ này đến chỗ khác, nơi nào nàng cũng chọc, đến lúc Hank không chịu được liền quay ra cắn nhẹ ngón tay nàng.

Nàng thoáng chốc ngẩn người nhìn Hank, sau rồi vẽ lên khoé môi vòng cung nhàn nhạt. Hank không cắn nữa mà chuyển qua liếm lên ngón tay trỏ.

   Thái Anh để im cho Hank liếm ngón tay mình, cảm giác thằng bé hiểu mình như vậy nàng không biết diễn tả nội tâm như thế nào. Hank đang cố tình làm nàng vui, thằng bé rất giống Lisa, cái cách trấn an tinh thần nàng không thông qua trường lớp đào tạo mật ngọt nào cả, chỉ đơn giản làm những hành động nhỏ bé nhất để cứu rỗi tinh thần nàng.

   Được một lúc chơi với Hank, tâm tình nàng dần ổn định hơn. Thái Anh quyết định đứng lên, làm vài cái động tác xả người rồi sau đó ôm Hank đặt lên ghế, Hank ngọ nguậy cái đuôi, miệng liên tục liếm láp gương mặt nàng.

  Chiếc lưỡi ẩm ướt của bé không yên phận một chút nào cả, đến lúc nàng phải lên tiếng phàn nàn: "Hankie, con có thể nằm im không?"

   Nàng nhìn Hank khác lạ, trực giác liền mách bảo Hank có vấn đề nhưng quan sát lâu thì thấy không khác gì lắm. Vẫn là gương mặt ghét người, vẫn là điệu cười nhếch mép khinh bỉ. Chắc chắn là trực giác hôm nay sai lầm rồi nên mới nghĩ Hank khác.

   Bất chợt Thái Anh ngồi xuống hôn lên đầu Hank, nàng nhỏ nhẹ nói: "Con ngồi im ở đây nha, mẹ tắm xong sẽ ra chơi với con."

   Hank sủa một tiếng, nàng liền hiểu ý thằng bé. Không để mất thời gian của cả hai, nàng xoa đầu thằng bé sau đó cũng đi vô trong phòng ngủ.

   Căn nhà cứ thế đi vào yên tĩnh, một người một chó làm những công việc khác nhau.

   Thái Anh như thường lệ bước vào phòng, chuẩn bị lấy những vật phẩm cần thiết. Sau đó đi đến phòng tắm mở vòi sen, nước nóng từ từ tuôn trào xuống bồn. Làn da trắng bạch vừa tiếp xúc dòng nước ấm ấy liền không chịu được, ngứa ngáy chỉ muốn hoà mình vào bồn, trôi theo dòng nước, cuốn bay một vài suy nghĩ tiêu cực của nàng.

Để bồn được đầy nước còn rất lâu, nàng cuốn khăn tắm quanh người, ngồi lên thành bồn với động tác bắt chéo chân, tay cầm điện thoại tra cứu vài chuyện trên mạng một chút, xem thử tin tức Giang Thư Ngọc có giảm nhiệt một tí nào không.

Quả nhiên tin hot này không giảm mà ngược lại còn tăng lên đáng kể. Nàng nhíu mí mắt, khó hiểu vì sao bây giờ còn tăng lên vài nghìn lượt tương tác. Chẳng phải chuyện cô ta mây mưa trong xe đã trải qua từ mấy tuần trước rồi sao, đột ngột tên cô ta lại xuất hiện một lần nữa.

Phút chốc thanh tìm kiếm của nàng hiện lên dòng chữ khoá đầu "Giang Thư Ngọc đánh người, còn chửi mắng chì chiết."

Đã xảy ra chuyện gì chứ? Trong lòng nàng bồn chồn không thôi.

Thái Anh mạnh dạn nhấp vào từ khoá đầu, ở trong hiện ra một tài khoản lạ, người đó đăng tải đoạn video còn kèm theo dòng chú thích: "Không ngờ tới có phải không, huỷ hoại người khác, đẩy chết người khác, quả báo sẽ đến, người ác xứng đáng bị trừng trị."

Nàng mím môi, đọc đi đọc lại dòng trạng thái của người đăng. Ánh mắt nàng mông lung, tập trung nhìn ra phía bức tường kia. Những từ huỷ hoại, đẩy chết chẳng phải đang ám chỉ nàng? Thái Anh đột nhiên run sợ, không phải chuyện nàng rớt xuống vực cùng Lisa đã bị chị ấy chặn tin tức hết rồi. Tự nhiên có người nói như hiểu rõ tận tình mọi sự việc cô ta làm vậy, nàng không khỏi bàng hoàng vì điều này, sở dĩ người đăng ngụ ý rõ như vậy thì còn gì để chối.

Nhưng trước hết cứ xem clip đăng tải trước đi đã rồi tính chuyện kia sau.

Vừa mở clip, tiếng chửi rủa, tiếng tát người lần lượt đập vào mắt nàng. Cảnh tượng quá mức kinh hoàng, cô gái kia đã bị Giang Thư Ngọc mắng chửi bao nhiêu từ tục tĩu, đã bị tát bao nhiêu lần. Nhìn gương mặt đâu đâu cũng là cái tát, còn khoé mắt thì đỏ hoe. Sự thật là Giang Thư Ngọc đang muốn hành hạ thân xác lẫn tinh thần người ta. Cô gái kia liên tục ôm đầu chịu trận, vậy mà những người kế bên không chạy lại can ngăn, một ánh mắt quan tâm cũng không có, chỉ tồn lại sự thờ ơ lạnh nhạt của lòng người.

Thái Anh đau đến nỗi tim hững một nhịp, hai bên huyệt thái dương nhăn đến lợi hại. Nàng xót xa cho cô gái trạc tuổi em nàng.

Cô gái trong clip quá lắm là 18 mà thôi, độ tuổi đẹp đẽ như vậy mà lại trở thành nỗi ám ảnh. Hỏi thử trong lòng cô gái đã chịu tổn thương đớn đau như thế nào.

Giang Thư Ngọc ra tay tàn nhẫn, có muốn tha thứ cũng không được.

Thái Anh rũ mí mắt, tắt màn hình điện thoại. Cảm xúc ngổn ngang khiến nàng không muốn xem nữa.

Đặt điện thoại lên bàn sau, nàng trở lại bồn tắm, nước đã vượt khỏi bồn rơi xuống đất. Thái Anh rầu rĩ đi tới khoá vòi lại, sau đó thả vào vài cánh hoa hồng đã chuẩn bị từ trước và kèm theo đó là thắp sáng nến thơm.

Ngón tay thon dài chậm rãi cởi chiếc khăn tắm, lớp vỏ bên ngoài chính thức được gỡ. Bên trong sẽ hiện ra cảnh xuân sắc, đẹp đến mê người. Dáng người vốn đã mỹ nay còn bại lộ càng khiến người ta tâm ma nhảy loạn.

Một canh giờ sau, nàng mới rời khỏi nước nóng. Đôi mắt nàng khi rời đi vẫn quyến luyến không buông, bởi vì chỉ có nàng mới biết giờ khắc này nàng yêu thích chính mình được hoà mình theo những bông hoa đỏ, được gột rửa sự dơ bẩn sau một ngày làm việc, cùng người khác giả vờ thân thiết.

Có thể nói tắm rửa là một cách giải quyết mọi nỗi buồn đi nhanh nhất, nàng chẳng thể khắc phục bản thân mình ngưng nhìn điện thoại. Vừa mới đặt chân ra phòng thôi, ánh mắt nàng đã ánh lên sự mong đợi với đối phương nhưng dù thế nào thì đối phương vẫn như cũ, vô tăm biệt tích, một lời để lại vì nàng cũng không có.

Thái Anh bĩu môi, thấp giọng nói: "Chị thực sự là đang hợp đồng hôn nhân với em?" Đó như là câu hỏi cũng như là sự chân biếm nàng nói cho chính mình vậy.

Đôi khi chị ấy dịu dàng, săn sóc nàng bằng mọi phương thức khác nhau nhưng cũng có lúc, đôi khi lạnh lùng đến nỗi một tin nhắn nói chị ấy đi đâu cũng không có.

Nàng thực sự là đang ích kỷ? Bởi vì cả hai suy cho cùng cũng có kết quả nào tốt đẹp đâu, chị ấy và mình đều dừng lại ở mức bạn bè, tình cũ hoặc đại loại người dưng đi nên làm sao có thể đòi hỏi một người cao thượng như Lisa vì mình được.

Thái Anh cư nhiên man mác cảm xúc khó chịu, nàng bình bình tắt điện thoại, cơn buồn tức cứ thể đem ra bên ngoài để giải toả.

Hank từ lúc nào không sủa không rằng nhảy từ ghế sô pha phóng qua bên bệ ngồi nằm, từ góc độ thằng bé không để ý đến sự hiện diện của nàng, chắc hẳn Hank cũng như mẹ nó. Đột nhiên cảm xúc thất thường, muốn tò mò cảnh vật bên ngoài thôi.

Căn hộ là nàng tình cờ thuê được, lúc đầu còn cho là nơi đây dễ bị chó săn phát hiện nhưng sau nhiều lần ở thì nàng thẳng thắn nói thật, nơi đây bảo hộ rất tốt, nàng có thể xuống nhà mà không cần mũ khẩu trang.

Tiện ích cho việc đi dạo của nàng rất nhiều cho nên khi Jisoo nói nàng chuyển đổi căn nhà nàng cũng không muốn, bởi vì kỉ niệm đây nhiều quá, khu vực xung quanh yên bình như vậy, giờ chuyển đi thì tiếc lắm.

Nàng chau mày suy nghĩ, thông thường Hank khi nghe nàng lên tiếng sẽ quay người cụp tai nhưng sao hôm nay một tiếng động cũng không chứ nói gì đến sủa. Tầm mắt dần chuyển hướng, nhìn đến chỗ ăn của Hank, nàng lúc này ngợ ra được vì sao Hank lại không quan tâm nàng rồi. Hồi nãy trước khi đi tắm nàng đã quên bỏ đồ ăn vào khay, chắc thằng bé tỏ ra giận dỗi nàng. Gì chứ là chó mà đôi khi còn hơn cả người nữa, cũng biết vui buồn, tức giận là gì mà.

Thái Anh khoanh tay, dựa vào cửa, lười biếng cất tiếng nói chuyện với Hank: "Mẹ đi đổ đồ ăn là được rồi, đừng mãi tò mò thế giới bên ngoài mà lười biếng không ăn đi."

Nói rồi nàng cũng rời đi, làm công việc chính là đổ thức ăn và việc phụ là lấy một ly nước ấm để uống.

  Từ lúc nàng đi rót nước tới lúc trở ra lại, Hank vẫn yên vị trên bệ ngồi. Nàng kinh động nhìn Hank, nghe tiếng nàng đổ đồ ăn là quấn quýt chạy lại liền. Tự dưng hôm nay không muốn ăn, cứ chăm chú nhìn bên ngoài.

Từ chỗ này mà nhìn xuống thì chỉ có thể nhìn thấy người ta về đêm đi tập thể dục hoặc đi làm về trễ, chứ khu nàng ở thì toàn người sống hướng nội, ít khi thấy ai giờ này đem chó dắt đi dạo nên khả năng Hank chăm chú nhìn thì không phải là cô chó nhỏ nào đi mà nếu vậy thì người đó được xem là hướng ngoại toàn tập.

   Thái Anh hằn giọng nói "Con không ăn, hôm sau liền cắt thức ăn của con. Cũng không cho con đi học với Love."

   Hank cụp hai tai, nũng nịu quay mặt nhìn nàng. Trong phút chốc Hank đã đi đến chỗ nàng, tiếng vòng cổ liên tục vang lên, mặt mày thì xụ xuống, Hank không sủa mà cúi mặt ăn thức ăn. Có lẽ bị mẹ la không làm Hank yếu thế mà là không cho đi gặp Love mới khiến Hank sợ.

   Thái Anh bất lực bật cười, nàng lắc đầu với tính khí này của Hank a. Thằng bé chỉ nghĩ mỗi Love, nghĩ làm sao chơi với Love rồi đôi khi thì hay giả vờ thanh cao làm giá để Love tới chơi.

Cuộc sống đi học thật tốt đẹp, nàng sẽ đỡ lo hơn nếu trên trường Hank có người chơi.

Nói về Love thì nàng là nhờ Vân Linh báo lại, nói trên trường có bạn mới, Hank chỉ chơi với bạn chó ấy thôi. Nàng cũng chưa có thời gian đón Hank tan học nên không biết được hình dạng của Love ra sao, chú cún đã làm xiêu lòng tính khí của Hank. Hi vọng nàng có thể biết được người nuôi Love là ai để dịp mời người ta đi ăn vì đã chịu bầu bạn với Hank.

Sau khi ăn xong Hank lại tiếp tục đi đến bệ ngồi, lúc đi ngang nàng còn dừng chân vuốt mặt vào chân nàng, liên tục dụi mặt, liên tục ra hiệu nàng đến với bé nhưng ngặt nỗi mẹ bé không hiểu được bé muốn truyền tải điều gì.

Nàng ngơ ngác nhìn Hank, tiếng kêu nũng nịu được phát ra, "Ẳng...ẳng...ẳng!!!"

Thấy nàng không chịu đi gì cả, Hank liền buông tha, không dụi chân nàng nữa mà đi thẳng một mạch đến bệ, nhảy lên trên.

Ngón chân nhỏ gọn ôm đủ một bàn tay in lên thảm trắng. Hank thực sự muốn cho nàng biết bé vừa thấy được cái gì nhưng bản tính là chó nên mãi vẫn không lay động được người nàng đến với bé.

Giữa lúc mơ màng nhìn Hank phản ứng kì lạ, tiếng chuông điện thoại đặt trên bàn đột ngột vang lên. Thái Anh vừa nghe âm thanh, phản ứng liền kinh ngạc, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, đi lại bàn lấy điện thoại. Thoáng chốc ánh mắt nàng cứng đờ khi biết người gọi mình là ai.

    Nàng áp điện thoại lên tai mình với trạng thái bán tính bán nghi.

   Đầu dây được kết nối với nhau, người bên kia dịu dàng nói: "Thái Anh."

   Sở dĩ là cách gọi tên thông thường mà thôi nhưng sao đến khi nàng nghe được thanh âm người đó gọi tên nàng, nàng liền mềm nhũn, miệng lưỡi cứng lại, không thể cất tiếng.

   Lisa có một năng lực khiến nàng mãi mãi không thể thoát ra đó là loại năng lực siêu ôn nhu, siêu dịu dàng.

   Nàng yêu thích chị ấy gọi nàng nhưng nàng lại hận chị ấy vì hai tuần qua không gọi nàng, bây giờ gọi tới, nàng nên làm dỗi với chị ấy không.

   Thái Anh một lúc sau vẫn đấu tranh nội tâm nên đáp như thế nào, nên dùng chất giọng gì để nói với kẻ xấu xa này.

   Lisa dễ dàng bắt được nàng ngốc lăng bộ dáng, ngờ ngạc kiếm câu từ đáp trả. Lisa nhanh chóng giải vây giúp nàng. Nhẹ nhàng hỏi: "Tôi có thể xin vài phút của em được không?"

   Nàng ấn đường khẽ nhăn, ngơ ngác đáp "Được a." Một lúc sau, nàng như nhận ra sự khác thường của Lisa, thanh âm chị ấy có chút khàn, chắc hẳn là đang ở ngoài đường nên mới khàn khàn như vậy.

  Nàng quan tâm hỏi: "Chị đang ngoài đường?"

   Lisa cười cười, gật đầu, nửa điểm cũng không giấu giếm: "Ừm, hiện tại đang ở ngoài."

   Thái Anh đột ngột cũng dịu đi, nàng nghĩ rồi, giận chị ấy tiếp cũng không được. Nàng đã bao giờ giận ai quá 1 ngày đâu, cùng lắm 10 phút là cao lắm rồi.

   Nàng ôn tồn nói: "Vậy chị muốn nhờ gì?"

   Vẻ mặt cô lập tức nhu hoà, nương theo ánh đèn từ các căn hộ khác nhau. Ánh mắt nhìn lên nhà nàng. Khoé môi khẽ cong, không nhanh không chậm đáp: "Có thể làm phiền Phác ảnh hậu xuống lầu gặp tôi có được không?"

Nàng vừa nghe thấy Lisa, một ý niệm trong lòng duy nhất trổi dậy. Nàng nghiêng đầu, tay cầm chặt điện thoại.

"Chị vừa nói gì?" Nàng một lần nữa hỏi lại.

Lisa thản nhiên trả lời: "Tôi muốn gặp em."

Thay vì nói gặp em, Lisa lại trả lời thật lòng với chính mình. Hai tuần qua cô thực sự nhớ nàng, nhớ đến phát điên.

Thái Anh hít thở thật sâu, nàng dần dần thanh tỉnh đầu óc. Trong chớp mắt, chỗ mình nằm hiện lên một người khác tiến đến. Hank ngẩng đầu, hướng nàng nụ cười của kẻ chiến thắng. Nhếch mép sủa: "Gâu!"

  Cúi đầu nhìn xuống, kết quả thực sự nàng không nghe lầm, chị ấy vậy mà ở dưới nhà nàng.

Chiếc xe cùng dáng người thanh cao ấy, kết hợp với chiếc áo ấm dày khoác ở trên người chị ấy. Tôn lên dáng người thật mỹ.

Nàng dao động, ánh mắt đen tối không rõ, chìm sâu đến hình bóng Lisa, nàng mở miệng nói "Chị đứng đó đi, tôi sẽ xuống liền."

"Ừm...tôi sẽ chờ." Lisa ôn nhu trả lời.

Đây chính là điều Hank muốn nói với nàng, người ở dưới, hình bóng suốt hai tuần đó luôn hiện trong tâm trí nàng đang chịu cái lạnh của gió đêm chỉ để gặp nàng.

Xém chút nữa Thái Anh quên luôn hình tượng mình. Một mạch đóng cánh cửa phòng lại, chạy thẳng đến thang máy. Cảm xúc nàng rất ngổn ngang, lần đầu tiên cảm nhận được ngôn từ mất khả năng.

Phải mất nhiều phút, đến khi thang máy "tinh" một tiếng. Phác ảnh hậu mới thực sự bình tĩnh được.

Vừa bước ra bên ngoài, ánh mắt cả hai người va chạm vào nhau. Đôi mắt sáng trưng, mang quang ấy thật là khác lạ. Thái Anh mân mê không biết bao lâu, nhìn người ấy cũng đang tận lực nhìn lại.

Bất quá người kia không đến nỗi như nàng đắm chìm lâu. Nàng bây giờ chỉ duy nhất một ý niệm chính là muốn đến gần, ôm con người lạnh lẽo ấy.

Nhìn nàng từ xa, lòng người đang ở trên tầng cao của cái lạnh cũng đột ngột chuyển mình mang theo mua xuân ấm áp, tích tắc mùa xuân tràn lan cõi lòng, sưởi ấm tim cô.

Nhưng chẳng bao lâu Lisa lại niệm lên ý khó chịu với nàng. Cô nhíu mí mắt, chờ đợi nàng đến đây.

Nhận thấy chị ấy khác thường, Thái Anh có chút khựng nhịp chân. Chị ấy tự nhiên thay đổi thái độ với nàng, ai mà không rén cho được.

Cuối cùng khoảng cách cả hai cũng được kéo lại gần với nhau, Thái Anh từng nhịp từng nhịp bước tới, đôi mắt ngơ ngác nhìn Lisa, mím môi chờ đợi.

Lisa nhìn nàng bộ dáng như vậy, cảm giác muốn trách người cũng nuốt ngược trở lại.

Lão bà nhà cô có mặt khác đáng yêu quá.

Thái Anh hỏi: "Chị đến đây hồi nào?" Thanh âm nàng nhỏ lắm, người đứng đối diện chưa chắc đã nghe được.

Lisa dịu dàng đáp: "Có dịp đi ngang qua đây, chợt nhớ tới em nên muốn đến xem em thôi. Không nghĩ là Hank nhận ra."

Nàng lúc này mới biết được Hank là vì thấy được chị ấy đứng dưới đây, vậy đã đứng ngoài trời lạnh lâu?

"Chị tại sao giờ mới gọi tôi?" Nàng có chút trách cứ hành vi của Lisa.

"Tôi tình cờ thôi, em đừng lo lắng." Nói rồi Lisa cởi áo khoác mình ra, Thái Anh ngẩng người, không biết Lisa vì điều gì phải cởi áo. Cho đến lúc khoác lên người mình, Lisa nửa giận, quở giọng trách nàng, "Trời về đêm trở lạnh, em không thể bảo vệ bản thân mình tốt được sao."

Thái Anh nhìn lại, quả thật nàng vội chạy ra quá nên quên mất mang áo khoác theo. Trong trường hợp bị trách mắng nàng chắc phải hối lỗi lắm, nhưng nhìn sắc mặt nàng nửa điểm nhìn ra cũng không thấy nàng buồn hay có lỗi. Nàng ngược lại vừa hạnh phúc mà lại vừa vui.

Cuối cùng chính đi diễn vai bản thân đang giận nên chớ làm tức.

Nàng gật gù, mím môi đáp: "Tôi quên mang thôi, cảm ơn chị vì đã mặc giúp tôi nhưng tôi cảm thấy mình không cần lắm." Dứt lời nàng giả vờ làm hành vi cởi áo.

Lisa chau mày, bắt lấy cánh tay quá quắt của nàng lại, lạnh nhạt nói "Em có chắc mình sẽ không cần đến áo khoác của tôi?"

Nàng nuốt ngụm nước bọt, vờ ho khan thành tiếng. Thật ra nàng chỉ muốn ngạo kiều giận dỗi chị ấy thôi, ai ngờ bị đối phương nói cho á khẩu, một phân cởi cũng không dám. Liền nhanh tay lẹ mắt mang ngược trở lại.

Cô mỉm cười xoa đầu nàng, "Ngoan lắm."

Thái Anh hừ lạnh, "Ai thèm chị xoa đầu." Nàng vốn đã nói nhỏ, giờ thốt câu này chưa chắc đối phương đã nghe được.

Ánh mắt hiện tia ý cười, giảo hoạt nói: "Ò, vậy thì không xoa nữa là được chứ gì."

Nàng nhướn mày, cười như không cười nói: "Thế thì chị đừng tự động mặc áo khoác lên người tôi."

Đến nhường này rồi, Lisa cũng tự động nhận thức bé con nhà cô lại giận, lại buồn, lại muốn làm nũng. Nhưng em ấy có cần nghiêm nghị ghét bỏ cô đâu. Em ấy có thể nói ra a, cô sẽ hướng nàng hối lỗi.

Lisa rũ mí mắt nhìn bàn tay nàng, năm ngón thon gọn, chỉ có điều là không được no đủ, dài lắm. Xem chừng bổ sung ít thực phẩm tốt, giúp ngón tay tốt đẹp rồi. Sau đó nàng cũng nương theo động tác nhìn của Lisa, nàng bất giác muốn hỏi thì đối phương đã nhanh tay hơn một chút, khước lời nàng.

"Thái Anh, hai tuần qua em không ăn đủ gì cả, đều nhìn em đi. Ra đường cũng không mặc áo, chỉ đơn thân mặc váy dài mỏng manh gặp tôi. Em không sợ tôi khó chịu?" Lisa vô cùng chán ghét việc nàng quên để ý đến mình, sau hai tuần đã gầy tới đâu rồi.

Nàng cau mày, điệu bộ lớn mật trả lời: "Việc chị khó chịu thì liên quan gì tới tôi đâu. Chúng ta đều người trưởng thành, muốn mặc như nào thì mặc như thế. Xã hội không ai cấm tôi mang váy mỏng ra đường, huống hồ gì chúng ta chẳng có mối quan hệ nào cả."

   Sau khi nói xong, nàng lúc này cảm thấy khó hiểu chính mình, chỉ nhẹ giọng xin lỗi: "Là tôi đã thất thố rồi, xin lỗi chị." Bị mất kiểm soát, có lẽ là vì Lisa nói đến từ khó chịu kia. Ký ức cảnh quay vừa rồi với Cao Lãng đột ngột xuất hiện khiến nàng buồn bực, bộc phát ra.

Từng lời nói như cơn đau bóp nát trái tim cô. Lisa chưa từng thấy nàng giận đến vậy, từ lời nói đến cách em ấy không nhìn cô. Đó là lần đầu tiên Thái Anh lớn tiếng đáp trả.

Em ấy hiện tại như này không thể nói nhiều lời sẽ càng làm em ấy mất khống chế cơn tức.

   Cách tốt nhất là dĩ hoà vi quý với nàng, khiến nàng bình ổn tâm tình mình.

Lisa bắt lấy cánh tay nàng, vẻ mặt nhìn ra cũng không giấu cảm xúc gì. Hành động tiếp theo của cô nàng có thể phát giác.

   Chưa kịp ổn định, đôi môi ấy đã dán lên môi nàng một cách bất ngờ. Hai mắt nàng bừng sáng vì kinh ngạc, cả người nàng chẳng kịp chạy trốn. Cứ thế liên tục bị mất thế làm chủ, bất lực nhìn cánh môi mình với môi người kia trao đổi tư mật.

   Mãi đến khi hơi thở nàng mất kiểm soát, đại não dần dần trống rỗng, nàng chân trụ không được liền mặc cho Lisa muốn hôn như thế nào hôn.

   Nụ hôn ấy khiến nàng khó chịu, nước mắt nàng không hẹn mà rơi, khoé mắt tràn một ít. Vì điều gì phải rơi lệ với người xấu?

   Lisa như biết nàng khóc, cô đau lòng đến không chịu được, day dứt, cắn xé nội tâm cô rất nhiều. Nàng là ánh dương rực rỡ nhất, đừng vì cô mà rơi lệ, tâm khảm sẽ chết vì nàng.

   Dần dà nụ hôn cuối cùng cũng đã dừng lại, trước khi tách rời, Lisa còn không quên xoa lưng nàng, đưa môi lên tai nàng, giọng khàn đục nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ giúp em."

   Dứt câu chưa bao lâu, nàng đã vội tránh tầm mắt dục vọng của Lisa. Nhanh chân lùi về phía sau, gục đầu xuống không để Lisa nhìn ra một tí gì cảm xúc của nàng. Một ánh mắt nhìn trực diện cũng không có, nàng khịt mũi, nhàn nhạt nói: "Đôi khi chị hành động rất khó hiểu, tôi không biết được khi nào chị dịu dàng, khi nào thì chị máu lạnh rời bỏ tôi.

   Tôi cũng như chị thôi, cũng biết buồn vui là gì. Chị để tôi hai tuần không liên hệ, giờ xuất hiện ở đây...chị xem tôi là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?"

   Lisa như cũ lạnh mặt nhìn nàng, Thái Anh ngẩng đầu, nước mắt lúc trước cũng cô cạn đi. Chỉ còn lại một Phác Thái Anh không sợ ai, ngạo kiều và xù lông.

   Nàng tiến đến mình, Lisa ấn dường khẽ nhăn lại, đôi môi cả hai đều sưng tấy lên. Nhìn lâu sẽ phát hiện được...nếu đã sưng chi bằng tiếp tục làm cho nó sưng lên đi.

   Phác Thái Anh này muốn làm chủ, nhất định sẽ làm được a. Nàng không nói không rằng nhón chân mình, choàng hai tay sau đầu Lisa. Cô buộc phải gục đầu mình xuống một chút, đối mặt với ngũ quan lão cán bộ, nàng không khỏi rụt rè, nàng cảm thấy mình sai rồi, nàng nên nghĩ chín chắn trước khi chủ động nhào tới chị ấy.

   Lisa mặc cho Thái Anh muốn gì, đều chỉ dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng. Thái Anh đối thượng đôi mắt dục vọng pha chút thích thú kia liền cảm thấy không còn năng lực nào dừng lại nữa. Muốn một chút lớn mật nói với chị ấy.

   Chị đừng nghĩ chỉ có chị hôn em, bản thân em cũng có thể đó.

   Tuy là đang giả vờ trừng phạt nhưng nhìn kiểu nào cũng biết nàng không dám, thấy vậy Lisa củng cố thêm tinh thần nàng, một tay kéo eo nàng lại, nhoẻn miệng nói: "Em giận tôi mà đúng không, vậy hãy làm gì đi. Làm những gì em thích với thân thể của tôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Phác hồ đồ: Khoan đã, nếu ta làm gì thì có bị chó săn chụp hình hong?

Tác giả cầm trên tay máy ảnh, lắc đầu nói: Không đâu bà ơi, cứ làm gì bà thích. Hehe!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com