ZingTruyen.Info

LÀM SAO ĐỂ NHỐT ẢNH HẬU Ở NHÀ - [LICHAENG]

Chương 18

Gudisgud

"Ra là ba người đang ở đây, đúng lúc tôi có việc cần giúp." Lưu Bân hoà ái nhìn mọi người, ông lướt một vòng người không may nhìn trúng Cao Lãng.

Lưu Bân nghĩ mấy tuần trước nhắc nhở với Cao Lãng đều vô công sức hết rồi. Ánh nhìn chăm chú đê mê như người nghiện của cậu ta càng khiến Lưu Bân lo sợ bộ phim tâm huyết của mình sẽ bị La tổng đem vào cát bụi.

Đứng giữa hai mỹ nữ, Cao Lãng duy nhất để ý mỗi Thái Anh. Hắn giấu đi vẻ khó chịu của bản thân hỏi Lưu Bân.

"Đạo diễn Lưu là có việc gì cần tới chúng tôi?" Cao Lãng với giọng trầm nam tính của mình vang lên dãy hành lang phòng nghỉ.

Lưu Bân nửa cười nửa thẹn, lúng túng giải thích "Thật ra tôi..." quay sang nhìn Thái Anh.

Ông nghĩ Phác Thái Anh này thật không biết là nhân vật đặc biệt nào mà lại có thể đưa LC đến với làng giải trí. Ông còn nhớ không sai La tổng đặc biệt ngày đầu tiên đến phim trường đúng lúc cảnh ngọt ngào của nam nữ chính.

   Chưa kể gặp ông hàn huyên để cắt đi vài phân đoạn đắt giá trong phim như cảnh tình chàng ý thiếp dưới mưa, cảnh hôn sâu đậm ở trên sân thượng. Quan trọng hơn là cắt cảnh giường chiếu đáng xem nhất và đặc sắc nhất trong toàn bộ phim.

   Ngồi nói chuyện với người trẻ tuổi hơn mình mà lại tài giỏi hơn mình làm sao Lưu Bân có đủ dũng khí để đòi lại những cảnh quay. Nói chuyện một hồi, La tổng mới tạm chấp nhận để lại những cảnh khác trừ cảnh giường chiếu với nam chính.

Lưu Bân ra kiến nghị để người thế chỗ cho Thái Anh thì La tổng lắc đầu bảo ông đừng nói gì cho Thái Anh.

Đưa ông lại cái lời như vậy làm sao có thể nghĩ liền được, suốt mấy tuần phải cùng với biên kịch vắt óc suy nghĩ nên đổi như thế nào cho hợp lý. Cuối cùng, ông vẫn là để hai người diễn nhưng chỉ dừng lại ở mức bên ngoài. Không tiếp xúc da thịt thân cận, cũng sẽ không để cho Cao Lãng có hành vi quá trớn mất kiểm soát. Hai người cùng nắm tay trên chiếc giường và vài đoạn mưa ríu rít trong đêm.

  Tuy rằng La tổng vẫn có gì đó làm ông không thể hiểu được. Rất khó để xác định một người với đầu óc nhạy bén.

  "Chuyện là tôi muốn mời mọi người ăn bữa cơm chiều với tôi. Không biết là có được hay không?

  Cao Lãng và Đinh Tư Duệ hai người ngầm đồng ý chỉ có Thái Anh là còn đang phân vân. Nàng tính chuẩn bị chiều nay đi tập thể dục để điều chỉnh lại vóc dáng, bây giờ mà không đi tập nàng sẽ béo mất.

   Nhưng không đi ăn cùng với đạo diễn Lưu thì sẽ bị ông ấy có cái nhìn khác về nàng mất. Cơ hồ mọi ánh mắt đều tập trung trên người mình, nàng rơi vào khoảng không gian riêng tư . Những dòng suy nghĩ vô pháp tìm được sợi dây để gỡ, nàng vẫn là quyết định đi cùng với mọi người.

Chiều tà ngả xuống sau núi, từng đám mây len lỏi trên bầu trời. Gió hiu quạnh của cuối tháng hai làm lòng người nổi lên những mong chờ của tháng ba.

  Nắng tháng ba dịu dàng như tơ, thanh khiết trong làng gió và không gay gắt khó chịu như tháng hai. Vừa đủ để tâm người ta bình ổn, chậm rãi hưởng thụ khoảnh khắc cuộc sống.

  Thái Anh nhìn ra ngoài đường, dòng người tấp nập vội vàng đi, những con đường buổi trưa ít người giờ lại đông đúc. Chiếc xe lăng dài tựa không biết điểm dừng. Họ vội vã chạy về sau những giờ làm việc, chạy về với nơi gọi là nhà, là người thân trân quý.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng màu đẹp, đôi khi nó sẽ là một màu tối sẩm của đen, đơn giản tối ưu của màu trắng.

Nàng đã từng chiêm ngưỡng được vẻ đẹp đơn điệu của trắng nhưng lại không thể chiêm ngưỡng được vẻ tối mờ của đen. Nàng ghét cảm giác bóng tối bao trùm lấy tất cả mọi thứ, nàng sẽ không thể kiểm soát được việc gì đó có thể xảy ra. Như ngày hôm đó, người nàng thương yêu và nhớ đến đau đớn thể xác rời xa nàng. Nàng còn chẳng biết bản thân tồn tại trong khoảng thời gian đen đó như thế nào?

   Đấu tranh giữa chết và sống, hôn mê trên chiếc giường lạnh lẽo nồng mùi thuốc của bệnh viện. Từng âm thanh máy móc hoạt động cứ cách vài giây sẽ rung lên. Lúc đó, nàng dường như không còn tồn tại là chính mình nữa. Cho đến khi loại thanh âm dễ nghe nhất vang lên thoang thoảng bên tai nàng.

   Một giọng nói mà cả đời này nàng nghĩ sẽ không nghe được lại xuất hiện trong giấc mơ đẹp đẽ đó. Khi nàng tỉnh dậy giọng nói đó đã biến mất, hoá ra một giấc mơ đẹp lại khiến nàng sinh ra loại ảo tưởng.

Khó có thể xác thực người đó nhưng nhìn chung nàng đã biết quay đầu lại, nàng chấp nhận chôn cất một phần quá khứ để tiến vào giới giải trí. Đem người nàng thương một lần nữa trở về với con số không.

Thái Anh cùng đoàn người tiến vào trong sảnh của một nhà hàng Trung. Phong cách được bài trí vô cùng trang nhã, đồ vật ở đây đều được xuất xứ từ những gỗ cây của vùng núi cao xa.

  Do đã đặt bàn từ trước nên khi vào đây, mọi người chỉ cần chờ đợi là sẽ có nhân viên ra đón tiếp nồng nhiệt. Nhà hàng này rất được giới đạo diễn ưu ái, đồ ăn nàng cũng từng thử qua nhưng không để lại ấn tượng gì với nàng lắm. Cái gì mà cay nồng thì thường kích thích vị giác, đối nàng lại không được hạp. Hầu như khi vào quán với những món ăn chủ đạo chính là cay như thế này, nàng sẽ gọi thanh đạm nhiều hơn là dầu mỡ.

Đi được một lúc, gần tới cánh cửa. Nàng lại cảm giác lạnh lạnh sống lưng, một ảo giác gì đó không được tốt sắp diễn ra. Sâu bên trong căn phòng này dường như có ai đó đang toạ tại vị trí chính giữa chờ nàng vậy.

Không để nàng sinh ra loại ảo giác, nhân viên như đọc thoại được nội tâm của nàng mà đẩy cánh cửa. Ở bên trong đã có hai thân ảnh chờ sẵn. Nàng hai mắt kinh ngạc, dụi dụi lòng trắng. Quả thật khi dụi xong không những hết mà còn sợ hãi hơn.

Không riêng gì Thái Anh phản ứng kinh ngạc như vậy mà cả Cao Lãng cùng Đinh Tư Duệ một thân cao thấp phản ứng không khác gì Thái Anh. Lưu Bân mới tiến đến giải hoà.

"La tổng, ngài vẫn là đến sớm hơn chúng tôi." Lưu Bân cố ý mời La tổng đến đây dùng bữa cơm để mọi người trong đoàn vui vẻ hợp tác. Dù gì cũng là tài trợ chính của phim.

  Lisa biểu tình lãnh đạm, gật gù mỉm cười "Không quan hệ."

Lưu Bân giương môi cười, độ tuổi đã xế chiều cũng không thể ngăn được những nét đẹp nam tính trong quá khứ. Ông ngồi vào bàn, ba người vẫn đang ở trạng thái kinh ngạc không có ý định tiến lại.

  "Các ngươi làm gì đứng ở đó, mau mau vào đây ăn cơm a." Lưu Bân quắc tay ý bảo cả ba nên mau vào.

  Cao Lãng ánh mắt tối sầm như muốn đem người phụ nữ hồ ly đó cút khỏi mắt mình, địa bàn của hắn, những kế hoạch của hắn đều bị phá hủy. Hắn nhếch mép cười nói "Lâu rồi không gặp, La tổng."

  Hắn để bàn tay dừng ở trước mặt hai người, muốn Lisa bắt tay với hắn. Cô như cũ lãnh đạm xa cách mỉm cười, không bắt tay với hắn mà thay vào đó chỉ gật đầu có lệ. Đụng vào bàn tay dơ bẩn đó liền khiến chứng khiết phích(1) của cô nổi lên.

  Cao Lãng tức giận đến cực điểm cũng phải thu nội tâm mình lại, hắn thề phải khiến cho Lisa biết hắn rốt cuộc là ai. Nữ nhân của hắn rồi sẽ về tay hắn, lúc đó có quỳ xuống xin tha cũng không được.

Lisa thay đổi biểu cảm hướng về người ở trước cửa. Mỗi lần nhìn Thái Anh, Lisa sẽ không khắc chế được bản thân mà đem tất cả nhu tình đặt lên trên người nàng. Như thể đối với Lisa nàng là cả thế giới của cô ấy vậy.

   Bầu không khí vô cùng ngượng ngùng, nàng vô pháp nhìn Lisa, nếu nhìn thêm nữa nàng sẽ bị ánh mắt đó lừa dối mất. Nàng hít sâu một hơi đi vào bên trong, cánh cửa một lần nữa đóng lại.

   Trên vị trí ngồi hiện tại đang trống hai chỗ, một bên là Lisa, bên còn lại là chỗ của Cao Lãng. Thái Anh lần nữa rơi vào thế bị động khi cả hai đều thích nàng, người yêu cũ cùng với người thích nàng đều hướng ánh mắt dán lên mình.

Nàng giống như một con mèo nhỏ bị hai con sói bự đăm chiêu nhìn, chỉ cần nàng chọn sai một con sói liền sẽ bị sói kia xé rách thành trăm mảnh. Nàng nghĩ ăn một bữa cơm này thực sự rất khó, biết vậy nàng nên chọn đi tập thể dục để giờ đâu phải trong tình cảnh hóc búa.

  Khi nàng ổn định chỗ ngồi được vài phút Lưu Bân bắt đầu đứng lên, cầm ly rượu trên tay cảm ơn "Tôi thật vinh hạnh khi có thể mời được mọi người làm diễn viên cho bộ phim tâm huyết của tôi. Mọi người đều biết tôi làm nghề này được rất lâu rồi, đúc kết những kinh nghiệm quý giá nhưng cũng không phải hoàn hảo, có những lúc sai sót sẽ xảy ra nên mong mọi người giúp đỡ tôi."

  Ông nâng ly tỏ vẻ từ đáy lòng mình, mọi người tạm gác những ganh ghét để nâng ly chúc mừng lại.

   Lisa luôn là người thanh cao nên khi những buổi ăn cơm cô sẽ không chú ý nhiều lắm nhưng vì người kế bên đang ngồi, cô lại mắt nhắm mắt mở làm theo.

  Được một lúc nói chuyện với nhau, nhân viên bắt đầu soạn đồ ăn lên bàn. Thái Anh nhìn một bàn đồ ăn toàn là thanh đạm, cau mày quay sang nhìn Lisa với vẻ mặt khó hiểu. Nàng ngay từ đầu tính sẽ không gắp đũa nhiều vào món cay nồng, chỉ qua loa có lệ ăn thôi. Bây giờ lại bưng lên những món thanh đạm hỏi làm sao không bất ngờ cho được.

  Lisa nhận ra bên cạnh mình có ai đó đang không tốt. Cô lại cảm thấy biểu hiện này của Thái Anh được đấy chứ. Lisa vui vẻ uống rượu, dòng nước đỏ thẳm từ từ tiến vào trong cuống họng, lần lượt tuôn xuống yết hầu.

   Một đường ưu nhã uống rượu, Thái Anh ngắm nhìn cái cổ trắng ngần ấy. Nàng đính thực rất mê yết hầu của Lisa, hồi đó đã thích bây giờ lại càng không bỏ được. Chỉ cần Lisa vừa nâng cổ lên nàng liền chết lâm sàng rồi.

Nàng thế mà lại suy diễn lung tung, Thái Anh vội cầm ly rượu uống hết vẫn không thể làm giảm khuôn mặt đang đỏ của mình.

Cứ hết lần này tới lần khác, ngón tay nàng bưng chai rượu rót vào miệng ly. Lisa không chịu được thấp giọng nói "Uống ít thôi."

  Trọng lượng lời nói từ Lisa cực kỳ uy nghiêm, nói một là một hai là hai. Thái Anh mặc dù uống hai ba ly vậy thôi chứ nàng chưa có dấu hiệu thấm rượu hay lên men, từ bên tai nghe được Lisa là đang khuyên ngăn nàng ngừng uống. Thái Anh làm sao lại có thể hoàn toàn bị thuần phục được.

  Cao Lãng thấy Lisa ân cần quan sát Thái Anh, lòng hắn lại nổi lên đố kỵ. Hắn từ đó xem Lisa là bạn tốt, chia sẻ với cô ta về việc hắn thích Thái Anh. Ai ngờ ngày hắn tỏ tình lại bị Lisa hất tay trên. Căm phẫn tột cùng của hắn ở đời này chính là Lisa, nữ nhân ra vẻ muộn tao chứ tính cách thì độc ác, nham hiểm.

   "Tôi thấy La tổng vậy mà lại quan tâm, thoải mái khi ngồi kế Thái Anh, nhớ không sai người đời đồn thổi nàng đâu gần kề sắc." Cao Lãng một đôi mắt cất chứa sát khí, câu nói của hắn vừa vặn vang lên làm mọi người liền dừng lại ngó xem rốt cuộc là Cao Lãng nay uống thứ gì mà mạnh miệng nói đến hồ đồ.

  Thái Anh nghe Cao Lãng nói như vậy, không đành lòng nhìn sang Lisa. Góc nghiêng không tì vết, xương hàm tinh tế, ở góc độ này nàng không thể nhìn rõ cận cảnh thần sắc của Lisa, nàng chỉ tựa suy đoán Lisa biến hoá không nhiều. Ung dung làm chủ hết thảy mọi thứ, vẫn có thể tự rót cho mình ly rượu.

Dưới bàn tay nàng dần tiết ra một loại nước, nước này khi tiết chính là báo hiệu cho những thứ không thể kiểm soát, run rẩy và sợ hãi.

Nàng làm sao không nhận ra Cao Lãng là muốn vạch trần sự thật? Hắn thích nàng nhưng lại vô tình làm cho mối quan hệ cả hai đi tới kết cuộc xấu. Là do hắn mù quáng nên nàng vô pháp thích hắn được.

Lần nữa căn phòng từ trong yên tĩnh có dấu hiệu sôi nổi trở lại. Lisa lúc này mới lên tiếng "Cao tiên sinh, anh thực sự là tò mò đến vậy sao?" Lạnh lẽo bao trùm lấy lời nói, từng câu từng chữ đều như mạt sát người nghe vậy.

  Lưu Bân nhanh trí hoà giải cả hai, Cao Lãng là say quá hoá ngu rồi, nếu ông không ra tay cứu giúp, cậu ta liền xong với La tổng.

  Ông cười đùa bảo "La tổng, Cao Lãng là do say quá thôi nên mới nói như vậy, cậu ta không có ý xấu gì đâu. Tôi thay mặt hắn kính ngài ly rượu này."

Lisa đăm chiêu ánh mắt nhìn Cao Lãng, cô biểu tình như cũ chuyển lên người Lưu Bân, không nhanh không chậm nói "Cao tiên sinh là bạn tôi. Tôi làm sao không hiểu anh ấy được."

"Được! Được! Bạn bè lâu ngày hỏi vài câu." Lưu Bân cả người tràn đầy kinh hãi, ông rốt cuộc là đụng phải điều xui xẻo gì mà vừa về nước làm phim liền gặp trúng người máu mặt không.

Cứ nghĩ Cao Lãng sẽ yếu thế chịu thua, hắn càng hăng say làm xấu hổ Lisa, chỉ cần Lisa chịu mở miệng nói hai người là người yêu, hắn có thể đêm nay ngủ ngon rồi.

"Đích thực có tí tò mò đấy La tổng."

"Cao Lãng." Lưu Bân trên mặt mang đến cái nhăn mặt nhìn Cao Lãng, ông ta thật tức giận với hành động ngu xuẩn của cậu ta. Ông biết hắn thích Thái Anh nhưng hành động không ra cái gì làm sao có thể ngồi yên để Cao Lãng phá nát bộ phim của ông.

   "Tôi chỉ thắc mắc thôi, đạo diễn Lưu không thấy La tổng không gần sắc, ghét nam nữ lại sẵn sàng thoải mái ngồi kế một nữ nhân xinh đẹp của thành phố M? Còn là người tôi thích nữa đấy chứ." Cao Lãng đính thực ngấm rượu nên mới nói như vậy, hắn lớn mật không sợ ai vốn đã là bản tính từ xưa giờ mới chân chính bộc phát.

   Lương Tư ở đằng sau nghe Cao Lãng nói sai sự thật về La tổng cùng với phu nhân liền gấp không nỗi muốn đấm hắn tại đây. Hắn tính đi khỏi nơi này, đem Cao gia đại thiếu gia ra ngoài xử phạt thì bị Lisa nâng tay ngăn cản.

  Hắn thấp giọng kêu "La tổng!"

  Lisa nửa mặt liếc xuống phía sau, Lương Tư khó chịu trở về vị trí cũ. Lúc này Lisa hoà ái nhìn Cao Lãng như một vị Phật cứu thế phổ độ cho tâm hồn cùng với cái miệng thối nát.

"Cao tiên sinh nói mình thích Phác Thái Anh tôi liền từ lâu đã biết nên không cần hai ba lần nhắc lại, tôi khó chịu." Hiện tại Lisa đã không còn nhân nhượng khoan dung cho Cao Lãng nữa, cô thật sự đã giận dữ rồi.

  Nàng thở đến không thông, từ lâu nàng đã quên đi khái niệm đối khẩu của hai người. Năm cả trường biết nàng với Lisa quen nhau, Cao Lãng đã chịu không được đi chất vấn Lisa. Hắn không tin vào mắt mình sự thật hiện thực ở phía trước. Mỗi lần như vậy đều bị Lisa bức ép cấp trở về lại và từ từ hắn chỉ hận thấu trong lòng.

   Nếu ai tinh ý được lời nói vừa rồi của Lisa đều sẽ biết La tổng là đang khẳng định chủ quyền. Nàng lúc này nên vui mới phải, nhưng nàng vui không được.

Lisa lại lấn át sức lực, dùng hàn khí từ bên trong mình bộc phát, áp đến độ căn phòng không biết từ bao lâu đã lạnh đến cực hạn như vậy.

"Còn về việc tôi có gần kề sắc hay không thì Cao tiên sinh nên thử đi kiểm chứng đi, ở đây nặng nhẹ hỏi tôi làm sao tôi có thể trả lời được? Lỡ đâu..."

    Cao Lãng nhăn mặt, hắn đem ly rượu giải xuống bụng, hắn biết mình lần nữa lại bị Lisa làm cho im miệng, năm đó như vậy bây giờ cũng như vậy, hắn bình phục được kha khá. Xốc xốc mi mắt, cười khổ nói: "Lỡ đâu La tổng không gần kề sắc mà chỉ gần kề người tôi thích có phải vậy đúng không? La tổng."

Hắn không thể làm xấu hổ mặt Lisa thay vào đó lại tự làm cho bản thân đen mặt. Cao Lãng lờ đờ con người đứng dậy, hắn phóng túng bản thân đi đến gần Lisa.

Lương Tư che chắn không cho hắn đến gần Lisa. Cao Lãng cười to, đôi mắt đỏ ngầu nhìn xuống Thái Anh rồi lại nhìn lên người cao lãnh như hoa.

Cao Lãng nâng ly rượu trước mặt, giọng nói thập phần nghiêm túc, hắn đưa người sát gần Lisa. Một bên tai cô trầm giọng thẳng thắn nói "Lalisa Manoban, tôi không có được Thái Anh thì cả đời này cũng đừng mong cô sẽ có được."

"Thế thì cậu phải xứng đáng để làm Thái Anh thích cậu"

"Em ấy chỉ là bị cô làm mờ con mắt thôi, suy cho cùng tình yêu nam nữ vẫn là nhất a." Hắn khinh bỉ phun tào.

Hắn nghĩ như vậy sẽ làm Lisa tức giận, cuối cùng tức giận cũng không, cô nhẹ nhàng đáp "Ồ, tình yêu nào cũng vậy thôi. Cậu không thể làm em ấy thích mình được thì có tư cách nào để nói? Cậu nên nhớ kẻ thất bại ở cuộc chiến này chính là cậu, chứ không phải tôi."

"Kẻ đứng trên đỉnh vinh quang rồi cũng sẽ bị đẩy ngả. Tôi sẽ là người đẩy cô xuống vực sâu."

Lisa quay mặt nhìn nửa khuôn mặt khuất sau lưng của Cao Lãng, cô ảm đạm nghĩ rằng hắn ta đẹp trai mà ngu quá.

  "Cậu không cần đẩy ngả, tôi tự đi xuống." Lisa kéo khoảng cách hai người ra xa, cô nhẹ để miệng ly cụng vào ly rượu của Cao Lãng. Vui vẻ như chưa hề có gì xảy ra.

  Cao Lãng hùng hổ uống hết ly rượu, hắn tức giận rời đi gian phòng để lại mọi người ngơ ngác. Lưu Bân thấy vậy mới cúi đầu xin lỗi Lisa rồi vụt đi tìm Cao Lãng. Bây giờ chỉ còn mỗi Đinh Tư Duệ im lặng ngồi ở đó.

  Từ đầu đến cuối cô đều tận mắt chứng kiến hai người dành Thái Anh. Không khỏi có một tia xao động, đây là lần thứ hai cô thấy được một Lisa lãnh cảm giận dữ.

  Đinh Tư Duệ không nói gì ngoài mỉm cười đứng dậy chào hai người, trước khi đi cô không quên nói vài câu với Thái Anh.

  Căn phòng trở về dạng yên tĩnh, nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay nàng tính mọi thứ đều sai hết, không được cái gì mà còn phải nhìn cuộc chiến năm xưa được tái hiện trở lại.

Nàng ngước mắt lên xem người đang đứng, hai ánh mắt một lần nữa đụng trúng nhau.

Nàng hiện tại cảm giác vui sướng rất nhiều, còn sinh ra loại ảo giác nữa. Không biết có phải vì rượu hay không mà nàng lại nhìn Lisa dễ thương đến vậy. Thái Anh hì hì cười khi liên tưởng Lisa đáng yêu giống gà con. Hảo làm người khác muốn khi dễ một chút.

Lisa cong môi cười tiến lại gần nàng, tất cả đều được nàng chăm chú nhìn thấy. Lisa biết nàng có men trong người nên mới thoải mái xoa đỉnh đầu nàng. Hành động không báo trước khiến Thái Anh rụt người lại.

"Làm sao vậy?" Thanh âm dễ nghe rót vào trong tai nàng, nàng thích được Lisa ôn nhu cưng chiều, đặc biệt là muốn ngồi lên đùi Lisa để chị ấy ôm nàng vào lòng.

Nàng bĩu môi lắc đầu "Không sao."

Lisa hứng thú xoa xoa đầu nàng, tay dời về mu bàn tay của Thái Anh, nhẹ nhàng nắm. Lisa là đang giúp nàng giảm đi cơn mồ hôi, nãy giờ cô quan sát nàng có vẻ bị cơn dạ dày làm cho ra nhiều mồ hôi.

Cô ân cần hỏi "Đau không?"

Nàng không hiểu ý hỏi ngược lại "Đau cái gì a?"

Mắt đối mắt, Lisa lướt xuống phần dưới ngực, không nhanh không chậm nói "Không phải em đang đau dạ dày sao?"

"Làm sao chị biết tôi bị đau?" Nàng chẳng thể tin vào mắt mình, tai cũng không tài nào tiếp thu được lượng lời nói vừa rồi.

Lisa không trả lời mà ngược lại lảng tránh hỏi sang chuyện khác "Em có muốn ăn gì đó không? Tôi kêu Lương Tư mua giúp em."

"Không cần làm phiền cậu ấy, tôi có trợ lý." Nói được những lời này đã là quý lắm rồi, thực sự cơn đau từ dạ dày hành nàng từ nãy đến giờ. Nàng ứa nước mắt mới khắc chế được nó.

  Bây giờ Lisa lại khơi mào cơn đau của nàng khiến nó phản chú kêu cáo. Bù lại nàng cảm thấy đau không nhiều bằng con tim được sưởi ấm.

   "Em bảo trợ lý sao? Tôi cũng có trợ lý mà, tôi có thể giúp em."

   "Tôi thực sự không sao, tôi có thể nhờ Vân Linh nấu cháo cho tôi."

   Lisa ngầm đồng ý với nàng, mặc dù thật tâm lại không muốn. Hai người liền trầm mặc.

(1): hội chứng sạch sẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info