ZingTruyen.Com

Kieu Ty Tam Cua Nang Khong The Chua Ta Sao Bhtt Tu Viet Hoan

Thúy Vân ngơ ngác trước lời mời gọi của Đạm Tiên nhưng cũng gật đầu chấp thuận

Hiểu được ý của Thúy Vân, Đạm Tiên mỉm cười, bàn tay mềm mại trắng nõn nắm lấy bàn tay có phần thô ráp của nàng kéo nhẹ.

" Chúng ta đi"

Đạm Tiên đưa nàng vào phòng, đóng kín cửa lại, mùi hương trên người Đạm Tiên lẫn trong phòng khiến nàng có chút choáng váng. Đạm Tiên mời nàng ngồi xuống, rót trà cho nàng, để đề phòng, Thúy Vân ngồi cách xa Đạm Tiên rồi mới cất tiếng.

" Cô nương có chuyện gì muốn nói ?"

Đạm Tiên nhìn thẳng vào mắt Thúy Vân một hồi rồi cười ẩn ý.

" Đôi mắt ngươi chứa thứ gì đó sâu thẳm. Màu đen láy rất đẹp. Ngươi không nhận ra rằng , đôi mắt này rất hút hồn người khác chăng? "

" Đa tạ cô nương đã khen,  tiểu sinh không có như vậy năng lực"

" Ngươi ngồi xa quá, lại gần ta một chút, để ta nhìn ngươi cho rõ"

" Thực ra...tiểu sinh cũng có nghi vấn muốn cô nương giải đáp"

Đạm Tiên im lặng một lúc rồi đứng lên, tiến lại gần Thúy Vân, ngồi lên đùi, hai tay choàng qua cổ nàng.

" Cô nương.....ngươi... nên tự trọng, nam nữ thụ thụ bất tương thân"

Đạm Tiên mỉm cười đầy ẩn ý.

" Ngươi cũng là nữ nhân, chúng ta thân mật một chút cũng không phải là quá phận"

Thúy Vân run người, nàng lắp bắp trả lời lại

" Ai...ai là nữ nhân...ta..ta là nam nhân thực thụ"

" ...."

Đạm Tiên cũng không làm khó nàng, ngồi xuống ghê bên cạnh.

" Ngươi muốn hỏi chuyện gì?"

Hai tay nàng đặt lên má Đạm Tiên xem xét, thực có phần giống với ông lão.

"... Ngươi làm gì vậy?"

" Hai ông bà lão ở ngoại thành là phụ mẫu của cô nương? "

" Ngươi biết mẫu thân cùng phụ thân ta ?"

Thấy nàng kích động, Thúy Vân liền biết mình tìm đúng rồi.

" Phải, trên đường đến đây, ta có gặp họ, hai người nhờ ta tìm ngươi trở về"

" Hai người họ có khỏe không?"

" Ông lão khỏe, còn bà lão thì..."

" Mẫu thân ta, bà ấy làm sao?"

Nhìn thấy nét mặt lo lắng của Đạm Tiên, Thúy Vân có chút khó nói.

" Bà ấy mắt đã không còn nhìn rõ nữa"

Đạm Tiên trong lòng liền trầm xuống, nàng hận chỉ không thể mau chóng về bên phụng dưỡng, báo hiếu cha mẹ.

" Nếu ngươi gặp lại họ, nói với họ rằng ta rất khỏe mạnh, mấy năm nữa liền trở về"

Thúy Vân nhíu mày

" Với tình thế này, ngươi định trở về kiểu gì? Chờ một nam nhân giàu có mua ngươi về làm thê tử sao?"

" Thân thể ta đã nhuốm bẩn, ai muốn dày vò liền cứ dày vò"

" Vì thế mà ngươi suy sụp? Ngươi còn định hành hạ bản thân ? Thân thể ngươi nhơ bẩn nhưng tâm hồn ngươi trong sạch, tại sao phải vì cái hà khắc của cái thiên hạ này chèn ép nữ nhân các ngươi mà phải tự gánh chịu tất cả?"

Đạm Tiên cười khổ

" Là mệnh ông trời bắt ta phải làm"

Thúy Vân tức giận hai tay ra sức kéo má Đạm Tiên.

" Mau tỉnh ngộ đi, ta đã hứa với hai người sẽ đưa ngươi trở về, ta liền giữ lời hứa, ta sẽ có cách để chuộc ngươi ra"

Đạm Tiên như có hi vọng mà nhìn nàng chằn trọc như khẳng định nghi vấn của nàng.

" Ngươi tên là?"

" Vương Quan"

" Được, vậy Quan Quan, tiểu nữ Đạm Tiên trăm sự nhờ ngươi"

Đạm Tiên quan sát nàng thật kĩ, cuối cùng đành chấp nhận người trước mặt là nam nhân.

" Ngươi thực sự là nam nhân?"

Thúy Vân gật đầu chắc nịch.

" Ta từ nhỏ sinh ra đã ốm yếu, thân thể như hiện tại đều là do bệnh tật gây nên, nếu cô nương không tin, để ta cho ngươi xem cái đó"

Đạm Tiên đương nhiên sẽ không muốn xem rồi, nữ nhân chưa xuất giá sao có thể tùy tiện nhìn thân thể của nam nhân. Thúy Vân chính là muốn liều một phen để thoát khỏi nghi vấn của Đạm Tiên, nếu bị lộ thân phận mọi kế sách đều đổ sông, đổ bể.

" Ta...ta không cần"  Nàng quay mặt đi chỗ khác, hai má nàng ửng đỏ. 

Thúy Vân vờ như muốn thuyết phục nàng tin, bèn cởi thắt lưng ra.

Đạm Tiên bắt lấy tay nàng, tai cùng má đỏ ửng đối nàng.

" Ta đã nói không cần! "







Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com