ZingTruyen.Info

Kiểu tỷ, tâm của nàng không thể chứa ta sao? [ BHTT + Tự viết] ( Hoàn)

Chương 22

Nhannhuocca

Quả là kinh thành, nơi nơi đều tấp nập, náo nhiệt, người người chen lấn. Ánh đèn đỏ ân ẩn nơi lầu xanh, âm thanh mời gọi cùng hỗn tạp khiến nàng choáng váng. Nốt đêm nay thôi, ai muốn đỗ trạng nguyên liền được đem ra so tài. Thúy Vân trong đầu đã tính toán tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, chuẩn bị thực tốt cho kì thi ngày mai.

Chưa kịp suy tính nàng liền bị một đám nữ nhân ở lầu xanh người ôm tay, người xoa mặt, người hôn cổ nàng. Ách, nàng thực muốn mang mấy người này ra đánh a. Bản thân nàng phẫn nam trang, đánh nữ nhân ắt sẽ để lại tai tiếng. Nở nụ cười gượng gạo, nàng đẩy mấy nữ nhân ra, lựa lời dễ nghe nhất có thể.

" Chư vị cô nương, tiểu sinh là đường xá xa xôi đến nơi này để thi bảng, cần một nơi yêu tĩnh để nghỉ ngơi, ta xuất thân nghèo nàn, cũng không có ngân lượng, hà tất phải lôi kéo tiểu sinh"

Mấy nữ nhân người tặc lưỡi, người tiếc nuối buông tha nàng .

Nam nhân nườm nượp đi vào lầu xanh, miệng lầm bầm chuyền nhau

" Mỹ nữ ở đây quả là cực phẩm, cầm kì thi hoạ lại miễn bàn. Nhất là kĩ nữ tên Đạm Tiên, nàng là kĩ nữ hàng đầu, chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Nay lại muốn tự mình tìm kiếm nam nhân may mắn mà trao thân?  "

Đạm Tiên?

Trên lầu, nữ nhân mặc cẩm phục màu lam chú tâm nhìn Thúy Vân từ lúc nàng bị mấy nữ nhân kéo lại, môi không tự chủ khẽ cong lên . Nụ cười bấy lâu nay tưởng chừng như đã mất lại hiện hữu trên dung nhan xinh đẹp.

Thúy Vân đi ra rồi đi vào, cuối cùng lại quyết định trở về, cứu người quan trọng, nhưng hiện tại còn chưa biết rõ nàng có phải là Đạm Tiên nàng cần tìm? 

Nhìn lên trên tầng cao, ánh mắt nàng chạm phải nữ nhân mặc lam y hướng nàng nhìn chăm chăm. Nữ nhân ấy mỉm cười với nàng. Thúy Vân thầm cảm thán, đúng là rất đẹp.

Nàng gật đầu lại với nữ nhân kia rồi xoay gót trở về quán trọ.

Sáng sớm húy Vân thức dậy, cầm tay nải hướng đến kinh đô. Nam nhân trên dưới gần mấy trăm người thi. Phát đề, nàng liền chú tâm vào làm, đề thi có ba câu, nàng biết ba câu này không có đáp án chính xác, đây là đề dò.

Làm xong bài, nàng nhìn xung quanh một hồi rồi nhíu mày. Mấy nam nhân này cũng thực quyết tâm, toàn là đối thủ đáng phải chú ý.

Người ngồi bên cạnh nàng, dáng vẻ thư sinh lẫn quần áo được làm bằng vải đắt tiền,ắt hẳn cha hắn là người không tầm thường. Y trơ mặt, rung đùi để bài trống trơn, không viết một chữ.

Nhận ra Thúy Vân đang nhìn mình , hắn chau mày gằn giọng.

" Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi có cố gắng thế nào cũng không đỗ nỗi trạng nguyên đâu, vì ta sẽ là người đỗ đầu bảng"

" Hả, không viết nổi một chữ còn đòi đỗ trạng nguyên? "

" Phụ thân ta là tướng quân được vua tin tưởng, chỉ cần nói một tiếng ta liền đỗ, việc gì phải phí công làm mấy cái việc nhảm nhí này?"

Nàng nhếch miệng cười khinh bỉ, quay sang chỗ khác, loại người như hắn, nàng không nên chọc giận .

Hắn nóng tính đứng dậy, xách cổ áo nàng lên.

" Dám cười trước mặt bổn thiếu gia ? "

Người trông coi liền đánh dấu bài của y rồi nói:

" Ngươi bị tước quyền thi vì gây sự với người khác, dù có là gì, ta liền công bằng, minh bạch mà xử lý, người đâu, đưa hắn đi"

" Ngươi dám, phụ thân ta là Triệu Tướng Quân, ngươi dám trục xuất ta ta liền bảo phụ thân chém đầu ngươi!"

Sau kì thi, nàng mệt mỏi kiếm một gốc cây nghỉ lại, thư giãn mà nằm xuống chợp mắt một lúc, đề nằm trong tính toán của nàng nên nàng khá chắc chắn về điểm của mình, chỉ còn ngồi đợi kết quả. Nghĩ đến chuyện mấy nam nhân lúc đó hàn huyên liền bỏ qua mệt mỏi mà thu xếp đồ quay lại, có chút manh mối còn hơn không.

Đến nơi, nàng gọi một chút đồ ăn. Bà chủ lầu xanh son phấn bôi đầy mặt cùng phấn hoa tiến lại gần nàng làm nàng không tự chủ mà ho sặc sụa.

" Vị công tử đây cần nữ nhân như thế nào hầu hạ? "

" Không cần...ta chỉ đến đây để thưởng thức mỹ cảnh cùng tửu"

Bà chủ cũng không để ý đến nàng nữa mà quay đi tiếp khách.

Đêm đến, một nữ nhân xuất hiện trên bục cao,  nam nhân trầm trồ hết lòng khen ngợi, nói những lời hết sức khó nghe đối với nữ nhân kia để trêu chọc, gạ gẫm. Người trên bục là mỹ nhân người người đồn? Là nữ nhân mặc lam y hôm đó?

Nàng là Đạm Tiên? Ta phải làm cách nào để xác thực nàng là người ta cần tìm?

Đạm Tiên ,ta phải làm sao để tiếp cận được với ngươi?

Trong đám đông ồn ào, Đạm Tiên liền phát hiện ra nam nhân khiến nàng để tâm rất lớn. Là người hôm đó sao?

Nàng bước xuống, đám đông liền biết ý mà tránh ra hai bên. Người như Đạm Tiên, chỉ cần động thôi cũng mất bao nhiêu vàng.

Nàng cúi đầu nhìn Thúy Vân.

" Xin hỏi, vị tiểu sinh đây?"

" A? "

Nàng giật mình đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn con người trước mặt

" Ngươi đối với ta có hứng thú không ?"

Thúy Vân lắc đầu lia lịa rồi lại gặt đầu, cơ hội hiếm có nàng phải biết nắm lấy.

Một đám nam nhân hùng hục nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ta là bất đắc dĩ, các ngươi đừng có nhìn ta như vậy!

" Tiểu sinh có hứng thú với cô nương"

Đạm Tiên tiến lại gần nàng, đôi môi anh đào căng mọng kề sát tai nàng thì thầm.

" Ta có chuyện cần nói, ngươi có thể vào phòng ta một chút không? "




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info