ZingTruyen.Info

[KinnPorsche] Thủy Tinh

HƯỚNG DƯƠNG HOA CHI TỬ

huumaccan

CÁI CHẾT CỦA BÔNG HƯỚNG DƯƠNG

Tác giả: 玄翎翎 Huyền Linh Linh

Quốc gia: Trung Quốc

Dịch: Mặc Cận

Giới thiệu: đoản, ngược, BE, góc nhìn của Kinn

------

1.

"Mẹ, bạn lữ tâm hồn là gì ạ?"

"Ừm....đơn giản mà nói, chính là người mà đời này con yêu nhất, và cũng là người yêu con nhất...

 Con có thể ở trước mặt người đó sống là chính mình, cũng cam tâm tình nguyện cho đi vì đối phương....

Từ đó trở đi, hỉ nộ ai lạc cả đời con đều liên quan tới người đó."

"Thật là có người như vậy sao ạ ?"

"Mỗi người đều có bạn lữ tâm hồn của mình, chỉ là nhiều lúc họ bỏ lỡ nhau. Nhưng Kinn, con nhất định sẽ gặp được, vì tất cả tình yêu và cơ hội của mẹ đều giữ lại cho con."

"Nhưng mẹ ơi, thế giới này nhiều người như vậy, con làm sao biết được người đó ở đâu?"

"Sẽ tìm được thôi, Kinn, có những người, chỉ cần lần gặp đầu tiên con sẽ có được đáp án"

Lần đầu tôi gặp Porsche là lúc bị băng đảng khác truy sát. 

Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, tôi rẽ nhầm vào con hẻm nhỏ hẹp tối tăm. 

Cố gắng lợi dụng ưu thế địa hình cắt đuôi truy binh và né đạn, tuy rằng thật ra tôi không rõ nơi này, nhưng chỉ cần kéo dài thời gian, nhất định sẽ đợi được viện binh từ gia tộc.

Mọi thứ đều đi đúng theo hướng mà nó nên phát triển, trừ việc gặp người ấy.

Tôi xuất hiện trước mặt Porsche với một đoàn người đuổi giết sau lưng, em ấy đang đứng bên ngoài thản nhiên nhả khói. 

Ban đầu Porsche ngẩn người, nhưng quanh năm làm việc ở quán bar hỗn loạn, qua lại đấu trường chui, Porsche rất nhanh liền nắm được tình hình, nhìn tôi cười thật tươi, đôi mắt dưới ánh đèn yếu ớt phản chiếu cả ngân hà.

Tôi thừa nhận, tim tôi lúc ấy đập lỡ một nhịp, thậm chí tôi chẳng nghe rõ em ấy nói gì đã vội gật đầu. Dù sao cho tới bây giờ, không có bất cứ thứ gì là tôi không thể chi trả.

Cho tới khi Porsche kéo tôi chạy trốn, nghiêng đầu nhìn tôi tỏ ý, tôi đột nhiên nhận ra, hình như tôi không mang theo tiền....

Vừa rồi hùng hồn nhường nào, thì bây giờ lại chột dạ bấy nhiêu.

Tôi thử tìm cách thuyết phục, tiếc là Porsche chẳng nghe lọt, "tui" tôi xong liền tiện tay lột đi chiếc đồng hồ tôi đeo, vứt lại tôi một mình đơn độc đứng trên phố.

Đây là câu chuyện của Kinn Theerapanyakul và Pachara Kittisawasd, nơi của sự khởi đầu.

2.

Từ nhỏ lớn lên ở gia tộc chính, tiếp nhận giáo dục cao cấp nhất, mỗi lời nói cử chỉ đều có yêu cầu đặc biệt hà khắc, dù là người làm trong gia đình đều lễ nghi đúng mực.

Cả đời tôi chưa từng thấy ai có khả năng gây họa tuyệt thế như Porsche.

Ngày đầu tiên khi tôi gạt được em ấy về nhà, suýt chút nữa thì đốt luôn nhà tôi, làm chết cá của anh cả, đánh thằng nhóc Macau của gia tộc phụ chảy máu đầu, ra ngoài làm nhiệm vụ lại uống say....

Có quá nhiều chuyện chẳng thể đếm xuể, tức tới mức đầu tôi ong lên, nhưng cũng vì sự xuất hiện của Porsche, cuộc sống vô vị của tôi như có thêm sắc màu.

Tôi bắt đầu quan sát nhất cử nhất động của Porsche, cơn đau đầu vì phiền não qua đi, tôi phát hiện ra trên người Porsche có rất nhiều ánh sao, sùng bái tự do, không phục thua cuộc, chân thành, công bằng. 

Em ấy đưa tôi đi nhìn thế giới ngoài kia, ở bên Porsche, lần đầu tôi cảm nhận được hóa ra tôi cũng là một con người bình thường, bình dung giản đơn.

Porsche rất đẹp, đó là điều tôi chưa từng phủ nhận. 

Tôi từng nghĩ nếu không phải tôi thích loại hình dễ thương, tôi nhất định sẽ theo đuổi em ấy.

Sau này tôi mới phát hiện, Porsche là người dễ thương nhất trên thế giới này, bất kể vẻ ngoài, tính cách hay khí chất, tất cả đều nằm trong thẩm mĩ của tôi.

Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng, đến cuối cùng chúng tôi lại yêu nhau tới vậy. 

Cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cũng từng đi qua rất nhiều con đường gập ghềnh, trước nay chưa từng buông tay. 

Qua tất cả, chỉ cần một ánh mắt, một câu nói đơn giản cũng rõ ràng đối phương đang nghĩ gì.

Tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ những điều nhỏ nhất, từng chút một trong cuộc sống thường ngày tích tụ, ngày một lớn dần.

Ở trước mặt bố, anh em ruột, bạn bè, tôi công khai quan hệ với Porsche, hòa mình vào cuộc sống của nhau, cho mọi người biết tới tình yêu của tôi.

Chúng tôi từng đứng trước mộ bố mẹ Porsche lập nên lời hứa một đời. 

Vì từng cùng nhau dọn sạch chướng ngại trước mắt mà ngỡ rằng thế giới này sẽ không còn bất cứ thứ gì có thể ngăn cản chúng tôi tới với hạnh phúc.

Tôi chưa từng được vui vẻ, may mắn như lúc này.

Tôi tưởng... chúng tôi sẽ có thể mãi như thế.

Tôi rất thích câu mà Arm từng nói: " Sở ái cách sơn hải, sơn hải giai khả bình", chỉ cần đủ yêu, không có bất cứ điều gì có thể cản bước.

Cho tới khi thời gian xua tan sương mờ, sự thật gạt bỏ dối trá, tôi mới biết, hóa ra trên thế giới này tồn tại ngọn núi không thể leo qua, tồn tại một mặt biển mãi không thể tới bờ.

3.

Porsche gần đây rất lạ.

Trước kia em ấy không phải kiểu người có thể che đậy cảm xúc, bất kể là vui, buồn hay giận dữ, Porsche luôn phản ứng rất trực tiếp.

Ra đời ở gia tộc chính, tôi đã quen nhìn hàng vạn tấm mặt nạ khác nhau, mỗi người bên cạnh tôi đều không dễ dàng để lộ bộ mặt và cảm xúc chân thật của họ, mỗi một câu nói đều thật giả khó phân.

Khi mới gặp Porsche, tôi từng nghĩ tính cách như em ấy quá ngốc, rất dễ bị người khác nắm bắt cảm xúc, ở nơi hiểm họa rình rập này thật ra càng nguy hiểm hơn.

Sau này tôi không chỉ một lần cảm tạ tính cách thẳng thắn của Porsche, em ấy sẽ lớn tiếng cho tôi biết mình thích gì, tủi thân vì điều gì.

Tôi sẽ không phải vắt kiệt não bộ đoán tới đoán lui, thay vào đó sẽ dùng thời gian và tâm tư để phản hồi Porsche.

Quãng thời gian ở bên em ấy là chặng đường vui vẻ nhất đời tôi, giữa chúng tôi không hề có bí mật, chỉ có chân thành.

Khi con người ta ngâm mình trong mật ngọt của hạnh phúc quá lâu, vô thức sẽ đánh mất trực giác nhạy cảm với nguy hiểm.

Nếu là trước kia, tôi nhất định đã sớm nhận ra trạng thái kì lạ của Porsche, nụ cười của em ấy bắt đầu miễn cưỡng, bắt đầu một mình ngẩn ngơ, một mình bận rộn, ánh mắt nhìn về tôi đột nhiên phủ lên một tầng bi thương.

Chỉ tiếc tôi chưa từng nghĩ sâu hơn, hoặc có lẽ trong lòng tôi đã sớm có đáp án, chỉ là tôi không có dũng khí đối mặt, cố gắng khiến mọi thứ dừng lại ở hạnh phúc mong manh tạo nên từ bong bóng này.

Cho tới khi nhìn thấy mẩu giấy nhỏ Porsche lưu lại trước khi đi, tôi rốt cuộc thanh tỉnh, điều nên tới rốt cuộc cũng tới.

Tôi bắt đầu tìm kiếm chân tướng sự thật về cái chết của cha mẹ Porsche mười mấy năm trước.

Từ chỗ Kim, tôi lấy được tài liệu, tìm thấy vệ sĩ còn sống sót năm đó, đi tới côi nhi viện mẹ Porsche từng ở khi còn bé, dùng đặc quyền âm thầm lật tìm vụ tai nạn xe vốn không tồn tại khi ấy.

Suốt cả quá trình, quá rõ ràng rằng, ngoại trừ đám hậu bối chúng tôi không ngừng tìm kiếm đáp án, còn có những người ẩn danh tìm cách ngăn cản.

Nhiều thế lực móc nối, hai gia tộc sớm đã như nước với lửa, sự việc lần này khiến mâu thuẫn bị đẩy lên đỉnh điểm, cuối cùng bùng nổ đại chiến, kẻ chiến thắng cuối cùng chỉ có một.

Trong trận hỗn chiến, người nằm xuống ngày một nhiều, trong làn khói đạn mù mịt, tôi nhìn thấy Porsche đi về phía tôi, ôm lấy nhau giữa lúc nguy hiểm nhất, cùng nhau đối mặt với kẻ địch.

Cuộc chiến cuối cùng, những người biết chân tướng năm ấy cũng như những kẻ điều tra ra chân tướng lúc này đều tụ về một nơi, vén mở tấm màn phủ bụi, đem ác ý bày ra trước mắt.

Gia tộc chính chiếm ưu thế, Chan với tư cách tổng quản, là vệ sĩ lâu năm bên cạnh bố tôi, năng lực hoàn toàn đủ để bố tôi an toàn dưới sự bảo vệ của mình.

Ngược lại, gia tộc phụ liên tục bị đẩy lùi, cuối cùng Gun bị đè dưới nền đất, không cam tâm lớn tiếng gào hét, trận chiến khốc liệt cũng đã dần đi tới hồi kết.

"Đã qua lâu như vậy rồi, Gun, mày vẫn ngu ngốc như thế. "

Bố tôi lấy điếu xì gà từ trong túi áo, chậm rãi châm thuốc, rít từng ngụm khói, bình thản như thể đây không phải chiến trường, chỉ là chuyến đi ngoại ô vào kì nghỉ để tận hưởng cuộc sống mà thôi.

"Thì sao? Anh trai à, gia tộc chính nằm trong tay anh, còn anh thì không có chủ kiến, không dám cùng băng đảng khác hợp tác, nghĩ rằng có thể đem sự nghiệp của gia tộc phát triển ra quốc tế à?"

"Vậy đây là lí do chú thành phản đồ, cùng gia tộc chính đối nghịch?" tôi phản bác

"Gia tộc phụ sáp nhập vào công ty của họ, đem quyền mậu dịch khuyếch đại tới quốc gia khác, mỗi bên đều lấy thứ mình cần, vậy tính là phản đồ sao?"

"Dơ bẩn !" vì đạt được mục tiêu, không từ thủ đoạn là chuyện thường tình, nhưng đến quy tắc cơ bản cũng sẵn sàng vứt bỏ, chỉ khiến người ta kinh tởm mà thôi.

Nghe thấy câu nói của tôi, Gun đột nhiên lớn tiếng bật cười, đảo mắt nhìn về tôi, nhìn chằm chằm:" Kinn, Kim, chúng mày nghĩ biết rõ được bố mình là người như thế nào? Những gì tao làm không bằng một phần mười lão già ấy!"

Tôi liếc nhìn bố, ông ấy chẳng hề bận tâm, hít một hơi thuốc, nhìn về phía Gun, tận đáy mắt là ý cười.

Tôi biết ông ấy chưa từng xem người trước mắt là đối thủ đích thực. 

Ông đặt mình ở vị thế của một kì thủ cao cao tại thượng, không bàn tình cảm.

Chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển vị trí của vài quân cờ, có thể khiến đám cờ trên bàn vũng vẫy tìm đường sống, trở thành bàn tiệc yến hội của rạp xiếc.

Mà niềm vui của kì thủ đến từ những vở kịch hài hước này.

Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện.

Tôi không có ấn tượng nhiều về ông nội, ngày ông mất tôi còn rất nhỏ. 

Sau này lớn lên tôi đã từng tò mò, tôi từng hỏi qua bố, ông nội là người như thế nào?

Lúc ấy bố cười nhẹ, sờ đầu tôi nói, ông nội là một người rất thú vị, ông ấy rất giỏi tạo nên những vở kịch.

Nhưng tôi từng nghe anh cả mắng, rằng ông nội là ác ma không có tình người.

Rõ ràng là cùng một người, nhưng bình luận của hai người về ông lại đối lập như thể đang nói về hai người khác nhau.

Khi ấy tôi không hiểu tại sao anh cả lại không thích ông nội, bây giờ, khi nhìn thấy bộ dáng thật sự của bố, đột nhiên tôi thấy người trước mắt thật lạ lẫm.

Trong mắt bố tôi, con của ông ấy là gì?

Bố tôi khẽ búng tàn thuốc, không nhanh không chậm nói:" ví dụ như?"

"Ví dụ như, tại sao mày lại giết bố mẹ tao?" chưa đợi Gun dứt câu, Porsche im lặng đứng bên tôi nãy giờ bất ngờ nâng súng chĩa về hướng trán bố

Cử chỉ đột ngột của Porsche khiến mọi người hoảng hốt bất kham. 

Em ấy từ đầu tới cuối đều là đối tượng được bảo hộ của gia tộc chính, chẳng ai ngờ tới tại giây phút quyết định, Porsche lại chĩa súng về phía bố. 

Vệ sĩ xung quanh bố phản xạ tự nhiên rút súng đối nòng với Porsche nhưng lại không dám làm ra hành động khác, biểu cảm đều cực kì căng thẳng.

"Porsche, bỏ súng xuống !" Chan lớn tiếng quát, nếu không phải người đó là Porsche, tôi tin Chan đã nổ súng ngay từ đầu.

"Porsche, em làm gì vậy?" Tôi vội vàng tiến tới muốn ngăn Porsche, nhưng Porsche đưa tay ngăn tôi lại.

Mắt em ấy ngập ánh nước, tôi không có dũng khí tiến thêm một bước, chỉ đành nghiêng người, chắn nòng súng đang hướng về Porsche phía sau lưng.

"Xin lỗi, Kinn..."

Tôi biết trong lòng Porsche bây giờ là phẫn nộ và hận thù. 

Nhưng gia tộc Theerapanyakul dưới chướng bố quản lý mấy chục năm qua, cho dù giờ phút này ngoài sáng đem vị trí lãnh đạo chuyển cho tôi, nhưng trong bóng tối, bố vẫn là người nắm quyền.

Dù bây giờ tôi trở mặt cũng không cách nào đối đầu trực diện, chỉ đành dùng cách này, cố hết sức mình bảo vệ Porsche.

"Tôi hỏi ông, có phải là ông làm không?" Tôi nhìn thấy Porsche siết chặt cây súng, lớn tiếng quát: "Bố mẹ tôi, không phải bị tai nạn xe, mà là bị ông và Gun ép tới chết đúng không? Tại sao không nói cho tôi?"

Tôi khẩn trương nhìn bố, cảnh giác mọi cử chỉ của ông.

Bố tôi có chút mất tập trung, tôi không biết ông đang nghĩ gì.

Gun ở bên cười khẩy, đem chuyện đã giấu kín mười mấy năm qua kéo ra ngoài ánh sáng: " Tại sao à? Vì ông ta giống như tao, đều là biến thái, yêu em gái của mình!"

Vì yêu, nên không cách nào chấp nhận bà ấy và người khác ở bên nhau, vì ghen ghét, nên giết bố của Porsche, chỉ là không ngờ được Pueng sẽ đi theo bố của Porsche.

"Kinn, cháu trai tốt của ta, mày nghĩ ông ta là người bố nhân từ nhỉ? Lão chẳng qua chỉ là ác quỷ khoác da người mà thôi, đem cả đám ngốc chơi đùa trong tay! ...

Mày nghĩ anh trai mày điên thật à? Đám các người không ai thoát khỏi kết cục của chúng ta, thoát không nổi lời nguyền của gia tộc!"

"Đủ rồi!" bố bắt đầu mất kiên nhẫn, rút súng bắn chết Gun.

Trong quá trình điều tra tôi mơ hồ đã thấy được chân tướng, nhưng khi nghe mọi chuyện từ miệng của người khác, tôi vẫn có cảm giác lạnh lẽo, hoảng hốt, bàn tay cầm súng không ngừng run.

Mọi chuyện bắt đầu phát triển vượt ngoài tầm kiểm soát, tôi có cảm giác sụp đổ, không cách nào tưởng tượng cảm xúc của Porsche lúc này: 

"Bố! Tại sao lại làm như vậy?! Bố chưa từng nói cho con biết, bố bảo con phải làm thế nào, làm thế nào đối mặt với Porsche?"

"Korn Theerapanyakul, lúc ông giết bố mẹ tôi, đã từng hối hận qua? Lúc ông nhìn tôi, đã bao giờ cảm thấy chột dạ?!"

"Kinn, Kim !" Bố gọi tên tôi và Kim, trong mắt ông là ánh sáng mà tôi không thể đọc hiểu, nhưng bản năng khiến tôi cảm thấy sợ hãi không yên " bố sẽ luôn dõi theo hai đứa..."

Nói xong, bố nhìn về phía Porsche, biểu cảm trên mặt ông bắt đầu buồn rầu và ẩn nhẫn bi thương, ngữ khí đều là hổ thẹn. 

Ông im lặng chảy nước mắt, nhìn Porsche: "là ta sai, ta có lỗi với mẹ con, cũng có lỗi với con và Porschay, cho ta một cơ hội, Porsche, ta muốn chuộc tội với con."

Tôi có dự cảm chẳng lành, bản năng cơ thể nhanh hơn xử lí của não bộ, tôi bước lên muốn ngăn họ lại.

Nhưng bố và Porsche ngay từ đầu đã đứng gần nhau, bố tôi tuy đã lớn tuổi, nhưng huấn luyện bao năm qua cũng không hề lãng phí.

Tôi nhìn thấy bố nhanh gọn túm lấy bàn tay đang cầm súng của Porsche kéo về phía mình, Porsche hoảng sợ, phản xạ tự nhiên giật súng lại.

Trong lúc hỗn loạn, tiếng súng vang lên, mọi thứ đột nhiên rơi vào im lặng

Tay của Porsche và bố tôi túm chặt lấy nhau, có lẽ cả họ cũng không biết rõ rốt cuộc là ai động vào cò súng.

Tôi hóa đá, não bộ trắng xóa, đăm đăm nhìn bố ngã trong vũng máu, nhìn nước mắt Porsche rơi, tôi hiểu rồi, chúng tôi cũng không thoát khỏi kết cục này.

Bố sẽ luôn dõi theo hai đứa....

Giờ phút này, ác mộng đã thành hình.

4.

Trận đại chiến ấy, không có kẻ thắng cuộc.

Phân gia đại loạn bị chèn ép về vị trí ban đầu, rắn đầu đàn Gun Theerapanyakul bị bắn chết, đại đa số quyền lợi của phân gia bị thu về gia tộc chính.

Trận chiến kéo dài mấy chục năm giữa gia tộc chính và gia tộc phụ, cuối cùng cũng có được sự cân bằng.

Bố tôi, một trong những người ép chết bố mẹ Porsche, chục năm sau, chết dưới nòng súng của con trai họ.

Tôi rất khó chịu, khó chịu tới không cách nào hô hấp. 

Từ nhỏ, tôi được bồi dưỡng để là người dẫn đầu gia tộc, đã nghe vô số lần câu nói tuyệt đối không được để bất cứ ai nhìn thấy điểm yếu của mình.

Nước mắt là thứ vô dụng, chỉ có tác dụng duy nhất là làm thú vui cho kẻ thù.

Từ sau tang lễ của mẹ, tôi chưa từng khóc. 

Bất luận bị thương nặng nhường nào, chịu sự phản bội nặng nề ra sao, tôi vẫn luôn dặn mình, tôi là người cao ngạo.

Nhưng tất cả cao ngạo đó, hôm nay cũng không thể chống đỡ tôi

Rõ ràng chúng tôi đã có được lời chúc phúc của bố mẹ, tôi ngỡ chúng tôi có thể bên nhau một đời, thậm chí tôi còn như nhìn thấy hai mái đầu bạc ở bên nhau.

Nhưng sau tiếng súng khi ấy, tất cả hoang tưởng đều giống như bong bóng, vỡ vụn

Tôi không nhớ bộ dạng khi ấy của mình, không biết mình đã nói gì, làm gì.

Tôi nhìn không rõ biểu cảm của Porsche, nhìn không rõ bộ dáng của bố, chỉ mơ hồ nhớ được đám vệ sĩ khi nhìn tôi, như nhìn thấy quỷ vậy, không ai dám lại gần.

Chắc hẳn lúc ấy tôi thảm hại lắm, từ một thiếu gia cao cao tại thượng, bị mọi người bỏ rơi, biến thành chó hoang ven đường.

Rốt cuộc tôi nên làm thế nào?

Trong suốt quãng đường trưởng thành, bố là người bầu bạn bên tôi nhiều nhất, ông ấy dạy tôi rất nhiều thứ, là người tôi kính trọng nhất.

So với Vegas, tôi không chỉ một lần cảm thấy may mắn vì tôi có một người bố nhân hậu.

Sau này tôi nhận ra, bố trong mắt tôi có lẽ không phải là con người thật sự của ông. Chẳng tránh anh cả lại luôn khùng khùng điên điên, em trai chẳng mấy khi về nhà.

Tôi cứ ngỡ mình là trung tâm của cả gia tộc, hóa ra tôi là kẻ bị lừa sâu nhất.

Mặt nạ người bố nhân hậu vụn vỡ, tôi phát hiện trong thân xác ấy trú ngụ quỷ dữ. 

Dù là vậy, tình cảm mấy chục năm qua không thể muốn cắt là đứt. 

Tôi không thể dứt khoát xử lí tình cảm giữa tôi và bố, càng không cách nào đối mặt với Porsche.

Tôi muốn mình bận tới không còn thời gian nghĩ ngợi vu vơ, tôi muốn bảo vệ Porsche chu toàn.

Giết người đền mạng, nợ thì phải trả, đạo lí cơ bản. 

Nhưng thế giới thật không phải chuyện cổ tích, khi hoàng hôn buông xuống là lúc bóng đêm ngự trị, dưới đặc quyền chèn ép, chẳng có gì là công bằng.

Phát súng cuối cùng là ai bắn không quan trọng, quan trọng là sự cố phải có người nhận trách nhiệm, hoặc gọi là con dê chịu tội.

Vì muốn bảo vệ Porsche, tôi đành nhốt em ấy trong ngục để chặn đứng âm mưu ngoài kia.

Tôi bất kể ngày đêm tìm kiếm cách giải quyết, bản thân và trưởng bối trong gia tộc không ngừng thảo luận, mong tìm được cách giải quyết cho bố cục chẳng mấy lạc quan bây giờ.

Tôi dự tính được mọi chuyện không thuận lợi, chỉ là không biết sẽ bế tắc tới mức này.

Đêm của ba ngày sau, Chan đột nhiên tìm tôi.

Tôi đứng trên sân thượng hút thuốc, đối với cánh tay phải của bố tôi, thật ra tôi không muốn gặp, nhưng tôi biết Chan tới tìm tôi vì muốn cho tôi biết một số chuyện.

"Cậu Kinn !" Chan cúi đầu chào, thấy tôi không có phản ứng, liền tự mình dựa vào một bên lan can.

"Anh tới đây là vì muốn làm sứ giả cho mấy lão già đó à ?"

Chan lắc đầu, im lặng hồi lâu, nghiêm túc nhìn tôi nói: " tôi muốn cho cậu chủ biết một số chuyện trong gia tộc."

Tôi chậm rãi dập bỏ điếu thuốc trong tay.

"Gia tộc Theerapanyakul vì muốn bồi dưỡng người thừa kế mạnh nhất, mấy trăm năm nay đều làm theo một quy luật bất biến, nuôi cổ trùng.... 

Khi còn nhỏ anh em đoàn kết, gia đình hòa thuận, nhưng khi trưởng thành con cháu lại tàn sát lẫn nhau, chỉ để lại người thắng lợi cuối cùng.... 

Anh em trở mặt, vợ chồng thành thù, tới cùng, những gì đánh mất lớn hơn nhiều những gì đạt được, người trọng cảm tình cuối cùng luôn bi thương..... 

Kẻ thắng lợi cuối cùng luôn là kẻ có thủ đoạn tàn ác nhất, tình cảm lạnh nhạt nhất, là người lí trí nhất, một con quái vật"

Chan một câu lại một câu vạch trần sự thật họ cố che đậy bao năm qua.

"Kinn, anh cậu sớm đã nhìn thấu tất cả, cậu ấy không muốn cậu và Kim trở mặt, giả khùng giả điên tự mình lui ra khỏi vòng tranh đấu...

Ông chủ đem thế lực ngoài sáng của gia tộc cho cậu, nhưng đem thế lực trong tối trao cho Kim, cộng thêm gia tộc phụ Vegas và Macao, là vì muốn trong các cậu chọn ra kẻ thắng lợi cuối cùng."

"Những gì ông chủ làm, giống như những gì ông nội cậu đã từng làm với thế hệ của họ."

"Điên hết rồi !" Tôi không biết nên dùng từ gì để hình dung cách làm này. 

Tôi không dám tưởng tượng người gọi là bố tôi bao năm qua trước mặt tôi đã giấu diếm và dối giạt những gì.

Tôi chưa từng khát khao ông ấy chưa chết như bây giờ, chỉ có vậy tôi mới có thể túm lấy ông hỏi rõ ràng rốt cuộc làm vậy vì điều gì.

" Ông ấy cũng là người bi hại vì phương pháp chọn người thừa kế chết tiệt này, tại sao lại làm vậy với tôi ?"

Chan đã làm cho gia tộc chính mấy chục năm, những gì anh ấy nhìn thấy, những gì anh ấy biết, vượt ra ngoài tưởng tượng của tôi, chắc chắn Chan trước khi nói đã đoán được phản ứng của tôi.

Chan không tiếp tục nói nữa, im lặng đợi tôi bình tĩnh mới chậm rãi mở lời: 

" đừng cố đoán suy nghĩ của người khác, cậu nghĩ ai dầm mình trong mưa, biết mưa lạnh cỡ nào nên đều phải che ô cho người khác? Dựa vào đâu? Tôi cũng ngâm mình trong bão gió, dựa vào đâu người khác lại khô ráo ?"

"Kinn, thế lực của gia tộc chính so với tưởng tượng của cậu phức tạp hơn rất nhiều,...

bất kể là Porsche chủ động nổ súng hay là ông chủ, chân tướng không quan trọng, trong mắt mọi người, chính Porsche đã giết ngài Korn....

Cứ cho là Porsche vì bố mẹ trả thù đi nữa, thì đây cũng là phản đồ...

Con trai bao che cho kẻ giết bố mình, nếu cậu không xử lí Porsche, cậu sẽ đánh mất tín nhiệm của gia tộc....

Tiền bối trong gia tộc sẽ không tha cho Porsche....

Chỉ còn cách cậu chủ bù một mạng mới không sản sinh thêm bất cứ hậu quả nào khác."

"Kinn, biết tại sao cậu không bảo vệ được Porsche không? Bởi vì cậu không phải là người thắng lợi cuối cùng. Cậu chỉ là một trong những thế lực giữ vững sự cân bằng tạm thời của gia tộc, vậy nên cậu chỉ có thể có hai kết cục."

Chan không nói tiếp, nhưng tôi biết hai kết cục đó là gì.

Một là đánh mất tình yêu sống cô độc suốt đời, hai là vì tình yêu bị đào thải khỏi cuộc chiến.

Chúng tôi sinh ra đã là con cờ nằm trên bàn, mỗi một cử động đều có người đứng trong bóng tối thao túng.

Tôi từng nghĩ tình cảm đã có được sự đồng ý của bố mẹ, lời chúc phúc từ anh em nhất định sẽ đi tới tận cùng, chẳng ngờ tận cùng này lại kết thúc trước bình minh.

Hóa ra giữa chúng tôi, ngay từ khi bắt đầu đã là ván cờ chết.

5.

Tôi đi tìm Porsche, đây là lần đầu tôi gặp em ấy sau trận đại chiến gia tộc.

Khi tôi tới trước mặt Porsche, em ấy đang nghịch còng sắt trên tay mình.

Vì tôi từng nhiều lần ra lệnh ngăn cấm làm Porsche bị thương, vậy nên trong phòng giam không ai dùng tư hình, cho tới ngày có kết cục cuối cùng, Porsche luôn được chăm sóc chu đáo.

Nhìn thấy tôi tới, Porsche rất vui:" Kinn, tới rồi sao!"

Tôi nhẹ nhàng đáp lại, ngồi xuống bên cạnh Porsche, tôi không biết nói gì, cuối cùng giống như trước kia, dựa đầu trên eo Porsche, cảm nhận em ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

Rõ ràng Porsche vuốt rất nhẹ, nhưng đầu tôi lại nhói lên từng cơn: "Porsche, tại sao mọi chuyện lại phát triển tới bước này?"

"Kinn, xin lỗi." Porsche im lặng thật lâu, sau đó nhỏ giọng xin lỗi.

Xin lỗi sao? Rốt cuộc ai là người phải xin lỗi? Giữa chúng tôi nhân quả giao thoa, nói tới tận cùng, thật ra vẫn là gia tộc tôi nợ nhiều hơn.

"Đợi em ra ngoài chúng ta lại nói đi" Tôi không biết làm thế nào đối mặt với Porsche.

Cho dù yêu sâu hơn nữa, cũng không thể bước qua vực thẳm do cái chết của trưởng bối tạo ra, tôi giống như đà điểu, vùi sâu đầu trong cát, không có dũng khí đối diện.

Porsche hiểu tôi nghĩ gì, em ấy nắm chặt tay tôi, chuyển chủ đề sang chuyện khác.

Tối hôm ấy, chúng tôi nói rất nhiều, nói về ước mơ, nói về sở thích, từ chuyện ngày nhỏ trèo lên mái nhà lật ngói, đến "chuyện tốt" từng làm khi trưởng thành.

Chúng tôi ngồi trong phòng giam, vui vẻ nói cười, giống như những gông cùm trên thân chưa từng tồn tại.

"Nhìn thấy anh em không bất ngờ à?" Tôi hỏi

"Em đoán hai ngày này anh nhất định sẽ tới, chỉ là vấn đề thời gian." Porsche đắc ý, giống như chú hồ ly nhỏ trộm được thịt :" đoán coi sắp tới ngày gì?"

Tôi liếc nhìn biểu cảm của Porsche, rõ ràng đang rất mong chờ. 

Tim tôi đập mạnh một tiếng, chết rồi, ngày gì thế? 

Tôi lục lọi trong đầu mình, cố gắng nghĩ ra vài con số, cuối cùng hoảng hốt nhận ra, không con số nào phù hợp.

Porsche từng nói mỗi khi tôi chột dạ, ánh mắt thường đảo quanh, rõ ràng tôi đã rất khống chế, nhưng vẫn bị Porsche bắt được.

Em ấy nheo mắt nhìn tôi, trong lòng tôi hoang mang thành một đoàn, có cảm giác một giây sau bàn tay Porsche sẽ vả lên mặt tôi.

Trong lúc tôi nhắm mắt đợi Porsche phát cáu, đột nhiên nghe thấy em ấy vui vẻ nói với tôi:" sinh nhật vui vẻ, Kinn !"

Tôi giật mình, mở mắt nhìn Porsche khua tay mua chân trước mặt tôi, trong lòng âm thầm thở phào một hơi. 

Ngay sau đó tôi phát hiện có gì không đúng, đưa tay giữ lấy vai Porsche hỏi: " Không phải hai ngày sau mới là sinh nhật sao? Porsche, Em nhớ sai thời gian rồi!"

"Em biết mà, nhưng gần đây anh rất bận, lỡ hôm đó anh không có thời gian tới thì sao?" Porsche tự tin nói, vuốt tóc tôi.

Gần đây thời gian, sức lực đều cạn kiệt, nếu không phải Porsche nhắc, tôi sớm đã quên sự tồn tại của ngày này.

Nhìn em ấy vui vẻ như vậy, tôi chỉ thấy hô hấp ngày một khó khăn.

Chú phượng hoàng lúc nào cũng lạc quan vui vẻ, rõ ràng có thể tung bay tới chân trời góc bể, vốn không nên bị nhốt trong phòng giam nhỏ hẹp này.

"Được rồi, cười lên, đừng cau mày nhăn mặt nữa. Quà sinh nhật của anh em chuẩn bị từ lâu rồi, ở tủ đầu giường ngăn cuối cùng, nhanh quay về xem đi." Porsche xoa xoa mặt tôi, giống như dỗ trẻ con " không còn sớm nữa, đến lúc về rồi."

Tôi gật đầu, không biết em ấy nhìn ra khi nào, tôi phải quay về tiếp tục đối diện với cục diện rối rắm.

Lúc tôi đứng dậy, tôi chăm chú nhìn Porsche, đưa ra lời hứa:" Đợi anh Porsche."

"Em luôn ở cạnh anh, Kinn."

Chúng tôi ôm nhau lần cuối, ngay khi tôi chuẩn bị bước chân khỏi phòng giam, Porsche đột nhiên gọi tôi:" Kinn!"

Tôi nghi hoặc quay đầu, Porsche vẫn đứng ở chỗ cũ, cười đặc biệt tươi: " Có phải em chưa từng nói với anh câu này không?"

"Câu gì?" tôi tò mò hỏi, nhưng Porsche nói quá nhỏ lại quá nhanh, tôi không nghe rõ.

Tôi không ngừng bắt em ấy nói lại lần nữa, nhưng Porsche sống chết không chịu mở lời.

Tôi chỉ đành tủi thân rời đi.

Đợi Porsche ra ngoài, tôi nhất định phải hỏi rõ ràng rốt cuộc em ấy đã nói gì.

Nếu không được, nếu không được, tôi tự mình đoán, tôi không tin cả đời tôi đoán không ra.

Và, quả thật tôi đã đoán cả đời.

6.

Tôi quay về theo lời Porsche nói, ở góc tủ cuối cùng, tìm được món quà sinh nhật, một hộp card, mỗi một tờ giấy đều tự tay vẽ lên cảnh đẹp trên thế giới.

Rõ ràng cảnh rất đẹp, dưới ngòi bút kì tài của Porsche lại có chút buồn cười. 

Nếu không phải Porsche ghi tên từng thắng cảnh trên tấm card, có những nơi tôi nhìn mãi không ra.

Porsche rất thích cảnh đẹp, em ấy từng nói muốn cùng tôi đi tới hoang mạc không người ngắm ngân hà rực rỡ, muốn đi đến bờ biển xem sóng vỗ vào bờ, muốn đi trên hành lang dài nghe thơ ca thấm đẫm câu chuyện hùng hồn trong lịch sử.

Chỉ là vì vô số thứ chuyện, chúng tôi vẫn chưa có cơ hội đi.

Bây giờ Porsche đem hình ảnh trong lòng vẽ thành từng nét bút ngây ngô, từng chút lưu lại trên giấy, làm thành món quà cho sinh nhật tôi. 

Giống như mỗi bức tranh, đều là hàng dấu chân chúng tôi từng cùng nhau đi qua.

Nhất định sẽ có ngày đó.

Tôi đem hộp card cất lại, trong lòng kiên định, tôi đã nợ Porsche quá nhiều, lần này dù phải bỏ mạng, tôi cũng phải bảo vệ Porsche chu toàn.

Đột nhiên tôi nghe thất tiếng bước chân dồn dập của vệ sĩ chạy vào phòng...

"Cậu Kinn, Porsche tự sát rồi!"

Từ giây phút ấy, thế giới trong mắt tôi chỉ còn hai màu đen trắng.

7.

Tôi và Kim hợp tác, dùng năm năm thu quyền lực của gia tộc chính về dưới tay.

Kéo đám cổ hủ với mớ quy tắc cứng ngắc trốn trong bóng đêm vào dưới tấm bia mộ, đem bất hạnh chôn vùi cùng quá khứ, tôi muốn thế hệ sau của gia tộc được sống dưới ánh sáng.

Đợi mọi thứ kết thúc, tôi đem theo Porsche bước lên hành trình.

Cùng nhau đi thật nhiều nơi, nhìn ngắm thế giới bao la rộng lớn, cùng nhau nghe những câu chuyện, cùng nhau nghe tiếng gió.

Chúng tôi cùng ngồi trên sa mạc đếm sao, trong rừng sâu nghe tiếng côn trùng chim muông, đứng trên núi tuyết ngắm rừng già, ngồi bên bờ biển xem trời và sóng hòa thành một thể.

Tôi dùng ba năm đi qua những nơi Porsche vẽ trên tấm card nhỏ, tôi ghi lại những gì chúng tôi nghe và thấy ra phía sau tấm card.

Tôi đưa Porsche đi hoàn thành chuyến du lịch em ấy mong chờ nhất đời này.

Tám năm trôi qua, đi một vòng lớn, tôi một lần nữa quay về nơi Porsche lớn lên.

Căn nhà của Porsche tôi gìn giữ rất kỹ, ngay khi mở cửa ra, ánh mặt trời lạc vào căn phòng, từng hạt bụi nhỏ dưới ánh nắng âm thầm khiêu vũ. 

Cây nguyệt quế trong vườn lại lớn thêm một vòng, lá cây xào xạc cuốn theo gió, như đang đợi chờ ai đó đã lâu không quay về.

Đây là nơi Porsche từng bước trưởng thành, tôi đi qua cả khu phố, đi xem nơi em ấy từng học, đi thăm hàng xóm trước đây của Porsche, thầy giáo, bạn học. 

Tôi nghe họ kể rất nhiều câu chuyện về Porsche khi còn nhỏ, nghe họ kể về cuộc sống của em ấy, đoạn thời gian mà tôi không cách nào tham dự.

"Porsche à, bác nhớ nó chứ, là một đứa bé rất nghịch ngợm....

Nhìn thấy cây lê ngoài kia không, nhà bác trồng đấy, lúc nó còn nhỏ, chỉ cần cây lê vừa kết trái, thằng nhóc lại trèo lên hái trộm. Lúc đầu trèo cây chưa quen, ngã bao nhiêu lần, bị mẹ cầm chổi đuổi đánh.....

Sau này nhà thằng bé xảy ra chuyện, qua một đêm trưởng thành, không còn thấy tới nhà bác nữa, thằng bé khiến người ta đau lòng."

"Cậu nhóc đó sao, ngày trước thích gây chuyện lắm, nói nó còn không chịu nhận, nhiều khi tức muốn rụng cả răng.....

Nhưng Porsche cũng là thằng bé ngoan, chỉ cần bạn học cần, nó luôn giúp đỡ, thầy có chuyện buồn, thằng bé ngờ nghệch cũng vụng về an ủi, là một đứa bé lương thiện."

"Tôi biết cậu ấy, là nam sinh đánh nhau rất lợi hại, học lớp kế bên, ngày trước nhiều người thích cậu ấy lắm."

"Porsche sợ ma, buổi tối năm lớp 11, cậu ấy bị phạt ở lại dọn vệ sinh. Kết quả tối đó mất điện, Porsche chạy từ phòng học ra ngoài, vừa chạy vừa hét, cuối cùng trèo lên người hiệu trưởng, cả trường đều biết."

...

Tôi nghe mọi người kể về Porsche, tôi không cách nào quay về quá khứ, nhưng có thể hiểu con người khác của Porsche qua những mẩu chuyện nhỏ từ họ.

Porsche ngày nhỏ trong thế giới của tôi ngày một rõ nét.

Tôi nhìn em ấy ra đời, ngày một lớn lên, nhìn em ấy hái lê, bị phạt quỳ tới bật khóc, trèo tường trốn học, sợ ma chạy loạn.

Nhìn dáng vẻ Porsche được yêu thương, vui vẻ khua tay múa chân.

Lại nhìn em ấy mất đi bố mẹ, vật vã mưu sinh.

Tôi nhìn Porsche tủi thân thút thít khóc thầm, ngậm đắng nuốt cay, kiên trì không chịu thua, qua bao giông bão vẫn chưa từng ngừng hy vọng.

Tôi vươn tay đón Porsche ngã từ trên cây, thay Porsche chắn mưa tạt, lau đi những giọt nước mắt, chỉ là chạm không tới.

Trong thế giới này, tôi đi theo bước chân Porsche, đi hết quãng đường em ấy từng trưởng thành, đến cuối cùng, khi mặt trời lặn, quay về căn nhà của Porsche.

Tôi tới nhà em ấy sống một thời gian, việc em ấy thích nhất là kéo tay tôi cùng nhau ngồi dưới gốc nguyệt quế đếm sao đêm.

Tôi đi tới dưới gốc cây, nằm xuống nơi chúng tôi từng nằm. Tia nắng tàn chen qua kẽ lá yếu ớt chiếu xuống mặt đất, đem thế giới đều nhuộm thành màu đỏ, đẹp đẽ khiến người ta rơi lệ.

Tôi có dự cảm, đêm nay nhất định là mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info