ZingTruyen.Info

Kiểu tỷ, tâm của nàng không thể chứa ta sao? [ BHTT + Tự viết] ( Hoàn)

Chương 19

Nhannhuocca

Mặt trời vừa lên, Thúy Kiều đã chuẩn bị xong bữa điểm tâm sáng. Pha chút nước gừng cho Thúc Sinh giải rượu cùng ấm người. Dù chỉ là phu thê trên danh nghĩa nhưng nhờ Thúc Sinh mà nàng mới thoát khỏi chốn lầu xanh dơ bẩn. Nàng lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười trừ thường trực.

" Thúc Sinh, chàng mau dậy dùng điểm tâm, hai ta cùng đến thỉnh an nhạc phụ , nhạc mẫu "

Thúc Sinh nheo mắt, đôi lông mày co lại, choáng váng ra mở cửa cho Thúy Kiều.

" Chàng mau uống chút trà gừng ấm để giải rượu"

" Được, phiền nàng rồi"

" Thúc Sinh..."

" A?"

" Đa tạ chàng vì đã giúp ta, ta không biết làm thế nào để đền đáp chàng cả"

Thúc Sinh vội khua tay, lắc đầu.

" Ta không cần nàng trả ơn, coi như ta đã làm được việc tốt, làm anh hùng cứu mỹ nhân đi"

Thúy Kiều nhẹ nhàng gật đầu.

Thúc Sinh theo nàng đã đến thỉnh an, ngồi uống trà cùng cha mẹ

Dù là lễ nghi hay cử chỉ đều làm hai ông bà rất hài lòng.

Bà Thúc cầm tay của Thúy Kiều vỗ nhẹ .

" Thúc Sinh nhà ta lấy được con, thực phúc ba đời. Lâu lắm rồi, ta mới được thỉnh an vào sáng sớm "

Thúy Kiều có chút thắc mắc bèn gặng hỏi

"  Hoạn Thư tỷ tỷ không đến thỉnh an nhạc phụ a?"

Bà lắc đầu.

" Con bé ấy thực không có chút phép tắc, muốn gì làm nấy, ta không quản được nó"

" Mẫu thân, sao người lại nói Hoạn Thư như vậy, nàng ấy là chính thất cũng là người con yêu thương nhất!"

"Được rồi, bà già này không đôi co với con, nói Hoạn Thư không tốt, tên tiểu tử này lại xù lông"

~~~~~~~

Thúy Vân thức dậy thay y phục, đắp chăn lên cao cho Hoạn Thư rồi mới rời khỏi phòng. Thú thực, nàng rất thích ngắm mấy thứ cảnh của giới thượng lưu, hoa là thứ vừa đẹp lại tỏ ra hương thơm .

Dạo quanh liền thấy vườn hoa muôn sắc màu rực rỡ, điệp cùng ong làm việc bận rộn, quây quần bên những cánh hoa. Nàng tiến lại gần, cả đàn điệp cứ thế cùng nhau bay quanh nàng khiến nàng nhìn không rời mắt. Nhìn thấy cây hoa trà bản thân mong muốn có được, nàng tiến lại gần nâng niu cành hoa.

" Ngươi thật đẹp"

Thúy Kiều đem bình nước tưới hoa nhưng thấy bóng dáng khiến nàng hiểu lầm tối hôm qua liền bất động mà ngắm nhìn.

Quả thực rất giống Vân Vân. Nhưng muội ấy đâu thể ở đây, hơn nữa, người trước mặt lại là nam nhân.

Thúy Kiều lắc đầu, chuyển hướng đi tìm Hoạn Thư.

Thấy Hoạn Thư đang chú tâm ngồi viết thư, nàng đứng đợi một hồi rồi mới lên tiếng.

"Hoạn Thư tỷ tỷ"

Hoạn Thư nghe tiếng gọi liền giật mình quay xung quanh tìm nơi phát ra tiếng.

" Ngươi có việc gì? Là muốn đến khoe khoang đêm thân mật của ngươi cùng Thúc Sinh sao?"

Thúy Kiều lắc đầu, đôi tay dịu dàng xoa đầu nàng. Nàng không biết hành động bất giác này là học từ Vân Vân. Hoạn Thư cũng vì thế mà đứng chết chân nhìn nàng.

" Ngươi..."

" Ta muốn đến thăm tỷ, chúng ta cơ hội nói chuyện cũng chưa có , mong tỷ đừng nặng lời áp đặt điều không hay lên ta"

" Ngươi....không được xoa đầu ta! Muốn nói chuyện với ta đến thế thì vào đi, ta còn có việc gấp. Ngươi lớn tuổi hơn ta, đừng vì là thiếp mà gọi ta hai tiếng ' tỷ tỷ ' ta cảm thấy không thoải mái"

" Được, vậy...ngươi có biết Thúy Vân không? "

" Ta biết, ngươi là ai đối với tỷ ấy mà hỏi danh tính của nàng? "

" Ta là tỷ tỷ của Thúy Vân , tên Thúy Kiều, do gia đình ta gặp hoạn nạn nên ta mới đến nước này. Nếu ngươi gặp lại Thúy Vân, nói với nàng ta ở chỗ Thúc Sinh, đợi cùng nàng hội ngộ"

Hoạn Thư quay mặt đi, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ giận dỗi.

" Ta không biết!"

" ..."

" Dù ta cũng có gặp lại tỷ ấy, ta cũng không nói cho ngươi biết đâu"

Thúy Kiều cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt y phục.

" Ta biết, ngươi thích Vân Vân. Ngươi khó chịu khi có nữ nhân khác muốn tìm nàng cũng là điều dễ hiểu. Thúc Sinh, phu quân của ngươi ta cũng không tranh giành với ngươi" 

Hoạn Thư cắn môi, ngẩng mặt lên để giọt lệ yếu đuối không vì thế mà rơi xuống trước mặt Thúy Kiều. Nàng đau lắm, Vân tỷ thì cố gắng tìm, Thúy Kiều thì cố gắng đợi. Một người tìm, một người đợi trên cái giang sơn rộng lớn này bao giờ mới được hội ngộ? Người gần ngay trước mắt sao không thể tìm thấy?

Ta vì Vân tỷ một mực làm một nữ nhân tốt, lấy một tấm phu quân tốt ,để rồi khi gặp lại, bao nhiêu hoài niệm cứ thế ùa về khiến ta động tâm, tình xưa chưa dứt - mối tình một phía không được đáp trả. Ta muốn mãi như vậy sao? Chi bằng chúc phúc cho người ấy, làm một việc tốt, nối gánh tơ duyên giữa đường đứt của hai người. Trong mắt Vân tỷ, chỉ mãi có hình bóng Thúy Kiều, không thể chứa thêm ta...ta biết...tại sao vẫn cứ lao vào. Thực lạ...người mãi làm ta dặn vặt, nhớ nhung, khổ sở lại khiến ta yêu đến vậy. Người bên cạnh ta, cho ta niềm vui, cuộc sống sung túc sao ta lại không đón nhận?

Hoạn Thư quay mặt đi, lệ rơi xuống từng giọt, từng giọt. Nàng cố gắng giữ giọng như bình thường đối với Thúy Kiều nói

" Gặp lại tỷ ấy, ta nhất định sẽ nói ngươi đang ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info