ZingTruyen.Info

LÀM SAO ĐỂ NHỐT ẢNH HẬU Ở NHÀ - [LICHAENG]

Chương 28

Gudisgud

Thái Anh có thể chất khá yếu, dù nàng tập luyện thường xuyên nhưng thể chất của nàng vẫn là không được tốt. Chính vì đó mà mỗi lần ngủ, nàng thường dễ giật mình tỉnh giấc.

Công việc quá tải làm thể xác và tinh thần nàng đạt xuống mức thấp nhất thì nàng mới đặt cho bản thân một không gian riêng để nghỉ ngơi. Còn không thì nàng vẫn như thường lệ, dậy sớm và tập thể dục. Nhưng mà nha, riêng hôm nay nàng lại đặc biệt ngủ đến 8 giờ.

Đêm hôm qua vẫn còn gọi cho cô dặn dò mà? Không thể nào lại nướng tới giờ này. Vân Linh thì đương nhiên không trách được nàng rồi nhưng mà người kế bên cô thì cần một lời giải thích đó.

  Trợ lý của La tổng, anh ấy đứng ở đây từ lúc trời tờ mờ sáng mà giờ trời sắp chuẩn bị nghỉ nàng vẫn chưa thức.

  Vân Linh nhìn sang Lương Tư, hắn như nhận ra ánh nhìn thăm dò của cô nên cũng thuận tiện quay sang mỉm cười. Vân Linh kinh ngạc, thẹn thùng cong môi cười lại. Thực sự theo cái nhìn khách quan của nàng, trợ lý tên Lương Tư này quá soái rồi, vóc dáng thật thư sinh. Vậy mà ánh nhìn thì lại không như vậy. Dù anh ta không thể hiện như La tổng nhưng phần nào trên ánh mắt đều tựa như La tổng thứ hai.

   Vì sự ngượng ngùng của chính mình, Vân Linh liền không tiếp tục bắt chuyện với Lương Tư, cô ngước lên chiếc đồng hồ đeo tay mới mua trên mạng hôm flash sale. Còn Lương Tư, có cuộc gọi gấp từ phía bên kia nên đã tách rời khỏi đây, hắn tìm đến góc nào đấy để thuận tiện trao đổi với người gọi.

  Lương Tư bắt máy, bình tĩnh nói "La tổng, là tôi."

Lisa nhẹ khởi đôi mi, trừu khoé miệng mạt lên độ cung nhẹ, nói: "Em ấy vẫn chưa tỉnh?"

   Sau khi tắm xong cô liền gấp rút chạy xe đến trụ sở hai của LC. Liên tục trao đổi công việc với Hạ Ninh, làm giấc ngủ của cô ấy vì mình mà bị đánh thức.

Vừa có được thời gian nghỉ, đã nhanh chóng trở về phòng làm việc, gọi tới Lương Tư ở khách sạn chỉ để hắn thông báo. Sở dĩ cô không thể tập trung vào làm việc gì là vì quá nhớ đến dáng vẻ yêu kiều hôm qua của Thái Anh.

   "Vâng, phu nhân vẫn là làm mộng." Lương Tư nửa mắt ngước về lại, hắn thấy Vân Linh dựa vào cạnh tường chờ đợi, liền quay về bổ sung thêm "Đúng rồi, La tổng, bên tổ an ninh vừa nhắn tới tôi."

Lisa ngưng khoé môi. Cô nhìn lên máy tính rồi nói "Ừa, cậu sớm gửi tới tôi là được, sẵn tiện giúp tôi canh em ấy dậy. Xem bên Ezo có động tĩnh gì thì báo lại cho tôi."

   "Tôi hiểu rồi!"

   Lương Tư đáp xong, Lisa cũng không tiếp tục câu chuyện. Hắn cất điện thoại vào túi, chậm rãi đi về phía Vân Linh. Hai tay khoanh sau lưng, từ tốn giải thích "Hồi nãy tôi lỡ làm không khí xung quanh chúng ta xuất hiện, hiện tượng áp suất thấp. Thật xin lỗi vì điều đó."

   Vân Linh ngơ ngác, cô lúng túng hỏi "Thật ngại, không biết trợ lý Lương là muốn giải thích cái gì?" Cô đã nghĩ ngợi gì về thái độ của anh ta đâu, chẳng lẽ là nhìn đến bản mặt này làm anh ta tưởng cô có thái độ? Hay anh ta đọc thoại được nội tâm cô bảo giống La tổng.

  Đương nhiên phương án kia là không thể thực thi được rồi.

  Lương Tư một đôi mắt đồng tử sâu không thấy đáy, hắn ngậm ý cười nói "Tôi không ý gì, chỉ sợ cô nghĩ sai về tôi, rồi lại sâu xa về La tổng."

  Nghe được tới đó, Vân Linh vội lắc tay, mắt tròn xoe đến kinh ngạc. "Trợ lý Lương hiểu lầm rồi, tôi không nghĩ gì hết." Trong lòng tràn ra dòng nước mắt, khóc cũng không dám nghĩ tới nước mắt sẽ tuôn. Quả thật, trợ lý này của La tổng có đôi mắt tinh anh rồi, nói kiểu đó làm sao không nhận ra anh ta rõ ràng biết tất cả nhưng vẫn dùng những từ ngữ không liên quan để có thể đánh vào tâm lý người khác.

  Công nhận đi theo lâu năm, hình thành thói quen cũng phải. Có những lúc cô theo Thái Anh, bị tính xấu mua nhiều của chị ấy làm cho hư. Mà có trách thì cũng trách cô không biết lựa lời nói với chị ấy đừng dạy hư cô nữa. Nếu không cô sẽ mạt tiền mất, lúc đấy Thái Anh phải bao dưỡng cô thành người mũm mỉm, da trắng để dụ dỗ phú bà khác bao nuôi. Tới đó, liền không thèm bám váy chị ấy.

Lương Tư cũng không lấy thêm lời nói, hắn cười với cô như chưa có gì xảy ra, nhàn nhạt nói "Vậy được rồi, cô không cần để ý nhiều về lời của tôi."

Vân Linh không thưa không rằng, chỉ biết cố gắng kiềm chế bản thân cong lên khoé môi nhẹ nhàng nở ra cho Lương Tư thấy cô không hề gượng gạo một tí nào.

.........

Trời lên khung cảnh sắc màu, thiên nhiên sinh sôi chạy vòng bên cạnh. Cửa tượng một màu nắng lên, không gian lặng yên trong phòng. Tiếng kêu từ vật bên ngoài ngại người đang nằm. Xinh đẹp như thế làm sao nỡ lòng mà đánh thức được. Vật như kẻ có não, chờ đợi như hai người ngoài kia. Tiếc là vật này lại được nhìn thấy nữ nhân yêu nhân tinh, còn ở ngoài lại không thể thấy được. Sợ rằng nhìn đến nàng, liền cho nàng vài đường quyền vì để họ chờ đợi lâu.

Mảnh tĩnh mịch cô độc, phút chốc tiếng điện thoại reo lên. Người trong chăn lim dim đôi mắt, từ từ mở. Khuôn mặt tinh xảo, mày tú đúc kết từ ba mẹ. Nhân gian tuyệt phẩm duy nhất có một, Phác Thái Anh.

Nàng mơ hồ liếc sang đồng hồ để giờ, kim đúng lúc chỉ 9 giờ. Uể oải xốc chăn lên, chân trần đặt xuống nền đất lạnh lẽo. Đi đến bên tấm kính, kéo nhẹ tấm rèm.

   Ánh sáng chiếu rọi lên bức tường phía sau, khung cảnh nữ nhân chính giữa cùng với đó là tấm kính trắng phủ một tầng cảnh bên ngoài. Đàn chim bay từ phương xa trở về vội dừng chân nén lại cảm xúc. Tuy rằng động vật không như con người, không hiểu được những gì con người làm lên chúng. Chúng chỉ biết trong ánh mắt của chúng bây giờ đang hiện diện một mỹ nhân.

  Nàng bất giác tỉnh ngủ, nhớ đến cảnh tượng đêm qua, trên môi bỗng cong lên. Hương thơm, mềm mại. Vương vấn độ ấm từ đôi môi. Chính là những gì đêm qua nàng cảm nhận được.

Nàng lúc đấy đã bị cho vị ngọt như kẹo này cuốn sâu vào, nếu dây thần kinh không níu giữ tâm trí nàng lại thì có lẽ nàng đã tại đêm qua cắn vành môi chị ấy rồi.

  Đôi khi nàng hận Lisa nhiều lắm, nhưng trên môi chị ấy, nàng vô pháp hận được. Cả cơ thể chị ấy nàng cũng cực kỳ xấu tính, tham lam muốn Lisa là của riêng mình.

Nếu ngoài kia thấy Phác Thái Anh vẫn còn độc thân, không phải nàng không muốn tiến đến mối quan hệ khác mà là vì chấp niệm của nàng quá lớn, nó vẫn còn nằm ở trong tâm, trong can nàng. Là vật hiện hữu in sâu dấu ấn. Kết tự từ tình cảm mãnh liệt, gỡ bỏ không được.

  Chấp niệm duy nhất Phác Thái Anh sống đến giờ là Lalisa. Một chấp niệm tồn tại chỉ để biết được ái thương, hận đau là gì.

Nàng hướng về đầu tủ, cầm lên điện thoại. Đôi mắt nheo lại, trên mặt màn hình hiện rõ tận 10 cuộc của Vân Linh, cộng với đó là nhiều dòng tin nhắn lẫn nhãn dán đấm đá, giận dữ của cô dành cho nàng.

   Thái Anh vừa buồn cười lại vừa đáng trách bản thân không kiểm soát giấc ngủ làm cho tiểu trợ lý bé nhỏ phải đứng đợi ở ngoải.

Đáng lý giờ này nàng đã có mặt ở phòng Lisa rồi nhưng mà với tình hình đêm qua liền không cần nữa đi. Đằng nào Lisa cũng ngủ ở chỗ nàng mà, ăn không còn được nàng tặng cho ly nước chanh giải rượu.

  Rõ ràng là đặc ân lớn mà nhiều lần không biết hưởng đâu, toàn phủi mông rời đi. Một lời nói cũng không thấy. Đáng khinh!!!

  Vệ sinh cá nhân xong, Thái Anh liền trở ra với bộ đồ thoải mái. Nàng mở cửa phòng, quả nhiên như dự tính Lisa đã rời đi từ sớm, trên ghế chăn cũng được xếp gọn gàng. Lại còn ngăn nắp nữa chứ.

   Nàng xốc xốc mí mắt, chợt nhớ đến dáng vẻ lúc xếp chăn của Lisa, cảm giác thật khó nói.

Có lẽ điều đơn giản nhất trên thế gian này đó là nhìn thấy người mình yêu nằm ở trong căn phòng của mình. Dù không thể như trước nhưng đối với nàng, đơn giản chỉ như thế chính là tâm trong sung sướng.

Ngưng thần nhìn về phía cửa. Nghĩ tới Vân Linh ở ngoài kia liền trong lòng cảm giác không xong rồi.

Nàng một ngụm nước bọt nuốt xuống, bình tĩnh như chưa biết gì. Mở cánh cửa, bên ngoài vừa nhìn thấy nàng câu đầu tiên liền mở miệng, là trách nàng: "Chị chịu dậy rồi đó hả. Chị có biết em ở ngoài nóng đến cỡ nào không, đã chưa được cái gì vào bụng còn phải chờ chị. Em đúng là số khổ mới làm trợ lý của chị."

"Được, được a." Thái Anh hì hì cười, nàng kéo Vân Linh lại gần, vỗ vỗ tấm lưng cô, miệng dẻo nói "Linh à, em phải biết người như chị hiếm khi ngủ trễ mà đúng không, nhưng trời xui đất khiến đêm qua chị lại khó vô giấc ngủ. Em biết vì sao không?"

  Nửa con mắt đều đặt trên người nàng, cô lạ gì chiêu trò của nàng nữa.

   "Chị nói thử xem, em muốn nghe để biết được vì sao ảnh hậu đây thức dậy muộn."

  Vân Linh giọng điều thập phần khó chịu. Nàng đương nhiên đâu dám cãi ý, "Là vì đêm qua phòng chị có một con gà nhỏ, nó nhìn vào cửa chị suốt luôn."

  "Gà nhỏ?" Vân Linh mơ hồ hét lên, Thái Anh liền gật đầu lia lịa, nàng nói cực kỳ nghiêm túc. Ánh nhìn chắc chắn như thể mọi thứ nàng bịa là thật vậy.

  "Ừa, chị cũng khá bất ngờ chứ em, nhưng vì tình thương vô bờ bến. Yêu động vật thiên nhiên, chị đã quyết định đem gà nhỏ vào phòng."

"Rồi cuối cùng là gà? Em nó nằm ở đâu vậy ạ?" Vân Linh nâng người lên phía trước, mắt đảo qua đảo lại một vòng trong phòng. Bên trong quả nhiên không có thứ gì? Càng tăng thêm tính nghi ngờ của câu chuyện.

Đẩy Vân Linh trở về, nàng nói "Thì đương nhiên gà nhỏ sợ chị làm thịt nên cũng chạy đi rồi." Chuyện chưa làm mà gà đã chạy, người chưa ăn mà đã vội rời đi.

Vân Linh híp híp đôi mắt, cô khẩy khẩy người nàng, nhỏ giọng hỏi "Gà xuất hiện trước phòng chị là thật à?"

Nàng mỉm cười lắc đầu nói "Không, chị đùa em thôi."

Vân Linh cả kinh, cô ngước mắt về nàng. Giọng oán thầm trong lòng.

  Thái Anh mãi nghĩ cách chọc ghẹo Vân Linh nên quên mất kế bên cạnh còn có người đang đứng.

  Lương Tư, hắn từ đầu đến cuối đều vẽ ra một nét mặt bình tĩnh nhất. Nhưng sâu bên trong, vẫn là nhịn không được cười. Hắn không nghĩ tới La tổng lại được phu nhân liên tưởng tới động vật mà còn là động vật cấp thấp, đầy khả ái.

Nàng quay sang nhìn hắn, biểu hiện cực kỳ kinh ngạc, cất lời "Lương Tư?"

"Vâng là tôi." Lương Tư cúi chào Thái Anh, hắn ngước mắt nhìn nàng nói tiếp "La tổng nhờ tôi chuyển lời tới phu nh..."

  Ngay khi hắn định nói chữ nhân liền bị nàng nhanh mắt bắt kịp "Đúng rồi! Tôi quên là hôm nay La tổng nhờ tôi qua phòng chị ấy. Đúng lúc cậu ở đây, hay là cậu giúp tôi gõ cửa phòng đi. Không biết có được không nhỉ?" Thái Anh đảo mắt dò xét trên khuôn mặt Vân Linh, may mắn cô vẫn là bộ dáng ngốc tử. Có thể là vẫn chưa load kịp nên mới bày ra bộ dạng đần độn khó hiểu đó. Tạ trời!

  Trời sinh vốn nhanh nhẹn là bản tính của nàng, đặc biệt trong trường hợp này thì dù có như thế nào vẫn phải bịt miệng Lương Tư trước. Không thể để lộ chuyện nàng kết hôn ẩn với Lisa được.

  Để ai biết cũng không sao đến khi để trợ lý nàng biết liền có sao.

  Lương Tư nhận ra mình lỗ mãng. Thế mà lại quên việc trọng đại giữa hai người. Xém chút nữa là hại chết phu nhân rồi. Hắn vạn lần đều cảm thấy ấy náy với nàng.

  Lương Tư ho khan vài tiếng, hắn thấp giọng đổi cách xưng hô "E hèm, chuyện là La tổng ngài ấy có việc đột xuất nên là...."

"Tôi biết rồi." Liên hệ với sáng nay và thái độ của Lương Tư nàng liền biết Lisa có việc gấp. Nàng cũng không bận tâm mấy, ngược lại nàng vô cùng cảm kích vì Lisa không kêu nàng qua. Không thì ngượng chết thôi!!!

"À vậy thì..." Lương Tư ấp úng muốn nói tiếp, hắn mồ hôi đều lấm tấm hai bên huyệt. Có lẽ vì nghĩ tới đạo lý của người đời.

Đấng nam nhi thường thấy phụ nữ hoàn hảo thì dễ bị vấp ngã. Bởi ăn nói sẽ trở nên hàm hồ, hành động khó kiểm soát dẫn đến nhiều tình huống xấu mặt. Hắn đương nhiên không phải dạng đó nhưng mà cứ nói chuyện với nàng, hắn đều thốt không lên lời nào.

Thái Anh tinh xảo đôi mắt, môi mỏng khẽ mở "Linh, em vào trong giúp chị soạn vài thứ đêm qua chị nhờ em đi."

Vân Linh chỉ tay vào người mình, hỏi "Em?"

Nàng gật đầu "Ừm."

Cô ngơ ngẩn được một lúc, liền cũng vào trong. Mặc dù không biết đêm qua nàng nhờ lúc nào nữa, chỉ biết nàng đã nhờ như vậy chắc là có việc riêng cần trao đổi với Lương Tư. Tuy cô và nàng hay đùa giỡn qua lại chứ nhìn thấy nàng thay đổi giọng, cô đều có thể nhận ra.

Nhìn thấy Vân Linh đóng cảnh cửa phòng lại, nàng mới hài lòng, quay về nhìn Lương Tư.

Lương Tư không để mất thêm thời gian của cả hai và cũng cần phải rời sớm để giúp La tổng.

Hắn thấp tiếng gọi nhẹ "Phu nhân." Dường như hai bên hành lang lẫn xung quanh đều trở về với tĩnh mịch . Hắn mới cả gan lớn mật gọi hai tiếng phu nhân.

Nàng cười khổ, bưng đầu nói "Lương Tư, cậu biết chúng tôi đều không phải là mối quan hệ đó mà? Không cần phải mở miệng ra là gọi tôi phu nhân này phu nhân kia đâu. Tôi không hợp với cương vị đấy nên cậu cứ bình thường đi, gọi tôi Thái Anh là được."

Lương Tư ngượng ngùng, hắn nhanh miệng nói lời xin lỗi "Thật xin lỗi ph....u" Lập tức hắn ngậm miệng lại, bối rối cười khổ với nàng.

  Nàng biết rất khó để sửa đổi một thứ gì, không phải cứ mới làm là sửa được. Thời gian vốn dĩ sinh ra là để con người sửa chữa, hà khắc gì tự làm khó người khác. Thông cảm cho Lương Tư chính là thông cảm cho bản thân nàng.

   Thái Anh nhàn nhạt đáp "Không quan hệ."

  Theo góc độ của nàng thì có lẽ Lương Tư chờ đợi từ rất sớm rồi.

   "La tổng nhờ cậu chuyển lời gì tới tôi?" Nàng nghi vấn hỏi ngược lại.

   "Ngài ấy muốn nói xin lỗi vì đã thất hứa, hy vọng phu nhân không trách ngài ấy. Còn nữa, tôi có thể hỏi tế nhị được không?"

    Nàng nhướng mắt, lẳng lặng đôi mắt sâu thâm thuý nhìn hắn. Lương Tư được sự đồng ý từ nàng cũng vội hỏi "Phu nhân, tôi có thể kêu người đưa đồ ăn lên phòng cho phu nhân không, giờ cũng đã khá trễ rồi."

   Nếu không sớm mang lên phòng cho nàng, chắc đồ ăn sẽ không giữ được vị ngon nữa. Lúc đấy hắn bị La tổng trách phạt mất.

  Nàng trước tiên ánh mắt là dao động, sau đó là biến hóa thành bất ngờ. Lisa không để trợ lý thân cận nhất của mình đi theo bên cạnh mà sẵn sàng để cậu ta trước cửa phòng nàng. Như thế chẳng khác nào làm cho nàng thêm phần kinh ngạc.

  Muốn cách xa thì càng níu kéo khoảng cách gần lại. Lúc nào cũng kéo nàng vào khung cảnh đẹp rồi cũng là người kéo nàng ra khỏi khung cảnh đó. Chưa bao giờ nàng hiểu được tâm trí Lisa nghĩ.

   "Chị ấy...." Tại sao lại phải làm như vậy?

  Lương tư nâng đầu, hỏi "Sao ạ?"

   Thái Anh bừng tỉnh, nàng lắc đầu mỉm cười nói "Không gì, làm phiền cậu đặt đồ ăn lên phòng giúp tôi."

"Vâng, phu nhân."

  Lương Tư được sự chấp thuận từ nàng liền không nói nhiều mà chạy xuống nhà bếp khách sạn.

  Rời đi không bao lâu, nàng lúc này mới bất lực dựa cạnh cửa. Hai tay xoa xoa thái dương, đúng là cứ hể cái gì Lisa làm cho nàng, nàng sẽ trở nên mất lí trí.

   Được một lúc sau nàng vào phòng, Lương Tư đưa lên một bàn thức ăn đầy thịnh soạn. Nàng nhìn đến chúng thôi liền rối tinh rối mù, quá nhiều và toàn bộ là những món thanh đạm.

   Ảo não cặp mắt anh đào, hướng về mình. Lương Tư lắc đầu làm bộ không biết gì. Nàng vô lực ngậm nhấm nỗi đau, từ từ gấp đũa thức ăn vào chén.

   Miếng đầu tiên bỏ vào miệng là một miếng bánh mì nguyên cám cùng với đó là ít thịt xông khói.

  Người khác nhìn nàng ăn đều có chung một ý niệm chính là quá thanh lịch. Ăn uống từ tốn nhỏ nhẹ, không khác gì nữ tử hoàng gia ngày xưa. Lương Tư còn liên tưởng tới La tổng nữa, thực sự cả hai người cùng có một phong cách ăn giống nhau.

  Hắn đại khái biết sơ sơ thì Thái Anh là bạn gái cũ của La tổng, hình như là người đầu tiên La tổng yêu sâu đậm nên ai mà đụng tới Thái Anh liền nhận kết quả không mấy tốt đẹp.

   Mặc dù không biết trong quá khứ hai người xảy ra chuyện gì mà La tổng phải cách xa phu nhân tận 5 năm. Cái để hắn khâm phục chính là sau khi trở về La tổng liền không nghĩ nhiều lập tức cùng phu nhân định sẵn giấy hôn thú.

  Thực sự hắn rất nể tình yêu mãnh liệt của La tổng. Quả thật người đã tài giỏi làm chuyện gì cũng xứng đáng.

   Ăn uống xong xuôi, nàng trở về phòng mình thay bộ đồ để đi gặp Lưu Bân, đêm qua nàng có trao đổi vài tình tiết trong phân cảnh tiếp theo với ông ấy. Lưu Bân bảo nàng ngày mai sẽ đáp, giờ này vừa lúc ông ấy nghỉ ngơi buổi trưa. Nàng qua chắc sẽ ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info