ZingTruyen.Info

Kiểu tỷ, tâm của nàng không thể chứa ta sao? [ BHTT + Tự viết] ( Hoàn)

Chương 32

Nhannhuocca

Thúy Vân quyết định nghỉ việc ở quán bà bà để tập trung vào chức vụ cùng danh tiếng. Người đã tìm thấy rồi...giờ còn đại sự của Quan đệ đệ, nàng phải làm rạng danh của y. Từ khi nàng đến, xứ Tứ Xuyên rộn ràng lên hẳn. Dân chúng không lo đói, người người đều vui vẻ, an lạc. Bởi lẽ, từ trước đến nay, chưa có vị quan nào vì dân vì nước làm hết mình, đặt dân chúng lên trước bản thân, công tư phân minh, không nhận hối lộ làm trái đạo lý.

Trong thời gian trị vì, vua Minh Thế Tông chỉ dùng một niên hiệu là Gia Tĩnh (嘉靖), nên chính sử cũng gọi ông là Gia Tĩnh Đế (嘉靖帝).Y tiến hành cải cách, chăm lo quốc sự, chính sách quyết đoán, dẹp trừ hoạn quan, củng cố biên cương, xuất hiện 1 giai đoạn Trung hưng cục diện (中兴局面, Gia Tĩnh trung hưng), đưa Đại Minh quốc đi lên. 

Gia Tĩnh Đế viết thánh chỉ sai người triệu kiến quan huyện Tứ Xuyên. Y cần nhưng vị quan thanh liêm bên cạnh, giúp y cai quản đất nước. Một người có trí lớn cũng không thể tự mình làm tất cả. Ngoài kia có bao nhiêu nhân tài, bao người thanh liêm chính trực có thể phụng sự đất nước?

Không chậm trễ, vài ngày sau thánh chỉ đã tới chỗ Thúy Vân. Nàng đưa hai tay tiếp thánh chỉ. Lệnh của thiên đế là tuyệt đối, nàng không muốn đi cũng phải đi. Quan trường phức tạp, tranh giành quyền lực, đấu đã lẫn nhau. Việc vua triệu kiến nàng, nàng cũng đã tính trước. Coi như đây là bước đi lớn, thúc đẩy đất nước khỏi những thứ mục nát, trở nên hưng thịnh. Nàng không phải chỉ là vì danh tiếng của Vương Quan, nàng là vì đại Minh sau này.

Từ tối hôm đó, Thúy Vân lao đầu vào công việc, thời gian chạm mặt Thúy Kiều cũng ít đi. Ngày không bận rộn, có thể cùng ăn cơm, nhưng cũng không ai nói với ai. Ai cũng im lặng, ai cũng tạo khoảng cách, cái " ta" lớn dần, hai nàng cứ như không có gì dính líu. Thúy Kiều thần sắc ngày càng xuống, sự mệt mỏi hiện lên gương mặt. Nàng thực sự đã quá lời với Vân Vân, nàng phải làm sao? Phải làm sao để Vân Vân chịu đối diện với nàng thẳng thắn nói chuyện?

Mỗi khi tình cờ gặp Thúy Vân, Thúy Kiều đã cố ngỏ ý giữ lại. Nhưng lần nào cũng vậy, nàng chỉ nhận lại cái nụ cười gượng gạo, chua chát cùng lời nói không mấy hào hứng, phớt lờ nàng của Vân Vân.

" Vân Vân, chúng ta....."

" Kiểu tỷ, gọi ta là Vương Quan, ta có sự, lần khác nói chuyện "

" Vân Vân...."

Thúy Vân giữ vững tâm trí xoay gót bước đi, hất tay Thúy Kiều ra khỏi tay nàng. Nở nụ cười chua xót, quay lưng với người nàng yêu. Phải thật vững vàng, phải chấm dứt cái tình cảm trái đạo lí này. Xin tỷ, đừng thương hại ta, xin tỷ đừng ân cần với ta, xin tỷ...đừng nhìn ta như vậy. Ta sợ, ta sợ một lần nữa lại không kiềm lòng được ôm lấy tỷ, ích kỷ giữ tỷ cho riêng mình. Tỷ biết không, muội muội đã rất cố gắng để không khóc, cố gắng trong mọi phương diện, ta là vì tỷ, vì gia. Sở dĩ, ta không nên phát sinh tình cảm với tỷ, bởi ta là nữ nhân! Là với tỷ có cùng huyết thống!

Ngày phải lên đường, Thúy Vân dặn dò Tiểu Ngọc :

" Ngươi ở lại giúp ta chăm sóc Vương cô nương, còn có, việc trong phủ, đành nhờ ngươi, ta sẽ mau chóng về sớm nhất có thể "

" Chuyện của hai người.... "

" Ta với Vương cô nương không có gì cả. Chỉ là, Từ đại nhân đã nhờ, ta phải làm tròn trách nhiệm"

Tiểu Ngọc thở dài rồi gật gù tiễn Thúy Vân đi. Từ ngày nàng cùng Vương cô nương chứng kiến đại nhân nhà nàng đi ra từ thanh lâu, tay trong tay với nữ nhân khả ái, liền như vậy mà thay đổi tính tình. Y ít nói cũng ít cười hơn trước , mặc kệ nàng trách mắng cũng không tức giận, y cật lực làm việc không để ý giờ giấc, ngủ gục trên bàn. Nhiều văn kiện, có huyết lưu lại, là do y không chú ý sức khỏe mà chảy máu mũi đi. Nàng cảm thấy, dù đại nhân nhà nàng lúc trước có ngốc nghếch một chút, nhưng lại rất hòa đồng, rất hay vui vẻ, như vậy tốt hơn hiện tại nhiều. Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra?



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info