ZingTruyen.Info

Kiểu tỷ, tâm của nàng không thể chứa ta sao? [ BHTT + Tự viết] ( Hoàn)

Chương 5

Nhannhuocca

Rạng sáng, Ông bà Vương cùng Vương Quan lên đường.

" Phụ thân, con sẽ ở lại với Kiều tỷ "

Thúy Kiều có chút ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng giấu đi sự vui mừng. Vân Vân nghe lời nàng ở lại.

" Được, tùy ngươi, nhớ giúp gì được thì cùng làm với tỷ tỷ"

" Được, phụ thân cùng mẫu thân, tiểu đệ lên đường bình an"

Sau khi ba người đã đi xa, Thúy Vân hít một ngụm khí lạnh lấy lại tinh thần, quay sang Thúy Kiều gượng cười.

" Kiều tỷ, để ta trông nhà, tỷ có thể ra ngoài cùng Kim huynh"

" Không được, ta không thể để muội một mình"

Từ xa xa một nam nhân vẫy tay gọi

" A Kiều!  "

Thúy Kiều quay ra phía cổng thấy Kim Trọng, nàng cúi đầu suy nghĩ gì đó, cười chạy đến chỗ y. Thúy Vân cười trừ trở về phòng,rốt cuộc nàng lại tự mình chuốc lấy đau thương.

Bầu không khí ảm đạm, lạnh lẽo xoay quanh nàng. Đặt tay phải lên ngực trái, ngồi dựa vào góc giường, một cỗ ấm nóng chảy xuống . Gạt đi thứ chất lỏng trên gò má , tự tát hai tay vào má, lắc đầu.

Ngươi không được khóc, phải cứng rắn lên.

Nàng xuống nhà bếp nấu cơm, chắc chỉ có mình nàng ở nhà nên tùy tiện nấu món nàng tự nghĩ ra đi. Chắc ăn cũng không chết đâu nhỉ?

Lục cục vất vả một lúc mặt nàng biến đen nhẻm mà ho sặc sụa. Nhóm bếp cũng khó như vậy a? Hay tại nàng lười biếng không chịu học nấu nướng nên mới xảy ra chuyện như ngày hôm nay?

" Vân Vân?"

Nàng quay đầu lại nhăn mày để xem ai dám làm phiền nàng hành sự. Dần nhận thức được người trước mặt là ai, nàng vội vàng quay mặt đi.

" Thật là, muội làm kiểu gì mà mặt nhem nhuốc thế này"

Thúy Kiều lấy khăn tay lau vết nhem trên mặt Thúy Vân nhưng nàng liền né tránh.

" Muội còn tức giận ?"

Nàng lại cười gượng, cố gắng giữ giọng thường ngày đối với Thúy Kiều.

" Tỷ không đi với Kim huynh sao? "

" Sao ta phải đi với chàng ấy?

"..."

" Muội muốn ăn món gì? Hay hôm nay làm món sườn sào chua ngọt Vân Vân của chúng ta thích? "

Thúy Vân rửa tay sạch sẽ, quay lưng rời đi

" Ta không cần tỷ quan tâm"

Thúy Kiều đặt dao xuống, đuổi theo sau ôm lấy Thúy Vân, đầu dụi dụi vào lưng của Vân Vân.

Không hiểu sao thấy bóng lưng đơn độc của Vân Vân cùng những lời nói vô tình khiến nàng thập phần không vui.

Một chút nghẹn trong cổ họng, lệ liền rơi xuống thấm vào vai áo của Thúy Vân.

" Ta ...làm điều gì không phải a? Đừng tránh mặt ta, được không? "

Thúy Vân nắm chặt hai tay, cắn môi quay lại ôm lấy Thúy Kiều. Nàng đau đớn bao nhiêu cũng được, nhưng không thể để Kiều tỷ phải khóc.

" Ta...ta không tránh mặt tỷ"

" Ngươi nói dối"

"..."

" Tỷ...ta muốn ăn sườn xào chua ngọt tỷ nấu"

Nghĩ đến hôm nay phải mang chút lương thực ra ngôi chùa hoang, nàng cố gắng ăn thật nhanh rồi trở về phòng.

Thúy Kiều có chút khó chịu, đặt bát cơm xuống hướng Thúy Vân trông đợi.

" Nói với ta một câu khó lắm sao? "

Kim Trọng từ xa vẫy tay gọi Thúy Kiều, y cố ý chạy vào vì biết không có ai ở nhà ngoài Thúy Kiều.

" A Kiều , nàng có bận gì không?"

" Thứ lỗi, hôm nay ta không thể đi cùng ngươi "

Kim Trọng không mảy may để ý đến lời nàng nói, y lại gần nâng cằm Thúy Kiều.

" Một canh giờ như vạn niên, ta lúc nào cũng nhớ đến nàng"

Thúy Kiều lo lắng nghĩ đến Thúy Vân, một chút tâm trạng cũng không muốn cùng Vương Quan trò chuyện. Hôm nay y làm sao mà lại thích động chạm như vậy?

Thúy Kiều cự tuyệt đẩy Kim Trọng ra.

" Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng làm vậy"

Y càng sát vào hơn, tiến tới gần muốn hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng câu dẫn y. Thúy Kiều vùng vẫy đẩy y ra.

" Ngươi là đang làm gì? Ta cùng ngươi còn chưa phải là phu thê"

" Nàng cự tuyệt ta?"

Thúy Kiều né tránh ánh mắt của Kim Trọng.

" Phải, hiện tại ta không muốn cùng ngươi tiếp tục, ngươi về đi"

Kim Trọng chỉ biết nuốt lại tức giận mà bỏ đi.

Tối đó, Vân Vân về muộn, sợ sẽ chạm mặt với Thúy Kiều cho nên đi để ý từng bước chân của mình .

Về đến phòng, nàng nghĩ đến ngoài kia trời lạnh thấu xương ,những người ở ngôi chùa hoang có bị nhiễm phong hàn không?

" Vân Vân"

Thúy Vân giật mình.

" A? Có gì sao, Kiều tỷ?"

Thúy Kiều mặt đen lại, cười như không cười .

" Muội có biết đã khuya rồi không?"

Nàng gật gật đầu.

" Muội làm cái gì đến tận bây giờ mới về?"

" Ta ...có chút việc "

Thúy Kiều kéo hai má nàng " Muội có biết ta lo lắm không? Chưa kể muội là nữ nhi, một mình rất nguy hiểm, trời lạnh như vậy muội bị nhiễm phong hàn thì tỷ biết làm thế nào?"

" Lần sau sẽ chú ý về sớm hơn"

Thúy Kiều đến bên giường nàng cởi giày cùng lớp y phục bên ngoài rồi lên giường nằm xuống, còn cố ý dịch sát vào bên trong để chỗ cho Thúy Vân.

" Tối nay ta sẽ ở đây canh chừng muội"

" Tỷ..."

Thúy Kiều lên giường nằm trùm chăn kín mít, không cho Thúy Vân có cơ hội nói.

Nàng thở dài, hướng Thuý Kiều nói

" Ta đi tẩy thân thể, tỷ ngủ trước đi"

Nàng đến nhà bếp đun nước, tẩy rửa xong nàng mới trở lại phòng.

Nghĩ đến Thúy Kiều đã ngủ, nàng thổi nến rồi cũng lên giường nằm. Vì chỉ có một chăn, lại sợ Thúy Kiều thức giấc cho nên không dám làm kinh động đến nàng. Thúy Vân co người cố gắng ngủ.

Thúy Kiều xoay người sang, đem chăn đắp lên cho nàng.

" Muội bị ngốc hả?"

Thúy Vân không dám nhích lại gần, người cứng đờ một chỗ. Tỷ ấy tự mình chui vào hang sói mà không biết a?

" Kiểu tỷ, tỷ giận?"

" Ta không giận "

"..."

" Ta có thể ôm tỷ không? "

" Muội ôm tiểu mỹ nhân Hoạn Thư đi, sao lại ôm ta?"

Thúy Vân ngây ngốc, có chút ngạc nhiên khi Thúy Kiều biết đến Hoạn Thư. Là ai nói? A Quan?

" Ta muốn tỷ"

Thúy Kiều như hiểu lầm câu nói của  Thúy Vân, mặt liền đỏ lên, hai tay che lại mặt ngượng đến muốn độn thổ. Thúy Vân không hiểu Thúy Kiều vì sao lại che mặt, cũng không nghĩ nhiều nữa, là tỷ muội thôi, ôm cũng không phải là trái luân thường đạo lý.

Nàng vòng tay qua ôm lấy Thúy Kiều, sau những đau đớn nàng trải thì hiện tại tham lam chiếm tiện nghi của Kiều tỷ một chút chắc cũng không phải xấu xa nha?

" Vân Vân...ta chưa cho muội ôm ta"

" ..."

" Vân Vân?"

Những mệt mỏi tích tụ thêm mùi hương cùng hơi ấm của Thúy Kiều khiến nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nghe thấy Kiều tỷ gọi nàng, nàng chỉ nhẹ mỉm cười như đáp lại.

Nhìn Thúy Vân mỉm cười chìm vào giấc ngủ chính nàng lại vô thức mải mê ngắm nhìn. Giác quan sắc xảo cùng môi mỏng đỏ hồng câu dẫn nàng. Hiện tại nàng không hiểu chính mình bị thứ gì đó dẫn dắt muốn nếm thử. Chạm nhẹ môi vào đôi môi mỏng, vị ngọt tựa mật cùng mềm mại làm nàng có chút muốn chìm đắm.

Nàng đang làm gì thế này?

















Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info