ZingTruyen.Com

Kính Vạn Hoa Chết Chóc (Chương 80 - ...)

chương 82:đêm đến

moonm0045

Sau khi bữa tối kết thúc, sắc trời bắt đầu tối dần.

Mọi người ai về phòng nấy chuẩn bị nghỉ ngơi, Lâm Thu Thạch tắm rửa, vệ sinh cá nhân xong chưa vội lên giường ngay, mà đến bên cửa sổ quan sát gian phòng phía đối diện.

Nơi đêm qua xác hài nhi phát ra tiếng khóc nằm ngay phía ấy. Cả hai nhóm ở trong những căn phòng đó, cũng tức là bốn người, căn phòng Lâm Thu Thạch dọn ra đêm hôm qua nằm chính giữa hai phòng này.

Ban ngày, cậu đã đi kiểm tra nhưng không phát hiện ra các gian phòng có điều gì bất thường, ngoại trừ những lỗ nhỏ li ti khó phát hiện trên giấy dán cửa sổ.

Cửa sổ ở đây được ghép từ thanh gỗ thành các ô nhỏ, phía trên là mặt kính, phía dưới là giấy bồi. Lâm Thu Thạch đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài thông qua mặt kính, nhưng nếu ngồi xuống thì không nhìn thấy gì.

“Anh làm gì thế?” Cố Long Minh đang nằm trên giường, quay sang hỏi Lâm Thu Thạch..

“Tôi muốn xem căn phòng bên đó có gì khác với phòng này.”Lâm Thu Thạch đáp: “Cậu ngủ trước đi.”

Cố Long Minh nói: “Tôi xem với.”

Lâm Thu Thạch nói: “Một mình tôi được rồi, cũng không lâu lắm, câu thức cũng chẳng giúp được gì.”

Cố Long Minh chớp chớp mắt nhìn Lâm Thu Thạch, thôi không kiên trì nữa: “Thôi được.” Hắn ngáp dài, trở mình, chưa đến hai phút sau đã ngủ rồi.”

Thấy hắn như vậy, Lâm Thu Thạch bất giác nhớ đến Nguyễn Nam Chúc... Khả năng ngủ của Nguyễn Nam Chúc cũng thuộc hàng cao thủ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bất cứ ai đi cùng cậu cũng ngủ rất nhanh, ngay đến Trình Nhất Tạ cũng không ngoại lệ.

Trời đến âm u, gió lạnh thổi xuyên qua hành lang dài, khiến những chiếc đèn lồng lắc lư chao đảo.

Ánh lửa lúc sáng lúc tối, Lâm Thu Thạch cố gắng lắm mới thấy lờ mờ cảnh vật ở hành lang. Cậu cúi xuống xem đồng hồ, bấy giờ đã là mười một giờ, sắp đến nửa đêm.

Lâm Thu Thạch dự định chờ đến mười hai giờ, nếu dãy phòng bên kia không có động tĩnh thì sẽ đi ngủ.

Đang lúc miên man nghĩ,chợt câu để ý thấy, không rõ từ lúc nào, ở đầu bên kia hành lang của dãy nhà đối diện xuất hiện một bóng người màu đỏ. Cái bóng chầm chậm di động trong bóng tối, tới khi nó đi ngang qua một chiếc đèn lồng, Lâm Thu Thạch mới nhìn rõ đó là gì. Ấy là một toán bảy, tám đứa trẻ con mặc y phục đỏ, đứa nọ đặt tay lên đứa kia tạo thành một hàng, đầu rũ xuống, dò dẫm tiến lên phía trước. Vì khoảng cach xa quá, Lâm Thu Thạch nhìn không rõ lắm, nhưng từ cách đi đứng của chúng, có thể thấy lũ trẻ này không phải con người.

Chúng xếp hàng lờ đờ di động trên hành lang, khi đến một cánh cửa nọ, chúng đột nhiên dừng lại. Đứa trẻ đi hàng đầu có gương mặt trắng bệch nở một nụ cười quái dị, chầm chậm quay sang đối diện với cánh cửa. Nó nhón gót chân lên, thò một ngón tay bé tí chọc một cái lỗ nhỏ xíu trên giấy dán cửa, sau đó gí mặt vào cái lỗ.

Chứng kiến cảnh này, Lâm Thu Thạch không khỏi toát mồ hôi lạnh. Bây giờ cậu đã hiểu tại sao trên cửa sổ căn phòng đầu tiên mình ở có mấy lỗ nhỏ... Nếu cậu không mang theo xác hài nhi, không đổi phòng, thì lũ quy nhỏ đã nhìn thấy họ thông qua cái lỗ trên giấy dán cửa.

Dường như thấy trong phòng không có ai, đám trẻ kéo nhau đi qua phòng kế tiếp. Lâm Thu Thạch nhớ phòng này có người, thế là sau khi nhòm trộm vào trong, lũ trẻ biến thành một dòng máu lỏng, chảy vào phòng qua cái lỗ trên cửa sổ.

Cả quá trình diễn ra không một tiếng động, chỉ trong chớp mắt, hành lang lại trở về với vẻ tĩnh mịch vắng tanh.

Lâm Thu Thạch nhớ tới những việc xảy ra vào ban ngày, miệng khẽ niệm vài lần câu văn trong gợi ý: “Trời hoang mang, đất bàng hoàng, nhà tôi có đứa nhỏ hay khóc, hỡi khách qua đường xin niệm ba lần, cho giấc ngủ dài đến sáng mai...” Cậu niệm liền ba lần , đang định về giường đi ngủ thì bỗng thấy chính giữa sân xuất hiện một bóng phụ nữ. Người này mặc váy dài màu đỏ, tóc dài đen nhánh xỏa xuống, chính là nữ chủ nhân đã tiếp đón họ ngày đầu tiên.

Mụ ta im lặng đứng đó, mặt hướng về căn phòng mà những đứa trẻ đã chui vào, bóng lưng bất động như một bức tượng.

Lâm Thu Thạch không muốn nhìn nữa, cậu thận trọng xoay lưng đi về phía giường. Nhưng vừa ngồi lên giường, trước mắt chợt lóe lên một luồng sáng chói lòa. Lâm Thu Thạch không khỏi sửng sốt, không biết sao chiếc đèn dầu để trên bàn bỗng tự động thắp sáng.

Ánh sáng từ đèn dầu chiếu sáng toàn bộ căn phòng, khiến nó trở thành mục tiêu chú ý của những kẻ đang ở trong bóng tối, bất kể là kẻ xấu hay kẻ tốt.

Nhanh như cắt, Lâm Thu Thạch lao đến chỗ cái đèn, cậu không suy nghĩ quá nhiều, đậy ngay cái chụp đèn lên.

Lửa trong chiếc đèn lập tức bị dập tắt. Nhưng thân hình Lâm Thu Thạch không khỏi cứng lại, vì cậu cảm nhận được một ánh mắt nhìn vào phòng từ phía bên kia cửa sổ. Cậu khuỵa người xuống, không dám đứng thẳng, lo sợ thứ bên ngoài trông thấy mình.

Không rõ vì căng thẳng hay bởi nguyên do khác,cậu thậm chí còn nghe thấy tiếng gió rất khẽ thổi qua vạt váy của nữ chủ nhân nọ.

Sau đó, có tiếng vật gì chậm rãi chà sát trên mặt giấy dán cửa, giây lát sau, một ngón tay sơn màu đỏ chót chọc thủng lớp giấy mỏng.

Lâm Thu Thạch ngổi xổm ngay cửa sổ, vừa đúng góc chết của cái lỗ. Người bên ngoài không thể thấy cậu qua chiếc lỗ, nhưng cậu có thể nhìn thấy kẻ đó: Một con mắt đen u ám xuất hiện phía sau cửa sổ, sục sạo, tìm kiếm.

Cố Long Minh vẫn đang thở đều đều, không hề bị những việc đang xảy ra đánh thức.

Lâm Thu Thạch nín thỏ, gắng sức khiến bản thân trở nên mờ nhạt.

Cặp mắt màu đen quan sát một lúc lâu, cuối cùng vẫn không phát hiện Lâm Thu Thạch đang ngồi trong góc. Mụ ta thở dài tiếc rẻ, chậm rãi rời mắt đi.

Lâm Thu Thạch vẫn không dám động đậy, cậu có cảm giác thứ đó vẫn đang ở gần căn phòng...

Quả nhiên, vài giây sau, con mắt màu đen lại xuất hiện. Nếu Lâm Thu Thạch tin rằng mụ ta đã bỏ đi, e rằng lúc này đã bị mụ ta bắt gặp, và rồi việc gì sẽ xảy ra? Không thể biết được.

Vẫn không tìm thấy Lâm Thu Thạch, con mắt màu đen toát ra vẻ phẫn nộ và tức tối, từ phía sân ngoài vọng lại tiếng mõ cầm canh. Nữ chủ nhân nghe thấy thế, lập tức biến mất khỏi khung cửa sổ.

Lâm Thu Thạch ngồi yên một chỗ rất lâu,sau khi chắc chắn con quái vật đã bỏ đi, cậu mới chầm chậm đứng dậy, chân cậu tê rần vì phải ngồi xổm mãi, phải khập khiễng đi về giường.

Cố Long Minh vẫn ngủ say, hoàn toàn không hay biết chuyện vừa xảy ra.

Lâm Thu Thạch thở hắt một hơi, nằm xuống bên cạnh Cố Long Minh, trong đầu toàn là lũ trẻ con và nữ chủ nhân đại viện. Cậu có cảm giác, trong đại viện này ẩn giấy một manh mối vô cùng quan trọng.

Nếu là người bình thường, trải qua những chuyển vừa rồi chắc chắn sẽ không ngủ được, nhưng nhờ tích lũy vô số kinh nghiệm từ các cửa trước, Lâm Thu Thạch rất mau chóng ổn định cảm định cảm xúc. Cậu nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng lại cảm giác yên bình khi nằm bên Nguyễn Nam Chúc. Nhờ đó, cậu nhanh chóng rơi vào giấc mộng.

Yêu tinh thuốc ngủ đúng là có tác dụng siêu việt, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng ngủ rất ngon.

Ngày thứ ba, tiếng Cố Long Minh rời giường làm Lâm Thu Thạch sực tỉnh. Cậu mở mắt ra, thấy Cố Long Minh vô tư chào hỏi mình: “Chào buổi sáng, đêm qua không gặp chuyện gì chứ?”

Lâm Thu Thạch đáp: “Có đấy, suýt nữa là xanh cỏ rồi.”

Cố Long Minh: “.... Anh nói thật hay đùa đấy?”Webtruyenonline

Lâm Thu Thạch nói: “Dĩ nhiên là thật rồi.” Cậu ngồi dậy, kể sơ lược những việc xảy ra.

Ban đầu, Cố Long Minh vẫn chẳng coi ra gì, chỉ khi nghe kể đến con quái vật đứng ngoài cửa sổ nhìn vào phòng rất lâu trong khi mình đang ngủ, hắn mới sửng sốt nói: “Đùa, mụ ta ngắm tôi nguyên một đêm luôn sao?”

Lâm Thu Thạch: “Cũng gần như vậy.”

Cố Long Minh nói: “Cũng may tôi mặc áo ngủ đàng hoàng.” Hắn ngượng ngùng: “Nếu mà ngủ trần như ở nhà thì...”

Lâm Thu Thạch: “...” Thì cậu chết chắc.

Cố Long Minh pha trò xong thì nghiêm túc trở lại, hỏi: “Tối nay chúng ta có cần đổi phòng nữa không?”

Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ nói, “Đi ăn sáng trước đã.”

Khi đến nơi dùng bữa, Lâm Thu Thạch nhận thấy số người giảm mất hai, chính là hai người ở căn phòng bọn trẻ con chui vào đêm qua.

“Hai người đó chiều qua trở về đại viện rồi mà?” Mọi người rì rầm bàn luận về hai kẻ mất tích.

Lâm Thu Thạch nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, đưa mắt ra hiệu cho Cố Long Minh.

Cố Long Minh vẫn chưa ăn nó, sau khi nhét vội một cái màn thầu vào miệng, hắn nhồm nhoàm nói: “Đi thôi, đi thôi.”

Lâm Thu Thạch đứng dậy đi ra ngoài.

“Hai người đi đâu thế?” Ai đó hỏi.

“Bọn tôi đi xem phòng của hai người kia,” Lâm Thu Thạch đáp, “xem họ còn ở đó không.”

“Tôi đi với hai người.” Nghiêm Sư Hà, người hôm qua tiến vào từ đường sau nhóm Lâm Thu Thạch cũng đứng dậy. Đồng đội của gã, Tiểu Thiển, dường như không muốn đi lắm, nhưng cuối cùng vẫn im lặng theo sau.

Bốn người tiến bước trên hành lang, Nghiêm Sư Hà hỏi nhóm Lâm Thu Thạch đêm qua có nghe thấy tiếng gì không.

“Không,” Cố Long Minh đáp gọn, “tôi ngủ liền một mạch tới sáng, chẳng nghe thấy gì.”

Lâm Thu Thạch cũng lắc đầu.

“Ừm.” Nghiêm Sư Hà gật gù: “Còn tôi lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc.... Hình như vang lên từ phía phòng hai người, cho nên đêm nay hai người hãy cẩn thận.”

Lâm Thu Thạch nghe vậy không nói gì. Đêm qua cậu chẳng nghe thấy âm thanh gì khác thường, với thính lực của cậu, những âm thanh mà Nghiêm Sư Hà nghe thấy, không lý gì cậu lại để sót.

Lời Nghiêm Sư Hà vừa nói, hoặc là muốn đánh lừa bọn Lâm Thu Thạch, hoặc đó là âm thanh đặc biệt mà chỉ mình gã nghe thấy.

Trong lúc nói chuyện, họ đã có mặt ở cửa phòng hai người mất tích.

Lâm Thu Thạch giơ tay gõ cửa rồi đợi một lát, quả đúng như dự liệu, bên trong không có động tĩnh gì.

“Vào luôn không?” Lâm Thu Thạch nói.

“Được.” Nghiêm Sư Hà cũng không ngần ngại: “Nhưng hình như bị chốt trong.”

Lâm Thu Thạch nói: “Để tôi thử xem.” Ở thế giới bên ngoài, cậu đang theo học kỹ thuật phá khóa của Nguyễn Nam Chúc, khổ nỗi tiến triển không nhanh lắm, những loại khóa hơi phức tạp vẫn chưa xử lý được. Lần này chỉ là chiếc khóa kiểu cũ nên không vấn đề, nếu không thể mở được thì đạp cửa xông vào, nói chung đã muốn thì không có việc gì khó.

Một phút sau, chiếc khóa mở ra sau một tiếng cạch nhỏ.

Cố Long Minh nhìn Lâm Thu Thạch bằng ánh mắt kính phục: “Người anh em thật giỏi, giờ thì tôi tin anh là dân thất nghiệp rồi.”

Lâm Thu Thạch: “...” Cậu cảm thấy lời khen này có gì đó sai sai.

Nghiêm Sư Hà đẩy cửa, cảnh vật trong phòng hiện ra trước mắt bốn người. Trong phòng ngủ không lớn lắm dính đầy máu tươi, các vết máu không giống như phun ra từ vết thương, mà do thân thể kéo lại để lại để.

Không nghi ngờ gì nữa, người ở trong căn phòng hiện giờ lành ít dữ nhiều.

Lâm Thu Thạch đi vào phòng, vờ như lơ đãng quan sát xung quanh, rồi chậm rãi lại gần cửa sổ. Cậu lại trông thấy những lỗ nhỏ, nhưng so với đêm qua, cảm giác của cậu trước những cái lỗ này phức tạp hơn một chút.

Nghiêm Sư Hà cũng là người tinh tế, gã nhanh chóng phát hiện các lỗ nhỏ khả nghi trên giấy dán cửa, nhưng quan sát một hồi vẫn không suy luận được gì. Cố Long Minh giả bộ nói bâng quơ: “Tự nhiên tôi liên tưởng đến loại hương mê trong phim võ hiệp, không lẽ hại chết họ là người sống.”

Nghiêm Sư Hà nghe vậy bèn quay nhìn Cố Long Minh một cái.

Trong phòng còn có một điều tương đối đáng đáng chủ ý, chính là chiếc đèn đặt trên kệ đã cạn dầu. Vào ngày đầu khi họ nhận phòng, dầu trong đèn được rót đầy ắp, mới thắp hai đêm, không thể nào dùng hếtđược. Nhưng chiếc đèn trước mắt đã cháy cạn dầu, không rõ là có người cố tình đổ dầu trong đèn đi, hay còn nguyên nhân gì khác.

“Thi thể đâu, thi thể của họ ở đâu nhỉ?” Sau khi xem xét một lượt, Nghiêm Sư Hà không tìm thấy xác chết, gã cảm thấy khó hiểu: “Cho dù đã chết, cũng phải xác chết mới được chứ.”

Nhưng xác chết đã biến mất, căn phòng ngủ lại nhỏ hẹp, không có chỗ nào có thể giấu xác được.

“Không biết nữa.” Tiểu Thiển đệm thêm: “Hay bị thử gì ăn mất rồi?”

Nghiêm Sư Hà nhíu mày, không đáp. Cũng có khả năng là như vậy, vì đây là thế giới trong cửa, bất cứ chuyện hoang đường nào cũng có thể xảy ra.

Lâm Thu Thạch cũng đang nghĩ thi thể, nhưng cậu lại càng muốn biết nữ chủ nhân hiện đang ở đâu hơn.

Hiện trường có vẻ khồng manh mối nào khá hơn, nhưng thật ra Cố Long Minh đã bất ngờ phát hiện một dấu tay máu của trẻ con trong góc khuất. Hắn không nói việc này khi có mặt Nghiêm Sư Hà, đợi sau khi hai nhóm tách ra, hắn mới lặng lẽ nói cho Lâm Thu Thạch.

“Ừm, tôi biết rồi.” Lâm Thu Thạch gật gật đầu: “Cậu cảm thấy thi thể của họ hiện đang ở đâu?”

Cố Long Minh: “Ai mà biết .... Bị thứ đó giết rồi mất xác luôn chẳng phải việc thường gặp sao?”

Lâm Thu Thạch nói: “Chưa chắc.” Thật ra Cố Long Minh nói rất có lý, nhưng Lâm Thu Thạch cảm thấy vẫn còn điều gì đó, trực giác đang mách bảo cậu tung tích của thi thể cực kỳ quan trọng. Nhưng đó chỉ là trực giác, chưa tìm thấy chứng cứ để chứng minh. Điều này theo lời Nguyễn Nam Chúc chính là kinh nghiệm, rất khó dùng lời để diễn tả.

“Anh đã để tâm đến thế, thì chúng ta đi tìm thử xem?” Cố Long Minh để ý thấy Lâm Thu Thạch vẫn luôn cau mày, bèn nói: “Trong đại viện còn một số nơi chúng ta chưa đi mà.”

“Vậy thì đi tìm thử.” Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Thế là cả hai bắt đầu dạo quanh đại viện.

Phải nói rằng, khuôn viên đại viện cực kỳ rộng, đường đi bố trí khá rối rắm, rất dễ bị lạc đường. Cũng may trí nhớ của Lâm Thu Thạch rất tốt, cậu dẫn Cố Long Minh đi xem xét khắp nơi mà không gặp chút khó khăn nào.

Chỉ có Cố Long Minh là ù ù cạc cạc, nói: “Ban nãy chúng ta đã đi qua chỗ này chưa ấy nhỉ?” Hăn cảm thấy cảnh vật quanh đấy cứ quen quen.

“Chưa đâu,” Lâm Thu Thạch nói, “Hòn đá ở con đường mới đi ban nãy nhỏ hơn một chút.”

Cố Long Minh : “...” Hắn nhìn chăm chú hòn đá, nhòm muốn hoa cả mắt cũng không phát hiện sự khác biệt so với “con đường ban nãy”, bèn quay ra nhìn Lâm Thu Thạch với ánh mắt khâm phục, nói: “Anh giỏi thật đấy... chuyện như thế mà cũng biết.”

Lâm Thu Thạch cười cười không nói gì.

Thực ra trước đây, cậu không trí nhớ tốt như vậy. Nhưng từ khi biết đên cửa, trí nhớ của cậu dần tốt lên, ghi nhớ một hình ảnh cố định hoàn toàn không có gì khó đối với cậu.

Cấu trúc đại viện như thể cố ý làm cho người ta lạc đường, có rất nhiều khu vực được xây dựng giống hệt nhau, thậm chí bồn cây, loại cây trang trí và hòn giả sơn cũng sắp đặt theo cùng một bố cục.

Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh tốn hết một buổi sáng, đến tận trưa, cuối cùng họ đã tìm ra nơi mình muốn: Đó là khu đình viện mà nữ chủ nhân sinh sống.

Tại sao họ dám chắc đây là nơi ở của nữ chủ nhân? Bởi vì Lâm Thu Thạch nhìn thấy một chiếc váy dài màu đỏ mắc trên ngọn cây, đang bị gió thổi phất phơ. Cậu nhớ rõ chiếc váy, nó chính là cái mà đêm qua nữ chủ nhân mặc.

“Anh có ngửi thấy mùi gì không?” Cố Long Minh bỗng nhíu mày, khịt khịt mũi: “Thối quá đi.”

Lâm Thu Thạch cũng ngửi thấy. Đó là một mùi rất khó tả, hơi tanh giống mùi máu, nhưng xen lẫn mùi thối rữa, tóm lại nó khiến người ta hết sức buồn nôn.

Cũng may Trình Nhất Tạ không có ở đây, nếu có, chắc chắn cậu nhóc sẽ vô cùng khó chịu.

Nơi ở của nữ chủ nhân ngăn cách với chỗ họ đứng bởi một cánh cửa sắt. Cửa đang khép hờ, có thể loáng thoáng nhìn thấy cảnh vật bên trong.

Lâm Thu Thạch quan sát bên ngoài khu đình viện một lát.

Đó là một khu nhà rất rộng, bên trong trống huơ trống hoác,ngoại trừ một thân cây cực lớn đã chết khô thì không thấy loại thực vật nào khác. Chiếc váy nữ chủ nhân mặc được treo trên ngọn cây khô ấy.

Sau khi chắc chắn bên trong không có ai, Lâm Thu Thạch rón rén mở cửa, hai người lách mình vào bên trong. Nguồn : we btruy en onlin e.com

Lâm Thu Thạch quan sát tứ phía, nhanh chóng phát hiện vết máu tươi trong góc tường, trông như một vật bị kéo lê trên mặt đất, rất giống vệt máu trong phòng của hai người đã mất tích.

Cố Long Minh dường như không thích khu đình viện này lắm, hắn lấy một tay che miệng, trông đầy vẻ chán ghét.

“Sao thế?” Lâm Thu Thạch hỏi.

Cố Long Minh nói: “Phong thủy trong khu này quá tệ, y như một cái nhà mồ.”

Lâm Thu Thạch hỏi: “Chỗ chúng ta ở cũng là nhà mồ còn gì?”

Cố Long Minh lắc lắc đầu: “Chỗ này còn tệ hơn, người ta xây nhà phải nay ngắn vuông vức, nhưng nhà chỗ này bị khuyết một góc...”

Lâm Thu Thạch nhìn kỹ, nhận thức khu nhà trước mặt quả thật bị khuyết góc, chỗ bị khuyết xây thành hình vòng cung, trông kỳ dị vô cùng.

Trong lúc nói chuyện, Lâm Thu Thạch đột nhiên biến sắc, nói: “Trốn đi, có người đang đến.” Nói đoạn, cậu tìm một góc khuất, cùng Cố Long Minh trốn vào.

Lát sau, nữ chủ nhân mặc áo đỏ xuất hiện ở cửa, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ lạnh lùng. Mụ ta không phát hiện sự có mặt của Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh, đi thẳng tới một gian phòng nào đó.

Sau khi thấy nữ chủ nhân bước vào trong phòng, Cố Long Minh thở hắt ra, thì thầm: “Sợ gần chết... Chúng ta có nên rút không?”

Lâm Thu Thạch: “Không, tôi muốn qua bên đó xem thứ.”

Cố Long Minh: “Qua bên đó xem thử? Nguy hiểm như thể còn muốn đi xem ?”

Lâm Thu Thạch ra hiệu cho hắn im lặng. Trên thực tế, sau khi nữ chủ nhân vào phòng chưa bao lâu, Lâm Thu Thạch nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, giống như tiếng một lưỡi dao sắc nhọn chém vào vật cứng, hết nhát này đến nhát kia , phát ra tiếng “cạch, cạch”.

Mặc dù Cố Long Minh cực kỳ không đồng tình với chuyện Lâm Thu Thạch muốn qua đó, nhưng hắn không phản đối thêm nữa. Hắn ngoan ngoãn theo sau Lâm Thu Thạch, rón ra rón rén đi về trước, một người cao to đô vật như vậy mà đi như thế trông thật tức cười.

Lâm Thu Thạch đi tới cửa căn phòng mà nữ chủ nhân vừa bước vào, nghiêng người cẩn thận quan sát bên trong.

Nữ chủ nhân ngồi quay lưng với cửa, tay cầm một thanh đào dài, đang cúi đầu chặt cái gì đó. Lâm Thu Thạch nhéo mắt nhìn kỹ, nhận thấy đó là một miếng thịt rất to....

Nhìn cách sắp xếp của xương sườn, rõ ràng đó là một bộ phận của cơ thể người.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thi thể của hai người mất tích đêm qua chắc chắn đang nằm dưới lưỡi đao của nữ chủ nhân.

Bên trong căn phòng bài trí một số đồ vật kỳ quái khiến Lâm Thu Thạch chú ý. Đó là nhũng chiếc giá đựng bày kín mít toàn đèn dầu, có chiếc đã cạn dầu, có chiếc còn đầy dầu nhưng đã cô đặc lại.

Nữ chủ nhân vừa chặt thịt vừa ngâm nga, tách phần thịt lớn ra từng miếng nhỏ. Lâm Thu Thạch thấy cả những mảnh tay, mảnh chân, cậu càng thêm chắc cho phán đoán của mình. Sau khi chặt thịt xong, nữ chủ nhân bắt đầu châm lửa, đặt một chiếc chảo sắt lên bếp.

Mụ ta định làm gì.... Cố Long Minh quay sang dò hỏi Lâm Thu Thạch bằng ánh mắt sợ hãi.

Lâm Thu Thạch nhún vai, tỏ ý mình cũng không biết.

Vẻ hoảng loạn ánh lên trong mắt Cố Long Minh, hắn nói bằng giọng khàn đặc: “Trời đất, thịt tôi ăn ban nãy, không lẽ nào chính là...”

Lâm Thu Thạch: “... Chắc không phải đâu.”

Giọng Lâm Thu Thạch pha lẫn một chút hồ nghi, rõ ràng cậu cũng không chắc lắm. Nghĩ đến những món ăn thơm ngon sáng nay, lại cả món canh xương tối qua, Cố Long Minh chỉ muốn ói tại trận, hắn cổ kìm lại, đồng thời nhắc nhở bản thân, từ nay mỗi khi vào cửa hay ngoan ngoãn ăn lương khô, màn thầu gì đó cho an toàn...

Bên kia, nữ chủ nhân đã đun nóng chảo, bắt đầu thả các miếng thịt vào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com