ZingTruyen.Com

KinnPorsche - Thế Giới Của Sức Mạnh

Chương 2: Nhà

AnVu1508

[Porsche]

Tôi về đến nhà thì đã rất muộn, nhưng đèn phòng Porschay ở tầng hai vẫn sáng.

Tiếng mở cửa vừa vang lên thì tiếng bước chân như khủng long của thằng em trai tôi đã chạy vội từ trên lầu xuống. Ánh mắt nó hơi mơ màng, có vẻ rất buồn ngủ rồi mà cố đợi tôi về.

"Anh hai về rồi."

"Ừ! anh về rồi, sao chưa ngủ?"

"Định chờ anh về cùng ăn bánh, nay em mua ít bánh rán ngon lắm. Em đi hâm nóng lại nhé." Porschay hớn hở kể lại, nụ cười xinh xắn của thằng bé làm tan biến mọi mệt mỏi trong tôi.

"Ừ! hâm lại giúp anh."

Trong lúc Porschay đang luôn tay luôn chân trong bếp, tôi thả mình xuống chiếc ghế sofa êm ái. "Hôm nay thật là một ngày dài đầy mệt mỏi, sao chổi quét qua mà!"

Thứ duy nhất mà tôi sợ bây giờ là "Tên thiếu gia kia cũng thấy tôi có năng lực rồi, nhỡ hắn ghi thù rồi đến đòi lại đồng hồ thì sao đây? Đáng lẽ nên đè hắn ra mà làm cho mất trí cho rồi !" Tôi thở dài tiếc nuối.

Porschay bê khay bánh nóng hổi ra lấp đầy cái dạ dày trống rỗng của tôi. May mắn thằng bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại đảm đang, cuộc sống của hai anh em tôi có thể nói là yên bình.

Sau khi đuổi Porschay đi ngủ. Tôi mới nhấn điện thoại gọi cho chế York để kiểm tra tình hình của quán. Quả nhiên, cô ấy nói rằng chúng tôi vừa rời đi không lâu thì một đám người bí ẩn tới xử lý đống lộn xộn đó. Cảnh sát chỉ ngó qua không nói gì thêm.

York còn càu nhàu tra hỏi xem tôi đã đắc tội gì với cái đám xã hội đen mà chúng lại dò hỏi về tôi. May là chế thương tôi nhiều nên đã nói dối lấp liếm cho, rằng tôi chỉ là khách qua đường không phải nhân viên. Chế còn bảo tôi lánh mặt một thời gian cho mọi thứ lắng xuống đã.

Tất nhiên là tôi đồng ý, tuy rằng không nỡ nhưng sau khi tẩu tán được chiếc đồng hồ này tôi nhất định sẽ bỏ ra một khoản bồi thường cho Quán và chế York. Chiếc đồng hồ này quý giá thật nhưng không xứng đáng để tôi bất chấp giữ lại. Tôi cũng cần có thêm thời gian để nghỉ ngơi, học tập và một chút dành cho thú vui sửa chữa đồng hồ của mình.

Ngoài việc làm pha chế cho quán, tôi còn giúp chế York làm kế toán, sổ sách, tìm kiếm thông tin khách hàng và tất nhiên là cả những phi vụ nhỏ không tiện nói ra. Với năng lực của mình những việc này đối với tôi không khó và cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Nhờ vậy mà Chế York đặc biệt yêu quý tôi. Đổi lại Chế cũng giúp đỡ tôi có đủ khả năng trang trải cuộc sống của hai anh em, nhất là khi tôi vẫn đang học đại học mà trường của hai anh em học phí thực không hề thấp.

Đáng lẽ ra mọi thứ sẽ mãi bình yên như vậy. Tôi ngủ thiếp đi.

==

[3 ngày sau]

Porschay nói ai đó gọi điện hỏi tôi nhưng lại không nói tên khiến tôi chột dạ.

"Alo! Porsche, chiều nay ghé quán được không?" Chế York bỗng nhiên gọi điện trong khi tôi đang sửa dở dang một chiếc đồng hồ cũ mới mua lại được từ một bà bán đồ đồng nát. Mọi người sẽ không tin được mấy bà đồng nát có thể tìm ra được những thứ kỳ lạ đến thế nào đâu.

"Dạ được chế. Mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra không ạ?" Tôi ngập ngừng hỏi, thời gian trôi rất nhanh nhưng cũng đã ba ngày mà không có động tĩnh gì sao? Khiến trong lòng tôi có cảm giác không yên.

"Ừ ! Mọi thứ bình thường rồi. Mấy vụ tranh chấp vặt của đám côn đồ cảnh sát còn chẳng thèm hỏi thêm vài câu. Mau đi làm đi, nhiều gái hỏi thăm Porsche suốt, đừng để quán mất khách."

"Vâng!"

Chiều hôm đó, tôi lại đến quán đi làm như bình thường, nhưng không hiểu sao mọi thứ lại có vẻ không được bình thường cho lắm. Ánh mắt mọi người dường như cố tránh né tôi. Còn Chế York vẫn ung dung ngồi bên quầy hút thuốc. Thấy tôi, Chế nở nụ cười như được giải thoát.

"Ôi báu vật đến rồi, mau lại đây giúp Chế với, nhìn mấy con số này mà đau cả đầu."

Chế York đưa chiếc máy tính cho tôi, số liệu này .... là tổn thất từ hôm trước, rồi chi phí sửa chữa mới, thiết bị, bàn ghế, rượu. ..v..v..

Chỉ hai ngày sau đó, tôi đã đem anh chàng thiếu gia bỏ quên ra sau đầu nên không biết bọn côn đồ kia đã lại quay lại và gây hấn với Quán lần nữa.

"Chế, vụ mấy hôm trước, thực xin lỗi... tổn thất hết nhiều không ạ? " Giọng tôi lí nhí trong cổ họng.

"Hết cái gì cơ?" Khuôn mặt chế York tỏ vẻ khó hiểu.

"Thì thiệt hại tổn thất của quán..."

"Ah! Tổn thất gì đâu. Trời ạ! Porsche không cần phải đền gì cho chế đâu. Ngược lại tôi còn phải cảm ơn Porsche đấy." Chế York đáp lời trong khi tay nâng cốc rượu, ánh mắt qua vành cốc cười đầy ẩn ý.

"Là do em lo chuyện bao đồng làm ảnh hưởng tới quán..." Tôi vẫn cảm thấy mình cần phải chịu một phần trách nhiệm.

"Nghe này Porsche... nói thực ra thì chế không trách cậu vì mọi tổn thất đã có người chịu trách nhiệm rồi, chứ nếu không thì chế cũng không biết phải cắt bao nhiêu tiền lương hàng tháng của cậu để bù vào đâu đấy."

"Chịu mọi trách nhiệm?" Porsche nghiêng đầu không hiểu.

"Chúng ta khá may mắn vì cậu Kinn đã ra mặt và chịu trách nhiệm giải quyết mọi thứ."

"HẢ!!! Kinn?" Cái mặt kiêu ngạo đểu cáng mà đẹp trai nhưng đáng ghét lại hiện ra trước mắt tôi. "Sao Chế lại biết Kinn?"

"Còn vì sao nữa." Chế vươn tay ra đánh vào vai tôi kêu lên một tiếng. "Sau khi cả hai bỏ đi, đám côn đồ đến dọn sạch những kẻ bất tỉnh sau quán rồi ép Chế qua một bên dò hỏi về cậu. Chế nói dối giúp mà chúng không tin liền ra tay đập quán. May mắn, không lâu sau cậu Kinn cho người đến giúp xử lý hết ngay đám côn đồ kia.

Cậu Kinn còn cho người chuyển lời nói đám côn đồ đó là kẻ thù của cậu ấy. Không may đuổi đến đây làm ảnh hưởng đến quán, nhưng nhờ Porsche ra tay giúp đỡ kịp thời nên cậu Kinn mới thoát được. Không những đền bù cho quán mà cậu Kinn còn đề nghị hợp tác làm ăn, khiến chế mừng đến không ngủ nổi.

Porsche có biết cậu Kinn là tầng lớp nào không? Những người như vậy bình thường sao có thể để ý đến kiến cỏ như chúng ta."

Tôi không cần biết hắn ở tầng lớp nào cơ mà, hắn là nguyên nhân bắt đầu cho mọi chuyện nên phải bồi thường cũng là lẽ thường tình. "Đúng vậy." Tôi nhoẻn miệng gượng cười.

"Mừng thì mừng nhưng lo thì vẫn lo. Lâu nay Chế cũng ít nhiều đoán ra được, Porsche... không bình thường. Giờ chắc chắn đã bị cậu Kinn nhắm tới rồi, chế vẫn phải nói lời thật lòng. Porsche nên cẩn thận! Đó không phải thế giới mà chúng ta có thể bước vào." Chế York vừa vén tóc vừa cười đùa với tôi nhưng ánh mắt Chế lại rất nghiêm túc.

"Cảm ơn chế." Tôi nói. " Sao tối đó tôi gọi thì Chế không kể những chuyện này?"

"Lúc đó cảnh sát tới, York còn phải cong mông lên tường trình. Còn tưởng rắc rối to rồi. " Chế York giả vờ e lệ có vẻ lại đắm đuối trong tưởng tượng với ai "Hơn nữa chính cậu Kinn dặn không được nói với Porsche. Còn bảo cứ để Cậu Kinn lo liệu hết.

Quán nghỉ một ngày hôm qua. Sáng nay thì họ tới để lấy băng ghi hình, trái tim chế đứng hình đến không đập nổi khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đến đáng sợ của cậu Kinn."

"Băng ghi hình? Băng nào?" Tôi giật mình hỏi.

"Băng ghi hình ở cửa sau chứ còn băng nào, nhưng chế xem qua rồi, cũng chẳng thấy được gì nhiều, chỉ có cái cột điện bị chập đến tóe lửa thôi. Có lẽ đám côn đồ kia không may đứng ngay dưới nên mới bị giật điện mà bất tỉnh."

Tôi thở dài, mọi chuyện cũng không tệ như tôi nghĩ, ít nhất cũng có lý do chính đáng cho cái mớ lộn xộn này. Sau khi kết thúc việc sổ sách tôi liền ra giúp mọi người dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc cùng các thiết bị mới. Thực ra cũng chẳng còn gì để làm.

Quán nay vẫn treo biển tạm đóng cửa, chỉ có các nhân viên ở lại dọn dẹp và tân trang lại quán mà thôi. Tôi ngồi nghỉ trên chiếc bàn tròn tít cuối cùng của quán, đây là kiểu bàn kín có màn che chuyên dành cho mấy đôi tình nhân hay hú hí nên rất khuất tầm nhìn. Tôi hít một hơi thuốc đầy phổi rồi nhả làn khói trắng ra một cách thật thoải mái.

Đột nhiên, cái cảm giác khó chịu trong không khí y như buổi tối hôm đó lại ập đên. Tiếng bước chân đều đặn vang lên cắt ngang khoảng thời gian hưởng thụ của tôi. Đúng vậy, hình như có ai đó đang bước tới.

"Này! Xin chào!" Âm thanh của ác ma lại vang lên.

Tôi nhíu chặt mày từ chối ngước nhìn lên nhưng rồi sự cố chấp của đôi giày đắt tiền bóng loáng kia đã làm đau mắt tôi.

Tôi ngẩng mặt, người con trai đứng đó mặc nguyên một cây đồ đen hàng hiệu còn có thể là ai khác đây. Tôi nghi ngờ có phải tối hôm đó tôi đã vô thức giết hắn mà không nhớ, nên giờ hắn hóa thành vong hồn về ám lại tôi không?

Sau lưng anh ta không có ai đuổi theo nhưng lại kéo một đám Men In Black đã dàn hàng ngồi ngay ngắn trên quầy từ lúc nào. Tôi không hề muốn lại phải nhìn thấy anh ta thêm một lần nào nữa, nhưng nếu giờ mà không tử tế tiếp đón, Chế York sẽ dìm tôi chết trong nước bọt.

"Đàn anh, Kinn." tôi cố gượng một nụ cười lo sợ đứng dậy đối mặt với anh ta.

"Đàn em...Porsche Phachara." Anh ta lên tiếng, giọng nói trầm ấm và sâu hun hút như tầng hầm gửi xe của nhà ăn ký túc xá số 3 trong trường.

Lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy tên đầy đủ của mình mà lại thấp thỏm lo sợ như vậy.

Anh ta mỉm cười hòa nhã quay đi rồi hạ mình ngồi ở phía đầu quán bar, ngón tay ngoắc một cái điệu nghệ ra hiệu cho tôi tới gần. Dù rất không tình nguyện nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh cổ vũ của Chế York làm tôi phải đảo yết hầu cắn răng bước ra.

"Anh muốn gì?" Tôi hỏi thẳng khi đi vào trong quầy đứng đối diện với anh ta, cố gắng kìm nén cảm xúc hỗn loạn của mình.

"Loại cocktail lần trước cậu pha, tôi muốn uống lại, pha cho tôi một ly đi."

"Nhắc mới nhớ anh vẫn chưa trả tiền cho ly đó đâu." Tôi chỉ thuận miệng nói ra nhưng lại khiến anh ta bật cười thích thú. Trong khi tôi lật đật pha chế, chỉ thấy đám Men in Black cả người căng cứng như mấy anh bộ đội đi gác lăng.

Tôi đưa ly rượu cho Kinn rồi thuận tay đẩy một loạt cốc rượu nhẹ cho họ.

"Cám ơn cậu Porsche, nhưng chúng tôi không được uống khi đang làm việc." Người ngồi gần nhất lên tiếng khi quay sang mỉm cười nhìn tôi nói.

"Đường, rượu đắng cùng tinh dầu vỏ cam... uhm trong đắng có vị thơm ngọt, ngon đấy."

"Anh muốn gì?" Tôi lại hỏi. "Muốn lấy lại đồng hồ sao? Tôi bán rồi."

Anh ta lại bật cười, tôi thực muốn đấm vỡ hàm răng trắng bóng đằng sau nụ cười nhếch mép đáng ghét đó.

"Porsche làm tôi buồn đấy, chiếc này của tôi dù là đồ lậu bán đi ít cũng phải được giá chục triệu vậy mà cậu lại chỉ bán được có 700, không xứng chút nào. Porsche bị ông Han chủ cửa hàng đồng hồ ăn chặn hơi nhiều rồi đấy." Kinn kéo tay áo lên để hiện ra chiếc đồng hồ mà rõ là tôi đã giao cho ông Han bán đi rồi.

Yết hầu tôi lại đảo một vòng, Ông Han chủ cửa hàng đồng hồ vốn là đầu mối giúp tôi bán lại những chiếc đồng hồ cũ được độ lại. Tôi và ông vốn không thường xuyên liên lạc hay gặp mặt. Giao hàng cũng dùng vận chuyển ngoài, tiền thì chuyển khoản. Sao anh ta lại biết được?

Kinn uống thêm một ngụm rượu, ánh mắt ko rời khỏi tôi mà chỉ hạ giọng thân thiết nói "Tôi từng nói rồi, Porsche không phải sợ, tôi sẽ không làm hại ân nhân của mình. Cậu cũng không phải lo về đám côn đồ kia nữa.... nhưng Tôi rất hứng thú với năng lực của cậu. Chế York tâm sự rằng cậu rất đa tài."

Kinn giơ cốc rượu lên hướng chế York cười một cái là khiến cô nàng tan chảy ra luôn. Còn tôi thì thở dài bất lực trong lòng "Trời ạ! Chế ơi là chế. "

"Tới chỗ khác nhé. Tôi có khá nhiều chuyện muốn nói." Anh ta đứng dậy thản nhiên nói mà như ra lệnh không hề hỏi tôi có đồng ý không. Nhưng đôi mắt hút hồn đó đang chiếu thẳng vào tôi không cho tôi có cơ hội từ chối.

"Tôi không đi đâu, cũng không có gì để nói với Thiếu gia của gia tộc Teerapanyakun." Tôi dứt khoát trả lời trong khi trái tim đập dồn dập như trống trận, bất giác tôi thuận tay đẩy người lùi lại dựa lưng vào kệ rượu. Tuy biết là chạy cũng không thoát được khi mà đám Men in Black đã sẵn sàng vào thế chuẩn bị chờ lệnh bê tôi đi .... Dù vậy thì tôi quyết vẫn nghe theo lý trí mà phản kháng.

Kinn nhướn một bên lông mày lên vờ ngạc nhiên, ánh nhìn của một đứa con nít tìm thấy một thứ đồ chơi mới thú vị.

"Xem ra không phải là tôi đơn phương tìm hiểu." Anh ta vừa nói vừa tự mình đi vòng vào trong quầy bar.

"Chiếc nhẫn triện trên tay anh khá nổi tiếng, cũng không khó để tìm ra." Dưới sự chứng kiến của dàn cận vệ "hắn tiến tới, tôi lùi lại" cho đến khi đến cuối quầy đột nhiên anh ta vươn tay tới giữa chặt cánh tay tôi và kéo cả người tôi đổ về phía trước.

Khuôn mặt tôi đập vào bả vai hắn, tôi bất chấp sợ hãi phóng ra một tia điện tím làm vỡ mất vài chai rượu ở gần đó. Đám cận vệ liền phản ứng ngay người rút súng, người đeo kính lên (không hiểu để làm gì cho ngầu sao?) nhưng Kinn giơ bàn tay còn lại lên ngăn họ lại.

"Tại sao?" Tia điện của tôi không hề có tác dụng với Kinn, dù nó vẫn gây ra thiệt hại trên mọi thứ khác. Tôi ngỡ ngàng ngước mắt nhìn hắn, còn hắn thì mỉm cười thản nhiên nhìn xuống tôi, bàn tay hắn nắm lấy cổ tay tôi siết chặt đau đến muốn ngất.

"Tại ....sao?" Trước mặt tôi mọi thứ dần dần trở nên mờ nhạt . Mọi sức lực giống như đang bị rút đi cho đến khi tầm mắt tôi tối xầm lại. Và Tôi ngất.

==
[Nhà Chính]

Kinn đỡ lấy cả người Porsche đổ lên người mình.

Tất nhiên Porsche là một thanh niên trưởng thành bình thường, cao lớn, mạnh mẽ, cơ thể rắn chắc do có luyện tập võ thuật, cân nặng cũng không hề nhẹ. Nhưng Kinn vẫn có thể dễ dàng bế người lên rồi bình thản rời khỏi quán.

Chế York đứng hình hoàn toàn nhìn Kinn không hiểu bằng cách nào lại không bị tia điện kia giật bắn bay đi. Chế càng ấn tượng vẫn không hiểu làm cách nào mà Kinn có thể dễ dàng bế Porsche lên như công chúa nhẹ nhàng rời đi. Chỉ đến khi một người cận vệ tiến tới đưa cho cô một tấm sec giá trị lên đến 6 con số nói là tiền đền bù thì chế mới hoàn hồn lại được.

Kinn tự mình bế Porsche lên chiếc xe sang trọng đang đỗ bên ngoài quán gây ra không ít sự chú ý. Họ rầm rộ rời đi.

Bên ngoài huyên náo bao nhiêu, bên trong tĩnh lặng bấy nhiêu. Kinn không đặt Porsche xuống mà cứ vậy ôm cậu trong lòng ngả người trên xe mà mỉm cười tủm tỉm. Anh khẽ vuốt một ngọn tóc của Porsche ra sau vành tai, vô cùng hài lòng khi báu vật đã ngoan ngoãn nằm trong tay mình.

Big người cận vệ kiêm thư ký cho Kinn lặng người nhìn lên gương chiếu hậu với ánh mắt đăm chiêu và lo lắng.

"Thiếu gia...."

"Suỵt....!!!" Kinn ra hiệu im lặng. Từ bàn anh ta sáng lên một vầng hào quang màu trắng khói bao phủ lấy đầu của Porsche.

Họ cứ như vậy ... im lặng trên suốt quãng đường, cho đến khi đoàn xe đi vào một khu biệt thự rộng lớn.

Kinn vẫn dịu dàng bế Porsche ra khỏi xe, những cận vệ đứng bên ngoài dù bất ngờ nhưng không ai dám ngẩng đầu lên nhìn.

Kinn thì thầm vào tai Porsche "Chào mừng em đến Nhà chính, Báu vật!"

====

Xa xa trên tầng thứ 10 của tòa nhà, một chàng trai mảnh khảnh với mái tóc đỏ hoe như hoa lửa, ánh mắt đăm chiêu, khoanh chân ngồi bên bệ cửa sổ nhìn xuống dưới.

"Cậu chủ, cậu Kinn về rồi ạ. Ông chủ cho người gọi cậu đến phòng chính." Người đang nói là Pete đội trưởng đội cận vệ của Tankhun đại thiếu gia trong gia tộc này, anh trai của Kinn.

"Có vẻ Kinn đã tìm ra được một báu vật mới cho riêng mình. Nó luôn ghen tị vì không thể tranh dành Pete với ta được... Hừ!!...Xem ra sắp có người dành lấy vị trí Báu vật của mày rồi đó, Pete ạ." Tankhun khinh thường một tiếng rồi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, vừa đi vừa tung cái tà áo lụa vừa lớn vừa rộng như siêu nhân.

"Cậu chủ, đi dép vào đã." Pete cười gượng liền mang dép chạy theo.

==

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com