ZingTruyen.Asia

LÀM SAO ĐỂ NHỐT ẢNH HẬU Ở NHÀ - [LICHAENG]

Chương 29

Gudisgud

Nhiệt độ càng lên cao càng khiến con người ta thêm lười vận động, chỉ muốn nhập vào trong chăn như thể cả hai là một vậy, nhưng tiếc thay cái số phận diễn viên của mình. Nàng buộc phải làm tròn trách nhiệm của một ảnh hậu.

   Đó là đi thay đồ và tìm đạo diễn Lưu.

  Với nhiệt huyết của tuổi thẻ, thanh xuân đang tươi đẹp kia. Chắc chắn nàng sẽ không mặc vào những trang phục hoạ tiết có yếu tố muốn bó vào người. Như vậy dễ gây ra phản cảm lớn đối với công chúng.

  Nàng xong xuôi rồi rời khỏi phòng, đi tới thang máy. Chờ đợi được vài phút thang máy vẫn chưa lên tới. Đồng tử từ trong mắt thoáng chốc ngước lên nhìn bảng điện tử ở trên. Thang máy hiện tại còn đang ở tầng 1.

   Giữa lúc nàng đang ngước xem khi nào thang máy sẽ lên tới nơi thì ở cuối đường kia cất lên giọng nói của một người lạ.

  "Xin lỗi....đã làm phiền....nhưng hiện tại thang máy....đang gặp trục trặc, có thể sẽ rất lâu mới sửa xong." Nhân viên nói với giọng đứt quãng, cố gắng chạy thật nhanh đến chỗ nàng.

  Thái Anh hướng mắt trở về nhìn người đang chạy tới, có lẽ nhân viên chạy trong suốt quãng thời gian dài mới nói không lên lời như vậy, nàng nhìn nhìn một lúc, trầm tư không lâu liền lên tiếng nói.

    "Không sao, chị có thể đi thang bộ."

   Nhân viên vừa mệt lại vừa thở khó khăn, chạy một quãng lên tới đây chỉ để thông báo thay cho quản lý. Còn nghĩ sẽ là người nào hoá ra là nữ thần trong mắt fan hâm mộ, ảnh hậu Phác Thái Anh.

  Đêm qua lần đầu tiên thấy nàng, lần đầu tiên đem đồ lên giúp nàng. Lúc đó nhìn đến nàng thôi miệng liền im lặng. Rõ ràng thường ngày cô nói rất nhiều nhưng gặp đến nàng là không thể nói.

"À....em...." Nhân viên để tay lên sau đầu gãi gãi, miệng thốt chữ được chữ mất. Nàng vốn thông minh để nhận ra người đối diện muốn gì nên trong trường hợp này nàng thản nhiên đáp.

"Chị không mang theo bút ở đây, có thể thay chữ ký của chị bằng viên kẹo này không?" Nàng lấy trong túi ra một gói kẹo, cặp mắt sáng ngời pha chút sự chờ mong đưa trước mặt nhân viên.

Cô tỏ vẻ kinh ngạc, môi giật mỏng hỏi "Làm sao chị biết em muốn xin chữ ký?"

Nàng nhìn đến người trước mặt mình, quả là cái tiểu khả ái, nàng khẽ trầm ngâm cười thành tiếng. Nhân viên nghe được nàng cười liền chịu không được mặt đỏ lên.

  "Theo thói quen thôi, em không cần phản ứng như thế." Nhân viên rụt rè hơn những gì nàng nghĩ, mặt cũng hồng thuận nữa. Càng chọc càng cảm thấy thật dễ thương.

Do dự một lát, nàng vẫn chờ mình, cô run tay đưa lên. Một phát một trên tay nàng hiện không còn viên kẹo.

Thái Anh độ cung càng rộng, nàng ngậm không được trêu đùa một phen "Chị còn nhiều lắm."

   Nàng theo lời nói của mình, lấy ra thêm vài gói kẹo đặt lên trên tay nhân viên, bồi thêm "Khi nào ăn hết thì hãy tới phòng kiếm chị. Chị sẽ đưa em thêm. Nhớ đừng ăn một mình nha."

  Tiểu nhân viên nhỏ tuổi bị nàng chọc đến mắt không biết nhìn ở hướng nào, não cũng không biết đã chạy hay chưa.

Cô rụt ánh mắt, miệng vấp "Dạ...vậy em xin phép đi trước."

   "Ừm, tạm biệt em, hẹn gặp lại."

  Thái Anh dường như là con người không ngại giao tiếp. Nàng đôi khi nghiêm túc trong công việc nhưng khi thoát khỏi ảnh hậu, thoát khỏi vòng diễn viên của mình. Nàng cũng chỉ là người của thế giới bình thường. Biết chia sẻ và quan tâm, nàng đối với fan mình hết mực thương yêu, không bao giờ sẽ dụng lợi fan làm điều sai trái.

Nàng sống theo chủ nghĩa người đưa nàng lên đỉnh vinh quang của ngành điện ảnh là người hâm mộ. Không có họ cũng sẽ không có Phác Thái Anh nào hết. Nàng chính là đời này mang ơn họ.

  Thái Anh cùng Vân Linh một trước một sau đi tới lối dành riêng cho những người "lười" đi thang máy.

  Tầm vài phút sau, nàng đã đứng trước cửa phòng đạo diễn Lưu. Bàn tay đấm thành quyền, nhẹ nhàng gõ lên cửa vài tiếng. Thanh âm "cộc!cộc" vang dội vào trong.

   Lưu Bân ngồi trên ghế, tay cầm vài cuốn kịch bản đã chỉnh sửa. Miệng kêu "Vào đi, cửa không khoá."

   Thái Anh được sự cho phép của đạo diễn Lưu nên nàng mạnh dạn mở cánh cửa. Lưu Bân nhìn nàng, mắt sáng ngời, hoà ái nói: "Lại đây, đúng lúc tôi cũng chuẩn bị đi tìm cô đây."

  Nàng mỉm cười, đi lên phía Lưu Bân ngồi xuống đối diện, ưu nhã hỏi "Tôi làm phiền đạo diễn Lưu rồi."

  "Không gì, không gì. Chuyện tôi nên làm ấy mà." Đúng lúc, ông cũng cần tìm tới nàng. Lưu Bân đưa cuốn tập kịch vừa mới xem qua đưa tới trước mặt nàng. Miệng luyên thuyên thành thục nói.

  "Bộ kịch tôi vừa nhờ người sửa, cảnh hôn dường như bị lượt bỏ khá nhiều. Cảnh giường chiếu tôi cũng không để nữa. Nhưng lần này ở phân cảnh tiếp theo cần nhờ tới sự nỗ lực rất nhiều về năng lực diễn xuất của cô rồi."

  Nàng nhíu hai mí mắt, cả đôi con người đều căng cứng. Ở lần sửa đổi này có cải thiện rất nhiều nàng sẽ đồng tình với điều đó nhưng hiển nhiên không tránh khỏi thiếu sót. Nhiều tình tiết nam nữ chính đang bị cao trào. Ở phân cảnh tiếp theo buộc nàng phải hôn sâu với Cao Lãng tại vị trí đắc địa gần núi.

"Đêm khi cánh chiều tà buông xuống, anh hôn lên má em. Thơm nồng mùi hương dịu dàng quyến rũ của em ngào ngạt cướp lấy hơi thở anh. Khắc lên tâm anh là hình bóng của em, tựa những vì sao đang gần lấp loé sau màn chiều kia, anh nguyện đứng dưới cùng em tạo nên một cá thể. Anh có thể không..."

Sau đó nam chính hôn lên môi nữ chính, hai người triền miên suốt mấy canh giờ liền????

Nàng đọc không bao lâu chứng buồn nôn từ từ chạm lên cuống họng nàng. Toàn thân da gà nổi lên chen chút thoát ẩn thoát hiện. Rõ ràng lúc nhận kịch bản đâu đến nỗi phải sến vậy đâu? Là diễn viên ít tuổi trong nghề như nàng thì đây quả thật là phân cảnh khó.

Đó giờ chưa từng cùng bạn diễn nào hôn sâu, vậy mà giờ đây cùng người mình ghét hôn vài canh giờ? Đây là làm khó dễ nàng rồi.

Ngẫm nghĩ đi nghĩ lại thì Lisa còn chưa cùng nàng hôn đến nhiều giờ. Khoảng lắm là độ vài phút có khi chị ấy còn không chịu hôn, muốn ngắt quãng từng chút chỉ để ngắm nhìn khuôn mặt e thẹn của nàng. Lúc đấy nàng nào còn sức nghĩ đâu? Một lòng muốn ngả vào người Lisa để chị ấy vỗ về mình.

Thái Anh tuy khó chịu thật, thay đổi kịch bản là một cái gì đó nhượng bộ từ nhà sản xuất. Nếu nàng đòi hỏi thêm thì chẳng khác nào đang làm khó dễ. Vã lại nàng chỉ là minh tinh thôi, tiền lương tuy cao đó nhưng làm sao đủ đọ với mấy người trên.

Trừ phi, nàng dùng quy tắc ngầm chứ không thì phải tự tay, tự cố gắng vượt qua khỏi cám dỗ của quy tắc.

   "Lưu đạo, kịch bản tôi không ý gì, sẽ từ từ nghiên cứu lại. Hy vọng, Lưu đạo vẫn nên bàn bạc lại với Cao tiên sinh về vấn đề giữa chúng ta."

   "Tốt!" Lưu Bân nhìn nàng, ông thở dài muộn phiền, trách bản thân, "Thái Anh, tôi biết sẽ rất cực cho cô, tôi biết giữa hai người từng xảy ra mâu thuẫn. Dù tôi không nắm rõ về vấn đề đó vì tôi đâu phải người trong cuộc nhưng vì bộ phim này, vì đại cuộc xin cô hãy giúp tôi lấy giải "Lực hoàng chi tinh," tôi thật lòng trở về với mong muốn là để thực hiện được ước mơ của mình. Đánh dấu cho sự trở lại ngoạn mục về nền điện ảnh lẫn tên tuổi."

  *Lực hoàng chi tinh: giải thưởng lớn nhất ở thành phố M, là cái tên tác giả tự nghĩ chứ không hề có ở trên đời:3

Tất cả, dường như mọi thứ ông làm được, khả năng của bản thân có thể thực hiện. Đều vì bộ phim này. Những phân cảnh đắt giá vì Cao Lãng mà phải bỏ đi. Nỗi đau đớn này ông đành ngậm ngùi nuốt từng ngụm cay ngược trở về.

   Cái giá đắt nhất của ông ở thời điểm hiện tại chính là ngay từ đầu không nên nể Minh Tuệ- Cảnh Nghi mà nhận cậu ta. Làm cho ông bây giờ không biết đối với nàng như nào mới phải.

   Thái Anh trầm mặt, Lưu Bân phần nào nhận ra bản thân mình đã suy nghĩ thiếu cẩn trọng. Rời khỏi ghế, đi đến bên nàng. Bàn tay thô ráp của ông đặt lên vai Thái Anh, nghiêm giọng nói.

  "Về phần Cao Lãng, tôi có cách giải quyết riêng của mình, cô đừng lo sợ cậu ta làm gì thiếu suy nghĩ nữa. Tôi không ngại trừ khử một ai đấy."

  Nàng ảm đạm nhìn đến bàn tay của Lưu Bân đặt lên người mình, đồng từ trùng xuống, nàng đạm nhiên nói "Lưu đạo, có vẻ như ông nghĩ tôi là chim hoàng yến bé nhỏ được bao bọc bởi Kim tổng?"

  Từ lúc nói đến lúc đứng lên, nàng đều không cho Lưu Bân nhiều cơ hội đụng lên vai mình. Nàng rất dễ mẫn cảm, đặc biệt là khi bị người khác chạm vào nếu không có lí do.

Quay người mình, mắt đối mắt với Lưu Bân. Làm ông chưa kịp phản ứng khi nàng nhanh miệng nói "Để đạt được vị trí cao nhất của ngành điện ảnh không dễ. Lưu đạo biết tôi phải hi sinh như thế nào mà, cho nên Lưu đạo à,
ngài đánh giá thấp tôi quá rồi."

Lưu Bân đen mắt cực điểm, nụ cười giương lên, miệng tấm tắc khen"Thật không uổng công mắt nhìn người của tôi. Đưa cô vô vai này quả là quyết định sáng suốt nhất mà tôi từng làm."

Nói xong Lưu Bân một tràng cười to, ông không giấu được trong ánh mắt mình sự tin cậy dành cho nàng. Phác Thái Anh, nữ nhân phải khiến ông nhiều lần mở mang tầm mắt về sự thông minh, ở một lĩnh vực mà nàng có thể nhạy bén đối đáp ông chính là thứ mà rất nhiều người trong giới giải trí làm không được.

"Thái Anh, cô nhất định phải khiến người ngoài kia càng thêm ngưỡng mộ cô." Lưu Bân mạt lên cảm xúc khó tả, ông chỉ biết nói câu này ra để tỏ nỗi lòng mình đến nàng.

"Cảm ơn Lưu đạo đã cho tôi động lực. Hy vọng thứ ba tới mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ." Con người nàng luôn toả ra một khí chất mạnh mẽ, là nữ nhân yếu mềm nhưng không có nghĩa là yếu. Nàng vốn rất khác biệt, chính sự khác đó mới tạo nên cái tên lẫy lừng trong giới giải trí.

Lưu Bân độ sâu không giảm, càng lúc càng cười to, ông nói "Làm phiền cô vất vả tới đây rồi, hãy nghĩ đi. À nếu thời gian dư thừa thì ra ngoài ngắm nhìn thành phố xinh đẹp này. Tôi cá là không làm cô thất vọng."

Nàng mỉm cười rồi gật đầu tạm biệt Lưu Bân, trước khi đi vẫn không quên cảm ơn lời dặn dò của ông gửi tới nàng.

   Sau khi trở về phòng mình, nàng liền gọi Vân Linh đứng ở trước đợi. Thấy cô không trả lời, Thái Anh băn khoăn quay ngược lại thắc mắc hỏi "Ai lấy đi vitamin vui của em à?"

   "Không có, thấy chị lại muốn đi ngủ nên em im lặng thôi." Ngữ điệu yếu ớt, đôi mắt buồn bã nhìn nàng. Vân Linh muốn được đi ra ngoài nhưng sợ nàng không chịu đi nên đành chấp nhận chờ nàng giao việc.

  Đâu ngờ tới người như Thái Anh nghe cô nói cũng có thể nhận ra ẩn ý đằng sau. Nàng buồn cười đáp "Ngủ nhiều không tốt."

   "Ý chị là....?" Vân Linh chớp mắt, đồng tử sáng ngời nhìn chằm chằm vào Thái Anh.

  Thái Anh gật đầu, nàng khẽ "ừm." Trợ lý siêu siêu láo với nàng cười đến tít mắt, vui siết không thôi.

  "Uầy, chị hiểu ý em đó. Thái Anh đỉnh lắm, Thái Anh lòng em mãi là vị trí thứ hai."

  Nàng hờn dỗi hỏi "Vậy người đầu là ai?"

  Vân Linh giấu không được đáp "Thì là La tổng chứ ai. Em thích chị ấy lắm luôn."

  Nàng khoanh tay trước ngực, mặt đầy gian xảo hỏi "Ồ, ra là La tổng cao cao tại thượng, gương mặt vô cảm lại là người em vô cùng ngưỡng mộ?"

Vân Linh từ trạng thái vui vẻ xuống còn âm độ, "Nhưng mà La tổng, chị ấy có người trong lòng hay sao ấy."

"Hửm?" Nàng khó hiểu không thôi, lúc này Vân Linh nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói "Chị ấy thực sự là thích chị, em có thể nhìn được điều ấy thông qua những lần tiếp xúc giữa chị và La tổng. Từ ánh mắt cho đến cách nói em khẳng định 99% chị ấy có cảm tình với chị." Cô không dám nói 1% còn lại đâu, bởi vì đó là phần trăm cuối cùng của hai người nên 1% này chính là niềm hy vọng.

Thái Anh dường như im lặng, nàng không trả lời cũng không phản bác, chỉ để lại trong lòng Vân Linh mọc lên thêm sự hoài nghi.

  Người khác còn nhận ra được chân tướng, riêng Lisa lại không nhận thấy điều đó. Nàng rốt cuộc vẫn là chính mình tự giễu, tự đâm vào.

  Thái Anh cười khổ, âm thanh nhẹ như tơ lần lượt tiếp vào tai đối phương "Linh, nếu đó là chuyện viễn vong và suy nghĩ của riêng em thì sao? Em nghĩ sự ảo tưởng đó sẽ thật không."

"Chị à, mắt không biết nói dối. Nếu mắt biết nói dối thì có lẽ em đã không bị chị và La tổng làm cho thích thú rồi. Sở dĩ em nói như vậy là vì em tin vào trực giác của mình. Em tin thứ trên đôi mắt của La tổng chính là toàn bộ tình cảm của chị ấy gửi tới chị. Em chưa từng yêu, cũng chưa từng trải qua cảm giác ấy nhưng khi nhìn đến La tổng, em liền chắc chắn rằng đó là duy nhất trên thế giới chỉ có một."

  Ngữ khí ba phần nội lực, từng câu từng chữ đều đánh sâu vào trong tâm trí nàng, cô không tin những gì mình nhìn thấy là sai, có nàng là mãi không nhận ra điều ấy.

Thái Anh không dựa vào tường, nàng đứng rất thẳng. Phần nào trong nàng cũng nhận thức được việc này sẽ bị Vân Linh phát hiện ra nhưng không nghĩ sẽ sớm. Khi nàng và Lisa giải trừ hợp đồng. Nàng lúc đó không trốn tránh, đối diện với những giải đáp của Vân Linh, còn bây giờ thì không. Mọi thứ vẫn chưa được ổn thoả, chưa thể nói cho những người thân bên cạnh mình được.

  Nàng trầm mặt, Vân Linh tiến đến nhẹ nhàng nói "Em xin tuyên bố với chị, Phác Thái Anh và La tổng là OTP của em. Là niềm tin mãnh liệt nhất để em đẩy thuyền."

"Phụt." Giữa lúc đang nghiêm túc như vậy, Vân Linh lại có thể giáng xuống tai nàng lời hoa mỹ. Hỏi nàng làm sao nhịn được mà không cười chứ, chỉ có cười và cười nhiều hơn.

Thái Anh bất lực buông tay xuống, cô nhíu mi mắt tức giận hỏi "Làm sao lại cười em."

Nàng lắc đầu, Vân Linh khó khăn lắm mới nói ra được nỗi lòng mình, vậy mà bị người trước mặt khinh thường.

"Em a, giống như trên mạng rồi đòi tích cực đẩy thuyền. Coi chừng thuyền chìm em liền chìm theo đó. Chị khuyên em vui thôi nhưng đừng chắc chắn. Phải biết được tương lai có thể sẽ rất tàn khốc."

  "Em biết chứ nhưng mà chị, người ta có đánh vào đầu, bắt em ra biển, đẩy em ngả xuống vực sâu. Hay lỡ có rớt ở dưới tầng địa ngục em cũng sẽ đẩy thuyền hết mình. Vì đó là đam mê thì không được phép bỏ cuộc." Hai tay nắm thành quyền thật chặt, làm nàng đứng nhìn thôi cũng thấy nhiệt huyết chân thành của cô rồi.

  Vân Linh nói chuyện trưởng thành như thế nàng cũng không vội khiến cô thất vọng. Dù sao đẩy thuyền thường tình thôi mà. Nàng phản bác chi a, cứ để Vân Linh sống với niềm hy vọng khát khao đẩy thuyền đi.

Thái Anh mở cửa, nàng quay người lại, trầm tư nhìn về hướng khác suy nghĩ, cuối cùng chỉ để lại ý chí động lực cho Vân Linh.

   Nàng nói "Cố lên."

Dứt lời, Thái Anh bước vào phòng mình chuẩn bị vài món lặt vặt. Để lại cái nhìn ngơ ngác của Vân Linh ở ngoài cửa.

  Nàng không phủ nhận, duyên ý vốn là do trời định đoạt, số mệnh từ lâu giữa hai người đã có kết quả. Chờ đợi để nhìn ra tâm ý.
.........

Phòng làm việc tân tiến, tối cao nhất nằm ở tầng trên cùng. Người ngồi trong dường như không còn nhận thức về khái niệm thời gian. Buổi sáng, tối hay thậm chí trễ nhất, người nọ vẫn không màng tới. Tiếp tục vùi đầu vào laptop. Trên hàng chữ hiện diện được liên kết vào máy, Lisa gõ lên đó không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đều là một quá trình cần người gõ phải tập trung để không nảy ra sai sót.

  Hạ Ninh ngồi trên ghế, nhìn đến người này vẫn chưa ăn gì liền tới nhắc nhở.

  "Kỹ năng trên "thương trường" ngoài yếu tố tập luyện thì còn có yếu tố hết sức quan trọng cần người làm đó là cân nhắc việc ăn uống. Nếu thiếu đi chất xơ, chất dinh dưỡng sẽ không đủ nạp năng lượng cho cơ thể. Từ đó giảm đi năng lực chiến đấu."

  Các đốt ngón tay thon dài lạch cạch trên máy đột nhiên dừng lại. Lisa ngẩng đầu, nhìn người ngồi trên ghế. Chân người nọ bắt chéo, tay thành thục động đũa. Lisa thấy vậy mới chống hai tay lên cằm mình, mắt nhìn thẳng đối phương. Hạ Ninh vừa cho thức ăn vào mồm liền cảm giác không xong, cố gắng khắc chế bản thân nuốt rau vào bụng.

  Một lúc sau Hạ Ninh bị sặc thức ăn vì cái nhìn đáng sợ của Lisa. Cô ho khan vài tiếng, lấy ly nước kế bên uống vào rồi nói "La tổng làm gì phải nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn."

  Hạ Ninh tiếp tục nói thêm "Tôi thành thật khuyên La tổng nên dừng công việc và đến đây trao đổi với tôi đi."

  "Không!" Lisa thả trôi thân thể tựa vào ghế. Mắt vì cường độ làm việc cao nên cũng nhắm lại.

  "Thế thì ngài cứ tự nhiên làm việc." Tưởng chừng Hạ Ninh sẽ ngưng trách khiển Lisa, nhưng điều đó lại không có khả năng xảy ra. Cô  vốn là nhiều chuyện, nay được dịp Lisa không quan tâm, cô đương nhiên phải ra sức kiếm chuyện mới đúng đạo lý.

  Hạ Ninh hứng thú dời tầm mắt về đồ ăn, Lisa cảm nhận được Hạ Ninh chuẩn bị chọc tức cô nên cũng ngồi thẳng lại, một cổ chỉ trích dán xuống đầu Lisa.

"Sau này bị vợ bảo là yếu kém thì cũng phải, có khi sớm muộn còn bị đá chỉ vì không đáp ứng được yêu cầu của vợ."

Lisa không tức giận, ngược lại càng hứng thú. Cô đi đến trước mặt Hạ Ninh, biểu tình như cũ lạnh nhạt, "Nơi nào Hạ tổng cho là tôi yếu kém vậy?"

"Thế thì chứng minh đi." Hạ Ninh càng thêm khiêu khích. Dẫn đến chính mình tự đâm vào chỗ chết.

Lisa rũ mi mắt nhìn đống thức ăn trên bàn, nhàn nhạt nói "Tôi chứng minh thì có ích gì."

Hạ Ninh ngẩn người, "Xem như tôi mắt mù không biết ngài mạnh đi ha."

   "Đương nhiên! Tôi năng lực chỉ dành riêng em ấy chứ không được như Hạ tổng, dành riêng một mình cho người ta nhưng là người ta của hai đứa con."

  "La tổng!" Hạ Ninh cơ hồ tức giận, nếu biết trước Lisa nói như vậy cô thề rằng không bao giờ chọc ngu nữa.

"Tôi thật khâm phục ngài lấy được mỹ nhân." Nhớ tới quá khứ sẽ khiến tâm hồn thêm đau đớn.

Hạ Ninh không muốn nhắc đến người đó, người làm trái tim cô thắt lại, đau âm ĩ trong lòng. Ấy vậy Lisa không những nói còn làm nó to ra.

"Hạ tổng, đã qua thì hãy qua. Có thể thì sẽ quay trở về được nhưng nếu không thể thì cô cũng đừng nghĩ tới. Bởi vì nó chẳng đáng."

Hạ Ninh mơ hồ nói không lên lời, "Sao bây giờ? Tôi nhớ em ấy, tôi nhớ về những ngày tháng thanh xuân cùng em ấy ở bên nhau."

Gud: vote cao đi để tui up thêm chương hehe

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia