ZingTruyen.Com

Kieu Ty Tam Cua Nang Khong The Chua Ta Sao Bhtt Tu Viet Hoan

Thúy Vân ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, trầm tư nhìn mảnh ruộng lớn trước mắt đã được nàng làm tốt, mở bầu nước ra uống một ngụm, trong đầu chính là đang suy nghĩ đến ruộng dưa hấu sai trĩu quả không khỏi tự mình cười hề hề.

Thúy Kiều đem hạt giống dưa hấu đã gieo xong tiến lại bóng cây nơi Thúy Vân ngồi. Tay ngọc cầm lấy bầu nước trên tay Thúy Vân đưa lên uống từng ngụm. Thúy Vân có chút không làm chủ được mà nhìn theo nàng, y phục Thúy Kiều mặc khác với thường ngày, một mảng lục y tươi mát. Người đẹp vì lụa hay lụa đẹp vì người cũng không quá quan trọng, Thúy Vân nàng chỉ muốn ngây ngốc ngắm nhìn nữ nhân đối diện.

Thuý Kiều cầm bầu nước nhỏ nhẹ uống từng ngụm nhỏ, tóc mai lả lướt trên sườn mặt được nàng vén ra sau tai, giọt mồ hôi đọng trên cái cổ trắng nõn từng chút một chảy xuống.

Thúy Vân nuốt một ngụm, đưa khăn tay cho Thúy Kiều.

" Kiều tỷ, trời lại nhiệt, không cần ra đây tiếp ta"

Thúy Kiều không trả lời nàng, cầm lấy khăn tay vì nàng lau đi mồ hôi trên trán.

" Ngươi không cần vì ruộng dưa hấu mà tự mình cực khổ, có thể sai người làm"

Thúy Vân lắc lắc đầu.

" Tự mình nếm thành quả là điều vui sướng nhất"

Thúy Kiều nhẹ thở dài, ngày ngày chỉ biết dưa hấu, nàng với dưa hấu cái nào quan trọng hơn?

Có chút tức giận tên đầu gỗ không hiểu ý nàng, từ lúc hai người thành thân, Thúy Kiều chính là có chuyện vẫn chưa thể nguôi giận .

Đem cánh tay vuốt nhẹ sườn mặt Thúy Vân, môi anh đào khẽ cắn nhẹ tai nàng.

Thúy Vân ăn đau giật mình lui lại.

" Kiều...Kiểu tỷ!?"

Thúy Kiều khẽ nhăn mày, hai tay ôm cánh tay của Thúy Vân , bất mãn mà nhìn chăm chăm nàng.

" Vân Vân, ngươi còn chưa muốn viên phòng?"

Thúy Vân mặt đã mau đỏ, đem tay mình từ Thúy Kiều thu về.

" Ta...Kiều tỷ ..cái gì viên phòng? Chúng ta mau trở về đi thôi! "

Bỏ lại một câu, nàng không phân biệt phương hướng dùng hết sức bình sinh chạy trốn Thúy Kiều.

Thúy Kiều phì cười, nụ cười tựa như bạch liên hoa trông theo bóng lưng khuất dần dưới tán cây.

" Đồ nhát gan "

-------------------------------------------------------

Một tháng trước

Hai nữ nhân mặc hỷ phục song song tiến đến bái đường.

Nhất bái thiên địa!

Cảm tạ trời cao cùng đất dày đem tơ duyên này đến cho hai ta giữa vạn người.

Nhị bái cao đường !

Kính cha, kính mẹ có ơn sinh thành, dưỡng dục .

Thê thê giao bái

Ta cùng tỷ cúi đầu giao nhau, từ nay ta đối tỷ là thê tử, tỷ cũng đối ta là thê tử. Hai ta từ nay nguyện kết tóc đến bạc đầu.

Nghe không dưới đài đông đúc khách khứa, người người đem hai ta mắng chửi. Tỷ mặt đối mặt với ta qua lớp khăn voan mỏng khẽ cong môi đỏ, đem trán cụng vào trán ta.

Tiếng mắng chửi chính là thay cho lời chúc phúc .

Lễ bái đường kết thúc, Thúy Vân cùng Thúy Kiều cùng nhau tiến đến hỷ phòng. Hai người ngồi đối diện bên giường một lúc lâu, Thúy Kiều chủ động vén khăn voan của Thúy Vân lên. Bắt gặp ánh mắt đang đắm chìm nhìn nàng, toàn thân bất động, lệ từ hai khóe mi lăn dài xuống gò má từng giọt, từng giọt làm nhòe đi lớp trang điểm.

" Đừng khóc, ta ở ngay đây, Vân Vân"

Thúy Vân không dám chạm vào Thúy Kiều, cũng không dám vén khăn voan, chỉ ngây ngốc ngồi đó nhìn. Nàng sợ...nàng sợ cảnh vật cùng con người hiện hữu trước mặt là ảo mộng của riêng nàng, nàng chạm vào liền sẽ biến mất.

" Tỷ...Kiều tỷ..."

" Ta ở đây"

Thúy Kiều nắm lấy hai tay đang run rẩy của Thúy Vân, dùng lời nói ân cần cùng hành động để trấn an nàng.

Thúy Vân bị nỗi ám ảnh về nàng dày vò ,đến hiện tại như hài tử được thụ sủng nhược kinh mà kinh sợ.

Đem bàn tay phải của Thúy Vân qua lớp khăn voan chạm vào má nàng.

Vân Vân có cảm nhận được hơi ấm cùng sự hiện hữu của ta không?
Hiện tại không phải là ảo mộng, ta hiện hữu ở nơi này, cùng muội một chỗ.

Như cảm nhận được hơi ấm qua truyền qua lòng bàn tay, sự mềm mại cùng mùi hương quen thuộc chiếm lấy xúc giác cùng khứu giác, nàng lấy lại can đảm nuốt xuống một ngụm nước bọt, vén lên khăn voan của Thúy Kiều.

Thúy Kiều nở nụ cười đưa tay vén tóc mai của Thúy Vân sang một bên, tâm trí không ngừng tán dương.

Cảm ơn muội đã vì ta làm hết thảy, vì ta ngậm đắng nuốt cay. Còn một điều nữa, cảm ơn muội vì đã yêu ta, Vân Vân.

Mạch cảm xúc trào dâng bị tiếng uỳnh uỳnh ngoài cửa cắt đoạn. Thúy Kiều chỉ chấp niệm lắc đầu

Là nháo động phòng

Tiểu Ngọc xông pha vào trước đem tầm mắt chuyển đến Thúy Vân, thấy trên khóe mắt nàng còn đọng lại lệ mà ươn ướt liền cười xấu xa chạy lại.

" Ai nha, đại nhân của ta như vậy là nằm dưới a? Uổng công ta tin tưởng ngươi nha"

Hoạn Thư cùng Đạm Tiên theo sau đi vào cũng không nháo như Tiểu Ngọc, chỉ cùng Thúy Kiều trò chuyện. Tiểu Ngọc nhân lúc ba nàng không để ý, lấy trong tay áo quyển xuân cung đồ đưa cho nàng.

" Đại nhân, người phải học cho tốt, sắp đến khắc động phòng rồi"

Thúy Vân ngơ ngác gặng hỏi lại Tiểu Ngọc

" Xuân cung đồ thư? Là cái gì?....Tiểu Ngọc... "

Chưa kịp hỏi Tiểu Ngọc đã chạy đến chỗ Thúy Kiều. Nàng thở dài nhìn chăm chăm vào cuốn thư một hồi, cuối cùng vẫn mở ra .Một trang, hai trang, ba trang ,... mặt nàng đỏ đến không thể đỏ hơn.

Tiểu Ngọc! Ngươi cho ta đọc cái gì !?

Đưa mắt liếc sang Tiểu Ngọc, miệng không ngừng đem nàng mắng chửi.

Tiểu Ngọc cảm nhận được sát khí liền cười cười, nháy mắt một cái bỏ chạy thoát thân.

Hoạn Thư lắc lắc đầu, cũng cười thật vui vẻ.

" Ngươi cũng thật là tùy hứng"

Thúy Kiều đưa cho hai nàng chiếc hộp gỗ, còn cẩn thận dặn đừng vội mở cho đến lúc trở về.

Hai nàng gật gù xoay gót đi ra ngoài, cũng không muốn làm lãng phí đến thời khắc động phòng của Thúy Kiều cùng Thúy Vân. Trước khi đi, Hoạn Thư ngoái đầu nhìn lại, đem khoảnh khắc mặc hỷ phục của Thúy Vân in sâu vào trí nhớ, chuyển ánh mắt sang Đạm Tiên, tay nắm chặt lấy tay nàng, mỉm cười đến xán lạn.

Đạm Tiên như đoán ra tâm tư của Hoạn Thư liền đem tay của mình thu lại , không muốn cho nàng chạm vào.

" Ngươi đau lòng vì thấy Vân tỷ thành thân? "

Hoạn Thư bất ngờ hôn vào má Đạm Tiên một cái, vết son hằn lại trên má nàng. Đạm Tiên ngượng ngừng cắn môi đỏ, xoay người quyết định không để ý đến nàng.

Hoạn Thư đuổi tới cầm lấy cổ tay Đạm Tiên đem thân nàng ôm trọn trong lòng.

" Ta nghĩ, ngươi mặc hỷ phục khẳng định rất đẹp, ta muốn xem"

" Ai muốn mặc cho ngươi xem!"

"..."

-----

Thúy Kiều đem bầu rượu rót vào hai chén, đưa cho Thúy Vân một chén.

" Vân Vân lại đây, chúng ta uống rượu giao bôi"

Thúy Vân giật mình trên tay cầm cuốn xuân cung đồ chút nữa đem ném xuống đất. Nàng vụng về nhét xuân cung đồ thư xuống dưới gối, nhanh nhẹn hướng bên cạnh Thúy Kiều ngồi xuống, hai tay nhận lấy chén rượu từ Thúy Kiều.

Sau khi uống rượu giao bôi, hai nàng cởi xuống hỷ phục. Thúy Vân mơ màng nằm gọn một góc ngủ, tửu lượng của nàng rất kém, một chén liền gục, đêm động phòng cũng vì thế bị bỏ lỡ. Thúy Kiều ngoài mặt không để ý nhưng trong lòng chính là rất để ý. Vì cái gì mới một chén Thúy Vân liền đã ngủ gục? Nàng phải làm thế nào? Làm chuyện không đứng đắn với người đang ngủ a?

Thúy Kiều ủy khuất kéo hai bên má Thúy Vân, đem môi nàng cắn đi xuống. Thúy Vân ăn đau chỉ khẽ chau mày, tiếp tục không để ý cái gì cắn nàng môi chìm vào giấc ngủ.

--------------------------

Thúy Vân từ lúc nào chạy đến suối nguồn, đem nước tát lên mặt cho tỉnh táo. Nhìn một hồi thấy con cá to , không do dự nhảy xuống suối dùng tay không bắt cá. Những thứ khác nàng đã đều quên, trước mắt nàng muốn bắt con cá này đem tặng cho Thúy Kiều nha.

Trời chập tối, Thúy Vân hai tay ôm con cá chép to vui vẻ trở về. Bà Vương nhìn thấy nàng ướt sũng, trên tay lại ôm con cá to cũng hiểu vấn đề, lắc đầu dặn dò nàng.

" Vân Nhi, mau thay y phục, sẽ nhiễm phong hàn"

" Mẫu thân, con đã biết"

Nàng miệng đáp ứng Bà Vương nhưng chân lại tiến tới bếp, vui vẻ nhảy chân sáo tìm Thúy Kiều.

Thúy Kiều đang thổi lửa nấu cơm, nghe tiếng bước chân liền hướng về phía cánh cửa bếp.

" Kiều tỷ! Ta mang cá về cho tỷ "

Thúy Kiều nhìn toàn thân nàng ướt sũng, lấy tay áo lau qua lớp nước ươn ướt trên mặt nàng. Con cá to trên tay Thúy Vân được nàng đặt sang một bên.

"Nước đã được đun tốt, ta cũng đã chuẩn bị cho muội mục dũng, mau vào tắm đi. Con cá này ta thả vào nước, chút nữa sẽ kho cho ngươi ăn"

Thúy Vân ngoan ngoãn gật đầu, đến bên mục dũng đã được chuẩn bị rải một lớp hoa hồng tâm trạng càng trở nên tích cực. Nàng tháo xuống y phục ướt , tay khuấy nhẹ mặt nước thử độ ấm mới yên tâm bước vào mục dũng ngâm mình.

Thúy Vân dễ chịu đến ngủ gục, tiếng gõ cửa nàng nghe cũng không nghe được. Người bên ngoài không thấy hồi âm, có chút không yên tâm nàng , đẩy cửa bước vào.

" Vân Vân, ta mang y phục đến, Vân Vân? "

Thúy Kiều thấy nàng ngủ, khóe môi câu lên nụ cười , quay lưng đóng chặt cửa. Nàng cởi xuống trâm cài tóc, cởi ra lớp y phục vướng bận thân thể bước vào trong mục dũng. Đem tay hướng mặt Thúy Vân nâng niu chạm ngũ quan tinh xảo của nàng mà thường thức.

Thúy Vân cảm giác được thứ gì đó sờ loạn mặt nàng, nheo mắt muốn hướng người phá giấc ngủ của nàng hung hăng mắng .

Ý thức còn mơ hồ bắt lấy cánh tay đang trên mặt nàng loạn động. Tinh tế ngũ quan đem cơn buồn ngủ biến mất. Chóp mũi Thúy Kiều cọ lên má nàng, điểm xuống nụ hôn ướt át, nàng nuốt xuống một ngụm, ngốc lăng nhìn Thúy Kiều không rời mắt.

Thấy người nọ ngốc lăng nhìn nàng, Thúy Kiều khẽ câu môi, hướng má nàng điểm xuống nụ hôn.

" Tỉnh a? Thế nào? Không thể cho ta chiếm chút tiện nghi?"

Thúy Vân ngượng đến đỏ chín mặt, hai tay ôm lấy mặt mình, lời nói cũng không thể nói hoàn chỉnh

" Kiều tỷ...tỷ làm cái gì nha?"

Thúy Kiều không đáp lại , tay vuốt ve cánh môi mỏng của nàng liền đình chỉ động tác. Tay ngọc câu lên chiếc cằm nhọn, từng chút một đem môi Thúy Vân thưởng thức, cái lưỡi còn như vậy khiêu khích liếm môi của nàng.

Thúy Vân bất ngờ đến trợn tròn mắt, tay đẩy Thúy Kiều ra.

" Kiều tỷ!? "

Thúy Kiều bị nàng đẩy ra cũng không tức giận, hai tay vòng qua cổ nàng, đem người ôm vào trong ngực. Đôi mắt còn ân ẩn một chút nước càng khiến nàng thêm liêu nhân.

" Vân Vân, ngươi giấu xuân cung đồ thư ở dưới gối?"

Thúy Vân lắc đầu lại gật đầu, miệng lắp bắp không thành tiếng, mắt như bị hai bầu ngực trắng nõn của Thúy Kiều thôi miên mà nhìn không rời. Cuối cùng đành dùng hai tay che lại mắt.

" Tỷ...tỷ đọc thứ đó rồi ?"

" Ngươi nghĩ ta đã đọc chưa?"

Thúy Vân lắc lắc đầu, do nàng không cất kĩ, mấy ngày nay Kiều tỷ hành xử lạ chính là bị xuân cung đồ dạy hư rồi. Tất cả là tại Tiểu Ngọc đưa cuốn xuân cung đồ cho nàng!

Thúy Kiều vuốt ve cái cổ trắng nõn của nàng, đem xương quai xanh đồng dạng động tác. Khẽ cúi đầu để lại dấu đỏ trên cổ, tiếng cười nhẹ như tiếng chuông bạc nghe đến rất êm tai.

" Vân Vân, muốn ta sao ?"

Thúy Vân mặt cùng tai đỏ ửng, thoáng ngạc nhiên nhìn nữ nhân đối diện . Nàng kéo Thúy Kiều vào mục dũng ,hai thân thể qua lớp vải mỏng dính sát , còn có thể ân ẩn cảm nhận được nhiệt tỏa ra cùng tiếng tim đập.

Thúy Vân không kìm được mà hôn xuống, nhẹ nhàng câu lấy môi của Thúy Kiều, đem lưỡi đẩy ra tìm kiếm làm loạn trong miệng, tìm thấy cỗ ấm áp mềm mại liền vui mừng mà cuốn lấy.

Thúy Kiều hai tay ôm lấy cổ Thúy Vân, mắt đã ươn ướt một tầng lệ, lời nói cũng bị đứt đoạt, môi khẽ ngâm mà rên rỉ .

" Vân...chờ...ưm"

Thúy Vân càng không để Thúy Kiều nói hết câu, hai tay ôm lấy gương mặt của Thúy Kiều tham lam kéo dài nụ hôn.

Thúy Kiều thân thể đều mềm đi xuống, dùng chút sức lực đẩy ra Thúy Vân.

" Ngươi...còn tiếp tục làm loạn liền không cho ngươi động ta"

" ..." Thúy Vân ngốc ngốc nhìn nàng, có chút ủy khuất mà cúi đầu. Là Kiều tỷ câu dẫn nàng nha, vì cái gì hiện tại không muốn cho nàng hôn đây?

Thấy Thúy Vân ủy khuất mà cúi đầu, Thúy Kiều xoa xoa đỉnh đầu của nàng.

Ngươi còn ủy khuất nha, lúc động phòng, ngươi chỉ muốn ngủ, ta còn có bao nhiêu tức giận đâu.

" Được rồi, không phải không cho ngươi làm, liền ở phòng tiếp tục được không? Nước đã lạnh, rất dễ nhiễm phong hàn"

Thúy Vân nghe lời gật đầu.

Thúy Kiều đã thay xong y phục trở về phòng , nàng mới dám bước ra khỏi mục dũng mặc vào y phục.

Trên đường trở về phòng tâm nàng có chút loạn, tiếng tim đập mạnh đến mức nàng nghe đều ngượng ngùng. Miệng lầm bầm tự trấn an

" Kiều tỷ chỉ trêu chọc ngươi không nên kích động "

" Kiều tỷ chỉ trêu chọc ngươi không nên kích động "

" Kiều tỷ chỉ trêu chọc ngươi không nên kích động "

Điều quan trọng phải nói ba lần.

Đến cửa phòng Thúy Vân không biết nên nào hay không vào, nàng đi qua đi lại nhìn cánh cửa đã nhìn đến bao nhiêu lần hiện tại lại khiến nàng do dự mà đẩy cửa đi vào.

Qua ánh nến, Thúy Kiều đã thấy bóng dáng ngoài cửa động tác, cưỡi khẽ.

Ngốc tử.

" Vân Vân? "

Cái bóng ngoài cửa như bị giật mình, thoáng rụt người lại.

" A? "

" Cửa không khoá, sao ngươi còn không vào?"

Một lúc lại một lúc lâu, Thúy Vân vẫn không có dự định bước vào.

Trong phòng lại truyền ra tiếng của Thúy Kiều.

" Còn không vào, tỷ tỷ liền không để ý đến ngươi"

Két. Tiếng đẩy cửa đi vào. Thúy Vân đóng lại cửa, căng thẳng quay mặt về hướng cửa, không dám nhìn Thúy Kiều.

Tiếng bước chân hướng nàng càng gần, một trận ấm áp truyền đến lưng. Thúy Kiều ôm nàng

" Không muốn để ý đến tỷ tỷ? "

Thúy Vân càng là căng thẳng, vì cái gì một câu hai câu Thúy Kiều đều xưng " tỷ tỷ" tai cùng mặt nàng đều đã muốn đỏ.

" Kiều tỷ, tỷ không nên trêu chọc ta nha, ta sẽ...sẽ...rất ngượng ngùng"

Thúy Kiều biết nàng ngượng ngùng, cảm thấy Vân Vân của nàng ngượng ngùng cũng rất khả ái, làm nàng càng muốn trêu chọc.

" Ngươi ngượng ngùng? Lúc nãy tỷ tỷ đều bị ngươi chiếm tiện nghi, ngươi còn ngượng ngùng?"

" Ta..."

Hai người chiều cao đều gần tương tự nhau, Thúy Vân chỉ nhỉnh cao hơn nàng một chút. Nàng kiễng chân đem tai của Thúy Vân ngậm, nhẹ cắn đi xuống.

Thúy Vân hô hấp liền không thông, nhưng không dám lại đẩy Thúy Kiều ra, vẫn ngoan ngoãn để Thúy Kiều khi dễ lỗ tai của nàng.

" Tỷ...Kiều tỷ...đừng...a"

Thúy Kiều buông tha lỗ tai của nàng, hướng đến bả vai ủy khuất mà cắn.

Còn không để ý ta, ta liền cắn cắn ngươi!

Thúy Vân đau đến hít một ngụm khí lạnh, quay người lại đối Thúy Kiều.

" Lại không thể loạn cắn, Kiều tỷ"

Thúy Kiều mắt đã ươn ướt một tầng sương mù, đều muốn rơi đi xuống.

" Ngươi không để ý đến ta, viên phòng ngươi liền chỉ muốn ngủ, hiện tại cũng không muốn động, như thế chán ghét ta ? "

Thúy Vân đau lòng ôm lấy Thúy Kiều, hôn lên đôi mắt muốn nhanh rơi xuống lệ.

Thúy Kiều khóc, nàng tâm đều muốn đau. Đem trên mặt Thúy Kiều đều hôn hôn an ủi.

Thúy Kiều hai tay vòng qua cổ, môi dán lấy môi nàng. Thúy Vân đáp lại, thường thức xúc cảm mềm mại từ cánh môi đỏ tựa quả mọng hướng Thúy Kiều đòi, ngắt lấy. Thúy Kiều bị hôn thân thể đều muốn mềm, chỉ có thể để nàng đem lưỡi làm loạn trong miệng.

Thúy Vân ôm nàng đến bên giường, nhẹ nhàng đặt xuống. Từ khi nào đều đã đem y phục cởi bỏ, chỉ còn sót lại yếm đào cùng tiết khố. Qua lớp yếm mỏng, tay nàng nhẹ nhàng xoa bóp bộ ngực đầy đặn.

" A...ưm..."

Thúy Kiều khẽ ngâm, hai tay bụm lại miệng không muốn lại phát ra tiếng rên rỉ khiến người ngượng ngùng.

Thúy Vân kéo tay nàng xuống, hôn hôn môi của nàng.

" Kiều tỷ thật mỹ, tiếng cũng thật dễ nghe, để ta nghe được không?"

Dưới hạ thể đã từ lúc nào xuất hiện thứ chất lỏng dinh dính, Thúy Vân đem đầu gối đi vào, không ngừng hướng nàng cọ xát. Nơi tư mật bị cọ xát, nàng theo phản xạ hai đùi kẹp chặt đầu gối của Thúy Vân.

" Ngươi...a...hỗn đản..."

Thúy Vân tay xoa bóp khoả đầy đặn vú, miệng ngậm lấy hạt đậu đỏ hút lấy, răng ma ma cọ sát đầu ngực của nàng, lưỡi không yên phận liếm quanh đầu vú rồi lại ngậm lấy. Tay còn lại chạy loạn khắp thân thể làm nàng đều mau ngứa.

Thúy Vân ngậm lấy tai của nàng, tay hướng xuống đùi của nàng xoa xoa, môi mỏng hướng xuống cổ, không kiêng nể để lại dấu ấn.

" Kiều tỷ, ta yêu tỷ"

Thúy Kiều nâng lên mặt nàng, hôn lên trán cùng chóp mũi.

" Ta cũng yêu ngươi"

Như được tiếp thêm dũng khí, nàng đem lưỡi luồn vào khoang miệng tìm kiếm, mềm mại thoải mái giao triền khiến Thuý Kiều quên mất dưới hạ thể đều mau bị ngươi phía trên khi dễ mà ma ma cọ xát, thứ chất lỏng tựa mật chảy ra càng nhiều. Nàng khép lại hai đùi, vặn vẹo thân thể không muốn Thúy Vân lại tiếp tục động. Thúy Vân rời ra môi nàng, cúi đi xuống hôn lên tinh tế eo nhỏ. Hôn đi xuống, lại hôn đi xuống đến nơi tư mật.

Cảm giác được hạ thể bị người nhìn chằm chằm, Thúy Kiều ngượng ngùng khép lại đùi, đem cánh tay dùng sức đẩy Thúy Vân ra.

" Không... không cho ngươi nhìn loạn!"

Thúy Vân đem hai cánh tay của nàng đè xuống, hướng nàng cười cười.

" Kiều tỷ thật mẫn cảm, đều đã ướt"

Nàng cởi xuống cái tiết khố, đem nơi tuyệt mật của Thúy Kiều nhìn đến ngơ ngẩn.

Thật đẹp.

Thúy Kiều như con tiểu bạch thỏ trừng mắt nhìn đại lang đều không có chút nào uy hiếp, Thúy Vân đã hôn đi xuống, cái lưỡi không thành thật loát động, đem đầu lưỡi đi vào lại rút ra khiến Thúy Kiều dày vò vặn vẹo thân thể.

" Đừng...a...không cần...Vân Vân..."

Tiếng Thúy Kiều ngắt quãng, dưới hạ thể như có dòng điện lưu, kích thích nàng mật ngọt chảy ra càng nhiều.

Thúy Vân mút rồi lại liếm, người dưới thân liền mau căng cứng lại chảy ra thật nhiều mật ngọt. Thúy Kiều thở dốc không ngừng, nàng lên cao trào. Vận động quá mức kịch liệt, thân để đã mau ra mồ hôi, mệt mỏi muốn ngủ rồi.

Đại sắc lang chính là không muốn buông tha nàng, đem tinh tế ngón tay thon dài từng chút một thâm nhập vào hạ thể. Nàng giãy dụa muốn thoát đều thoát không được.

" Vân..ư..vân, không cần...đem nó ra đi"

Thúy Vân hướng lên hôn nàng gương mặt, không ngừng hướng nàng hống cùng trấn an.

" Đau một chút liền không sao, Kiều tỷ, ngoan ngoãn thả lỏng a, kẹp chặt như vậy sẽ tổn thương hạ thể"

Thúy Kiều tâm đều mềm đi xuống, là nữ nhân ai cũng yêu ăn mềm, không thích ăn cứng. Nàng rúc vào cổ Thùy Vân dụi dụi, hai tay vòng qua ôm lấy Thúy Vân.

Dưới hạ thể đã thả lỏng, ngón tay nàng đã có thể động, đến lớp màng mỏng nàng căng thẳng hít một ngụm khí lạnh đem ngón tay xuyên qua. Máu cùng dịch mật theo ngón tay chảy xuống ga trải giường. Thúy Kiều đau đến nức nở cắn chặt vai của nàng,móng tay bấu lên ra thịt nàng đều bật huyết. Thúy Vân không cảm thấy đau, chỉ đau lòng Thuý Kiều đã đau đến nức nở khóc. Nàng cũng muốn khóc theo.

" Ta yêu tỷ, yêu tỷ rất nhiều"

Nói rồi nàng hôn lên đôi mắt đẫm lệ an ủi Thúy Kiều. Tay dưới hạ thể cũng không dám loạn động. Lệ từ khoé mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống dung nhan mỹ lệ của Thúy Kiều.

Thúy Kiều lau lệ cho nàng, hai tay nựng má , điểm nụ hôn lên môi nàng.

" Không khóc được không, ta đau lòng ngươi"

Thúy Vân gật gật đầu, lại hôn đi xuống , tay trong hạ thể bất đầu trìu sáp. Đau đớn dần dần thay bằng khoái cảm, tiếng nước dưới hạ thể cùng tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt. Rất nhanh Thúy Kiều một lần nữa tiến đến cao trào, ủy khuất như tiểu miêu cào trong lồng ngực nàng. Bên trong Thúy Kiều thật thoải mái, nàng nghĩ nghĩ muốn động Thúy Kiều liền trừng nàng.

" Rút ra! "

"..." Nàng không nghĩ rút ra, lắc lắc đầu muốn cùng Thúy Kiều thương lượng.

" Kiều tỷ~"

Thúy Kiều cắn môi đỏ hai tay đẩy cánh tay dưới hạ thể làm nó mau đi ra đi. Ngươi làm nũng cũng vô ích!

Chính là Đại sắc lang Thúy Vân tiếp tục động làm nàng sức lực đẩy ra đều không có. Đến rạng sáng nàng xụi lơ nằm trong lồng ngực Thúy Vân đã ngủ, Thúy Vân mới buông tha nàng.

Đến giữa trưa Thúy Kiều mới tỉnh, mở mắt ra Thúy Vân đang nhìn xem nàng, cười cười.

Đáng ghét! Ta mới không thèm để ý đến ngươi.

Nghĩ là làm, nàng nhấc thân thể mệt nhọc đi xuống giường, bụng co thắt lại, đau đến khiến nàng nhíu mày mà khụy xuống.

Thúy Vân vội vàng đỡ lấy nàng, ôm nàng bế lên.

" Đau sao, muốn đi đâu ta bồi tỷ đi"

" Hừ"

Hiện tại nghĩ lại, nàng là người chủ động, vì cái gì nàng lại biến thành thụ động đâu?

Ngươi chờ chính mình bị đè đi, Vương Thúy Vân!

Hết.

~~~~~ Lần đầu viết H nên không được tốt lắm, cảm ơn mọi người đã ủng hộ ~~~~~~












Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com