ZingTruyen.Info

Kinh Van Hoa Chet Choc Chuong 80

Có những chuyện, bản thân mình đã suy nghĩ kỹ càng rồi, nhưng khi thực sự bắt tay vào thì lại chẳng hề dễ dàng. Lâm Thu Thạch cảm thấy không thể có được lời khuyên bổ ích nào từ Cố Long Minh, bèn tắt máy tính về giường nằm. Mãi tới lúc trời sáng, cậu mơ màng thiếp đi. Cậu vẫn đang nghĩ ngày hôm sau nên cư xử với Nguyễn Nam Chúc như thế nào, kết quả khi thức dậy, cậu biết được Nguyễn Nam Chúc đã rời khỏi biệt thự.

“Nam Chúc đi đâu vậy?” Không thấy hắn lúc ăn sáng, Lâm Thu Thạch cảm thấy kỳ lạ.

“Đêm qua bên Bạch Lộc xảy ra chuyện, nửa đêm anh ấy đã đi rồi.” Trình Nhất Tạ biết rõ sự việc nên lên tiếng trả lời.

“Bạch Lộc gặp chuyện à?” Nhắc tới Bạch Lộc, Lâm Thu Thạch lập tức nhớ tới Lê Đông Nguyên, cậu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nội bộ xáo xào.” Trình Nhất Tạ nói: “Hình như can hệ tới mấy vị bô lão liền, sự việc khá phức tạp.”

Lâm Thu Thạch “ừm” một tiếng, biết mình không giúp được gì trong chuyện này, nên tiếp tục ăn cho xong bữa.

Thật ra hiểu biết của Lâm Thu Thạch về Bạch Lộc chỉ xoay quanh Lê Đông Nguyên. Sau khi Lê Đông Nguyên chết, Lâm Thu Thạch chưa từng có cơ hội tìm hiểu thêm về Bạch Lộc, cho dù biết, cũng chỉ là qua miệng kẻ khác.

Khoảng trưa ngày hôm đó, Nguyễn Nam Chúc từ bên ngoài trở về.

Hắn mang theo một cô gái trông rất lạnh lùng, Lâm Thu Thạch nhớ cô gái này, khi Lê Đông Nguyên nhảy lầu tự sát, chính người này đã quỳ bên xác gã mà gào khóc. Sỡ dĩ cậu vẫn còn nhớ là vì trong số những người có mặt hôm đó, cô chính là người tỏ ra đau lòng nhất.

Cô gái theo Nguyễn Nam Chúc đi vào phòng khách, tự mình giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Trang Như Hiệu.”

Nguyễn Nam Chúc nói với Lâm Thu Thạch: “Cô ấy là người quen.”

Lâm Thu Thạch nhìn cô gái, nhớ tới những chuyện đã trải qua khi vào cửa cùng Lê Đông Nguyên, nói: “Cô là... Hạ Như Bội?” Cậu còn nhớ lần đó, Lê Đông Nguyên dẫn theo một cô gái vừa nhát gan vừa yếu ớt, thật khó mà liên tưởng người đó với cô gái lạnh lùng này.

Thay đổi về diện mạo của Trang Như Hiệu khi vào cửa quả thực quá lớn, lớn đến mức khi hỏi, giọng Lâm Thu Thạch vẫn đầy hồ nghi.

“Ừm.” Dáng vẻ Nguyễn Nam Chúc hơi mệt mỏi: “Mọi người chuẩn bị cho cô ấy chút đồ ăn, tôi đi nghỉ ngơi một lát.”

“Đi đi,” Lư Diễm Tuyết nói, “để bọn này tiếp đãi cô ấy cho.”

Nguyễn Nam Chúc đi lên tầng, bỏ lại Trang Như Hiệu đứng lặng giữa phòng khách. Lư Diễm Tuyết xởi lởi mời cô gái ngồi vào bàn ăn, rồi mang đồ ăn sáng nóng hổi ra.

Trang Như Hiệu im lặng ăn, không nói một lời.

“Bạch Lộc xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Phi ở bèn hỏi.

“Không phải chuyện gì lớn.” Trang Như Hiệu đáp: “Giết chết mấy tên phản bội mà thôi.” Cô gái như đã rũ bỏ hoàn toàn vẻ non nót và yếu mềm vốn có, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, hờ hững: “Chỉ là có người không chịu nghe theo tôi.”

Trần Phi hỏi: “Có liên quan đến Lê Đông Nguyên không?”

Trang Như Hiệu cười cười, không đáp.

Những người còn lại thấy cô không muốn nhắc tới vấn đề này cũng không ép. Nếu thật sự cần thiết, Nguyễn Nam Chúc sẽ nói cho họ biết.

Nguyễn Nam Chúc về phòng, ngủ một mạch tới chiều. Khi trời sắp tối, hắn mới uể oải xuống lầu với bộ đồ mặc trong nhà.

Lâm Thu Thạch thấy hắn xuất hiện, bèn hỏi: “Đói chưa? Lư Diễm Tuyết phần cơm trưa cho anh, tôi hâm nóng cho anh nhé.”

“Ừm.” Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.

Lâm Thu Thạch bèn vào bếp làm nóng thức ăn, khi trở lại phòng khách, cậu thấy Nguyễn Nam Chúc đang nói chuyện với Trang Như Hiệu. Gọi là nói chuyện, nhưng nét mặt cả hai chẳng có biểu cảm gì, trông giống như đang đàm phán vấn đề gì căng thẳng lắm.

Lâm Thu Thạch lắng tai nghe kỹ thì phát hiện, Nguyễn Nam Chúc đang nói về việc gia nhập Hắc Diệu Thạch với Trang Như Hiệu. Dường như Trang Như Hiệu đã đồng ý.

“Hợp tác vui vẻ.” Nguyễn Nam Chúc đưa tay ra.

“Hợp tác vui vẻ.” Trang Như Hiệu bắt tay Nguyễn Nam Chúc.

Lâm Thu Thạch đặt thức ăn xuống trước mặt Nguyễn Nam Chúc. Trang Như Hiệu khoác ba lô đi lên tầng, có lẽ đi nhận phòng của mình. Cậu cảm thấy hơi kinh ngạc: “Cô ấy... là người của Bạch Lộc mà?”

Nguyễn Nam Chúc đưa tay day day khóe mắt: “Cái chết của Lê Đông Nguyên không phải tai nạn.”

Lâm Thu Thạch sững sờ.

Nguyễn Nam Chúc: “Gã bị người ta hãm hại.” Nguyễn Nam Chúc tựa lưng vào sofa, bình thản nói ra một sự thật kinh người: “Trang Như Hiệu đã phát hiện ra sự thật, hơn thế, còn báo thù cho Lê Đông Nguyên.” Hắn lia mắt về phía Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch bị Nguyễn Nam Chúc nhìn mà chẳng hiểu tại sao, đang định hỏi thì chợt nghe Nguyễn Nam Chúc nói một câu: “Nếu người nhảy lầu là tôi, anh sẽ thế nào?”

Lâm Thu Thạch gượng nở một nụ cười: “Đừng đùa kiểu đó.” Cậu không biết, nét mặt của mình lúc này cứng ngắc một cách đáng sợ, nụ cười ấy vỗn dĩ chẳng thể che giấu được nỗi hoảng hốt trong lòng, Lâm Thu Thạch chưa từng nghĩ đến khả năng đó, nay Nguyễn Nam Chúc nhắc tới, cậu lập tức cảm thấy hoảng loạn như nuốt chửng một bụng thủy triều hung bạo, cả người rơi vào tình trạng thiếu dưỡng khí.

Có lẽ thấy Lâm Thu Thạch phản ứng mạnh quá, Nguyễn Nam Chúc hơi nhíu mày, nói nhỏ: “Tôi đã từng nghĩ đến chuyện đó.”

Lâm Thu Thạch: “Sao?!” Cậu muốn hỏi thêm, nhưng Nguyễn Nam Chúc không nói gì nữa, hắn đứng dậy; khoát khoát tay rồi bỏ đi.

Lâm Thu Thạch nhìn theo bóng lưng hắn, nhất thời không hiểu hắn có ý gì, tại sao lại khác Nguyễn Nam Chúc dịu dàng của ngày hôm qua đến thế.

Không lẽ chuyện của Lê Đông Nguyên và Trang Như Hiệu đã đưa tới cho Nguyễn Nam Chúc những thay đổi mãnh liệt?

Lâm Thu Thạch không thể nhìn thấy suy nghĩ của Nguyễn Nam Chúc, cũng không đoán được đáp án chính xác. Không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy có chút buồn bực vô cớ, giống như một chiến binh đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, tới khi ra trận mới hay kẻ địch đã rút lui từ lâu.

Trang Như Hiệu chính thức gia nhập Hắc Diệu Thạch, trở thành một thành viên trong bọn họ. Sau đó, cô cùng Lư Diễm Tuyết vào cửa một vài lần.webtruyenonline.com

Sau vài tuần nghỉ ngơi, Lâm Thu Thạch nói rằng mình muốn vào cửa lần nữa.

“Có cần tôi đi cùng không?” Khi nghe thấy yêu cầu của Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc hỏi ngay.

“Không cần đâu.” Lâm Thu Thạch đáp: “Tôi muốn tự trải nghiệm và tích lũy kinh nghiệm.”

“Được.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi đã tính toán thời gian cửa cấp năm của Cố Long Minh sắp mở, anh còn liên lạc với cậu ta không? Nếu có thì đi với cậu ta.”

Lâm Thu Thạch: “Vẫn liên lạc.”

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, tỏ ý chuyện này cứ chốt như vậy.

Lâm Thu Thạch nhìn hắn, định nói rồi lại thôi.

Thời gian này, sức khỏe của Nguyễn Nam Chúc đã hồi phục kha khá, hắn bắt đầu bận rộn trở lại, giống với thời điểm Lâm Thu Thạch mới gia nhập Hắc Diệu Thạch, có những ngày không thể nào tìm thấy hắn trong biệt thự.

“Sao rồi, còn chuyện gì nữa không?” Nguyễn Nam Chúc hỏi.

“Không.” Lâm Thu Thạch đáp: “Chúc ngủ ngon.”

Nói đoạn, Lâm Thu Thạch xoay lưng ra khỏi phòng. Cậu không hề biết Nguyễn Nam Chúc im lặng nhìn theo cậu khá lâu.

Cửa cấp năm của Cố Long Minh sẽ mở vào cuối tháng sau. Cố Long Minh đang lo lắng không biết có nên tìm một người dẫn dắt hay không, thật bất ngờ, Lâm Thu Thạch lại chủ động đề nghị trợ giúp.

Anh thật tốt, hỡi Lâm Lâm thương mến. Cố Long Minh cảm thán: Anh quả thực đã ban cho nữ sinh trung học mười lăm tuổi yếu đuối này một cuộc đời mới.

Lâm Thu Thạch: Xin cậu hãy tha cho từ nữ sinh trung học.

Cố Long Minh nói: Tới lúc đó gặp lại ha.

Tới đó gặp. Lâm Thu Thạch đáp

Thời gian này, Hắc Diệu Thạch rất nhộn nhịp, vừa có Trang Như Hiệu gia nhập, lại thêm Trác Phi Truyền không biết từ lúc nào gia nhập với bọn Trình Nhất Tạ, cũng thường xuyên lui tới Hắc Diệu Thạch.

Cứ chiều đến, Lâm Thu Thạch lại thấy hai kẻ, một thì cuồng em trai, một thì cuồng em gái, cãi nhau trong phòng khách. Nội dung cuộc tranh cãi lại toàn là những chuyện vặt vãnh vớ vẩn, phần lớn thời gian toàn là Trác Phi Truyền lảm nhảm, Trình Nhất Tạ thi thoảng ném ra hai câu, nhưng câu nào cũng trúng chỗ hiểm.

Cuộc đấu khấu chưa ngã ngũ, hai người đã chọc giận Trần Phi, người vốn thích yên tĩnh. Anh ta nói thẳng với Trác Phi Tuyền rằng ở đây thu phí tiếp khách theo giờ.

Chẳng ngờ Trác Phi Tuyền rút luôn một xấp Nhân dân tệ ra, ném lên bàn: “Trả trước hai mươi ngàn tệ.”

Trần Phi: “...” Cầu xin người anh em đi giùm đi mà.

Có những lúc Trình Nhất Tạ bực quá, đành bắt Trình Thiên Lý giả làm mình, dù sao Trác Phi Tuyền cũng chẳng phân biệt được hai người. Khổ nỗi ngoại trừ Trác Phi Tuyền, bọn Lâm Thu Thạch ai cũng đều phân biệt được, tất cả cùng thương cảm cho cậu bé khốn khổ. Trình Thiên Lý ôm Bánh Mì ngồi đó, đâu dám cãi lời anh trai, chỉ có cái mặt ấm ức nhăn nhúm lại như trái táo tàu.

Trác Phi Tuyền vẫn đang liến thoắng: “Sao không nói gì hả, Trình Nhất Tạ, không còn gì để nói đúng không?”

“Anh muốn ra ngoài mua ít đồ, đi chung không?” Lâm Thu Thạch không chịu nổi ánh mắt cầu cứu của Trình Thiên Lý đành lên tiếng.

“Đi liền, đi liền.” Trình Thiên Lý vội vã đứng dậy.

“Này, anh đang nói chuyện với chú mày đó, định đi đâu hả!!!” Trác Phi Tuyền quát.

Trình Thiên Lý quay sang nói với hắn: “Anh giai à, lần tới nói tiếp nhá, lần tới nói tiếp, hôm nay tôi bận rồi, thế nhá.” Nói đoạn, cậu nhóc thả Bánh Mì xuống đất rồi lủi mất, không dám dừng lại nửa giây.

Lâm Thu Thạch lái xe đưa Trình Thiên Lý đến một siêu thị lớn gần đó. Trong lúc mua đồ, Trình Thiên Lý hỏi: “Lâm Lâm, gần đây anh và anh Nguyễn có chuyện gì à?”

Lâm Thu Thạch cúi xuống nhìn hạn sử dụng của lốc sữa chua: “Chuyện gì là chuyện gì?”

“Sao hai người chẳng nói chuyện với nhau?” Trình Thiên Lý hỏi.

“Có chứ, vẫn nói còn gì.” Lâm Thu Thạch đáp: “Sao em hỏi vậy?”

Trình Thiên Lý: “Không, em chỉ cảm thấy từ lúc Trang Như Hiệu đến đây, không khí giữa hai người hơi kỳ lạ.” Cậu nhó gãi gãi đầu: “Không lẽ do em suy nghĩ nhiều??”

Lâm Thu Thạch: “Có à...”

Trình Thiên Lý thấy Lâm Thu Thạch có vẻ ngơ ngác, bèn nói: “Chắc em nghĩ nhiều quá thôi? Ê, em thích vị dâu... lấy thêm một chai đi.”

Lâm Thu Thạch không nói gì, để vào xe đựng đồ thêm một chai sữa chua dâu.

Khi họ trở về biệt thự, Trác Phi Tuyền đã bỏ đi từ lúc nào. Trình Thiên Lý thở phào nhẹ nhõm, nói anh trai em uống nhầm thuốc hay sao ấy, sao cứ đi trêu chọc cái loại nỏ mồm như Trác Phi Tuyền, còn nói nhiều hơn em nữa chứ, kinh dã man.

Lâm Thu Thạch chợt nhớ ra gì đó, cậu liếc thằng nhóc: “Cửa cấp bảy của em sắp mở phải không?”

“Vâng,” Trình Nhất Tạ đáp, “tầm tháng sau nữa ạ.”

“Chuẩn bị xong chưa?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Chẳng biết chuẩn bị gì.” Trình Thiên Lý cảm thấy mông lung: “Gợi ý anh trai em cầm, vẫn chưa cho em xem, anh ấy nói khi nào vào mới cho xem...”

Lâm Thu Thạch: ‘Chỉ có hai đứa vào cửa thôi à?”

“Vâng.” Trình Thiên Lý nói: “Chỉ có hai đứa bọn em...”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Tóm lại, khoảng thời gian này, Hắc Diệu Thạch xảy ra quá nhiều chuyện hỗn loạn làm cho người ta đau đầu. Nguyễn Nam Chúc vô cùng bận rộn, ngày nào cũng bôn ba ở bên ngoài, ít khi có mặt ở nhà.

Lâm Thu Thạch không rõ Nguyễn Nam Chúc bận việc gì, cậu vừa muốn hỏi, lại vừa cảm thấy quan hệ đôi bên chưa thân tới mức có thể nói với nhau mọi thứ. Còn về nụ hôn hôm nọ... Lâm Thu Thạch sờ sờ môi của mình, bất giác nhớ lại, rồi giật mình tỉnh ra, trời ạ mình đang nghĩ cái gì vậy. Tai cậu giật giật, đỏ bừng lên, sau đó lại hơi buồn bã....

Bộ phim của Đàm Tảo Tảo bắt đầu công chiếu rộng rãi, mặc du doanh thu rất bình thường, nhưng nhận được đánh giá tốt từ giới phê bình. Mục tiêu của đoàn phim là nhận được một hạng mục giải thưởng điện ảnh quốc tế tổ chức vào cuối năm nay.

Lâm Thu Thạch nhớ hình như cánh cửa tiếp theo của Đàm Tảo Tảo cũng mở vào cuối năm.

Đang là tháng Tám, tiết trời không có gì ngoài nắng nóng.

Lâm Thu Thạch lấy gợi ý cửa cấp năm từ chỗ Nguyễn Nam Chúc, bắt đầu chuẩn bị cho việc vào cửa cùng Cố Long Minh vào cuối tháng.

Gợi ý lần này là một câu: Lấy răng đền răng, lấy mắt đền mắt. Kiểu gợi ý không đầu không cuối này thường có độ khó cao, khổ nỗi hiện tại Nguyễn Nam Chúc không còn gợi ý của cấp năm nào khác phù hợp hơn, nói chung có cái để dùng đã là tốt lắm rồi.

Lâm Thu Thạch có trong tay giấy gợi ý, lại cảm thấy chẳng biết chuẩn bị gì. Có lẽ khi vào trong rồi liên hệ với bối cảnh và manh mối khác thì gợi ý mới có thể phát huy tác dụng.

“Anh chắc chắn muôn đi một mình à?” Khi đưa giấy gợi ý cho Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc lại hỏi.

“Mình tôi được rồi,” Lâm Thu Thạch đáp, “phải đến lúc học cách tự lập chứ.”

Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch một lúc lâu, rồi nói: “Cũng đúng.”

“Anh... gần đây có bận gì không?” Lâm Thu Thạch ngập ngừng lên tiếng: “Hình như tâm trạng luôn không được tốt lắm.”

“Không sao,” Nguyễn Nam Chúc nói, “vẫn ổn.”

Hắn trả lời quá nhanh, quá đơn giản, hoàn toàn không giống như đang che giấu. Lâm Thu Thạch hỏi: “Anh đang lo lắng à?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Anh thấy Trang Như Hiệu thế nào?”

Lâm Thu Thạch hơi bất ngờ trước câu hỏi: “Trang Như Hiệu... Trang Như Hiệu làm sao?”

Nguyễn Nam Chúc: “Anh có thích bộ dạng bây giờ của cô ta không?”

Lâm Thu Thạch: “Không có gì là không tốt, mặc dù... hồi trước cũng rất tốt.” Trang Như Hiệu rõ ràng đã trưởng thành, không còn là cô gái nhỏ núp sau lưng họ cầu mong được bảo vệ nữa. Dĩ nhiên, cái giá của sự trưởng thành là nỗi đau, cô mất đi người thương yêu nhất, cũng là chỗ dựa lớn nhất. Bị cuộc đời vùi dập chà đạp, rốt cuộc cô đã thay đổi, trở thành con người mà người cô yêu từng muốn cô trở thành.

“Cho tôi thêm chút thơi gian, tôi muốn suy nghĩ đã.” Đó là câu nói cuối cùng của Nguyễn Nam Chúc.

Lâm Thu Thạch chẳng hiểu ra sao. Vốn dĩ cậu không phải người giỏi đối nhân xử thế, đối mặt với biểu hiện phức tạp của Nguyễn Nam Chúc, cậu lại càng mờ mịt.

Có điều Nguyễn Nam Chúc đã nói vậy, thì hãy cho hắn chút thời gian. Lâm Thu Thạch nghĩ, ai cũng có thể có lúc bế tắc mà.

Gửi vòng cho Cố Long Minh, thông nhất ám hiệu gặp mặt xong, Lâm Thu Thạch bắt đầu chờ đợi.

Bên ngoài cửa sổ ve kêu đêm ngày, cái nóng nực của mùa hè bao trùm lấy vạn vật. Lâm Thu Thạch ngồi điều hòa ăn dưa hấu, Trình Thiên Lý ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật.

Thời gian vào cửa nằm trong khoảng hai ngày này, Lâm Thu Thạch đã chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào, cậu khoác ba lô, bận bộ đồ hẹn trước.

Khoảng ba giờ, Lâm Thu Thạch cảm thấy một sự biến hóa kỳ lạ, cảm giác này quá quen thuộc đối với cậu: Cửa đã mở.

Trình Thiên Lý đang ngủ bên cạnh quả nhiên biến mất, Lâm Thu Thạch tới chỗ cửa ra vào, mở ra, thấy cảnh vật bên ngoài biến thành một hành lang màu đen. Trên hành lang sừng sững mười hai cánh cửa sắt.

Lâm Thu Thạch đặt chân lên hành lang, đi đến cửa thứ năm, mở nó ra.

Hình ảnh bị bóp méo, cảnh vật biến đổi, Lâm Thu Thạch thấy mình đứng trên một con đường rộng. Cậu ngoái nhìn tứ phía, từ phong cách kiến trúc cho thấy, nơi này dường như là một trường học.

Mặt trời đã ngả về tây, Lâm Thu Thạch men theo con đường tiến lên phía trước, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy khu giảng đường to đẹp. Bên dưới tòa nhà đã có một đám người tụ tập túm năm tụm ba, có người rì rầm nói chuyện, có người im lặng quan sát xung quanh.

Lâm Thu Thạch lia mắt qua mọi người, cậu mau chóng tìm thấy người muốn tìm: Cố Long Minh

Cố Long Minh mặc áo phông trắng in hình đầu hổ và quần bò màu đen. Chiếc quần bò rách hai lỗ lớn ở đầu gối, không biết do kiểu cách là vậy hay vừa bị xé rách.

Lâm Thu Thạch đi tới sau lưng hắn, giơ tay vỗ một cái.

Cố Long Minh quay lại, nói: “Ồ, xin chào.”

“Dư Lâm Lâm.” Lâm Thu Thạch giơ tay ra.

Cố Long Minh nói: “Cố Long Minh.”

Cả hai đều ngầm hiểu đối phương đang dùng tên giả. Dù sao cũng chỉ quen biết qua mạng, giữ cho riêng mình vài điều cũng là chuyện thường.

“Đây là trường học à?” Lâm Thu Thạch hỏi: “Có phát hiện gì mới chưa?”

“Không có.” Cố Long Minh đáp: “Chẳng phát hiện được gì cả, chỉ biết đây là một trường đại học có diện tích khá lớn.”

“Ờ.” Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Đây là cửa cấp năm cửa Cố Long Minh, độ khó không quá cao, sang cửa cấp sáu, độ khó mới tăng vọt so với trước đó. Cho nên Lâm Thu Thạch vẫn cảm thấy thảnh thơi, không căng thẳng lắm.

Cửa này cũng có hai người mới, bao gồm một nam một nữ, đều tỏ ra khá bình tĩnh, ít nhất không la hét hay khóc lóc. Mặc dù nét mặt họ cho thấy họ đang rất sợ hãi, nhưng so với đại đa số các người mới, họ đã thuộc dạng rất khá.

“Lần đầu tiên vào cửa, tôi sợ suýt khóc ấy chứ.” Cố Long Minh thuận miệng buôn chuyện: “Cứ nghĩ mình bị bắt đi tham gia trò chơi sinh tồn nào đó..”

“Chẳng lẽ nơi này đỡ hơn trò chơi sinh tồn?” Lâm Thu Thạch nói: “Ít nhất trong trò chơi sinh tồn, ta chỉ phải đối địch với con người.”

“Ai nói vậy?” Cố Long Minh nói: “Giết người sẽ bị ám ảnh tâm lý, còn giết ma quỷ thì không, bởi vì ma quỷ đã chết từ trước rồi.”

Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ, thấy hình như cũng có lý. Ít nhất thế giới trong cửa còn có quy định cấm giết hại đồng đội, nếu không Lâm Thu Thạch thật sự hoài nghi rằng trong những lúc tập hợp, sẽ có người rút dao ra xử đẹp tất cả những kẻ khác. Dĩ nhiên, nếu bạn thông minh, vẫn có cách giết người mà không phạm luật, với điều kiện bạn may mắn và nạn nhân của bạn quá ngu.

Hai người đang nói chuyện với nhau, bỗng thấy một người đàn ông dáng dấp giống giảng viên tiến đến. Người này đeo kính, nhỏ giọng nói: “Mọi người đến muộn quá, trời sắp tối rồi.”

Không ai nói gì, tất cả đều im lặng nhìn NPC.

Người đàn ông nói: “Đi thôi, trước tiên tôi dẫn mọi người đến nơi ở đã.”

Ông vừa đi vừa giới thiệu sơ qua về trường học. Trong thế giới này, bọn họ sắm vai các thám tử tư.

Gần đây nhà trường gặp phải một chuyện, đó là những vụ tự tử liên tiếp. Cách thức tự tử khá đa dạng, đa phần vô cùng đẫm máu. Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!

Sinh viên bắt đầu đồn đại, rằng sở dĩ những người đó tự sát là vì chọc phải thứ không nên chọc. Lời đồn này khiến cả trường chìm trong không khí thấp thỏm bất an.

Nhà trường bất lực, đành thuê một số thám tử, nhờ họ tìm ra sự thật về vụ tự sát liên hoàn, giải quyết tận gốc vấn đề trong vòng nửa tháng.

Xem ra thời gian quy định cho cửa này là nửa tháng, rất thoải mái.

Giảng viên nọ đưa họ tới một khu ký túc, sau khi chia chìa khóa phòng, ông quay lưng bỏ đi.

Dĩ nhiên, Lâm Thu Thạch chọn chung phòng với Cố Long Minh. Có người muốn ở cùng với họ, nhưng cái tên Cố Long Minh này vội ôm cánh tay Lâm Thu Thạch, nũng nịu “Eo ôi, đừng mà, người ta muốn có thế giới của hai người.”

Người kia mắc ói quá, đành bỏ cuộc.

Lâm Thu Thạch thấy khâm phục Cố Long Minh, nghĩ thầm cũng may thằng cha này không mặc váy ngắn lần trước, nếu không sức sát thương còn khủng khiếp hơn nhiều.

Ký túc xá được chia làm hai tầng. Có mười bốn người tất cả, phần lớn đều ở hai người một phòng, nhưng cũng có phòng ba người. Tầng trên năm phòng, tầng dưới năm phòng, Lâm Thu Thạch chọn phòng tầng trên, sau khi mở cửa ra, cảm thấy nội thất tương đối ổn.

Cố Long Minh lao thẳng vào ngã sấp ra giường, nói: “Gợi ý của cửa này là gì?”

Lâm Thu Thạch nói: “Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt.”

Cố Long Minh: “Có mỗi câu đó?”

“Ừ.” Lâm Thu Thạch nói: “Tôi đoán có liên quan tới việc báo thù...”

Cố Long Minh: “Vậy thì đơn giản quá...”

“Chắc chắn còn có hàm ý khác, nhưng hiện giờ chưa biết được, ngày mai đi điều tra một lượt rồi bàn tiếp.” Lâm Thu Thạch thả ba lô xuống, sau khi tắm gội qua rồi thay quần áo ngủ, cậu chuẩn bị đi ngủ luôn.

Cố Long Minh nói: “Nhắc mới nhớ... cô gái kia thế nào rồi?”

Lâm Thu Thạch: “Ai cơ?”

Cố Long Minh: “Ôi, chẳng lẽ anh có tận mấy cô, dĩ nhiên là cái cô anh kể với tôi hôm nọ đó.”

Lâm Thu Thạch nhìn lên trần nhà, ngẫm nghĩ: “Thái độ cô ấy hơi kỳ, tôi không hiểu cô ấy đang nghĩ gì nữa...”

Cố Long Minh: “Kỳ?”

“Khó tả lắm, hình như đang lo lắng điều gì đó.” Lâm Thu Thạch nói: “Tôi có hỏi, nhưng cô ấy không chịu nói.”

Cố Long Minh: “À... con gái ấy mà, cứ cưng nựng một tí là ổn thôi, dù gì ai cũng là người sắp chết, cô ấy lo lắng một chút là chuyện thường.” Hắn lẩm bẩm: “Nếu là tôi, tôi cũng không dám yêu ai.”

Nếu đột nhiên mình chết đi, vậy người mình yêu thương sẽ đau lòng đến thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info