ZingTruyen.Com

LÀM SAO ĐỂ NHỐT ẢNH HẬU Ở NHÀ - [LICHAENG]

Chương 25

Gudisgud

Không gian ngột ngạt cộng hưởng với hàn khí từ Lisa khiến thang máy như lâm vào tầng băng tuyết lạnh lẽo. Sự ấm áp duy nhất có ở hiện tại chính là Thái Anh. Cô chỉ cần đứng ở gần nàng, làm một cái người nhút nhát núp sau lưng nàng là được. Nhưng mà lỡ như Thái Anh không biết cô sợ La tổng thì sao? Thì lúc đó cô nên chuẩn bị tinh thần để cầu nguyện tổ tiên trên trời phù hộ cô thoát kiếp này chứ sao giờ.

Hy vọng nàng sẽ hiểu được tâm tư nguyện vòng của cô bé mạnh miệng với nàng, yếu thế với cả thế giới cần nơi trú ẩn. Nàng tuyệt đối đừng rời đi a, cô liền khóc, nước mắt sẽ hoá vào đôi mắt mà tuôn xuống dưới đấy.

Mặc dù không biết vì sao La tổng lại sinh ra con người khác cảm giác cái lạnh nữa. Nhưng mà đối với đôi mắt chỉ một mình Thái Anh ấy thật không biết diễn tả bằng lời gì.

La tổng được mệnh danh trong giới thương trường là người cực kỳ tàn bạo. Không những thế còn nhiều lần đem những người có ý đồ hăm he với LC đều lần lượt đem ra ánh sáng phơi bày những tật xấu.

  Có một hôm LC đã thành công đem nhân viên chính trị của mình vào tù. Toàn thành phố bùng nổ tin tức, người người đều tràn vào hóng chuyện. Nhưng sau 15 phút thì tất cả đã bị bốc hơi, không còn một tin nào sót lại.

  Người ta đồn thổi xung quanh vị chủ tịch chưa lên chức của LC rất nhiều. Không ai biết người kế vị tiếp theo là ai. Bởi vì những gì gia tộc lớn mạnh đấy phơi bày ra công chúng chỉ là một tờ giấy trắng.

Mãi sau này, La tổng trở về M người ta mới biết được vụ việc năm đó là do một tay Lisa làm nên.

Cũng bắt đầu từ đó, một thám tử Vân Linh sinh ra đời. Cô muốn biết sâu hơn về La tổng nên thường hay đi tìm hiểu về sở thích của ngài ấy. Nhưng điều đáng nói là trên mạng không có một dữ liệu nào hoàn chỉnh, tất cả đều được thay đổi nhiều lần.

  Vân Linh sợ Lisa chín thì Thái Anh lại run tới mười. Nàng không nghĩ phải đối mặt với Lisa tại nơi oan gia như thang máy. Sau lần bữa cơm không ngon miệng đó, nàng đã triệt để đi cái sự quan tâm săn sóc của Lisa dành cho nàng, nói trắng ra là phủ sạch mối quan hệ.

   Vậy mà giờ đây khi gặp lại, Lisa không một lần đi trách cứ nàng, cũng không lần nào chịu nói lên. Chị ấy chỉ có dùng cái ánh mắt thâm tình đấy nhìn nàng, dùng những lời lẽ mà bản thân nghĩ được sẽ nói lại với nàng.

Lúc Lisa kéo tay nàng vào, bên trái góc hành lang đã có cái máy thò ra rồi. Nàng không biết người đó có chụp được hay không nữa, nàng không lo lắng bản thân khi bị phanh phui bởi họ. Điều nàng để ý là việc Lisa có chấp nhận để bản thân lên hot search tin tức trong ngày không.

Chắc chắn với tính cách nói ít làm nhiều thì đương nhiên tin chưa lọt ra, người đó đã bị thiêu huỷ ở xó nào của thành thị rồi.

  Chuyện này nàng cũng chưa có thời gian để gọi về Jisoo nói chị ấy giúp nàng xem lại tình hình người trong khách sạn.

  Hiện tại nàng còn có cái tổ tông giáng thế đứng kế bên, không thể nói với Jisoo được. Nàng vẫn là để khi bữa tiệc kết thúc liền gọi tới chị ấy giúp đỡ.

Sự việc cũng quá nhanh đi, lúc nàng kịp định hình thì đã nằm gọn trong lồng ngực Lisa rồi. Nếu không phải vì mùi hương vani thơm trên cơ thể Lisa thì nàng đã tại đây cho một tát, nàng cực kỳ có ác cảm với những người cố tình đụng chạm vào cơ thể khi nàng chưa cho phép.

  Chỉ cần nghĩ tới người khác đụng vào thân thể nàng dù chỉ là một cái nắm tay cơ bản. Nàng cũng đã buồn nôn rồi.

  Thái Anh mơ hồ không để ý đến cái nhìn vui của người kế bên. Nàng vẫn còn rơi vào không gian của riêng mình, trầm tư lắng lo suy nghĩ về việc hình ảnh có khả năng bị tiết lộ ra bên ngoài. Thậm chí nếu như để chúng lọt vào mắt của những người ghét nàng, không phải rất bất lợi cho đôi bên sao.

Thang máy đinh đúng tầng 10, hai bên cánh được mở ra. Nàng chuẩn bị đem tấm thân xinh đẹp này bước ra khỏi thang máy, cũng không nghĩ sẽ lại gần gần Lisa nên khi vừa tới nàng liền muốn chạy thật xa.

  Đời đâu như là bước nghĩ của nàng. Ngay lúc mọi người đều rời khỏi thang máy. Thái Anh chỉnh sửa một chút y phục của mình. Nàng quay sang tấm kính kế bên, xem gương mặt tinh xảo đến không góc chết. Nàng tấm tắc hài lòng Kỷ Giai Nghiên đẻ nàng ra quả thật không sai mà.

   Nàng chỉnh xong y phục, cảm giác có người nào đó đang từ từ tiến đến gần nàng, hơi thở của nữ nhân phả vào bên tai.

  Lisa đi đến bên Thái Anh, nhẹ đặt môi mình ngang tai nàng, nói "Ngày mai, 7 giờ đến phòng tôi. Vì thế đừng trễ, em biết tôi sẽ rất khó chịu nếu em không đúng giờ."

   Tiếng ngâm khẽ thoát ra khỏi đôi môi, một nữ nhân thành thục không báo hiệu trước nhẹ cắn lên vành tai gợi cảm ấy.

  Nàng hai mắt trợn tròn kêu "Ưm...đừng...chị lớn mật lắm rồi."

  Thái Anh vừa kinh ngạc vừa thẹn. Nàng hai man tai không ngừng run lên. Trời quỷ không biết nàng bây giờ chẳng khác gì một con thỏ bị con sói đói khát kia xằng bậy.

  Giữa những xúc tác từ cơ thể, nàng không nhịn được bản thân hắt xì thành tiếng.

  Sinh cảm của Thái Anh cực kỳ nhỏ nhẹ. Nàng hắt xì không những dễ thương mà còn mang đến người nghe một loại cảm giác muốn được che chở cho nàng.

  Lisa khẽ cười thành tiếng, cô biết nàng bị mẫn cảm nhưng vẫn không thể khắc phục bản thân muốn nhiều một chút khi dễ nàng ấy. Thấy nàng xù lông cô liền chịu không được. Nàng là cái tiểu nhỏ nhỏ, bé con của cô, là cái tiểu mà cả đời này không thể không quan tâm. Hai mươi bốn tiểu cũng chỉ vừa hai chấm bốn.

  Thái Anh nhìn hai người phản chiếu trong tấm kính, bên ngoài được Lương Tư cũng như vệ sĩ của Lisa che chắn nên căn bản người khác không thể thấy được việc Lisa đang đối xử với nàng.

  Nàng nhớ đến giai đoạn hồi Lisa còn 17 tuổi, không nghĩ càng lớn Lisa lại càng quá trớn như vậy. Rõ ràng là người lạnh nhạt mà?

Vậy sao cứ thấy nàng liền không biết điều cắn vành tai người khác. Làm nàng càng lúc càng thấy nữ nhân này ở trên báo với ngoài đời hoàn toàn chênh lệch.

Thái Anh quay người lại. Một đôi mắt trong trẻo như thuỷ sâu thâm thuý nhìn nàng.

Không hiểu vì sao khi đối diện với Lisa nàng lại quên hết tất cả suy nghĩ của bản thân.

"La tổng." Thái Anh bất mãn gọi, dùng chất giọng mềm nhất để nói chuyện với Lisa, nàng thở tràn dài khó chịu nói "Chị biết giữa chúng ta chỉ là hợp đồng trên danh nghĩa, không thân không phận như tôi cảm thấy chị vẫn nên làm theo lời điều khoản nêu. Chắc chị sẽ không quên nó đi."

   Lisa vẫn không nói gì, cô chỉ đứng nhìn nàng cố gắng kéo khoảng cách của hai người ra xa. Dù cho nàng cố gắng thì mọi thứ vẫn là vậy.

Một bàn tay không phận đặt quanh eo nàng. Lisa giờ khắc này chỉ nghĩ làm sao để đem cái miệng nhỏ này đóng lại. Cô hừ nhẹ lên tiếng nói "Đúng thật tôi không quên ba điều của em nhưng Thái Anh à, rõ là trong đó không ghi tôi không được gọi em tới phòng tôi."

Lisa hàm ý trên môi cười không ngớt, "Vậy đừng nói với tôi em là nghĩ đến sự tình kia?"

Hướng tới khuôn mặt tai hồng mặt đỏ, tim gia tốc đập liên hồi. Thái Anh khẳng định nàng bây giờ quá mức thẹn. Nàng nào suy diễn tới đó? Nàng thật lòng không thích ngày càng đối mặt với Lisa, không thích mình sẽ động tâm với chị ấy.

Thái Anh mặt đỏ quay sang bên trái, lúng túng nói "Chị sao có thể tự tiện nói được những lời đó?"

"Nếu không phải vậy thì sao em lại đỏ mặt?" Lisa đem nàng sát gần mình hơn, môi kề lên vành tai hồng kia, gian xảo nói "Thực sự ảnh hậu là muốn cùng tôi thể dục buổi sáng!"

Thái Anh nhẹ nhích Lisa rời khỏi mình. Lisa tinh ý nhận ra, cô theo lực tác động của nàng mà tách. Mùi hương trên cơ thể Thái Anh cũng vì đó biến mất, Lisa ngậm ngùi tiếc. Đối với cô, Thái Anh là người có mị lực cực kỳ lớn.

Nàng nhìn ra phía bên ngoài rồi lại nhìn về Lisa, môi mỏng khẽ nói "La tổng, đưa số phòng cho tôi, ngày mai tôi sẽ tới đúng giờ. Chị không cần lo lắng." Nàng nửa tầng đều biết không chấp nhận lời đề nghị của Lisa thì khó mà thoát khỏi đây. Chi bằng chấp nhận để mau sớm rời đi.

Lisa nhướng mày mỉm cười, "Kế bên phòng em a."

Thái Anh kinh ngạc được một lúc, nàng liền đối thượng ánh mắt nhu tình kia. Nàng bưng cái đầu nói "La tổng, không ai nói chị đừng dùng ánh mắt kia nhìn người khác à? Đặc biệt là nữ nhân."

  La tổng ăn ngay nói thật "Ừm em là ăn dấm?"

  Thái Anh nặng nề một cái đầu chửi Lisa, quả thật thông minh gì chứ. Quá ngốc, nàng nào biết Lisa trở về liền khác như vậy. Nếu biết nàng sẽ không ký tên, càng không đến cục dân chính lãnh giấy kết hôn.

   "Chị nghĩ xem, tôi lấy tư cách gì để ăn dấm với chị? Chị phải biết tôi cũng chỉ là lợi ích cá nhân nên mới đồng ý. Đừng tự ảo tưởng bản thân nữa, sẽ làm chị mệt lòng đấy."

   Thái Anh nhếch mép cười với Lisa, nụ cười hồ ly tựa đem Lisa nhập vào hình bóng quá khứ của nàng. Miệng lưỡi khô đắng, thật không biết thế nào mới có thể để nàng không nói những lời đó với cô.

  Cuống họng dâng lên tầng chua xót, lòng đau đến tận cùng. Lisa xem như bản thân cô chưa nghe lấy lời vừa rồi của Thái Anh. Cô gật đầu, từ từ bồi thêm "Ừm, vậy coi như em nghe hiểu ý tôi nói. Cứ vậy mà gặp lại vào ngày mai." Lisa cong khoé môi cười với nàng.

Dứt lời, Lisa một mạch rời khỏi thang máy. Hình bóng cao thấp ẩn sau cánh cửa, lúc này Thái Anh cũng không khác Lisa là bao. Nàng chán ghét bản thân vì nói ra những lời đó, nhưng nếu như nàng không nói thì làm sao đây? Tình cảm của nàng không khắc chế được.

  Thái Anh cô đơn đứng trong thang máy, hình bóng đấy dường như nàng không quên. Cao ngạo Lalisa lại toát lên điều mà nàng nghĩ sẽ không bao giờ thấy.

  Nàng ngẩng cao đầu, đôi mắt khẽ nhắm chặt lại. Miệng lẩm bẩm vài câu gì đó.

  Cuối cùng ánh mắt còn lại là một mảng đông cứng, sắc bén đuôi mắt. Nàng nhớ đại khái không sai.

Năm đó trong phòng thí nghiệm hóa nàng không nên chấp nhận cái nụ hôn an ủi đấy. Nàng không nên mê gái, không nên yếu đuối chỉ vì người ta ghét nàng mà sợ hãi. Đáng ra nàng nên tập học cách mạnh mẽ thì đã không để việc đó xảy ra. Là do nàng trước đó đã thích Lisa rồi. Không trách được người khác.

Trách thì trách Cao Lãng năm đó tỏ tình nàng, không thì Lisa sẽ không tới hôn nàng rồi. Đúng là sự mê muội của con người, khó có thể nói thành lời khi hai tiếng cảm tình đã vượt ra.

Đến bây giờ nàng vẫn ân hận vì thích Lisa, chính cái sự ôn nhu đấy khiến nàng phải nhiều lần tự hỏi Lisa là đối với nàng một mình nàng ôn nhu chứ.

  Sự thật nàng cũng biết, quá khứ nàng cũng biết, duy chỉ có tương lai nàng vẫn còn mờ mịt. Nàng không thể nghĩ được những gì Lisa suy nghĩ. Hai bộ não đều hoàn toàn khác nhau, thứ Lisa nghĩ nàng cả đời chưa chắc đã nghĩ tới.

  Nàng là mê muội đến ngốc mà. Không thật ra là Lisa mê nàng chứ nàng không mê Lisa.

Thái Anh hậm hực bước ra, nhấc bổng lên đôi guốc nện trên nền nhà. Nữ nhân yêu kiều như hồ ly, thoát tục thoát hiển xuất hiện tại bữa tiệc.

  Tứ phía nổi nhạc linh đình, tiếng nói vang vọng một bầu không khí xì xào. Thái Anh cùng Vân Linh tiến bước vào khu vực bên trong đại sảnh.

Trên khuôn mặt của nàng, người ta chỉ thấy được Phác ảnh hậu trong truyền thuyết chứ người ta không thể thấy đằng sau gương mặt đang hồ ly đấy là sự tức giận kinh người đặt lên trên cơ thể Lisa.

Cả hội trường chợt ngưng đọng, âm thanh to lớn kể từ khi thấy nàng vô liền không còn.

Thấy được nàng, Cao Lãng từ trong đám người bước ra, hắn vội vàng nhưng không quên giữ thể diện cho bản thân. Hắn chậm rãi đến gần nàng. Mọi người cũng vì đó nhìn theo hành trình từng bước một tới ảnh hậu của ảnh đế.

Thái Anh đổi cái ánh mắt, nhàn nhạt chờ Cao Lãng tới mở miệng kêu "Cao tiên sinh." Nàng đối với Cao Lãng cực kỳ có ác cảm.

Cao Lãng trìu nàng cái ánh mắt, dò xét từ trên xuống dưới. Hắn tấm tắc khen không hết. Nàng quả thật hôm nay quá xinh đẹp, đường cong trên cơ thể được phác hoạ một cách tài tình. Trang phục phần nào cũng khiến hắn kiềm chế không được mà nghĩ tới việc đó với nàng.

   Hắn không phải người tu hành, không thể không nhìn thấy sắc mà trơ mắt bình tĩnh xem như chưa thấy gì được. Thần tiên nào cũng phải động tới phàm nhân a. Hắn cũng chỉ là con người, biết nhớ thương Phác Thái Anh.

  Đáng giận hắn lại không có được trái tim sắt đá của nàng. Cả đời này nàng chỉ một mình yêu nữ nhân kia. Thật không công bằng thứ trời ban lại thua một ngón tay. Cả giận đáng khinh, nhớ tới nữ nhân cao cao tại thượng đấy lòng hắn dâng lên cảm xúc chỉ muốn giết người.

  Cao Lãng trầm mặt nhìn nàng, hắn nói "Thái Anh, em tới đúng lúc. Vào trong đi mọi người đang đợi em."

  Bàn tay thô ráp đặt trước mặt nàng, Thái Anh nhíu mi mắt nhìn xuống. Nàng thắc mắc hỏi "Cao tiên sinh là đang muốn....?"

Cao Lãng bất chợt giải thích, "Bên trong có những người cấp cao của P cho nên đây là cơ hội để em phát triển với các thành phố khác. Đạo diễn Lưu đã nhờ tôi chuyển lời như thế đến em, tôi cũng không dám mạo phạm mà nắm tay em." Dù gì hắn cũng không thể tự tiện chiếm tiện nghi của nàng, nàng sẽ càng ngày xa lánh hắn hơn. Chưa kể hiện tại thành phố P không có nữ nhân đó. Hắn có thể từng chút một mà tiếp cận nàng, rồi từ đó chiếm lấy trái tim bằng đá chứa mỗi Lisa.

Từ sau lần đó Cao Lãng liền biết không thể để thua Lisa, hắn sẽ cố gắng chiếm lấy tâm hồn lẫn thể xác của nàng. Đến khi nào tấm chân tình này của hắn được nàng nhìn mắt tới, lúc ấy hắn đã thành công chinh phục được tất cả mọi thứ.

Thái Anh mờ mịt, nàng cảm thấy rõ Cao Lãng đang có vấn đề. Thường ngày hắn không cần phải giải thích rõ với nàng. Nay vậy mà lại khác hẳn.

Cũng không phải chuyện của nàng lắm, nếu hắn thay đổi nàng xem như cũng vừa lòng.

Thái Anh tạm thời gác sang chuyện hắn thay đổi. Nàng để tay mình đặt lên tay hắn. Xúc cảm từ bàn tay truyền lên dây thần kinh, nàng căn bản gượng đến khó chịu.

Hai người như bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình, kế bên cạnh Cao Lãng mặc một thân áo vest là một nàng ảnh hậu với đầm dạ hội bó sát người.

Cảnh đẹp tình thú đến khó tin, khó mà chợp mắt được hai người. Cùng nhau sánh vai tiến vào khu vực chính. Âm nhạc vừa vặn vang lên giai điệu quen thuộc.

Cao Lãng dìu nàng đến sảnh chính, cả khán phòng ồ ạt ngưng thở. Mọi người đoán không sai chuyện tiếp theo ánh đèn sẽ dừng xuống chính giữa trung tâm nơi hai người đứng.

Hắn đối nàng một cái điệu cười trầm ấm, cúi người xuống, "Thái Anh, em có nguyện ý cùng tôi nhảy không?"

  Lời đề nghị đưa tới nàng, nàng làm sao lại ngơ ngẩn thế này?

   Từ trên cao nhìn xuống, đối thượng tinh tế cặp mắt ở phía dưới kia, Lisa trầm mặt lẳng lặng đứng nhìn Thái Anh. Cô không biết nàng có thấy cô không nhưng nhìn dáng vẻ nàng có thể tinh ý nhận ra được cô đang ở góc nào đấy xem nàng.

  Thái Anh hướng về Cao Lãng rồi lại hướng nhìn ra nữ nhân đứng ở trong đám đông. Nụ cười chưa bao giờ hiện, Đinh Tư Duệ luôn ẩn trong đám đông. Làm người khác cảm nhận cô ta thật quái dị.

  Nàng ngoảnh đầu về Cao Lãng, khoé môi dương lên, môi mỏng khẽ rót vào tai hắn, nàng tiến đến gần nói "Cao tiên sinh thật ngại quá, cơ thể của tôi nó có ác cảm với anh."

  Cao Lãng nghe xong, trên hàng gân xanh lộ rõ hàn khí. Hắn hỏi "Vì sao?"

  Nàng tựa như một tiểu hồ ly tinh, câu hồn đoạt phách đối phương, "Bởi vì a, tay của anh đã đụng chạm biết bao nhiêu người phụ nữ rồi, nếu để chúng đặt lên cơ thể tôi, tôi liền không thể khống chế được bản thân mà phát tán sự tức giận đó, anh thấy vậy có nên không? Tôi thì cảm thấy đừng a~" Âm cuối được nàng nhẹ nhàng kéo dài.

   Nàng tiến lùi một bước tách khỏi nơi hai người vừa mới hàn huyên. Ánh đèn vẫn còn chờ nàng hồi âm a "Cao tiên sinh, anh nên giải quyết chuyện này đi. Tôi không phải đến để dự tiệc. Tôi là đến để xem chuyện vui thôi."

   Lồng ngực thở phập phồng, hai bên huyệt thái dương căng như dây đàn. Đôi mắt đen tối không thấy rõ, hắn mơ hồ tức đến phát máu "Thái Anh, em rốt cuộc là muốn giở trò gì?"

  Nàng hừ lạnh nói "Cao tiên sinh, tôi đã bảo không đến để giở trò, chỉ là xem anh làm sao đối với những người ngoài kia giải thích một chút sự tình."

  Dứt lời, nàng quay lưng rời đi. Để lại một tràng ánh mắt khó hiểu. Mọi người vừa rồi không biết giữa hai người là nói cái gì mà Cao Lãng im lặng tản nhiệt lạnh tới khán phòng, còn Thái Anh lại bình thản rời đi như chưa hề có chuyện gì.

  Người ghét Cao Lãng không nhiều nhưng nhìn hắn bị nàng cho ăn bơ như vậy cũng đáng đi. Nếu biết được tính cách hung tàn của hắn thì đám fan ngu muội đó sẽ không ngốc tử đi thích hắn.

Nàng khuất sau đám người, tìm tới đạo diễn Lưu. Bên này khuôn mặt điển trai chứa sự giận dữ phải hậm hừ rời khỏi. Hắn bây giờ bị cả thế giới biết là kẻ ngốc mời nữ nhân nhảy không xong còn bị xấu hổ.

Lần thứ hai hắn bị nàng làm như vậy, hắn vẫn không thể không ngừng thích nàng. Càng ngày nàng làm vậy hắn càng ham muốn nàng hơn.

"Phác Thái Anh, em không phải là của anh thì cũng đừng nghĩ là của ai."

Cao Lãng một mạch thoát ly khỏi phòng. Trên cao đứng nhìn cảnh hay, nữ nhân vừa ý nhấp ngụm rượu trên khoé miệng ly.

"Lisa không ngờ ngươi lại thích nhìn người khác xấu hổ."

Cô không quay đầu cũng tự giác biết người nào "Hạ Ninh, ngươi cảm thấy ta là người như vậy?"

Người tên Hạ tổng kia đi tới gần Lisa, cười cười nói "Ừm, không nha. Ta cảm thấy ngươi là đang chú ý tới nữ nhân vừa rời đi."

Lisa lười biếng nói "Mắt ngươi cũng quá tinh rồi, ta không chối."

"Vậy đó là ai a~" Hạ Ninh câu khoé môi cười, cô cảm thấy nữ nhân kia chắc hẳn phải quan trọng lắm nên mới khiến Lisa vừa rồi cười đến rối tinh rối mù.

"Em ấy sao?" Lisa không xem gương mặt tò mò kia của Hạ Ninh, cô tiếp tục uống thêm một ít rượu.

Hồi nãy biểu hiện đó của Thái Anh cũng quá hợp với cô rồi. Bé con cứ thế phát huy là được.

Lisa từng chữ một nói ra "Em ấy là vợ của ta, tên Phác Thái Anh."

Ngắn gọn xúc tích, La tổng nói ra đều là chân thật. Giọng trầm ấm nhưng chất chứa vô vàn sự cưng chiều. Nhu tình trên ánh mắt của Lisa chính là tất cả điều tuyệt đẹp nhất. Khi nói đến mối quan hệ của cả hai, cô không từ chối mà thẳng thắn nói với Hạ Ninh.

Tác giả có lời muốn nói:

Thái Anh: Tôi vợ chị hồi nào?

La tổng kiêm sợ vợ: Em nói gì? Rõ là vợ chị từ bé rồi giờ lại chối là thế nào???

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com