ZingTruyen.Asia

(KP/ ABO)Đinh Hương và Bánh Sừng Bò(Cloves and Croissants)

16

GaNguynn

Đinh Hương Và Bánh Sng Bò

(Cloves And Croissants)

~Chap mới tới rồi đêy, hè he!

Kinn

Bế Porsche đặt lên giường, tôi nhẹ tay xoa đôi mắt sưng lên vì khóc của Porsche, không kìm lòng được mà hôn lên đó.

Vì khóc nhiều và bỏ bữa nên Porsche đã thiếp đi, tôi đành đặt đồ ăn lại trên bàn cùng một tờ giấy

Nếu tỉnh dậy nhớ ăn nhé! Tao đã mua món mày thích ăn nhất rồi, đừng bỏ bữa tao sẽ rất lo đấy.

Sau đó liền vội vã rời đi để giải quyết công việc tại Chính Gia. Mặc dù không nỡ để nó ở lại một mình nhưng thật sự công việc quá nhiều, Gia Tộc Chính cần tôi.

Những ngày sau ấy tôi chẳng dám tới bệnh viện vào giờ mọi người còn thức. Chỉ lặng lẽ tới vào lúc nửa đêm khi mà Porsche và mọi người đều đã ngủ, một phần là vì sợ Porsche sẽ kích động như trước. Đứng bên giường bệnh lặng lẽ nhìn Porsche ngủ, nó gầy đi nhiều rồi, quầng thâm mắt đậm làm khuôn mặt nó càng thêm hốc hác, tối nào tới cũng thấy mắt nó sưng lên, thằng nhóc này lại khóc rồi, phải làm sao đây?

Đợi tao nhé, đợi tao chút nữa thôi, khi bắt được người đã khiến mày phải như thế này tao sẽ về với mày. Tao sẽ bù đắp lại tất cả mọi thứ cho mày, tao sẽ nói ra tấm lòng của tao, sẽ không bao giờ để mày phải chịu thiệt.

.

Sau ngày hôm ấy, tâm trạng Porsche càng ngày càng tồi đi nhiều, ăn không ngon ngủ không yên. Gần như nguyên một ngày cậu chỉ ngồi bên khung cửa sổ và nhìn ra ngoài, dường như đang đợi một bóng hình nào đó.

Gần một tuần đó tâm trạng Porsche đều trống rỗng, tinh thần sa sút, mặc dù thỉnh thoảng Khun nủ cũng tới thăm cậu nhưng chẳng khá hơn là bao. Hằng đêm cậu luôn gặp ác mộng, đêm nào cậu cũng mơ thấy bản thân bị bắt cóc bị đánh đập hành hạ, rồi đứa bé luôn ám ảnh trong tâm lí Porsche.

Nguyên cả một ngày cậu chỉ thờ ơ ngồi nhìn vào một mảng không vô định rồi những suy nghĩ tiêu cực luôn xuất hiện len lỏi trong đầu cậu. Mệt mỏi, trống rỗng, bất lực, buồn bã luôn đeo bám lấy cậu trong thời gian dài.

Ngồi nhìn vào khoảng không vô định ấy, cậu đã từng nghĩ tới cách Kinn đối xử với mình ôn nhu nhẹ nhàng như thế nào, chưa từng có ai đối xử với cậu nhẹ nhàng như vậy nên trong lòng cậu đã nhen nhóm rồi chỉ là cậu không nhận ra thôi!

Tại sao từ ngày hôm ấy Kinn chẳng tới gặp cậu nữa, có phải Kinn cảm thấy cậu phiền rồi đúng không? Đúng vậy, chắc chắn là vậy rồi, vô dụng như vậy ai mà cần cơ chứ.

Porsche đã khóc nhiều tới mức cạn nước mắt rồi, vô tình làm vỡ chiếc cốc thủy tinh, nhặt từng mảnh thủy tinh vương vãi dưới đất trong đầu Porsche lóe lên một suy nghĩ kinh hoàng, cậu lấy một mảnh thủy tinh sắc bén không do dự liền cứa vào cổ tay mình, máu như thế mà tuôn ra. Kỳ lạ cậu chẳng cảm thấy đau đớn mà ngược lại lại cảm thấy thoải mái, giải tỏa được suy nghĩ tiêu cực trong đầu.

Đêm ấy, Porsche lại tỉnh dậy từ cơn ác mộng, cả cơ thể ướt sũng vì mồ hôi. Cậu thở hổn hển, từ từ dùng tay chống đỡ cơ thể để ngồi dậy, gần một tuần qua tình trạng này cứ tiếp diễn như vậy, cơn ác mộng ấy cứ lặp đi lặp lại đeo bám nỗi sợ hãi của Porsche. Bất quá nên cậu lại co rúm vào ngồi khóc sướt mướt giữa đêm mà chẳng ai hay, cậu khóc nấc lên, xuống giường ngồi bệt dưới mặt đất lạnh lẽo, quay sang phía tủ rồi mở ra cầm lấy mảnh thủy tinh được giấu trong ấy lên, đặt vào cổ tay mà mạnh mẽ cứa vào, những vết thương chưa lành lại chồng chất thêm những vết thương mới nữa, ban ngày cậu luôn mặc áo dài tay để che đi vết thương, tình trạng của Porsche đã tốt hơn nhiều rồi nên không cần truyền nước, đó chính là lí do chẳng ai phát hiện vết thương.

Ngồi buông thõng bản thân trên sàn nhà lạnh lẽo mà khóc, bỗng từ đâu Porsche cảm nhận được tin tức tố của người ngày đêm mình mong ngóng, vội vàng ngoảnh đầu lại nhưng thứ nhận được lại chỉ là ánh đèn của bệnh viện vẫn đang ngày đêm hoạt động hết công suất, Porsche thất vọng quay mặt lại, ngay lúc này cậu đã biết được tình cảm của mình đối với Kinn đang lớn dần, cảm xúc nhớ nhung quá nhiều!

"Porsche!"- Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Porsche, cùng lúc mùi Đinh Hương cay nồng cũng từ phía cửa mà ùa vào phòng, là Kinn- người cậu đang cần ngay thời điểm này.

Ngay tức khắc cậu lao tới ôm chặt Kinn, vùi đầu vào lồng ngực anh cảm nhận hơi ấm mà bản thân hằng đêm nhớ nhung, sự an tâm tới quá bất ngờ làm cậu càng khóc thêm, thời gian qua cậu luôn phải chịu đựng một mình, cậu nhớ hơi ấm này, nhớ hương tin tức tố cay nồng này.

"Kinn!"

Thật may mắn làm sao khi Kinn không đẩy cậu ra, nếu như Kinn đến đây thăm cậu chỉ vì trước đó đã lỡ xảy ra quan hệ với cậu thì sao, lỡ như tất cả mọi thứ Kinn làm với cậu chỉ vì trách nhiệm thì cậu phải làm sao đây, cậu lỡ yêu anh mất rồi.

"Sao...hức mày đi đâu...hức...hức lâu...lâu vậy?"

"Tao xin lỗi vì đã đi lâu như vậy. Không sao nữa rồi!! Tao sẽ ở đây với mày"- Kinn ôm chặt Porsche.

Chính bản thân Kinn cũng rất nhớ con người này, ngay từ lần đầu tiên gặp Porsche Kinn đã thích cậu rồi, nhưng ở cái thế giới này Alpha và Alpha là một khái niệm hiếm có, rất ít người công nhận nên anh chỉ đành gác lại tình cảm này vào trong lòng không bộc lộ ra ngoài dù chỉ một chút, anh sợ Porsche sẽ thấy anh thật kinh tởm, may sao Porsche lại là một Omega. Giờ đây chính con người này đang sà vào lòng mình mà tìm hơi ấm.

"Tao mệt và sợ lắm!! Tao không biết tao bị làm sao nữa"

"Không sao, nín đi, đừng khóc nhiều như vậy sẽ dễ kiệt sức lắm đó"- Kinn nhẹ tay lau đi nước mắt cho Porsche, đặt một nụ hôn nhẹ trên trán dành cho Porsche.

"Mày đói không? Ăn gì nhé?"

"Tao không đói"

"Vậy đi ngủ nhé, trông mày mệt mỏi lắm đấy"- Kinn chẳng biết phải dỗ Porsche như nào nhưng điều cấp bách hiện giờ là phải cho Porsche đi ngủ.

"KHÔNG! Tao không muốn ngủ đâu, tao sợ lắm, mỗi khi chìm vào giấc ngủ tao sẽ lại mơ thấy tên David ấy đang đánh tao, rồi đứa bé của chúng ta nữa, không...tao không muốn ngủ đâu"- Porsche gấp gáp tay vò đầu nói

"Porsche..!"

"Không, đừng ép tao mà..."

"Porsche, nghe tao..."

"Không...hức....sợ...đáng sợ lắm"

"PORSCHE"- Kinn gằn giọng bắt lấy tay Porsche.

"Tao ở đây, mày an tâm đi, tao ôm mày ngủ nhé, tao sẽ bảo vệ mày, không sao hết nhé"

"Hức...hức...hic"

"Tao ở đây, nín đi đừng khóc"

Kinn từ từ tiến gần mặt vào Porsche, hai đôi môi nhẹ nhàng quấn lấy nhau, Porsche cũng không chống cự mà đáp lại nụ hôn ấy, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, hai thân ảnh đang bộc lộ cảm xúc của mình bằng hành động, một người khóc một người xót xa, xen lẫn trong tâm trí hai người là cảm giác hạnh phúc.

Đêm ấy, hai người ôm chặt nhau mà ngủ, Porsche cũng không gặp ác mộng nữa, có lẽ là sự an tâm đến từ Alpha của mình. Trong lúc Porsche ngủ, Kinn có thấy được trên tay cậu chằng chịt vết thương, anh nhận ra đây không phải là vết xước thông thường mà là do có thứ gì đó sắc nhọn cứa vào, có vài vết thương đè lên vết thương khác chưa kịp lành như mới đây thôi.

Chưa đầy một tuần cơ mà, tại sao lại có nhiều vết thương quá vậy? Trong những ngày qua, Porsche đã phải chịu những gì vậy? Kinn xót xa ôm chặt Porsche vào lòng nhiều hơn, anh cần bù đắp cho Porsche, nhưng phải làm bằng cách nào đây?

Hôn nhẹ lên má Porsche, cảm nhận được người trong lòng đã gầy đi rất rất nhiều rồi. Nửa đêm, Kinn tỉnh dậy muốn đi vệ sinh, đi xong ra tới ngoài đã thấy Porsche ngồi trên giường, đưa mắt nhìn Kinn, mắt Porsche lại ngân ngấn nước.

"Sao vậy? Mày gặp ác mộng à?"-Kinn hốt hoảng tiến tới gần cậu.

"Không, không gặp ai hết"

"Vậy sao mày không ngủ tiếp?"

"Mày đi đâu vậy? Tao sợ lắm, tao tưởng mày lại có việc nên đi ra ngoài rồi..hức"- Porsche lại bắt đầu nấc lên.

"Porsche, không được khóc nhé, mày nhìn xem tao có đi đâu đâu, tao vẫn ở đây với mày mà, nín đi nào, không mít ướt nữa"

"Ừm, cấm mày đi đâu đó"

"Tao hứa, đi ngủ nào"

Lần này không phải Kinn ôm Porsche nữa mà là Porsche ôm Kinn, cậu ôm chặt lắm, chắc là sợ Kinn sẽ lại đi đâu mất. Cả hai dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của đối phương.

Đối với Kinn và Porsche có lẽ đối phương là nơi yên bình nhất để tựa vào nhau, là nơi cả hai tự do thoải mái được làm chính mình. Kinn không cần phải gánh vác Gia Tộc trên vai nữa, Porsche cũng không cần gồng mình làm người anh trai mạnh mẽ làm gì nữa!!

End Chap!

****

Viết tới đoạn Kinn gặp Porsche mà chính tui cũng thổn thức nữa, chữa lành vl!!

Không ngược lắm đâu mấy bà ạ!! Cứ yên tâm, khổ trước sướng sau nhé.

Tui nghe playlist bên trên để viết truyện á, dạt dào cảm xúc thật sự. Ai mê nhạc Trung thì nghe thử đi, hay vãi ra ấy!!

Cảm ơn đã ủng hộ tui!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia