ZingTruyen.Com

[KookV/KooKtae] Sinh con cho tình một đêm.

Chap 7

BimiCherry01

A? Cầu kết giao? Kim Taehyung ngẩn ra. Từ chức còn không phải chuyện quan trọng, trái lại cầu kết giao mới là chuyện quan trọng? Vị lão đại này tư duy cũng thật là quỷ dị đi? Bất quá thấy trong mắt Jeon Jungkook tràn ngập thành ý, Taehyung chần chờ. Nói thật ra có một vị các phương diện đều rất ưu tú như thế này nói với anh cầu kết giao các loại, anh nên cười trộm mới đúng. Bọn họ ở trong cái giới này rất ít đối tượng kết giao có tiêu chuẩn cao như vậy, hơn nữa cũng không cố định, mọi người đều biết không được lâu dài, cho nên tình hình chung cũng sẽ không quá tích cực, bởi vì tin thật thì mình liền thua.

Nói không động tâm là giả nhưng Taehyung cũng chỉ là chần chờ chốc lát, rất nhanh cười nói:

"Tôi chính là một nhân vật nhỏ, thế nào vừa mắt Jeon tổng, ngài cũng đừng đem tôi ra đùa giỡn. Tôi trước xin cám ơn Jeon tổng phê duyệt, thủ tục nghỉ việc tôi sẽ tự mình xử lý, cảm ơn!"

Jeon Jungkook cũng không phải là người dây dưa quấn quýt không buông, mấy lần cậu làm rõ hứng thú với đối phương, đối phương cũng vài lần cự tuyệt, cậu rốt cuộc cũng là người có tôn nghiêm, loại thời điểm này không thích hợp bàn luận cái vấn đề này nữa. Vì vậy thuận thế thay đổi trọng tâm câu chuyện:

"Ừ, anh đi làm thủ tục nghỉ việc đi."

Kim Taehyung lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Jeon tổng tôi ra ngoài trước, ngài tiếp tục làm việc đi!"

Đi ra khỏi phòng làm việc của Jungkook, Taehyung đóng cửa phòng, trước tiên dựa vào bên cạnh tường vỗ vỗ ngực, thở phào một cái. Còn tốt còn tốt, không tính là lộ tẩy, cứ như vậy đi! Cha đứa nhỏ của anh, tạm biệt. Không hẹn gặp lại.

Lúc tiến hành làm các thủ tục xin nghỉ việc Kim Taehyung thật vui vẻ, thế nhưng mấy người anh dẫn dắt kia lại rất khó chịu, bởi vì hoàn toàn không có bất kỳ chuyện gì báo trước nha! Thủ lĩnh của bọn họ cứ như vậy không giải thích mà nghỉ việc? Hwang Eunbi đều nhanh khóc:

"Anh Taehyung anh rốt cuộc có chuyện gì cần phải từ chức, anh đi rồi ai cho bọn em đồ ăn vặt. Vậy mà đến ngày hôm nay mới cho chúng em biết, anh thực sự là rất không có tình nghĩa!"

"Yo, nguyên lai luyến tiếc anh là giả, luyến tiếc đồ ăn vặt của anh mới là thật a!" Kim Taehyung đùa giỡn nói:

"Được rồi, sau này còn có cơ hội có thể gặp mặt, đồ ăn vặt còn dư trong ngăn kéo của anh tất cả đều thuộc về em, ngoan đừng khóc."

Hwang Eunbi nín khóc mỉm cười, cô đương nhiên không phải vì chuyện đồ ăn vặt cái gì mà là bởi vì thái độ của Kim Taehyung. Cô đến công ty này vẫn chưa được một năm nữa, thế nhưng cùng đồng sự ở chung vẫn rất hòa hợp, Choi Yeonjun cùng với Taehyung là cấp trên trực tiếp chỉ đạo của cô đối với cô cũng tốt, cái đội này căn bản là xúm lại thành một nhóm cùng nhau tiến lui, bầu không khí như vậy khi Hwang Eunbi lên đại học không có nghĩ tới. Hôm nay người duy trì cái đội nhóm này sẽ phải nghỉ việc, đương nhiên rất khó chịu, bất quá thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn, anh Kim đã có việc vậy thì chúc phúc đi! Đám người Moon Hyungseo, Choi Yeonjun, Kang Taehyun đã cùng bày tỏ tình cảm lưu luyến không rời với Taehyung, bồn hoa xanh biếc trên bàn làm việc của anh trồng đều phân chia ra, sau đó một ít đồ ăn vặt, đồ dùng làm việc cũng đều được phân phát xuống phía dưới, sau cùng xác định một thời gian, hẹn mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.

Tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp một thời gian, anh phải tỏ ý một chút. Lần này Kim Taehyung rất giống kẻ trộm gà, trước đó liền chủ trương nói:

"Chúng ta lần này liên hoan liền ăn lẩu đi, bình thường mỗi ngày bồi khách hàng uống rượu các người khẳng định đều ngán rồi, lần này ai cũng không cho nói đến chữ rượu, hiểu không? Không thì cũng đừng liên hoan."

"Được a được a, em thích ăn nhất là lẩu! Anh Taehyung anh yên tâm, không ai được rót rượu cho anh, ai không có mắt em thay anh làm thịt hắn!" Hwang Eunbi giơ hai tay tán thành nói.

"Được rồi, hội nghị phòng ban đến đây kết thúc, Choi Yeonjun cậu lưu lại một chút, những người khác trước trở về công tác đi." Taehyung quyết định xong thời gian ăn cơm, để mọi người giải tán.

"Biểu hiện của cậu trong hai năm qua đều rất tốt, anh đã nói qua với anh Hoseok, anh ấy cũng rất công nhận biểu hiện của cậu, sau khi anh rời khỏi cậu dẫn dắt thật tốt người của phòng ban chúng ta, biết chưa?"

"Cám ơn anh Kim."

Mục tiêu phía trước vẫn là vị trí này của Kim Taehyung, ban đầu lúc Taehyung lên chức, anh ta liền thuận lý thành chương trở thành quản lý, kết quả Taehyung vừa đi, tương đương với Choi Yeonjun được đặc biệt đề cử hai cấp, chờ Jung Hoseok lại quan sát thêm một đoạn thời gian, phỏng chừng anh ta chính là tổng giám đốc bộ phận quảng cáo tiêu thụ.

"Ngoài ra cậu lại ở trong phòng ban chọn ra một người nối nghiệp bồi dưỡng thật tốt, những thứ khác anh cũng không tiện nhiều lời, tin tưởng trong lòng cậu cũng đã có tính toán." Kim Taehyung cười cười:

"Dĩ nhiên cũng có thể tiếp tục nhận người mới, công ty hiện tại cần nhất chính là thu nhận nhân tài."

"Dạ, em sẽ cố gắng, anh Kim nếu như em có chuyện gì không hiểu, có thể gọi điện thoại cho anh không?"

"Đương nhiên có thể." Taehyung sảng khoái nói, sau đó nhìn đồng hồ:

"Được rồi, anh cũng không còn gì nhắc nhở, chúc em tiến thêm một bước đi! Nỗ lực lên!"

"Cám ơn anh Kim, em sẽ cố gắng hơn!"

Choi Yeonjun vẫn là một người rất chững chạc nhưng lại tự tin, loại tự tin này là được tản ra từ trong ra ngoài, không phải là tự tin mù quáng. Taehyung làm thủ tục nghỉ việc cũng không tính là chậm, nửa ngày liền làm xong, lúc anh ôm một ít đồ dùng cần thiết từ trong cao ốc công ty đi ra ngoài vẫn hơi có chút cảm khái. Aiz, có được tất có mất, có mất tất có được! Vì đứa nhỏ hết thảy đều đáng giá! Cách cuộc hẹn đi bệnh viện cuối tuần còn có hai ngày, anh ở nhà yên yên ổn ổn mà qua hai ngày nhàn nhã. Mỗi ngày ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh, tiếp đó một ngày ba bữa đều là tự tay mình làm, tay nghề anh cũng bình thường nhưng anh cũng không thể nào xoi mói cũng chọn món chính mình thích ăn để làm còn thu xếp một cuốn sách dạy nấu ăn để ở nhà bếp, chuẩn bị nghiên cứu một chút đồ ăn để điều dưỡng thân thể.

Mặc kệ nói như thế nào, mấy tháng sau anh phải đối xử tử tế với tên nhóc trong bụng kia mới được. Tính tình Kim Taehyung luôn luôn là tùy theo ý mình mà làm, từ bỏ công việc chuyên tâm chiếu cố chính mình cũng không có gì không quen, cuộc sống gia đình tạm ổn hơn còn rất thảnh thơi. Hôm nay thứ sáu sổ ghi chú điện thoại di động nhắc nhở anh là sinh nhật Park Jimin, Taehyung vỗ đùi anh thiếu chút nữa đã quên rồi! Cũng may có ghi lại trong sổ ghi chú. Kim Taehyung chuẩn bị làm cho Jimin một kinh hỉ, lúc rời giường thu thập thoả đáng liền gọi điện thoại đặt mua một cái bánh gato, sau đó đi xuống siêu thị dưới lầu mua một ít đồ ăn, chuẩn bị làm bữa ăn lớn, buổi tối gọi Jimin đến, trực tiếp làm cho Y một bữa tiệc sinh nhật, sau đó ngày mai hai người lại trực tiếp đi bệnh viện.

"Jimin buổi tối đến nhà tớ thị tẩm đi!" Năm giờ chiều, Kim Taehyung gọi điện thoại cho Park Jimin.

"Không rảnh! Tôi đang bận nha!" Jimin ở đầu dây bên kia điện thoại liếc mắt, đáng tiếc Taehyung không phát hiện.

"Thật không đến? Không đến cậu cũng đừng hối hận."

"Thần kinh." Jimin là thật sự có việc bận, trực tiếp cúp điện thoại.

Kim Taehyung: "..."

Thôi đi vị bạn bè này của anh tính tình càng lúc càng lớn.

"Coi như là tôi van cậu được không, đại gia? Tôi đặt hẹn trước ngày mai đi bệnh viện, đêm nay cậu liền trực tiếp ở lại chỗ tôi đi ngày mai hai chúng ta lại cùng đi bệnh viện."

Taehyung lại gọi cho Jimin, bao nhiêu yếu đuối đều đem ra hết: "Một mình tôi có chút sợ."

"Được rồi, có thể còn phải hơn một giờ nữa tôi mới có thể đi qua."

"Trễ hơn cũng được, tôi chờ cậu!"

Kim Taehyung hưng phấn mà giơ tay làm hình chữ V, cúp điện thoại liền búng tay, xoay người tiếp tục bày bánh gato cắm vào mấy ngọn nến, đồng thời tán thưởng một chút sự lãng mạn của mình. Chậc chậc, biết ngay cái tên kia bận rộn đã quên ngay cả sinh nhật của chính mình đều không nhớ rõ. Thật tốt có người bạn là anh này còn nhớ bằng không thê thảm bao nhiêu! Taehyung làm một bàn món ăn, chính giữa đặt một cái bánh gato, khi thu dọn thỏa đáng, anh trước đi tắm rửa một cái, lúc khoác áo choàng tắm đi ra thì chuông cửa vang lên. Tới nhanh vậy sao?

"Tới tới..."

Kim Taehyung bất chấp việc thay quần áo, lấy bình phun bông tuyết mà cửa hàng bánh gato tặng dùng sức lắc lắc, sau đó mở cửa thật nhanh, hướng về phía người ngoài cửa trách móc nửa ngày, thanh âm còn rất có tính cười trên nỗi đau của người khác:

"Surprise!"

Jeon Jungkook đứng ở ngoài cửa, đỉnh đầu đầy hoa tuyết màu trắng, ánh mắt phức tạp nhìn Kim Taehyung. Taehyung mở to hai mắt nhìn. Đặc biệt sao! Đây chính là một cái Surprise rất lớn! Bốn mắt nhìn nhau ai cũng đều không nói gì. Một lát sau, Taehyung mới phản ứng được, động tác thứ nhất chính là đóng cửa! Không sai, đóng cửa! Rầm một tiếng! Lực đạo to lớn, chấn động đến nỗi tim anh cũng đều run rẩy theo! Jungkook trơ mắt nhìn cửa ở trước mặt mình đóng sầm cũng có chút không biết phải nói gì, càng nhiều hơn chính là dở khóc dở cười. Cậu chỉ là mới dọn tới muốn cùng hàng xóm mới chào hỏi đôi câu, ai có thể nghĩ tới người hàng xóm mới này chính là Kim Taehyung? Thăm hỏi không thành bị trách móc một thân còn rất chật vật bị người ta nhốt ở ngoài cửa, mới vừa rồi ván cửa thiếu chút nữa liền đập lên lỗ mũi cậu rồi!

Đây gọi là chuyện gì nha! Lúc Taehyung đóng sầm cửa cũng sửng sốt nửa ngày, trong lòng thầm nói vị này không đến mức kiên nhẫn như thế đi? Còn đuổi tới lại nhà anh? Gặp phải người 'dây dưa không tha' như thế, anh cũng không biết nên làm gì bây giờ. Suy nghĩ trong lòng của Taehyung vòng vo vài lần làm công cuộc xây dựng tâm lý nửa ngày. Có thể chỉ là đúng dịp? Lần kia không phải anh ở trong thang máy thấy Jeon Jungkook sao? Có thể đúng như chính mình suy nghĩ tên kia liền ở cửa đối diện? Thật đúng là âm hồn bất tán. Thật không biết hai người bọn họ là hữu duyên hay là vô duyên. Cho là hữu duyên đi, hai người sau đêm đó nửa năm lại đều không cùng xuất hiện lần nào nhưng nếu là vô duyên đi, mấy ngày gần đây hai người bọn họ đã gặp không biết bao nhiêu lần rồi còn ở chung tòa nhà chung tiểu khu thậm chí có thể là chung một tầng. Mặc kệ nói như thế nào, vừa rồi mới phun người ta một thân bông tuyết còn đóng cửa đem người để bên ngoài, có đúng hay không có chút quá đáng? Cái này tổng thể mà nói còn là quá không lễ phép nha.

"Mở cửa!"

Jeon Jungkook đã lui về phía sau hai bước, đưa chân đá cửa phòng Kim Taehyung một chút, sau đó đưa tay xử lý hoa tuyết trên mặt và trên tóc, thứ này cứng lại rất nhanh, không thì thật đúng là không dễ lấy xuống. Cậu chính là đến chào hỏi mà thôi làm gì đem cậu thành sói đói mà phòng bị như thế? Tuy rằng Kim Taehyung từ chức ở công ty, không còn là nhân viên của cậu nữa nhưng nếu hai người trời xui đất khiến mà trở thành hàng xóm của nhau cũng thực sự không tiện làm bộ chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, cứ như vậy quay về. Hơn nữa ý định ban đầu của cậu đến là cùng chào hỏi hàng xóm, không thể vì hàng xóm là Taehyung liền bỏ cuộc nửa đường. Taehyung do dự nửa ngày, đem áo choàng tắm gói đến nghiêm nghiêm thật thật, xác định chính mình sẽ không lộ ra chân tướng gì mới nhẹ nhàng mở cửa ra một đường nhỏ.

Thực sự rất hy vọng người này đã đi rồi, phiền chết, thế nào luôn luôn có thể gặp cậu?! Nghe thấy cửa phòng mở, Jeon Jungkook vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ ngước mắt nhìn về phía người bên trong cánh cửa lặng lẽ thò đầu ra. Vừa rồi quá mức khiếp sợ, Kim Taehyung trốn tránh, cho nên Jungkook không có chú ý nhìn quần áo anh. Lúc này nhìn xuyên qua khe cánh cửa mở chừng nửa thước, cậu thấy anh tùy ý khoác áo ngủ chắc là mới vừa tắm rửa xong không bao lâu, tóc còn có chút ướt. Bất quá anh đem áo ngủ quấn kín như vậy làm gì? Thật coi cậu là sói đói sao? Nếu cậu đã bị cự tuyệt, chắc chắn không lại không có da mặt mà dây dưa không dứt. Bị Taehyung phòng bị như vậy, Jungkook cũng có chút bất đắc dĩ. Nếu cậu sớm biết hàng xóm là Taehyung còn không bằng ở nhà dọn dẹp phòng thật tốt, đồ đạc đưa đến đều tùy tiện để ở trong phòng khách còn chưa kịp sắp xếp nữa. Cậu vốn dự định cuối tuần lại dọn dẹp thật tốt một chút. Kim Taehyung nhô đầu ra, áy náy hướng Jeon Jungkook cười cười:

"Jeon tổng, tại sao là anh, tôi không phản ứng kịp, không có ý gì a..."

Jungkook ánh mắt ấm trầm mà nhìn chằm chằm Taehyung, tay cũng không nhàn rỗi, khẩy xuống một cái bông tuyết thật dài trên tóc, trêu chọc nói:

"Phương thức mở rộng cửa nghênh đón người này của anh thật đúng là đủ đặc biệt."

"Cái kia là sinh nhật bạn của tôi, tôi tưởng cậu ta đến rồi nên muốn cho cậu ta một cái kinh hỉ, không nghĩ tới phun ngài một thân. Xin lỗi Jeon tổng, thực sự rất xin lỗi."

Taehyung miệng áy náy nói nhưng trong lòng oán thầm, ai biết là cậu đến a, tôi còn không có đập bánh gato vô mặt cậu cũng đã không tệ rồi. Lúc nào chỗ nào đều có thể đụng phải người này, đúng là say rồi. Jeon Jungkook nhìn Kim Taehyung nửa người đều núp ở sau cánh cửa, vẻ mặt có vẻ phòng bị, xin lỗi cũng không có bao nhiêu thành ý, trong lòng không khỏi có vài phần khó chịu:

"Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?"

Taehyung bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu, đem cửa lại kéo ra một ít: "Jeon tổng, mời vào. Jeon tổng anh là làm sao biết tôi ở chỗ này? Không biết Jeon tổng tìm tôi là có chuyện gì? Thủ tục nghỉ việc tôi cũng đều đã làm xong xuôi tất cả rồi thì phải?"

Jeon Jungkook bước qua cửa phòng, lặng lẽ liếc nhìn chừng mười món ăn vặt được bày đầy trên bàn trà, chính giữa là một cái bánh gato tinh xảo, không lớn, khoảng tám tấc nhưng nếu như hai người tuyệt đối đủ ăn, nói không chừng còn không ăn hết, đó không phải là còn có một bàn đồ ăn đó sao.

"Rất phong phú nha!"

Jungkook đơn giản ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Kim Taehyung còn đứng nắm lấy chốt cửa ở cạnh cửa, không có ý tứ muốn đóng cửa cũng không có ý định đến ngồi, cậu dựa vào phía sau một chút, tựa ở trên ghế sô pha, giọng nói lạnh nhạt:

"Anh đừng khuẩn trương, tôi chính là lại đây lên tiếng chào hỏi."

Taehyung còn chưa hiểu, chỉ thấy Jungkook xuyên qua nửa cánh cửa đang mở chỉ chỉ cửa đối diện: "Tôi mới vừa chuyển đến cùng hàng xóm mới chào hỏi, không nghĩ tới hàng xóm mới là anh."

Đang nói Jungkook từ trong túi lấy ra hộp quà nhỏ chưa bị phá hư để trên bàn trà, tiếp tục nhẹ giọng nói: "Ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, đều là hàng xóm nha, có chuyện gì cũng tiện chiếu cố một chút."

Kim Taehyung trợn to hai mắt, lúc suy đoán cùng đối mặt với tình huống thật cũng không có khoái trá, trái lại sinh ra vài tia khẩn trương, không nghĩ tới dĩ nhiên thực sự bị anh đoán trúng, người này ở cùng một tầng với anh còn ở tại cửa đối diện! Nguyên lai phòng đối diện kia hiện tại vẫn bỏ trống là của vị này. Thế nào sớm không dời tới trễ không dời tới, hết lần này tới lần khác dọn đến vào lúc này?!

"Anh thật giống như không quá cao hứng."

Jeon Jungkook không bỏ qua biểu tình biến hóa của Kim Taehyung, không có ở lại nữa, từ trên ghế sô pha đứng dậy, hướng Taehyung từng bước đi đến:

"Anh yên tâm, anh đã không có ý định tiếp thu đề nghị của tôi, tôi đây cũng sẽ không miễn cưỡng anh, mọi người đều đã là người trưởng thành rồi dây dưa không ngừng cũng không có ý nghĩa."

Taehyung nỗ lực kéo ra một nụ cười: "Jeon tổng nói đùa, tôi không có ý tứ gì khác chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, thật không nghĩ tới có thể cùng Jeon tổng làm hàng xóm, ha hả..."

Ha hả cái rắm anh a, Kim Taehyung âm thầm chửi bới một tiếng, cảm giác mình giống như thằng ngốc, thế nào mà lúc đối mặt với Jeon Jungkook luôn luôn chột dạ như thế này, anh cũng không nợ cậu cái gì, luôn kinh sợ như thế thật sự là đủ rồi. Jungkook nhíu mày nhìn chòng chọc Taehyung một hồi cũng nhìn không ra nguyên nhân gì xảy ra, cậu liền hướng phía trước đi từng bước, Taehyung theo bản năng lùi về phía sau từng bước, thế nhưng phía sau chính là cửa phòng, lui nữa liền dán lên cánh cửa. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là nín thở ngưng thần như gặp phải đại địch nhìn Jungkook. Vùng xung quanh lông mày của Jungkook nhăn càng sâu:

"Anh rốt cuộc đang sợ cái gì?"

Một đêm trước đây kia, Taehyung cũng không phải là tính tình như thế.

"Không có không có, Jeon tổng ngài hiểu lầm rồi chủ yếu là khí thế của ngài quá lớn, tôi là một nhân vật nhỏ, khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Ngài tới cũng quá đột ngột, tôi còn chưa có bình tĩnh lại."

Kim Taehyung giấu đầu hở đuôi mà giải thích, tiện tay liền quấn quấn áo ngủ, bất quá anh lại quấn áo ngủ liền có chút biến khéo thành vụng, vốn là rộng rộng rãi rãi không nhìn ra thế nhưng sau khi quấn kín, bụng nhô ra liền hết sức rõ ràng. Jeon Jungkook liếc nhìn cái bụng của anh, trong lòng dâng lên một tia khác thường nhưng rất nhanh liền thu hồi tầm nhìn, nếu người ta không chào đón cậu, cậu vẫn là về nhà thu dọn phòng.

"Jeon tổng ngài phải đi a, không ngồi thêm một chút nữa? Nếu không ăn bánh gato rồi lại đi?"

Taehyung theo bản năng khách sáo nói, kỳ thực nếu như không lo lắng người kia là người cung cấp một nửa huyết thống của đứa nhỏ, anh cũng sẽ không như gặp phải đại địch như vậy, chân tay luống cuống. Bình thường giao tiếp với người khác anh đều rất hào phóng cũng thành thạo. Không biết vì sao chính là lúc đối mặt với Jungkook mới có thể không biết làm sao như thế. Jeon Jungkook trong lòng có chút buồn cười, rõ ràng ước cậu mau một chút rời khỏi lại vẫn hỏi cậu có muốn ăn bánh gato hay không.

"Anh cam lòng cho tôi ăn bánh gato sao?"

Khóe miệng Jungkook nhếch một cái, không khách khí chút nào vạch trần nói. Kim Taehyung sắc mặt đỏ lên, nghĩ biểu hiện của mình đích xác có chút không tiêu chuẩn, người ta là tới làm tốt quan hệ hàng xóm, anh lại đem người ta coi thành mãnh thú và đại hồng thủy, quả thật quá không hợp lý, một khối bánh gato mà thôi, tin tưởng Park Jimin cũng sẽ không để ý. Vì vậy cuối cùng anh từ phía sau cửa đi ra, lê dép đi tới bên cạnh bàn trà, rất nhanh dùng dao nhỏ cắt ra một khối bánh trên bàn đi tới gửi cho Jeon Jungkook:

"Đương nhiên không tiếc, Jeon tổng, mời."

Đang nói chuyện, lòng bàn chân đột nhiên bị trợt, Kim Taehyung là mới tắm xong không bao lâu, dép còn mang theo nước có chút trơn, anh cố với tay cắt bánh gato ở giữa bàn, lực chú ý khó tránh khỏi bị phân tán, lần này đem anh dọa sợ quá chừng, bánh gato trong tay cũng bay ra ngoài, anh nhanh chóng rụt tay lại che chở bụng, tay kia lại theo bản năng quơ quơ muốn nắm bắt vật gì đó. Đột nhiên bên hông có một cánh tay vắt ngang, Jungkook đi nhanh tới hai bước, ôm anh. Phía sau Taehyung là sô pha, anh một tay ôm bụng tay kia đã đỡ lưng, hiện tại bên hông nhiều thêm một cánh tay, thân thể ngược lại ổn định, chỉ bất quá...

Áo ngủ trước đó quấn chặt chẽ theo động tác lớn mở rộng ra, anh giống như một con nai đợi bị làm thịt cứ như vậy trần truồng mà phơi bày ở trước mặt Jeon Jungkook. Vừa mới mất công che! Cánh tay Jungkook ôm eo anh chặt chẽ, bàn tay vừa vặn dán tại bên sườn thắt lưng hơi lộ ra tráng kiện của Kim Taehyung, sau đó tay Jungkook đột nhiên chấn động, mới vừa rồi tựa hồ cảm ứng được cái gì đó. Tay cậu không tự chủ được thuận theo động tĩnh nhỏ nhặt kia trượt xuống, vừa vặn bao phủ đến trên bụng Taehyung, dưới tình huống liên tục dán trên bụng như vậy, Jungkook lại cảm thấy trong bụng Taehyung có cái gì chuyển động, lại thử xem.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com