ZingTruyen.Com

Kieu Ty Tam Cua Nang Khong The Chua Ta Sao Bhtt Tu Viet Hoan

Sự việc không mấy ai mong muốn ập đến, mật thư của Gia Tĩnh Đế đã chuyển đến tay Từ Hải. Quân Tần đã nhân cơ hội biên cương phía Bắc nằm xa sự cai quản của Gia Tĩnh Đế mà làm càn, áp bức, bóc lột dân chúng. Từ Hải ngậm ngùi, mỹ nhân cũng không bằng hai mươi vạn dân chúng phía Bắc. Ý chí của nam tử có chính kiến, anh hùng không thể mù quáng lao vào ải mỹ nhân. Từ Hải quyết chí chiến đấu bên tiền tuyến vì dân vì nước, đại hỷ đành gác lại sau lưng.

Y phất tay ra hiệu trở về, đi ngược về biên giới phía Bắc. Viết vội hai bức thư tay đưa cho hạ nhân dặn dò cẩn thận.

" Bức có dấu huyết của ta đưa cho Vương đệ đệ, dặn hắn : Đại sự phía Nam nhờ hắn dốc sức, quân Tần có khả năng đánh lạc hướng lúc ta xa kinh thành mà làm loạn. Bức này đưa cho Vương cô nương, nói nàng : " Ta - Từ Hải xin nàng tạ lỗi "

Kim Trọng cũng đã nhận được mật thư, nhưng là của Dương Đình Hoà. Y thất thần ôm lấy bầu rượu, không màng mở ra đọc. Khẽ nhếch môi cười.

" Thư khẩn cấp? Khẩn cấp hơn ta sao?"

Tiểu Ngọc hớt hải chạy vào thư phòng đập cửa.

" Đại nhân, nguy rồi, nguy rồi! "

Thúy Vân dừng bút nhíu mày.

" Lại có chuyện gì? Thánh chỉ ban hôn cho ta a, mà ngươi phải vội vàng như vậy"

Tiểu Ngọc bĩu môi, ai rước tên đại nhân tinh thông tứ tuyệt kĩ mà lại mù mịt vì tình nàng cũng mau gả! Muốn còn không kịp!

" Là thuộc hạ của Từ đại nhân có chuyện gấp bẩm báo với ngươi nha!"

Thúy Vân ngán ngẩm tiếp tục giải án. Khẩn a? Là mang sính lễ cùng thiệp mời dự hôn sự? Ta mới không cần gặp.

" Ta không muốn gặp, nói hắn lui đi"

Tiểu Ngọc hậm hực tiến lại xách cổ áo nàng, lôi đi xềnh xệch.

" Ta nói cho ngươi biết, phụ mẫu đại nhân nhà ngươi! Không biết chuyện khẩn là gì đã trốn tránh, ta xem ngươi thế nào trốn"

Thúy Vân vô lực kháng cự, hét lên cầu cứu hạ nhân xung quanh. Nhưng ai nào dám ra mặt giúp, hạ nhân sợ Tiểu Ngọc hơn Vương đại nhân của mình, ai động vào nàng, chính là chán sống rồi! Ai nấy đều giả vờ không nghe, không biết, không nhìn thấy"

" Ai nha! Tiểu Ngọc, ta chính là chi phủ đại nhân, quan nhị phẩm cao quý mà ngươi dám xách ta đi loạn, làm theo ý mình! Ngươi xem ta xử ngươi như thế nào! "

Tiểu Ngọc dừng bước, trợn tròn mắt nhìn nàng. Áp nàng đến mức không dám lên tiếng .

" Như thế nào? "

Thúy Vân khoanh chân ngồi xuống đất, hai tay chống cằm, thở dài.

" Ta kể cho ngươi nghe, ngươi thả tay ra đã. Ngày xưa, ông bà ta hay nói" kính lão đắc thọ" ngươi xem, ta lớn tuổi hơn ngươi. Còn có, ta đã lớn như vậy bị ngươi "nhẹ nhàng" dắt đi rất là mất mặt. Cho nên, nếu ngươi muốn sống lâu trăm tuổi, nghe lời lão ngoan ngoãn thả ta ra, tha cho ta đi.Ngươi...."

Tiểu Ngọc không những không thả ra mà còn kéo mạnh hơn, vạt áo siết chặt vào cổ khiến nàng khó thở mà nhanh chóng cầu xin.

" Tiểu Ngọc! Ta đi! Khụ...khụ, ta tự đi được! Ngươi nhẹ nhẹ...khụ...ta không thở được..."

" Hừ! "

Tiểu Ngọc thả cổ áo nàng ra, hai tay chống hông.

" Thế nào? Còn không mau chỉnh trang lại cẩm phục? "

Thúy Vân bĩu môi, chẳng qua ta không muốn ra tay đánh nữ nhân thôi! Đi thì đi, ta sợ ngươi chắc.

" Tiểu Ngọc? Ta nói ngươi nghe..."

" Không nhiều lời!"

" Ta...ta, thực ra...ta...ngươi...ngươi là mẹ ta a!!! Tiểu Ngọc chết bẫm! "

Ra đến phòng khách, hạ nhân cũng đã chờ sẵn, đưa bức thư cho ngài.

" Nô tài bái kiến Vương đại nhân"

Thúy Vân tiến vào trong, điềm đạm ngồi xuống ghế.

" Miễn lễ, Từ huynh có chuyện gì tìm ta?"

" Thưa, Từ đại nhân dặn nô tài mang thư khẩn cho ngài. Còn nói , chuyện đại sự phía Nam cùng kinh thành nhờ ngài, quân Tần có thể thừa cơ Từ đại nhân tiến đến phía Bắc dẹp loạn mà cho quân tiến vào kinh thành"

Thúy Vân cầm chắc bức thư có dấu huyết trên tay, cẩn thận mở ra đọc.

" Vương đệ đệ, phiền đệ thận trọng để ý nhất cử nhất động của Nghiêm Cao cùng Nghiêm Tung đối với Gia Tĩnh Đế. Hai người này không đơn giản, ta cùng Dương quốc sư đã bàn bạc đưa ra mọi tình huống xấu nhất sẽ xảy đến. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Hai tên này có thể là người của Bát Hổ. Vương cô nương đành nhờ ngươi chăm sóc. Hôn sự có lẽ phải hoãn lại cũng có thể vĩnh viễn không thể xảy ra. Nếu Từ Hải ta có mệnh hệ gì,ta mong mạng này của ta có thể đổi lại cho Vương đệ đệ, cùng sáu mươi vạn dân chúng. Từ Hải ta sống đến tận bây giờ chỉ có duy nhất đệ là tri kỉ có thể tin tưởng, ta biết đệ có khả năng làm được. Tái bút Từ Hải. "

Gập bức thư lại, nàng châm nến đốt bức thư rồi gật gù.

" Ta đã hiểu, ngươi có thể trở về bẩm báo. Trên đường đến đây có ai phát hiện ra ngươi không? "

" Thưa không, nô tài đã chú ý chỉ di chuyển vào buổi tối "

" Hảo, tạm thời ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi đi, đừng vội trở về"

" Nô tài đã hiểu, đa tạ Vương đại nhân"

Thúy Vân phất tay áo sai người dẫn hạ nhân của Từ Hải đi.

" Mẫu....a...Tiểu Ngọc, sang thư phòng với ta, ta có chuyện hệ trọng cần bàn"








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com