ZingTruyen.Com

Kieu Ty Tam Cua Nang Khong The Chua Ta Sao Bhtt Tu Viet Hoan

Thời gian đợi chờ kết quả trên bảng vàng, Thúy Vân không ngừng làm nhiều công việc khác nhau để kiếm thêm thu nhập. Tối đến nàng đọc sách thánh hiền rồi mới đi ngủ. Sáng nàng  dậy sớm, tận dụng cơ hội đi tìm Thúy Kiều rồi trở lại công việc của bản thân. Nhiều lần, nàng mải mê đi tìm kiếm mà lạc đường, khổ sở lắm mới trở về được nhưng liền bị trách mắng thậm tệ.

Ngày nàng mong chờ cũng đã đến, ai là người được ghi danh trên bảng vàng?

Thúy Vân nhanh chóng bỏ giở công việc mà chạy đi xem. Không ngoài sự kì vọng, nàng đã đỗ đầu bảng, trở thành trạng nguyên. Ngày hôm sau, triều đình cử người đến đón nàng vào cung diện kiến hoàng thượng. Chuẩn bị cho nàng bộ y phục làm bằng vải lụa đắt tiền.

Trên tuấn mã, Thúy Vân vẫy tay với người dân cười sáng lạn, chủ quan trước đây cũng kinh ngạc mà nhìn nàng. Những người xung quanh hò reo chúc mừng, nhất là mấy nữ nhân. Bình thường nàng hay giúp đỡ người khác nên rất nhanh chóng được mọi người biết đến. Nay nàng đỗ trạng nguyên, ăn mặc chỉn chu, sáng sủa, trở nên tuấn tú ai làm ai cũng bị một phen kinh ngạc.

" Lão nương, sau này mong người tiếp tục chiếu cố a"

" A Quan!?"

Vào triều, Thúy Vân được dặn dò đứng ở ngoài, khi cho gọi vào yết kiến, nàng có chút căng thẳng mà liên tục hít một ngụm khí rồi lại thở ra. Khi được gọi tên, nàng bước vào. Hai bên nhìn nàng chăm chăm, mặt chẳng có chút tia nào gọi là chào đón hay hoà hoãn với nàng. Ai nha, nàng là lạc vào hang rồi?

Hoàng thượng quan sát nàng từ trên xuống dưới, nhẹ gật đầu

" Vương Quan, thân là một người xuất thân khó khăn mà đỗ trạng nguyên, ngươi nói xem, làm cách nào ?"

" Thưa...thông minh, sáng dạ còn chưa đủ, cần có thêm nỗ lực cùng động lực từ những người tại hạ thương yêu nhất. Sao người lại hỏi rằng' người xuất thân nghèo nàn' có thể đỗ được trạng nguyên?"

Y vuốt chòm râu mắt đối mắt với nàng. Được một hồi y bỗng cười lớn.

" Xưa nay chưa ai dám nhìn thẳng vào mắt trẫm, ngươi là đang cố gắng đọc tâm tư của trẫm?

" Tại hạ thực không dám"

" Ta phong cho người chức quan ngũ phẩm. Ngươi có bằng lòng?"

" Thưa, tại hạ không dám đòi hỏi, cảm tạ ban ân điển "

Y chấm mực rồi ấn ấn tỷ. Thái giám cúi đầu nhận chỉ.

" Vương Quan tiếp chỉ.
Thượng thiên thừa vận , hoàng đế chiếu viết.  Nay ngươi đã đỗ Trạng Nguyên, thể hiện là người có tài. Trẫm ban cho ngươi chức quan ngũ phẩm. Sau khi lên làm quan phải trung với thần tử, với nước. Khâm thử!"

Thúy Vân cúi đầu tiếp chỉ

" Đa tạ hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Sau khi nhậm chức. Nàng ngồi lên xe ngựa tới phủ của mình. Bước xuống, hai bên là người hầu trong phủ cúi xuống chào hỏi nàng.

" Vương đại nhân, chúc mừng ngài đã nhậm chức."

" Được rồi. Các ngươi không cần quá xem trọng tiểu tiết, ta xuất thân nghèo hèn, cũng như chỉ là quan ngũ phẩm nhỏ nhoi, chúng ta xem nhau là đại gia đình, không phải thú vị hơn a?"

Lính gác cùng người hầu trong phủ khó hiểu nhìn nhau. Một người được xem là người tương trợ cho quan khi mới vào thở dốc chạy lại yết kiến.

" Tại hạ Kha Phúc bái kiến Vương đại nhân, do có sự cố, nô tài yết kiến muộn, mong ngài thứ tội!"

" Có chuyện gì sao?"

" Dạ, rất nhiều người nghèo đến đây xin ăn, nô tài khó khăn lắm mới đuổi được họ đi"

" Sao ngươi lại đuổi họ? "

" Ngài mới nhậm chức, dĩ nhiên nô tài phải giữ cho ngài không bị mất nhiều tiền cho những người bẩn thỉu, nghèo hèn này, chi bằng giết quách chúng cho xong. Trước ngài, quan ở đây luôn luôn làm như vậy , ngài cứ yên tâm, thanh danh của ngài sẽ không bị hạ bệ đâu, ai dám liền xử chém a"

Thúy Vân cau mày tức giận, tay xách cổ áo hắn lên.

" Ngươi có còn là con người không, dù họ có xuất thân ra sao, ta không quan tâm, ngươi xem nhẹ mạng người? Hảo, mạng của ngươi cũng không cần phải không?"

Mấy hầu cận giữ nàng lại

" Đại nhân, ngài bớt giận"

" Nô...nô tài biết lỗi rồi, xin đại nhân tha mạng!"

" Người đâu!"

Lính gác liền bao vây Kha Phúc.

" Đem hắn đánh năm mươi chượng rồi đuổi hắn ra khỏi phủ"

" Đại nhân!!!!! Xin ngài hãy tha cho nô tài....đại nhânnnnn!"

Thúy Vân thở dài, hai tay xoa thái dương. Xem ra làm quan thực không dễ gì.

" Các ngươi, dán cáo thị rằng những người có đủ cơm ăn, áo mặc có quần áo thừa liền mang đến đây cho ta!"

" Rõ"

" Tiểu Ngọc, ngươi mang hết sổ sách đến đây cho ta"

" Dạ "

Tiểu Ngọc bê trồng sách đặt trước mặt nàng.

" Đại nhân, đây là sổ sách của năm trước!"

Thúy Vân há hốc miệng nhìn trồng sách đầy ắp bàn cao gần chạm đến trần nhà.

" N....ăm...trứ..ơc.....đây....?"

" Dạ"

" Đ..được , Tiểu Ngọc, ta thấy nữ nhân bên cạnh ta yên tâm hơn. Ngươi biết đọc chữ cùng tính toán phải không? "

" Dạ , gì chứ mấy cái này đối với nô tì là chuyện nhỏ "

Nàng nhìn Tiểu Ngọc lắc đầu, đến nàng cũng chịu thua tính tự luyến của Tiểu Ngọc rồi.

Mỗi ngày, nàng đều kiểm tra sổ sách nên cứ thế, sách vơi dần. Nàng bí mật họa lại chân dung của Thúy Kiều đem cho người đi tìm tung tích.

Đấm vai mình, xoa hai bên trán, nàng suy nghĩ. Bổng lộc của nàng không thể gọi là nhiều, không thể để Đạm Tiên chịu khổ nữa. Xem ra, nàng phải cải trang đi làm thêm bên ngoài. Được kha khá, nàng sẽ tìm cách để Vương Quan lên thay nàng, như vậy, nàng mới có thể yên tâm đi tìm Thúy Kiều.

Thúy Kiều không còn cười nhiều nữa, đêm đêm lại ra ngắm trăng. Trăng cô độc như nàng. Trăng lúc khuyết lúc tròn như lòng nàng lúc cạn lúc đầy. Nhớ gì như nhớ người thương? Người xa có nhớ, người gần có mong? Tháng năm tha thiết mặn nồng . Mong ngày hội ngộ biết là bao lâu?

Hoạn Thư nhìn bóng dưng cô đơn một mình buồn tủi dưới ánh trăng của Thúy Kiều. Cảm giác hối hận cùng tội lỗi dâng trào.

" Vân tỷ, tỷ đang ở nơi nào?... Có người...mong tỷ quay lại...có người vẫn không thể từ bỏ tỷ...tỷ có hay?"









Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com