ZingTruyen.Com

Ký Sự Hậu Cung (P1)

Chương 33

tohuutue060805

Trong cung này luôn luôn như vậy, không phải là gió đông thột bạt gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió đông.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Tống phi từ vị trí Hiền phi biến thành tù nhân trong lãnh cung, không ai biết nàng ta sống trong lãnh cung ra sao nhưng mà kết cục của nàng ta chính là một lời cảnh tỉnh cho những người khác. Đó chính là, Hoàng Đế vô tình.

Hậu cung không thể nào tham gia vào chuyện chính sự, đây là đạo lí vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Nhưng mà trong cũng này không có ai là kẻ ngốc cả. Những chứng cứ kia vô cùng chính các, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi Tống gia đã sụp đổ, đây tuyệt đối không phải là chuyện ngày một ngày hai mà là một kế hoạch đã được tính toán lâu dài.

Thiếu gia của Thẩm gia Thẩm Thư Bình cùng lắm chịu chút phiền toái ở trong quân doang mà thôi, không có bị hãm hại gì, nhưng cho dù như vậy Hoàng Thượng cũng vẫn niệm tình hắn vô tội, nâng chức quan cho hắn. Hiện giờ hắn đã trở thành đối tượng mà người người muốn nịnh bợ.

Đùa sao, tuy rằng phân vị của Thẩm Tịch Nguyệt không cao nhưng hiện tại cũng là người đang được sủng ái.

Tịch Nguyệt nghe được tin tức từ ngoài cung, trong lòng vui mừng.

Hoàng Thượng bây giờ hỷ nộ thất thường lại giỏi bày mưu tính kế, có đôi khi thăng chức cũng không phải là chuyện tốt.

Những ngày gần đây Hoàng Thượng thường xuyên đến Thính Vũ Các của nàng, nhìn như rất yêu thương nàng nhưng thực ra cũng chỉ có một ít thật lòng mà thôi. Điểm này Thẩm Tịch Nguyệt vẫn luôn hiểu rõ.

"Chủ tử, sáng nay khi dùng bữa sáng Phó Quý Nghi cảm thấy thân thể không khỏe, thái y đã chẩn ra được hỉ mạch." Đào Nhi vẫn luôn tinh thông mọi tin tức trong cung.

Tịch Nguyệt giật mình nhìn Đào Nhi, lập tức nở nụ cười: "Đó... quả thực là chuyện mừng nha. Báo cho Hoàng Thượng chưa?"

Đào Nhi thấy chủ tử nhà mình không hề ghen tị, ngược lại còn cười tươi như hoa, tuy có chút không hiểu nhưng mà nàng cũng không nghĩ nhiều.

"Đương nhiên là đã báo rồi. Nghe nói Hoàng Thượng và Thái Hậu đã ban thưởng rất nhiều đồ quý đến đó!" Suy nghĩ một chút, Đào Nhi nhỏ giọng nói: "Nô tỳ nghe nói, lần này Phó Quý Nghi sẽ được thăng phân vị."

Tịch Nguyệt gật đầu, điều này là đương nhiên. Hậu cung Nam Thấm Quốc luôn có quy củ này. Nhưng mà, Hoàng Thượng sao có thể để cho Phó Cẩn Dao mang thai? Ngược lại, việc này mới là việc khiến cho nàng cảm thấy thật thú vị.

Nhưng mà suy nghĩ một chút nàng cũng không thấy bất ngờ. Vài ngày trước Phó Tướng vừa mới giúp Hoàng Thượng đánh đổ Tống gia, đảo mắt mấy ngày Phó Quý Nghi liền có thai, thật đúng là hai bên hỗ trợ lẫn nhau. Tịch Nguyệt cẩn thận suy nghĩ.

"Truyền lệnh xuống, mặc kệ người bên ngoài nói như thế nào, người của Thính Vũ Các chúng ta sau này gặp Phó Quý Nghi thì trốn xa một chút cho ta."

Đào Nghi vừa nghe, vội vàng đi xuống truyền lệnh. Nàng vừa rời đi thì trong phòng chỉ còn lại Tịch Nguyệt và Cẩm Tâm.

Thấy chủ tử dường như đang suy nghĩ cái gì, Cẩm Tâm cũng yên lặng lui xuống.

Tất cả mọi người rời đi, Tịch Nguyệt vuốt ve bụng dưới của mình, âm thầm cười, quả nhiên con của nàng còn chưa tới.

Như vậy rất tốt, hiện tại nàng không thể nào bảo vệ con của nàng một cách toàn vẹn, nếu như vậy, không tới thì tốt hơn.

Nói đến Phó Cẩn Dao, thời điểm này kiếp trước, Phó Cẩn Dao không mang thai nhưng hiện tại lại mang thai rồi. Không bao lâu Tịch Nguyệt liền thông suốt, Hiền phi đã ngã, Hoàng Thượng sao có thể để cho một mình Đức phi thống lĩnh hậu cung chứ.

Thực hiện kế sách áp chế lẫn nhau, không ai giỏi hơn Hoàng Thượng.

Kiếp trước, Tống gia không suy sụp như vậy, khi đó đương nhiên Phó Cẩn Dao không mang thai, cũng không được tăng phân vị, nhưng hiện tại không giống như vậy. Tuy Phó Cẩn Dao là người có phân vị cao nhất trong số đám tú nữ mới vào cung nhưng mà dù sao cũng chỉ là một Chính tứ phẩm Quý Nghi mà thôi. Cho dù là tăng phân vị cũng chỉ có thể thăng tới Quý Tần.

Sinh được cốt nhục của Hoàng gia thì thân phận liền không giống lúc trước nữa, Tịch Nguyệt thở dài, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ không để nàng ta thuận lợi sinh đứa bé ra.

Người khác không biết nhưng nàng lại cực kì hiểu điều này.

Đứa bé này tới rồi lại đi, vậy mới có thể tăng cho nàng ta nhiều phân vị một chút!

"Khởi bẩm nương nương." Bên ngoài truyền đến giọng nói.

"Có chuyện gì? Vào đi."

Hạnh Nhi vào cửa: "Khởi bẩm nương nương, Quế ma ma bên người Thái Hậu nương nương cầu kiến, nói là Thái Hậu cho gọi người."

Đối với chuyện này, mọi người trong cung cũng quen rồi, nhưng vẫn không hiểu được, Thẩm Lương Viện không hiểu quy củ này tại sao lại vừa ý Thái Hậu, thường xuyên được người cho gọi. Trong cung có một số lời đồn, nói là Thái Hậu rất thích chơi cờ với Thẩm Lương Viện.

Người có chút tâm tư thì nghĩ tới chuyện hoa cấm ngày đó, nghĩ tới Thái Hậu thường cùng Hoàng Thượng đánh cờ, nghĩ đến người của Thái Hậu rải đều trong cung, còn có mưu tính của người, mọi người không nhịn được, rùng mình run sợ.

Nhưng mà được mất chỉ trong phút chốc, những người kia suy nghĩ nhiều, bắt đầu nghiên cứu đánh cờ nhưng lại không biết thứ từ trước đến giờ Thái Hậu muốn không phải là tài đánh cờ cao siêu.

Tịch Nguyệt thay một bộ đồ khác, vấn búi tóc thiếu nữ, nhẹ nhàng khoan khoái ra ngoài.

Là do tuổi còn nhỏ nên ăn mặc luôn tùy ý một chút. Nghĩ tới qua vài năm nữa, tuổi lớn hơn một chút, cho dù có mặc thế này chỉ sợ cũng chẳng có cảm giác gì.

Từ trước đến giờ Tịch Nguyệt luôn không xem trọng chuyện y phục. Quế ma ma nhìn thấy nàng như vậy hơi cong môi cười.

Tuy rằng trang phục của Thẩm Lương Viện thường xuyên không quá hợp thời nhưng cũng có nhiều biến hóa.

Nam nhân luôn thích đổi mới. Hoàng Thượng cũng là nam nhân, thường xuyên thay đổi như vậy cũng vừa vặn thích hợp với Hoàng Thượng.

"Ma ma, thân thể Thái Hậu vẫn tốt chứ? Hôm qua ta thấy người ho khan, đã chữa trị khỏi chưa?" Câu hỏi này thân thiết, không hề giả dối. Quế ma ma là người đắc lực bên người Thái Hậu, cũng hiểu rõ thân thể của người, nghe Thẩm Lương Viện nói vậy cũng biết nàng là một người hiểu chuyện.

"Người của Thái Y Viện đã xem qua rồi, gần đây sương giá nhiều, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Thẩm Lương Viện cũng vậy, phải giữ gìn thân thể. Người khỏe mạnh mới có thể hầu hạ Hoàng Thượng thật tốt." Quế ma ma vỗ vỗ tay của Thẩm Tịch Nguyệt, trong lời nói có vài phần thân thiết.

Tịch Nguyệt đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Đa tạ ma ma quan tâm."

Đến Tuệ Từ Cung của Thái Hậu, Tịch Nguyệt thấy Thái Hậu ngồi trên vị trí trên cùng, Đức Phi ngồi bên trái, còn Phó Quý Nghi lại ngồi bên phải. Nàng vội vàng thỉnh an mấy người.

"Đứng dậy đi." Hôm nay Thái Hậu dường như có chút vui mừng, giọng nói rất ôn hòa. Tịch Nguyệt lén nhìn Phó Cần Dao, thấy vẻ mặt nàng ta không giấu được vui mừng. Dung nhan vỗn tuyệt sắc nay đẹp thêm ba phần.

Thật sự là người có chuyện vui, tinh thần cũng thoải mái hơn.

Đức Phi ôn nhu cười: "Chỉ sợ Lương Viện muội muội còn chưa biết chuyện này. Quý Nghi muội muội đã có thai rồi." Trong giọng nói có vẻ rất vui mừng.

Tịch Nguyệt hơi há miệng, làm ra vẻ mặt kinh ngạc rồi lập tức quay đầu nhìn Phó Cẩn Dao, vẻ mặt cũng rất vui mừng: "Vậy thực sự là quá tốt rồi, chúc mừng Phó Quý Nghi."

Phó Cẩn Dao tươi cười hàm súc: "Muội muội cũng cần phải nhanh lên, chúng ta sớm giúp Hoàng Thượng khai chi tán diệp."

Mới nghe lời này đương nhiên là không tìm được một lỗi nào, cực kì dễ nghe, nhưng mà Tịch Nguyệt không ngốc, nàng đương nhiên nghe ra được ý trào phúng trong lời nói của Phó Cẩn Dao.

Hiện giờ trong cung này, nàng chính là người được thị tẩm nhiều nhất, nhưng mà nàng lại không có thai. Phó Cẩn Dao nhìn như ôn nhu hiền lành nhưng thực tế lại không phải như vậy.

"Quý Nghi tỷ tỷ đừng chê cười muội." Nàng xấu hổ đỏ mặt cúi đầu.

Thái Hậu thấy nàng như vậy, khóe miệng cong lện hiện ra ý cười.

Nàng vốn đâu phải người thẹn thùng như vậy, đúng là một cô nhóc thông minh.

"Ai gia đã truyền thái y, tuy nói đã có thái y xem mạch rồi nhưng mà đây là cháu nội của ai gia, ai gia vẫn luôn lo lắng. Để cho Từ thái ý cẩn thận bắt mạch một chút, ngươi cẩn thận bảo dưỡng thân thể, sớm ngày sinh cho Hoàng Thượng một long tử." Lời này của Thái Hậu thực sự rất xem trong Phó Cẩn Dao.

"Thần thiếp đa tạ Thái Hậu nương nương ân điển." Phó Cẩn Dao muốn đứng dậy quỳ xuống ta ơn.

Quế ma ma vội vàng đi qua đỡ nàng ta.

"Những tháng đầu khi mới mang thai thì phải cận thận, ngươi không cần động chút là quỳ xuống." Lời của Thái Hậu có chút oán giận nhưng vài phần thân thiết trong lời nói lại khiến cho người ta yên lòng.

Đức Phi vẫn ôn nhu nhìn Phó Cẩn Dao, trong lòng Tịch Nguyệt âm thầm phỉ nhổ, một đám người giả dối, không phải là cùng nhau diễn trò sao!

Chốc lát sau, Từ thái y nhanh chóng đến nơi. Phó Cẩn Dao mang thai mới chỉ một tháng, chính là thời điểm không an ổn. Thái y liên tục dặn dò phải cẩn thận những vật tùy thân, đồ ăn cũng phải cẩn thận.

Thái Hậu gật đầu, Phó Cẩn Dao cũng nghe rất chăm chú.

Kiểm tra xong, Từ thái y chuẩn bị cáo từ thì Thái Hậu gọi ông lại.

"Bắt mạch cho Thẩm Lương Viện thử xem. Thẩm Lương Viện vào cung đã lâu, cũng thường hầu hạ Hoàng Thượng, sao vẫn chưa thấy nàng có động tĩnh gì." Lời này nói ra rất trực tiếp, Tịch Nguyệt xấu hổ, chỉ thiếu nước lấy khăn che mặt mà thôi.

Đức Phi và Phó Cẩn Dao cũng mỉm cười nhìn nàng.

"Đúng vậy đó, Thẩm muội muội đúng là người được Hoàng Thượng thương yêu." Đức Phi che miệng cười, nói lời trêu chọc.

Phó Cẩn Dao không nói chuyện nhưng mà cũng là ôn hòa điểm tĩnh.

"Đức Phi tỷ tỷ lại trêu muội rồi, người ngoài nghe thấy lại cười chết muội muội, muội muội sao có thể sánh được với Đức Phi tỷ tỷ và Quý Nghi tỷ tỷ." Mặt nàng đỏ bừng, giống như càng lúc càng xấu hổ.

Đức Phi cười nói với Thái Hậu: "Khó trách Hoàng Thượng và Thái Hậu lại yêu thích Thẩm muội muội như vậy, nàng đáng yêu như vậy, ngay cả thần thiếp cũng thấy thích nàng!"

Tịch Nguyệt sao có thể không hiểu Đức Phi là đang dùng mình để khiến Phó Cẩn Dao khó chịu.

Nhưng nàng vẫn chưa hiểu vì sao Thái Hậu cho gọi nàng vào lúc này, còn gọi người bắt mạch cho nàng. Chẳng lẽ thực sự muốn cất nhắc, bồi dưỡng nàng giống như biểu hiện bên ngoài sao?

Xem ra đối với Hoàng Thượng, hai người kìm chế lẫn nhau là không đủ, chỉ là không hiểu trong kế hoạch của bọn họ mình sẽ đảm nhiệm loại nhân vật nào đây?

"Ngươi thích nàng cũng không được, ngươi chỉ có thể thích Hoàng Thượng mà thôi, ai gia còn chờ khi nàng ngươi cho ai gia thêm một cháu nội nữa đây!" Thái Hậu nói đùa, trong giọng nói mang theo ý cười.

Đức Phi cười hì hì.

Khi mấy người nói chuyện, Từ thái y đã đặt một chiếc khăn tay mỏng lên cổ tay Thẩm Tịch Nguyệt, nhẹ nhàng bắt mạch.

Nhưng mà thời gian trôi qua, ông giống như có gì đó nghi hoặc, lông mi dần dần nhíu chặt.

Thái Hậu thấy biểu tình của ông như vậy, vội hỏi: "Thẩm Lương Viện có gì không ổn sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com