ZingTruyen.Info

Kính Vạn Hoa Chết Chóc (Chương 80 - ...)

chương 80 : cánh cửa thứ 9

moonm0045

Lâm Thu Thạch nhẩm đếm, xác định cửa lần này đích thực là cửa cấp bốn, cậu bèn rảo bước đến gần, mở cánh cửa sắt trước mặt ra.

Sau đó, cảnh vật xung quanh nhanh chóng thay đổi, hành lang biệt thự trở thành một tòa nhà kiến trúc lụp xụp kiểu cũ, thảm dưới chân biến thành con đường lát đá nhỏ hẹp.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thu Thạch vào cửa một mình, không có Nguyễn Nam Chúc ở bên, trong lòng không tránh khỏi thấp thỏm. Nhưng rất nhanh, cảm giác thấp thỏm ấy tan biến, thay vào đó là sự bình thản và điềm nhiên. Lâm Thu Thạch men theo con đường lát đá đi về phía trước, tranh thủ nhìn ngắm quang cảnh hai bên đường.

Bối cảnh của cửa lần này có lẽ là một thị trấn nhỏ lạc hậu, nhà cửa xung quanh đều mang phong vị xưa cũ, bên ngoài mỗi nhà đều treo một chiếc đèn lồng đỏ rất đẹp. Hiện giờ sắc trời đã tối, bên trong những chiếc đèn lồng đêm tỏa ra ánh sáng lấp lánh, chiếu rọi con đường trước mặt.

Con đường lát đá không lấy gì làm rộng rãi lúc này vắng tanh không một bóng người. Hai bên đường san sát các cửa hàng xây dựng bằng gỗ và một vài tòa lầu cao. Lâm Thu Thạch còn thấy mấy con sư tử đã trông vô cùng oai vệ dũng mãnh đặt trước các cửa tiệm. Biển hiệu ở đây được viết bằng chữ phồn thể. Lâm Thu Thạch thầm nghĩ, bối cảnh trong cửa lần này không lẽ là thời cổ đại...

Cậu đi tiếp về phía trước, mau chóng tìm ra nơi mình nên đến.

Sau nhiều lần vào cửa, Lâm Thu Thạch đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm. Thông thường khi mới đặt chân vào thế giới trong cửa, sẽ chỉ có một con đường cho tất cả mọi người vào cửa. Chỉ cần men theo con đường đó tiến về phía trước, sẽ tìm thấy một nơi tương đối rộng rãi, bình thường đều có người chờ sẵn tại đây. Chỉ không ngờ lần này, Lâm Thu Thạch là người đầu tiên có mặt.

Lâm Thu Thạch tiến vào một đại viện đã mở cổng.

Đại viện rất rộng rãi, cây cối tươi tốt được trồng trong khoảng sân chính giữa, thoạt trông tràn trề sức sống.

Lâm Thu Thạch đứng một chỗ chờ đợi, không quên tháo chiếc vòng tay ra.

Mấy ngày trước đó, cậu đã gửi vòng qua bưu điện điện cho cô gái kia, hai người cùng đeo vòng mới có thể tiến vào cùng một cánh cửa.

Nếu thuận lợi hoàn thành ủy thác, nữ sinh sẽ trả vòng lại cho Lâm Thu Thạch. Dĩ nhiên, cũng có người nổi lòng tham không chịu trả. Nhưng người đăng bài trên diễn đàn phải thế chấp một số vật quan trọng, nếu như có hành vi lật lọng, họ sẽ không thể lấy lại vật thế chấp, thậm chí còn bị ban quản trị diễn đàn truy cứu, cho nên không có nhiều người dám làm như vậy.

Không biết cô gái này có diện mạo ra sao, Lâm Thu Thạch đang suy nghĩ vẩn vơ thì chợt trông thấy một người từ ngoài vào cổng tiến vào.

Lúc trông thấy người kia, nét mặt cậu trở nên đờ đẫn.

Đó là một thanh niên tráng kiện cao một mét tám, tướng mạo tương đối ưa nhìn. Khi trông thấy Lâm Thu Thạch, hắn nở nụ cười rạng rỡ.

Nếu chỉ vậy thì không sao, đằng này thanh niên cao to đó lại mặc áo hở rốn màu xanh lam, phối cùng chân váy siêu ngắn màu trắng. Gió khẽ thổi qua, Lâm Thu Thạch thậm chí còn nghi ngờ mình nhìn thấy cả chiếc quần nhỏ màu trắng bên dưới chiếc váy cũn cỡn.

Trên mái tóc không dài lắm của anh chàng cài một chiếc kẹp tóc hình củ cà rốt.

Lâm Thu Thạch quan sát trang phục của người vừa đến, cậu chìm trong im lặng thật lâu. Tuy cực kỳ không muốn, nhưng cậu nhớ như in những chi tiết nhận dạng mà người ủy thác cung cấp trên mạng.

“Em sẽ mặc croptop màu xanh lam, váy ngắn màu trắng, gài kẹp tóc hình củ cà rốt ạ.” “Nữ sinh cấp ba” trên diễn đàn đã mô tả bản thân như vậy : “Ám hiệu của chúng ta sẽ là, em nói “pika pika”, anh đáp “pika pikachu~” nhé ?”

Lúc đó, Lâm Thu Thạch còn cảm thấy cô gái này thật đáng yêu, nhưng giờ thì ....

Có lẽ anh chàng đô con cũng đã nhận ra Lâm Thu Thạch, hắn rảo bước đến gần, kêu lên bằng giọng trầm trầm thô kệch: “Pika pika!”

Lâm Thu Thạch: “...”Nghe người đó nói “pika pika” mà Lâm Thu Thạch cảm thấy choáng váng như sắp ngất.

“Pika pika!” Anh chàng đô con lặp lại lần nữa, giọng nói mang chút khẩu âm đông bắc, nghe càng nam tính tệ...

Nếu không mặc đồ như này, thì hắn quả thực đúng chuẩn đàn ông đích thực.

Lâm Thu Thạch nghe bản thân nặng nhọc phun ra: “Pika pikachu..”

“Người anh em.” Người kia đập bàn tay hộ pháp lên vai Lâm Thu Thạch hào hứng nói: “Tôi tên Cố Long Minh! Còn anh?”

Lâm Thu Thạch: “Tôi tên Dư Lâm Lâm... Cậu...”

Cố Long Minh hắn cũng biết Lâm Thu Thạch đã phải chịu một cú sốc khủng khiếp khi nhìn thấy diện mạo của mình, hắn vội giải thích: “Tôi là học sinh cấp ba thật đấy, mặc dù không phải nữ.”

Lâm Thu Thạch: “... Cậu lưu ban mười mấy năm vậy?”

Cố Long Minh nghe vậy bật cười ha hả, giọng cười vang lên. Hắn thò tay tháo chiếc kẹp hình củ cà rốt khỏi mái tóc, nói: “Vì sợ anh không nhận ra nên tôi đã phải cất công mua mấy thứ này, may là anh đã nhận ra tôi.”

Lâm Thu Thạch thầm than khổ trong lòng, nếu cứ thường xuyên gặp phải loại khác này, thì Nguyễn Nam Chúc nhận nhầm như cơm bữa cũng là chuyện đương nhiên. Cậu hoàn toàn không muốn dẫn dắt một “nữ sinh trung học” như thế này đâu.

Nhắc đến Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch nhớ lại biểu cảm khó tả của Nguyễn Nam Chúc khi mình nói cho hắn về thỏa thuận với Cố Minh Long, xem ra Nguyễn Nam Chúc đã sớm đoán được chuyện ngày hôm nay... Đều là giả gái, mà sao khác biệt lại lớn vậy chứ. Lâm Thu Thạch bất giác hoài niệm nàng Chúc Manh và Nguyễn Bạch Khiết.

“Đây là lần thứ mấy anh vào cửa?” Cố Long Minh rõ ràng là một người cởi mở thẳng thắn, hắn lanh lẹ tìm một hòn đá gần đó rồi ngồi xuống, nói: “Đây thật sự là lần thứ tư của tôi, lần nào vào cửa tôi cũng sợ phát khiếp.”

Lâm Thu Thạch: “...Cậu ý tứ một chút đi.”

Cố Long Minh: “Hả? Ý từ gì cơ?”

Lâm Thu Thạch: “Cậu để ý tư thế ngồi một chút.”

Bấy giờ, Cố Long Minh đang giang rộng hai chân, chiếc quần nhỏ màu trắng dưới lớp váy lộ giữa thanh thiên bạch nhật... Còn có thứ khó nói gồ lên, Lâm Thu Thạch cảm thấy sắp bị mù luôn rồi.

“Có sao đâu,” Cố Long Minh chẳng bận tâm, “cái tôi có anh cũng có mà? Tò mò gì nữa nào!”

Lâm Thu Thạch: “...” Mẹ... Suýt nữa thì cậu chửi tục thành tiếng.

Tuy ngoài miệng nói thế, Cố Long Minh vẫn biết ý khép chân lại.

Nhân lúc chưa có ai khác, Lâm Thu Thạch nói cho Cố Long Minh gợi ý của cửa lần này.

Cố Long Minh nghe xong chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì,nói: “Đứa nhỏ thích khóc là cái gì, chưa nghe bao giờ luôn.” Lâm Thu Thạch đang định giải thích thì thấy từ ngoài đại viện có hai người đi vào, một nam một nữ. Nhìn thái độ của cả hai, dường như họ có quen biết từ trước.

Họ đang vừa đi vừa nói chuyện, nhác thấy Cố Long Minh đang ngồi chính giữa sân thì đứng hình.

Khả năng chịu đựng của Cố Linh Minh rõ ràng rất tốt, hắn hoàn toàn không có vẻ gì là khó chịu hay ngại ngùng với phản ứng của mọi người, thậm chí còn cười hì hì đánh tiếng chào hỏi hai người mới đến.

Người phụ nữ nghiêng đầu nói mấy câu với người đàn ông, tuy giọng rất nhỏ nhưng Lâm Thu Thạch tựa như nhìn thấy bản thân mình lúc mới tới. Nếu thích giả gái thật thì thôi, nhưng Cố Long Minh làm vậy rõ ràng chỉ để lừa cậu nhận việc.

Lâm Thu Thạch đau đớn nghĩ, đàn ông quả nhiên đều là lũ lừa đảo.

Có khoảng bảy, tám người lần lượt tiến vào, trong số đó bao gồm hai người mới.

Hai người mới đều là nữ, sau khi vào đại viện đều sợ quá mà khóc lóc không ngừng. Mọi người an ủi mấy câu, thấy họ vẫn không chịu ngừng thì đành mặc kệ. Không phải bất cứ ai cũng có khả năng chấp nhận sự thật một cách nhanh chóng. Vả lại thông thường đối với tất cả mọi người, cửa đầu tiên bao giờ cũng là cửa khó nhất, là quỷ môn quan đúng nghĩa.

Nhân lúc chờ người, Lâm Thu Thạch quan sát một lượt tình hình trong đại viện.

Đại viện rất rộng, nơi họ đang tập trung là trung đình, bên trong trồng rất nhiều loại cây cảnh tươi tốt, um tùm. Thính lực nhạy bén của Lâm Thu Thạch nghe được tiếng nước chảy róc rách. Âm thanh dường như vọng lại từ phía sau dãy nhà, dựa vào âm thanh mà phán đoán, đó chắc hẳn là một con sông không nhỏ.

“Mọi người đã tới.” Đốm lửa dừng lại cách họ không xa. Đó là một người phụ nữ cầm đèn lồng màu đỏ, chị ta vẫn sườn xám rất đẹp, tóc dài bay phất phơ, dung mạo không rõ lắm. Chị ta nói: “Mời đi theo tôi.”

Mọi người vội vàng theo sau người phụ nữ.

“Lễ tế thần sông mà các vị muốn tham gia sẽ diễn ra trong bảy ngày nữa.” Người phụ nữ rảo bước dẫn đầu, dáng điệu tha thướt, trông vô cùng thu hút. Có điều lúc này không ai còn tâm trạng theo đuổi những suy nghĩ linh tinh. “Các vị hãy đợi nhé, không lâu lắm đâu.... bảy người nữa, ước muốn của các vị sẽ được toại nguyện.”

Người phụ nữ nở một nụ cười, gương mặt nhợt nhạt trong bóng tối có gì đó ma quái: “Đây chính là nơi ở tạm thời của các vị, muốn gì có thể gọi người hầu. Trời sắp tối rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong, chị quay lưng, chậm rãi biến mất vào màn đêm.

“Mọi người chia nhóm đi, mỗi phòng trong thế giới của cửa thường chỉ ở được hai tới ba người, nếu ở đông quá sẽ xảy ra chuyện.” Người đang nói là một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi, Lâm Thu Thạch nhớ tên của gã hình như là Nghiêm Sư Hà. Nhìn dáng vẻ lão luyện kia không giống như lần thứ tư vào cửa, Lâm Thu Thạch thầm đoán có lẽ gã cũng là một người dẫn dắt.

Loáng một cái, mười hai người đã tự phân thành năm nhóm, đến khi Lâm Thu Thạch hoàn hồn, chỉ còn Cố Long Minh đang nhìn cậu mỉm cười.

“Anh à, chúng ta ở chung nhé?” Phải nói rằng khi một anh chàng lực lưỡng cao mét tám mặc váy ngắn gọi bạn là “anh à”, cảm giác đó thực không dễ chịu gì. Cố Long Minh bắt lấy cánh tay Lâm Thu Thạch, nũng nịu lắc tới lắc lui: “Được không nào, được không nào?”

Lâm Thu Thạch khóc nhọc nói: “Được được, đừng lắc nữa, tay tôi đau quá.”

Những người khác đều nhìn Lâm Thu Thạch với vẻ thương hại.

Cố Long Minh bật cười ha hả. Giọng hắn vốn dĩ vừa trầm vừa vang, giờ cố mè nheo làm nũng chỉ khiến người nghe rợn tóc gáy: “Tốt quá rồi...”

Cơ mặt Lâm Thu Thạch gần như cứng đò, cậu chưa bao giờ nhớ Nguyễn Nam Chúc như lúc này.

Dù chia thành sáu nhóm, nhưng trên thực tế, khu nhà có nhiều hơn sáu gian, đếm sơ một lượt thì chí tí có tới mười hai, mười ba phòng.

Nhưng khi Lâm Thu Thạch chọn hai gian phòng bất kỳ để quan sát sơ qua, cậu thấy chúng không có sự khác biệt gì lớn, ít nhất hiện giờ vẫn chưa phát hiện.

Bấy giờ đã muộn, Lâm Thu Thạch và Cố Minh Long bèn vào đại một gian phòng ở gần chính giữa hành lang.

Cách bài trí trong phòng cũng cùng phong cách với kiến trúc đình viện, tràn ngập phong vị xưa cũ. Nhưng vấn đề là, chỉ có một chiếc giường... tuy giường khá lớn, nhưng...

Lâm Thu Thạch liếc nhìn “nữ sinh trung học” bên cạnh.

Cố Long Minh bì nhìn bèn bật cười giòn giã, nói: “Thôi được, thôi được, đã nhận ra nhau rồi từ mai tôi sẽ không mặc đồ nữ nữa, anh đừng nhìn tôi như thế.”

Lâm Thu Thạch: “Đây không phải sở thích của cậu hả?”

Cố Minh Long: “Không.” Hắn vừa nói vừa cởi phát cái áo hở rốn ra: “Nhưng hôm nay mặc cũng cảm thấy khá thích, anh có muốn thử không?”

Lâm Thu Thạch lắc đầu, nghĩ thầm rằng không cần đâu nhé, tôi đây thử rồi, không vui gì hết, lại còn phải giả câm nữa.

Công cụ thắp sáng trong phòng chỉ có một chiếc đèn dầu.. Ngọn đèn tuy nhỏ nhưng rất sáng, khiến cả căn phòng sáng trưng, không rõ có bí quyết gì mà được như vậy.

Lâm Thu Thạch và Cố Minh Long nằm lên giường, Cố Long Minh nằm trong, Lâm Thu Thạch nằm ngoài.

“Anh giỏi lắm đúng không?” Cố Long Minh kéo chăn lên cao, chỉ để lộ cặp mắt đen, hắn nhìn Lâm Thu Thạch với vẻ tha thiết: “Anh phải bảo vệ tôi nhé.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
Lâm Thu Thạch nhìn lên trần nhà: “Tôi chỉ muốn bảo vệ nữ sinh cấp ba thôi.”

Cố Long Minh: “Vậy ngày mai tôi vẫn mặc...”

Lâm Thu Thạch: “...” Sau một hồi im lặng, cậu đành chấp nhận số phận: “Thôi được, thật ra tôi nghĩ cậu rất cần được bảo vệ.” Tuy cao hơn cả tôi, thân hình đô hơn tôi, nhưng ai bảo cậu có một trái tim mong manh dễ vỡ cơ chứ.

Hai người nhắm mắt lại, Lâm Thu Thạch nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nửa đêm hôm đó, khi đang mơ màng trong giấc mộng, Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng mõ cầm canh, bên ngoài có người rao: Nửa đêm canh ba, cẩn thận củi lửa.

Tiếng rao từ xa lại gần, rồi dần đi xa, đúng lúc Lâm Thu Thạch đang định ngủ tiếp, cậu bỗng nghe loáng thoáng có tiếng trẻ em khóc. Ban đầu Lâm Thu Thạch nghĩ đó là tiếng mèo kêu, bởi vì âm thanh quá nhỏ, nhưng thính lực nhạy bén khiến cậu nhanh chóng nhận ra điều bất thường... Bởi vì âm thanh này vang lên từ trong phòng họ.

Khi nhận thức được điều này, Lâm Thu Thạch lập tức tỉnh ngủ, cậu mở bừng mắt, nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Cố Minh Long. Tên này ngủ say như chết, rõ ràng chẳng hay biết điều gì.

Lâm Thu Thạch ngồi dậy, nhìn quanh, mau chóng tìm ra vị trí phát ra tiếng khóc. Không ngờ lại chính là ba lô của cậu.

Lâm Thu Thạch hơi lưỡng lự, rồi bật chế độ đèn pin trên điện thoại, tiến gần chiếc ba lô.

Khi vào cửa, cậu mang theo một chiếc ba lô du lịch màu đen, sức chứa của loại ba lô này rất lớn,bên trong đựng quần áo và một vài đồ dùng sinh hoạt, ngoài ra còn có một ít đồ ăn đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Lâm Thu Thạch mở chiếc ba lô, nhận ra ngay thứ đang phát ra tiếng khóc. Chính là cái xác trẻ sơ sinh mà cậu lấy được từ cửa Viện điều dưỡng Waverly Hills. Khi vào cửa, cậu để cái xác vào một chiếc hộp gỗ, lúc này, Lâm Thu Thạch chắc chắn âm thanh phát ra từ bên trong hộp.

Cậu hơi ngẩn người một chút, rồi lấy hộp gỗ ra khỏi ba lô, tiếng khóc tỉ tê của hài nhi vang lên từ bên trong hộp, nghe như tiếng mèo con, đầy dư vị tang tóc.

Tại sao cái xác đột nhiên phát ra tiếng khóc.... Lâm Thu Thạch cầm hộp trong tay, nhớ lại lời của Nguyễn Nam Chúc. Những vật phẩm mang từ trong cửa ra ngoài đều cực kỳ lợi hại, vào giây phút quan trọng sẽ phát huy tác dụng cứu mạng, bây giờ đột nhiên nó phát ra tiếng khóc, không lẽ là muốn nhắc nhở mình điều gì?

Lâm Thu Thạch miên man suy nghĩ, cầm chiếc hộp đi một vòng quanh phòng, mau chóng nhận ra vấn đề: Càng gần cửa ra vào, tiếng khóc của hài nhi càng nhỏ, dường như nó không thích thú với căn phòng này cho lắm.

Lâm Thu Thạch rùng mình, vội vàng gọi Cố Long Minh dậy.

“Sao thế?” Cố Long Minh mơ màng dụi mắt.

“Mau dậy đi, chúng ta đổi phòng khác.” Lâm Thu Thạch nói: “Mau lên!”

Cố Long Minh nháy mắt tỉnh ngủ, vội ngồi bật dậy: “Căn phòng này có vấn đề?” Hắn cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, liếc nhìn chiếc hộp trong tay Lâm Thu Thạch với vẻ hơi sợ sệt: “Cái gì đang khóc vậy...”

Lâm Thu Thạch nói: “Đừng hỏi nữa, nhanh cái chân lên!”

Cố Long Minh “ừ” một tiếng, không dám chần chừ thêm nữa, cuống cuồng lồng áo hở rốn và váy ngắn vào người.

Lâm Thu Thạch: “...” Cậu bắt đầu hối hận vì giục Cố Long Minh mặc quần áo.

Sau khi rời khỏi phòng, xác hài nhi quả nhiên không khóc nữa.

Cố Long Minh nói: “Giờ chúng ta đi đâu...muộn thế này...”

Lâm Thu Thạch không nói gì, cầm theo hộp gỗ dạo một vòng quanh hành lang, nhận thấy xác hài nhi chỉ có phản ứng với một số gian phòng nhất định. Bấy giờ đêm đã khuya, lang thang ở bên ngoài chắc chắn cực kỳ nguy hiểm. Lâm Thu Thạch bèn chọn một căn phòng mà hài nhi không khóc khi vào.

“Ngủ được chưa?” Cố Long Minh nằm lên giường, nhìn Lâm Thu Thạch đầy vẻ trông mong.

Lâm Thu Thạch đáp: “Ngủ đi.”

Cố Long Minh “ừ” một tiếng, ngả đầu ra gối một phát là ngủ luôn. Chưa đầy ba phút sau, bên cạnh Lâm Thạch đã vang lên tiếng thở đều đều.

Lâm Thu Thạch quả thực vô cùng khâm phục những người nói ngủ là ngủ, cậu thầm thở dài, cố gắng nhắm mắt lại. Từ đó cho tới sáng, Lâm Thu Thạch luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vì lo ngay ngáy nên cậu không dám ngủ say. Các cửa trước đây đều có Nguyễn Nam Chúc làm bùa hộ mệnh, cửa này thì không như vậy, Lâm Thu Thạch chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên dù đã chuẩn bị tâm lý, cậu vẫn có chút bất an.

Cũng may đến sáng, hôm sau không có chuyện gì xảy ra.

Mười hai người tham gia đúng giờ xuất hiện trong đại sảnh, bên trong đã bày sẵn đủ loại thức ăn nhẹ nóng hổi dành cho bữa sáng.

Sau khi nhận đồng đội thành công, cuối cùng Cố Long Minh cũng chịu bỏ bộ váy ngắn hở hang mà mặc quần áo bình thường. Phải nói tướng mạo của người này không tệ, thay đồ bình thường trông khá đẹp trai, lại thêm thân hình săn chắc, cũng thuộc dạng thu hút nữ giới. Nhưng ở đây, hắn chả hấp hẫn được ai, bởi vì hình ảnh váy ngắn nũng nịu của hắn đã khắc sâu trong trí nhớ của tất cả mọi người.

Mùi vị bữa sáng không tệ lắm, Cố Long Minh tỏ ra rất thích, ăn một mạch năm, sáu chiếc màn thầu to bằng nắm tay, hút hết hai bát cháo, chén thêm hai quả trứng vịt muối, trông mặt có vẻ thỏa thuê lắm.

So với biểu cảm rầu rĩ chán ăn của những người khác, Cố Long Minh chẳng khác nào một khách du lịch.

Lâm Thu Thạch thực sự khâm phục người có thần kinh thô như hắn.

Sau khi ăn qua loa bữa sáng, Lâm Thu Thạch tìm đại lý do để ra ngoài đi dạo. Cậu cố ý đến các căn phòng khiến xác hài nhi cất tiếng khóc để xem xét.

Các phòng này trông không có gì khác thường, có điều Lâm Thu Thạch vẫn tìm thấy một số điều khác lạ: Đó là những lỗ thủng li ti trên giấy dán cửa sổ.

Các lỗ này rất nhỏ, vị trí ở dưới thấp, không rõ xuất hiện từ lúc nào và vì sao mà có.

Ngoại trừ điều này, hầu như không thấy có gì bất thường.

Lâm Thu Thạch đang mãi suy nghĩ, chợt nhìn thấy mấy người hầu trong đại viện cầm đèn lồng màu đỏ đi ngoài.

Cậu suy nghĩ một láy, tiến bước lại gần hỏi họ đi đâu.

Đám người hầu đáp rằng lễ tế thần sông sắp đến, đường phố cần được trang hoàng, cho nên mỗi nhà trong thị trấn đều phải treo đèn lồng đỏ.

Lâm Thu Thạch hỏi: “Lễ tế thần sông? Đó là ngày lễ như thế nào vậy?”

“Đó là ngày chúc mừng ngày sinh của thần sông.” Người kia trả lời một cách đúng mực, “là một ngày lễ cực kỳ trọng đại của thị trấn này.”

Khi mới đến, người phụ nữ kia có nhắc tới lễ tế thần sông, xem ra lễ thần sông này chắc chắn có liên hệ với chìa khóa.

Lâm Thu Thạch đang suy nghĩ, chợt cảm thấy ai đó vỗ tay mình, cậu quay ra nhìn, thấy Cố Long Minh đang ngó nghiêng, hỏi: “Sao rồi, Lâm Lâm, có manh mối gì không?”

Lâm Thu Thạch đáp: “Vẫn chưa.”

Cố Long Minh hơi thất vọng nói: “Không sao, mới ngày đầu tiên, đừng nóng vội.”

Lâm Thu Thạch bảo: “Tôi không nóng vội.” Nóng vội cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ tự giày vò bản thân.

Cố Long Minh nói: “À phải, anh có cảm thấy có gì đó không ổn không?”

Lâm Thu Thạch nói: “Cái gì không ổn cơ?”

Cố Long Minh đáp: “Thì là... phong thủy của cái phòng đó.”

Lâm Thu Thạch không hiểu lắm về phong thủy, nhưng nghe Cố Long Minh nói, dường như cậu cũng hơi hơi ngộ ra một chút, bèn hỏi: “Cậu nói kỹ hơn đi?”

Cố Long Minh đáp: “Phòng ốc thông thường xoay về hướng nam, quay lưng hướng bắc, cho dù không phải hướng nam, cũng sẽ cố gắng nằm ở hướng có nhiều ánh sáng mặt trời nhất. Nhưng căn phòng này không như vậy.”

Lâm Thu Thạch im lặng lắng nghe.

Cố Long Minh chỉ về hướng mặt trời: “Căn phòng này hướng về phía bắc, quay lưng lại hướng nam, cửa sổ đều hướng âm. Còn nữa, ban nãy tôi phát hiện...”

Lâm Thu Thạch: “Hửm?”

Cố Long Minh nói: “Một số vật bài trí quan trọng trong phòng đều ngược hướng dương trạch.”

Lâm Thu Thạch lờ mờ hiểu ra ý của Cố Long Minh: “Ý cậu nghĩa là... căn phòng này không phải là dương trạch?”

“Đúng.” Cố Long Minh gật đầu, nói tiếp: “Đúng là như vậy, thông thường, người ta chỉ làm vậy với âm trạch.” Âm trạch chính là nhà cho người đã chết.

Sắc mặt Lâm Thu Thạch trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info