ZingTruyen.Info

Kiểu tỷ, tâm của nàng không thể chứa ta sao? [ BHTT + Tự viết] ( Hoàn)

Chương 7

Nhannhuocca

Trong nhân gian điều gì là khó hiểu nhất? Điều gì khiến bản thân đau khổ nhưng vẫn mịt mù mà lao đầu vào? Hà cớ gì chuyện tình cảm lại làm nhân gian ai ai cũng khổ sở? Ấy cũng chỉ là vì chữ " tình" mà ra.

Thúy Vân gượng cười, tay đặt lên nơi ngực trái, nàng thực sự rất mệt , ngay lúc này nàng chỉ muốn bản thân biến mất để không phải muộn phiền, không phải đau khổ.

Thúy Kiều lo lắng gõ cửa, cất giọng gọi Thúy Vân. Gọi mãi cũng không có lấy một tiếng hồi âm. Cửa lại như vậy mà đóng chặt.

" Vân Vân, ta xin lỗi , ta không nên để muội thấy cảnh tượng trái đạo lí với Kim Trọng, muội đừng sinh khí được không? "

"..."

" Vân Vân..."

Thúy Vân chùm chăn lên đầu, hai tay đặt lên tai xem như không nghe, không biết.

Thúy Kiều hụt hẫng trở về phòng. Nằm suy nghĩ một lúc thì phụ thân, mẫu thân nàng cũng trở về. Nàng liền ra đón, pha cho hai người cùng tiểu đệ một tách trà nóng. Ông Vương nhăn mày gặng hỏi.

" Kiều Nhi, Vân Nhi sao không ra đón ?"

" Phụ thân đừng trách, Vân Vân có bệnh trong người không thể ra tiếp đón"

Bà Vương lo lắng.

" Mau dẫn ta đi, ngươi đã gọi đại phu chưa? "

" Mẫu thân đừng lo, Vân Vân nghỉ chút liền khỏe"

Thúy Kiều xuống bếp chuẩn bị đồ ăn, bữa nay nàng đặc biệt nấu những món Thúy Vân thích, ít nhất nàng mong rằng Thúy Vân chịu ăn uống đầy đủ.

Xong xuôi, Thúy Kiều lại một lần nữa gõ cửu phòng, hít một hơi lấy dũng khí.

" Vân Vân, mau ăn cơm, nay ta nấu rất nhiều món ngon, muội sẽ rất thích a"

Nghe tiếng gõ cửa Thúy Vân trở mình thức giấc, mắt nàng sưng lên vì khóc vẫn chưa có biểu hiện biến mất.

" Ta không ăn"

" Phụ thân và mẫu thân đã về, muội ra ăn một chút, ra đón hai người trở về , phụ thân không thấy ngươi liền sẽ trách mắng"

Thúy Vân gắng gượng dậy, nàng còn không chịu ra, phụ thân sẽ rất tức giận.

Mở cửa ra, mặt cúi một mạch tiến thẳng đến nhà ăn, nàng tránh né ánh mắt của Thúy Kiều đang nhìn mình, ẩn trong ánh mắt là thương hại xen lẫn lo lắng. Kiều tỷ thấy có lỗi vì lỡ khiến nàng thấy cảnh tượng không hay?

Thúy Kiều nhìn bóng lưng Thúy Vân mặt đượm buồn. Nàng thực không phải hảo tỷ tỷ.

Ngồi vào bàn xung quanh bao trùm không khí căng thẳng. Vương Quan gắp đùi gà cho Thúy Vân mặt tươi cười.

" Nhị tỷ phải ăn thực nhiều, đệ đi mấy ngày mà tỷ đã gầy như vậy, lấy sức đâu để dạy đệ"

Thúy Vân nhìn Vương Quan tặc lưỡi. Là muốn theo nàng để gặp Hoạn Thư chứ có ý tốt đẹp gì?

" Bảo đại tỷ dạy ngươi đi"

" Nhị tỷ...đừng mà"

Thúy Vân nhăn mặt

" Trong lúc ăn không được mở miệng nói chuyện bao đồng"

" ...."

Vương Quan liền im lặng ăn cơm.
Thúy Kiều hỏi han:

" Phụ thân, việc của thúc thúc sao rồi?"

" Cũng đã xong việc rồi. Vân Vân, ở nhà có nghe lời tỷ tỷ không?"

Thúy Vân nghe tên mình liền giật mình, đũa trên tay suýt chút nữa rơi xuống, run run hồi đáp.

" Vân Vân...nghe lời đại tỷ, phụ thân đừng lo"

Ông Vương gật gù.

" Hai đứa đã tuổi cập kê, đã có ý trung nhân?"

Thúy Kiều im lặng không hé một lời định bộ nghe ngóng ý trung nhân của Vân Vân rốt cuộc là người nào.

Thúy Vân lắc đầu chối.

" Ta chưa để tâm đến ai, muốn ở bên phụ thân cùng mẫu thân nha"

Bà Vương cười, tay đẩy đẩy Thúy Vân.

" Đến lúc qua thanh xuân không ai dòm ngó thì lại ngồi khóc hướng chúng ta khóc mẫu muốn có phu quân"

Thúy Vân cười , ôm lấy tay bà Vương nũng nịu.

" Nhi nữ của mẫu thân dù qua thanh xuân vẫn khả ái a"

Thúy Kiều thở dài, rốt cuộc nàng đang trông mong thứ gì ?  Vân Vân cũng đã trưởng thành, sao nàng lại phải buồn?

" Vân Vân, sáng mai muội có đi đâu không, ta sẽ cùng đi"

Thúy Vân cười méo miệng, không lẽ Kiều tỷ biết nàng lấy tiền tiêu vặt của bản thân mua đồ cho người khác. Nhìn sang Vương Quan như muốn ăn tươi nuốt sống. Y lắc đầu, hai tay đưa qua đưa lại ý nói " Không phải đệ"

" Mai ta đi chơi với hảo hữu, sẽ về sớm, tỷ không cần quan tâm đến ta , nên để tâm lên chuyện tình cảm của tỷ đi."

Nói rồi nàng đặt bát đũa xuống, trở về phòng. Hai tay trống cằm ngẫm nghĩ một lúc, nàng mài mực đặt bút lên viết nhật kí của bản thân.

Sáng sớm, nàng đã lôi Vương Quan dậy, y dạo này rất ngoan, chỉ cần nói đến Hoạn Thư liền mắt sáng trưng.

" Khẽ thôi, để Kiều tỷ phát hiện thì to chuyện"

Hai người khẽ mở cổng ngoài, ngó trước ngó sau không khác gì kẻ khả nghi.

" Vương Quan, Vân Vân..."
Vương Quan giật mình quay lại cười méo mó, luống cuống giải thích. Thúy Vân thở dài, nàng thực sự không muốn chạm mặt Thúy Kiều. Lưng nàng vẫn đối diện với Thúy Kiểu giọng nhàn nhạt, lạnh lẽo.

" Đi đâu không liên can đến tỷ"

~~ Không được hay đọc tạm a~~~






Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info