ZingTruyen.Com

LÀM SAO ĐỂ NHỐT ẢNH HẬU Ở NHÀ - [LICHAENG]

Chương 27

Gudisgud

Đến trước cửa phòng, Lisa nhẹ lướt sang nàng. Người nồng đậm hương rượu. Thái Anh lại chẳng để ý tới cái nhìn đắm say của Lisa. Nàng mệt mỏi thở dài. Thực sự mạt lên cảm xúc khó tả. Nàng không nghĩ cả hai sẽ phát sinh nhanh đến vậy, tưởng chừng thời gian gặp chỉ mới vừa là 5 năm trước.

Năm năm qua nàng không nghĩ mình có cơ hội để gặp lại chị ấy và cũng không ngờ tới rằng sẽ có một ngày cùng chị ấy ở chung một căn phòng.

Đối với những người khác đó là chuyện hết sức tự nhiên và bình thường, nhưng đối với nàng đó là ước mơ xa vời, chỉ dám thoả mãn bản thân ở trong giấc mơ. Khi về đến thực tại, đến hiện thực mà nàng phải đối diện. Nàng lại cảm giác tất cả đều là hư vô.

Lisa im lặng được một lúc, nàng cũng đã thành công đem cửa mở ra. Cả căn phòng rất tối. Nàng thấy vậy mới bật lên công tắc. Ánh sáng lần lượt len lỏi vào phòng.

Thái Anh thay đổi đôi guốc bằng đôi dép khách sạn. Nàng mang xong, khẽ quay đầu nhìn người đằng sau.

Lisa ôn nhu nhìn nàng, đối thượng hình ảnh mỹ nhân gần trong ngang tấc thật là một cảm giác gì đó thú vị. Dù vậy nàng cũng sẽ không bị nhan sắc đó làm cho mất phương hướng.

Thái Anh đi lên phía trước, không nhanh không chậm nhẹ nhàng mở miệng nói "Chị cứ tự nhiên đi. Đây là khách sạn của chị, thoải mái mà dùng, chỉ cần đừng ở gần tôi là được."

Mới vừa đặt chân vào phòng La tổng, người chưa kịp đình hình đã bị vợ mình tạt thâu nước lạnh vào mặt.

Chẳng ngờ Thái Anh lại lạnh với cô đến vậy, đau lòng chết đi được. Lisa môi mỏng cong lên, "Ừm, tôi không đứng gần em." Tôi chỉ nằm gần em thôi a.

Thái Anh gật đầu, nàng đi đến phòng trong để lại ánh nhìn mỉm cười thích thú của Lisa. Nàng tổng cảm thấy là lạ, Lisa lại không trả lời.

Lúc nàng ngoảnh mặt lại, Lisa đã đứng im lặng. Sâu trong đôi mắt ấy cất chứa mọi loại hạnh khổ của nhân sinh. Giống như có thể nhìn ra được loại hạnh phúc, mềm mại và cũng có thể nhìn thấy được điểm yếu nhất của nàng.

  Điểm yếu ấy đáng lẽ đã bị lấp bởi điểm mạnh nhưng thật không mong đợi. Điểm yếu lại lần nữa bị Lisa khui ra. Một con người cao lãnh, một ánh mắt vạn tình cảm, dường như tất cả mọi thứ chỉ dành cho Phác Thái Anh.

   Nàng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt bình đạm, miệng nói "Chị vẫn là nên đi tắm trước, tôi chuẩn bị đồ giúp chị." Trên người Lisa hiện tại ngoài tấm thân liền không có gì.

  Lisa ngước mắt nhìn nàng, toàn thân tràn ra một loại dịch tể. Dịch ấy mang đến cho cô dòng nước ấm. Khi dịch ngấm vào người, xúc cảm cũng vì đó mà truyền lên khắp tế bào.

"Không cần, em vẫn là tắm trước đi. Tôi không sao." Lisa trìu ánh mắt biểu thị nàng lập tức nên rời khỏi đây và tắm rửa. Giờ này nếu nàng tiếp tục thúc ép thì sẽ dẫn tới cái lạnh buổi tối. Nàng vẫn là đừng suy nghĩ tới thói ở sạch này của cô, không cần.

   Nàng như đang suy tư gì đó, cuối cùng hướng về lại Lisa, mỉm cười nói, giây phút ấy nàng ngâm câu là giây phút con tim đang lạnh được sưởi ấm, dù nàng không nói những lời hoa mỹ nhưng đối với cô đó là điều tuyệt vời nhất rồi.

  "Chị chắc chưa? Tôi tắm rất lâu? Vã lại cũng chỉ có một phòng duy nhất. Chị nghĩ mình chờ được không?"

  Lisa ôn hòa mềm mại đáp "Nếu em không ngại tôi có thể cùng em....hai ta tắm chung." Lời nói ra thật dễ dàng nhưng từ ngữ lại vô cùng xấu hổ.

  Thái Anh không đáp lại lời Lisa, nàng vụt bay vào trong phòng. Để con người vừa mới nói kia trợn mắt khó hiểu nhìn lại. Ánh mắt trầm tư, sâu kín không thấy đáy, Lisa chỉ biết mỉm cười tự giễu bản thân.

  Thấy căn phòng dường như không còn ý định mở, Lisa mới tiến về sô pha ngồi chờ nàng tắm. Đôi con người ngọc ngà nhẹ ngồi xuống, cỡ 15 phút sau, vừa vặn cửa phòng lần nữa được bật ra lại.

   Lisa hai mắt kinh ngạc giấu sâu trong đồng tử, người khác nhìn vào đều tưởng cô vô cùng bình đạm, nhưng thực chất đã có tia ấm áp dao động xung quanh con tim rồi.

  Nàng trở ra ngoài, cầm trên tay một bộ đồ ngủ, "Tôi không biết vừa chị không nữa." Thái Anh đưa trước mặt Lisa, cô khẽ nhìn xuống.

Ung dung nói: "Tôi không mập, vừa với số kí của em nên là em không cần lo về khoản đó." Lisa vô tình nói, vô tình nghĩ tới nhưng lại để trong lòng Thái Anh một cảm giác buồn.

  Quả thật Lisa rất ốm, dáng người mảnh khảnh cùng chiều cao từ gia đình nên không thể nào thấy được mỡ thừa trên người. Nàng nhớ khoản thời gian hai người ở chung, tình cờ nhìn thấy chị ấy trong bộ đồ tập thể dục, lúc ấy dáng người đã là cân đối nhất rồi, bây giờ thì nó còn hoàn hảo hơn. Nàng tình cờ bắt gặp hình ảnh của Lisa trong đầm dạ hội thôi, chứ không có ý đi xem hình thể đâu nha, nên đừng nói nàng vì sao lại biết rõ như vậy.

   Thái Anh đối người khác có thể là trầm trọng xa cách, rất ít người nghe được giọng nói về đêm của nàng. Vì ai có thể sánh ngang bằng Lisa? Một vị trí vốn dĩ từ lâu đều thuộc về Lisa rồi, nàng ngữ khí càng thêm mềm "Vậy được rồi, tôi sợ là chị không thích." Nàng nói đều là thật lòng cả, nàng không biết cách ăn mặc khi ngủ của Lisa như thế nào. Nên trong lúc tìm kiếm nàng đã phải mất tận mười mấy phút chỉ để đi tìm đồ ngủ dễ chịu nhất cho chị ấy.

  Nàng suy ngẫm, đắm chìm vào khung bậc của riêng mình, Lisa liền kiềm lòng không được, cất bước về phía nàng. Một tay kéo nàng vào lòng. Thủ thỉ bên tai nói "Chỉ cần là đồ em đưa, tôi đều thích."

Lời nói kết hợp với hành động, Phác Thái Anh nhịp tim đang từng giây đập, thình thịch nhanh nhẹn, tiết tấu du dương như bản nhạc. Mặt vẫn là chịu không được sinh ra cảm giác đỏ mặt.

Nàng chuẩn bị đẩy Lisa ra thì chị ấy đã nhanh tay trước rời đi. Cô mỉm cười ôn thuận nói "Xin lỗi, tôi lại lỡ không báo trước rồi." Nụ cười đầy gian xảo, rõ ràng là cố ý nhưng Thái Anh lại buồn đi phanh phui. Nàng mơ hồ đều nói không nên lời. Chỉ đành để Lisa tự làm điều mình thích.

Thừa nhận lấy chính mình nàng đã quá nhu nhược rồi, cứ để cho Lisa hành động như hồi trước. Nàng chắc là say!

Căn phòng rơi về chế độ yên tĩnh, Lisa nhanh cơ hội lẻn vào phòng nàng rồi, không thể đi mắng được nữa. Nàng vẫn là nên làm việc riêng của mình đi, không hiểu não bộ nghĩ như nào mà lại nhờ nhân viên ở dưới đi giúp nàng đem chanh với mật ong lên phòng.

Tiếng chuông vang lên, nàng chân dép nhẹ nhàng tới mở cánh cửa. Tiếp tân gặp nàng liền không giấu được sự hưng phấn. Đôi mắt thẹn thùng, hai tay run run đưa trước mặt nàng.

Thái Anh nhìn nhìn, tay nhận lấy túi đồ, miệng nhoẻn lên "Xin lỗi vì đã làm phiền vào giờ này. Hy vọng sẽ không gây phiền tới giấc ngủ của em."

Nhân viên hai tay lắc lắc, miệng nói lấp "A...không có gì đâu ạ...chuyện em nên làm thôi."

Nàng sợ tiếp tục câu chuyện sẽ làm cho nhân viên trẻ tuổi này thêm rung nữa, nàng nhanh miệng kết thúc "Em không phiền là được. Đồ chị cũng nhận, cảm ơn em."

"À dạ vâng."

Nhân viên không thể tiếp câu chuyện nên cũng vội rời đi. Thái Anh nhìn nhân viên rời đi, lúc này nàng mới đóng cửa. Thầm nghĩ những người trẻ tuổi từng gặp qua nàng đều có trạng thái y như nhau. Rõ là nàng không làm gì mà vẫn khiến họ rụt rè.

Thái Anh đi tới phòng bếp, căn bếp thuộc dạng nhỏ gọn không mấy lớn. Nàng bắt tay vào công việc mà não bộ bắt nàng làm.

Từng miếng chanh mỏng, gừng được nàng sơ chế qua. Không gian vô cùng ảm đạm, đến lúc nàng hoàn thành, Lisa vẫn chưa tắm xong. Bàn tay thon dài, Thái Anh đặt lên bàn ngoài, ngồi xuống ghế chờ Lisa.

"Cạch!" Phòng tắm mở ra, Lisa nhẹ nhàng đặt chân lên thảm. Áo đồ ngủ cũng thuộc dạng đơn giản, là pijama lụa đen. Kết áo tinh tế, vừa khít với người cô. Tinh tế ngón tay dài khẽ tắt đèn, từ từ rời đi. 

Thái Anh lấy điều khiển tắt tivi, nàng quay người lại. Vừa lúc thấy Lisa trong bộ độ mình lựa, quả thật mắt nàng vẫn có thẩm mỹ tốt. Rất hợp với dáng người của Lisa, còn mang đến cho nàng ánh nhìn chăm chú không muốn thoát.

Lisa trìu đôi mắt đến nàng, nhàn nhạt nói "Nhìn đủ chưa?" Âm thanh sau khi tắm xong đều trùng xuống, nó vừa ngọt mà còn vừa trầm trầm nữa. Nàng thật lòng là đậu không nỗi suy nghĩ của bản thân.

Nàng hừ lạnh, không để ý lời vô nghĩa kia, nàng mà nhìn cái gì chứ? Cốc thèm quan tâm đến Lisa, nghĩ mình là ai mà nói nàng nhìn? Nàng là Phác Thái Anh đó, không mê nữ nhân.

Cầm trên tay ly chanh mật ong mới làm, đưa tới Lisa, cô hai bên mày đều nhíu thật chặt. Giống như đứa bé khó hiểu nhìn mẹ, nàng mới giải thích "Cái này uống được."

  Lisa chỉ vào người mình "Cho tôi?" Thái Anh gật đầu, lúc này cô mới nhận lấy ly nước. Độ ấm vẫn còn, từ từ dâng lên miệng, mùi gừng vừa đủ thoáng lên mũi. Lisa bình tĩnh đem ly nước uống vào. Trong khoang miệng ngập vị chua, thanh nhẹ từ mật ong. Không quá ngọt mà lại cực kỳ ấm. Đại khái ly nước này hợp khẩu vị của cô. Mà dù cho nó không ngon hay ngon nhưng đối với cô, mọi thứ từ Thái Anh làm đều xứng đáng để thưởng thức.

  Thái Anh một đường nhìn Lisa uống hết ly nước. Bây giờ ly chỉ còn mảnh trống không. Trong suốt đến vô hình, một giọt nước cũng không có. Nàng hài lòng mỉm cười, nụ cười vừa nhếch lên thôi đã bị Lisa bắt gặp, cô ôn nhu hỏi "Em làm nó?"

   "Ừm? Dở tệ lắm à?" Nàng thoáng chốc liền ngưng tụ nhìn Lisa.

  Lisa vội lắc đầu giải thích "Không, vị vừa ý tôi. Cảm ơn em."

  Thái Anh xoè tay trước mặt mình, Lisa ngầm ý hiểu hành động của nàng nên đã đưa ly cho nàng, môi mỏng khẽ nói "Làm phiền em rồi."

  Nàng cười nhẹ, sau đó đi vào trong phòng bếp dọn dẹp lại một chút. Lúc đi ra phòng nhìn Lisa an tĩnh ngồi xem tư liệu trên ti vi.

"À ưm." Nàng bước chân khựng lại, Lisa ngước nhìn nàng, khó hiểu, "Chị ngồi xem đi, tôi vào trong tắm. Đêm nay chị cứ ngủ ở giường đi, tôi có thể ngủ ngoài sô pha."

"Không cần." Lisa lên tiếng ngắt lời, biểu tình như cũ lạnh nhạt, cô trở về bộ phim tư liệu mình đang xem, mở lời "Tôi ngủ ngoài là được rồi."

  Nàng ậm ừ rồi rời đi, Lisa lúc này mới nhìn lại cánh cửa. Cô mơ hồ cảm giác nàng vừa rồi hình như có phản ứng gì đấy, nhưng lại không dám tiếp tục nói chuyện với nàng, sợ chính mình lại không biết dùng ngôn từ gì để cùng nàng mở thêm một câu chuyện khác.

  Thở dài thật mệt, khiến con người ta cảm thấy chán ghét chính mình. Lisa ảo não nhắm đôi mắt.

Đêm dài lắng mộng, người đi đường thưa thớt, tất bật hối hả trở về nhà. Người ngủ thầm cầu chìm vào đáy. Đáng yêu chó hoang, mèo hoang tìm chỗ ở. Khái niệm thiên nhiên lâm về chốn cũ, nghỉ ngơi sẵn sàng cho sáng trời vào ban mai.

Thái Anh ôn nhuận như ngọc rời khỏi phòng tắm, nàng đôi mắt tinh anh, xán lạn. Dương cánh tay thon dài không một chút tì vết lấy tấm chăn dày ôm vào người. Nàng như bé mèo nhỏ lon ton chạy ra ngoài.

  Vừa ra tới nơi nàng liền khẽ dừng chân lại, nheo mắt nhìn người đang thẳng chân ngủ trên ghế.

  Nàng đi đến gần ghê sô pha, cúi đầu xuống. Khuôn mặt an tĩnh, hai bên mày lúc nào cũng nhăn lại, dường như sẽ chẳng bao giờ thấy được đôi lông mày sáng ấy giãn ra. Áo lụa đen bị hở, mơ hồ đều có thể nhìn rõ tận tình bên trong là thứ gì.

  Thái Anh mặt vẫn là chịu không được đỏ lên, tay nàng dời xuống phần cổ áo, một động tác mạnh mẽ đầy dứt khoát hất lên lại. Nàng lúc này mới hài lòng, miệng nhỏ kêu "Chị ngủ quá thoải mái rồi." Cong môi cười, Lisa thực sự nên đề phòng xung quanh đi a, nàng không đảm bảo mình sẽ không làm gì Lisa.

  Không biết trôi qua bao lâu, nàng lại có thể ngắm Lisa an ổn chìm vào giấc ngủ, với nàng mà nói, cảm giác như thế này chính là cảm giác bình yên nhất.

  Nàng thừa nhận không biết bao nhiêu lần, dù cả hai chia tay nhưng nàng vẫn không dứt được chấp niệm của bản thân.

  Mỗi chấp niệm là một dạng sống của tạo hoá, mỗi nỗi buồn là một dạng cảm xúc tự sinh sôi và mỗi hận đau là một dạng năng lực hình thành từ nhiều khía cạnh của chính mình. Tất cả rồi cũng là từ góc độ nhìn nhận.

  Nàng thở dài trầm tư, âm thanh thực bình tĩnh nói "Li, em gần như khống chế bản thân không được rồi." Nàng không biết mình là đang nói với chính bản thân hay là nói cho Lisa nghe nữa, bởi vì nàng biết bây giờ Lisa căn bản không nghe được những gì nàng đang tâm sự.

  Xúc tác từ rượu cùng với độ mệt mỏi từ công việc, nàng chắc chắn Lisa ngủ rất sâu. Nên dù nàng nói cho chính mình hay Lisa đều là vô nghĩa.

  Thái Anh đắp chăn lên trên người Lisa, rồi rời đi, nàng đi đến công tắc, thành thục cúp xuống.

  Độ tối bao trùm khắp phòng, ánh sáng duy nhất có mặt tại đó không phải là đèn nhỏ từ gian bếp hay là một thứ gì khác. Đơn giản đó là ánh sáng mờ ảo của ánh trắng.

  Trăng hôm nay thật tròn, thật đẹp và cũng thật u sầu. Nàng không biết từ lúc nào lần nữa lại đứng trước chỗ Lisa. Chậm rãi gợi lên khoé miệng, đuôi lông mi khẽ nhếch nhẹ càng tăng thêm vài phân yêu tinh của nàng.

Lisa vẫn là tướng ngủ như cũ, nằm thẳng người, không hề nhúc nhích cũng không quay đâu hết. Nàng lúc này mới chân chính đặt đầu gối mình quỳ xuống nền đất lạnh lẽo. Nâng người lên một tí, mỉm cười không đậu khi nhìn đến đôi lông mi dài được nhắm lại.

Nàng cũng thuận theo Lisa mà nhắm lại mắt của mình, cúi đầu xuống hôn lên môi lạnh pha chút ấm kia.

Đại não dường như chẳng thể nghĩ ngợi được gì, chỉ biết muốn nhiều hơn, nàng tham lam muốn cắn lấy nó nhưng lại không nở làm đau Lisa.

Môi chị ấy vẫn như cũ, mềm mại đến đầu quả tim nàng, làm nàng càng thêm nóng rực. Bừng tỉnh lên ngọn lửa bị chìm suốt 5 năm, nàng chỉ một lòng muốn chiếm hữu lấy đôi môi đã từng dày vò nàng vào hôm sinh nhật.

Thái Anh cuối cùng vẫn là không muốn tiếp tục, nàng cảm thấy nhiêu đây xem như trả đũa được rồi, không nên đòi thêm. Vậy là quá ngọt ngào cho một buổi tối.

Nàng chật vật rời khỏi môi Lisa, bởi vì đây là lần thứ hai nàng chủ động nên vẫn còn hơi non nớt nhưng ít ra so với lần đầu vậy là ổn hơn rồi. Nàng từ từ cười lên, điệu cười như hồ ly, trầm ngâm nói "Xin lỗi, em lại không nói chị mà đã hôn trộm rồi."

  Học cách trả lời như Lisa, rõ ràng là nàng thù dai lắm a! Kỳ này La tổng nên cân nhắc bản thân cho thật tốt, không thì có ngày lại phải đi năn nỉ vợ của mình tha thứ.

  Lisa nếu biết được nàng có ngày chủ động như vậy, khẳng định sẽ hạnh phúc đến chết cũng không dám nhắm mắt.

  Nàng đứng dậy, nhìn ánh trăng bên ngoài, tự giác độ cung từ môi thêm rộng. Nàng hài lòng quay người rời đi.

  Vào phòng, lên giường. Nàng học tập cũng thật nhanh. Mau chóng chìm vô giấc ngủ. Nàng đêm nay so với nhiều đêm trước ngủ rất ngon. Có thể nói từ trước đến giờ đây là lần đầu nàng mơ thấy giấc mộng đẹp.

  Buổi tối trôi qua chậm rãi, trăng tròn vừa lên đã nhìn thấy cảnh tượng lung linh như thế này. Nên không ý định nhường lại cho mặt trời. Muốn tiếp tục nhờ Thái Anh thêm nữa nhưng tiếc là không thể nào, chỉ đành hẹn nàng hôm khác lại làm.

  Lisa khẽ mở mắt mình, nhìn nhìn trần nhà. Cô lúc này mới xốc chăn rời khỏi người, ngồi dậy ngó ra phía cửa sổ. Trời bây giờ cũng chỉ mới ngoi lên, cỡ tầm 5 giờ sáng là cùng.

  Sau khi nhìn những thứ bên ngoài kia, cô mới ngoảnh đầu xem cánh cửa xám không chút động tĩnh. Cả người có vẻ thoải mái, dường như cơn say nhẹ đêm qua không còn luẩn quẩn trong người nữa. Cũng không hề biết đêm qua bản thân bị người nào đó hôn trộm.

Lisa đứng dậy, đem chăn xếp gọn lại. Đêm qua cô đã chuẩn bị sẵn áo đồ của mình ở bên ngoài, giờ chỉ cần mang sơ rồi về phòng tắm rửa cho thật sạch.

Trước khi rời đi, cô không quên mở cánh cửa ra. Ở bên trong nữ nhân vẫn an tĩnh ngủ, Lisa suy nghĩ gì đó vẫn là quyết định đem cửa đóng trở lại.

Rời khỏi căn phòng, bên ngoài Lương Tư đã chờ sẵn, cô nhìn hắn, hắn tiến lên khẽ nói vào tai "La tổng, Enzo đêm qua đã có mặt ở thành phố P, hiện tại đang ở khách sạn của chúng ta."

Lisa nhíu chặt mi mắt, đuôi mi mắt sắc bén, tản nhiệt đều là khí không vui, "Nói Hạ Ninh trước 7 giờ tôi muốn cô ấy có mặt ở công ty và nhờ tới ban an ninh, tìm ra cho tôi người chụp em ấy lúc thang máy, sẵn tiện xem Ezo tới đây vào lúc mấy giờ, cụ thể là ở đâu."

Hướng về phòng Thái Anh, bình tĩnh nói thêm "Cậu giúp tôi chuyển lời tới Thái Anh là tôi xin lỗi em ấy. Bảo em ấy không cần đến phòng tôi nữa, cứ nói tôi có việc là được."

Mục đích kêu nàng qua cũng là vì muốn cùng nàng ăn sáng, ai ngờ đâu lại bị nhóc ranh tìm tới. Hôm nay khẳng định không thể nhìn thấy nàng chơi đùa thành phố P rồi.

"Lương Tư!" Lisa không nhanh không chậm tiếp tục nhờ "Điều xuống dưới, giúp tôi chuẩn bị một ít thức ăn thanh đạm cho em ấy. Nói với đầu bếp đừng làm món gì liên quan tới bơ, em ấy không thích nó nhưng cũng đừng để em ấy nhìn thấy. Nếu không thì cậu sẽ thấy bơ chấm nước tương là gì."

Lương Tư ra sức gật đầu, hắn nửa môi khẽ cười nhưng cũng thật nhanh gỡ xuống. Hắn chợt nhớ gì đó, lấy trên túi áo mình ra thẻ phòng.

Cô cầm thẻ trên tay, rồi ngoảnh đầu rời đi. Trở về phòng, cô liền lấy ra laptop mở khoá, nhanh tay gõ bàn phím. Dòng chữ trên màn hình hiện lên.

Coi xong, cũng là 6 giờ sáng. Cả người cảm thấy không được tự nhiên lắm. Lisa gập máy tính lại, rời khỏi ghế. Đi đến phòng tắm.

Tác giả có lời muốn nói:

Khuyến cáo các bạn thân yêu nên nghe bài more more của Twice để cảm giác được lúc Thái Anh hôn trộm ai đấy🫣

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com