ZingTruyen.Com

Kính Vạn Hoa Chết Chóc (Chương 80 - ...)

chương 100: Chu Như Viên

moonm0045

Vì Ngải Văn Thụy nói như vậy, nét mặt cả ba người đều trở nên nghi ngờ.

Lâm Thu Thạch nói: "Để tôi xem thử." Cậu đến gần bức tượng, thận trọng nắm một góc tấm vải trắng, khẽ vén lên.

Tấm vải được kéo xuống, để lộ thứ bên trong: Một bức tượng rất đẹp. Tượng tạc một cô gái đang nhìn xuống với khóe miệng mỉm cười, cô ta ngồi trên ghế, mặc váy dài, tóc rũ trên bờ vai, các đường nét thanh thoát, sống động như thật, thật đến mức có thể đứng dậy đi lại bất cứ lúc nào.

Cổ Long Minh không hiểu về nghệ thuật mà vẫn phải kinh ngạc khi thấy bức tượng, hắn trầm trồ: “Đẹp quá..."

Ngải Văn Thụy nhìn thấy bức tượng thì biến sắc, bất giác lùi lại hai bước, run rẩy nói: “Không... Không đúng!"

"Cái gì không đúng!" Lâm Thu Thạch nhìn cậu ta.

"Bức tượng này trước đây không giống như vậy!” Ngải Văn Thụy run sợ trước hình dáng bức tượng, cậu ta nói liến thoắng: “Ngày trước bọn em nhìn thấy rõ ràng tượng chỉ có cái đầu, làm gì có cơ thể!!

"Nghĩa là sao?" Cố Long Minh tròn mắt: “Ý chú mày nói bức tượng tự mọc thêm tay chân??"

"Đúng thế, bức tượng đã có thêm các bộ phận" Ngải Văn Thụy đáp: “Ngày trước khi bọn em cầu nguyện em khẳng định nó, nó chỉ có một cái đầu mà thôi

Nhưng bây giờ, bức tượng đã có cả cơ thể. Không những có cơ thể, khuôn mặt càng lúc càng giống con người hơn trước.

Lời của Ngải Văn Thụy khiến cho bức tượng đẹp đẽ bỗng thêm một chút màu sắc quái dị, thậm chí nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt tượng không hiểu sao có cái gì đó khiến người xem rợn gáy.

"Khi đó mọi việc xảy ra như thế nào, cậu kể chi tiết lại đi." Lâm Thu Thạch cứ cảm thấy Ngải Văn Thụy còn che giấu điều gì đó.

Ngải Văn Thụy thận trọng liếc nhìn bức tượng, hơi sợ sệt nói: “Mình đừng nói chuyện ở đây được không?"

"Được." Lâm Thu Thạch đồng ý, cậu cũng cảm thấy bức tượng này mang lại cảm giác khó chịu.

Vậy là cả ba rời khỏi căn phòng, khóa cửa lại như cũ.

Nhưng họ không biết rằng sau khi họ rời khỏi kho chứa đồ, khóa cửa lại, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt bức tượng dần biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng sắt đá. Đôi mắt làm từ thạch cao chầm chậm chớp một cái.

Lâm Thu Thạch và Ngải Văn Thụy quay trở lại phòng sinh hoạt.

Ngải Văn Thụy xoa xoa cánh tay, cậu ta vẫn còn rất sợ, chốc chốc lại lia mắt về phía kho chứa đồ, như sợ bức tuợng sẽ có biến hóa gì đó.

"Khi đó, nhóm các cậu đã tiến hành nghi thức gì?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Do chị khóa trên dạy bọn em!" Ngải Văn Thụy nói: "Chị ấy đưa bọn em một con búp bê gỗ, bảo bọn em nhỏ máu lên, sau đó cầu nguyện với bức tượng...”

Chi khóa trên?" Lâm Thu Thạch nói: "Hiện giờ cô ta ở đâu?”

Ngài Văn Thụy liếc nhìn đồng hồ, nói: "Giờ này có lẽ ấy vẫn đang trên lớp."

"Cô ta không bị sao à?" Cố Long Minh cảm thấy hơi khó tin. Trong mấy mô típ kiểu này thì người đầu tiên khởi xướng mọi chuyện sẽ chết nhanh nhất chứ nhỉ?"

Ngải Văn Thụy không biết nói gì trước sự thẳng thắn của Cố Long Minh.

"Xảy ra biết bao nhiêu chuyện như vậy, mà cậu chưa từng đến hỏi cô ta lần nào?" Lâm Thu Thạch cảm thấy thật vô lý: "Chắc chắn cô ta biết điều gì đó chứ?"

"Bọn em đứa nào cũng sợ gần chết, ngay để tụ họp còn không dám." Ngải Văn Thụy gượng cười: “Nếu không phải vì em và bọn Tiểu Hòa chung lớp, e rằng cũng không muốn gặp nhau." Nhắc đến Tiểu Hòa, sắc mặt của Ngải Văn Thụy hơi buồn bã, có lẽ từ cái chết của Tiểu Hòa, cậu ta không khỏi liên tưởng đến tương lai của chính mình.

Nếu không sớm giải quyết chuyện này, cái chết đến với Ngải Văn Thụy chỉ là chuyện sớm muộn.

Đi tìm cô ta thôi." Lâm Thu Thạch nói, “chắc chăn đó là nhân vật quan trọng. Với cả," cậu rút từ trong túi ra một bức ánh "cậu biết người trong ảnh này không?"

"Biết ạ." Ngải Văn Thụy chỉ liếc sơ một cái là có câu trả lời: “Đó... đó chính là ba đứa đầu tiên nhỏ máu lên tượng gỗ."

"Còn cậu này thì không nhỏ máu?" Lâm Thu Thạch nhớ trong ảnh vẫn còn một người may mắn sống sót.

"Không." Nói đến đây, Ngải Văn Thụy dường như cảm thấy hơi kỳ lạ: "Không đúng... cậu ta thân với chị khóa trên nhất, lúc đó cũng có mặt tại sao lại không tham gia?" Ngải Văn Thụy lắc lắc đầu, nghĩ không ra: “Thật ra khi ấy em không chú ý lắm.."

Lâm Thu Thạch nhìn đồng hồ, tiết học cuối cùng của hôm nay sắp kết thúc, màn đêm sắp buông xuống. Khi đêm xuống, họ không thể đi đâu được, Lâm Thu Thạch bèn nói: "Cậu mau dẫn bọn tôi đến gặp chị khóa trên ấy, tôi muốn nói chuyện với cô ta."

Ngải Văn Thụy gật gật đầu.

"Chị khóa trên" cũng học khoa Điêu khắc, là sinh viên năm tư. Chỗ cô gái đang học ở gần sân thể dục, cho nên họ không phải cuốc bộ quá xa.

Khi đến bên ngoài giảng đường, Lâm Thu Thạch nghe tiếng chuông hết giờ vang lên, sau đó các sinh viên lũ lượt đi ra khỏi phòng.

Ngải Văn Thụy nghển cổ nhìn vào trong lớp một lúc lâu mà không tìm được người. Cậu ta có chút nghi hoặc lâm bẩm: “Không lẽ chị ấy trốn tiết, hay đã xảy ra chuyện gì."

Lâm Thu Thạch nói: "Tìm một sinh viên hỏi thử xem.”

"Ừm." Ngải Văn Thụy gật gật đầu, giơ tay cản một sinh viên tình cờ đi ngang qua, hỏi: “Anh ơi, cho hỏi anh có quen Chu Như Viên không?" Chu Như Viên là tên của người chị khóa trên mà Ngải Văn Thụy kể.

"Ai cơ?" Sinh viên kia ngẩn ra: "Không biết."

Ngải Văn Thụy sững nguời: "Anh không biết chị ấy". Cậu ta chợt có dự cảm không lành, vội níu một sinh viên khác, tiếp tục hỏi người nọ có quen Chu Như Viên

Ai Ngờ hỏi liền bốn, năm sinh viên từ trong phòng đi ra, nhưng chỉ nhận lại toàn những cái lắc đầu, rằng trong lớp này, không có nữ sinh viên nào tên Chu Như Viên cả.

Bấy giờ, Ngải Văn Thụy mới hoảng hồn, da gà da vịt nổi khắp toàn thân, sắp sửa không thể trụ được nữa: “Sao có thể... sao họ lại không biết, rõ ràng chị ấy cùng học chung với họ mà!"

Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ một lát, bèn đi vào trong lớp, tìm giảng viên, hỏi ông có biết Chu Như Viên hay không.

Ai ngờ thầy giáo nghe thấy cái tên này liên biến sắc, hỏi:"Anh là ai, vào trường tôi hỏi chuyện này có ý đồ gì?!”

"Chúng tôi được nhà trường mời đến để điều tra những cái chết gần đây trong trường." Lần này, thân phận mà NPC trao cho họ quả thực giúp ích rất lớn, Lâm Thu Thạch ôn tồn giải thích: “Thầy biết Chu Như Viên đúng không? Có thể nói cho chúng tôi biết chuyện liên quan đến cô ấy không?"

Thầy giáo hơi ngần ngừ, nói ngắt quãng: “Chuyện...chuyện của em ấy trong trường ngày trước... thật ra rất nhiều người biết. Về sau, có thêm nhiều khóa sinh viên mới nhập học, lâu dần không còn ai biết nữa.”

Ngải Văn Thụy đã nghe ra hàm ý của thầy giáo, cậu ta kinh hãi nói: “Không lẽ Chu Như Viên đã...”

"Đúng thế, em ấy đã chết,” thầy giáo nói, "được hơn năm năm rồi."

Ngải Văn Thụy nghe xong, cả người run bần bật vì quá khiếp hãi.

Cố Long Minh sợ cậu ta lại bật khóc, bèn vội nắm lấy vai cậu nhóc mà an ủi: "Không sao, đừng lo quá, còn có bọn anh đây nè."

Ngải Văn Thụy thút thít nói "vâng".

"Rốt cuộc cô gái đó đã gặp phải chuyện gì?" Lâm Thu Thạch hỏi

"Em ấy là sinh viên khoa Điêu khắc.” Thầy giáo đáp: "Khi đó em ấy tham gia một cuộc thi ở bên ngoài, nhưng không đạt được thành tích nên rất sốc, cuối cùng đã tự sát."

Lời kể rất vắn tắt, nhưng nhìn biểu cảm của thầy giáo, có thể thấy chuyện của Chu Như Viên chắc chắn không chỉ có vậy, bởi vì khi nói những điều này, trông ông có vẻ gì đó sợ hãi và không muốn bàn luận sâu thêm.Bạn đang đọc truyện tại webtruyenonline.com

Thầy giáo đáp: “Tôi cũng không rõ lắm..." Có vẻ thầy giáo không muốn nhắc lại nữa.

"Nếu sự việc lần này không giải quyết triệt để, sẽ có thêm nhiều sinh viên bị hại." Lâm Thu Thạch nói: "Có thật thầy không biết? Các sinh viên kia đều mới hai mươi tuổi đầu mà đã phải chết thảm...” Câu nhìn sang Ngải Văn Thụy thằng nhóc này lại bắt đầu chảy nước mắt.

Không rõ là nhờ vào lời của Lâm Thu Thạch, hay do nước mắt của Ngải Văn Thụy, cuối cùng thầy giáo đá hé lộ sự thật: “Em ấy tự sát ngay trong trường.”

"Trong trường?" Lâm Thu Thạch hơi kinh ngạc.

"Đúng vậy, trong trường, và lại cách thức... hơi kỳ đi." Thầy giáo nói: "Việc không đạt giải là một cú sốc lớn với em ấy. Sau khi cứa cổ tay, em ấy nhỏ máu của mình lên tác phẩm... Đến khi có người phát hiện, em ấy đã đi rồi."

Nói đến tác phẩm, Lâm Thu Thạch lập tức nhớ tới bức tượng trong kho chứa đồ, vội hỏi: “Thầy đã từng nhìn thấy tác phẩm của cô ấy chưa?".

"Nhìn thấy một lần.” Thầy giáo nói: "Đó là một bức tượng cô gái, rất đẹp, nhưng tượng thiếu đi cái thần, không được giải cũng phải thôi."

Thầy giáo thở dài, giọng nói pha chút nuối tiếc: “Em ấy một tài năng trẻ có triển vọng, vậy mà ra đi quá sớm, thật đáng tiếc." Nói xong, ông nhìn đồng hồ, bảo: "Tôi phải đi trước đây.”

"Cảm ơn thầy." Lâm Thu Thạch cảm tạ những thông tin quý báu của thầy giáo.

Thầy giáo gật gật đầu, rồi cầm cặp rời khỏi phòng học.

Từ khi biết “chị khóa trên" không phải là người, Ngải Văn Thụy cứ ngây ra như phỗng. Lúc thầy giáo đi rồi, Cố Long Minh vỗ vào lưng cậu ta đánh đét, nói: “Anh bạn, vẫn ổn chứ?"

"Em không ổn...” Ngải Văn Thụy nói.

"Cô ta trà trộn vào nhóm của em bao lâu rồi?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Em không biết, không nhớ nữa." Ngải Văn Thụy đáp: "Hình như ban đầu gặp cô ta trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, bọn em còn nói đùa là chị mê điêu khắc đến độ lấy phòng sinh hoạt câu lạc bộ làm nhà à..." Cậu ta rùng mình: “Đúng thế, cô ta không phải con người, coi nơi đó như nhà cũng là chuyện bình thường mà."

Lâm Thu Thạch chẳng biết nên nói gì, cậu nhìn sắc trời: "Đi ăn tối đã, sau đó về phòng bàn tiếp."

Ba người đến căng tin ăn đại chút gì đó.

Dọc đường đi, Ngải Văn Thụy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, mãi tới khi ăn xong, cậu ta mới ngập ngừng nói: “À mà, đêm nay mấy anh ngủ ở đâu vậy?"

"Thì ký túc xá của trường đó.” Cổ Long Minh hiểu Ngải Văn Thụy: "Chú mày muốn gì? Chẳng lẽ định đến ngủ chung với bọn anh?"

"Không được ạ?" Ngải Văn Thụy hỏi: "Anh không thể ban ngày thì đòi em kè kè bên cạnh, đến tối không cần nữa lại bỏ rơi em, chẳng lẽ anh máu lạnh đến thế?" Khi nói, cậu ta có vẻ rất kích động, khiến những sinh viên xung quanh đều quay ra nhìn họ bằng ánh mắt kỳ dị.

Dù gì cũng là trường nghệ thuật, gay hay les đều nhan nhản, đương nhiên mọi người sẽ suy nghĩ theo hướng đó.

Cố Long Minh: "Không phải anh bỏ chú mày..." Nói xong, hắn cảm thấy hơi sai sai, vội vã giải thích: “Nếu chú mày muốn, thì đến ngủ chung với bọn anh đi!"

"Vậy thì tốt quá a!" Ngải Văn Thụy nói: “Coi như em thiệt thòi đến ngủ chung với mấy anh.”

Lâm Thu Thạch nhìn khuôn mặt méo xẹo của Cố Long Minh, cảm thấy hơi mắc cười.

Ăn cơm xong, họ trở về ký túc xá. Những người khác cũng lần lượt trở về, có người vào phòng ngay, có người đứng trên hành lang hóng gió.

Nhìn vẻ mặt của họ, có thể thấy mấy ngày hôm nay công việc điều tra không được thuận lợi lắm.

Lâm Thu Thạch thì cảm thấy nhóm họ rất ổn, bởi vì ít nhất đã tìm thấy nhân vật có tính chất quan trọng trong vụ này: Một bà chị năm tư không nên tồn tại.

"Ô, đây là ai vậy?" Tả Ty Ty, cô gái xinh đẹp mà Lâm Thu Thạch cảm thấy có đôi chút ấn tượng, thấy họ đưa Ngải Văn Thụy về thì hiếu kỳ hỏi: "Mấy anh dắt cả N... dắt cả sinh viên về ư?" Chắc cô định nói là NPC, nhưng lời tới miệng cậu ta lại nuốt xuống.

"Ừm." Lâm Thu Thạch đáp: "Cố Long Minh vừa ý cậu ta."

Cổ Long Minh: "???"

"Ồ! nhàn nhã vui thú quá nhỉ." Tả Ty Ty liếc Cố Long Minh một cái: “Chú ý giữ gìn sức khỏe nha thanh niên."

Cổ Long Minh không còn lời gì để nói, bèn quay sang tròn mắt với Ngải Văn Thụy. Cậu ta tự nhiên bị lườm thì nghệt mặt ra, định giải thích, lại thấy Cố Long Minh vẫn nhìn mình chằm chặp nên đành ấm ức im lặng.

Ba người trở về phòng, Lâm Thu Thạch tắm rửa thay đó qua loa, rồi bắt đầu hệ thống lại các manh mối tìm được.

Người chị khóa trên không phải người, trà trộn vào Câu lạc bộ Điêu khắc của Ngải Văn Thuy, rồi dụ dỗ đám sinh viên cầu nguyện trước bức tượng kỳ quái. Rốt cuộc nguyện vọng đã được thực hiện, nhưng cái giá phải trả quá đắt. Họ đều đã mất mạng.

Trong phòng có bốn chiếc giường, Ngải Văn Thụy ngồi trên giường của Cố Long Minh. Cậu ta tựa người vào chăn, vẻ mặt như sắp tắt thở đến nơi.

Cố Long Minh không biết lấy đâu ra một quả cà chua, đang vừa gặm vừa nói: “Tóm lại khi đó chú mày đã ước cái gì?"

"Em ấy à?" Ngải Văn Thụy đáp: "Em ước giống bọn nó thôi.."

"Giống? Cổ Long Minh nói: “Vậy là chú mày cũng đoạt giải thưởng rồi à?"

"Không." Ngải Văn Thụy thật thà đáp.

"Không à?" Cố Long Minh cảm thấy khó tin: “Không lẽ lực lượng siêu nhiên cũng không giúp chú mày đoạt nổi giải thưởng? Chú mày kém thế cơ à."

"Không phải em kém," Ngải Văn Thụy nói, mà vì em không tham gia cuộc thi." Cậu ta thở dài: “Nếu không anh nghĩ giờ này em vẫn còn ngồi đây nói chuyện với anh chắc?"

Những người đoạt giải lần lượt mất mạng, lại còn chết một cách thê thảm, nếu Ngải Văn Thụy tham gia cuộc thi, làm sao còn sống sót đến tận nửa năm sau.

Tuy vậy, mặc dù điều ước của cậu ta không được thực hiện, nhưng thứ đó dường như đang ngày một mạnh lên, thậm chí đang cố ra tay với Ngải Văn Thụy.

Lâm Thu Thạch đang cúi đầu xem bức ảnh, nói: “Người may mắn sống sót trong ảnh tên là Châu Hàm Sơn đúng không?" Cậu đã tìm thấy thông tin về người này trong tập tài liệu của thư viện.

"Đúng a." Ngải Văn Thụy gật gật đầu: “Bốn đứa tụi nó rất thân nhau, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."

Cậu ta nghĩ một lát: “Nhưng lần đó có một chi tiết rất là kỳ quái."

"Chi tiết gì?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Cậu ta không tham gia trò chơi." Lúc trước, Ngải Văn Thụy đã từng nhắc đến chuyện này, nhưng bây giờ cậu ta kể chi tiết hơn: "Thật sự bây giờ nghĩ lại mới thấy kỳ, bởi vì ban đầu chính cậu ta là người khởi xướng trò chơi."

"Vậy bây giờ thằng nhóc đó ở đâu?” Cố Long Minh hỏi.

"Chắc vẫn còn ở trường” Ngải Văn Thụy đáp: "Giờ đang năm ba, sắp phải làm tác phẩm tốt nghiệp, rồi bắt đầu tìm việc mọi người ai cũng bận, nên chắc cậu ta vẫn ở trường."

"Chắc chắn cậu ta biết chuyện gì đó." Lâm Thu Thạch nói:"Người này biết đầu còn có quan hệ với Chu Như Viên."

Ngài Văn Thụy gật gật đầu: “Có điều nhắc tới chuyện này, chắc chị khóa trên sẽ không tìm tới vào giờ này đâu anh nhỉ..."

Cố Long Minh và Lâm Thu Thạch nghe vậy đều không đáp, bởi vì không ai dám chắc chuyện đó.

Đêm mỗi lúc một khuya, cả ngôi trường bị bóng tối bao trùm.

Ngải Văn Thụy đã lên giường năm từ lâu, lăn qua lộn lại trằn trọc mãi mà không thể ngủ được. Lâm Thu Thạch cũng không buồn ngủ lắm, nhưng cậu không ưa trở mình, bởi vì lật qua lật lại chỉ càng làm bản thân tỉnh hơn.

Hai người đều không ngủ được, nhưng Cố Long Minh không hể bị ảnh hưởng, chẳng mấy chốc, trong phòng đã vang lên tiếng thở đều đều của hắn.

Anh ngủ chưa ạ?" Ngải Văn Thụy khẽ hỏi.

Lâm Thu Thạch im lặng giây lát: “Vẫn chưa."

Ngải Văn Thụy: "Em không ngủ được, làm sao bây giờ.."

Lâm Thu Thạch: "Nhắm mắt lại, đừng chơi điện thoại, một lát sẽ ngủ thôi."

Văn Thụy nói: “Em sợ cô ta đến tìm em."

Lâm Thu Thạch: "Cậu không ngủ thì cô ta sẽ không đến tìm?"

Ngải Văn Thụy: "..." Cũng đúng.

"Ngủ đi." Lâm Thu Thạch nói: “Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi."

Không biết có phải những lời này của Lâm Thu Thạch đã khiến cho Ngải Văn Thụy thoải mái hơn không, cậu ta trở mình mấy cái, rồi không thấy động đậy gì nữa, chắc đã ngủ rồi.

Lâm Thu Thạch nhắm hờ hai mắt, nửa mê nửa tỉnh. Ở trong trạng thái này thì chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến cậu choàng tỉnh ngay.

"Cục cục." Tiếng động rất khẽ khiến Lâm Thu Thạch thức giấc. Cậu mở mắt ra trong bóng tối, nhìn về nơi phát ra âm thanh... đó là trên trần nhà.

Âm thanh này có lẽ phát ra từ phía trên của trần nhà nên nghe không rõ ràng lắm. Nếu ở tầng một thì còn có thể nghi là người trên tầng hai đang đi lại, nhưng phòng họ nằm ở tầng hai, điều đó có nghĩa là, phía trên... không thể có người.

“Cục cục.” Âm thanh trên trần lại vang lên.

Lâm Thu Thạch cảm thấy âm thanh này hơi rợn người, bởi vì nó giống như có người phủ phục trên trần nhà như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cậu chợt nghĩ ra một điều, vội trèo xuống giường, đến lay Ngài Văn Thụy dậy.

Ngài Văn Thụy mơ mơ màng màng tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt gần trong gang tấc của Lâm Thu Thạch, suýt nữa đã buột miệng hét lên, cũng may Lâm Thu Thạch bịt miệng cậu ta lại.

"Xuống giường đi." Lâm Thu Thạch thì thầm vào tai cậu:"Không được nói chuyện, không được phát ra tiếng động."’/

Ngải Văn Thụy gật đầu như máy, rõ ràng cậu ta đã nghe thấy âm thanh rất nhỏ vọng tới từ trên đỉnh đầu, âm thanh này chắc chắn không phải do con người, nếu đã không phải người thì... Ngải Văn Thụy hoảng hốt bò dậy, vội vã tụt xuống.

Ngài Văn Thụy vừa tụt khỏi giường thì trần nhà vang lên một tiếng động mạnh. Lâm Thu Thạch ngẩng lên nhìn, phát hiện trần phòng bị một bức tượng cực lớn đập thủng. Đó một bức tượng bán thân, rơi thẳng xuống giường của Ngải Văn Thuy, khiến các thanh giường bằng sắt bị biến dạng.

Có thể thấy nếu Ngải Văn Thụy vẫn còn nằm trên giường, chắc chắn đã lành ít dữ nhiều.

"Má nó!” Cổ Long Minh bị tiếng động lớn làm giật minh tỉnh dậy, hắn mở mắt hỏi: “Chuyện gì vậy?!"

Lâm Thu Thạch nói: "Mau ra đây... có chuyện rồi."

Cố Long Minh vội ngồi dậy, lúc đó mới nhìn thấy trần bị thủng một lỗ lớn, nhưng chuyện đó chưa là gì, điều kinh khủng nhất là hắn chính mắt trông thấy bên mép lỗ thủng thò ra một đôi mắt đen sì. Đôi mắt không có chút lòng trắng nào mà toàn bộ bị con ngươi màu đen chiếm trọn, quét cái nhìn đe dọa xuống bên dưới.

Đôi mắt quan sát một lượt căn phòng, duờng như không tìm thấy thứ mình muốn, con ngươi lóe lên những tia phẫn nộ, rồi biến mất vào bóng tối.

Ba người ở dưới không ai dám nói gì, Cố Long Minh nhìn trân trân cái lỗ một lát, cuối cùng thốt lên rằng: “Như này thì tiên sư nhà nó, ai mà ngủ được nữa?”

"Em không thể ngủ tiếp nữa...” Ngải Văn Thụy lại sắp khóc.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
"Tìm phòng khác thôi," Lâm Thu Thạch liếc Ngải Văn Thụy một cái, "trời sắp sáng rồi."

Cũng may vẫn còn nhiều phòng trống.

Ba người lẳng lặng thu dọn đồ đạc, chuyển đến một căn phòng khác, Dĩ nhiên trước khi dọn đi, Lâm Thu Thạch đã kiểm tra bức tượng rơi trên giường Ngải Văn Thụy. Cậu phát hiện bức tượng này gần như giống hệt tượng ở thư viện...

Lâm Thu Thạch nghĩ thầm làm ma cũng chẳng dễ dàng gì, để giết một người thôi mà phải bỏ bao công sức lặn lội đường xa khuân bức tượng đến đây.

Ba người chuyển phòng xong là thức luôn đến sáng.

Ngải Văn Thụy ngồi bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.

Cổ Long Minh hỏi cậu ta đang nghĩ gì.

"Em đang nghĩ, giá mà khi đó chọn một điều ước khác thì tốt biết mấy." Ngải Văn Thụy nói: “Anh nói xem, nếu em ước được trường sinh bất tử...”

Cổ Long Minh: "."

"Có phải là lãi to không chứ??" Ngải Văn Thụy tiếc hùi hụi.

"Đúng thế” Cổ Long Minh ném một câu: “Nhưng chú mày nghĩ đi, sống có rất nhiều kiểu sống. Làm người thực vật cũng là sống đấy."

Ngải Văn Thụy:"Cũng phải." Cậu ta lại trở nên rầu rĩ:"Đáng lẽ em không nên trêu chọc thứ này, cho dù là nam chính phim kinh dị thì phần lớn cũng không có kết cục tốt đẹp gì mấy."

Cố Long Minh vỗ vai cậu ta:"Huống hồ chắc gì chú mày đã là nam chính."

Ngải Văn Thụy: "Anh làm em khóc mất."

Cố Long Minh vội bổ sung: “Dù không được làm nam chính cũng phải là thứ chính!"

Ngải Văn Thụy: ".." Nhưng thứ chính trong phim kinh dị càng về cuối phim càng chết thảm hơn đó anh?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com