ZingTruyen.Com

Kieu Ty Tam Cua Nang Khong The Chua Ta Sao Bhtt Tu Viet Hoan

Bước vào thư phòng, Thúy Vân cẩn thận nhìn xung quanh, dặn dò Tiểu Ngọc theo sau đóng chặt cửa.

Ngồi xuống ghế, nàng thở dài một hơi, tay mài mực cầm bút lông lên vẽ nét chữ điêu nghệ cùng ấn dấu cuối thư.

" Có khả năng ta cần phải nhờ đến sự trợ giúp từ Kim Trọng. Y có khả năng thiên bẩm về chiến lược lại là người đứng về phía lẽ phải. Chẳng là, y vì Vương Thúy Kiều mới trở nên như vậy ích kỷ. Nói hắn..."

Thúy Vân ngậm ngùi một hồi, cắn chặt môi nói ra từng chữ.

" Lập được công trạng cống hiến cho đất nước, nhất định ta sẽ thay hắn lên tiếng hủy bỏ hôn ước giữa Từ Hải cùng Thúy Kiều. Có bức thư này trong tay, coi như là do Từ Hải nguyện từ bỏ hôn sự, ta không sợ không thuyết phục được Gia Tĩnh Đế. Nhưng với điều kiện...Thúy Kiều chấp thuận trở thành thê tử của hắn. Mà...chắc nàng cũng sẽ chấp thuận thôi...ta nói thực thừa thãi"

Tiểu Ngọc kinh ngạc, tức đến đỏ mặt, nàng xé bức thư Thúy Vân vừa viết, đau lòng nói:

" Ngươi vì cái gì mà nhường Vương cô nương cho nam nhân khác? Vì cái gì bản thân yêu nàng ngươi lại đẩy nàng đi? Ngươi nghĩ làm vậy là cao thượng? Là đúng đắn? Ngươi có nghĩ đến cảm nhận của Vương cô nương hay không? Ngươi coi nàng là món đồ muốn đẩy cho ai thì đẩy a? Ta nói cho ngươi biết, Chu Tiểu Ngọc ta từ lúc ở trong bụng mẹ đến hiện tại cũng chưa thấy ai ngốc như ngươi. Vương Thúy Kiều rõ ràng có tình cảm với ngươi? Ngươi không nhận ra tình cảm của nàng? Hay vờ như không hiểu? Vì cái gì tự hành hạ bản thân ngươi lẫn nàng? Ngươi vì cái gì cho mình cái quyền quyết định hạnh phúc của Vương Thúy Kiều?"

Thúy Vân lắc đầu, bịt chặt hai tai lại, lệ lăn dài trên gò má.

" Ngươi không hiểu...ngươi không hiểu...Tiểu Ngọc...TA CÙNG NÀNG LÀ NỮ NHÂN , LÀ CÙNG HUYẾT THỐNG! Ta có thể mơ tưởng đến nàng yêu ta sao? Cái tình cảm nàng dành cho ta chỉ đơn thuần là tình tỷ muội ruột thịt không hơn! Ngươi có biết...ngươi có biết suốt mấy năm qua ta tự dằn vặt bản thân mình thế nào để quên thứ tình cảm ngu xuẩn này với nàng không? Nàng là tỷ tỷ cùng phụ mẫu của ta mà ta lại yêu nàng? Ngươi nghĩ ta mạo hiểm tính mạng để phẫn nam trang đi ngao du, trở thành quan để làm gì? Đều là vì tỷ ấy, tất cả nhưng điều ta làm hiện tại cũng là vì nghĩ đến hạnh phúc của tỷ ấy. Ta có thể chịu đựng nhưng tỷ ấy có thể chịu đựng lời mỉa mai từ thiên hạ? Ta cùng nàng trở về biết nói sao với phụ mẫu? Hai người không tức chết thì cũng đánh ta đến chết! "

" Ngươi..."

Tiểu Ngọc định lên tiếng thì tiếng đẩy cửa chuyển sự chú ý của nàng cùng Thúy Vân sang nữ nhân hiên ngang đứng đó. Một thân nàng mặc lục y, như vậy kiều diễm cùng gương mặt tuyệt mỹ rơi lệ như hoa lê đái vũ. Nàng đứng đó thật lâu nhìn Thúy Vân. Nàng hận không thể đáp lại tình cảm của Thúy Vân sớm hơn. Tiến lại ôm lấy nữ nhân ấy, nữ nhân vì nàng gồng mình gánh chịu hết đau đớn thay nàng. Nàng không sợ người đời dị nghị cũng không sợ cha mẹ ghét bỏ, nàng chỉ cần nữ nhân trước mặt . Nàng nâng gương mặt ấy lên, gỡ búi tóc của Thúy Vân xuống. Gương mặt quen thuộc, hình tượng quen thuộc...đây chính là nữ nhân nàng yêu. Là muội muội của nàng hơn thế là nữ nhân nàng nguyện kết tóc . Hôn lên đôi mắt ướt đẫm lệ vì nàng. Nhìn sự kinh ngạc trên gương mặt ấy, nàng đau lắm, như hàng ngàn con dao đâm thật sâu vào tim. Vì sao nàng có thể vô tâm không để ý rồi làm tổn thương người nàng yêu đây.

" Vân Vân, chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết được không? Tỷ sẽ luôn luôn bên cạnh muội, ôm muội thật chặt mỗi khi muội khóc, muội đau lòng . Dù Vân Vân có đẩy tỷ ra thật xa, tỷ cũng sẽ như hình với bóng bám lấy muội để muội không thể cô đơn cũng không thể ghét bỏ được tỷ. Vương Thúy Kiều, đời này kiếp này chỉ cần muội. Nam nhân hay nữ nhân ta cũng không coi trọng nữa. Vương Thúy Kiểu chỉ yêu nữ nhân là Vương Thúy Vân. "

Bao nhiêu uất ức cùng chịu đựng cứ như vậy theo lời nói của Thúy Kiều tan biến, hai tay Thúy Vân run rẩy đáp lại cái ôm ấm áp của Thúy Kiều. Nữ nhân trước mặt nói yêu nàng. Nàng không cần gì nữa...Vương Thúy Kiều đáp lại tình cảm của nàng, đến nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ. Thực tốt...nàng chính là người hạnh phúc nhất thiên hạ.

" Kiều tỷ, đừng không để ý đến ta...được không?"

" Ân, tỷ hứa. Lời hứa đáng giá hơn một tấc vàng, phải không? "

Tiểu Ngọc lau lệ trên khoé mắt. Thực ra chuyện đại nhân nhà nàng là nữ nhân, nàng cũng đã đoán ra được, cho nên mới không kiêng kị theo sau nàng dù chỉ có hai người trong một căn phòng. Thực cảm động a, nàng lại có ý tưởng để viết tiếp cuốn tiểu thuyết dang dở rồi.

Tiểu Ngọc lặng lẽ rời đi để lại không gian cho hai nàng. Trên đường trở về phòng háo hức có, suy nghĩ nhiều cũng có. Liệu một ngày nào đấy, nàng cũng sẽ phải lòng một nữ nhân chăng?

~~~ ụa, ngọt nha~~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com