ZingTruyen.Asia

[KinnPorsche] Thủy Tinh

NGUYỆN ĐỔ PHỤC DU(P.6)

huumaccan

15.

Diện tích du thuyền "Legend" số 3 không hề nhỏ, Porsche ở tầng dưới tìm nửa ngày vẫn chưa đi hết được 1/4 .

Tầng này căn bản là khu vui chơi, khách trên thuyền dùng bữa nghe nhạc xem phim, người tới lui không ít.

Cậu cho rằng đám người đó sẽ không giấu Kinn ở đây.

Đúng lúc cậu bắt gặp một người ăn mặc giống nhân viên trên thuyền, liền cầm ảnh của Kinn trong điện thoải hỏi thăm liệu có thấy qua.

"À, vị khách này, vừa cùng một đoàn người đi xuống tầng dưới rồi."

"Tầng dưới là chỗ nào?"

"Cũng không có gì, tầng dưới chủ yếu là phòng máy và khoang két dằn....du khách cấm không được vào trong."

"Vậy bọn họ...."

"Ồ, đám người đi với vị khách này, họ có thẻ nhân viên cầm lái tàu, có lẽ là đi tham quan." Thuyền viên nói xong liền tiếp tục bận rộn.

Có lẽ vì lo lắng mà mất đi khả năng phán đoán nhạy bén vốn có, chỉ cần Porsche có thể bình tĩnh suy nghĩ, chắc hẳn cậu sẽ nghi ngờ lời nhân viên tàu vừa nói có khả năng là một cái bẫy.

Nhưng cậu tựa hồ không hề suy nghĩ nhiều, lập tức chạy xuống tầng dưới, đúng là ở đó tìm thấy Kinn đang bị trói, và đợi được cả họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào cậu.

Nhìn thấy Porsche xuất hiện, Kinn vốn dĩ bình thản bắt đầu ngồi không yên, "Sao em lại ở đây?!"

Kinn không nhịn được mắng, "Thằng Vegas ngu dốt này!"

"Ơ, cậu Kinn sao đột nhiên gấp gáp thế? Vừa nãy không phải xem thường cái chết lắm à?" Người mặc âu phục đen cười lạnh.

Kinn nhìn Porsche, ra hiệu cậu đừng lên tiếng, anh quay sang nói với gã đàn ông, "Chắc hẳn là vì tiền, thả bọn tao ra, tiền tao sẽ cho."

"hahaha, cậu Kinn sao lại tự nhiên hợp tác thế, có vẻ rất quan tâm tới...." gã túm chặt lấy cằm Porsche, cậu đau đớn nhíu chặt mày, không chịu được nhổ nước miếng lên mặt gã.

"Mẹ kiếp!"

Nhìn thấy gã giơ tay chuẩn bị đánh cậu, Kinn vội vã ngăn lại, "Có gì có thể nhằm vào tao..."

Gã đưa mắt trao đổi với hai kẻ đứng canh bên cạnh, sau đó lớn tiếng cười, "Không ngờ...cậu Kinn đây lại thích mẫu này? Có khi...nó cũng là bạn giường của cậu Kinn?"

"Ai là bạn giường của hắn!" Porsche mắng.

Kinn yên lặng thở dài, "Là vệ sĩ của tao, đừng động vào, có chuyện gì trực tiếp nói với tao."

"Không nhìn ra cậu Kinn bình thường quan tâm cấp dưới vậy đấy." Gã hừ lạnh hai tiếng, "Tao vừa nói rồi, bọn tao không cần tiền."

"Vậy cần gì?"

"Một lũ phế vật, dám đối xử với cậu Kinn như thế."

Lại có thêm người tới, là một gã ngoại quốc tóc vàng, theo sát bên cạnh là người đàn ông đeo kính.

Theo cậu biết, người này từng xuất hiện trong buổi đàm phán trước kia của Kinn và A&H.

"Pasco, gan mày to thật đấy!" Kinn nhìn thấy gã, nổi giận quát.

"Cậu Kinn, chuyện này không liên quan tới tôi, tôi nào biết mọi chuyện sẽ thành thế này..."người đàn ông tên Pasco hoảng hốt nhìn gã đàn ông ngoại quốc vừa xuất hiện, dùng tiếng anh sứt mẻ xin họ đừng làm gì quá đáng, hắn không gánh nổi hậu quả.

Gã đàn ông tóc vàng chẳng mấy để ý lời hắn, đi thẳng tới trước mặt Kinn, cúi người nói, "ma da quanto tempo (đã lâu không gặp), khun Kinn."

Kinn dường như hơi bất ngờ khi thấy gã, dùng tiếng Ý nói gì đó, nhưng Porsche nghe không hiểu, cậu chỉ biết Kinn hình như khá giận.

Người đàn ông đeo kính nhìn quanh, hắn thấy trong góc còn có một người đang nằm, liền hỏi thuộc hạ tình huống.

"Ồ, chỉ là râu ria thôi, ban nãy cấp dưới không rõ, cũng tóm nó xuống đây."

Gian tàu này được cải tạo qua, bên trong là đồ tra tấn đủ mọi hình thù khiến người ta sởn gai ốc, có vẻ dùng để xử lí những người không trả được nợ bạc, hoặc đến quậy phá, cũng có thể để xử lí phản đồ.

Người đàn ông đeo kính thì thầm vài câu với gã tóc vàng, gã mắng "cavolo (mẹ kiếp)", sau đó lớn tiếng quát mắng đám thuộc hạ.

Người đàn ông đeo kính một bên hạ hỏa gã tóc vàng, một bên cho người lôi tên vướng tay vướng chân bị bắt vào đây ra ngoài, nhưng vừa nói xong, liền bị gã tóc vàng ngăn lại.

Gã không biết đã nói gì với thuộc hạ, đưa tay chỉ vào Porsche.

Rất nhanh, Porsche hiểu ý của gã là gì.

Vì có người mang tới cho hắn một cái súng Bulldog, nòng súng có lắp thiết bị tiêu âm.

Nếu Porsche đoán không sai, gã biến thái tóc vàng muốn chơi trò "Russian roulette".

Quả nhiên, Kinn thấy được âm mưu của chúng, dùng tiếng Ý lớn tiếng nói gì đó, nhưng rõ ràng thỏa thuận thất bại.

Gã đàn ông đeo kính nạp đạn vào thân súng, nhanh gọn lắp bánh đạn, di chuyển nòng súng giữa Kinn và cậu, Porsche không nhịn được nói với Kinn, "Đám này con mẹ nó là người gì thế, muốn làm gì vậy!"

Không đợi Kinn trả lời, người đàn ông đeo kính "tốt bụng" đáp, "nhờ ân huệ của cậu Kinn đây, lô thuốc phiện của bọn tao bị bắt, tổn thất lớn lắm đấy nhé."

Hắn nói, ánh mắt âm u nhìn Kinn, "Cắt đứt đường tài vận của người khác, đừng trách người ta cắt đứt đường sống của mình, cậu Kinn nói xem có đúng không."

Gã tóc vàng đứng một bên phát ra tiếng cười khằng khặc quái đản, gã lại nói gì đó, người đàn ông đeo kính gật đầu, phiên dịch cho gã, "Salomone nói muốn chơi với bọn mày một trò, nhưng yên tâm đi, trong súng chỉ có một viên đạn thật,...tuy nhiên...nếu cậu Kinn không khai ra mật khẩu trước khi đạn thật bắn ra, vậy thì xin lỗi, bọn mày chỉ có thể theo ý trời thôi."

"Mật khẩu gì?" Porsche khó hiểu nhìn Kinn, anh mím môi, không lên tiếng.

"Này, em hỏi bọn nó đang nói mật khẩu gì!" Porsche lớn tiếng, lúc này, Salomone đã cầm súng chỉ về phía họ, không ngừng nói, "Eni Meni Mini Mo..."

Phát súng đầu vang lên, Porsche nhìn họng súng đen ngòm toát một thân mồ hôi lạnh, súng lại chĩa vào Kinn.

Porsche mắng anh đừng cố chấp nữa, cứ nói ra thứ mà chúng muốn.

Nhưng Kinn vẫn lựa chọn im lặng.

Pasco sợ tiếp tục sẽ có người mất mạng, hắn không thể gánh vác, vội vàng đứng chắn trước mặt Kinn, cầu xin Salomone, không ngờ ngay sau đó, trên trán hắn xuất hiện một lỗ máu, cả người đổ ập xuống.

Salomone mắng nhiếc tên thuộc hạ vừa nổ súng, nhưng không hề chậm trễ, tiếp tục nhắm súng vào Kinn, gã nghiêm túc.

Không khí trở nên căng thẳng, Porsche gào hét hô dừng, tiếng súng qua đi, Kinn vẫn an toàn.

Rất may, phát bắn thứ 2 không có đạn.

Salomone cau mày, tựa hồ không vui, hắn hướng súng vào Kinn nhấn liên tục 2 lần cò súng.

Porsche sợ tới hồn lìa khỏi xác, cậu liều mạng giãy dụa muốn gỡ dây trói, nhưng đều là phí sức.

Vận khí của Kinn không tồi, 2 phát bắn liên tiếp đều không có đạn.

Sắc mặt Salomone bắt đầu trở nên khó coi, hắn chuyển hướng súng vào Porsche.

Porsche dựa vào kiến thức không mấy phong phú của cậu về vũ khí phán đoán, đây là khẩu Magnum S&W M29, chứa được 6 viên đạn, vừa rồi đã bắn ra 4 phát rỗng, có nghĩa 2 lần bắn cuối, sẽ có một viên đạn thật.

Khoảng cách gây chết người của loại súng này là 10 mét, ở khoảng cách bây giờ, khả năng sống sót gần như bằng 0.

Porsche lại nhìn Kinn, trong mắt anh cậu thấy được nỗi đau và tuyệt vọng.

Cậu buông xuôi, thậm chí ở trong đầu thay mình phát ra điệu kèn trống tiễn biệt bi đát.

Salomone nâng súng, Porsche chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng là vô số tạp niệm.

Cậu thầm mắng người từng bói cho cậu, rõ ràng hắn nói cậu sống lâu trăm tuổi, xem ra bị lừa rồi.

Cậu mắng Kinn là ngôi sao chổi chết tiệt, từ khi gặp anh, vận xui liên tục ập tới.

Cậu mắng chính mình...

Tại sao đã vào lúc sống chết, lại hy vọng viên đạn thật sẽ dành cho bản thân.

"Stop!"

Khi Porsche tuyệt vọng đợi chờ phát quyết cuối cùng của vận mệnh, Kinn vội vã hô ngừng, hai mắt anh đỏ ngầu, giọng nói run rẩy.

"Ti darò quello che vuoi (Tao cho mày thứ mày cần)...."

Kinn đã không thể giống như cũ lạnh nhạt, anh hơi cúi đầu, tựa như đã khuất phục trước trái tim mình.

Anh nói mật khẩu cho người đàn ông đeo kính...

Salomone hối hận chuẩn bị giết luôn cả hai, người đeo kính ngăn gã lại, đại khái vẫn chưa biết mật khẩu là thật hay giả, đợi kiểm tra xử lí cũng không muộn.

Tiếp sau hắn chỉ vào Porsche nói gì đó, Salomone lớn tiếng cười.

Chúng không vui được bao lâu, tình báo vội vàng xông vào.

Lần này Porsche nghe hiểu, Vegas đem người tìm tới, rất nhanh sẽ lục soát tới khu vực này, có vẻ Ken đã liên lạc được với gia tộc chính.

Salomone nghe xong mắng một câu chết tiệt, đám thuộc hạ xung quanh không biết đã nói gì, gã nhìn Kinn rồi lại nhìn thi thể Pasco đang nằm trên sàn, dặn dò vài tên tay sai, ngay lập tức cùng người đàn ông đeo kính rời đi trước.

Vài người ở lại kéo lê thi thể Pasco ném vào góc sâu nhất trong phòng, một kẻ trong số đó chỉ vào họ, dùng tiếng anh hỏi nhau có nên vứt họ xuống biển hay không.

Có kẻ lắc đầu, hắn nói Lucas dặn trước hết không xử lí họ.

Chúng mắt to trợn mắt nhỏ nhìn nhau.

Hộp đàm trong tay chúng phát lên tiếng gọi của đồng bọn, gã đưa ra lời đề nghị vừa rồi bắt đầu đứng ngồi không yên, thậm chí đã rút súng.

Bị người khác giữ lại, gã chỉ tay về phía hai bình thủy tinh dung tích lớn trong phòng, nói vài câu với đồng bọn.

Vài người giữ lấy Kinn và Porsche ném vào hai bình thủy tinh khác nhau, khóa chặt nắp.

Trước khi đi, không quên bắn hai phát đạn vào lưng gã đàn ông bị bỏ quên trong góc.

16.

Sau khi chúng bỏ đi, Kinn và Porsche cố thoát ra, tiếc là, thủy tinh rất chắc, đá không vỡ.

Đáng sợ hơn, họ nhận ra có nước bắt đầu thuận theo lỗ nhỏ dưới đáy bình tràn vào trong.

"Mẹ ! cái thứ gì đây!"Porsche đã tháo được dây trói, trong bình nhỏ hẹp tay chân không cách nào duỗi ra, cậu liều mạng dùng đầu đụng vào nóc bình, nhưng không có kết quả.

"Đừng phí sức nữa..."

"Thi thể" trên đất từ từ bò dậy, đau đớn sờ sau lưng mình, mắng nhiếc, "Đám ngoại quốc này xuống tay mạnh quá!"

Hắn chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt họ, gõ nhẹ lên bình thủy tinh, "Thứ này làm từ kính thủy tinh chống đạn, tin tôi đi, có đụng nát xương sọ cũng không vỡ được đâu."

"Sao mày biết rõ vậy !" giọng Porsche truyền tới từ trong bình, cảm giác ngột ngạt trào ra.

Người đàn ông ngoáy tai, tùy ý nói, "Vì tao thấy qua rồi, thứ này gọi là thủy lung, ông chủ sòng bạc dùng để ném con nợ vào trong, cho chúng hành hạ nhau..."

Hắn chỉ về phía cái ống thông giữa hai bình, lại chỉ xuống chân họ, "Thấy cái nút ở trong không? ống thông giữa hai bình, ấn nút, nước sẽ chảy từ bình của đối phương qua, không ấn nút, nước chảy đều vào cả hai bình, nếu ấn cùng lúc, tốc độ nước chảy vào trong sẽ nhanh gấp đôi...nghe qua nỗi khốn khổ của kẻ bị cầm tù không? Không khác mấy so với nguyên lí hoạt động này...."

"Đừng phí lời, thả bọn tao ra trước!" Mực nước trong bình ngày một dâng cao, Porsche lớn tiếng quát hắn.

"Thứ đồ quỷ quái này một khi khóa lại, tao cũng hết cách..." Hắn bất lực vò tóc, "Hơn nữa, nếu không phải bọn mày vạch trần, tao có tới mức suýt mất mạng không?"

"Tao có thể cho mày tiền..."Kinn mở lời, "Chỉ cần mày nghĩ cách cứu bọn tao ra ngoài, tao sẽ cho mày khoản tiền lớn."

Quả nhiên không ai chống lại được sức hút của tiền tài, hắn vừa nghe liền lập tức đảm bảo sẽ tìm người tới cứu, trước khi đi không quên dặn, để làm giảm tốc độ nước chảy, cách một lát, họ chia nhau ấn nút.

Hắn vội vã ra ngoài, Porsche chưa bỏ cuộc tiếp tục giãy dụa, cuối cùng vẫn buông xuôi.

Cậu chán nản nhìn Kinn, "Hắn có tìm người qua cứu chúng ta thật không?"

"Nếu hắn không tìm, bọn Ken cũng sẽ tìm tới đây."Kinn an ủi

"Không biết có đợi được lúc tới cứu không." Porsche rầu rĩ

Dù họ làm theo lời tên vừa rồi, cách một lát ấn nút một lần, để nước từ từ chảy đều vào hai bình, nhưng cũng không giảm được bao nhiêu tốc độ chảy vào.

Nước đã chảy vào 2/3 bình của Kinn, anh phải ngẩng đầu nước mới không ngập qua cổ.

"Này, tới lượt anh." Porsche thúc giục Kinn ấn nút, "Đoán thử chúng ta còn đợi được bao lâu."

"Đừng nói với anh môn toán của em không được." Kinn chỉ lo cười nhạo cậu, kết quả bị sặc nước.

"Báo ứng đấy." Porsche mắng, "Em chỉ biết nếu bọn Ken vẫn không đến, chúng ta sẽ thành hải sản ngâm đá."

"Đừng nói kết quả xấu vậy chứ." Kinn cười, "Em không thấy giống hai cái quan tài thủy tinh à?"

Porsche bị tiếng cười của Kinn làm nổi da gà, cậu nhịn không nổi muốn anh im lặng, "Em không muốn chết ở đây, ủy khuất quá!"

Kinn nhìn cậu cười, "Anh lại cảm thấy, có thể cùng em chết, không tính là quá thảm."

Lời bộc bạch đột ngột khiến hô hấp của Porsche khựng lại, vẫn chưa kịp phản ứng, Kinn lại nói, "Này, vừa nãy...em có sợ không?"

"Cái gì?" cậu nhận ra anh đang nói tới trò chơi vừa rồi, Porsche cứng miệng, "Có gì sợ đâu."

"Nhưng mà anh sợ thật...." Kinn thấp giọng, "Anh sợ...phát súng đó lấy mạng em."

Trong chốc lát, Porsche không biết nên nói gì, rõ ràng cơ thể đang ngâm trong nước lạnh buốt, nhưng tim cậu lại rực lửa, cảm giác như người cũng vì thế mà nóng lên.

"Mật khẩu mà chúng cần..là thứ gì..."Porsche hỏi

"Một trang web..."Kinn nói, " Bên trong có thứ để hủy toàn bộ gia tộc chính..."

"*** anh điên rồi!" Porsche mắng, đó không chỉ là chuyện liên quan tới tính mạng vài người, "Thế mà anh đưa cho bọn người điên rồ đó thật!"

"Yên tâm đi, anh chỉ đưa cho chúng mật khẩu tầng thứ nhất. Muốn mở tài khoản cần ba lớp mật khẩu, nếu trong vòng một phút sau khi mở khóa tầng một không thể nhập mật khẩu tầng hai, tài khoản sẽ tự động khóa."

"Nhưng mà..."

"Anh không thể ngồi nhìn...."Kinn chăm chú nhìn cậu, "Bảo anh nhìn em chết...anh không làm được."

Kinn biết rõ hôm nay là sai sót của anh, anh làm ra chuyện uy hiếp sự tồn tại của gia tộc...nhưng không còn lựa chọn khác.

"Em nợ anh một phát súng, nếu có đen đủi, coi như trả lại cho anh..."Porsche bực bội

"Thà là phát súng đó em trả lại trên giường cho anh." Kinn cười khổ

Đã tới lúc này vẫn còn có tâm tư giở trò lưu manh, Porsche không biết nên khóc hay cười.

"Thực ra mấy ngày này anh đều nhớ em..."Kinn thở dài, không biết do thiếu oxi, hay vì gần đây anh quá uất ức.

"Làm sao? Sao không đi nhớ đám bạn giường của anh?" Porsche cố ý châm chọc anh

"Tawan...là chuyện quá khứ, anh với Tawan không còn gì nữa." Kinn bất lực

"Vậy sao anh vẫn còn để ý chuyện của nó?"

"Đúng là em ghen phải không." Kinn cười, thấy Porsche trợn tròn mắt nhìn anh, Kinn giơ hai tay đầu hàng, "Anh chỉ là...cảm thấy vì anh nó mới trở nên như bây giờ, về lí, cũng đã từng là bạn bè, anh không muốn nó tiếp tục sa đọa."

"Nhưng anh nói rõ ràng với Tawan rồi, không còn khả năng nữa..." Kinn nhìn Porsche, ánh mắt hiếm khi dịu dàng, "Vì bây giờ anh đã có em rồi...."

Porsche đột nhiên không biết nói gì, đợi nửa ngày mới đáp, "A....anh nói gì?"

"Anh đã chịu cùng em đi vào giấc ngủ ngàn thu trong cái bình quỷ quái này rồi, ý anh là gì không đủ rõ sao?"

"Ai...ai biết cậu Kinn liệu có thói quen sống chết có nhau với mỗi tên bạn giường của mình không chứ." Porsche vẫn cứng miệng.

"Thứ nhất, anh không xem em là bạn giường, Porsche.

Thứ hai, anh không có thói quen tùy tiện hứa hẹn với ai. Tawan là người đầu tiên....Em, là người thứ hai...nhưng là người cuối cùng."

Kinn như bị câu nói ẩn ý của mình chọc cười, thâm tình nhìn Porsche, "Đã lúc này rồi, em không thể trước khi chết nói với anh câu anh thích nghe à?"

Trong mắt Porsche có gì đó long lanh, cậu trịnh trọng khác thường, "Không đâu, anh không chết đâu."

"Em biết, chúng ta vẫn còn cơ hội."

Kinn cười, anh thấy nước đã sắp qua cổ Porsche, nhắc cậu ấn nút.

Nhưng Porsche không quan tâm, ngược lại cậu nói cho anh những khó chịu và bức bối trong lòng mấy ngày qua, cho anh biết từ khi gặp anh tới nay cậu chưa bao giờ chịu nhiều tủi thân như vậy.

Kinn chỉ liên tục xin lỗi, không ngừng thúc giục cậu nhanh ấn nút.

"Kinn này.", Porsche ra hiệu cho anh lại gần, cách tấm thủy tinh nhẹ nhàng tặng anh nụ hôn, giống như ngày họ ở dưới đáy bể bơi.

"Thay em chăm sóc tốt cho Porschay...."

Trong lòng Kinn ập tới dự cảm chẳng lành, "Porsche, em tính làm gì!"

"Anh biết không? Vegas có khi nói đúng, người sống vĩnh viễn không thể tranh giành với người chết....Vì người chết sẽ luôn được ghi nhớ...."

Porsche nhìn sâu vào mắt anh, "Em sẽ cho anh ghi nhớ kĩ em cả đời này...."

"Em làm gì !" Kinn hoảng loạn đấm mạnh lên tấm kính, "Đừng nói lung tung! Porsche, ấn nút nhanh lên!"

Porsche vẫn không có động tác gì, "Kinn, anh là người tốt...." cậu nói, "Em không hối hận được gặp anh..."

Nước đã qua đỉnh đầu, Porsche cố ngẩng đầu khó khăn nói với anh câu cuối cùng, "Em yêu anh..."

Kinn trơ mắt nhìn dòng nước dần tràn bình thủy tinh của cậu, không một khe hở, mà anh lại chẳng thể làm gì.

Lần đầu tiên trong đời, Kinn cảm nhận được sự bất lực và hối hận, điên cuồng va vào tấm thủy tinh ngăn cách giữa anh và Porsche, lớn tiếng gọi, hy vọng có ai đó tới cứu.

Mất đi hơi thở gần nửa phút, Porsche vẫn còn ý thức, cậu nhớ tới huấn luyện từng trải qua, không biết thời gian chống đỡ của cậu có kịp đợi được viện binh.

Đáng sợ hơn, nước đã đầy bình của cậu, sẽ tiếp tục chảy sang bình của Kinn, thời gian cho cậu không còn nhiều nữa.

Cậu muốn nhìn anh lần cuối, cho dù có thể họ sẽ cùng nhau lên đường.

Qua màn nước mờ đặc, cậu nhìn thấy biểu cảm đau đớn tuyệt vọng của Kinn.

Ánh mắt dần mất đi tiêu cự, cho tới khi mọi thứ mất đi ánh sáng.

Cơ thể chìm vào trong bóng tối vô tận, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng Kinn gọi tên cậu.

Sau đó, cơ thể mất đi trọng lượng, nhẹ tênh như chỉ còn sót lại trọng lượng của linh hồn.

(Cont)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia