ZingTruyen.Asia

KookV | Sáng đỏ, đêm trắng

16. the head

russ_maglimto


- Jungkook à, Giáng Sinh năm nay... chỉ còn chưa đến hai tiếng nữa là anh chuẩn bị thành linh mục trong Hội Đồng rồi đó! Tưởng tượng đi, với sự phổ biến và khả năng của Hội Đồng thì anh sẽ giúp được bao nhiêu đứa trẻ khắp ngoại ô Seoul này!

Anh vui vẻ khoe khoang với lồng ngực ưỡn căng, hớn hở trêu đùa với những bông tuyết nhỏ nhắn nằm rải rác trên tóc anh. Hạnh phúc chia sẻ những dự định trong tương lai, hiện tại vẫn trao đến người bên cạnh ánh mắt chân tình, dịu dàng. Trông Nụ Cười đẹp tựa những thiên sứ mà trước đó tôi từng được thấy, anh tỏa sáng như mặt trời và sắc sảo như ngọc trời đêm. Tôi không biết anh đã làm gì, anh có nỗi niềm gì...nhưng chắc chắn khoảnh khắc anh đi theo cha Hongo qua Josung để tập hợp đám trẻ. Khi cuộc trò chuyện kết thúc và tôi chẳng biết đó là lần cuối được gặp anh.

Anh chẳng vui vẻ gì mấy.

Nụ Cười anh biến mất.

Anh có chuyện muốn nói với tôi...Không, cầu cứu tôi.

Và tòa nhà xa xa đột ngột dậy màu, đỏ rực và chói lọi. Chỉ đúng nửa tiếng sau nhưng hơi ấm nơi anh ngồi vẫn vương vấn đến lạ.



Máu và dục, tội lỗi và đức hi sinh, Amen.



Giật mình bởi tiếng gọi ý ới nơi xa xăm, Jungkook lấy lại tỉnh táo. Bất ngờ nhận ra bản thân đang nằm trong phòng tự lúc nào, Taehyung thì ở cạnh bên, và trên tay nó là một bát cháo nóng. Nó nhanh chóng với tay đỡ lưng nâng Jungkook dậy, lo lắng nhìn vẻ buồn đau đã nhân đôi trên gương mặt chàng thanh niên.

Anh đã mơ thấy điều gì?

- Có lẽ do cha mất ngủ và mệt nên hồi chiều thay vì ngồi ăn với mọi người. Tôi đã dẫn cha về phòng làm một giấc. Giờ cha đỡ hơn phần nào chưa? Ăn cháo gà nhé?

Nó vừa nói, vừa khuấy bát cháo thơm phức. Rồi lại rút ngắn khoảng cách, đối xử với Jungkook như một đứa trẻ. Muỗng cháo rung rinh được chăm bẵm bởi người đẹp đưa tận miệng, anh ngại ngùng thưởng thức.

Mùi vị của hành, hăng hăng của tiêu, mềm cà rốt xay nhuyễn và vị ngọt thịt ngất ngây trong khoang miệng. Cháo đầy đặn, không loãng. Và Jungkook chắc hẳn đây không phải do sơ Hiami nấu. Kể từ lúc phát hiện Nụ Cười nấu ăn cực đỉnh, Jungkook chẳng mấy khi nếm lại vị thức ăn do chính các sơ làm ra.

- Cha thấy thế nào? Tôi thêm thắt lại một chút gia vị và cho sôi lâu hơn nữa. Vì có vẻ cháo của các sơ làm hơi lạt, xin lỗi vì đây là khẩu vị của t...

- Ngon lắm. Cảm ơn cha.

Jungkook nuốt ực ngụm cháo, hạnh phúc nhìn Taehyung ngại ngùng dầm dầm muỗng xuống những miếng cà rốt mềm nhừ.

Đêm nay không trăng, không ánh sáng thuần khiết, Jungkook cảm thấy lo lắng. Anh hoang mang nhớ lại khoảnh khắc khắp nơi đều nhuốm một màu đen đặc khi trăng khuất bóng, và ở đó, ngay trước mắt anh. Màu của cái chết chợt sống dậy.

Nóng bức, cơn nóng bức ở đâu đó đang rất gần.

- Cháo của các sơ...cha nấu lại là đúng. Tôi và đám trẻ xưa kia rất ít khi ăn những món nước của nhà thờ. Vì nó lạnh, lạt và loãng như nước lã. Tôi vẫn còn nhớ mùi vị ngọt ngào nơi cháo gà của Nụ Cười. Cha làm có vị rất giống. Nhưng...

Vừa kể, anh vừa nhớ lại quãng thời gian chẳng ai quan tâm gì đến Nụ Cười. Bọn họ đều ngó lơ những lời hắn nói, những gì hắn hỏi và ghen ghét với những gì hắn làm. Sao mà anh có thể quên hình ảnh một mình Nụ Cười trong một góc thư viện, lủi thủi bật khóc với hàng đống sách xung quanh. Và tuyệt nhiên chẳng một ai đoái hoài.

Hắn vô tình bị cô lập ngay tại đức tin của mình.

Jungkook đã ở đâu trong những cung bậc đau đớn ấy?






Taehyung im lặng, lòng nặng trĩu nhìn những giọt nước mắt ấm ức chảy dài trên gương mặt vị linh mục trẻ. Nỗi đau của người ngoài cuộc. Nó chẳng biết làm gì ngoài việc giúp anh lau đi lệ trên má, đặt bát cháo bên cạnh và từ tốn kéo đầu Jungkook vào lồng ngực mình.

Nhẹ nhàng như một người mẹ, Taehyung vuốt ve và Jungkook nức nở. Trong đêm tối, khi giá lạnh ghé ngang mang Giáng Sinh trở lại, sơ Hiami tự khi nào đã nghe hết toàn bộ câu chuyện ở bên ngoài cửa phòng.

Ngực đau như cắt, không biết bà có đổi ý gì nhưng sau khi cãi nhau với cha Hongo. Bà đã có một cái nhìn khác về Nụ Cười, bà cảm thấy xót cho mình. Ôm đau buồn về phòng. Sơ Hiami giật mình bởi đèn pha ô tô từ đâu dội thẳng vào cửa sổ.

Trợn trừng mắt, không thở nỗi, bà thấy hàng tá quạ bay trong đêm tối. Có một cái đầu treo ngược đang nhìn vào phòng bà, nó cười, nụ cười đến tận tai và ánh mắt đảo liên hồi đầy chấn động.






Hai mươi ba...mười chín...mười tám...Nhưng tao chỉ cần một.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia