ZingTruyen.Info

[KinnPorsche] Thủy Tinh

ÁI NHÂN ĐỒNG THOẠI

huumaccan

Tác giả: 晨晚 Thần Vãn

Lời dẫn tác giả: không phân biệt được là ngọt hay ngược, góc nhìn thứ nhất của người ngoài cuộc, OOC

0.

"Tại sao kết thúc của truyện cổ tích, công chúa và hoàng tử lúc nào cũng hạnh phúc vui vẻ sống bên nhau?"

"Gì cơ?" Người đàn ông đặt cuốn sách lên đầu giường, khó hiểu nhướn mày.

"Công chúa nên quay về nước, đánh bại mẹ kế độc ác, giành lại tất cả thuộc về mình."

"Rõ ràng có thể làm nữ hoàng, tại sao lại lựa chọn kết hôn với hoàng tử?" Tôi nhìn người đàn ông mặc áo tắm màu xanh biển, nghi hoặc không ngừng hỏi.

"Vì chuyện cổ tích lúc nào chẳng thế." Người đàn ông hời hợt đáp.

"Vậy tại sao chuyện cổ tích lại kể như vậy, không hợp lí..."

"Porsche, em qua đây! Nó không nghe lời anh!" Người đàn ông hừ một tiếng, quay đầu gọi.

Lại nữa rồi, tôi bĩu môi, không tình nguyện co mình chui vào chăn nhắm mắt lại.

Lớn thế rồi, cứ có chút chuyện lại gọi chồng mình xử lí.

Nhạt nhẽo.

1.

Khi gặp được Kinn và Porsche, tôi vừa tròn 6 tuổi, lần thứ hai bị gia đình nhận nuôi trả lại côi nhi viện.

Hoạt động tập thể trong côi nhi viện lúc nào cũng ồn ào như chợ, mọi người xúm lại với nhau, không khóc thì cười, chẳng biết sao lại khóc, cũng chẳng hiểu sao lại cười.

Tôi chẳng thích khóc cũng không hay cười, tôi rất thích im lặng.

Vậy nên tôi thường giấu mọi người, trốn ra bụi cây sau tòa nhà.

Ở đây là căn cứ bí mật tôi dùng để tránh xa huyên náo.

Tôi tùy ý phủi bụi trên nền đất, ngồi dựa vào gốc cây to.

Hôm nay nắng gắt, bầu trời xanh biếc, dưới bóng râm mát mẻ cực kì.

Tôi cúi đầu, dùng cành khô làm bút, viết trên nền đất đề toán.

Viết đến câu thứ 10, tôi quay ngược lại giải, lặp đi lặp lại, không hề biết chán.

Hôm nay côi nhi viện rất náo nhiệt, có lẽ vì có khách đến thăm.

Viện trưởng và hộ lí đều kích động, khách đến 10 người thì 8 9 người tới nhận nuôi.

Trước khi trốn ra ngoài, tôi ngồi trên sàn nhìn lén, chỉ thấy ống quần tây thẳng tắp và đôi giày da bóng loáng.

Hai người đàn ông tới nhận nuôi con, họ kết hôn rồi?

Tôi đặt một câu hỏi trong lòng

Nhìn quần và giày có vẻ giá cả không rẻ, làm tôi nhớ tới gia đình đầu tiên nhận nuôi tôi.

Giàu có, cao quý, ưu nhã, nhưng lạnh nhạt tới cùng cực.

Lần đầu được nhận nuôi, tôi là công cụ.

Lần thứ hai được nhận nuôi, tôi là bao cát.

6 năm ngắn ngủi cuộc đời tôi, hai lần được nhận đuôi đều không mấy tốt đẹp, vì thế, tôi chẳng hề khát khao tìm được gia đình mới.

Thay vì đối mặt với nguy hiểm không thể lường trước sau khi được nhận nuôi, không bằng ngoan ngoãn ở côi nhi viện tới năm 18 tuổi.

Còn 12 năm nữa, hai lần 6 năm nữa thôi.

Tôi lau đi mồ hôi trên trán, nghĩ tới xuất thần.

Từ xa truyền tới tiếng bước chân trầm ổn có quy luật, tôi phòng bị nhìn về phía phát ra âm thanh, chậm rãi đứng dậy.

Giày da, quần tây, áo sơ mi khoác gi-lê, thuốc lá.

Là một trong hai người tới nhận nuôi, tôi hiểu rồi.

Trông rất đẹp, khí chất xuất chúng, không giống người bình thường.

Tôi đăm đăm nhìn nét cằm thanh thoát khi người đó nheo mắt ngẩng cổ nhả khói, cẩn thận lùi ra sau vài bước, tính lén lút trốn về phòng hoạt động.

" Cạch" tiếng cành khô bị dẫm gãy

Người đàn ông đứng phía xa lập tức dập thuốc, sờ ra sau eo.

"Ai, bước ra đây"

Đó là súng à? Hắn có súng! Tôi bịt chặt miệng chặn lại tiếng hét, trốn ra sau gốc cây.

Thời buổi này, đến cả xã hội đen cũng đến nhận nuôi con ?

Không biết đứa nhỏ đen đủi nào bị họ nhận nuôi.

Tôi im lặng thở dài, thay anh chị em xấu số nào đó mặc niệm.

Và sau đó, tôi bị người ta xách ra khỏi gốc cây.

"Làm gì thế hả!" tôi giật nảy mình, cố tỏ ra bình tình chấp vấn.

"Thả tôi xuống!"

Người đàn ông nhìn quanh, xác nhận không có gì mới cất súng về chỗ cũ, dùng một tay xách cổ áo tôi lắc lư 2 cái, đôi mắt đẹp nhìn tôi từ đầu tới chân, có vẻ khá vừa ý.

Thảm rồi, tôi gào thét trong lòng.

Chắc hắn không định nhận nuôi tôi đâu nhỉ?

"Này, Kinn" người đàn ông thả tôi xuống đất, vui vẻ gọi

"Đứa bé này được không?"

Không được đâu, tôi lặng lẽ cầu nguyện.

Đừng chọn tôi, đừng chọn tôi.

Tính cách tôi xấu lắm, vụng về, không nghe lời, trời sinh là hạt giống lép.

"Ừm...anh tưởng em thích con gái hơn" Người đàn ông tên Kinn cao quý chập rãi bước tới, có chút ngạc nhiên nói

"Tình huống trong nhà, nuôi con gái không tiện, em thấy thằng nhóc không tồi"

"Anh sao cũng được, nghe em hết." Kinn ngừng lại, ra hiệu cho người đàn ông kia dựa sát lại

"Nhưng đứa nhóc này có vẻ không muốn được chúng ta nhận nuôi."

Người đàn ông theo tầm mắt Kinn nhìn về phía tôi, tôi không chút do dự gật đầu tỏ vẻ vị Kinn này nói không sai.

"Tại sao?" người đàn ông kinh ngạc hỏi

"Nhóc không muốn có một gia đình mới cho mình à?"

Từng nghĩ qua chứ.

Tiếc là, lần thứ nhất, lần thứ hai không muốn lần thứ ba nữa.

Tôi im lặng lắc đầu.

Người đàn ông có vẻ thất vọng, còn Kinn dường như không muốn người đàn ông này lộ ra biểu cảm không vui.

"Đi theo bọn tôi, tôi đảm bảo nhóc sẽ được nuôi dưỡng trong môi trường ưu việt, tiếp nhận giáo dục tốt nhất cả nước." Kinn ngồi xổm xuống nói với tôi.

"Bọn tôi sẽ không can thiệp vào lựa chọn sau khi nhóc trưởng thành, cũng không bắt nhóc sống theo cuộc sống mà bọn tôi sắp đặt."

Tôi như cũ im lặng

"Thôi vậy, Kinn..." người đàn ông xoa đầu tôi, muốn nói lại thôi.

Họ nói nghe có vẻ khá thuyết phục

"Xã hội đen cần gì coi trọng giáo dục, không lo ăn mặc nhưng cũng phải có mạng mà hưởng chứ." Tôi bĩu môi xỉ vả

Hai người đột nhiêm im bặt

"Đứa nhóc này thú vị đấy" rất lâu sau, người đàn ông bật cười nói.

Kinn bất lực gật đầu tỏ ý tán thành.

"Muốn đi cùng bọn tôi không? Thật lòng thấy nhóc và bọn tôi khá có duyên." Người đàn ông cũng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi.

Thật ra tôi vẫn muốn từ chối, dù sao tôi có rất nhiều cái cớ để cự tuyệt họ.

Hắn có súng, hắn là xã hội đen, có khi hắn đánh con nít, hắn nhận nuôi trẻ con có thể có mục đích khác, có thể mấy ngày sau hắn sẽ chán ghét tôi giống hai gia đình trước đó, đem tôi trả về côi nhi viện.

Nhưng mắt hắn đẹp quá, ý vị trong đôi mắt ấy khiến tôi không thể lơ đi, trong đó đều là chân thành.

Tôi chưa bao giờ được thấy đôi mắt đẹp tới vậy.

Người đàn ông tên Kinn nhìn có vẻ đáng tin, tình cảm giữa họ dường như không tồi, là một đôi hạnh phúc.

Vậy thử xem sao, lần cuối cùng, tôi nghĩ.

Lỡ đâu khác thì sao?

Vậy là tôi gật đầu.

2.

Sau khi được nhận nuôi, tôi không gọi hai người họ là "bố" hoặc "ba", trước nay đều gọi thẳng tên họ.

Porsche không có ý kiến gì, tôi thích gọi là gì cũng được, chỉ cần không gọi là "đồ khốn"

Kinn ngược lại khá để ý, sửa lại tôi mấy lần, phát hiện tôi không có ý muốn sửa, nên mặc kệ tôi.

Tôi hiểu rõ, như thế là không lịch sự, cũng không thể hiện sự gần gũi, thậm chí là xa cách.

Nhưng khi đó tôi nghĩ họ sẽ không nuôi tôi mãi, dù sao tôi đã từng bị trả về, không chỉ một lần.

Sau này, tôi lớn rồi, mọi người xung quanh đều quen cách tôi gọi họ, cũng không cần phải sửa nữa.

Cho dù tôi không gọi họ là bố, mọi người đều biết: tôi là đứa con trai duy nhất họ yêu thương.

3.

Tôi đã từng hối hận.

Họ đối với tôi tốt như vậy, tôi nên sớm gọi họ một tiếng bố mới phải.

4.

Hai người họ cũng rất ít khi gọi thẳng tên tôi.

Kinn thường gọi tôi là "con trai", lần đầu nghe, tôi khá ngạc nhiên.

Xưng hô này rất thân thiết, mà Kinn trông có vẻ không phải kiểu người gần gũi với trẻ con.

Sau này lớn lên, tôi mới hiểu ý của Kinn – ông ấy muốn dùng xưng hô cho tôi cảm giác an toàn, để tôi hiểu rằng tôi cũng có thân phận trong gia đình này.

Porsche rất thích tôi, thường gọi tôi là "quỷ nhỏ".

Có lẽ vì trong lúc huấn luyện, tôi đánh đấm xuống tay rất mạnh, không hề nhượng bộ.

Có thể do tôi rất cố chấp, càng khó càng không lùi, thất bại càng nhiều càng hăng hái.

Cũng có thể vì Porsche thấy tính cách kì lạ vừa lạnh nhạt vừa điên cuồng của tôi.

Tôi xem đây là cách gọi cưng nựng, nên tôi chấp nhận, Porsche gọi một tiếng, tôi đáp một tiếng.

Đáp lại rất nhiều năm.

5.

Thằng nhóc này khát máu đấy, Porsche với Kinn mắt nhìn không tồi.

Một ngày nào đó khi mới chuyển tới đây, có một ông lão tôi chưa từng nhìn thấy xuất hiện ở đại sảnh, cầm ly trà trên tay nheo mắt cười nhìn tôi, sau đó thu lại nụ cười, ánh mắt phức tạp nói gì đó với Porsche.

Porsche không đáp, lạnh nhạt nhìn ông lão một cái, cúi người bế tôi lên, vòng qua ông lão, không quay đầu đi thẳng vào trong.

Bọn tôi gặp Kinn ở cửa thang máy.

Lúc đi ngang qua Kinn, Porsche dùng lực va vào, làm Kinn lùi về sau nửa bước.

Kinn chột dạ, tính nói lại ngưng, sau đó quay người đi về phía đại sảnh.

Tôi dựa trong lòng Porsche lặng lẽ ngẩng đầu, không biết Porsche đang giận hay đau lòng, có lẽ là cả hai.

Tôi thấy mình nên an ủi Porsche.

"À...Porsche?"

"Sao thế, quỷ nhỏ?" Porsche lập tức cong môi cười.

"Đưa con đi phòng khám xem một chút, vừa nãy huấn luyện va đập, nửa người sắp mất cảm giác rồi."

6.

Hiệu quả an ủi rất tốt, biểu cảm của Porsche từ cáu giận và đau lòng biến thành biểu cảm chột dạ giống như Kinn.

Không hổ là tôi.

7.

Trong mắt người ngoài, tôi và Venice trong gia tộc ngang hàng nhau.

Nhưng tôi biết, giữa chúng tôi có điểm không giống nhau.

Venice là em trai ruột cùng cha khác mẹ của cậu Vegas và Macau, giữa họ có quan hệ huyết thống.

Và đó là điều tôi còn thiếu.

Kinn và Porsche rất thương tôi, người trong nhà cũng vậy, nhưng tôi vẫn thầm ngưỡng mộ Venice.

Vào một ngày trước khi đi ngủ, Porsche đến phòng đưa cho tôi ly sữa bò nóng, tôi không nhịn được, nói cho Porsche biết sự ngưỡng mộ nhỏ tôi giấu trong lòng.

Porsche có vẻ thụ sủng nhược kinh, ngồi bên giường tôi im lặng rất lâu, cuối cùng vươn tay véo má tôi.

"Nhóc là con trai Porsche." Porsche cười.

"Có quan hệ huyết thống hay không cũng giống nhau thôi."

Tối hôm đó, tôi ngủ rất ngon, trong mơ ngọt ngào như ly sữa bò.

Sáng thứ hai, tôi xoa mắt mở cửa phòng, cúi người bưng khay đồ ăn sáng đặt trước cửa, phát hiện trên khay có một tờ giấy, bên trên có gia huy của gia tộc Theerapanyakul.

Loại giấy có in gia huy này thường chỉ có Kinn và Porsche dùng.

Tôi ngậm bánh mì, rút tờ giấy bên dưới ra, bên trên là bút tích của Kinn.

Chỉ viết vỏn vẹn 3 câu:

"Huyết thống không phải sợi dây ràng buộc duy nhất giữa người với người."

"Cho dù có huyết thống, cũng có thể là kẻ thù."

"Cho dù không có huyết thống, vẫn như cũ là một gia đình."

Tôi xoa vội vụn bánh mì trên tay, đem tờ giấy gấp lại cẩn thận, trân trọng cất vào trong ngăn bàn, ăn vội bữa sáng túm lấy cặp sách chạy xuống lầu.

Từ đó, tôi không còn để ý tới huyết thống nữa.

8.

Tôi rất yêu họ

Mặc kệ có huyết thống hay không.

9.

Porsche cũng có chấp niệm, là về mối tình đầu của Kinn.

Tôi không ngờ Kinn cũng có tình đầu, dù sao từ khi tôi biết họ, họ đã dính liền với nhau không thể tách rời dù chỉ một chút.

Tên của tình đầu hình như gọi là....Tawan?

Đó là cái tên tôi vô tình nghe được khi Porsche đi tiệc say rượu về nhà tranh cãi với Kinn.

Sao lúc đó anh không nổ súng? Porsche chấp vấn

Tôi cũng muốn nghe câu trả lời của Kinn, nhưng bản năng cho tôi biết đây không phải chuyện tôi nên can thiệp, nên đi trước thì hơn.

Tuy vậy, tôi vẫn rất tò mò, giống như cuộn len không cẩn thận bị rút ra đầu dây, rối lại thành một mớ.

Tôi hỏi mọi người xung quanh, từ trưởng bối tới vệ sĩ, ai nghe thấy tên Tawan biểu tình cũng không tự nhiên, nhất là cậu Vegas.

Venice khẽ nói với tôi, Tawan là tình đầu của Kinn, ở một góc độ nào đó, là tiếc nuối đời này không thể buông bỏ của Kinn.

Cậu Kinn đối với Tawan từ đầu tới cuối đều là yêu mà không thể có, Venice nói.

Sao cậu biết? Tôi hoang mang một lát, đột nhiên thấy chỗ nào đó không đúng, hỏi ngược lại

Đừng nhắc nữa, hai vị nhà mình lúc cãi nhau cũng nhắc tới cái tên đó. Venice đưa ra hai ngón tay đặt trước môi làm động tác hút thuốc, thần sắc lơ đãng nói.

Chú Pete và cậu Vegas sao lại cãi nhau về tình đầu của Kinn?

Tôi càng hoang mang hơn.

Đám người này có gì đó không đúng.

10.

Câu Venice nói để lại bóng đen không nhỏ trong lòng tôi.

Khi về nhà đi ngang qua thư phòng, Porsche đang ngồi ở chỗ của Kinn giúp Kinn soạn văn kiện.

Đây là cách Porsche giúp Kinn nghỉ ngơi, bao năm nay vẫn vậy.

Tôi hít sâu hai lần, đẩy cửa đi vào thư phòng.

"Nếu có một ngày ly hôn với Kinn, con sẽ theo sống cùng với Porsche."

"Hả...khụ khụ khụ...." tôi vừa nói xong câu đó, Porsche đúng lúc đang uống cà phê, suýt chút nữa phun lên bàn làm việc của Kinn.

"...Được chứ, coi như nhóc biết chọn, đúng là không phí công Porsche thương nhóc."Porsche ho xong dựa lưng vào ghế, không biết nên khóc hay cười nhìn tôi.

"Sao nhóc lại nghĩ Porsche và Kinn sẽ ly hôn? Mấy nay đâu có cãi nhau?"

Tôi không nói gì, thương Porsche nên chui vào lòng ôm Porsche an ủi.

Sau đó tôi bị Kinn vừa tỉnh ngủ túm cổ ném vào mớ gối chất chồng trên sô pha.

11.

Có ai đó cho họ biết tôi đang dò la tin tức về Tawan.

Sau này, khi cãi nhau họ không còn nhắc tới tên Tawan nữa.

12.

Khi con số bắt đầu tuổi của tôi từ số 1 biến thành số 2, tôi đột nhiên nhớ ra tên Tawan, rảnh rỗi không có gì làm, nhờ người điều tra.

Kết quả điều tra máu chó hơn cả tiểu thuyết, câu chuyện 4 người vô cùng đặc sắc.

Tôi gấp lại tài liệu, nhiều lần muốn phỉ nhổ, cuối cùng chỉ cảm thán đời người còn hơn cả kinh kịch, sau đó nhét tài liệu vào máy cắt giấy.

Hai lần 6 năm tôi từng mong chờ ngày nhỏ chớp mắt đã qua, tôi sống rất tốt, Kinn và Porsche cũng vậy.

Thời gian không chỉ thay đổi những gì nó có thể, mà tình yêu và sự tín nhiệm thuận theo thời gian gieo vào động mạch tôi trước nay cũng chưa từng ngừng chảy.

13.

Tôi xin học vào trường đại học tốt nhất cả nước.

Trước ngày khai giảng một hôm, Kinn gọi tôi vào thư phòng, hỏi tôi có muốn thừa kế gia nghiệp hay không.

Tóc Kinn dưới ánh đèn rực rỡ phản ra ánh sáng, vài cọng tóc bạc bị nhuộm đen lộ ra.

Những gì Kinn hứa với tôi khi ở côi nhi viện ngày đó, toàn bộ đều được thực hiện.

Dạ. Tôi không chút do dự gật đầu

Chắc chứ? Kinn thấy tôi đồng ý nhanh gọn, cau mày xác nhận lại.

Con không chỉ phải tiếp quản gia tộc, kéo dài vinh quang rực rỡ bao năm, mà còn phải đối mặt với nguy hiểm và thử thách rình rập.

Sẽ rất mệt mỏi đấy, Kinn nhấn mạnh

Con biết, tôi cũng cường điệu

Lựa chọn của tôi vượt ra ngoài dự liệu của Kinn, dù sao trước đây tôi chưa từng tỏ ý muốn tiếp quản gia tộc.

Nhưng quyết định thay đổi đời người chỉ cần một giây, tôi thầm bẻ cổ tay trong lòng.

Được. Đầu lông mày Kinn cuối cùng cũng dãn ra.

Đã đưa ra quyết định, không thể nào quay đầu.

Con đường phía trước càng đi càng khó khăn, Kinn thở dài.

Nhưng đừng sợ, chúng ta từ từ đi. Kinn vươn tay vỗ lên bờ vai đã vững chãi của tôi, nở một nụ cười cổ vũ.

Chuẩn bị xong chưa, con trai?

14.

Chưa.

Chưa chuẩn bị xong.

Vĩnh viễn chưa chuẩn bị xong.

15.

Lúc Kinn qua đời, Porsche không ở bên ông.

Người thân duy nhất ở bên Kinn lúc đó là tôi.

Hôm ấy chỉ là một buổi đàm phán bình thường của tổ chức nhỏ, chúng tôi là phe trung gian thứ 3 .

Vì vậy, Kinn để tôi cùng ông xuất hiện, học hỏi quá trình đàm phán.

Đáng ra không nên như vậy.

Trên đường tới bệnh viện, tôi bắt mình bình tĩnh, thật bình tĩnh, nhưng bàn tay đang nắm chặt tay Kinn không ngừng run rẩy.

Dòng máu nóng chậm rãi thấm sang quần tây của tôi, bộ âu phục này là trước khi đi Kinn tự tay chọn cho tôi.

Cà vạt trên cổ bị tôi thô lỗ giật xuống để cầm máu, đó là món là Porsche tặng chào đón tháng 6.

Chạy nhanh hơn nữa! Nhanh hơn chút nữa! Tôi gào lên với tài xế.

Bệnh viện, phòng cấp cứu, bàn phẫu thuật, cánh cửa lớn đóng chặt, ánh đèn "đang phẫu thuật" sáng rất lâu.

Bác sĩ đẩy cửa bước ra, tháo bỏ khẩu trang, vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu, tỏ ý cho tôi tự mình đi vào trong.

Tôi lặng người hai giây, xiêu xiêu vẹo vẹo xông tới trước giường mổ.

"Porsche và gia tộc giao lại cho con." Đó là câu đầu tiên Kinn nói khi nhìn thấy tôi.

"Không, không được... không thể như thế." Tôi quỳ trên nền đất nắm chặt tay ông, đôi mắt đỏ ngầu.

"Con là đứa nhỏ ngoan, cảm ơn con vì đã tới với mọi người, cảm ơn vì đã chọn làm con trai bố..."

"Đừng nói nữa! Con đi tìm bác sĩ, đi ngay bây giờ. Bố như thế này làm sao con quay về giải thích với Porsche! Bọn con nhất định bị Porsche mắng chết..." Trước mắt tôi mờ đi, máu trên quần dính chặt lên chân tôi, nóng như nham thạch.

Ông ấy đang nói gì đó, ngắt quãng, có câu tôi nghe vào, có câu tôi không thể nghe thấy.

Não tôi trắng xóa như thể có một lỗ hổng, lời Kinn nói như hạt đậu lọt ra ngoài, lách cách rơi đầy đất, lăn tới mọi ngóc nghách, không lưu lại dấu tích.

"Con phải chăm sóc cho ba, bảo vệ ông ấy thật tốt, nhất định......"

"Bố đừng nói nữa! Con xin đấy!" tôi mất kiểm soát gào lên, nước mắt trào ra thấm lên tay ông.

"Đó là người của bố, bố tự mình đi bảo vệ!"

"..."

Nhìn sắc mặt Kinn ngày một xám xịt, tôi nhận ra, ông ấy sắp không chống đỡ được nữa.

Sẽ chẳng có kỳ tích hay phép màu, không có.

"Con bảo đảm con sẽ chăm sóc Porsche thật tốt." Tôi dùng lực lau nước mắt, cố gắng điều chỉnh hô hấp, kiên định nói.

Nghe thấy câu nói đó, Kinn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười yếu ớt.

"Con trai..."

"Con ở đây, bố."

"Nói với ba, bố yêu ông ấy."

"Được" Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay Kinn, cổ họng như nghẹn lại.

Được chứ.

16.

Tang lễ của Kinn, Porsche chẳng rơi một giọt nước mắt.

Ngược lại là tôi, trốn khỏi đám đông, nước mắt không ngừng rơi.

"Đừng khóc nữa, sớm muộn gì cũng có ngày này." Porsche đi đến góc nhỏ nơi tôi đang nấp, nhìn quanh rồi thở dài.

"Chỉ là....đến đột ngột quá thôi." Porsche nghẹn ngào.

"Lúc ông ấy đi, ba còn không ở bên cạnh."

17.

Một ngọn núi đổ xuống, nhưng vẫn còn một ngọn núi khác.

Tôi xuất thần nhìn bóng lưng Porsche, cố nén đau thương theo sát tới bên cạnh Porsche, cùng ông đón đoàn người tới viếng.

18.

Sau khi tang lễ tan đi, tôi và Porsche đứng cạnh nhau trước mộ Kinn.

"Kinn bảo con nói với ba, ông ấy rất yêu ba." Im lặng thật lâu, tôi khàn giọng nói.

"Ba biết." Porsche mỉm cười, đưa tay xoa hai lần lên bia mộ, giống như lúc ông giúp Kinn chỉnh lại sợi tóc xòa trước trán, vuốt bên trái một cái, bên phải một cái.

Mắt Porsche đỏ như nhuốm máu.

19.

Porsche tự mình xử lí tổ chức ám sát Kinn.

20.

Những ngày sau này, Porsche rất bình thản, thậm chí bình thường tới không thể bình thường hơn.

Đa phần mọi công việc trong gia tộc do Porsche xử lí, chút việc nhỏ giao cho tôi, còn một phần nữa giao cho chú Kim.

Ông vừa chặn những ác ý dồn về tôi, vừa dọn đường cho tôi trưởng thành sau này, đó vốn là việc Kinn định làm cho tôi.

Porsche quá bình tĩnh, khi rảnh sẽ gọi điện trò chuyện với chú Pete và cậu Vegas, sẽ chơi cùng mỗi khi bác Tankhun xông vào phòng làm việc nghịch ngợm.

Mỗi tối thứ bảy sẽ dẫn tôi đi tới nhà cậu Porchay và cậu Kim dùng bữa tối.

Sau khi chọn ra tổng quản vệ sĩ mới, cách hai ngày một lần, Porsche sẽ đến kiểm tra tình hình huấn luyện.

Nhìn thấy ông ấy bây giờ, tâm tình tôi rất phức tạp.

Tôi cứ nghĩ tình cảm của họ là yêu tới chết đi sống lại, không thể sống nếu thiếu đi người còn lại.

Porsche biểu hiện quá bình thản so với lời tỏ tình trước khi chết của Kinn, chênh lệnh giữa họ không ngừng hiện lên trong đầu tôi, làm tôi phiền lòng.

Ông ấy quá bình tĩnh, không hợp lí.

Cho tới đêm nửa năm sau khi Kinn mất.

Tôi kẹp xong tài liệu đã xử lí mở cửa thư phòng tìm Porsche lấy chữ kí, phát hiện vai ông đang run rẩy thu mình trên ghế sô pha, trong lòng ôm chặt bộ tây trang màu xám mà tôi quen mắt.

Tim tôi âm thầm nứt ra một khe vỡ, nhanh chóng lùi lại khép cửa, như chạy trốn khỏi thư phòng.

21.

Khi Porsche qua đời, tôi không khóc.

Nguyên nhân có lẽ là vì ông bên tôi đủ lâu, nhìn tôi tốt nghiệp, nhìn tôi độc lập quản lí gia tộc, nhìn tôi lấy vợ sinh con, nhìn tôi tự mình quay cuồng trong dòng chảy sinh mạng, nhìn tôi biết phân biệt cái nặng nhẹ trong đời.

Hơn nữa, khi tôi khóc ông còn an ủi tôi, chỉ là giờ phút này ông không còn sức để an ủi tôi nữa.

Tôi nắm chặt tay Porsche giống lúc tôi nắm chặt tay Kinn ngày ấy, muốn dùng nhiệt độ cơ thể tôi sưởi ấm bàn tay lạnh ngắt của Porsche.

"Quỷ nhỏ" Ông mở miệng khó khăn nói

"Vâng !"

"Ba nhớ ông ấy lắm."

Đuôi mắt ông đã hằn lên vết tích của thời gian, nhưng khi cười vẫn đẹp như ngày còn trẻ.

"Con cũng nhớ."Tôi trả lời

Chúng tôi đều biết, "ông ấy" là ai.

"Quỷ nhỏ này, thật ra...." Porsche đột nhiên nói

"Sau khi biết tới Tawan, ba không chỉ một lần nghĩ, nếu là ba gặp Kinn trước, thì sẽ tốt biết mấy."

Nghe thấy cái tên đã nhiều năm không nghe, tôi vô thức nín thở.

"Là ba nắm tay ông ấy trước, là ba đưa ông ấy đi hẹn hò khắp mọi nơi,...

là ba ở bên cùng ông ấy trưởng thành,... 

ông ấy sẽ được trân trọng, sẽ được yêu thương,...

sẽ không phải chịu sự phản bội khắc cốt ghi tâm,...

cũng không phải chịu đau khổ."

"Nhưng sau khi ông ấy mất, ba không nghĩ như vậy nữa."

"Ba sợ." Porsche chớp mắt

"Ba sợ nếu ông ấy không gặp Tawan, sau này cũng không gặp được ba."

"Ba sợ nếu thay đổi trật tự, ba cũng không gặp được ông ấy nữa."

Mũi tôi chợt cay, vội quay đầu giấu đi đôi mắt đỏ.

"Chuyện liên quan tới ông ấy, ba chưa từng dám đặt cược." Porsche thở dài

"Vậy nên ông ấy có gặp được Tawan trước hay không, ba cũng không đặt trong lòng nữa."

"Chỉ cần ba và ông ấy có thể yêu thương nhau, vậy là đủ."

"....Tại sao lúc đầu ông ấy không nổ súng?" Tôi do dự một lát, nhẹ nhàng hỏi.

"Trong tim ông ấy vẫn còn Tawan."

"Nhưng mà..."

"Có một số chuyện không cách nào phân biện rõ ràng, cuộc sống không phải tính toán như vậy." Porsche ngắt lời tôi, mỉm cười.

"Sau này ba nhận ra, những gì ba day dứt trong lòng không phải là chuyện ông ấy có còn yêu Tawan hay không."

"Mà là chuyện ông ấy tổn thương."

"Khụ khụ....đây cũng là lí do ba muốn gặp ông ấy trước." Porsche yếu ớt ho khan hai tiếng.

"Ba thương ông ấy."

"Ba muốn ông ấy được hạnh phúc..."

Đầu tôi ong lên, kí ức bị chôn vùi đột nhiên nổi lên mặt nước.

"Porsche, ba à, không phải vậy đâu!" tôi gọi vô số lần, muốn sắp xếp lại những câu nói loạn xạ trong đầu, kể cho ông ấy nghe.

"Kinn, bố..."

Tít---

Tiếng kim cương vụn vỡ.

Tôi cứng ngắc quay đầu, nhìn điện tâm đồ một đường trượt dài, hóa đá.

22.

Tôi nắm chặt tay Porsche, từ khi trời sáng tới đêm đen.

Không ai dám làm phiền.

Cuối cùng, vợ tôi bước vào, ôm tôi vào lòng.

"Ba mất rồi." Cô ấy nén nước mắt nói.

Tôi dựa vào lòng vợ, giống như người đuối nước được vớt lên bờ, dùng chút khí lực còn sót lại chậm rãi gật đầu.

23.

"Ừm....vậy câu chuyện cuối cùng là, hoàng tử và kị sĩ hạnh phúc sống bên nhau đúng không ạ?" con gái dựa trước ngực tôi, giọng sữa ngây thơ hỏi.

"không sai." Tôi chọc lên lúm đồng tiền nhỏ, khen ngợi cô bé.

"Mãi mãi sao ạ?"

"Mãi mãi."

24.

Tôi đứng trước mộ Kinn và Porsche, cúi lưng đặt hai bông hồng trắng trước thềm ngôi mộ.

Trên tấm bia là ảnh họ khi còn trẻ, ảnh của Kinn là do Porsche chọn, ảnh của Porsche do tôi tìm.

Trong bức ảnh, ông và Kinn cười rất tươi.

Người yêu cầm máy ảnh chụp mình, không muốn cười hạnh phúc như vậy cũng khó.

Không uổng công tôi dùng hẳn một tuần lục tìm trong album ảnh chọn ra.

Tôi cụp mắt, cúi mình ba lần trước mộ.

Thế giới này có ma không?

Nếu có, những năm qua Kinn có ở bên bầu bạn Porsche không?

Ông ấy có vì Porsche sợ ma mà tránh xa Porsche không?

Ông ấy có nghe thấy những gì Porsche nói trước khi qua đời không?

Porsche biến thành ma có còn sợ ma không?

Họ sẽ gặp lại nhau ở thế giới khác chứ?

25.

Khi lên tiểu học, tôi không biết chuyện Porsche sợ ma.

Khoảng thời gian ấy, trong lớp có lời đồn về những đô thị lâu năm, chuyện ma quỷ tôi nghe rất chăm chú, vừa về nhà liền phấn khởi muốn kể cho Porsche nghe, không hề nhận ra Porsche muốn chạy nhưng không thể chạy, một mặt sợ hãi.

Là Kinn nhận ra biểu cảm của Porsche không đúng.

Tôi bị Kinn xách cổ ra sau vườn dạy dỗ một bài học.

Sau này đừng kể cho Porsche nghe mấy thứ chuyện này, ba con sợ đấy, nhớ rõ chưa? Kinn nghiêm túc dặn dò tôi.

Nếu con muốn tìm người chia sẻ, có thể tìm bố.

Kinn ngày nào chẳng bận, làm gì có thời gian nghe con kể chuyện. Tôi bĩu môi phản bác

Thời gian nghe con kể chuyện thì vẫn có, Kinn cười, vỗ nhẹ lên đầu tôi.

Nếu bố bận quá, con đi tìm bác Tankhun, bác ấy thích nghe kể chuyện.

Ồ, tôi ngoan ngoãn gật đầu, nắm tay Kinn cùng nhau quay về phòng.

Vừa vào trong, Porsche đã đấm nhẹ lên ngực Kinn vài cái, than thở ông ấy làm mất hình tượng không sợ trời không sợ đất của Porsche trong lòng tôi.

Kinn để mặc Porsche đánh, cuối cùng túm lấy cổ tay Porsche hôn nhẹ, cùng ông ấy thảo luận tối nay ăn gì.

Chuyện của tôi còn chưa kể xong, Kinn đã tỏ vẻ không có thời gian, tôi chạy vào phòng bác Tankhun.

26.

Có vẻ bác Tankhun không thích nghe chuyện này.

Tiếng bác ấy gào muốn lật bay nóc nhà.

27.

Nghĩ tới đây, tôi cười ra tiếng

Đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn ngỡ là chuyện mới hôm qua.

Tựa hồ chỉ cần nhắm mắt đẩy cửa thư phòng, có thể thấy họ ngày trẻ cầm ly rượu đứng bên cửa sổ, mỉm cười nhìn nhau.

Tôi đưa tay ra lệnh cho vệ sĩ lui xuống, họ không nghe lệnh, muốn tôi lưu lại ít nhất hai người bên cạnh, tôi từ chối.

Lui ra ngoài cách 15 mét, tôi nói

Họ nhận lệnh lui đi, tôi giống khi bé trốn vào căn cứ bí mật, tùy ý ngồi xuống nền đất, chống cằm nhìn bia mộ của họ.

Nền đất xung quanh đột nhiên xuất hiện từng vệt nước tròn.

Mưa rồi.

Tôi như cũ ngồi trên đất, mặc kệ mưa mỗi lúc một to làm ướt áo khoác gió.

Mưa to sương mù, phía trước mờ ảo, tôi nhớ tới ngày đầu tiên đi học.

28.

Tối hôm ấy mưa to giống hôm nay, sau khi về nhà tôi cực kì chật vật, bị mưa tạt ướt như chuột lột, cánh tay và lưng xanh xanh tím tím, đùi cũng bị ngã rách da.

Bây giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thán vận may đen đủi của mình.

Ngày đầu tiên đi học vô cớ bị học sinh lớp trên bắt nạt, cực kì đen đủi.

Porsche tức gần chết, một bên bôi thuốc cho tôi một bên mắng đám con nít quậy phá.

Kinn có vẻ khó hiểu khi thấy tôi bị bắt nạt, đưa mắt nhìn tôi dò xét vài lần.

Ông ấy thấy lạ không phải vì tôi bị bắt nạt, mà là tôi bị bắt nạt tuyệt nhiên không đánh trả, im lặng về nhà.

Với trình độ đánh đấm của tôi, đè bẹp một đám học sinh tiểu học không phải là vấn đề.

Kinn hỏi tôi tại sao, tôi nói, không muốn đem lại rắc rối cho hai người.

Là không muốn mang rắc rối cho bố, hay là con sợ bố thấy con phiền phức? Kinn nói thẳng

Tôi giả vờ không nghe thấy.

Nhóc không phiền phức có biết không? Nhóc không mang tới rắc rối cho ai cả. Porsche đặt tăm bông xuống, véo má tôi, đáy mắt đều là đau lòng.

Lần sau nếu bị bắt nạt, đừng chịu đựng, đánh trả cũng được, nói cho Porsche cũng không sao, đừng để mình bị thương nữa.

Dạ, tôi chậm chạp gật đầu.

Nếu có chuyện này nhất định phải nói với Porsche, mẹ nó, dám đánh con của mình... Porsche tức không chịu được, mắng một lúc lâu.

Có thể nói cho bố. Kinn học theo Porsche véo má tôi, sau đó đưa tay xoa đầu Porsche.

Lúc em giận dễ thương lắm, mắt Kinn sáng lên, nhích lại gần Porsche thấp giọng nói.

Bệnh thần kinh! Thằng bé còn ở đây đấy! Porsche mắng, đẩy Kinn qua một bên.

Tôi ngồi trên ghế nhìn họ chọc ghẹo nhau, tự mình cầm tăm bông bôi thuốc.

29.

Thật ra chẳng đau chút nào.

Biết họ quan tâm tôi, tôi không còn đau nữa.

30.

Hồi ức thuận theo màn mưa chảy trên nền đất, phát ra tạp âm rất lớn.

Là tạp âm mà chỉ mình tôi nghe thấy.

31.

Hôm ấy, ngồi trước giường bệnh của Porsche, đột nhiên tôi nhớ tới di ngôn Kinn nói trước khi qua đời.

Ông ấy nói,

nếu có thể bắt đầu lại, bố muốn gặp Porsche trước.

Porsche luôn nghĩ bố còn tình cảm với Tawan, vì vậy mà cãi nhau nhiều lần.

Mỗi lần bố đều cho ba lời hứa, lần nào ông ấy cũng không tin.

Không thể trách Porsche, đều do bố không tốt, tổn thương Porsche nhiều lần, trong lúc cần quyết đoán lại do dự.

Kinn khó khăn nói

Chuyện này Porsche không chịu tin bố, là do bố đáng nhận được.

Sau này, Porsche không nhắc tới nữa, vướng mắc giữa cả hai như tiêu tán.

Nhưng bố hối hận rồi, nếu như có thể....

Để bố gặp Porsche trước, thì tốt quá.

Nếu bố chưa từng trải qua những trải nghiệm không vui,... 

tình yêu của cả hai sẽ đẹp hơn nhiều, Porsche sẽ không vì phòng bị của bố mà tổn thương.

Gặp nhau sớm hơn nữa, Porsche có thể bớt khổ hơn, bố sẽ bảo vệ Porsche, nhất định sẽ làm thế.

Vậy nên, Kinn nhắm mắt

Nếu có thể quay lại, để bố gặp Porsche trước.

Bố sẽ khiến Porsche hạnh phúc.

---

Nói với ba, bố yêu ông ấy.

32.

"Ba !" con gái tôi lúc tôi sắp tắt đèn ngủ gọi tôi lại.

"Chuyện ba kể có tên không?"

"Ừm...không có."

"Đó thực ra là chuyện của ông Kinn và Porsche." Tôi hạ cánh tay, nhẹ nhàng trả lời.

"Ồ" con bé nghiêng đầu, chui vào trong chăn.

33.

Bọn họ yêu thương nhau, người chịu giày vò luôn là tôi, từ nhỏ tới lớn.

Tôi nghiến răng, hận không thể đấm vài quyền lên bia mộ.

Năm tôi vừa lựa chọn thừa kế gia nghiệp, bọn họ liền vứt tôi và mớ công việc hỗn độn lại cho cậu Vegas và cậu Kim, ra ngoài du lịch.

Vừa đi liền đi hơn nửa năm, làm gì có gia trưởng như vậy chứ?

Đoạn thời gian đó mệt chết con hai người có biết không?

Hai người chỉ lo chơi, ai để ý tới con!

Kinn quả là chưa bao giờ nói dối, từ khi tiếp quản gia nghiệp ngày nào tôi cũng rất mệt.

Cực kì mệt.

Vậy nên bao giờ hai người đi du lịch về thế?

Thôi vậy...tôi lại nói điều ngu ngốc gì.

Xin lỗi, tôi quỳ thẳng thân xin lỗi tận đáy lòng.

Chuyện trước đây con có thể đổ lỗi cho hai người, dù sao gia trưởng luôn bao dung trẻ nhỏ.

Nhưng lần này phải trách con...

Đáng ra con nên nhớ lại sớm hơn.

Sớm hơn một chút kể lại chuyện này cho Porsche.

Nên sớm hơn một chút cảm ơn hai người.

Cảm ơn vì đã nhận nuôi con, cảm ơn vì đã làm người thân của con.

Cảm ơn tình yêu hai người dành cho con.

Tôi dựa vào bia mộ của Kinn, một tay khác khoác lên bia mộ của Porsche, khóc lớn dưới màn mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info