ZingTruyen.Com

KinnPorsche - Thế Giới Của Sức Mạnh

Chương 23: Karl Teerapanyakun

AnVu1508

[Kinn]

"Vậy sao?" Kinn đang nằm trên giường nghe điện thoại, ánh mắt anh trầm lặng và có phần căng thẳng trong giọng nói. "Được hẹn gặp lại"

"Sao vậy?" Porsche rất ít khi thấy Kinn tỏ ra mệt mỏi như vậy. Kinn không nói gì chỉ ngoắc tay ra hiệu cho cậu lại gần.

"Điên sao mà tự mình đi vào miệng cọp" Porsche nhướn mày, cậu đã nghĩ mình rất thành công khi giữ khoảng cách giữa cả hai được vài tiếng đồng hồ. Giờ chỉ cần lo sau khi đến nước Đức, nơi mà cậu từng chỉ có thể nghe qua trên kênh thời sự thì cậu cần phải làm gì để bảo toàn cho cậu và Chay thôi. Tất nhiên điều tối quan trọng là không nên chọc vào mông con hổ Kinn kia, mình còn cần hắn cho ăn, ở và vé máy bay về nhà miễn phí.

"Kim nói đang trên đường đón Chay." Kinn nói

"Hử?" vừa nghe đến tên em trai Porsche quên cả đề phòng liền tiến lại gần để hỏi thêm.

Kinn cố nén cười, cảm thấy bản thân mình không khác gì một con sói vừa đem cá ra sập bẫy một con mèo béo. Nhưng mèo béo này cũng không dễ ăn chút nào, vẫn giữ nguyên cái tính đa nghi và láu cá. Porsche chỉ dám ngồi ở mép giường

"Vậy chúng ta phải làm gì sau khi đến Đức? Khun Karl đó là người thế nào, có đáng sợ lắm không? Chay sẽ phải gặp ông ta thế nào?" Porsche hỏi dồn dập

"Cái gì cơ? Em ngồi xa quá tôi không nghe rõ?

Kinn bắt chước cái nghiêng nghiêng đầu giả vờ dễ thương của Porsche còn cậu thì bắt chước cái đảo mắt, bĩu môi khinh thường của Pete mỗi lần hắn bó tay với Khun.

"Giỏi nhỉ, xem ra Pete dạy em tận tâm ghê, không chỉ dám kích đểu khống chế Khun giờ còn dám thái độ với cả tôi. Có tin tôi trừ toàn bộ chi phí chuyến đi này vào lương của em không?"

Porsche há hốc mồm, không tin được cái tên trùm Mafia kia lại giở trò keo kiệt như vậy. Cậu ghét nhất chính là hai cái từ "Trừ lương" này. Trước đây ở quán York, hàng ngày đều không tránh khỏi bị cốc vỡ, rượu không bán hết là y rằng cuối tháng hai cái từ này khiến cậu liền muốn giết người.

Không ngờ hiện tại đi làm thuê cho "cái đùi to" đến tấm thân cũng không còn giữ được rồi mà vẫn bị hai cái từ "Trừ lương" này đập vào mặt. Porsche biết không cãi lại được hắn, đành căm phẫn lết tấm thân tàn lại gần hơn. Mỗi lần di chuyển cơn đau từ nơi khó nói lan đến lại khiến cậu thực muốn thử nhảy máy bay một lần cho biết cảm giác.

"Đồ gian thương, tư bản, mafia đáng ghét!"

"Không phải chửi thầm tôi, mắt em cũng biết lên tiếng đấy."

Kinn cười đểu cáng chủ động lại gần hơn, nhưng anh chỉ là nằm dài ra giường cũng không có động chân động tay. Kinn biết Porsche đang khó xử, trai thẳng cho dù có mơ hồ qua đêm cùng với con trai, kể cả tâm lý có thể bình tĩnh mà đón nhận nhưng nhất định vẫn có mặc cảm khó chấp nhận. "Dục tốc bất đạt" tuy rằng việc xảy ra là ngoài ý muốn, nhưng người cũng đã là của mình. "Tôi không tin em chạy đi đâu được nữa." Kinn thầm cười nhìn vẻ mặt bất lực và ấm ức của mèo béo.

"Sau khi xuống sân bay, chúng ta sẽ không đi thằng đến nhà của Khun Karl mà sẽ về một căn nhà nhỏ của riêng ba tôi để tụ họp với mọi người trước. Chuẩn bị trước một chút rồi sáng hôm sau chúng ta mới đến trình diện.

Tất nhiên hai đứa Vegas và Macau cũng sẽ ở đó, nên không thể để chúng biết về việc Chay sẽ đến đây. Tôi sẽ lựa lời để Khun Karl chấp nhận gặp Chay mà không có Thứ gia.

Nhưng tránh trời tránh đất, không tránh được sự thực.

Khun Karl là trưởng bối duy nhất từ thế hệ trước trong gia tộc còn sống tới giờ. Ông là em trai út của ông nội tôi, năm nay cũng đã 95 tuổi, cả đời ông cũng đều đã tung hoành trong giới Mafia. Mấy trò mèo của chúng ta chẳng thể qua mặt ngài.

Ngoài việc em phải thật nổi bật thì chúng ta cũng phải lấy vấn đề Arima giả tạo ra để đánh lạc hướng sự chú ý của cả Khun Karl và Thứ gia."

"Tôi phải làm sao để thật nổi bật?"

"Cứ như lúc em ở bên dưới Gara trường bắn vậy. Giây phút đó, em thật sự rất đẹp, quyền năng và cũng đáng sợ nữa"

"In that moment, you are truly ...so beautiful, powerful, and terrifying at the same time."

"Anh có nghĩ nó hiệu quả?"

"Nó hiệu quả với tôi" Kinn cố nở một nụ cười quyến rũ.

"Thôi đi" Porsche ném cái gối vào mặt Kinn.

"Kinn?' Porsche nghiêm túc nói " Viễn cảnh tồi tệ nhất ngoài việc nếu Khun Karl muốn ép buộc Chay gia nhập vào gia tộc là gì?"

Kinn ngồi thẳng lưng dậy: "Nói thực là ...tôi không biết, nhưng tôi biết một điều chỉ cần em mạnh mẽ có nghĩa là tôi mạnh mẽ. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, chúng ta có thể bảo vệ gia đình mình."

Lần đầu tiên Porsche thấy Kinn nói đúng mà không muốn cãi lại. "Đúng vậy! chỉ cần cậu mạnh mẽ sẽ không ai dám tổn thương Chay."

"Đi ngủ sớm thôi" Kinn định quay lưng tắt đèn thì Porsche đứng bật dậy.

"Tôi ngủ ngoài sofa"

"Em to như vậy làm sao nằm trên sofa được. Cái giường này King side đấy, tôi cũng đâu có ăn thịt em"

Porsche nhìn lại cái ghế vòm sát thân máy bay đúng là bé thật liền quay lại lấy tấm vải trang trí chia giường ra làm hai phần. "Được! vậy chia giường"

Nói rồi cậu lấy tấm chăn khác nằm xuống chùm kín mình

Kinn cũng phải bất lực với cậu, ánh mắt anh ẩn hiện u buồn muốn đưa tay ra vuốt lọn tóc của Porsche mà cuối cùng lại thu tay về. Kinn không dám nói với cậu, báu vật nếu quy thuận đương nhiên sẽ được đối đãi tốt, nhưng nếu không thể hỗ trợ cho gia tộc thì... sao có thể để nó trở thành báu vật cho người khác.

Porsche chùm kín chăn qua đầu đè nén hơi thở "Sao Kinn có thể không biết, anh ta được đào tạo trở thành người thừa kế cơ mà.?

Cậu nhớ lại lời nói đầy ẩn ý của Vegas mấy ngày trước: "Porsche giờ đã trở thành Báu vật rồi, vị thế của anh khác xa so với những cận vệ khác thậm chí hơn nhiều kể cả so với các Cận vệ mang Arima. Cơ hội được nói chuyện riêng với anh thế này có lẽ không có nhiều.

Tôi muốn Porsche được nghe kể từ cả hai phía của câu chuyện giữa Chính gia và Nhị gia, và tốt nhất là từ chính tôi nói ra trước khi anh bị Anh hai giấu đi triệt để như cách Tankhun giấu Pete đi vậy.

Tại sao Tankhun lại phải giấu Pete đi? Có phải họ cũng đang muốn làm vậy với Chay.?

Nếu không thể tránh vậy chỉ có thể đương đầu.

==

[Macau và Porschay]

Macau đứng chờ đợi rất lâu ở khu nhà gỗ trong vườn hoa của khoa dành cho học sinh bình thường. Theo như những gì cậu được cận vệ bên dưới báo lại nhất định giờ này Porschay sẽ đi qua đây.

Lần trước, P'Kinn nói Chay chỉ là một Arima cấp 2. "Hừ!!" ai mà tin nổi chứ, sức mạnh có thể One hit đánh bay cậu kể cả khi Anh hai đã dùng Arima bảo vệ xung quanh cậu mà có thể yếu ớt như vậy được sao?

Nhất định cậu sẽ làm cho rõ trước khi P'Kinn âm thầm đưa Porschay đi Đức để gặp Khun Karl. Nhưng kỳ lạ là cho dù chính bản thân cậu sắp phải theo Vegas lên máy bay nhưng Porschay vẫn thản nhiên đi học, đi chợ không có vẻ gì là sắp sửa ra nước ngoài.

Macau đang mải suy nghĩ quả nhiên là Porschay bước ra khỏi phòng học tiến về phía cậu.

"Xin chào Porschay!"

Đột nhiên một bóng hình cao lớn đứng trước mặt Porschay làm cậu bất ngờ, bề ngoài có vẻ lạ lẫm nhưng nụ cười đáng ghét đó thì cậu không quên được. "Là cái thằng điên, biến thái hôm trước bị mình phóng điện giật bắn đi. Sao còn dám chường mặt ra nhỉ?"

"Cậu......?" Mặt Porschay cau lại không hề vui vẻ, đôi mắt cậu xẹt xẹt ra vài tia điện.

"Đừng làm vậy ở nơi công cộng chứ, cậu đang gây chú ý đấy" Macau giơ hai tay trong tư thế đầu hàng và miệng thì cười mỉm nhẹ. " Tôi đến không phải muốn làm phiền cậu"

Porschay nhắm mắt lại cố điều hoà nhịp thở theo những gì Kim đã dạy, cho đến khi mắt cậu trở về bình thường. Cậu nhìn người con trai trước mặt có chút ngần ngại e dè, Macau vẫn cố nở nụ cười thân thiện hơn nữa."Thoải mái đi, tôi chỉ muốn đến xin lỗi về sự thô lỗ của tôi trong lần gặp trước thôi. Tôi đã nhầm cậu với anh trai cậu nên mới ra tay hơi quá đáng.

Tôi xin lỗi nếu đã tạo ra ác cảm cho Porschay!" Macau chắp tay lại vô cùng chân thành.

"Không sao đâu!" Porschay cười mỉm thoải mái hơn. "Tôi cũng xin lỗi vì đã .... Phóng điện giật bay cậu"

"Porschay! Cậu thật kỳ lạ. Hình như cậu phóng điện ra cả từ mắt phải không? Cậu có thể bay không hay là thắp sáng đèn gì đó ?" Vẻ hào hứng tò mò của Macau khiến Porschay bật cười. Chợt cậu nghĩ đến quả thực gần đây mình đã Bay một vài lần.

"Cậu đã thấy ai làm vậy rồi àh?" Porschay nheo mắt lại hỏi nghi ngờ "Làm thế nào mà cậu biết tôi có ...khả năng ?"

"Ah thật là thất lễ nếu không tự giới thiệu trước. Tôi có khả năng nhận biết các Arima khác thông qua hào quang của họ." Macau ngại ngùng nói. "Uhm... câu chuyện dài dòng lắm, để tôi mua nước cho cậu coi như xin lỗi chuyện lần trước nhé" Macau nháy mắt tinh nghịch

"Thực ra tôi...." Porschay muốn từ chối vì còn muốn đi chợ sớm. Hôm nay đã hứa sẽ làm cơm gà cho Kim ăn. Từ sau lần đụng độ trước, Kim đã cảnh báo cậu không nên tiếp xúc với Macau. Kim cũng thường xuyên tới nhà để dạy cậu cách khống chế Arima hoặc chỉ đơn giản là ăn cơm cùng cậu hoặc đưa cậu đi ra ngoài. Nhờ có Kim mà Porschay không còn cảm thấy quá cô độc trong những này không có Porsche.

"Chỉ một lát thôi mà, để chúng ta hiểu nhau hơn. Thực sự đây là lần đầu tôi mới gặp một Arima mà là bạn cùng tuổi." Macau áp dụng chiến thuật đôi mắt cún con vô cùng hiệu quả với Kinn và Khun Korn nhưng kỳ lạ nó lại chưa bao giờ có thể lay chuyển Vegas.

"Thôi được" Cả hai cùng cười.

"Uhm...." Porschay từ khi biết về Arima thì ngoài Kim ra cũng không thể nói chuyện cùng ai nhưng giờ lại gặp được một người bạn cùng tuổi có thể thoải mái nói chuyện về đề tài này cũng khiến cậu vui vẻ hơn. "Vậy là cậu là con trai của Thứ gia?"

"LÀ Nhị gia" Macau hơi cau mày nói "Cha tôi là con trai thứ hai nên gọi là Nhị gia"

"Ah ra vậy. ... Vậy cậu cũng là báu vật? Báu vật có thể cũng không quá quý hiếm nhỉ, tôi gặp ai cũng là Báu vật."

"Báu vật mà không hiếm sao?" Macau bật cười, cậu bạn này thật thú vị!

"Để được gọi là báu vật không phải dễ như vậy đâu, ngay đến Kim công tử còn không được gọi là Báu vật cơ mà." Macau nhếch mép cười

"Kim Công tử?" Porschay nhận ra có điều gì đó không đúng." Cậu biết P'Kim?"

"Biết chứ? Tôi là con út Thứ gia còn anh ta là con út Chính gia. Tôi đã thấy lần trước hai người đứng nói chuyện sau khi chúng ta xảy ra ...xô xát. Cậu có phải đã được nhắm sẵn trở thành Báu vật cho P'Kim không thế?" Macau hút thêm môt ngụm nước dừa mát lạnh. Nhưng Porschay thì nghiêm mặt lại.

"Xin lỗi, tôi có việc phải về rồi, nói chuyện sau nhé"

Porschay ngay lập tức chạy đi, để lại Macau vui vẻ ngồi nhìn theo. "Xem ra anh hai nói đúng, vẫn còn có cơ hội." Macau cảm nhận được Linh hồn của Chay so với Porsche cũng thuần khiết không kém, có lẽ vì vậy mà Arima của Cậu ta mới mạnh mẽ như vậy.

"Thuần khiết sao?" Anh Hai nói "Điều gì càng thuần khiết thì càng dễ vấy bẩn."

===

[Nhà Porschay]

Hôm nay Kim đã dặn trước, chiều họ ăn cơm cùng nhau sau đó tối Kim sẽ đưa cậu ra sân bay đi Đức. Anh hai đã đi từ trước rồi cùng với cậu chủ của anh ấy.

Porschay vẫn chuẩn bị đầy đủ cơm nước, quần áo hành lý đã được sắp sẵn.

"Chay!" Tiếng Kim gọi không hề làm cậu vui mừng như mọi khi.

Kim không khó để nhìn ra Chay đang không vui, cậu bé im lặng suốt bữa cơm.

"Sao vậy?"

"Hôm nay em lại gặp Macau" Chay nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Kim thay đổi nét mặt.

"Nó muốn gì?" Kim lạnh lùng nói.

"Nói xin lỗi đã thô lỗ, nói Arima của cậu ấy khiến cậu ấy như vậy, nói cậu ấy là con út Thứ gia ... còn anh là con út Chính gia?" Chay nhìn thẳng vào mắt Kim mà nói. Nếu bảo cậu không sợ ánh mắt Kim là không đúng. Nhưng cậu còn sợ những điều anh giấu diếm hơn.

"Anh không nói với em vụ đi Đức, anh không nói với em về Macau, được thôi! Nhưng sao lại giấu em việc anh là một thiếu gia, anh hạ mình đến tiếp cận em có mục đích gì? Nếu hôm nay anh không nói rõ, em sẽ không đi đâu với anh hết." Chay cương quyết.

"Vậy em để Porsche một mình bên Đức?" Kim nhẹ nhàng nói khiến Chay nhíu mày ngay lập tức.

"Đúng anh là thiếu gia của gia tộc Teerapanyakun, và là em trai của Kinn người mà anh trai em đang làm cận vệ bên cạnh. Kinn... anh hai của anh cũng là người đã nhờ anh chăm sóc em, vì sợ rằng em sẽ lại bộc phát Arima khi mà Porsche không có ở đây.

Anh ở đây không vì mục đích gì cả chỉ vì anh trai anh đã nhờ vả vậy thôi. Em có sẵn sàng làm bất cứ việc gì nếu như Porsche nhờ em không?"

Ánh mắt Chay giao động.

"Vì Porsche là báu vật của Kinn nên em cũng cần sự bảo vệ đặc biệt. Người mà chúng ta đang đi gặp cũng rất đặc biệt với gia tộc anh, nếu em cảm thấy...."

"Em đi" Kim còn chưa dứt lời thì Chay đã đứng dậy và đi xách vali hành lý.

Kim hài lòng đưa thêm một thìa cơm gà thơm phức lên miệng.

==

[Porsche]

Sau khi máy bay hạ cánh, Kinn đi gặp Khun Korn trong lúc tôi được đưa đi làm "nổi bật"

Bác thợ may khó tính của nhà chính cũng đi theo tới, bác chỉ cần một đường kéo là có thể xé luôn chiếc áo phông của tôi còn nhanh hơn sát thủ cắt cổ nạn nhân. Tôi bị bắt mặc một bộ Vest đen cùng sơ mi trắng, cà vạt cùng tông trông đắt ngang ngửa những bộ của Kinn hay mặc.

"Cậu Porsche, đến giờ rồi ạ." White vào thông báo, không hiểu sao từ hôm qua một loạt cận vệ bắt đầu kính cẩn gọi thêm một tiếng "Cậu" khiến tôi sởn gai ốc khắp người.

Ngay khi tôi bước ra ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người đã cho tôi biết "Vịt đã hóa thiên nga"

Hôm nay tôi được ngồi cùng xe với Khun Korn và Kinn. Tôi lén nhìn Kinn đang bận rộn với chiếc máy tính bảng trên tay, không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy cả hai trở nên xa cách đến lạ lùng.

"Porsche!"

"Dạ!!" Khun Korn vừa lên tiếng là lại khiến tôi chột dạ, tôi thật không dám nhìn vào mắt ông.

"Kinn đã nói với ta về việc con bị tấn công. Dạo này con gặp thương tích quá thường xuyên. Sau khi được Khun Karl xem xét về Nhà Chính hãy nghỉ ngơi mấy ngày rồi hẵng lên lịch luyện tập, tập trung vào các khả năng của Arima trước.

"VÂng ạ!" Tôi không cố ý để giọng minh lên cao nhưng rõ là tôi rất vui khi được Khun Korn quan tâm. Ông giống như một người cha tôi chưa từng có, nhưng điều đó cũng làm cảm giác tội lỗi của tôi nhân lên hàng trăm lần.

Chúng tôi đi rất nhanh đến một căn nhà tuyệt mỹ như trong những bộ phim truyền hình, bãi cỏ xanh mướt đều tăm tắp, những dãy nhà chóp hình tam giác. Ngoài hiên nhà còn có xích đu. Kinn không kìm nén được bật cười đưa tay nâng hàm tôi ngậm lại.

"Ở đây mọi người sẽ gọi nhau bằng tên tiếng Anh nên đừng thấy lạ." Kinn nói

"Tên tiếng Anh sao? Tên tiếng Anh của anh là gì?" Tôi chưa từng nghe thấy tên tiếng anh của Kinn.

"Kinn Anakin." Kinn nhìn tôi mỉm cười nói "Sẵn sàng chưa? Báu vật của tôi!"

"Sẵn sàng khi anh cũng vậy." Tôi hít một hơi sâu, nắm chặt bàn tay của Kinn đưa tôi vào trong căn nhà trong mơ kia.

Bên trong căn nhà thoáng đãng, không gian mở đầy ánh sáng, nội thất cổ sang trọng và không nhiều cận vệ như tôi nghĩ. Suốt đường đi không ai tò mò nhìn vào cái nắm tay khá kỳ quặc của Kinn và tôi.

"Ha... ha vậy sao? Vậy là con bị bắn bay đi " một giọng nói trầm ấm vang lên từ tận bên trong gian nhà sau vườn và sau đó là giọng của tên ranh con Macau đáng ghét vọng ra.

"Vâng, anh ta bật lên một vòm khiên chắn với hàng vạn tia sét ghép nối thành hình bát giác bao bọc lấy cơ thể, rồi phất tay một cái anh ta liền mở rộng nó ra."

Chỉ nghe thôi cũng biết là nó đang nói về tôi rồi, tôi siết chặt tay Kinn nhưng anh chỉ nhìn tôi mỉm cười nhẹ lắc đầu.

"Khun Karl!" Khun Korn vui mừng lên tiếng khi chúng tôi bước vào.

Hai anh em Vegas, Macau hôm nay trông thật hiền lành khi cả hai đều mặc sơ mi trắng và quần âu. Tankhun trông khá thảm khi ngồi một bên ngắm bể cá nhỏ với một bàn tay của Pete thỉnh thoảng quan tâm vỗ vỗ.

"Ah.... Korn, Anakin (Kinn) đến rồi hả, Aniel (Kimhan) đâu?"

"Dạ thằng bé lại bị mẹ nó kéo đi rồi ạ!" Khun Korn rất hiếm khi tỏ ra khiêm nhường và kính cẩn như vậy. Ông chắp tay chào người đàn ông đang ngồi trên xe lăn kia.

"Vậy đây chính là báu vật Porsche Phachara?"

Người đàn ông ngồi trên xe lăn có mái tóc bạc, trên trán hằn lên ba vạch hằn sâu đánh dấu tuổi tác, đôi mắt ông hiền từ khi nheo cười khiến hai gò má được đẩy cao hơn, đôi môi mỏng, cùng hàm răng trắng đều có vẻ vẫn còn rất khỏe mạnh. Ông ân cần hỏi tôi nhưng lại khiến tôi có cảm giác như mình đang bị nhìn xuyên thấu bởi Anthony Hopkins lừng danh.

"Khun Karl!" Kinn buông tay tôi ra và chắp tay hướng ông chào kính cẩn. Thậm chí anh còn quỳ hẳn xuống.

Tôi cũng bắt chước làm theo.

"Thôi được rồi không cần rườm rà câu nệ vậy, cả hai con mau lại đây nào."

Kinn liền quay lại nắm lấy bàn tay tôi, rồi hướng tôi đi tới trước mặt của người đàn ông kia. "Khun Karl ạ!"

"Xin chào viên kim cương bé nhỏ, ta đã được nghe rất nhiều chuyện thú vị về con. Ta có thể chứ?" Ông đưa hai bàn tay già nua đầy vết đốm tàn nhang ra trước tôi. Tôi cũng đặt cả hai bàn tay mình lên đó.

Khun Karl nhắm mắt lại nhưng rất nhanh lại mở mắt ra.

"Anakin (Kinn) con không đọc được suy nghĩ của Porsche đúng không?" Đột nhiên Khun Karl lên tiếng hỏi khiến toàn bộ người trong phòng đều ngạc nhiên bao gồm vả tôi và Kinn. Duy nhất chỉ có Tankhun vẫn đang chơi đùa với Cá.

"Không phải mọi lúc ạ, con vẫn đọc được suy nghĩ của Porsche những lúc cậu ấy xúc động" Kinn bình thản nói còn Tôi cúi gầm mặt có thể cảm thấy tai mình đang nóng bừng.

"Khun Karl sao vậy ạ? Arima của Porsche có gì không đúng sao?' Khun Korn hỏi

"Không, chẳng có gì không đúng vì ta chẳng đọc được gì cả." Lại một lần nữa cả phòng kinh ngạc ngay đến Tankhun cũng không thoát được. "Chà! Mọi thứ đều cần có lần đầu tiên mà. Xem ra các con đã cho ta một sinh nhật 95 tuổi thật thú vị!" Ông cười rất lớn.

"Vậy thì phải dùng cách truyền thống thôi."

Nói rồi một cận vệ tóc vàng đứng phía sau liền tiến lên đẩy xe cho ông dẫn toàn bộ chúng tôi đi theo một hành lang dài. Cuối hành lang là một cánh cửa tự động cần vân tay để vào. Hóa ra nó lại là cửa thang máy dẫn chúng tôi đi xuống một dãy hành lang ngầm khác có một loạt những căn phòng trông như phòng thí nghiệm, có phòng lại giống phòng khám tử thi. Cuối cùng tất cả chúng tôi dừng chân ở một gian phòng to như gian nhà kho.

Arm đang đứng bên dưới cùng với 4 kẻ Quỷ dị bị trói bằng xích bạc, bao bọc lấy chúng là một vầng hào quang màu vàng trông như những con nhộng. Đây chắc hẳn là không gian khống chế của Khun Korn.

"Porsche, đứng ra phía trước và cho ta xem những gì con có" Tôi có thể nghe rõ từng từ Khun Karl nói dù rằng phương ngữ của ông thật kỳ lạ.

Kinn bước lên đặt nhẹ tay lên lưng tôi rồi nói : "Đừng sợ, nhớ tập trung. Em mạnh mẽ có nghĩa là tôi mạnh mẽ."

Vegas đứng phía sau cùng Macau đều nghe thấy câu nói này của Kinn mà nhíu chặt mày.

Tôi bước lên phía trước, hai tay run run, nhắm chặt mắt cố gắng thả lỏng và tập trung những tia sét vào hai lòng bàn tay.

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình đang lơ lửng được nâng bay hẳn lên nhờ vào những làn khói tím, Khiên chắn của tôi đã được định hình thành một khối hình cầu hoàn hảo. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được những tia điện xung quanh mắt mình.

"Wie schön es ist! Wie wunderbar ist es!" (Tiếng Đức)

"How beautiful it is! How wonderful it is!"

"Thật xinh đẹp làm sao! Thật tuyệt vời làm sao!"

"Porsche!Được rồi!" Kinn ra lệnh và ngay lập tức tôi dừng lại, Kinn rất nhanh tiến tới đỡ được khi tôi ngã xuống.

Khun Karl rơi vào trầm tư mà đến Khun Korn cũng không dám làm phiền.

==

[Pete]

Chính Porsche cũng không biết, tôi cũng từng thấy nhiều lần Porsche đột nhiên bay lơ lửng và phát điện trong lúc nó ngủ nhưng .... đúng là điều mà cậu bạn báu vật của tôi vừa làm thật kỳ diệu làm sao!

Rất không may, có điều gì đó từ điều mà Porsche vừa làm đang kích động những kẻ Quỷ dị phía sau. Những kẻ tưởng chừng đã chết bỗng nhiên lại cử động trở lại, điên cuồng giãy dụa muốn thoát khỏi không gian khống chế màu vàng của Khun Korn.

"Pete, Aryan (Vegas)!!!" Khun Karl ra lệnh.

Tôi ngay lập tức hít thở sâu và bước qua Khun để tiến về phía cậu Vegas. Tôi vỗ vai cậu chủ Khun để cậu ấy yên tâm trong khi tôi thì đang gào thét trong lòng.

Tôi sợ Vegas!

Qua bao nhiêu lần Khun kể những chuyện ghê rợn về Vegas và Thứ gia thì đương nhiên Vegas đã trở thành Nhân vật phản diện đáng sợ kinh điển trong mắt tôi.

Tôi lo lắng bao nhiêu thì anh ta lại ung dung bấy nhiêu. Thực ra tôi rất ít khi tiếp xúc với Thứ Gia, hầu như mỗi lần họ đến Nhà Chính thì đều không phải ngày tôi trực. Chỉ có vài lần tôi nhớ đã nói chuyện qua với Thiếu gia Macau. Một đứa trẻ hiếu động và hơi được nuông chiều.

Còn Vegas chỉ là nhân vật trong những câu chuyện kể của Khun và bọn cận vệ.

Khi đứng trước nhũng kẻ Quỷ dị đang vùng vẫy điên cuồng, lo sợ trong tôi càng tăng lên.

"Hey!" Vegas lên tiếng kéo ánh mắt và sự tập trung của tôi trở về trước mắt anh ta. "Show me how you do it?"

"Hãy chỉ cho tôi cách em làm điều đó?"

Tôi đưa cả hai tay về phía anh ta. "Nắm lấy tay tôi!!"

Vegas hơi nhướn mày rất khó nhìn ra, anh ta mỉm cười hứng thú rồi nắm lấy bàn tay tôi. 

"Khi chúng ta tiếp xúc và cùng lúc sử dụng Arima, hào quang màu vàng của tôi sẽ hòa quyện cùng hào quang màu xanh lá của anh. Nếu độ tương thích giữa hai Arima càng cao thì sức mạnh của anh càng được Khuếch đại. "

"Nếu độ tương thích thấp?" Vegas hỏi

"Thì rất tiếc, tôi không thể giúp gì cho anh" Tôi hơi nheo mắt tỏ ý tiếc nuối.

"Có an toàn không? Tôi sẽ không bị Khuếch đại đến mức nổ tung mà chết chứ?"

Tôi nuốt nước bọt. Vegas quả thực rất thông minh: "Không đâu, tôi sẽ khống chế Arima của mình tùy theo thời điểm và hoàn cảnh."

Vegas nhếch mép lên cười, tôi cố gắng không nhìn và cái khuôn mặt cùng biểu cảm đó. "Giờ khai mở Arima của anh đi."

Một dòng hào quang màu xanh lá từ lòng bàn tay Vegas giống như những dòng sông ánh sáng Aurora dần lan tỏa ra và bao quanh lấy chúng tôi. Đẹp đẽ nhưng bí bách.

Tôi có thể cảm giác được vòng tròn hào quang của anh ta giống như cánh cửa của một chiếc lồng đang dần khép lại và tôi là một chú chim nhỏ kẹt lại bên trong.

Vegas nói "Don't be afraid! Show me what you got. What you want from me?"

"Đừng sợ! Cho tôi thấy em có gì.  Và Em muốn gì ở tôi?"

Sao anh ta cứ nói tiếng anh như vậy, nhưng tôi phải công nhận nghe thật quyến rũ.

Tôi nhắm chặt mắt lại giải phóng  hào quang màu nắng từ Arima của mình. Chúng lớn hơn, sáng hơn và tất nhiên độ bao phủ cũng rộng hơn Hào quang của Vegas . Khi hai luồng hào quang hòa quyện, mức độ lan rộng sẽ cho thấy độ tương thích.

Tôi nhớ khi luyện tập với P'Chan độ tương thích không cao lắm, hào quang của chúng tôi chỉ như những đám mây lượn lờ rồi nhanh chóng tan biến. Người hợp với tôi nhất là Tankhun, độ tương thích của chúng tôi tạo ra những quả cầu màu vàng đồng rất sáng.

Còn tôi và Vegas, khi hai luồng hào quang đã hợp nhất tạo thành một quả cầu ánh sáng to lớn bao phủ lấy cả hai chúng tôi ở bên trong.

Đến tôi cũng không ngờ độ tương thích này lại cao vậy, tôi nhắm chặt mắt để khống chế và định hình lại nó. Tôi nhớ tới khiên chắn hình cầu hoàn hảo của Porsche ban nãy,  nó là phù hợp nhất.

Đột nhiên tôi cảm giác được thứ gì đó mềm mềm trên môi mình, tôi hoàn toàn hoảng loạn khi nhận ra...

Vegas đang hôn tôi.

Anh ta đã vòng một tay ôm chặt hai bả vai tôi từ lúc nào. Bàn tay còn lại anh ta dịch chuyển xuống dưới eo ép sát tôi lại gần. Cả người tôi nghiêng ra sau và dựa hoàn toàn vào anh ta. Tôi mím chặt môi quyết không mở ra.

"Um......mmmm....!!!" Không biết bao lâu sau anh ta mới thả ra để tôi thở.

"Cậu... Vegas... làm cái trò gì vậy?" Tôi trừng mắt hét lên mà chợt nhớ ra là chúng tôi còn đứng trong một căn phòng đầy người.

"Không ai thấy chúng ta đâu, vì cậu đang ở trong không gian của tôi. Nhưng tôi muốn nữa, chưa đủ...."

Vegas lại tiến tới, bàn tay hắn nắm chặt gáy tôi không cho đầu tôi dịch chuyển. Nụ hôn gượng ép giờ đã thành hôn sâu, tôi có thể cảm nhận lưỡi của anh ta quét qua mọi ngóc ngách trong miệng mình. Anh ta mút môi dưới của tôi như thể thưởng thức một món ngon.

"Trời ạ! Em ngọt quá!" anh ta nói rít qua kẽ răng dù môi chúng tôi vẫn không rời.

"Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cứu với!"Tôi gào thét

==

Bên ngoài quả cầu, dòng hào quang màu xanh lá trở nên vô cùng rực rỡ, sau khi quả cầu được định hình lại hơi giống với khiên chắn hình cầu của Porsche ban nãy.

Dòng hào quang màu xanh lá này bắt đầu vươn ra xuyên qua không gian khống chế của Khun Korn, nó từ từ bao trùm lên Kẻ quỷ dị bên trong giống như một con nhộng bị mạng nhện cuốn quanh. Chỉ mất một lúc, dòng hào quang xanh lá đâm vào cổ họng của tên Quỷ dị và lôi ra làn khói đenkhỏi ra khỏi cơ thể kia.

Khun Korn cũng nhanh chóng thu nhỏ lại không gian khống chế của mình chỉ còn kích thước đủ bao bọc làn khói đen.

Cơ thể của kẻ Quỷ dị rơi ra khỏi không gian khống chế của Khun Korn không tan biến như lần trước mà ngay lập tức teo quắt lại chỉ còn da và xương giống như một cái xác ướp đã vài trăm năm tuổi.

Lần tiếp theo cũng tương tự.

Lần tiếp theo cũng tương tự

Nhưng không ai biết chuyện gì đang xảy ra giữa Vegas và Pete.

==

Bên trong quả cầu, Pete không còn chút sức lực chống trả nào, người kia không ngừng chiếm đoạt cậu một cách tàn bạo, đến nụ hôn thứ 3 thì không còn chút cảm xúc nào mà Pete chỉ còn cảm giác mình như một món ăn bị ăn đến ngấu nghiến.

"Một lần nữa thôi, cậu có thể chịu được không?" Vegas hỏi như thể có cho cậu sự lựa chọn. Toàn bộ thế giới mà Pete còn có thể nhận thức được lúc này chính là vòng tay của Ác Quỷ kia.

Đôi môi đó lại tiến đến,Pete mơ hồ không chắc bao lâu sau, hay chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu chắc chắn là mình đã hoàn toàn Ngất đi.

==

Mất một lúc lâu sau, hào quang của Vegas mới có thể thu lại. Khi cả hai đã có thể hiện ra thì Pete đã ngất đi rồi, có vẻ việc tăng sức mạnh cho người khác cũng khiến cậu ấy kiệt sức.

"Đem 4 quả cầu khói đen kia đến phòng thí nghiệm, còn lại thì theo ta." Khun Karl ra lệnh. "Chúng ta có rất nhiều vấn đề cần bàn luận"

==

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com