ZingTruyen.Info

[ Kỳ Hâm ] Này! Anh Chỉ Được Thuộc Về Em Thôi Đấy!

Ngoại truyện 2 : Tường Lâm

bachtut

Nghiêm Hạo Tường từ khi sinh ra đã mang hẳn một bộ mặt lạnh. Cậu bị ma cà rồng bắt đi từ lúc còn rất nhỏ. Nhưng cũng không hẳn là bị bắt, là bán mới đúng. Còn vấn đề là ai bán, cậu vốn dĩ không muốn nhắc tới.

Chỉ là có chút bất ngờ khi người bán mình lại là chính ba mẹ ruột thôi!

Ở một vài ngày trong phòng giam, sau đó Nghiêm Hạo Tường lại bị đưa đến một nơi có phong cảnh rất đẹp, lại vô cùng sang trọng và rộng lớn. Xung quanh có khá nhiều cây, còn có cả một hồ nước rộng.

Cậu được đưa vào bên trong, sau đó lại nhìn thấy trước mặt cũng là một người nhìn trạc tuổi mình, nhưng lại có một gương mặt bánh bao và hai chiếc răng thỏ khá dễ thương.

Lúc ấy, cậu và người đó bốn mắt nhìn nhau, không một tia cảm xúc, đến khi giọng của người đã đưa cậu vào đây lên tiếng.

" Hạ thiếu gia! Đây là người hầu của cậu, từ hôm nay cậu ta sẽ thuộc quyền sở hữu của cậu. "

Lúc nghe thấy cậu thuộc quyền sở hữu của người kia, một tia tức giận len lỏi và dâng lên. Nhưng gương mặt cậu vẫn không hề thay đổi.

" À! Được rồi! Anh có thể đi rồi! "

Ngay khi tên đó rời đi, cậu và người kia lại lần nữa chạm mắt nhau.

" Cậu...tên là gì? "

Người kia gương mặt có vẻ hơi mất tự nhiên, gượng cười hỏi cậu.

" Nghiêm Hạo Tường! "

Ngắn gọn xúc tích...

" ...! Ồ, tôi là Hạ Tuấn Lâm, rất vui được gặp! "

Hạ Tuấn Lâm đưa tay mình ra, muốn cùng Nghiêm Hạo Tường bắt tay làm quen nhưng người kia ngay cả một chút động đậy cũng không có.

Miễn cưỡng rút tay mình về cùng nụ cười gượng gạo, Hạ Tuấn Lâm đưa tay lên gãi đầu một chút, sau đó hai mắt lại sáng lên như vừa suy nghĩ ra gì đó hay ho.

" Vậy...cậu mấy tuổi rồi? "

" 7! "

" ... "

" Ồ! Tôi...cũng vậy! "

Lại là nụ cười vốn có, Hạ Tuấn Lâm khẽ thở dài một cái.

Người này...cũng quá khó làm quen rồi!

Sau này khi có cơ hội nói chuyện nhiều hơn, Hạ Tuấn Lâm mới biết rằng mình lớn tuổi hơn Nghiêm Hạo Tường. Không chần chừ liền vỗ vai cậu gọi em.

Trải qua vài năm cùng nhau, việc dựa dẫm Nghiêm Hạo Tường như biến thành một thói quen. Cả hai lúc nào cũng như hình với bóng, vui vẻ bên cạnh nhau.

Hạ Tuấn Lâm đi đâu thì câu thường nói nhất sẽ luôn là " Tường Tường ~ "

Còn Nghiêm Hạo Tường thì lúc nào cũng chạy theo sau anh.

Đến năm 11 tuổi, đêm đó trời mưa rất to, lại có rất nhiều sấm.

Giữa đêm đột nhiên có một tiếng hét vang lên.

Nghiêm Hạo Tường tung chăn chạy qua phòng anh, liền thấy một thân ảnh ngồi trên giường bị chăn chùm kín. Cậu tiến lại vén chăn lên, cảnh tượng Hạ Tuấn Lâm đang run lên bần bật, hai tay ôm chặt đầu hiện ra trước mắt. Liền hiểu ra Hạ Tuấn Lâm nhất định là bị tiếng sấm vừa rồi làm cho hoảng sợ rồi. Trễ như vậy, người hầu cũng đã đi ngủ hết, cộng thêm tiếng mưa to như vậy, họ không nghe thấy cũng đúng. Sở dĩ Nghiêm Hạo Tường nghe được là do phòng hai người ở cạnh nhau thôi.

Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng ôm lấy Hạ Tuấn Lâm vào lòng, tay xoa xoa tấm lưng run lên từng đợt của người kia. Miệng chỉ liên tục lặp câu:

" Không sao không sao, có em ở đây rồi! Đừng sợ! "

Trong chốc lát, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy giọng nói quen thuộc vang lên, tay liền ôm chặt người kia mà khóc.

" Tường Tường! Anh...sợ! "

Áo đã ướt một mảng, nhưng Hạ Tuấn Lâm dường như vẫn không có ý định ngừng khóc.

Cứ như vậy...sáng mai mắt nhất định sẽ bị sưng cho coi!

" Được rồi! Em ở đây! Đừng sợ! "

Không thấy Hạ Tuấn Lâm trả lời, chỉ nghe được tiếng thút thít bị tiếng mưa làm cho mờ nhạt. Cậu vẫn tiếp tục ôm anh, vẫn xoa dịu tấm lưng đang run lên vì sợ kia.

Một lát sau, vòng tay ôm cậu cũng thả lỏng hơn. Nhưng vừa có ý định buông, ông trời lại giáng thêm một tiếng sét chói tai vang lên.

Cả người Hạ Tuấn Lâm giật một cái, cánh tay ôm lấy Nghiêm Hạo Tường lần nữa siết chặt, gương mặt lại trở về úp vào lồng ngực người kia.

Nghiêm Hạo Tường khẽ thở dài một cái, xem ra hôm nay phải thức cả đêm để dỗ con thỏ nhỏ này rồi!

Ngồi hơn một tiếng, cả người Nghiêm Hạo Tường trở nên cứng nhắc, di chuyển một chút cũng khó khăn. Quá trình đỡ Hạ Tuấn Lâm đang thiếp đi kia cũng tốn không ít sức, nhưng mà vẫn là chỉ sợ anh đột nhiên tỉnh giấc thôi!

Ngồi trên giường nhìn Hạ Tuấn Lâm một lúc, Nghiêm Hạo Tường lấy tay lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt anh, chỉnh lại chăn cho ngay ngắn rồi mỉm cười dịu dàng.

Hạ Tuấn Lâm lúc nào cũng như vậy! Làm anh nhưng lại chẳng có chút trưởng thành nào.

Suy nghĩ một hồi, bây giờ trời cũng đã tạnh mưa nhưng không có nghĩa cũng sẽ dừng có sấm. Nếu chẳng may như vậy thì cậu lại phải chạy qua rất mất thời gian, thôi thì cứ ngủ ở đây cho tiện, nếu như có sấm thật thì sẽ ôm hẳn Hạ Tuấn Lâm vào lòng luôn.

Quan hệ chủ - tớ như vậy có lẽ là quá thân thiết, nhưng Nghiêm Hạo Tường không để ý đến mức đó.

Nghĩ là làm, cậu liền thả người xuống, đắp chăn cho bản thân rồi ôm lấy Hạ Tuấn Lâm. Sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.

Năm 14 tuổi, Hạ Tuấn Lâm lần đầu uống máu của Nghiêm Hạo Tường.

Ngày hôm đó cũng không phải là do bất kì sự cố ngoài ý muốn nào, chỉ là do Hạ Tuấn Lâm chưa ăn mà lại ra ngoài chơi đến quên mất thôi.

" Tường Tường ~ Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi! "

Hạ Tuấn Lâm phần khích, vừa nói vừa nhảy lên nhảy xuống hệt như một đứa trẻ.

" Nếu như anh muốn đi thì đi! "

Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Tuấn Lâm, chỉ muốn ôm người này một cái, nhưng không được, quá lỗ mãng.

" Được được! Anh muốn đi! Anh muốn đi! Chúng ta đi thôi! "

Hạ Tuấn Lâm vui vẻ ra mặt, nắm lấy tay Nghiêm Hạo Tường kéo đi.

" Khoan đã, anh đã ăn chiều chưa! "

Nghe thấy Nghiêm Hạo Tường nói, Hạ Tuấn Lâm lập tức dừng lại quay ra sau nhìn cậu. Ngập ngừng một chút sau đó lại nói.

" Ăn rồi ăn rồi! Mau đi thôi! "

Rồi kéo Nghiêm Hạo Tường đi.

.
.
.

" Tường Tường! Tường Tường! Anh muốn ăn cái này! "

Hạ Tuấn Lâm chỉ tay vào một quầy kẹo hồ lô, sau đó lại mang ánh mắt mong đợi nhìn Nghiêm Hạo Tường.

" Được rồi được rồi! Mua cho anh! Nhưng mà anh phải đứng yên ở đây không được chạy đi đâu! Chỗ này đông nên có lẽ sẽ hơi lâu một chút, anh tuyệt đối không được đi đâu hết đó! "

" Được được! "

Hạ Tuấn Lâm vui vẻ, gật đầu như giã tỏi.

Sau đó, Nghiêm Hạo Tường mỉm cười một cái rồi chen vào đám đông kia.

Một lúc sau Nghiêm Hạo Tường vẫn chưa ra, Hạ Tuấn Lâm bĩu môi một cái.

" Sao mà lâu vậy? "

Đột nhiên một người đàn ông cao to đi đến trước mặt anh.

" Cháu bé! Ta không biết đường ở đây nhiều! Cháu có thể cho ta biết X nằm ở đâu được không? "

" À! Đi về phía này, sau đó rẽ phải 2 lần ạ! "

Hạ Tuấn Lâm vừa nói vừa chỉ tay về hướng bên trái của mình.

" Cháu...có thể dẫn ta đi một đoạn không? "

" Được ạ! "

Đoạn Hạ Tuấn Lâm cùng người đàn ông đó đi đến ngã rẽ, anh dừng lại rồi chỉ về hướng kia.

" Chỗ này đi thẳng một chút là thấy bên phải có ngã rẽ, sau đó rẽ phải lần 2 sẽ đến được nơi đó. "

Bất ngờ hắn giơ tay định bắt lấy cậu, nhưng lại bị Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy. Anh nhanh chóng lùi ra sau, Hạ Tuấn Lâm mặc dù là ma cà rồng nhưng chưa dậy thì nên sức mạnh chưa bộc lộ rõ. Chỉ có tốc độ nhanh hơn người bình thường một chút.

Nhận thấy tình hình không hay, anh liền tháo chạy thật nhanh. Thật ra lúc đầu đã nghi ngờ người này rồi, chỉ là suy nghĩ đó có hơi mờ nhạt một lúc nên Hạ Tuấn Lâm mới chỉ đường cho, đương nhiên vẫn phản chú ý nhất cử nhất động của người kia.

Một lúc sau, bóng dáng người đàn ông đó chạy theo cũng không còn nữa, Hạ Tuấn Lâm dừng lại chống tay lên đầu gối, xung quanh trời cũng đã dần tối.

Nhưng xung quanh là nơi nào Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn không biết.

" Đây là đâu vậy? "

Anh ngồi xuống, tựa lưng vào bức tường, thở hồng hộc.

" Không ổn rồi! Sao mình lại lo chạy mà không hề để ý đường vậy chứ? Hiện tại lạc rồi! "

Khóe mắt Hạ Tuấn Lâm bắt đầu ngấn nước, môi vẫn mấp máy để hít lấy từng ngụm không khí.

' Tường Tường mau cứu anh! Em mau đến đi! Trời tối rồi! Anh sợ lắm! '

Một lúc sau, Hạ Tuấn Lâm đứng lên, cố gắng nhớ lại con đường mình đã đi qua rồi đi về hướng ngược lại. Vừa chạy vừa suy nghĩ sao mình lại ngốc như vậy? Lúc đó tại sao lại không chạy về phía Nghiêm Hạo Tường? Có phải là bản thân bị thiểu năng rồi không?

Đi được một đoạn, bỗng nhiên Hạ Tuấn Lâm cảm thấy trí nhớ của mình thật không tồi, liền cảm phục bản thân một cái. Cho đến khi trước mặt có tận ba ngã rẽ...

" Cái này...đi hướng nào đây? "

Hạ Tuấn Lâm bất giác đưa ngón trỏ lên cắn cắn mấy cái.

" Mình đói quá! "

Anh đưa tay ôm bụng mình, rồi ngồi xuống.

' Bây giờ mà Tường Tường ở đây thì tốt quá! '

" Lâm Lâm! "

Giọng nói quen thuộc vang lên, Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng quay đầu lại. Hai mắt sáng lên, rồi đọng nước. Vội đứng lên chạy về phía Nghiêm Hạo Tường.

Giây phút được nhào vào lòng người kia, cũng là lúc nước mắt của Hạ Tuấn Lâm rơi xuống. Cả hai ôm chặt lấy nhau, Hạ Tuấn Lâm vì thấp hơn Nghiêm Hạo Tường nên úp mặt vào vai cậu, còn Nghiêm Hạo Tường thì đặt cằm lên đỉnh đầu Hạ Tuấn Lâm. Đang xoa xoa tấm lưng của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường bỗng dưng cảm thấy được một cơn đau từ phía cổ xông lên. Cánh tay ôm lấy Hạ Tuấn Lâm bỗng siết chặt rồi cứng đơ một lúc, nhưng vẫn lựa chọn nhẫn nhịn để anh hút máu mình.

Như nhận thức được hành động của mình, Hạ Tuấn Lâm vội ngừng lại rồi ngước lên nhìn Nghiêm Hạo Tường.

" Anh...xin lỗi! Anh thật sự...không phải cố ý đâu! Tường Tường... "

" Không sao! "

Nhìn gương mặt Hạ Tuấn Lâm như sắp khóc, Nghiêm Hạo Tường không nhịn được mà cười một cái.

Ít nhất cậu vẫn cảm nhận được, thứ mà Hạ Tuấn Lâm luôn dành cho mình chính là sự tôn trọng.

" Chúng ta về nhà! "

Còn nói về việc tức giận, Nghiêm Hạo Tường đương nhiên là tức giận rồi! Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đang thương Hạ Tuấn Lâm thì tất cả đều trôi đi không còn một dấu vết. Ngay cả cậu cũng không biết tại sao...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info