ZingTruyen.Com

Kookmin Lao Cong La Vampire


Nhã Duẫn thấy hắn không đả động đến mình, hơi phật ý mà lên tiếng:

-"Chúa Tể, ngài có thể dừng chuyện đang làm với con người đó không? Ta cảm thấy ngài có vẻ coi thường ta quá đấy."

-"Không hẳn."-

Anh lấp lửng, nói đùa mà như thật, thật mà như đùa.

-"Ngài đừng nghĩ ngài là Chúa Tể mà có thể xử sự quá đáng với chúng tôi."-

Chu Uyên, một yêu nữ mới, còn rất non nớt phẫn nộ lên tiếng.

Anh liếc Chu Uyên một cái, rồi thì thầm vào tai Chí Mẫn rất nhỏ:

-"Em ngồi yên đây một lát."

Chí Mẫn cắn môi, khẽ gật nhẹ. Không nghe lời hắn, thì cậu còn sự lựa chọn nào nữa đây?

Hắn để cậu xuống chiếc ghế lớn, để cậu ngồi hẳn lên phía trên.

Rồi sau đó bước xuống bậc thang, tiến sát lại phía cả dãy Yêu nữ đang xếp hàng.

Từng bước chân của hắn tiến lại gần Chu Uyên, là một lần cô ta đứng tim vì sợ.
Hơi máu của hắn len lỏi vào không khí đặc quánh, như tấm màn chắn đem đi hết oxi, khiến cô ta co rúm người.

Nha Duẫn đứng im như tượng, vì quá sốc với hành động của hắn.

Hắn ghé sát vào tai Chu Uyên, nói bằng một giọng gằn gằn:

-"Khinh thường người khác là đặc quyền của Chúa Tể."

Hắn nói xong, đoạn bóp lấy cổ Chu Uyên, xiết mạnh.
Hai bàn chân cô ta bị hắn nâng cao, lơ lửng giữa không trung.

Hắn dùng lực ngày một mạnh, mọi người xung quanh cũng không có chút manh động.
Thuộc hạ của hắn không có quyền ngăn cản. Yêu nữ quá sợ hãi mà dạt hết sang hai bên.

Chu Uyên há hốc miệng, mắt trợn trừng một cách đáng sợ. Mặt mũi dần dần trở nên tím tái, tay chân quẫy đạp vô lực gần như đã sắp buông thõng.

-"Thôi nào."

Chung Quốc không quay người, giọng nói phát ra từ phía chiếc ghế dựa.

Một nam nhân đang ngồi vắt hai chân lên tựa ghế, không ngừng nhìn Chí Mẫn một cách ham muốn. Ánh mắt màu xanh ngọc là điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt nam nhân đó.

Ngũ quan hoàn hảo, da trắng không tì vết, mái tóc màu vàng tỉa gọn vắt chéo mái che đi nửa vầng trán cao.
Bề ngoài của nam nhân có thể coi là không thể tả thành lời.

Hơn nữa, nam nhân đó còn giống Chung Quốc đến năm sáu phần.

-"Em thật ác độc, yêu nữ xinh đẹp thế kia, giết đi thật phí. Nếu em không thích, có thể để lại cho lính gác dùng mà."-

Giọng nói đem vài ba phần lơ đãng, bàn tay bắt đầu mơn trớn bờ vai nhỏ của Chí Mẫn.

Cậu vô cùng sợ hãi, không biết nên làm như thế nào. Muốn nói mà cổ họng cứ như nghẹn lại.

-"Thừa hơi."

Anh thả lỏng tay, tiện thể ném Chu Uyên văng vào cột nhà, khiến cô ta bất tỉnh tại chỗ.

-"Kiếm đâu ra bảo bối xinh đẹp thế này? Nhường cho anh đi."

-Nam nhân liếm mép, thò tay vào bên trong cổ áo Chí Mẫn, vuốt dọc bờ xương quai xanh.

-"Tuấn Lãng, thôi ngay trò đó đi. Đừng có đụng vào cậu ta."

-"Xem kìa, Tuấn Chung Quốc nhỏ bé bảo vệ cho tình nhân."-

Anh ta cười cợt, rồi bật dậy, kéo lấy cổ tay Chí Mẫn, đặt bờ môi cậu lên môi anh ta, hôn loạn.

-"Tuấn Lãnggggggg."

Chung Quốc gầm lên, túm lấy vai Tuấn Lãng, giật mạnh về phía sau, khiến anh ngã khỏi ghế.

-"Các người thật điên rồi."

Chí Mẫn ho sặc sụa, môi cảm thấy xót xót. Lúc nãy Tuấn Lãng cắn môi cậu, rồi liếm mút máu cậu hệt như Chung Quốc đã từng làm.

Trong đầu anh ta chỉ toàn một đống chữ "Máu", khiến cho việc đọc suy nghĩ trở nên vô ích.

-"Im ngay. Em nói thêm một câu về sẽ uống hai ly máu nữa."

Chí Mẫn im bặt.

Anh giật lấy áo choàng Tuấn Lãng đang cười lăn lộn dưới sàn, đấm một phát vào má anh ta.

-"Lần sau đừng có nổi cơn điên của anh với cậu ta."

-"Anh có điên đâu nào?"

-"Tuấn Lãng không điên. Vui đấy."-- Chung Quốc cười khẩy.

-"Rồi thì anh điên. Anh của Tuấn Chung Quốc lành lặn thế quái nào được."

Tuấn Lãng chỉnh tề nhìn anh, nói nghiêm túc với giọng của kẻ đang nhịn cười hết cỡ.

- " Tuấn Lãng, tôi giết anh."

Chung Quốc lườm Tuấn Lãng sắc lẻm, ném ngay một quả cầu màu đỏ vào anh ta.

Tiếc là chưa kịp trúng, thì Tuấn Lãng đã biến mất vào không khí.

Quả cầu đập vào cột nhà, khiến nó nổ một cú nhẹ, phần đá lát hơi bị cháy xém và vỡ.

-"Đồ hèn."

Anh lầm bầm, sắc mặt lạnh băng quay trở lại như cũ.

-"À, giữ cho cẩn thận. Máu của cậu ta ngon đấy. Anh sẽ thử."

Tuấn Lãng lượn lờ trên trần nhà, đầu chổng xuống dưới. Không biết anh ta đã lên đấy từ khi nào. Sau khi đưa ra lời nhắc, mà đúng hơn là lời cảnh báo thì biến mất.

Chung Quốc lắc đầu, rồi mặc kệ Tuấn Lãng. Anh tiến về phía Chí Mẫn, vuốt vài sợi tóc mai lạc lối đang loà xoà khắp mặt:

-"Em để Tuấn Lãng làm như vậy mà ngồi yên sao?"

-"Tôi đâu có định đồng ý. Tôi chỉ là đột nhiên bị tắc nghẹn cổ họng, không thể mở miệng từ chối anh ta mà thôi."-cậu giải thích.

-"Bỏ đi. Đang có hứng trừng phạt con Yêu nữ chết tiệt kia lại bị Tuấn Lãng phá đám. Về phòng."

Hắn ôm lấy eo Chí Mẫn, nhấc bổng cậu lên, để cậu dựa sát vào ngực hắn.
Rồi sau đó Chung Quốc khoát tay một cái, cả hai lập tức biến mất.

Thuộc hạ phía dưới dường như rất quen thuộc với chuyện này, lúi húi cho người đem Chu Uyên đi. Đích đến của cô ta, thật không may, sẽ là phòng tra tấn.

____***____

Chí Mẫn ngồi trên ghế, bó gối và úp mặt vào thành ghế.

Chung Quốc đã đi tắm, trước đó còn cẩn thận khoá cửa phòng.

Cậu cũng chẳng có ý định chạy trốn, mà chạy cũng chẳng trốn được.
Đây là đâu cậu không biết? Đường đi cậu không biết? Con người cậu không biết?
Chạy làm sao được?

Trước đây dù có ở với bố, hay là bị đánh đập tàn nhẫn, thì ít nhất cậu biết cậu vẫn còn bố bên cạnh.

Bây giờ con người Chung Quốc không chắc là tốt hay xấu? Bản thân hắn lại là chủng tộc Ma cà rồng quái dị, ở lại bên cạnh không yên tâm chút nào.

Hôm nay thấy hắn ra tay một cách tàn nhẫn với Yêu nữ đó, cậu càng sợ.
Đó là Yêu nữ, còn có cơ may sống sót. Cậu là con người bình thường, nếu như bị hắn ngược đãi dã man như vậy, thì có lẽ chẳng chịu đựng được mấy nỗi.

Đi không được, ở không xong. Em phải làm sao đây?
Nghĩ lung tung, nước mắt đột nhiên lại chảy ra.

Tuấn Chung Quốc tắm xong, trên người khoác áo choàng lông màu đen, mái tóc ướt rượt nhỏ nước từng giọt.

Hắn vào phòng, lại khoá cửa như cũ. Nhìn cậu nhỏ bé ôm gối ngồi thu lu như vậy, tự nhiên lại thấy thật đẹp.
Giống như là một thiên thần...thiên thần.

Ta sẽ là người bẻ gãy đôi cánh của thiên thần, để em không thể chạy khỏi ta.
Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, khiến bờ vai nhỏ đang run rẩy khẽ giật mình.

Chí Mẫn quay lại, nhìn thấy hắn, tâm trí còn tệ hại hơn. Thân thể không dưng run bần bật, nước mắt rơi nhiều hơn, mặc dù cậu chẳng có ý định khóc to đến mức ấy.

Giống như, khí chất cao ngạo của hắn chứa thứ có thể đẩy cảnh giới sợ hãi của con người lên mức cao nhất, làm người ta nhìn hắn có thể vô cùng sợ hãi. Nhất là khi đã tiếp xúc mấy ngày, Chí Mẫn còn sợ hơn.

Tự nhiên lại thấy phục đêm tuyết gặp hắn lần đầu tiên, nhìn hắn chẳng có chút sợ hãi, còn rúc vào người hắn mà ngủ.

Sai lầm, sai lầm lớn rồi, Phác Chí Mẫn.

Bàn tay rắn chắc vòng qua eo cậu, kéo mạnh khiến cậu đổ ngược vào lòng hắn.

Chí Mẫn bị kéo mạnh, vết roi do bố cậu đánh mới khép miệng lại rỉ máu, sơ mi trắng bị nhiễm một vết huyết tươi đỏ nhức mắt.

Chung Quốc nhìn thấy, cau mày, rồi để cậu ngồi trong lòng, bàn tay giật đi chiếc áo cậu đang mặc, khiến cơ thể cậu gần như hoàn toàn loã lồ trước mắt hắn.

-"Tại sao?"-Chung Quốc đột nhiên hỏi cậu không đầu không đuôi, khiến cậu không hiểu ý hắn hỏi cái gì.

-"Cái gì?"

-"Tại sao em lại bị thương?"

-"Không có gì."-cậu bò dậy, vớ lấy mảnh áo bị rách, định choàng lên người.

Hắn giật mảnh áo, bàn tay cầm mảnh áo bốc lên ngọn lửa, một chút là đã đốt nát nó. Mảnh vụn tro bay lả tả trước mắt Chí Mẫn khiến cậu rùng mình.

-"Nói đi. Em muốn giống mảnh áo kia không?"-Hắn giở giọng đe doạ.

-"Chuyện gia đình thôi, anh không cần biết làm gì."

-"Đương nhiên là cần. Nói đi."

-Hắn gằn giọng, bàn tay ôm eo cậu nóng bừng bừng, khiến Chí Mẫn đau đớn cố sức gỡ tay hắn khỏi người mà không được.

-"Là bố tôi đánh, được chưa? Đừng có làm cái trò đó, rát quá."

Chí Mẫn hét lên, giãy giụa khỏi người hắn, nhưng kết cục là bị cả bàn tay kia của Chung Quốc túm chắc hai cổ tay.

Cậu giờ giống như con lợn sắp lên bàn làm thịt.

-"Ta đi trừng trị bố em."-Hắn toan đẩy cậu ra khỏi người, đứng dậy.

-"Dừng...dừng lại. Chuyện này đâu có liên quan đến anh."

Chí Mẫn thấy hắn nói vậy, hoảng hốt ôm chắc lấy cổ hắn, ghì xuống. Chung Quốc không giống kẻ thích đùa, mà mấy truyện tranh cậu đọc, Chúa Tể Ma cà rồng cũng giống hắn.

Hơn nữa bố cậu tuy là hành hạ cậu, nhưng cũng là bố. Con cái làm sao có thể muốn bố mẹ mình chết.

-"Ôm chắc nhỉ."-Chung Quốc cười khẩy, xiết cậu chặt thêm một chút.

-"A..."-cậu nhận ra tư thế ám muội của mình, mặt chuyển đỏ như gấc.

-"Cho em biết một chuyện... Đêm nay là đêm thứ ba em về Darkness cùng ta. Đêm thứ ba."

Quốc bế Chí Mẫn trên tay, chậm rãi tiến về phía giường ngủ.

-"Thì sao?"- Chí Mẫn ngơ ngác nhìn hắn.

-"Đêm thứ ba, là đêm..."

-"Tôi được thả..."-câju hào hứng chêm vào. Vốn nghĩ hắn chơi chán sẽ bỏ đi, không ngờ là thật.

-"Ta sẽ lấy đi của con mồi sự trong trắng. Và ..Em...là con mồi của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com