ZingTruyen.Info

kookmin;; lão công là vampire

🕸0.4🕸

-iceseagull

Chung Quốc quay lại căn phòng lúc gần trưa, sau khi đã giải quyết xong cả núi công việc dồn mấy ngày lại mà thành.

Thật sự là rất mệt mỏi. Anh chỉ muốn nhấp nháp chút máu rồi đi ngủ để lấy lại sức.

Anh chậm rãi bước vào phòng, đáy mắt nhìn thấy cục chăn cuộn tròn trên giường lại ánh lên nét ôn nhu hiếm thấy.

Chí Mẫn còn đang ngủ, xem chừng việc anh uống máu qua cậu khiến cậu rất khó chịu thì phải.

Sự thực thì cho dù cạau có khó chịu, thì anh vẫn muốn dùng cậu như một cái ống hút máu. Đơn giản là cảm giác nuốt từng ngụm máu qua môi cậu, liếm suốt trong cổ họng hưởng thụ mùi thơm của máu, khiến anh cảm thấy máu bình thường ngon hơn bao giờ hết.

Em là độc dược mà ta tự nguyện chìm đắm.

Chung Quốc cúi đầu, hơi thở mùi bạc hà thổi qua từng hơi nhẹ trên mặt cậu.

Chí Mẫn hơi nhíu mày, cơ thể mang đầy thứ mùi bóng tối nặng trịch của anh khiến cậu sợ hãi, dù chỉ là thoảng qua như giấc mơ.

Anh đừng ám ảnh em trong từng giấc mơ, em không muốn.

Chí Mẫn mở mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh phóng to nhiều lần úp sát vào mặt mình, làm cậu không khỏi giật mình.

Anh nhíu mày, nhìn khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn của cậu thật sự làm hắn rất hứng thú. Hắn đứng thẳng dậy, trong khi Chí Mẫn vừa tỉnh ngủ còn ngơ ngác thì đã bế cậu lên tay.

Mẫn hoảng hốt giãy giụa, miệng không ngừng kêu la:

-"Bỏ tôi xuống, bỏ xuống. Tôi có chân, tôi tự đi được."

Trong khi cậu giãy giụa, Chung Quốc chỉ trừng mắt một cái là cậu đã im thin thít.

-"Ta muốn ăn trưa."

-"Anh ăn thì anh cứ ăn. Tôi không đói, tôi không muốn ăn."-

Cậu dùng hết sức công kích anh. Thật sự con người này làm cậu sợ vô cùng, như thể chỉ trong tích tắc thôi cậu sẽ bị anh nuốt gọn vậy.

-"Ta không có ý định cho em ăn."

-"Vậy anh...không được...không được."

Cậu ngẫm nghĩ, rồi chợt nghĩ ra chuyện ban sáng. Anh chính là đang muốn uống máu bằng cơ thể cậu.
Cả người Chí Mẫn còn đau nhức, vết thương bị anh dùng răng nanh cắn còn xót vô cùng.

Hơn nữa, cảm giác lúc đó rất ghê tởm. Nếu anh cứ như một tên điên mà lao vào liếm láp cậu, thì chắc chắn cậu chỉ muốn cắn lưỡi mà tử tự chết thôi.

-"Đương nhiên là được."-

Anh ném cậu xuống ghế, khiến vai cậu đập vào thành ghế đau điếng.

-"Tôi xin anh, anh muốn gì cũng được. Nhưng đừng có làm việc này nữa."

-"Ta muốn thân thể em, em có cho không?"

-"Anh...đồ biến thái..."

Chí Mẫn nghe đề nghị của anh, sắc mặt xuống cấp một cách trầm trọng.

-"Không cho ta thì im miệng đi."

Chí Mẫn co rúm người, nhìn anh bằng ánh mắt đầy hận thù. Chung Quốc bình thản đẩy cốc máu về phía cậu, băng lãnh nói:

-"Ta cho em chọn, em tự làm hay để ta ép buộc."

-"Không chọn."

-"Ta ép buộc sẽ đau đớn hơn đấy, suy nghĩ kĩ vào."

-"Không chọn."

Anh liếc cậu , ánh mắt sắc lạnh màu xanh đã biến mất tự lúc nào, thay vào đó là màu đỏ. Ánh mắt của anh tựa như có dao, làm cậu rất sợ hãi.

-"Mau lên."-

Anh quát một tiếng, con người này ban đầu thì nhẹ nhàng dỗ dành sau dần tiếp xúc nhiều càng ngày càng thấy anh khác xa so với ấn tượng ban đầu.

Có còn điều gì anh chưa bộc lộ cho em biết không?

-"tôi tự làm "

Chí mẫn hết cách, suy nghĩ một chút rồi bặm môi trả lời.

Anh cười, nụ cười thay thế cho sự hài lòng hiện rõ trong ánh mắt. Anh thích con người của cậu. Cậu kiên cường hơn những người mà anh biết. Để cậu chịu phục tùng thật khó.

Nhưng Chung Quốc đâu có yếu kém như vậy, là đặc biệt hay không đặc biệt, qua tay anh sẽ đều trở thành một con búp bê không hơn không kém.

Em có đơn giản là một con búp bê?

Hay em là báu vật đặc biệt?

Chí Mẫn cầm lấy ly nước, hơi máu tanh tưởi bốc xộc lên mũi, khiến cậu buồn nôn vô cùng, mặt mũi choáng váng nhăn nhó hết lại.

Sớm muộn cũng phải làm, vậy thì nhanh chóng làm có tốt hơn không?
Chí Mẫn nhắm mắt nuốt một ngụm máu lớn, rồi nhanh chóng nhấn môi vào miệng anh, đẩy lượng máu lớn trong miệng mình vào miệng anh.

Chung Quốc tham lam ôm lấy cổ, kéo dài thời gian ma xát nơi cánh anh đào của cậu dài ra.

Thật sự mùi vị của cái đó không có hay ho chút nào.

-"Từ từ thôi, muốn hại ta chết sặc sao?"-anh liếm mép, mở miệng trêu đùa cậu.

Trong khi Chí Mẫn đang quỳ gối trên đùi anh để đẩy ngụm máu thứ hai vào miệng anh, thì Hạo Thạc bước vào.

Hạo Thạc nhìn thấy cảnh cậu và anh đang cùng nhau uống máu, có hơi ngập ngừng một chút. Rồi nhanh chóng lên tiếng:

-"Chúa Tể, các Yêu nữ đang ở đại sảnh chính."

Chung Quốc dứt môi khỏi Chí Mẫn với một sự nuối tiếc. Anh để cậu ngồi trong lòng, mặt mũi xanh xao một phần vì cảm giác ghê tởm máu, và một phần vì dưỡng khí hao hụt sau khi anh cưỡng hôn cậu trá hình.

-"Ta biết rồi. Báo với anh trai ta đi, gọi anh ấy xuống luôn."

-"Tôi đã biết."

Chung Quốc đỡ cậu đứng xuống đất. Người Chí Mẫn vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo đứng không vững. Anh lắc đầu, rồi vòng tay qua eo cậu, ôm chắc lấy để cậu không ngã.

-"Đi cùng ta."
-"Đi đâu?" -cậu mở to mắt, nhìn hắn.
-"Đi rồi biết."

__***__

Chung Quốc ngồi trên ghế dựa dát vàng, đính ngọc màu đỏ lấp lánh, được đặt trên bục cao.

Trên người khoác thêm một tầng áo khoác màu đen. Bá khí đầy mùi bóng đem tỏa ra khắp đại sảnh.

Căn phòng rộng lớn được thắp sáng bằng lân tinh màu xanh. Phía dưới, một hàng Yêu nữ đang đứng cúi đầu.
Mỗi người một vẻ riêng, nhưng tất cả đều xinh đẹp vô cùng.

Bọn họ là người mới đến, không biết Chung Quốc là người như thế nào? Lại thấy anh còn trẻ, cho nên có vài phần coi thường.

Lại thấy anh đến đại sảnh, bên người vẫn còn đem theo nam nhân diễm lệ.
Đoán ngay rằng anh là một tên háo sắc chẳng có tài cán gì.

Kẻ cầm đầu toán yêu nữ, Nhã Duẫn lên tiếng trước:

-"Chung Quốc, Tuấn Chung Quốc chúng ta là Yêu nữ của phương Tây, do nơi ở bị con người tàn phá, muốn xin sự đồng ý của ngài để chúng tôi từ nay tá túc lại Darkness. Mong ngài đồng ý."

-"Đừng có gọi tên ta."

-Trên mặt anh không tỏ vẻ gì, nhưng ngữ khí mang vài phần tử khí lạnh lẽo. Ngón tay đeo nhẫn hình đại bàng tung cánh vân vê lọn tóc mềm mượt của Chí Mẫn.

Cậu ngồi im thin thít từ đầu đến giờ, hơn nữa cũng rất sợ anh nhỡ đâu lại nổi điên cái gì, lại uống máu, lại cưỡng hôn.

Nếu em cứ như vậy, có phải tốt hơn không?

Anh dường như khá hài lòng vì cách cư xử của cậu, nên thích thú nghịch ngợm thân thể Chí Mẫn, lời nói của Nhã Duẫn như không khí bay ngang qua.

Cũng tại có tên anh, nên mới chướng tai nhắc nhở. Chứ chuyện sáp nhập, thì cũng đã bàn bạc với các Vương tộc nhân cả rồi.

Có điều Chí Mẫn luôn có cảm giác ai đó đang nhìn mình với ánh mắt đầy sát khí.

Thật sự khiến cậu rất lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info