ZingTruyen.Com

Kieu Ty Tam Cua Nang Khong The Chua Ta Sao Bhtt Tu Viet Hoan

Thúy Vân đã tỉnh từ sớm, ngồi ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Thúy Kiều. Nàng cười khổ, ngón tay run run vuốt tóc Thúy Kiều.

Cảm nhận một cỗ động chạm trên tóc mình, Thúy Kiều trở mình thức giấc, tay dụi mắt nhìn người trước mặt.

" Vân Vân? Muội dậy rồi? Sao không gọi ta?"

" Thấy tỷ rất mệt mỏi nên ta cũng không muốn đánh thức tỷ"

Thúy Vân nhìn Thúy Kiều chăm chăm khiến nàng sực nhớ lại việc làm hôm qua, mặt bất giác đỏ lên, nhanh chóng lảng tránh sang chuyện khác.

" Để...để ta nấu gì đó cho muội ăn"

Thúy Vân kéo tay nàng lại, lắc đầu.

" Tỷ không cần làm vậy, hôm qua vì ta mà tỷ bỏ lỡ cơ hội đi chơi cùng Kim huynh, tỷ nên dành thời gian cho huynh ấy"

" Vân Vân...ta.."

" A, phải rồi, ta sẽ về muộn tỷ cứ ăn trước đi"

Vân Vân lại đến chỗ Hoạn Thư a? Cắn môi kiềm xuống lo lắng.  Nàng không thể  ích kỉ ngăn Vân Vân đừng đi.

Trong đầu nàng chợt này ra sáng kiến, nhanh chóng đi thay y phục của phụ thân, đuổi theo sau Vân Vân. Nàng chạy vụt qua Kim Trọng nhưng cả nàng lẫn y đều không nhận ra.

Thúy Vân như thường lệ đi mua rất nhiều lương thực cùng thức phẩm, khổ sở vác trên vai, mọi khi có Vương Quan thay nàng vác, xem ra lần này nàng phải tự thân vận động rồi.

Nàng lại đi đến ngôi chàu hoang quen thuộc.Nghe tiếng bước chân, Hoạn Thư liền chạy ra ôm lấy nàng, cười vui vẻ

" Vân tỷ, tỷ đến "

Nàng cười rồi đưa đồ trên tay cho Hoạn Thư.

" Mau cùng ta phát lương thực, mọi người chắc cũng đói rồi"

" Được"

Thúy Vân nhìn mọi người ăn vui vẻ, nàng cảm thấy ấm lòng được phần nào, nhìn Hoạn Thư, mặt nhem nhuốc bẻ cái bánh trên tay đưa cho nàng một nửa.

" Vân tỷ ,ăn cùng muội"

" Được"

Nàng cầm một nửa chiếc bánh, tay còn lại lấy khăn tay ra giúp Hoạn Thư lâu những vết nhem nhuốc trên mặt.

" Hoạn Thư, muội lớn rồi, phải biết chăm lo cho bản thân"

Hoạn Thư đỏ mặt gật gù, lí nhí hỏi nàng.

" Vân tỷ, tỷ thấy muội thế nào?"

" Muội rất ngoan, gương mặt cũng rất khả ái nha, sau này ta chắc chắn muội sẽ được gả cho nam nhân tốt"

Hoạn Thư lắc đầu

" Muội chỉ muốn gả cho tỷ, người khác muội không cần."

" Có thể muội đang hiểu nhầm tình cảm bản thân với ta, lớn thêm chút nữa chúng ta sẽ cùng bàn đến chuyện này, được không?"

Hoạn Thư cười đến vui vẻ

" Được, đều nghe lời tỷ"

Thúy Kiều nhìn Thúy Vân một hồi lâu. Vân Vân muốn giúp người ta có có thể cùng giúp sức, vì cái gì không nói, cũng chỉ dẫn tiểu đệ theo?

Thúy Kiều buồn bã xoay gót trở về. Nàng đi qua lầu xanh đứng lại nhìn thật lâu.

Tú Bà cùng các nữ nhân trong lầu chạy lại câu dẫn nàng.

" Ây ây, vị công tử đây thật phong lưu, có thể vào đây thỏa mãn tính tò mò của các nữ nhân nơi này không?"

" Ta không có hứng thú"

" Ây nha, thực băng lãnh a, vào một lần là công tử sẽ quên hết chuyện trong lòng ngay thôi"

Nàng nhìn lên lầu xanh, những nữ nhân vẫy tay gọi khách. Trong tâm nàng thầm xót thương cho số phận của họ, thực quá thảm thương.

Nàng lắc đầu bước đi. Đến nhà, Kim Trọng đã đứng đợi ở cửa, thấy Thúy Kiều, y liền chặn lại.

" Ngươi là ai, sao lại vào đây?"

Thúy Kiều nhìn Kim Trọng ngán ngẩm, thả tóc xuống, xoá đi lớp trang điểm trên mặt.

" Là ta, đã tối rồi sao ngươi còn ở đây?"

" Ta..đợi nàng rất lâu rồi, nàng đi đâu cả ngày a?"

" Không liên quan tới ngươi"

Nàng đẩy cửa bước vào, Kim Trọng liền kéo tay nàng lại, đẩy nàng vào tường , muốn cưỡng hôn nàng.

Thúy Kiều ra sức đẩy Kim Trọng, nhưng sức của nữ nhân sao có thể so với nam nhân đây?

" Kim huynh? Kiểu tỷ? Hai người làm gì vậy?"

Thúy Vân vừa trở về đã thấy thứ nàng không muốn thấy. Nàng bỏ mặc rồi chạy thật nhanh vào phòng.

Kim Trọng cũng ngưng động tác.

" Bỏ qua muội ấy đi, chúng ta cần làm cho xong"

Thùy Kiều cười khinh, tát thật mạnh vào mặt Kim Trọng.

" Ngươi là thể loại gì? Ta không hiểu nổi bản thân mình sao lại thích ngươi nữa, giờ thì ta đã hiểu rồi, ngươi đừng làm phiền ta nữa, coi như chúng ta không còn liên can, đường ai nấy đi"

" A Kiều, là ta nóng vội, đừng không để ý ta, được không"

" Ta không muốn nhìn thấy ngươi! "

Thúy Kiều bỏ mặc Kim Trọng vội vã chạy đi tìm Thúy Vân.

Vân Vân, muội đừng hiểu nhầm, ta đối hắn không hề có cái suy nghĩ đó.

Hiện tại nàng chỉ muốn giải thích tất cả cho Thúy Vân nghe, nàng không biết vì sao nàng lại đau lòng khi thấy Vân Vân khóc , nàng không thể lí giải cảm xúc của bản thân, nàng chỉ biết hiện tại không giải thích cho Vân Vân, nàng sẽ rất khó chịu.

Trong phòng, Thúy Vân chùm chăn kín mít, lệ chảy xuống thấm ướt gối.

Nếu nàng không lo lắng cho Thúy Kiều mà về sớm thì đâu phải chứng kiến cảnh tượng lúc đó. Nàng lại làm việc thừa thãi rồi.




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com