ZingTruyen.Com

Kieu Ty Tam Cua Nang Khong The Chua Ta Sao Bhtt Tu Viet Hoan

Thúy Vân còn rất nhiều văn kiện lẫn vụ án cần xử lí nên chỉ còn cách giao Đạm Tiên cho Hoạn Thư rồi trở về. Nhiệm vụ của nàng đã xong.

" Hoạn đệ đệ đưa Đạm Tiên trở về, ta còn có việc phải trở về gấp, trăm sự nhờ đệ"

Hoạn Thư có chút nuối tiếc rồi cũng gật đầu.

" Ân, cứ giao cho đệ. Huynh phải bảo trọng a. Vừa mới gặp liền đã phải chia tay . Đệ có chút mủi lòng "

Thúy Vân xoa đầu nàng.

" Còn sẽ gặp lại, lúc đó, phải đưa ý trung nhân của đệ đến gặp ta, biết không? "

Hoạn Thư kìm nén giọt lệ, cắn chặt môi, cúi mặt xuống đất.

" Ân, nhất định"

" Đạm Tiên cô nương, tại hạ xin cáo từ"

Đạm Tiên níu lấy tay áo của Thúy Vân. Gương mặt xinh đẹp nhìn Thúy Vân có chút không đành lòng , bàn tay cũng không có ý định buông nàng ra.

" Đạm Tiên cô nương?"

" Ngươi không cần ta trả ơn sao?"

Thúy Vân lắc đầu .

" Ta chỉ giữ lời hứa thôi. Còn nữa, một nửa số ngân lượng là của Hoạn đệ đệ, cô nương cũng nên đa tạ đệ ấy"

Đôi mắt câu dẫn người của Đạm Tiên nhìn lên Hoạn Thư rồi chuyển sang Thúy Vân.

" Ta nói ' muốn lấy thân báo đáp' , liệu ngươi có chấp nhận? "

Thúy Vân nhanh chóng lắc đầu, cái gì mà lấy thân báo đáp a, nàng không kham nổi. Dù Đạm Tiên có xinh đẹp cũng không phải là người nàng yêu. Còn nữa, nếu chấp thuận thì chẳng khác nào nàng lợi dụng tình cảnh của Đạm Tiên để chuộc lợi cho bản thân giống nhưng tên nam nhân háo sắc vô liêm sỉ?

" Đạm Tiên cô nương, xem như ta nợ mẫu thân cùng phụ thân cô cho ta ở lại, còn nấu cho ta bữa cơm rất ngon miệng. Như vậy đủ rồi chứ?"

Đạm Tiên lắc đầu mỉm cười . Nàng thực không nói lại con người này. Lấy thân báo đáp chỉ là cái cớ. Nàng thực rất thích dáng vẻ cùng tính cách của y. Nếu được cùng y một chỗ, cuộc đời nàng coi như toàn vẹn đi. Thật đáng tiếc, một nam nhân như vậy mà nàng lại để vút mất, xem ra trong lòng y hẳn có ý trung nhân đi.

" Ân, đa tạ lòng tốt của ngươi, A Quan"

" A Quan?"

Hoạn Thư khó hiểu nhìn sang Thúy Vân. Nàng đang khó xử mà lắc đầu, nháy mắt ra hiệu với Hoạn Thư.

" Thật là, được rồi, Đạm Tiên cô nương, chúng ta mau lên trở về thôi"

" Ân"

Vậy là câu chuyện giữa Đạm Tiên và nàng đã kết thúc. Không biết đến bao giờ nàng mới gặp lại Đạm Tiên. Mà, hữu duyên tương ngộ a.

Thúy Vân về tới phủ thay y phục rồi lên công đường. Lạ thật, hôm nay không thấy Tiểu Ngọc đứng phàn nàn lỗ tai nàng. Bị bệnh sao?

Giải quyết xong công việc, nàng vẫn không thấy bóng dáng của Tiểu Ngọc, bình thường Tiểu Ngọc hay giúp nàng làm văn án, hay đứng bên cạnh góp ý cho nàng để xử án. Bỏ Tiểu Ngọc qua một bên đi. Kiều tỷ đang làm gì a. Ta thấy nhớ tỷ ấy quá.

Thúy Vân sai người chuẩn bị nước tắm, rồi chuẩn bị y phục.

Ngâm mình trong nước ấm, làm bao mệt mỏi trong nàng như được tháo gỡ. Ai nha, tắm sau khi làm việc cực nhọc thực dễ chịu đi. Tắm xong, nàng sẽ đi tìm Kiều tỷ. A, phải nhanh nhanh mới được.

Tắm xong, nàng đến cửa phòng Thúy Kiều gõ cửa.

" Vương cô nương, cô còn thức không?" 

" Còn"

" Cho ta vào được không? "

Thúy Kiều ra mở cửa cho nàng. Rồi trở về bàn đọc sách, quay lưng lại với Thúy Vân. Đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn.

Thúy Vân cần thận kiểu tra xung quanh rồi đóng chặt cửa. Nàng nhanh chạy đến vòng tay qua cổ Thúy Kiều, nũng nịu.

" Kiều tỷ a, hôm nay không thấy gương mặt của tỷ, Vân Vân liền rất nhớ tỷ a"

"..."

Không có tiếng hồi đáp, Thúy Vân nhíu mày

" Kiều tỷ "

Thúy Kiều gấp sách lại, đặt xuống bàn.Gỡ bàn tay đang vòng qua ôm lấy nàng, băng lãnh đáp.

" Vương đại nhân mau trở về phòng, đã khuya. Cô nam quả nữ không tiện, mời đại nhân về cho"

" Kiều tỷ....Vân Vân đã làm gì để tỷ giận sao?"

" Ta không giận"

" Rõ ràng tỷ có giận"

" Không có"

" Có"

" Không"

" Có"

" Không!"

" Hảo, Vân Vân không làm phiền tỷ nữa"

Thúy Vân đượm buồn miễn cưỡng lôi cái xác không hồn trở về phòng.

" Đợi đã"

" Ân?"

" Sáng sớm hôm nay, muội đã đi đâu?"

" Tiểu Ngọc nói với tỷ rồi sao? Muội làm thêm việc ở ngoài, bà bà tốt lắm, còn có..."

Chưa kịp nói dứt câu , nàng liền bị Thúy Kiều chặn họng.

" Vào giờ ngọ, muội làm cái gì ở thanh lâu"

Thúy Vân toát mồ hôi lạnh. Để Thúy Kiều biết chuyện giữa nàng cùng Đạm Tiên, còn thấy nàng từ thanh lâu bước ra, hẳn sẽ nghi ngờ nàng thích nữ nhân đi. Nhưng nàng không phải loại người thấy nữ nhân xinh đẹp là sáng mắt, nàng chỉ động lòng với Kiều tỷ a.

" A, là là...đúng rồi, là có vụ án ở thanh lâu, nên muội đến xử trí"

" Mặc y phục thường dân, nắm tay nữ nhân khả ái ra khỏi thanh lâu còn dám nói là xử trí?"

" A....Kiều tỷ, sao tỷ lại giận a, là chuyện giữa nữ nhân với nữ nhân đi"

Thúy Vân cười gượng giải thích.

" Ta không giận, cũng không quan tâm"

Câu nói của Thúy Kiều lấn sau vào trong tâm nàng. Bao năm xa cách nàng cũng không đòi hỏi được Kiều tỷ ân cần vỗ về, chiều chuộng nàng như lúc trước. Cả hai đều đã trưởng thành. Có suy nghĩ riêng, hướng đi riêng. Việc gì Kiều tỷ phải quan tâm đến nàng? Cùng lắm là không thấy nàng nên lo lắng thôi. Nàng được nước làm tới, ỷ lại vào sự bao dung của Kiều tỷ. Đại ngốc! Nàng đang mơ tưởng chuyện gì sẽ xảy ra trong khi hai người đều là tỷ muội có cùng huyết thống? Nực cười. Bản thân nàng cứ tự ảo mộng rồi tự mình làm vỡ mộng. Nàng còn định như thế đến bao giờ? Phải giữ khoảng cách. Càng xa càng tốt. Trong lòng Kiều tỷ chỉ có Kim Huynh. Vẫn sẽ mãi như vậy.

" Ân, lần sau Vân Vân sẽ không tự tiện ôm tỷ cũng không phiền tỷ nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com