ZingTruyen.Info

LÀM SAO ĐỂ NHỐT ẢNH HẬU Ở NHÀ - [LICHAENG]

Chương 24

Gudisgud

   Thái Anh chợt nghĩ đôi khi duyên là một vòng lặp vậy. Nàng muốn bản thân giữa mình với con số 7 không nên có một mối quan hệ gì căn bản là điều không thể. Nàng càng cố ý thì cuộc đời lại càng bạo hơn.

Một đường ưu nhã quẹt thẻ, Thái Anh nhẹ nhàng mở cánh cửa. Nàng bước chậm rãi về phía trước, xung quanh phòng bài trí khá đơn giản. Ti vi, tủ lạnh, tủ đồ hay cả bồn tắm đều ổn.

  Phòng khách sạn này đối với một mình nàng ở cũng quá lớn rồi. Nàng trở về nhìn Vân Linh, ra hiệu cho cô mau đưa hành lý vào phòng.

Vân Linh làm theo lời nàng, tay này phối hợp tay kia vận chuyển hết tất cả hành trang, túi xách của nàng vào phòng. Lúc này Thái Anh từ trong phòng tắm bước ra, nàng đưa cho cô vài cái khăn trắng của khách sạn. Nhướng mày nói "Để xuống cho nhân viên giúp chị."

  "Vâng!" Vân Linh nhận lấy khăn tắm, đặt nó sang một bên. Kéo va li tới trước mặt mình chỉ vào trong đó dặn dò "Ở trong là đồ dùng lặt vặt cùng với bộ ga giường mới. Em đã chọn tông màu theo sở thích của chị."

Nàng gật đầu đáp "Ừm, cảm ơn em."

Thái Anh có chứng sợ chỗ lạ. Ngày nào đi công tác xa nhà, nàng sẽ thay đổi hết tất cả đồ dùng trong khách sạn. Lão bản biết được chuyện này, không trách nàng mà còn vui vẻ chấp thuận nữa. Như người ta mà có ý kiến vậy sợ rằng đã bị nói từ lâu rồi nhưng đối với một mình Thái Anh thì lại là đặc ân khác.

Hai người liền không nói nhiều, cô biết nàng cũng mệt rồi nên nhanh chóng thúc giục nàng mau vào ngâm bồn, nước cũng đã chuẩn bị sẵn. Tất cả đều được một tay Vân Linh sắp xếp ổn thoả. Trước khi rời đi, cô không quên bỏ vô máy một ít tinh dầu để hương thơm lan toả khắp phòng.

  Ngang qua phòng tắm, tiếng nước róc rách rỉ xuống sàn. Vân Linh chịu không được bản thân nuốt xuống ngụm nước bọt. Nghĩ tới cái nữ nhân không biết tốt xấu này thoát y liền chịu không được mà sinh ra ý đồ xấu.

Vân Linh bưng một cái đầu tồi tệ của mình bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa nghĩ người nào có được Thái Anh liền phước tám đời rồi. Dung mạo phải gọi ở cái tầm, vóc dáng thì cân đôi hài hoà. Chưa kể nghĩ tới Thái Anh ở trên giường làm vài sự tình, liền gấp không được muốn biết. Giọng của nàng mà ừm ưm một cái thì chỉ có chết thôi, chứ sống nào được với cái chất giọng đầy sự cong vẹo đó.

  Nói tới mới để ý, lỡ đâu nữ thần nhà cô cong thiệt thì sao? Nhớ không sai trên mạng từng đồn thổi nàng bao nuôi tiểu minh tinh tuyến 18, còn lập ra một topic hơn trăm ngàn bình luận nói nàng nếu là thật họ liền không cần suy nghĩ lập group anti người kia.

  Fan hâm mộ đôi khi rất ích kỷ, họ chỉ muốn nghệ sĩ mãi mãi sống trong cô độc, tĩnh mịch. Áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác và cho rằng việc làm đó là đúng. Dù đó là ý kiến cá nhân nhưng nói thật đối với người biết nhìn, biết nhận thì đó là việc làm độc tài. Cả giới nghệ sĩ vì vậy rất ít công khai mối quan hệ của bản thân lên trên mạng xã hội. Vừa bất lợi cho nghệ sĩ mà người kia cũng sẽ bị lời ra tiếng vào.

   Vì vậy nếu đã là người yêu, trước tiên bạn cần một tâm thế vững chắc để vượt qua sóng gió. Nhưng cũng đừng vì đó mà sinh ra loại sợ sệt, Thái Anh từng nói với cô rằng: "Yêu người nổi tiếng không gì là khó khăn cả, lúc đầu em bị chỉ trích, tấn công. Càng về sau câu chuyện được lắng xuống và những người ngoài kia sẽ nhìn lại vấn đề mà năm đó họ đã làm. Mặc dù lúc đó đã muộn màng rồi nhưng vẫn còn một chút gì đó là kịp thời để họ nói ra hai tiếng xin lỗi."

Nàng luôn đem ra những lời khuyên bổ ích cho cô, trong cuộc sống này nàng hiểu rất nhiều nhưng về việc riêng mình, nàng lại không làm được. Chứng kiến nàng từ những lúc còn trẻ con bước vào nghề, vượt nhiều sóng gió để dành lấy ngôi vị nữ hoàng cao quý. Nàng chính là nàng, là một ảnh hậu. Một nữ nhân tài giỏi và xinh đẹp nhất đời này cô từng biết.

Không muốn phải đau đầu về những chuyện suy nghĩ, Vân Linh đã tự vẽ ra biết bao nhiêu cảnh viễn tưởng. Nội tâm thật lòng muốn biết nàng thuộc về người nào. Người có thể che hết cả bầu trời cho Thái Anh không? Có thể hảo hảo cưng chiều một tiểu ngạo kiều ảnh hậu không? Cô chỉ mong nàng kiếp này về già thật hạnh phúc nhất, đặc biệt là cùng người nào đấy trăm năm hoà thuận.

Giữa lúc dọc hành lang khách sạn, ánh đèn mỗi lúc bước tới sẽ được bật lên. Vân Linh vì suy nghĩ nhiều thành ra đâm trúng người khác, lảo đảo thân mình ngả về phía sau, may mắn thân thể vẫn trụ được nên không rớt đấy chứ.

Đau trên cánh tay, mắt còn chưa kịp nhìn người đã quát mắng "Ngươi đi đường không biết nhìn đường sao?"

  Người kia mặc dù đụng trúng nhưng vẫn không có ý định sẽ đi xin lỗi cô, ngược lại bản thân còn lườm nhẹ Vân Linh nữa. Sau đó chạy nhanh về phía trước.

  Vân Linh tức đến máu trong người sôi lên, miệng không ngừng lẩm bẩm trách cứ. Làm gì mà phải chạy nhanh đến vậy, đụng người khác không biết nói tiếng xin lỗi, còn lườm khuôn mặt xinh đẹp này nữa. May cho nhà ngươi là bổn cô nương đây không sống nhỏ nhen nên không muốn truy cứu chạy theo ngươi đòi xin lỗi đấy.

   Thật tình chạy như sói chết.

  Cô vừa quay mặt đi tiếp thì đã có thêm ba bốn tên chặn lại hỏi "Cô có thấy tên mặc áo khoác xám vừa chạy ngang đây không?"

  Mặt đần độn Vân Linh ngơ ngác gật đầu, cô còn chỉ chỉ cánh tay theo hướng tên vừa rồi mới đi ngang.

  Trong quốc phục màu xanh, bảo an khách sạn lên tiếng khách khí, không quên mỉm cười cảm ơn.

   Vân Linh như bừng tỉnh, chân thật sự việc là cô mới vừa đụng trúng ăn cướp. Ôi mẹ ơi, quả thật là ăn cướp lần đầu thấy, hèn gì chạy như sói chết. Điều quan trọng bây giờ là không cần tên đó xin lỗi cô đâu.

Mau chóng chạy về khách sạn báo cho Thái Anh nghe chuyện này mới được. Không ngờ thành phố P lại làm người khác thú vị như vậy, ăn cướp vào tận khách sạn hỏi thăm.

   Quả thật đáng sợ mà!

...........

Thái Anh chân ráo nước từ từ giẫm đạp lên khăn để chân. Cả người được cuốn quanh bởi tấm khăn màu nâu, những bộ phận khiêu gợi của nàng đều được nàng che đi không dấu vết. Chỉ lộ rõ phần chân thon dài cùng với mảnh khảnh xương quai xanh.

Khắp phòng toả lên hương thơm dịu dàng, thanh khiết. Nàng ngồi vào bàn trang điểm, gương phản chiếu hình ảnh yêu kiều của nữ nhân. Tay thành thục cởi bỏ chiếc khăn quấn trên đầu, nghiêng sang bên phải một tí, nhẹ nhàng lau khô.

Tóc con vì nước mà xoắn lại, từng giọt nước rơi xuống sàn nhà. Nàng không màng đến trong gương phản chiếu hình ảnh xinh đẹp của mình, thứ nàng để ý chính là chiếc nhẫn được nàng đặt lên bàn. Nàng lau khô đầu xong, rời khỏi chỗ, tiến về cửa tủ. Mỉm cười chính mình, lựa lựa một bộ dễ ngủ.

Chiếc khăn thứ hai nằm chễm chệ trên người nàng đã được các đốt ngón tay tinh xảo cởi bỏ. Khăn khi không còn chỗ để bám sẽ từ từ rơi xuống mặt sàn lạnh lẽo, chúng hoà mình vào nhau. Cùng hưởng thụ cảm giác nhìn thân thể nữ nhân nội liễm không một mảnh vải che thân xoã trước mặt chúng. Thứ chúng thấy, người đời không thể thấy và cả Lisa cũng không kịp tận mắt nhìn thấy vợ của mình có thân thể gợi cảm như vậy.

Thái Anh từ phòng bếp nhỏ đi ra, trên tay cầm vội một tách trà nóng. Đặt lên cạnh bàn đầu giường. Nàng nheo nheo đôi mắt như muốn ngủ, cơ thể cũng phản ứng theo thần kinh. Muốn nàng nên nghỉ ngơi để tối nay dự một cái tiệc nhỏ.

  Nàng khoan vội nằm xuống, tay mò tới tab điện tử, mở lên trang tin tức trong ngày. Thói quen trước khi ngủ của nàng là vậy, cần đọc một thứ gì đó để làm cho bản thân dễ chìm vào giấc ngủ.

Nội thành hầu như không gì hot lắm, vài cái tin lẻ tẻ trong ngày, lâu lâu thì lên tin xáo trộn cp với nhau. Nàng nhớ không sai thời nàng mới vào nghề, thường hay vào mục xáo trộn của fan, giờ thì biết tính nàng nên họ không còn xáo trộn nhiều cp nữa.

Thường thì nàng hay được xáo với phái nữ nhiều lắm, khoản độ lửng lửng việc ship cp nữ x nữ cực kỳ thịnh hành. Cứ hể nàng tham gia show hay phim đều được ưu ái ship với mấy bạn nữ xinh đẹp.

Nàng tỏ vẻ bình thường với loại chuyện ăn cơm này của fan hâm mộ. Việc chính vẫn là chuyên tâm đóng phim, khẳng định bản thân không làm bình hoa biết đi.

Nàng nghĩ tin tức nhàm như vậy sẽ không gì lọt vào mắt xanh của nàng được. Nhưng trời đâu có để nàng dễ dàng vào giấc mộng.

Nhấp đại vào mục xáo trộn cp, quả thật nàng lại có mặt nữa rồi. Nàng không nghĩ tới cũng có người ship cp không hề có một moment, không hề nói chuyện lần nào mà vẫn vào top 99 mục ship?

Thái Anh giục tab sang một bên. Đầu tiêu hoá không kịp cái vừa mới xem. Nàng uống nhanh tách trà, vội nhăn cái mặt. Ai đời lại đi ship cp mà khả năng thành đôi là 0,01%

  Lisa với nàng như hai thế giới khác nhau, tính chất công việc cũng khác nốt luôn. Rõ ràng để mà thành đôi như lời fan ship là điều không thể. Nàng thật lòng không muốn phá đi sự ảo huyền, làm vậy nàng cảm thấy rất có lỗi với niềm vui mà họ dành cho nàng.

Những gì họ làm, mang đến một Thái Anh ngày hôm nay, nàng cảm kích rất nhiều nhưng có thể lần này nàng không chấp nhận được sự thật rằng ship nàng với Lisa. Dù đó chỉ là ship vô căn cứ.

Nàng không muốn hiểu suy nghĩ của những người ngoài kia, càng hiểu càng cảm thấy vô sức thuyết phục. Để không phải đau thêm đầu, nàng nghĩ bản thân vẫn nên làm một giấc ngủ.

   Thái Anh với lấy công tắc đèn, chỉnh về độ sáng phù hợp. Cả phòng như chìm vào bóng tối, ở một góc nào đấy chính diện, căn phòng vẫn có độ sáng như thường.

  Tấm chăn dày che đi toàn bộ cơ thể của nàng. Chỉ để lại đôi mắt và một cái mũi để thở. Theo bản năng, nàng thả lòng toàn bộ cơ thể, không còn sự đề phòng nào như lúc nàng tỉnh.

   Nữ nhân trầm ổn tiến vào giấc ngủ, hơi thở đều đều. Nhiệt độ phòng không lạnh không ấm, toàn bộ phả ra một sự yên tĩnh.

   Ngoài kia trời còn vương ánh nắng mang đến cái dịu dàng của gió. Bên trong tối sầm một mảnh. Nữ nhân mơ hồ không còn nhận thức được vạn vật xung quanh. Ngủ thẳng đến chiều tối mới chịu dậy.

.........

   Thái Anh chợt mình tỉnh giấc vào lúc tiếng chuông điện thoại vừa vặn điểm 6 giờ. Bên ngoài, người cũng đã ấn cửa phòng.

  Lê tấm thân còn mớ ngủ bước ra khỏi phòng, mang đại dép lê tiến tới cửa. Nàng vừa ngáp vừa nói "Không cần kêu, chị tự đứng được."

  Ngoảnh mặt vô trong Phác ảnh hậu, mặc một bộ không thể nào khiêu gợi hơn. Người bên ngoài trầm mặc được một lúc mới tiến vào phòng. Vân Linh đặt bên cạnh tủ cái túi, ảo não nhìn về nữ nhân thoát tục kia, không chịu được thấp giọng nói:

   "Chị mặc cẩu thả quá rồi, mặc như vậy người ta mà thấy được làm sao kiềm lòng mà không nghĩ tới ý đồ xấu với chị."

Thái Anh ngoảnh mặt nhìn Vân Linh, nàng như đang suy tư gì đó. Không hiểu nàng nghĩ cái gì cuối cùng Vân Linh chỉ thấy được điệu cười yêu tinh, xảo quyệt của nàng.

   Nàng lười nhác như con hồ ly chuyển thế, cả người thả trôi theo lời nói "Vậy em có ý xấu không?"

"Không, em không thích mấy người như chị đâu. Em sợ giữ làm của riêng rất mệt. Nhốt không được mà đem ra cũng không xong." Vân Linh ăn ngay nói thật, nàng xinh đẹp đến khó cưỡng.

   Nhiều lần cô chứng kiến cảnh nàng lẳng lơ, chứng kiến nàng ở nhà không nề hà gì mà thoát y, nhưng mỗi lần như vậy là mỗi lần cô không thể không thốt lên chửi nàng không biết tốt xấu đi khiêu gợi người ta.

  "Không thích thì thôi a, đâu nhất thiết phải nói thẳng ra?" Nàng mặt phồng lên giận dỗi lườm Vân Linh, em không thích chứ không có nghĩa mấy người khác không thích. Lisa muốn nhìn chị mặc bộ này mà còn không có cơ hội đáng quý đó chứng kiến. Em được ưu ái hơn mà không biết hưởng. Đúng là nữ nhân với nhau, không cùng tần số mới nói được câu đó.

   "Oa! Thái Anh, chị làm em chết mất thôi."

   Phác ảnh hậu ngơ ngơ hỏi "Sao lại chết?"

   Vân Linh đọng không được cười to chỉ vào cái má phúng phính nói " Cái má chị phồng không dễ thương bằng chị Jennie."

   Thái Anh cơ hồ chịu không được lời chê bai, nàng dậm chân hừ một tiếng rồi phủi mông đi vào trong phòng.

   Trên mạng người ta rõ khen nàng không ngớt, về nhà có cái trợ lý thôi mà cũng chê cho bằng được. Quả thật giận đến điên máu, nàng thề tháng này không nói Jisoo trừ lương Vân Linh liền không tên Thái Anh.

   Vân Linh lúc này mới ý thức nàng đang giận, cô không đi dỗ dành nàng mà ngược lại càng cười nhiều hơn nữa.

   "Chị."

   "Gì."

   "Ra đây!"

   "Không ra." Nàng bên trong giận đến bốc hoả rồi, không ra đâu. Nàng ghét mấy người chê bai nàng.

   Thì ra là giận nhiều vậy sao? Vân Linh thôi chọc nàng, cô nói tiếp "Vậy là tính mặc bộ đó đi dự tiệc?"

   Thái Anh không đáp lại, nàng mở cánh cửa. Khuôn mặt nửa tầng ghét bỏ cô. Nàng cầm lấy đồ từ trên tay Vân Linh, sau đó một đường động tác đem cửa đóng cái rầm.

   Xém nữa là cô đã bị cánh cửa làm cho đau mũi rồi, nàng mỗi lần hờn người khác đều luôn như vậy. Oa nàng thật dễ thương nhưng cũng thật nhiều gai.

   Hoa hồng đẹp thường lắm gai, đụng vào toàn bị máu chảy không. Vân Linh đi tới ghế sô pha, đặt mông xuống. Não không ngừng nghĩ cảnh hồi nãy nàng mặc bộ đồ đó, giờ ngẫm lại thấy mê quá trời.

Một tiếng trôi qua, căn phòng vẫn chưa thấy người xuất hiện. Cô ngó vào chiếc đồng hồ, giờ hẹn cũng tới rồi. Nàng bên trong lại chưa chịu ló cái đầu ra. Vân Linh lo nàng lại ngủ quên trong đó rồi.

"Cộc! Cộc!"

"Chị đừng nói vì lời đùa của em mà giận đến không chịu đi dự tiệc nha? Alo Thái Anh." Vân Linh áp tai vào cạnh cửa, nghe ngóng xem tiếng nước có róc rách chảy không.

Nước chưa chảy mà mặt cô thì sắp đem đi tu sửa rồi, Thái Anh không biết cái bản mặt của cô áp lên cửa nên mới mạnh tay bung. Nàng nếu biết thì đã làm mạnh hơn vậy.

Thái Anh trừu khoé miệng, phun tào nói "Ai lại đi giận với cái đứa nhỏ tuổi, miệng sữa chưa lau khô như em."

"Hì hì, em còn tưởng chị giận em nên mới không ra chứ."

"Không cần nói nhiều, xem giúp chị bộ đồ được không?"

Thái Anh xoay xoay thân thể. Vân Linh phối hợp với nàng, ánh mắt cô chăm chú ngắm nhìn rất nhiều. Miệng tới không trung liền tuôn ra không được.

Thấy thái độ Vân Linh như vậy, nàng cũng sinh ra lo sợ, thấp giọng hỏi "Có vấn đề gì à?"

Cô lắc đầu, người dựng thẳng đứng. Hai mặt một lời nói "Quá xuất sắc luôn chị! Perfect."

"Phụt!"

Thật làm người khác muốn cười mà, nàng còn nghĩ bản thân mình mặc lên bộ này không được đẹp nên mới nôn nóng nhờ cô giúp. Ai ngờ nhờ không được, còn muốn mệnh hơn với thái độ ghê sợ ấy.

"Em không ngờ chị lại mặc lên sang đến vậy." Cô cầm tay nàng lắc qua lắc lại, cả người nàng đi theo chiều hướng. Cứ hể Vân Linh lắc qua bên đâu, cơ thể nàng sẽ đi theo tới đó.

Chóng mặt một hồi nàng mới lên tiếng "Được rồi, em xoay người chị như chong chóng. Chị sẽ đau đầu mất."

"Em xin lỗi."

"Ừm không sao."

   Vân Linh cầm theo túi xách giúp nàng, miệng hỏi "Đi chưa chị?"

   Thái Anh gật gù đồng ý, mang vào đôi guốc được Vân Linh chuẩn bị. Càng làm cho tổng thể trang phục ngày hôm nay càng thêm hài hoà.

   Hai người cùng nhau đi về cửa thang máy, dọc hành lang, cô không ngừng nhớ lại chuyện hồi trưa, kể từng chi tiết một cho nàng nghe. Giờ nhớ lại cảm giác ấy, Vân Linh cảm thấy thật phi diệu.

   Thái Anh ngược lại buồn cười không ngớt. Nàng biết Vân Linh mỗi lần nói chuyện với nàng hay ra sức mạnh miệng mà cãi nàng. Chứ ngoài đời không dám hó hé với ai, hay núp sau lưng nàng rồi trách cứ người ta.

   "May là tên đó lườm em thôi, chứ chị mà là tên đó a. Chị dừng lại mắng em vài câu rồi." Vân Linh trong lỗi này có sai một chút, do đi đường không nhìn người nên mới va vào tên đó.

  "Chị...!" Vân Linh trợn mắt kêu to.

  "Gì đây?" Nồng đậm ý cười, Thái Anh đọng không được muốn khi dễ cô nhiều một chút.

  Thang máy vừa vặn đúng lúc đi lên tầng 5. Cánh cửa hai bên dâng được mở ra. Trong đó còn còn một nam một nữ đứng chờ sẵn. Nữ nhân kia không biết vì điều gì khi thấy nàng lại cong môi cười.

  Nam nhân đằng sau tinh ý nhận ra Thái Anh, nhẹ cúi người chào hỏi. Một lễ độ chuyên nghiệp lịch sự được giáo dưỡng theo năm tháng làm việc với chủ tử.

   Hai người vẫn chưa để ý tới việc cửa thang máy mở ra, càng không quan tâm vì sao thang máy lại có người chịu khó giữ cửa giúp họ.

  Cho đến khi nữ nhân trong thang máy đánh vỡ sự ồn ào, Thái Anh mới chân chính xem người.

   "Em tính khi dễ trợ lý của mình đến khi nào, Phác Thái Anh."

   Giọng nói quen thuộc, tên gọi chuẩn xác. Nói rõ cả họ lẫn tên. Điềm đạm một người. Thái Anh run lẩy bẩy quay sang nhìn người đứng trong thang máy. Nàng không tin vào đôi mắt mình đang nhìn thấy phật tổ xuất thế.

Hữu duyên giữa nàng với Lisa cũng mạnh quá rồi!

Thái Anh mơ hồ một tầng mồ hôi kêu "Tại sao cậu cũng ở đây?" Nàng tiếp tục chỉ tay sang người đằng sau nói "Cả chị nữa!"

Lisa đi lên phía trước nơi Thái Anh đang đứng. Cô liếc mắt sang Vân Linh, sau đấy dời tầm mắt về nàng, tham lam hít phải ngụm hương thơm trên cơ thể nàng. Lisa cao hơn Thái Anh vài cm nên khi dù cô không mang guốc như nàng, cô vẫn cao hơn.

Cả người đem hàn khí áp bức lên Thái Anh, nàng sợ sợ lùi về sau một bước, Lisa cười đến một vòng cung, cô cảm thấy lâu lâu gặp lại nàng, bé con mơ hồ dễ thương hơn. Lisa phà nhẹ không khí vào tai nàng. Giọng trầm thấp nói "Khách sạn nhà tôi, tôi không ở thì em nghĩ tôi nên ở đâu? Ở vào tim em à?"

Nàng rùng mình liếc Lisa, cả người không được tự nhiên khi bị Lisa áp bức. Nàng ghét cảm giác ấy nhưng bây giờ căn bản thoát không được.

"Ý tôi không phải ý đó. Chị đừng nói bừa, dễ gây hiểu lầm." Thái Anh bĩu môi nhìn Lisa, miệng liếc sang chỗ khác, tay chỉ chỉ cho cô biết đừng đụng chạm ở đây, người ta nhìn vào rất nhiều.

Nàng biết Lisa rất hay chú ý tới những khoản này nhưng dù vậy vẫn không nên có hành vi trái phép tắc. Làm vậy cực kỳ khó xử cho nàng.

Lisa nói nhỏ vào tai nàng "Ý em không phải như vậy thì là như nào?"

"Chị buông tôi ra đi đã." Nhĩ thiêm tai có dấu hiệu đỏ nhẹ, phần ngay giữa mũi cầm không được cũng tính vượt rào đỏ lên. Nàng thẹn đến không nghĩ ở đây đấm cho Lisa một cái.

Lisa thật biết nghe lời nàng, cô nhẹ nhàng thả ra, tay thu thập hảo đem trở về. Một bộ chín chắn nói "Phác ảnh hậu a, duyên thật khéo khi để cho tôi lần thứ 2 gặp được em."

Cô mỉm cười chào hỏi, tay kéo nàng về phía mình, mắt ra hiệu cho Lương Tư đóng cánh cửa. Hắn gật đầu làm theo.

Thái Anh chưa kịp phản ứng hết đã bị kéo vào lồng ngực ấy, nàng trợn mắt khó thở nhìn Lisa không biết xấu hổ. Nàng muốn nói thì đã được Lisa ngăn lại "Phác ảnh hậu không biết bên ngoài rất dễ bị chụp lén sao?"

Nàng cả người đẩy Lisa ra về phía sau, vừa liếc cô vừa phủi sạch bụi trên cơ thể giống như phủi sạch đi tầng lớp quan hệ của cả hai.

"La tổng chỉ cần đừng đụng vào tôi, paparazzi căn bản chụp không tới." Nàng nói xong, người liền chạy cách xa chỗ khác. Không nghĩ sẽ đứng chung với Lisa.

Vân Linh một bên thở cũng không dám, sự việc tình cờ từ nãy tới giờ đều có thể tận mắt chứng kiến hết tất cả. Hai người đối khẩu nhau, người lãnh khốc như La tổng vậy mà thoải mái mỉm cười, kéo Thái Anh trở về bên mình. Cô cảm nhận hai người này là có gian tình với nhau.

Để khẳng định suy nghĩ của mình là không sai, Vân Linh lén nhìn sang Lisa rồi lại nhìn sang Thái Anh. Cô không tin vào mắt mình có thể thấy một La tổng nhu tình, thâm trầm.

———————————
Tác giả có lời muốn nói:

Lisa: Ta muốn nhìn thấy em ấy mang váy ngủ🥺🥺🥺🥺🥺🥺

Gud: Không được! Ngươi chưa đủ tuổi😡

Lisa: 25 nồi tômyum rồi a.

Gud: Vậy ngươi cho thuỷ quân vote mạnh đi, ta sẽ cho người thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info