ZingTruyen.Info

[KookV/KooKtae] Sinh con cho tình một đêm.

Chap 31

BimiCherry01

Kim Taehyung lải nha lải nhải với Park Jimin nói mình khổ não, thực ra mà nói, anh không muốn trở về làm cái loại công việc đúng giờ, chủ yếu nhất là uống rượu,... uống đến mệt lã. Trước khi cùng Jeon Jungkook ở chung một chỗ, trước khi không có gia đình, anh có thể tùy ý tùy tiện nhưng bây giờ không giống nhau, anh muốn đem trọng tâm chuyển đến trong nhà, cha mẹ đều đã lớn tuổi lại thêm nhóc con kia, không thể chỉ lo cho bản thân nữa. Đang nói nói, Taehyung lần thứ hai phát hiện Jimin ngẩn người.

"Này, cậu xảy ra chuyện gì vậy? Gặp phải chuyện gì sao? Nói với tôi một chút đi."

Taehyung đem chuyện của mình đều ném qua một bên, hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm Jimin. Jimin đích thật là không thích hợp, tâm sự nặng nề rất ít thấy Y như vậy.

"Tôi đã nói qua chuyện trước đây của tôi với cậu chưa?" Jimin có chút độc thoại mở miệng, biểu tình cô đơn.

"Không có. Chuyện gì vậy? Bao lâu trước đây? Vào đại học cậu liền cùng tôi quen biết, cậu là nói chuyện lúc trước đại học sao?"

"Ừ. Cậu nói hai người đã xa nhau còn có khả năng lại cùng một chỗ hay không?"

Cùng lúc đó, Min Yoongi cũng hỏi Jeon Jungkook cùng một vấn đề giống như vậy. Ngày hôm nay Jungkook vừa đến công ty đã nhìn thấy Yoongi ngồi ở trong phòng làm việc của cậu, thần sắc tiều tụy, mũi đỏ bừng, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng, nhìn bộ dạng này chắc là bị cảm.

"Bác sĩ danh tiếng sao lại để cho bản thân bị cảm thế? Em nói anh đó, trước khi anh khỏi bệnh không cho phép đến nhà em, miễn cho đem vi-rút đến nhà của em lây cho con em."

Jeon Jungkook cởi áo khoác xuống, thuận tiện máng lên móc treo áo, nới lỏng cà vạt một chút, ngồi ở một bên ghế dựa: "Tìm em có chuyện gì sao? Sớm như vậy."

"Chuyện quay lại của anh gặp phải chút khó khăn." Min Yoongi thở dài, có chút bi thương mà mở miệng, thanh âm còn mang theo giọng mũi nồng đậm.

"Hử? Làm sao vậy?" Jungkook kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới cái gì đó bỗng nhiên tỉnh ngộ đưa mắt nhìn chăm chú chặt chẽ Min Yoongi, hỏi:

"Park Jimin? Cái người bạn học cấp ba kia của anh?"

Yoongi đã nói qua việc này với Jeon Jungkook nhưng không có đề cập đến tên, cho nên lúc ban đầu Jungkook cũng không biết người bạn tốt Park Jimin của Kim Taehyung là bạn học cấp ba mà Yoongi đã nói với cậu.

"Anh muốn nối lại tình xưa sao?" Jungkook nghiêm túc hỏi.

"Ừ. Thế nhưng cậu ấy hiện tại rất hận anh." Yoongi nhớ tới cảnh ngộ đối đãi mình nhận được ở nhà Jimin, tâm lạnh hơn phân nửa.

"Chuyện cũng qua lâu như vậy. Lúc trước anh lại một mực không tìm được anh ấy. Anh ấy hận anh cũng là chuyện bình thường. Có hận là biểu thị còn có yêu, nếu như anh ấy biểu hiện với anh giống như người lạ anh mới muốn khóc đó. Aiz, được rồi, anh giải thích rõ với anh ấy chưa?"

"Rồi, trước khi triệt để bị đuổi ra khỏi nhà cậu ấy, cuối cùng đã giải thích rõ rồi." Yoongi nói ra những lời này trong lòng lại càng thêm chua xót, hắn đỡ trán than một tiếng:

"Chú nói xem anh sao mà đần như vậy, khổ nhục kế cũng đã dùng tới, lại không có nói rõ ràng cho cậu ấy biết, anh còn thích cậu ấy. Mặc dù bây giờ anh nói yêu cậu ấy, cậu ấy cũng không tin nhưng mà nói ra rồi dù sao cũng tốt hơn là không nói lời nào."

Lúc đó chỉ sợ chọc Park Jimin tức giận, kết quả lại quên trả lời Jimin vấn đề mấu chốt nhất. Vậy hắn bây giờ tới làm cái gì? Xin lỗi? Xin lỗi xong có thể cút. Quả thực nếu như không nói rõ hắn vẫn còn thích Y, không phải là vô duyên vô cớ mà đi chọc người chán ghét sao?

"Cho nên là bây giờ anh không đi tìm người anh tâm niệm, tới chỗ của em làm cái gì?" Jeon Jungkook cũng thấy được Min Yoongi có chút bất thường, cảm giác hoàn toàn là tâm phiền ý loạn còn làm cho bản thân thảm như vậy.

"Anh đây không phải là đến chỗ cậu học hỏi kinh nghiệm sao?" Yoongi đáng thương nói:

"'Vợ' con chú mày đều tới tay, cửa của cha mẹ 'vợ' cũng đều thuận lợi thông qua, cho nên đến chỗ của cậu hưởng nhờ một chút không khí may mắn, thuận tiện cầu chú mày chỉ điểm sai lầm!"

Jeon Jungkook thiếu chút nữa bật cười: "Anh đừng có ở trước mặt em bày cái bộ dạng này có được hay không? Em cũng không phải cái người trong lòng kia của anh, giả bộ đáng thương cũng vô dụng."

Min Yoongi liếc cậu một cái, khôi phục bộ dáng ông chủ lớn, ngồi trên ghế sô pha gác chân bắt chéo, vô lại nói: "Dù sao anh cũng mặc kệ, cậu phải giúp anh nghĩ biện pháp, anh không muốn lại bỏ lỡ."

"Chuyện của anh tự mình suy nghĩ biện pháp một chút có được hay không? Đem cái thái độ vô lại này dùng với anh ấy khẳng định đã sớm có hiệu quả."

Jungkook khinh bỉ liếc hắn một cái, đột nhiên cười xấu xa nói: "Lúc anh ấy nghe nói anh thiếu một quả thận là biểu tình gì? Có đau lòng không?"

Yoongi nhớ lại biểu tình Park Jimin thời điểm đó, quả thực rất phức tạp, không thể nói là đau lòng hay là khiếp sợ, bất quá hắn còn lại một quả thận cũng rất khỏe mạnh có được hay không!

"Theo quan điểm y học mà nói, anh chỉ có một quả thận cũng rất khỏe mạnh, công lực mạnh không kém chú đâu!" Yoongi tàn bạo sửa đúng nhận thức 'lệch lạc' của Jungkook.

"Ai biết được." Jeon Jungkook nhún vai, tiếp tục trêu chọc hắn:

"Nói không chừng người ta nghĩ anh không được cho nên không muốn cùng anh hòa hợp."

"Cút." Min Yoongi cho Jungkook một ánh mắt tức giận:

"Nông cạn!"

"Vậy anh dám ở trước mặt người ta tỏ ra yếu kém giả bộ đáng thương, sẽ không nghĩ đến đối phương ngoại trừ đau lòng còn có thể ghét bỏ sao?" Jungkook không ngại hắt nước lạnh vào người nào đó:

"Hay là anh đến bá vương ngạnh thượng cung? Làm cho anh ấy cảm thụ thực tế một chút?"

"Càng nói càng thái quá, anh không nói chuyện với người đàn ông thô bỉ có chồng như em!"

Ngoài mặt Min Yoongi thoạt nhìn rất thong thả, trên thực tế hắn cũng chỉ là mồm mép lợi hại, nhiều năm như vậy hắn không có đi tìm những người khác, nhiều lắm là thoải mái một chút với người anh em năm ngón của mình thôi. Nói thật ra lời nói và hành vi ngày đó của Park Jimin không nghi ngờ là đã khiêu khích được hắn nhưng Yoongi cũng không có theo sự chi phối, trước khi nói rõ ràng với Jimin hắn sẽ không chạm vào Y. Tuy rằng lúc còn trẻ bởi vì chưa hiểu chuyện, đã làm cùng Jimin còn là nửa dụ dỗ nửa cưỡng ép, thiếu niên dù sao vẫn dễ bị kích động nhưng sau đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, thật ra trong lòng hắn rất áy náy với Y, không biết trong cuộc sống sau này, chuyện này đối với Jimin mà nói sẽ có ảnh hưởng như thế nào. Hôm nay xem ra, ảnh hưởng vẫn rất lớn.

Cho nên hắn mới có thể thu liễm, nhiều năm qua chưa từng tìm người kết giao, chuyên tâm nghiên cứu y học, thứ nhất là bởi vì trải qua biến cố làm cho hắn cảm thấy mình có một thân y học sẽ có trợ giúp rất lớn, thứ hai coi như là 'thủ thân như ngọc' vì Jimin? Lý do thứ hai có lẽ ngay cả Yoongi cũng không quá tin tưởng, bất quá sau đó hắn đem lực chú ý dời đi, quả thực đối với nhu cầu trên phương diện này trở nên ít đi. Huống chi hắn cảm thấy mình phải chú ý giữ gìn thân thể thật tốt, không thể cấm dục cũng không thể miệt mài, dù sao thân thể hắn không cho phép hắn làm bậy. Dù sao dưới sự thúc đẩy của các loại nguyên nhân, Yoongi đã uổng phí một danh hiệu công tử phong lưu, kỳ thực nội tâm vẫn là rất chuyên tâm. Jeon Jungkook bị bạn tốt khinh bỉ là người đàn ông thô bỉ có chồng cũng không có cảm giác gì, trái lại rất hài lòng mà nhận lấy tiếng xưng hô này, tiếp tục trêu chọc Min Yoongi:

"Nếu không thì anh chịu ủy khuất một chút để cho anh ấy đè anh là được rồi. Dù sao trong lòng anh còn có anh ấy, trong lòng anh ấy hẳn là cũng còn có anh. Bắt đầu như vậy có lẽ có khả năng tiếp tục kéo dài."

Yoongi lần thứ hai sửa lại: "Đã nói thân thể anh rất khỏe mạnh, anh là bác sĩ bình thường rất chú trọng giữ gìn thân thể khỏe mạnh, phương diện kia cũng tuyệt đối không thành vấn đề!"

"Em không có ý tứ nghi ngờ năng lực của anh, đây không phải là đang nghĩ kế cho anh sao? Nếu như anh có thể đem thân giao cho anh ấy, lúc này mới cho thấy anh là thật sự yêu anh ấy a! Cân nhắc chút đi, chờ lúc hai người các anh ổn định, anh có thể lại phản công nha!"

Jeon Jungkook nghẹn cười, vỗ vỗ vai Yoongi: "Cố gắng lên, em coi trọng anh."

Thực sự là kết bạn không cẩn thận! Bị bạn trêu chọc tổn thương mấy câu, Min Yoongi nghĩ chuyện sáng sớm hắn chạy đến chỗ Jeon Jungkook học hỏi kinh nghiệm căn bản là một quyết định sai lầm! Sớm biết thế còn không bằng ở nhà nghỉ ngơi còn tốt hơn! Hắn vẫn còn đang bị cảm mạo đây. Jungkook trêu chọc xong dĩ nhiên cũng không quên cổ vũ cho anh em chút:

"Được rồi, anh đừng đăm chiêu ủ dột như vậy, ngày xuân về hoa nở sắp đến rồi, đến lúc đó chúng ta cùng đi ra ngoài ngoại thành dạo chơi, em tranh thủ tạo vài cơ hội cho các anh được chưa?"

"Nhờ Taehyung cũng giúp đỡ nói chút lời có ích cho anh được không?" Yoongi thật đúng là đánh rắn tùy côn mà chụp lấy lời của Jungkook hỏi.

"Được, không thành vấn đề! Còn anh phải thường xuyên đến nhà em lắc lư, đương nhiên chờ sau khi anh khỏi bệnh lại đến, đừng mang vi khuẩn đến. Park Jimin khẳng định cũng sẽ đi thăm con em, qua hơn vài tháng nữa, Kimbap sẽ đến ngày thôi nôi, đến lúc đó anh cũng tới tham gia, anh ấy khẳng định cũng sẽ tham gia."

Trong lòng Yoongi lúc này mới thư thái một chút: "Được, cứ quyết định như vậy."

"Đừng nản lòng, em biết anh cũng không phải là người dễ mất tinh thần như vậy."

"Yên tâm. Anh nhất định nỗ lực đoạt hạnh phúc trở về! Được rồi, chú chừng nào thì kết hôn? Kết hôn cũng có thể xem như là tạo cơ hội cho anh cùng Jimin, chú mày không phải luôn nói muốn kết hôn sao? Thế nào mà năm mới cũng đã qua lâu như vậy rồi cũng không có tin tức?"

"Bởi vì đứa bé còn quá nhỏ, cho nên hoãn lại một chút, có thể ngày mùng một tháng năm hoặc ngày một tháng mười mới có thể kết hôn, dù sao nhẫn kết hôn chúng em cũng đã có rồi, cha mẹ hai nhà cũng đều đã gặp mặt cùng nhau ăn bữa cơm, bây giờ còn ở cùng một chỗ, cho nên cơ bản sẽ không cần làm hôn lễ quá gấp gáp. Đương nhiên em sẽ không quên làm một hôn lễ bổ sung."

Jeon Jungkook nói đến hôn lễ của cậu cùng Kim Taehyung sắp tới là lại mặt mày hớn hở, cũng may lúc đó cậu không có buông tha, hôm nay gia đình, sự nghiệp hai thứ đều gặt hái tốt đẹp, đơn giản là cuộc sống của người chiến thắng có được không!

"Lễ tình nhân đều đã qua rồi, anh mất đi một cơ hội tốt." Có so sánh sẽ có mất mác, Min Yoongi càng thêm ước ao cuộc sống hạnh phúc của Jeon Jungkook.

"Lễ tình nhân chúng em cũng không có trải qua tốt lắm, khi đó còn đang ở nhà anh ấy, chưa có cùng ngả bài với cha mẹ anh ấy, cho nên không dám gióng trống khua chiêng mà ăn tết. Bất quá chúng em cũng không quan tâm cái này, trong tâm có đối phương là tốt rồi."

"Anh đương nhiên là muốn thừa cơ hội này làm chút gì đó, gần đây cũng đều không có ngày lễ gì thích hợp để có thể lợi dụng." Min Yoongi vô cùng khổ não, tính tới tính lui, chính là chờ thời điểm nhóc Kimbap nhà Jungkook thôi nôi là có lợi nhất.

"Thời gian không còn sớm, anh không quấy rầy cậu nữa, cậu làm việc của cậu đi, qua khoảng thời gian này anh sẽ đến nhà cậu. Nhớ kỹ giúp anh chế tạo cơ hội nha!" Yoongi trước khi đi còn không quên nhắc nhở Jungkook.

"Yên tâm đi!"

Cậu sảng khoái đáp. Lúc đưa Yoongi đi, Jungkook bận rộn một lúc mới gọi điện thoại cho Kim Taehyung.

"Kookie chuyện gì vậy?" Taehyung còn đang cùng Park Jimin ăn cơm, trong miệng có đồ ăn, cho nên nói đến hàm hồ.

"Chưa có thức dậy? Buổi trưa cùng nhau ăn cơm không? Em đợi anh."

Dù sao buổi tối ngày hôm trước hai người vừa mới trải qua ân ái, Jungkook nhớ tới đã cảm thấy ngọt ngào, hận không thể thời thời khắc khắc đều có thể cùng Taehyung dính vào một chỗ.

"Anh sớm đã dậy rồi đang cùng Jimin ăn cơm. Thật ngại quá, buổi tối cùng nhau ăn."

"Không có việc gì, các anh tụ họp đi." Jeon Jungkook rất tâm lý:

"Lại ăn lẩu nữa sao? Đừng ăn quá cay, nhớ phải uống nhiều nước."

"Dạ. Em buổi trưa cũng ăn cơm thật tốt." Kim Taehyung nhắc nhở vài câu mới cúp điện thoại. Dáng tươi cười vẫn treo ở trên mặt, thấy được là rất hạnh phúc.

"Xem ra hai người các cậu thật là vô cùng tốt." Park Jimin hết sức hâm mộ mở miệng.

"Cậu cũng có thể." Kim Taehyung thu hồi điện thoại, chăm chú nhìn Jimin:

"Nếu như trong lòng cậu quả thực còn có anh ta thì thăm dò anh ta một chút đi."

"Quên đi, tôi không có thói quen chủ động." Jimin cười khổ một tiếng, rũ mi xuống:

"Khi còn trẻ đã dùng hết nhiệt tình rồi."

"Đầu gỗ."

Trong khoảng thời gian ngắn Taehyung cũng không biết nên nói cái gì, chuyện của Jimin và Min Yoongi không giống như anh và Jeon Jungkook, ngăn cách giữa bọn họ không phải là nửa năm mà là hơn mười năm cũng không có đứa nhỏ làm ràng buộc kết nối. Đầu tiên thời gian chính là khoảng cách vắt ngang ở giữa bọn họ thật lớn. Nếu như không có tâm muốn nối lại tình xưa, có hữu duyên như thế nào đi nữa cũng sẽ trở thành vô duyên. Thứ hai, tính tình tên nhóc Jimin này cũng đích thật là rất làm cho người hao tâm tổn trí.

"Quên đi, không nói những chuyện này nữa. Cậu thật vất vả mới có thể đi ra ngoài một chuyến, chúng ta ăn cơm cho ngon đi." Jimin dời đi trọng tâm câu chuyện:

"Nhóc con kia sao không có làm đầy tháng vậy?"

"Gia đình tôi định tổ chức thôi nôi luôn không làm đầy tháng đến lúc đó cần phải tìm mấy người bạn cùng nhau ăn một bữa cơm, dù sao tôi còn chưa có nghĩ ra làm như thế nào cho tốt, có cha mẹ ở đây để cho bọn họ hao tâm tổn trí là được rồi." Tính tình Kim Taehyung tùy tiện như vậy, ngược lại cũng rất đỡ lo.

"Cũng tốt. Xem ra tôi lại phải chuẩn bị quà rồi."

Park Jimin nói rất bất mãn, thực tế trên mặt đều là nụ cười. Y là cha nuôi của nhóc con kia, vô luận như thế nào cũng phải biểu thị thật tốt một phen mới có thể.

"Được rồi, hiện tại tôi không có bận chuyện gì, chuyện trong cửa tiệm có thể chậm rãi giao cho tôi làm. Trước vẫn luôn là cậu ở đây bận rộn, bây giờ giảm áp lực cho cậu, cậu có thể tiếp tục đi ra ngoài giải sầu." Taehyung săn sóc nói.

"Hiện tại ba cửa hàng đều đã đi vào quỹ đạo chính, có còn chỗ nào bận rộn nữa?" Park Jimin khinh bỉ Kim Taehyung.

"Vậy mở cái cửa tiệm thứ tư đi!" Taehyung thuận miệng, một chút cũng không cảm thấy phiền phức:

"Kiếm tiền còn chê ít à?"

"Cậu cho là đơn giản như vậy hả? Hiện tại tuy rằng đều đi vào quỹ đạo chính nhưng muốn mở cửa hàng thứ tư còn phải lựa chọn, tài chính cũng tạm thời quay vòng không ra, mở nhiều cửa hàng rồi chỉ có số lượng không có chất lượng chính là chuyện không thể chấp nhận được nhất. Nói chung chuyện mở cửa hàng thứ tư vẫn là từ từ đi, ít nhất một năm nữa ổn định mới có thể mở. Tôi nghĩ hiện tại đã rất tốt rồi, ba cái cửa hàng bổ trợ cho nhau sẽ không quá bận cũng không quá rảnh rỗi, tiền kiếm cũng đủ xài."

"Được rồi, tôi đây liền nghe lời cậu. Xem ra tôi lại phải tìm một công việc mới được." Vốn cho rằng có thể làm việc ở chỗ Jimin.

"Tìm cái mình thích đi, lúc trước không phải cậu vẫn luôn muốn dấn thân vào chuyện thiết kế quảng cáo sao? Dù sao hiện tại cậu đã từ chức rồi, muốn tìm liền tìm thiết kế đi! Huống chi bây giờ cậu cũng không có gì để lo rồi, vị kia nhà cậu chính là hậu thuẫn kiên cường cho cậu, làm chút chuyện mình thích mới không làm chính mình thất vọng."

"Nói cũng đúng."

Lúc trước Kim Taehyung thật là muốn làm loại công việc thiết kế quảng cáo, bất quá bởi vì lúc ấy mới vừa tốt nghiệp kỹ năng chuyên ngành còn không có tốt như vậy, anh liền đi làm trước rồi lại chọn nghề sau, chọn bộ phận quảng cáo tiêu thụ tuy rằng lấy tiêu thụ là việc chính nhưng ít nhiều cũng cùng thiết kế quảng cáo có dính dáng, anh cũng thường đến lắc lư ở bộ phận thiết kế quảng cáo của công ty, đối với các ngành thiết kế không tính là xa lạ. Bất quá bao nhiêu năm rồi chưa có thực sự chạm qua, Taehyung có chút sợ, cân nhắc xem có nên đăng ký học bổ túc trước khi đi tìm việc làm không, chủ yếu nhất là đem những kiến thức trước kia nhanh chóng nhặt về rồi lại học thêm vài thứ mới. Sau khi cùng Park Jimin tụ hội, Taehyung sáng tỏ thông suốt, đối với cuộc sống sau này càng tràn ngập mong muốn, thuận tiện khích lệ Jimin mấy câu, đồng thời âm thầm nghĩ, có cần tìm một cơ hội cho Jimin cùng Min Yoongi một cuộc gặp gỡ bất ngờ ngẫu nhiên hay gì đó không?

Anh nhìn ra được, Park Jimin đối Min Yoongi vẫn còn nhớ mãi không quên. Chỉ là Jimin quá kiêu ngạo, có lẽ nên nói là quá ngạo kiều, trong khoảng thời gian ngắn không bỏ xuống được ân oán quá khứ lấy đại cục làm trọng. Tình yêu không phải giống như chiến tranh sao? Thế lực ngang nhau là một kết quả, thế nhưng quân lính tan rã lại sẽ là một kết quả khác. Chỉ hy vọng Jimin cũng có thể giống anh được hạnh phúc. Sau khi rời khỏi chỗ Jimin, Kim Taehyung liền đi đến chỗ cha mẹ thăm con trai. Trên đường anh còn đang suy nghĩ phải tác hợp cho Jimin và Yoongi như thế nào. Có đôi khi chất xúc tác cũng rất quan trọng.

Lúc đi ngang qua công ty cũ, tốc độ xe của Taehyung chậm lại, đột nhiên có chút nhớ Jeon Jungkook rồi. Anh gọi điện thoại cho Jungkook, kết quả cậu không có nhận, Taehyung ngừng ở ven đường một hồi mới lại lái đi. Có thể Jungkook là đang họp thì sao? Aiz, làm lãnh đạo chính là thích họp, không có biện pháp. Anh vẫn là đi thăm con trai! Nửa đường điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng là tin nhắn, Taehyung suy đoán chắc là Jungkook. Vì vậy lần thứ hai dừng xe xem một chút, quả nhiên cậu gửi tin nhắn cho anh:

[Xin lỗi, buổi chiều phải mở một buổi họp.]

[Nhớ em không?] Tin nhắn thứ hai của Jungkook lại đến rồi.

Kim Taehyung bật cười, trả lời: [Không nhớ, so với nhớ em, anh nhớ con trai hơn!]

Jeon Jungkook gửi một ký hiệu biểu tình bị thương, tiếp tục hỏi anh: [Buổi tối muốn ăn cái gì?]

[Muốn ăn cái gì cũng không phải hai ta quyết định, mẹ làm cái gì liền ăn cái đó.] Taehyung sau khi gửi xong tin nhắn nhận được điện thoại của mẹ, vội vàng nhận:

"Mẹ, làm sao vậy?"

"Không phải nói buổi chiều về sao? Thế nào còn chưa tới? Kẹt xe sao?"

"Không phải, đang cùng Jungkook nhắn tin, con lập tức tới ngay. Kimbap ngoan không?"

"Ừ, ngoan lắm. Kimbap, đến chào ba đi."

Mẹ Kim mở video call, nhóc con hai má béo phúng phính kia đột nhiên xuất hiện ở trên màn hình, Kim Taehyung nhìn video call vui vẻ một hồi: "Mọi người đem nó chăm mập như này, nhìn một cái xem, hai cái má đã chiếm trọn cái màn hình rồi."

"Con biết cái gì, trẻ con béo một chút mới tốt, béo một chút mới có phúc khí. Con khi còn bé cũng là một nhóc mập mạp." Mẹ Kim trêu chọc anh.

Taehyung đầu đầy hắc tuyến: "Mẹ! "

"Được rồi được rồi, không thèm nghe con nói nữa, con đừng vừa lái xe vừa nghe điện thoại, chú ý an toàn, lúc lên lầu mua chút hoa quả nha, trong nhà hết hoa quả rồi." Mẹ Kim nhắc nhở anh.

"Dạ, đã biết. Còn muốn mua cái gì nữa không ạ?"

"Con chờ chút, mẹ hỏi một chút." Sau một lúc lâu, mẹ Kim nói:

"Mua thêm chút gừng và hành. Đừng bĩu môi, con không ăn hành còn không cho phép người khác ăn à?"

"Được rồi, trước như vậy đi, lát nữa gặp ạ." Kim Taehyung sau khi cúp điện thoại, đã nhìn thấy tin nhắn Jeon Jungkook gửi cho anh:

[Buổi tối có chuyện thương lượng với anh.]

Taehyung cười trả lời một câu: [Đúng lúc, buổi tối anh cũng có chuyện thương lượng với em.]

Về phần chuyện mà hai người muốn thương lượng có phải là cùng một chuyện không buổi tối mới có thể công bố.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info