ZingTruyen.Com

[kookv_ver] LAO TÙ CỦA ÁC MA

CHƯƠNG 7

zuktat


Điền Chính Quốc từng bước từng bước đi về phía Thái Hanh, giống như một tấm màn đen tối phủ lấy Thái Hanh, bàn tay lớn nhanh như tia chớp chụp đến, nắm lấy cổ tay Thái Hanh, phía sau động tác thô bạo đó là âm thanh tràn đầy chờ mong xuất phát từ nội tâm, thậm chí không nhìn ra bất kỳ sự nhẫn tâm tàn bạo nào."Có phải cậu đã gặp Kim Thái Hanh, cậu ta có phải là đang ở chỗ của cậu không?"

Thái Hanh chỉ cảm thấy xương cổ tay bị hắn nắm đang vang lên răng rắc, mà không dám kêu lên một tiếng đau, nội tâm nỗ lực dồn khí "Tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, mấy năm trước Thái Hanh có đề cập với tôi chuyện em gái của cậu ấy đang ở trong bệnh viện điều trị, hôm nay tự dưng tôi đột nhiên tâm huyết dâng trào, mới đi hỏi thử y tá ở đây có bệnh nhân nào tên là Kim Nhã không, thật ra đã hơn 1 năm nay rồi tôi chưa gặp lại Thái Hanh lần nào."

Thái Hanh gần như là nói một hơi, cậu sợ chỉ cần cậu hơi ngập ngừng một chút thôi sẽ khiến dũng khí của bản thân trong nháy mắt tan biến trước sự uy hiếp mạnh mẽ của Điền Chính Quốc.

Đuôi lông mày Điền Chính Quốc hơi nhướn lên, bàn tay đang nắm lấy cổ tay Thái Hanh bỗng nhiên siết chặt, Thái Hanh đau tới mức trên trán nhỏ ra một giọt mồ hôi.

"Vị tiên sinh này cũng là bạn của Thái Hanh sao?" Thái Hanh mở miệng lần nữa, thử dời đi sự chú ý của Điền Chính Quốc, cậu tin chắc những lời cậu vừa nói hoàn toàn không có sơ hở nào.

Quả nhiên Điền Chính Quốc buông lỏng tay ra, tiếng nói lạnh lùng nghiêm nghị mang theo tức giận nồng đậm, đáy mắt một giây trước vẫn còn dấy lên ánh sáng lấp lánh tràn đầy hy vọng vào giây phút này khắp nơi đóng băng lạnh lẽo "Cút! Đây không phải nơi cậu nên đến."

Giống như đột nhiên được giải phóng, Thái Hanh lịch sự cúi đầu chào, cầm lấy túi ở đầu giường đi về phía cửa, ở cùng với Điền Chính Quốc một giây tựa hồ làm cậu tiêu hao hết nội lực mấy năm.

Thái Hanh không hiểu, tại sao người luôn bận trăm công nghìn việc như Điền Chính Quốc lại có thời gian đến thăm Kim Nhã, năm đó, Kim Nhã gần như là bị hắn đem thân xác vứt bỏ vào bên trong bệnh viện này, đến cả một người chăm nom cũng không có, hắn chỉ một mực sai người trông coi căn phòng giam cầm cậu sát sao, bao vây bốn phía bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp.

Thái Hanh biết, Điền Chính Quốc chưa bao giờ đem Kim Nhã để ở trong mắt, Kim Nhã đối với Điền Chính Quốc chỉ có một tác dụng duy nhất là làm vật uy hiếp cậu. Hắn có thể lợi dụng tính mạng của Kim Nhã khiến cậu để mặc hắn giày vò dẫm nát.

Thái Hanh dĩ nhiên không có dũng khí hỏi Điền Chính Quốc tại sao bỗng dưng lại xuất hiện ở đây, giờ khắc này, cậu chỉ muốn chạy trốn đến bất kỳ nơi nào không có Điền Chính Quốc.

Vừa mới kéo cửa ra, Thái Hanh liền nghe được thanh âm Điền Chính Quốc ở phía sau bỗng dưng tự nói một mình, Thái Hanh theo bản năng dừng bước, muốn nghe một chút thử xem Điền Chính Quốc đang nói gì với Kim Nhã, nhưng nghe rồi lại khiến Thái Hanh hoảng sợ không ngừng.

"Thái Hanh, lần này em trốn kỹ thật, đáng tiếc sự kiên nhẫn của tôi đối với em đã dùng hết, thế nên nếu em không xuất hiện nữa thì tôi sẽ..."

Câu nói sau cùng Điền Chính Quốc nói rất khẽ, Thái Hanh không nghe rõ, run run quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy tay Điền Chính Quốc vuốt nhẹ trên tóc Kim Nhã.

Thái Hanh cuối cùng đã hiểu rõ lý do vì sao Điền Chính Quốc lại xuất hiện ở đây, hắn chỉ là vì tự tìm kiếm chút an ủi cho bản thân mình chăng.

Điền Chính Quốc vẫn cho là cậu còn sống...

Thái Hanh biết, chỉ cần cậu không rời khỏi cái thành phố này thì cậu liền vĩnh viễn không được tính là đã sống lại, nỗi sợ hãi đối với Điền Chính Quốc cứ tích tụ dần như thế sớm muộn sẽ có một ngày cậu bị bại lộ.

Kiếm đủ tiền, mang Kim Nhã bỏ đi, rời khỏi cái thành phố này.

Đây chính là mong ước duy nhất của Thái Hanh vào giây phút này.

.......................

Điền Chính Quốc vừa mới tắm xong, mái tóc có chút rối, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến khí thế bức người của hắn, đứng bên cửa sổ, Điền Chính Quốc nâng trên tay một ly rượu đỏ, cầm điện thoại lười biếng tựa ở bên tai.

"Điền ca, người đã mang đến, đang ở dưới lầu." Trong điện thoại, thanh âm mạnh mẽ của Mạnh Truyền Tân truyền tới.

Điền Chính Quốc hơi ngửa đầu, đem rượu đỏ trong ly một hơi uống cạn sạch, sắc mặt đanh lại, giọng nói không có bất kỳ cảm xúc nào "Đưa thẻ phòng cho cậu ta, để cậu ta tự tới."

"Vâng"

.....

Chỉ một lát sau, cánh cửa phòng liền được mở ra, cậu trai đứng bên ngoài thân hình cùng khuôn mặt giống Kim Thái Hanh như đúc đi vào. Nhìn rõ người đi tới, trong nháy mắt, Điền Chính Quốc chỉ hơi nhíu mày.

Cuộc giải phẫu chỉnh hình xem ra rất thành công...

"Điền tổng" Người vừa đến nhẹ nhàng gọi một tiếng, ngay cả giọng nói cũng giống Thái Hanh đến mấy phần.

Trong phòng lặng im, bầu không khí tự nhiên rất quỷ dị, cậu trai cẩn thận từng li từng tí một đi tới trước mặt Điền Chính Quốc, lấy dũng khí ngước mắt nhìn nam nhân trước mắt.

Điền Chính Quốc nắm giữ quyền lực tối cao, khuôn mặt anh tuấn, tóc hơi rối, đường nét thân thể hoàn mỹ, phía trên hoàn toàn xích lõa lộ ra làn da màu đồng, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng, dưới ánh đèn chiếu vào, vóc người Điền Chính Quốc hiện ra càng cao to kiện mỹ, lưng rộng eo hẹp, lồng ngực to lớn vững chắc, cơ bắp rắn chắc, trên cánh tay phải có xăm đầu một con báo dữ tợn khiến cậu trai sợ tới mức không dám nói nữa. Cậu ta biết bản thân mình chỉ là một kẻ thế thân, một kẻ để Điền Chính Quốc dùng để phát tiết. Một thế thân phát tiết, còn người cậu thế thân là ai, cậu không biết.

Cũng không cần thiết phải biết...

Chỉ cần biết theo Điền Chính Quốc, có cơm ngon áo đẹp, vinh hoa phú quý... Vậy là được rồi.

Điền Chính Quốc đánh giá trên dưới nam nhân trước mặt, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh bỉ cùng xem thường, giống như đang nhìn một con chó sủng vật. Bởi vì cậu ta chung quy không phải là người hắn ngày nhớ đêm mong.

"Biết phải làm thế nào rồi chứ?" Trong mắt Điền Chính Quốc lóe lên âm lệ lãnh khốc, hai con ngươi đen tuyền lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt.

Cậu trai gật đầu, từ từ ngồi xổm xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com