ZingTruyen.Info

Kính Vạn Hoa Chết Chóc (Chương 80 - ...)

chương 93: miếu thần

moonm0045

Sau khi xác định tác dụng của chiếc ô, Nguyễn Nam Chúc giấu nó vào tủ gỗ trong phòng, rồi hắn chui vào chăn với Lâm Thu Thạch. Từ khi tiến vào cửa này, cơ thể hắn luôn bị lạnh, dường như là di chứng để lại do bị thương. Lâm Thu Thạch để hắn chui vào lòng mình, khẽ nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ mơ màng.

Tiếng mưa bên ngoài thực sự rất ồn, nhưng Lâm Thu Thạch không dám nút lỗ tai vì sợ mình bỏ lỡ điều nào đó. Do vậy cậu không thể ngủ sâu giấc, mỗi đêm luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Đêm nay cũng vậy, khi Nguyễn Nam Chúc đã say ngủ, Lâm Thu Thạch cảm thấy mình sắp thiếp đi, thì bị một tiếng hét thảm thiết làm cho sực tỉnh.

“Chuyện gì vậy?” Nguyễn Nam Chúc đang nằm gọn trong lòng Lâm Thu Thạch mở bừng mắt, rõ ràng hắn cũng nghe thấy tiếng hét nên mới hỏi.

“Có người gặp chuyện rồi.” Lâm Thu Thạch đáp. Cậu không chỉ nghe thấy tiếng hét, còn nghe thấy một vật đang lăn lộc cộc khắp ngoài hành lang. Thoáng nghe, Lâm Thu Thạch cảm thấy đó là quả bóng da đập vào cửa phòng họ đêm qua, nhưng có vẻ như thứ này nặng hơn một chút.

Nguyễn Nam Chúc ngồi dậy, đi ra, nhẹ nhàng mở hé cửa.

Lâm Thu Thạch theo sau hắn, nhìn ra bên ngoài từ khe hở, thấy nơi phát ra tiếng hét là một góc hành lang.

Đó là con búp bê cầu nắng. Không rõ từ khi nào sợi dây cột búp bê đã bị cắt đứt, búp bê rơi trên đất, lăn qua lăn lại, mắt mũi miệng vẽ bằng bút mực méo xẹo, cái miệng há rộng, kêu lên thống thiết: “Đau quá, cứu tôi với, cứu với... Ai cứu tôi với...” Giọng nói này nghe rất quen, Lâm Thu Thạch ngẫm lại, nhận ra đó là người mất tích vào ngày thứ hai. Cũng chính là người có cái đầu nằm trong con búp bê cầu nắng ngày hôm qua.

“Cứu với, cứu tôi với....” Búp bê vẫn tiếp tục lăn lông lốc khắp hành lang. Trong vườn lại vang lên bài đồng dao, những đứa trẻ nắm tay nhau đi ra từ bóng tối, đồng thanh hát bài đồng dao rùng rợn ấy: “Mắt nan tre, mắt nan tre, này chú chim trong lồng, lúc nào cũng chực chờ bay mất, vào trước buổi bình minh đêm nọ, hạc và rùa trượt ngã...”

Chúng xoay vòng vòng, vây một người ở chính giữa, tiếng hát non nớt hòa cùng tiếng mưa lại càng thêm rùng rợn.

Dường như có vài người khác cũng giật mình tỉnh giấc vì tiếng hét thảm thiết, Lâm Thu Thạch nghe thấy ba, bốn âm thanh lạch cạch khẽ giống như tiếng mở cửa.

Con búp bê cầu nắng lăn nhanh tới trước, chẳng mấy chốc dừng lại trước mặt họ. Nguyễn Nam Chúc phản ứng cực nhanh, hắn đóng sầm cửa lại. Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết: “Cứu với, cứu với, thân tôi đâu, thân tôi đâu mất rồi...”

Lâm Thu Thạch rất muốn nói với hắn, thân anh ở trong vườn ấy, nhưng cậu không dám nói, bởi vì không ai biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra.

Búp bê cầu nắng cứ lăn mãi lăn mãi, đến khi đụng phải một vật gì đó. Sau đó, tất cả mọi âm thanh đều biến mất, mở cửa lần nữa, trên hành lang đã không còn gì cả, chỉ có tiếng mưa rơi đều, và những đứa trẻ đang vui vẻ chơi đùa.

Lâm Thu Thạch nói: “Ban nãy có người đi lại trên hành lang.” Cậu nghe thấy rất rõ, sau khi búp bê cầu nắng ngừng khóc, trên hành lang vang lên tiếng chân đi lại.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Đi về phía nào?”

Lâm Thu Thạch nói: “Về phía phòng chủ nhà.” Cũng may Lâm Thu Thạch thính tai, không nhìn cũng biết được nhiều thông tin hơn mọi người.

“Ừm, tôi biết rồi.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Ngủ đi.”

Nói là ngủ, nhưng bây giờ khó mà ngủ được. Lâm Thu Thạch mải suy nghĩ, không biết con búp bê cầu nắng có liên quan gì với sân viện này hay không, còn chiếc ô đó, có liên hệ với những đứa trẻ đang chơi đùa ngoài sân như thế nào.

Mãi tới khi trời sắp sáng, cậu mới chợp mắt được một lát, không bao lâu sau thì nghe tiếng Nguyễn Nam Chúc trở dậy.

“Không ngủ được à?” Nguyễn Nam Chúc hỏi cậu.

“Ừm.” Lâm Thu Thạch đáp: “Không ngủ được mấy.” Nhưng tinh thần cậu vẫn rất khá, vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút là đã cảm thấy tỉnh táo như thường: “Hôm nay chúng ta vào rừng trúc nhé?”

“Anh còn nhớ bài đồng dao đó hát thế nào không?” Nguyễn Nam Chúc hỏi: “Mắt nan tre, mắt nan tre,....” Hắn hơi ngoẹo đầu: “Thật ra trong bài đồng dao gốc, câu đầu tiên không phải là “mắt nan tre”, mà là “chim trong lồng”. Hắn tiếp: “Nhưng bài đồng dao có rất nhiều dị bản, tôi cứ nghĩ là khác biệt do cách dịch, nhưng nghĩ lại, có thể do không phải là sự khác biệt vô tình...”

“Mà là gợi cho một điều gì đó?” Lâm Thu Thạch tiếp lời Nguyễn Nam Chúc.

“Đúng, gợi ý.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Cả thị trấn chỉ có một rừng trúc mà thôi, hôm nay chúng ta tới đó xem.” Hắn chỉ chiếc ô trong tay: “Có ô rồi thì về muộn một chút cũng không sao.”

Lâm Thu Thạch gật đầu tỏ ý đồng tình: “Cùng đi nhé.”

Tối qua, cậu đã chứng kiến chiếc ô tạo thành một quầng chân không xung quanh, khoảng không đủ rộng dành cho hai người. Vả lại cậu không yên tâm để Nguyễn Nam Chúc đi một mình. Cả hai cùng đi nếu lỡ gặp phải chuyện gì thì cũng có thể giúp đỡ cho nhau.

“Được.” Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, đồng ý với đề nghị của Lâm Thu Thạch.

Hai người vào phòng ăn dùng bữa sáng, khi đi ra hành lang thì thấy trên xà nhà gỗ có treo một con búp bê cầu nắng mới.... Tại sao lại biết là mới, bởi vì nét vẽ mắt, mũi, miệng, có sự khác biệt, dường như thứ đó cố tình làm vậy để nói cho mọi người biết, búp bê cầu nắng giờ đã là cái khác.

Tiếng động đêm qua quá lớn, có thể thấy tất cả mọi người đều nghe được, do vậy bầu không khí trong phòng ăn khá nặng nề.

Lâm Tinh Bình thì vẫn nhiệt tình chào hỏi nhóm Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch thuận miệng đáp một tiếng.

“Đổi búp bê cầu nắng mới rồi sao? Người tiếp theo là ai nhỉ? Có phải hễ dính mưa là sẽ biến thành tế phẩm bên trong búp bê cầu nắng không?” Đám đông đều đang thảo luận về chủ đề này. Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch lại hoàn toàn không muốn nhắc, hai khuôn mặt xấu xí đầy vẻ mãn nguyện, thay nhau đút cho người kia ăn, cả hai rất khoái trá khi làm cho mọi người buồn nôn.

Dĩ nhiên, trọng điểm nhất trong cái đám “mọi người” này chính là bọn Lâm Tinh Bình.

“Ôi, anh yêu à, cơm dính ở mép anh kìa.” Nguyễn Nam Chúc sán lại gần, thơm một cái vào khóe miệng, Lâm Thu Thạch nói: “Sao anh lại không cẩn thận thế?”

Lâm Thu Thạch đáp: “Ừ em yêu à, không có em chăm sóc anh, anh không biết phải sống tiếp như thế nào nữa.”

Lâm Tinh Bình có vẻ chịu hết nổi, bèn chuyển ngay chủ đề: “Đêm qua hai đứa có nghe thấy tiếng gì đặc biệt không?”

“Có ạ.” Nguyễn Nam Chúc làm ra vẻ sợ hãi: “Có cái gì kêu la ấy, kinh lắm.... Từ nửa đêm về sáng em không ngủ nổi.”

Thực ra thì từ nửa đêm trở đi, Nguyễn Nam Chúc ngủ như heo vậy.Webtruyenonline.com

“Bọn chị hé cửa ra xem rồi, đó là búp bê cầu nắng bị rơi xuống hành lang, vừa kêu la vừa lăn khắp nơi, cuối cùng không biết lăn đi đâu.” Lâm Tinh Bình nói: “Các em nhớ cẩn thận, tránh xa thứ đó ra...”

“Vâng ạ, cảm ơn chị Lâm nhắc nhở.” Nguyễn Nam Chúc cảm kích vô cùng.

“Còn nữa, hôm nay bọn chị chuẩn bị đi tìm manh mối tiếp, em có muốn đi cùng không, hay là đi rừng trúc.”

Lâm Tinh Bình vừa dứt lời, Thôi Học Nghĩa ở bên nói một câu: “Gọi tụi nó đi chung làm gì? Lũ lười biếng chỉ thích ăn sẵn, lần sau nhất định tôi không dẫn dắt loại người như vậy, đúng là lũ vô dụng. Chị Lâm, chị đừng khuyên nhủ tôi nữa, chị làm người tốt nhiều rồi, đâu thể bảo vệ tụi nó mãi.”

Lời này nghe thật có lý, nếu là người mới, thông thường nghe vậy sẽ cảm thấy xấu hổ, sau đó thuận theo ý chúng, nhận lời đi kiểm tra rừng trúc.

Lâm Thu Thạch không khỏi khâm phục thủ đoạn của chúng.

“Được rồi, em và anh yêu nhà em sẽ đi rừng trúc.” Nguyễn Nam Chúc khẽ nói, lấy lòng Lâm Tinh Bình: “Chị Lâm đừng giận nha, bọn em nhất định sẽ nỗ lực, chị nhất định phải dẫn dắt tụi em ở cửa tiếp theo nữa nhé.”

Lâm Tinh Bình cười cười, đáp: “Chỉ cần các em nỗ lực, chị sẽ không bỏ rơi các em.”

Nguyễn Nam Chúc mỉm cười mỹ mãn.

Lâm Thu Thạch ở bên cạnh không nói gì, cậu cúi gằm mặt ăn bữa sáng của mình như thể đang xấu hổ lắm.

Tiểu Trà, người phản đối Lâm Tinh Bình hôm qua dường như cũng nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ, cô nhìn Lâm Tinh Bình, định nói gì đó rồi lại thôi. Cuối cùng, cô quyết định im lặng, khẽ thở dài.

Cũng đúng, thế giới trong cửa vốn dĩ nguy cơ trùng trùng, để tiếp tục sống sót đã là khó khăn, còn lòng dạ nào mà quan tâm người khác nữa.

Ăn cơm xong, cả nhóm cùng nhau ra ngoài, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc nhận đến rừng trúc. Dưới ánh mắt giám sát của Lâm Tinh Bình, họ khoác ba lô lên, men theo con đường lát đá tiến vào rừng.

“Ha, mong chúng không bao giờ trở lại nữa.” Thôi Học Nghĩa nhìn theo bóng hai người, nói với sự chán ghét.

“Đúng vậy, mong chúng không bao giờ trở lại nữa.” Lâm Tinh Bình quay sang nhìn Cố Nguyên Tư, người mà từ khi vào cửa đến nay vẫn im như gà ngậm thóc: “Anh cũng cần sớm thích ứng với bối cảnh của mỗi cửa. Cửa cấp thấp còn có người giúp, lên cấp cao thì chỉ có thể dựa vào bản thân.”

Cố Nguyên Tư nghe vậy cười khan hai tiếng, gã gật đầu nhưng không nói gì.

Lâm Tinh Bình không khuyên gì nữa, bởi không phải kẻ chiếm đoạt cửa nào rồi cũng gia nhập tổ chức của chị ta. Ví dụ như Cố Nguyên Tư, gã chỉ đơn thuần là một khách hàng có nhu cầu mà thôi.

Bên kia, Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch đi men theo con đường mòn, xung quanh chỉ thấy những khóm trúc rậm rạp.

Con đường nhỏ rất dài, họ đi mãi đi mãi, dường như đang dần dần leo tới đỉnh núi.

Thể lực Nguyễn Nam Chúc suy yếu dần, đi chưa bao lâu đã cảm thấy mệt. Lâm Thu Thạch bèn cõng hắn trên lưng, cả hai tiếp tục tiến lên phía trước. Nguyễn Nam Chúc gác cằm lên vai Lâm Thu Thạch, hỏi: “Tôi có nặng không?”

“Không nặng.” Lâm Thu Thạch ngẩng đầu lên nhìn phía trước: “Nhẹ như lông chim ấy, chỉ sợ có cơn gió thổi qua là anh bay luôn chứ.”

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy bật cười.

Con đường mòn như thể không có điểm cuối, đi mãi mà cảnh vật xung quanh vẫn chỉ có vậy, khiến Lâm Thu Thạch còn tưởng rằng họ đang đi vòng quanh một chỗ. Năng lực quan sát của Nguyễn Nam Chúc luôn cực kỳ lợi hại, hắn quả quyết rằng: “Mình không hề đi lòng vòng mà đang tiến lên đó, mặc dù cảnh vật xung quanh không hề thay đổi...”

“Còn bao lâu nữa đây.” Lâm Thu Thạch ngẩng đầu lên nhìn không trung. Bấy giờ mặt trời đã đứng bóng, mới đó họ đã cuốc bộ một buổi sáng.

“Không biết nữa.” Nguyễn Nam Chúc đáp: “Dẫu sao đã có ô, không sợ.”

Cũng may sau khi vượt qua nhiều cánh cửa, thể lực của Lâm Thu Thạch không còn giống như người thường, bằng không với việc đi đường núi lâu như vậy, cậu đã sớm thấm mệt rồi. Hiện giờ mặc dù cộng thêm Nguyễn Nam Chúc trên lưng, cậu cũng không cảm thấy mệt lắm.

Hai người đi mãi, đi mãi, vừa đi vừa trò chuyện. Mãi đến khi không còn chuyện gì để nói nữa, Nguyễn Nam Chúc bắt đầu phàn nàn nếu còn chưa tới chắc hắn kể luôn chuyện từ thời còn đi nhà trẻ quá, trước mắt họ hiện ra một cảnh vật khác: Con đường dưới chân họ chuyển hướng.

“Cuối cùng cũng đến.” Nguyễn Nam Chúc thở hắt ra, nói: “Nếu còn chưa tới chắc chuyện bị giáo viên mắng vì giành kẹo với bạn học hồi mẫu giáo cũng phải đem ra kể luôn.”

Lâm Thu Thạch thầm nghĩ, thật ra tôi rất muốn nghe chuyện ấy đấy... Nhưng cậu không nói ra. Con đường chuyển hướng, dẫn họ tới một ngôi miếu cũ nát.

Từ bên ngoài, có thể thấy ngôi miếu đã lâu rồi không được sử dụng, trông dột nát tàn tạ vô cùng. Bên cạnh có một miệng giếng, trông có vẻ không được dùng đến thường xuyên, có lẽ bên dưới đã khô cạn.

Lâm Thu Thạch đi đến cửa miếu, khẽ đẩy cánh cửa lên.

“Cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra, để lộ cảnh tượng tiêu điều bên trong. Lâm Thu Thạch ngước mắt lên, cậu khẽ hít vào một hơi lạnh ngắt.

Trên trần miếu treo toàn là búp bê cầu nắng, một cơn gió khẽ thổi qua, lũ búp bê lắc lư chao đảo. Thật ra ở đó là vô số cái đầu người, những cái miệng được vẽ lên đang ngoác miệng ra cười với Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch rất muốn tự lừa dối bản thân rằng những gì trước mắt thật sự chỉ là búp bê cầu nắng thôi. Nhưng từ kích thước cho thấy, đám búp bê này không thể là búp bê bình thường được, có lẽ chúng cùng loại với thứ treo trên hành lang - tất cả được làm từ đầu người.

“Chậc.” Nguyễn Nam Chúc đứng bên cạnh Lâm Thu Thạch chậm rãi đi vào phòng, nói: “Nhiều búp bê cầu nắng quá, chắc đủ ngừng mưa cả trăm năm?”

Lâm Thu Thạch nói: “Hay mỗi búp bê chỉ dùng được một ngày thôi? Sau khi dùng rồi... sẽ mất đi tác dụng...” Điều này cũng giải thích tại sao cửa này không có thời gian hạn định, thật ra là có, nhưng đã bị ẩn đi mà thôi.

Trong cửa này, mỗi búp bê cầu nắng là một mạng người, muốn trời nắng thì phải dùng đầu người chết để làm búp bê. Nếu họ không tìm được ô, và trời không ngừng mưa, vậy có nghĩa là họ vĩnh viễn không bao giờ tìm thấy ngôi miếu này... Mọi thứ sẽ tiếp tục đến khi chỉ còn một người duy nhất may mắn chưa bị giết chết.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đi sâu vào ngôi miếu, nhìn thấy một bức tượng đặt trên đài cao.

Lâm Thu Thạch quan sát bức tượng, nhận thấy phía trước tượng có cái máng chuyên dùng để cung phụng nhang đèn. Bức tượng ăn mặc giống như nhà sư thời xưa, nhìn thoáng qua trông cực kỳ bình thường.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Cái đầu mất đâu rồi.”

Lâm Thu Thạch đoán: “Liệu có phải ở đâu đó trong miếu không?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Đi tìm thử xem.”

Ngôi miếu không lớn, Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch tìm một vòng nhưng không thấy cái đầu đâu cả. Nguyễn Nam Chúc nhìn bức tượng hồi lâu, đột nhiên nói: “Hay chúng ta tìm đại một cái đầu đặt lên đó?”

Lâm Thu Thạch: “... Anh nghiêm túc đấy à?” Nói xong, cậu thuận miệng bổ sung một câu: “Thôi được, tôi biết là anh đùa rồi.”

Lời đến bên miệng Nguyễn Nam Chúc lại bị Lâm Thu Thạch cướp mất, hắn bèn lườm cậu, tỏ vẻ rất không hài lòng.

Lâm Thu Thạch nhún vai, tỏ ý mình không cố tình.

Nguyễn Nam Chúc rầu rĩ nói: “Lâm Lâm, anh hư lắm.”

Lâm Thu Thạch: “...”

Nguyễn Nam Chúc: “Nhưng hư một chút không sao, người ta vẫn thích.”

Lâm Thu Thạch: “...” Cậu nhìn khuôn mặt Nam Chúc, bắt đầu nhớ dáng vẻ lạnh tanh kiệm lời của hắn ở ngoài đời thực...

Cả hai đi ra khỏi ngôi miếu, tiếp tục kiểm tra xung quanh, Lâm Thu Thạch để ý thấy miệng giếng ở gần đấy, cậu bèn lại gần, nhưng không dám áp sát quá, mà chỉ đứng cách một quãng, nghển cổ nhìn xuống.
WebTru yenOn line . com
Nhưng trong giếng quá tối, cậu không thấy được gì cả. Lâm Thu Thạch nhìn một lát, lại bất chế độ chiếu sáng trong điện thoại để soi xuống.

Khi ánh sáng le lói từ điện thoại chiếu xuống, Lâm Thu Thạch nhìn rõ thứ ở đáy giếng. Cảnh tượng ấy khiến cậu suýt nữa run tay đánh rơi điện thoại.

“Má nó.” Lâm Thu Thạch thầm chửi thề, quay sang nói với Nguyễn Nam Chúc: “Mau lại đây xem!”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Chuyện gì vậy?” Hắn đến bên Lâm Thu Thạch, cũng nhìn xuống dưới giếng, sau đó cũng thốt một tiếng chửi thề.

Bên dưới đầy ắp thi thể. Những thi thể này đã biến thành xương trắng, nhưng không có lấy một cái đầu lâu nào.

Điều khiến Lâm Thu Thạch cảm thấy kinh ngạc là tư thế của các bộ hài cốt.

Theo lý mà nói, các thi thể bị vứt vào trong giếng chắc chắn sẽ rơi xuống đất. Ấy vậy mà hầu hết các bộ hài cốt đều bám lên tường bao của giếng, giơ tay lên phía trên, giống như có thể bò ra khỏi giếng bất cứ lúc nào. Không còn nghi ngờ gì nữa, những thi thể không đầu sau khi bị vứt xuống giếng vẫn có thể tiếp tục cử động...

Lâm Thu Thạch cười khan một tiếng: “Mấy bộ xương sẽ không sống dậy đâu nhỉ.”

Nguyễn Nam Chúc xoa cằm, lạnh lùng phân tích: “Không sao, có sống dậy cũng không có sức chiến dấu, chỉ là một đống xương mà thôi, đá nhẹ một cú là sụp luôn.”

Ai ngờ hắn vừa nói xong, từ trong giếng vang lên từng tràng tiếng lắc rắc, Lâm Thu Thạch tận mắt trông thấy những bộ xương bám trên thành giếng rơi xuống bên dưới.

Lâm Thu Thạch: “... Đừng nói nữa, người ta nghe thấy đấy.”

Nguyễn Nam Chúc: “Thích nghe thì cho nghe, nếu có bản lĩnh thì chúng đã đi báo thù từ lâu rồi, còn ở đây mà dọa chúng ta?”

Lâm Thu Thạch quả thực bội phục tư duy logic của Nguyễn Nam Chúc... Rất hoàn hảo, chẳng có chỗ nào không đúng.

Lâm Thu Thạch ngẩng lên nhìn sắc trời, nói: “Hôm nay chúng ta có về không?”

“Về thì chắc chắn phải về, qua đêm ở đây ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, không an toàn chút nào.” Nguyễn Nam chúc nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Lâm Thu Thạch đưa điện thoại cho Nguyễn Nam Chúc, vẫn chưa hiểu hắn định làm gì, thì thấy Nguyễn Nam Chúc mở camera lên, chĩa về phía ngôi miếu, tách, tách... chụp liền mấy tấm.

“Anh chụp ảnh làm gì?” Lâm Thu Thạch không hiểu.

“Dĩ nhiên là để tìm thêm mấy con búp bê cầu nắng cho chúng ta.” Nguyễn Nam Chúc bật cười, nói: “Đi thôi, về nhà.”

“Được.” Lâm Thu Thạch gật đầu.

Hai người men theo con đường mòn trở về thị trấn.

Không khác nhiều so với dự liệu của Nguyễn Nam Chúc khi đi được hơn nửa quãng được thì trời đã tối sẩm. Cả hai căng ô lên, chỉ lát sau, những hạt mưa lớn bằng hạt đỗ rơi xuống, lăn trên mặt ô. Chiếc ô giấy dầu tạo thành một thành một quầng chân không che chắn cho hai người, Nguyễn Nam Chúc nằm trên lưng Lâm Thu Thạch, tay giương ô. Lâm Thu Thạch tiến lên trước từng bước một.

Khoảng tám giờ, cả hai trở về sân viện.

Khỏi nói cũng biết Lâm Tinh Bình không thấy bọn Lâm Thu Thạch trở về, trong lòng vui mừng cỡ nào. Chẳng sợ sáng sớm ngày mai, khi thấy Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch lại xuất hiện mà không mảy may sứt mẻ, liệu chị ta có ngạc nhiên đến rớt quai hàm không.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc trở về phòng, tắm rửa qua rồi chui vào chăn, chờ ngày mai tới.

Đêm đó, họ vẫn nghe tiếng kêu thét của búp bê cầu nắng, nhưng do đã có chuẩn bị tâm lý nên không kinh ngạc như đêm trước.

Ngày hôm sau, trước khi tới nhà ăn, Nguyễn Nam Chúc rút ra một cuốn sổ, xé một trang giấy thành vô số mẫu giấy nhỏ, rồi viết lên những mẫu giấy vài chữ: Hôm nay sẽ có mưa, đừng ra khỏi nhà.

Lâm Thu Thạch ban đầu có hơi thắc mắc, nhưng nhớ lại mấy bức ảnh Nguyễn Nam Chúc chụp ngày hôm qua thì hiểu ra, khen: “Lợi hại.”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Thường thôi thường thôi, thứ ba thiên hạ. Anh không thưởng gì cho người ta à?”

Lâm Thu Thạch: “Thưởng gì?”

Nguyễn Nam Chúc: “Một nụ hôn?”

Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc, rồi giơ tay chỉ vào mặt mình:”Anh chắc chắn muốn cái mặt này hôn anh chứ?”

Nguyễn Nam Chúc liếc khuôn mặt Lâm Thu Thạch một lát rồi im lặng. Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ nói: “Thôi được, coi như bỏ qua, khi nào ra ngoài nhớ phải đền.”

Hai người cầm xấp giấy vào nhà ăn. Lâm Tinh Bình thấy họ bèn nở nụ cười, khuôn mặt Cố Nguyên Tư thì thoáng lộ vẻ căng thẳng. Lâm Tinh Bình hỏi: “Hai em đến rồi à, hôm qua thế nào?”

“Ồn lắm chị, bọn em có phát hiện cực lớn.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Lát nữa sẽ kể cho anh chị nghe!”

Nói đoạn, hắn vui vẻ dùng bữa. Trong khoảng thời gian đó, hắn còn đi vệ sinh mấy lần, rồi cùng tám chuyện với những người khác mấy câu.

Khi Nguyễn Nam Chúc trở lại lần nữa, đám giấy trong tay hắn đã chẳng còn mẩu nào, Lâm Thu Thạch hoàn toàn không hiểu hắn đã làm việc đó như thế nào.

Ăn xong, nhóm Lâm Tinh Bình họp mặt tại một nơi vắng vẻ. Nguyễn Nam Chúc làm bộ muốn tranh công, dáng vẻ gấp gáp không chờ nổi, nói: “Hôm qua quả thực bọn em đã phát hiện ra một thứ ở cuối con đường đó!”

Ánh mắt Lâm Tinh Bình lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh chị ta che giấu được nó, nói: “Đúng không, bọn chị đã nói trong rừng trúc đó chắc chắn có thứ gì mà!”

“Vâng, bọn em còn chụp ảnh nữa.” Nguyễn Nam Chúc mừng rơn: “Cũng nhờ các anh chị nói với bọn em chuyện này, anh chị tốt thật.”

Lâm Thu Thạch để ý thấy khi Nguyễn Nam Chúc nói câu đó, nét mặc Thôi Học Nghĩa hơi thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info